Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chuong 50: Canh dang bung chay
Chương 50: Cánh đồng bùng cháy
Vương Trung hét lớn với kíp lái xe số 67: "Bắn vào chiếc xe số 170 kial"
Sợ xạ thủ không nhìn thấy số 170 ở đâu, Vương Trung còn đưa tay chỉ về hướng của nó.
Bên trong xe tăng số 170, xe trưởng Hoffman đột ngột thay đổi mệnh lệnh: "Mục tiêu là chiếc xe tăng kia! Đừng sợ, xe tăng của người Ant chỉ là hàng rởm, chúng ta lại đang lắp đạn xuyên giáp! Tiêu diệt nó!"
Để thực hiện mệnh lệnh không được làm bị thương ngựa, Hoffman đã yêu cầu lắp đạn xuyên giáp.
Tuy đạn xuyên giáp có chứa thuốc nổ, nhưng kíp nổ sẽ không kích hoạt khi bắn trúng người.
Thiết kế này bắt nguồn từ kinh nghiệm mà đế quốc Prosen đã đúc kết được trong chiến dịch Castilia và chiến dịch Carolin, đạn xuyên giáp cần có khả năng xuyên qua một số mục tiêu mềm mà không phát nổ, như vậy mới có thể xuyên qua các mục tiêu như nhà gỗ để tấn công lực lượng thiết giáp của đối phương ẩn nấp phía sau.
Vì vậy, xạ thủ có kỹ thuật bắn súng tốt có thể sử dụng đạn xuyên giáp để tiêu diệt chính xác người cưỡi ngựa mà không làm bị thương con ngựa.
Giờ thì, quả đạn xuyên giáp này sẽ gánh vác nhiệm vụ đưa con quái vật khổng lồ của đối phương lên trời!
Hoffman vô cùng tự tin, ngay khi đối phương khai hỏa trước, hắn đã cảm thấy mình chiến thắng.
Viên đạn lao đi như tia chớp, găm trúng chiếc xe tăng khổng lồ, để lại một chuỗi tia lửa trên tấm chắn pháo.
Chiếc xe tăng khổng lồ vẫn tiếp tục tiến lên như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời vừa di chuyển vừa hướng nòng súng về phía Hoffman.
Nó nổ súng!
Vì bắn khi đang di chuyển, nên phát bắn này đã găm thẳng xuống đất.
Chưa kịp để Hoffman thở phào nhẹ nhõm, viên đạn đã nảy lên và bắn trúng xe tăng số 170.
Hoffman: "Nhanh 一一"
Vương Trung nhìn tháp pháo của xe số 170 bay lên trời, cười lớn.
Loại kíp xe át chủ bài này, sau này được trang bị xe tăng Tiger, Panther không biết sẽ giết chết bao nhiêu binh sĩ của mình.
Lúc này, ba chiếc xe tăng của đối phương dừng lại, có vẻ như sắp khai hỏa.
Vương Trung lập tức quay đầu ngựa, thúc ngựa phi nhanh!
Lúc chạy ngang qua xe số 67, Vương Trung còn vỗ nhẹ vào đỉnh tháp pháo, nói một câu chúc may mắn.
Ngay sau đó, Vương Trung lao vào làn khói.
Bên trong xe số 67, lái xe Ashmi hỏi: "Bá tước đến đây làm gì vậy?" Thiếu úy Shelyosha: "Ngươi không hiểu à? Phái chúng ta đi thực hiện nhiệm vụ cảm tử này, nên ngài ấy đích thân đến tiền tuyến, thể hiện sẽ sống chết có nhau với chúng ta."
Nói xong Shelyosha cười: "Bá tước có lẽ không biết, chúng ta căn bản không thể chết được."
Pháo thủ cũng cười: "Tôi còn đang thấy thiếu kẻ địch để giết đây!"
Lắp đạn: "Đạn xuyên giáp, xong!"
"Dừng gấp!"
Xe tăng phanh gấp, rung lắc dữ dội khiến đầu mọi người đập vào lớp giáp, dù có mũ bảo hiểm chống va đập, nhưng sau khi lái xe tăng của quân Ant cả ngày, kíp lái cũng dễ bị bầm tím mặt mày.
Shelyosha: "Tìm kiếm mục tiêu gần đây! Chính là chiếc số 171 đó! Bắn!"
Tiếng pháo vang dội rung chuyển màng nhĩ của tất cả mọi người, toàn bộ khoang chiến đấu tràn ngập mùi thuốc súng.
Vỏ đạn bằng đồng thau rơi xuống sàn khoang chiến đấu, phát ra âm thanh leng keng.
Qua khe ngắm hẹp của xe trưởng, Shelyosha nhìn thấy chiếc số 171 dừng lại.
Lúc này, đòn phản công của đối phương cũng ập đến, tất cả mọi người trong xe đều có thể nghe thấy tiếng đạn xuyên giáp của đối phương bắn vào lớp giáp.
Ashmi hét lớn: "Nhiệt tình thật đấy!"
Lúc này lái xe không có việc gì làm, nên anh ta liền điều khiển súng máy đồng trục, bắn xối xả vào đội hình dàn hàng ngang của bộ binh đối phương.
Shelyosha: "Lắp đạn nổ mạnh! Tôi cảm thấy lũ xe tăng địch này không cần dùng đạn xuyên giáp! Đạn nổ mạnh còn có thể tiêu diệt bộ binh xung quanh."
Lắp đạn đẩy viên đạn nổ mạnh vào nòng pháo, sau đó đóng chốt khóa nòng: "an nổ mạnh, xong!"
Shelyosha: "Xoay tháp pháo sang trái sáu độ, không, bảy độ! Bắn!"
Mặc dù khe ngắm của xe trưởng rất nhỏ, nhưng Shelyosha vẫn nhìn thấy chiếc xe tăng của đối phương bị ngọn lửa nhấn chìm, lính xe tăng Prosen mang theo lửa chạy ra khỏi xe tăng, chạy tán loạn.
"Đạn nổ mạnh hiệu quả! Tiếp tục nạp đạn nổ mạnh! Tiếp tục xoay tháp pháo sang trái!"
"Đạn nổ mạnh, xong!"
"Bắn!"
Sriffen hạ kính viễn vọng xuống, hỏi Tham mưu trưởng một cách sốt ruột: "Đây là xe tăng gì?"
Tham mưu trưởng và một vài sĩ quan tham mưu đang lật tung cuốn sổ tay nhận dạng xe tăng chiến trường do bộ tham mưu phát hành: "Chờ chút, đang tìm!"
"Vô dụng! Nhanh lên!"
Mắng xong đám tham mưu, Sriffen lại cầm lấy kính viễn vọng.
Chiếc xe tăng mang số hiệu chiến thuật 67 cứ thế dừng lại giữa con đường, lần lượt điểm danh những kíp xe tăng tinh nhuệ nhất dưới quyền Sriffen.
Lớp giáp của xe tăng Prosen, trước nòng súng to lớn kia như không tồn tại, bị bắn trúng là tiêu đời. Trong khi đó, các cuộc tấn công của Prosen, bắn trúng đối phương chỉ như gãi ngứa, ngoài việc bắn ra tia lửa thì chẳng có tác dụng gì.
Trong chớp mắt, một nửa số xe tăng của đại đội đã biến thành đống sắt vụn, còn bộ binh thì còn thê thảm hơn, trên cánh đồng bao la không có lấy một chỗ ẩn nấp, bị súng máy của đối phương tàn sát bừa bãi.
May là lúa mì trên cánh đồng khá cao, bộ binh sau khi nằm xuống có thể che giấu được hình dáng.
Nhưng Thiếu tá Sriffen không thể nào vui nổi, lực lượng thiết giáp của hắn đâu thể nằm bẹp trong đám cỏi
Ưu thế về thiết giáp của Prosen, vậy mà bỗng chốc tan thành mây khói?
Tại sao lại có loại xe tăng như vậy?
Lúc này, Tham mưu trưởng cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc xe tăng, bèn kêu lên: "Tìm thấy rồi! Là xe tăng T-34I Giáp trước dày 60 mml" (Trong lịch sử, quân đội Đức lúc đầu luôn coi KV-1 là T-34)
Sriffen: "Vậy là sáu mươi mi-li-mét sao? Sáu mươi mi-li-mét thì sao có thể cản được đạn xuyên giáp của chúng ta?"
Tham mưu trưởng: "Chờ chút, ở đây có một dòng ghi chú: Loại xe tăng này sử dụng giáp nghiêng, nếu bắn từ góc vuông thì độ dày hiệu dụng không thể coi là 60 mm..."
Sriffen sốt ruột: "Vậy thì phải làm sao?"
"Ở đây không có ghi. Bộ Tổng tham mưu cũng không có tài liệu..."
Sriffen chửi thê một câu.
Lúc này, Thiếu tá Franz đề nghị: "Phóng khói ngụy trang, yểm hộ số xe tăng còn lại rút lui, để bộ binh áp sát chiến đấu."
Sriffen suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Chỉ có thể như vậy."
Vương Trung phát hiện đối phương bắt đầu phóng khói.
Trong số xe tăng tấn công còn lại hai chiếc, tất cả đều bắt đầu rút lui.
Bộ binh của đối phương, dưới sự yểm trợ của khói, bắt đầu áp sát xe số 67.
Vương Trung có hack nên không sợ khói, nhưng Shelyosha thì không.
Lúc này, Vương Trung chợt nảy ra một ý, bèn cưỡi Bucephalus phi thẳng đến tòa nhà chính của trang viên nhà Boye, đây là trọng tâm phòng ngự của Yegorov.
"Yegorov! Nửa xích của đối phương có chiếc nào còn nguyên vẹn không?”
Yegorov ló đầu ra hỏi: "Còn một chiếc, có chuyện gì vậy?"
Vương Trung: "Tìm người mang theo súng phun lửa thu được hôm qua, mặc áo giáp của đối phương vào, lên xe nửa xích đi theo tôi!"
Bảy phút sau, một chiếc xe bọc thép chở quân Sd. Kfz. 251 được trang bị xong, trên xe có một trung sĩ mang súng phun lửa, hai hạ sĩ mặc giáp, mang theo súng tiểu liên, một binh nhất điều khiển súng máy hạng nhẹ MG 34 gắn trên xe, một thiếu úy thuộc trung đội vận tải lái xe.
Vương Trung vẫn cưỡi bạch mã, nhưng lấy thêm một khẩu súng tiểu liên, đeo băng đạn lên yên ngựa, nhin doi quan nho nay.
"Mọi người đi theo tôi, tôi bắn súng tiểu liên vê hướng nào thì phun lửa ve hướng đó." Dặn dò ngắn gọn xong, Vương Trung lại thúc ngựa phi đi.
Bucephalus quả thực là ngựa chiến tốt, chạy đi chạy lại một hai cây số mà chỉ hơi toát mồ hôi, thể lực vẫn còn rất đồi dào.
Nó cõng Vương Trung, một ngựa dẫn đầu xông ra khỏi làng, chiếc Sd. Kfz. 251 phía sau phải rất vất vả mới đuổi kịp.
Vương Trung vừa phi nước đại, vừa quan sát bằng góc nhìn từ trên cao, đầu tiên, Vương Trung băng qua làn khói, đến bên cạnh xe tăng số 67, vỗ vỗ vào nắp hầm xe.
Shelyosha mở nắp chui ra: "Bọn chúng thả khói, thật gian xảo!"
Vương Trung: "Mọi người rút lui! Tôi đưa bộ binh đến hướng gió phóng hỏa, thiêu chết sạch chúng!"
Shelyosha cười: "Ý kiến hay đấy!"
Vừa nói, chiếc Sd. Kfz. 251 cũng lao qua làn khói, Vương Trung lập tức ra lệnh: "Rẽ về hướng gió! Đi theo tôi!"
Vương Trung quay đầu ngựa, đá vào bụng ngựa, Bucephalus phi nước kiệu một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng.
Xe tăng số 67 cũng khởi động, lùi lại vào làn khói phía sau chưa tan hết. Chiếc Sd. Kfz. 251 thì đi theo Vương Trung về phía có gió.
Vương Trung phi nước đại ngược chiều gió, chạy thẳng đến khi sắp đụng phải toán bộ binh đang tiến lên của đối phương.
Sau đó, Vương Trung giơ súng tiểu liên lên, bắt đầu bắn về phía đã chọn. Bất kể có bắn trúng hay không, điều quan trọng nhất là chỉ hướng.
Chiếc Sd. Kfz. 251 chạy đến, xạ thủ súng máy bắn đạn lửa màu xanh lục về cùng một hướng.
Xạ thủ súng phun lửa đứng dậy, hướng về phía đạn lửa phun lửa.
Vương Trung: "Lái đi! Vừa đi vừa đốt! Không cần nhìn thấy kẻ địch!"
Vương Trung đã có thể nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của quân địch trong làn khói.
Vương Trung: "Thiêu chết chúng!"
Thiếu tá Franz hạ kính viễn vọng xuống, không nỡ nhìn nữa.
Thảo nguyên mùa hè bốc cháy rất nhanh, ngọn lửa bắt đầu bùng lên từ hướng gió, chẳng mấy chốc sẽ lan ra khắp thảo nguyên.
Quân lính ẩn nấp trong đám cỏ đều có nguy cơ bị thiêu chết.
Franz không kịp xin chỉ thị của Sriffen, mà trực tiếp ra lệnh cho sĩ quan phụ tá: "Bắn pháo hiệu, rút quân! Ngoài ra, lệnh cho mọi người nhanh chóng dọn sạch một đường băng cản lửa trong đám cỏ, nếu không chúng ta cũng sẽ bị thiêu chết."
Sriffen: "Tôi mới là chỉ huy đội chiến đấu!"
Thiếu tá Franz quay sang Sriffen: "Vậy thì, mời ngài ra lệnh đi, bây giờ không rút lui, quân ta cũng chỉ có nước biến thành phân bón cho đồng cỏ trong biển lửa mà thôi."
Thiếu tá Sriffen đanh mặt lại, một lúc sau mới ra lệnh: "Rút quân, đồng thời dọn dẹp một vành đai cách ly trong đám cỏ. Lũ khốn kiếp, tại sao hôm qua chúng không phóng hỏa đốt đồng cỏ?"
"Có thể chúng không có súng phun lửa." Thiếu tá Franz nói,'Một vị tướng tài giỏi như vậy, không thể không nghĩ đến điểm này."
Vương Trung trở lại đầu làng, nhìn ngọn lửa đang thiêu rụi thảo nguyên, vỗ đùi nói: "Mẹ kiếp, đáng lẽ tối qua mình phải tập kích ban đêm rồi phóng hỏa mới phải!"
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có biết bao nhiêu trận hỏa công, tập kích ban đêm, thậm chí là hỏa công kết hợp tập kích ban đêm, sao mình lại quên mất!
Là người Trung Quốc mà lại sơ suất như vậy!
Gia Cát Lượng ơi là Gia Cát Lượng, tôi làm ông mất mặt rồi!
Những người khác không biết Vương Trung đang nghĩ gì, ai nấy đều reo hò: "Ural"
"Thiêu chết chúng!"
"Đã đời quái"
"Ural"
Tiếng "Ura" vang lên khắp nơi, khiến người ta có cảm giác chiến ý của binh sĩ còn cao hơn cả ngọn lửa đang thiêu rụi đồng cỏ! Chương 51: Phòng ngự vòng ngoài
Vương Trung vốn dĩ còn mong ngọn lửa sẽ lan rộng, thiêu rụi đám người Prosen.
Kết quả là đối phương đã sử dụng máy ủi để dọn sạch một đường băng cản lửa, một số đám cháy nhỏ lẻ tẻ cũng bị dập tắt nhanh chóng bằng lựu đạn.
Hồi nhỏ, Vương Trung xem phim "Tiểu binh Trương Ca", trong phim, du kích đội đốt đồn, kết quả là quân Nhật ném lựu đạn dập tắt lửa, ban đầu Vương Trung còn tưởng là phim phóng đại, sau này nghe các cựu binh Bát Lộ Quân kể lại mới biết là thật.
Hóa ra trước kia, dù là phim dành cho thiếu nhi cũng có sự tham gia của những người từng trải qua chiến đấu thực tế làm cố vấn quân sự, khác hẳn với những bộ phim về kháng chiến sau này.
Xem ra loại chiến thuật hỏa công kiểu này không phải lúc nào cũng hữu dụng.
Đám cháy kéo dài đến tận bốn giờ chiều.
Vương Trung cưỡi bạch mã, nhìn thảo nguyên trước mặt đã bị thiêu rụi thành tro bụi, không khỏi nhớ đến khung cảnh nhìn thấy vào buổi sáng.
Sự khác biệt giữa hai khung cảnh khiến Vương Trung cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của chiến tranh.
Khung cảnh này khiến Vương Trung lại nhớ đến bài hát: "Sẽ có một ngày, khói bếp lại bay lên trên những ngôi làng, thoang thoảng đâu đây hương lúa chín..."
Bây giờ không phải lúc để hoài niệm.
Sau khi thiêu rụi hết cỏ dại, ngọn lửa dần dần tắt, đối phương có thể phát động tấn công trở lại bất cứ lúc nào.
Shelyosha từ tháp pháo của chiếc KV-1 cũng đã rút lui vê đầu làng thò đầu ra hỏi: "Thưa Bá tước, lần này chúng ta đánh như thế nào?"
Vương Trung: "Tôi đoán, bọn chúng sẽ lợi dụng khói để yểm trợ, dân dần áp sát mọi người. Vì vậy, chúng ta không thể bố trí xe của anh đơn độc ở bên ngoài như trước nữa.
"Tin tốt là ngọn lửa đã thiêu rụi hết cỏ, đối phương không thể nấp trong đám cỏ để ẩn nấp nữa. Tôi đề nghị chúng ta di chuyển xe đến bên cạnh ngôi nhà đó."
Vương Trung chỉ vào một ngôi nhà nhỏ ở phía tây nam, bên rìa làng.
Là ngôi nhà nằm bên rìa làng, ngôi nhà nhỏ đã bị tranh giành nhiều lần, mái nhà bị lật tung, trên tường còn có một số lỗ thủng lớn, toàn bộ kết cấu có vẻ như sắp đổ sập đến nơi.
Vương Trung: "Từ đó, pháo của xe anh có thể bao quát hai lối vào làng chính, còn chúng ta có thể bố trí hỏa lực chéo từ hai bên làng, yểm trợ cho xe của anh, bắn hạ tất cả những tên địch định xông lên ném lựu đạn.
"Chúng ta cũng có thể mai phục xạ thủ súng tiểu liên phía sau bức tường thấp hai bên xe của anh, khiến cho quân địch có đến mà không có về."
Shelyosha gật đầu: "Rất tốt. Nhưng tôi có một thắc mắc, tại sao lúc trước chúng ta không cố thủ tuyến phòng ngự bên ngoài làng? Tôi thấy các tòa nhà bên ngoài có rất ít dấu vết bị pháo xe tăng bắn trực tiếp."
Vương Trung: "Bởi vì phòng thủ bên ngoài làng rất dễ bị xe tăng của đối phương bắn trực tiếp, mà vũ khí chống tăng hiệu quả nhất của chúng ta là bom xăng Molotov vì vậy, chỉ khi dụ đối phương vào trong, chúng ta mới có thể tiêu diệt xe tăng của chúng trong cận chiến."
Vương Trung ngừng một chút, rôi bổ sung: "Lúc đó chúng ta có vài chiếc T-28, loại xe tăng này rõ ràng là không thể đối đầu với đối phương trên địa hình trống trải, phải không?"
"Đúng vậy." Shelyosha cười toe toét,'Giờ thì đã có chúng tôi, có thể đối đầu trực diện với đối phương trên địa hình trống trải, chúng tôi đảm bảo sẽ tiêu diệt đối phương trước khi chúng phá hủy được các ụ súng máy."
Vương Trung: "Đừng nói quá sớm, Thiếu úy, đối phương có thể sẽ sử dụng khói để che khuất tâm nhìn của chúng ta, đám Prosen này rất giỏi sử dụng khói."
"Vậy thì chúng ta có thể cơ động, vòng qua màn khói của chúng. Cứ giao cho tôi." Shelyosha vỗ ngực tự tin nói.
Vương Trung vỗ vai Shelyosha, sau đó cưỡi ngựa đi thẳng đến trang viên nhà Boye, định bảo Yegorov điều chỉnh bố trí.
Kết quả là vừa đi được vài bước, Vương Trung đã thấy Yegorov dẫn theo một đám người đi tới.
Từ đẳng xa, vị Trung đoàn trưởng này đã gọi to: "Tôi đoán là sau này chúng ta sẽ phải phát huy ưu thế hỏa lực ở vòng ngoài làng, nên tôi đã lệnh cho mọi người điều chỉnh vị trí. Về vị trí đặt súng máy, cậu cứ yên tâm đi."
Vương Trung gật đầu, tuy rằng có hack hỗ trợ, nhưng dù sao bản thân cũng là một tân binh chưa có kinh nghiệm quân sự, hiện tại vẫn đang trong quá trình học hỏi.
Chuyện bố trí súng máy, cứ giao cho lính kỳ cựu Yegorov là hơn.
Tuy nhiên, Vương Trung vẫn phải dặn dò vài câu, thể hiện một chút vai trò của mình là Tư lệnh. Vương Trung nói: "Phải đảm bảo góc bắn! Yểm trợ đầy đủ cho xe số 67! Còn nữa, tổ chức một đội lính kỳ cựu giỏi cận chiến, bố trí xung quanh xe tăng, sẵn sàng tiêu diệt quân địch tìm cách tiếp cận."
"Giao nhiệm vụ này cho Thượng sĩ Grigory là được." Yegorov đáp,'Có ông ấy ở đó, bộ binh của đối phương đừng hòng đến gần."
Vương Trung gật đầu, quyết định trở về vị trí VIP của mình: Trên tháp nước!
Từ vị trí này có thể quan sát rõ ràng mọi thứ xung quanh, khi đối phương bắt đầu pháo kích thì có thể nhanh chóng rút vào hầm tránh bom trong nhà máy rượu.
Vương Trung vừa leo lên tháp nước, thì đối phương đã bắt đầu bắn khói.
Lần này lại không pháo kích chuẩn bị?
Vương Trung rất ngạc nhiên, vội vàng kiểm tra trận địa pháo binh của đối phương, e sợ đối phương giở trò gì, ví dụ như tháo pháo ra, khiêng lên tiền tuyến rồi lắp ráp lại để bắn thẳng.
Nhưng Vương Trung đã lo lắng quá mức, pháo binh của đối phương chắc là hết đạn thật rồi.
Chẳng lẽ đợt tập kích của chiếc Il-2 đơn độc vào buổi sáng đã phá hủy kho đạn của đối phương? Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Không đúng, phi công II-2 hẳn là cố tình nhắm vào nơi thoạt nhìn chất nhiều hàng hóa để bắn tên lửa, hoặc là muốn cho nổ tung đồ hộp, hoặc là muốn cho nổ tung đạn dược.
Làm tốt lắm! Vương Trung thầm khen ngợi không quân Ant. Tuy rằng khai chiến lâu như vậy mới lần đầu lộ diện, lại chỉ có một chiếc máy bay, nhưng các anh làm tốt lắm! Một ngày kịch chiến này, hỏa lực chuẩn bị của địch đã gây ra ít nhất sáu mươi phần trăm thương vong, số còn lại là tổn thất trong khi tác chiến tâm gần.
Đáng tiếc chỉ có một chiếc II-2, nếu có thể có một trung đội bốn chiếc, quân địch sẽ chẳng còn tâm trí đâu mà tổ chức tấn công nữa.
Lúc này, tại sở chỉ huy Quân đoàn 63 ở Bogdanovka.
Nói là sở chỉ huy Quân đoàn 63, nhưng trên thực tế Công tước Vostrom cũng đang ở đây.
Công tước Vostrom mang hàm Trung tướng, vì vậy sở chỉ huy Quân đoàn 63 hiện tại cũng là sở chỉ huy Tập đoàn quân 41.
Công tước đang nghiên cứu bản đồ, viên tham mưu phụ trách tình báo mà hắn ta tin tưởng nhất bước vào phòng bản đồ: "Thưa ngài, hôm nay chiếc máy bay tình nguyện yểm trợ Cao điểm Peniye đã trở về. Phi công báo cáo không nhìn thấy xe tăng của ta, mà là một nhóm bộ binh đang phòng thủ ở đó. Trong làng còn có cả bệnh viện dã chiến, từ trên không có thể nhìn thấy dấu chữ thập đỏ để tránh bị oanh tạc."
Công tước chửi rủa: "Chuyện gì vậy? Không ai nói cho bọn chúng biết là tên khốn Prosen sẽ ném bom vào chữ thập đỏ hay sao? Lũ chó chết ấy, sợ lão binh hồi phục rồi lại ra tiền tuyến nên mới cố tình nhắm vào bệnh viện mà ném boml"
Viên tham mưu nhận ra sự lẫn lộn trong lời nói của Công tước, nhưng do dự một chút rồi cũng không dám lên tiếng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Công tước chửi xong, thở hổn hển, rồi lại hỏi: "Sao lại có bệnh viện dã chiến ở đó? Bệnh viện dã chiến nào rút về đó?"
"Cái này thì tôi không rõ." Viên tham mưu phụ trách tình báo dap,Hien tại có quá nhiều bệnh viện dã chiến bị mất liên lạc."
Lúc này, Quân đoàn trưởng Quân đoàn 63 lên tiếng: "Ngày hôm qua có rất nhiều người dân địa phương dùng xe ngựa chở thương binh đến đây. Họ nói là từ bệnh viện dã chiến ở Rogneda."
Công tước lập tức chạy tới bên cạnh bàn bản đồ để xem xét: 'Rogneda? Chẳng phải quân ta ở đó đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi hay sao?"
"Xem ra là không phải. Những thương binh đó còn nói, họ thuộc Trung đoàn Amur số 3, hiện đang do Bá tước Rokossovsky chỉ huy."
"Sao hôm qua không báo cáo cho ta?" Công tước chất vấn.
Quân đoàn trưởng giơ hai tay ra: "Tôi cũng vừa mới biết. Đêm qua, khi những thương binh ấy được người dân đưa đến đây thì tình hình rất hỗn loạn."
Lúc này, Tham mưu trưởng Tập đoàn quân 41 lên tiếng tổng kết: "Vậy thì tình hình đã rõ ràng. Ngày hôm qua, Cao điểm Peniye phát tín hiệu câu viện, chứng tỏ ở đó có các tu sĩ thuộc Dòng Thánh Vịnh. Rất có thể là một số tu sĩ chạy thoát khỏi Rogneda đã gia nhập vào nhóm tàn quân trên đường rút lui.
"Sau đó, nhóm tàn quân này lại gặp phải tàn quân Tiểu đoàn 31, Trung đoàn Xe tăng số 4 - đơn vị vốn được giao nhiệm vụ phòng thủ Cao điểm Peniye - nên đã tập hợp lại để cố thủ tại đó "
Vị giám mục quân đội tháp tùng Tập đoàn quân 41 mở miệng: "Tôi cơ bản đồng ý với nhận định này. Mặc dù quân địch thường cố tình tàn sát các giáo sĩ, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có một số người chạy thoát."
Công tước chống hai tay lên bàn bản đồ: "Bá tước Rokossovsky này... Chẳng lẽ là gã em trai ăn chơi trác táng, bất tài vô dụng của Thái tử - Aleksei Konstantinovich Rokossovsky đó sao?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Sau nội chiến, thường dân cũng có thể trở thành sĩ quan, lúc này, tất cả các sĩ quan xuất thân thường dân có mặt đều im lặng, bởi vì họ không quen thuộc gì với vị Bá tước nổi tiếng này.
Còn Tham mưu trưởng Tập đoàn quân - người xuất thân quý tộc - thì buông một câu: "Ngoài gã Rokossovsky đó ra thì còn ai vào đây nữa? Biết thế này đã chẳng cần phái quân tiếp viện. Chắc chắn là tên công tử bột ấy sợ quá dẫn quân chạy trốn! Quân địch chắc chắn cũng chẳng có gì ghê gớm, dù sao thì bộ binh cũng có thể chặn được."
Viên tham mưu phụ trách tình báo vội vàng xen vào: "Báo cáo của phi công cho thấy, lực lượng tấn công Cao điểm Peniye bao gồm lính thiết giáp và xe tăng của địch. Mặt khác, kết hợp với các thông tin tình báo từ các hướng khác, cá nhân tôi cho rằng, lực lượng đối diện với Cao điểm Peniye là một binh đoàn hỗn hợp do Thiếu tá Sriffen - người được tặng thưởng Huân chương Chữ thập sắt - chỉ huy."
Cả sở chỉ huy im phăng phắc.
Tham mưu trưởng Tập đoàn quân cười lạnh: "Dùng một đám tàn quân mà lại chặn đứng được mũi tiến công của Prosen? Đó đều là những cựu binh dày dạn kinh nghiệm từng tham gia các chiến dịch ở Bohemia và Carolin, viên chỉ huy cũng là một kẻ cực kỳ tàn nhẫn! Nếu Bá tước Rokossovsky thực sự có tài như vậy, tôi de nghị sau khi hắn ta trở về, chúng ta nên điều hắn ta đến Loktev để chỉnh đốn lại đám tàn quân ở đó!"
Công tước trầm ngâm một lát rồi đáp: "Làm vậy cũng tốt, vừa hay để cho hắn ta và binh lính của hắn được nghỉ ngơi một chút."
Tất nhiên là Vương Trung không thể nào biết được những chuyện xảy ra ở sở chỉ huy phía sau. Toàn bộ sự chú ý của anh đều đang tập trung vào quân địch.
Nhờ có hack, Vương Trung có thể thấy rõ cách bố trí đội hình của quân địch phía sau làn khói.
Ngoài tuyến bộ binh dàn hàng ngang ở phía trước, quân Prosen còn phái một số xe tăng vòng ra phía sau, có vẻ như muốn tấn công vào sườn xe số 67.
Đáng tiếc là khả năng phòng thủ toàn diện của KV-1 rất tốt, ngoại trừ phần động cơ ở phía sau, những hướng khác gần như không có điểm yếu.
Hơn nữa, hiện tại xe số 67 đang dựa lưng vào đống đổ nát của một ngôi nhà, che khuất mất phần động cơ.
Lũ quỷ sứ Prosen lại sắp phải chịu thiệt rồi, nghĩ đến đây, Vương Trung cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tên lính Prosen đầu tiên đã thò đầu ra khỏi làn khói!
Khẩu súng máy bố trí trên tâng hai lập tức khai hỏa. Không cần phải lo lắng xe tăng địch sử dụng pháo bắn thẳng để tiêu diệt, xạ thủ súng máy của Trung đoàn Amur số 3 giống như được tiêm máu gà, liên tiếp bắn hạ vài tên địch.
Số quân địch còn lại lập tức nằm rạp xuống đất.
Quân phục của chúng là màu đen, mặt đất nơi chúng nằm sau khi bị đốt cháy cũng chuyển sang màu đen, hiệu quả ngụy trang như vậy quả thực không tel
Vương Trung nằm mơ cũng không ngờ bộ quân phục màu đen của quân Prosen lại có tác dụng này.
Anh vẫn còn đang kinh ngạc thì quân địch đã ném lựu đạn khói. Phải thừa nhận rằng, quân Prosen quả thực là một đội quân tinh nhuệ, phản ứng rất nhanh, vị trí ném lựu đạn khói cũng rất chính xác.
Tuy nhiên, bên này cũng rút được kinh nghiệm, tiếp tục bắn về phía làn khói. Dù sao thì số đạn dược mà Tiểu đoàn 3 cướp được từ trạm quân nhu vẫn còn rất nhiều, bắn nhiều một chút cũng tốt, đỡ phải mang vác nặng nhọc khi rút lui vào buổi tối.
Càng lúc càng có nhiều quân địch trồi lên khỏi làn khói dày đặc, và hỏa lực súng máy do Yegorov bố trí cẩn thận lại tiếp tục khai hỏa.
Không có sự yểm trợ của hỏa lực bắn thẳng, bộ binh khi đối mặt với súng máy chỉ còn biết bất lực chịu trận.
Huống chỉ còn có cả đạn pháo công phá mạnh mẽ của KV-1.
Trận đánh đang diễn ra vô cùng ác liệt, xe tăng của địch đã vòng ra đến sườn, nhắm vào xe số 67 khai hỏa.
Vương Trung nhìn thấy rất rõ ràng viên đạn xuyên giáp bắn trúng vào cạnh tháp pháo của xe số 67, cạo bay cả lớp sơn!
Trải qua hai ngày kịch chiến, đây là lần đầu tiên Vương Trung cảm thấy thư thái đến vậy.
Anh thậm chí còn cảm thấy mình như đang chơi game "Beach Head”, thoải mái bắn vào những mục tiêu bất động.
Đúng lúc này, Vương Trung nghe thấy tiếng động cơ vọng xuống từ trên bầu trời.
Lần này không phải là từ hướng đông - nơi quân ta đang đóng giữ.
Anh lập tức kéo cao tâm nhìn, và nhận ra rằng, dường như tâm nhìn của anh đối với máy bay còn xa hơn so với tâm nhìn đối với mục tiêu mặt đất.
Có vẻ như cũng hơi vô lý đối với một bản hack.
Vương Trung nhìn thấy cả một phi đội Stuka đang bay về phía Cao điểm Peniye.
Hỏng rồi.
Vương Trung chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra ngay lập tức đây là những chiếc Stuka B-2, bởi vì anh đã từng lái loại máy bay này trong game. Anh biết rất rõ, với tải trọng tối đa, loại máy bay này có thể mang theo một quả bom "khoai lang đất" 500 kg và bốn quả bom "khoai lang đất" 50 kg.
Loại bom 50 kg trừ khi ném trúng đích, nếu không rất khó có thể uy hiếp được KV-1. Nhưng quả bom 500 kg kia thì tuyệt đối không phải là thứ để đùa chơi.
Nhất định phải để cho xe số 67 di chuyển, mục tiêu cố định rất dễ bị bắn trúng.
Vương Trung lao xuống khỏi tháp nước, thoăn thoắt cởi dây cương cho Bucephalus, sau đó phi như bay ra khỏi làng. Chương 52: Khoảnh Khắc Ngày Hè Khó Quên
Vương Trung thúc ngựa phi nước đại, lao ra khỏi làng.
Phần lớn hỏa lực súng máy đều được bố trí trên tâng hai, vì vậy Vương Trung mới không bị hỏa lực của quân ta bắn trúng.
Khi anh phi ngựa đến gần kíp xe của Shelyosha, một phát đạn pháo của xe tăng địch bắn tới bị xe tăng số 67 bật ra, hất tung cả mũ của Vương Trung.
Lúc này, Vương Trung cũng chẳng còn tâm trí nào để ý đến chuyện đó nữa, vừa phi ngựa như bay vừa hét lớn: "Máy bay địch kìa! Nhanh di chuyển đi!"
Tiếng động cơ gam ru đã ap đến ngay trên đỉnh đầu, Vương Trung ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bóng đen của những chiếc máy bay địch đang lượn lờ trên nền trời chiêu tà đỏ rực.
Vương Trung: "Di chuyển đi! Chạy về phía bụng máy bay địch! Loại Stuka này khi bổ nhào rất khó điều khiển, khó có thể bắn trúng mục tiêu di động!"
Tuy nhiên, kíp xe của Shelyosha lại chẳng có phản ứng gì!
Shelyosha vẫn làm theo đúng quy định, khi chiến đấu thì chui tọt vào trong tháp pháo, cộng thêm tiếng ôn ào của động cơ xe tăng, có lẽ anh ta căn bản không nghe thấy tiếng Vương Trung gọi.
Vương Trung chưa bao giờ căm ghét trình độ kỹ thuật vô tuyến điện tồi tệ của Đế quốc Ant như lúc này.
Anh ngước nhìn những chiếc máy bay địch trên bầu trời, cảm giác như chỉ một lát nữa thôi sẽ nghe thấy tiếng rú rít chết chóc nổi tiếng của Stuka.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy trên người một người lính bộ binh bên cạnh hình như đang mang theo lựu đạn khói thu được của địch, liên hét lớn: "Luu đạn khói đâu, đưa cho tôi!"
Người lính bộ binh đó lại chính là Trung sĩ Grigory. Nghe thấy tiếng Vương Trung gọi, anh ta lập tức cởi dây đạn đang treo lựu đạn khói, ném một cách chính xác lên yên ngựa của Bucephalus.
Vương Trung rút một quả lựu đạn khói, giật chốt rồi cầm trên tay. Nhưng do quá nóng ruột, anh cầm ngược quả lựu đạn, khói trắng phun thẳng vào mặt.
Vương Trung vội vàng ném quả lựu đạn khói đi, rồi lại rút một quả khác.
Sau đó, anh kéo nhẹ dây cương, điều khiển Bucephalus chạy ngược chiều gió, cố gắng dùng khói để che khuất xe tăng số 67.
Là một game thủ kỳ cựu của War Thunder, Vương Trung biết rất rõ việc "phát hiện mục tiêu" trên không khó khăn đến mức nào. Hơn nữa, khói trong thực tế còn di chuyển theo hướng gió, nếu trên chiến trường toàn khói thì máy bay địch chỉ có thể ném bom bừa.
Giữa lúc hỗn loạn, một tên lính Prosen bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Vương Trung!
Tên lính địch nhìn thấy con ngựa trắng cũng giật mình, ngẩn người ra một lúc mới sực nhớ là phải nổ súng, nhưng đã bị Bucephalus tung vó đá bay vào làn khói.
Vương Trung lúc này vẫn chưa kịp phản ứng, bởi vì anh không hề chuyển sang chế độ quan sát, cho nên không hề biết là quân địch đã áp sát đến gần như vậy!
Chạy lung tung thế này chẳng khác nào dẫn đường cho quân địch đến chỗ xe tăng! Anh vội vàng chuyển sang chế độ quan sát từ trên xuống, xác định vị trí của quân địch xung quanh.
Vừa chuyển sang chế độ quan sát, anh đã nhìn thấy những chiếc máy bay địch đang lượn vòng ngay trên đỉnh đầu.
Chẳng lẽ, công nghệ vô tuyến điện của quân địch đã đạt đến trình độ có thể liên lạc giữa không quân và lục quân, cho nên bọn chúng mới biết được mối đe dọa lớn nhất bên dưới là một chiếc xe tăng hạng nặng?
Chúng không xác định được vị trí chính xác của chiếc xe tăng nên không dám ném bom?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vương Trung nhìn thấy một sĩ quan bộ binh dưới mặt đất rút súng pháo hiệu ra, nhắm về phía vị trí của xe tăng số 67 bóp cò.
Viên đạn pháo hiệu màu đỏ vẽ một đường cong trên không trung, rơi xuống chỗ xe tăng số 67.
Lại còn cả dẫn đường mặt đất nữa! Đây mà là quân đội thời kỳ Barbarossa sao?
Vương Trung ở trên cao nhìn xuống còn thấy rõ ràng như vậy, máy bay địch tất nhiên là càng không thể bỏ qua.
Chỉ thấy những chiếc máy bay địch lật cánh, lao thẳng xuống.
Tiếng rú rít đặc trưng của Stuka như xé toạc màng nhĩ của Vương Trung.
Đúng lúc này, xe tăng số 67 bất ngờ chuyển động, không rõ là do bị khói che khuất tâm nhìn hay do nghe thấy "tiếng ru rít chết chóc”.
Tóm lại, nó đã bắt đầu di chuyển.
Vương Trung thấy vậy, vội vàng kéo dây cương, quay đầu ngựa chạy. Lúc này, những gì anh có thể làm đều đã làm hết, còn lại chỉ có thể trông chờ vào vận may của kíp xe mà thôi.
Tiếng nổ đầu tiên vang lên, Vương Trung cảm nhận rất rõ ràng luồng khí nóng phả vào lưng.
Tiếp theo đó là một loạt những tiếng nổ liên tiếp. Chỉ nghe tiếng động thôi, Vương Trung cũng có thể đoán được là kíp xe số 67 lành ít dữ nhiều.
Chuyển sang chế độ quan sát, quả nhiên nhìn thấy xe tăng số 67 đã dừng lại, nằm im lìm trên mặt đất. Xung quanh là vô số những hố bom khổng lồ có thể nhìn thấy rõ ràng từ trên không.
Sau khi ném bom xong, những chiếc máy bay địch bắt đầu kéo lên cao. Có vẻ như chúng còn muốn tìm một góc độ thích hợp để ném nốt chỗ bom "khoai lang đất" 50 kg còn sót lại dưới cánh xuống.
Mặc dù so với các loại bom khác, bom 50 kg chỉ là loại bom "nhẹ". Nhưng đối với bộ binh mà nói, một quả bom như vậy chẳng khác nào một bình gas, cho dù có nằm rạp xuống đất, cũng có thể bị sóng xung kích làm cho trọng thương.
Lúc này, Vương Trung nhìn thấy Trung sĩ Grigory dẫn theo một toán lính mang súng tiểu liên lao lên phía trước, lợi dụng hố bom làm công sự, yểm trợ cho xe tăng số 67.
Vương Trung nhớ lại mệnh lệnh mà anh đã ra cho nhóm lính này trước đó là phải bằng mọi giá bảo vệ xe tăng, tiêu diệt những tên địch tiếp cận.
Cho dù không biết xe tăng có bị phá hủy hay không, mệnh lệnh này vẫn được tuân thủ một cách nghiêm ngặt.
Tin tốt duy nhất lúc này là, luồng khí cực mạnh tạo ra bởi quả bom 500 kg đã thổi bay toàn bộ khói mù. Nhóm của Grigory có tâm nhìn rất tốt, có thể phát huy uy lực của súng tiểu liên. Lính bộ binh địch tràn lên chỉ có sĩ quan là được trang bị súng tiểu liên, cho nên đương nhiên bị áp chế hoàn toàn về hỏa lực.
Bất ngờ, một quả lựu đạn từ trong đám quân địch bay thẳng về phía hố bom.
Trung sĩ Grigory vứt toẹt khẩu súng tiểu liên, đưa tay ra đỡ lấy quả lựu đạn, sau đó ném ngược trở lại.
Tiếng nổ vang lên, xé toạc một khoảng trống trong đám quân Prosen.
Nhưng thừa dịp súng tiểu liên ngừng bắn, càng nhiều lựu đạn hơn nữa được ném tới.
Trung sĩ Grigory rút chiếc xẻng công binh ra, hất tung từng quả lựu đạn như thể đang chơi cầu lông.
Siêu nhân Slavic xuất hiện rồi! Asttt nguyên bản!
Đúng lúc này, động cơ xe tăng số 67 bất ngờ gầm rú, phun ra một làn khói đen kịt.
Lũ quân địch vốn đang ồ ạt tràn lên bỗng nhiên dừng lại như bị điểm huyệt, kinh hãi nhìn con quái vật thép khổng lồ hồi sinh.
Súng máy đồng trục trên tháp pháo khai hỏa, những viên đạn lửa xé toạc bầu không khí, đập tan ý chí chiến đấu cuối cùng của quân địch.
Nhưng mài
Những chiếc Stuka lại vòng trở lại!
Lúc này, Vương Trung đã chạy đến gần hỏa điểm súng máy ở rìa làng, liền hét lớn: "Bắn lên trời! Trên mặt đất toàn khói, có bắn cũng vô dụng!"
Mặt đất mù mịt khói, súng máy quả thực rất khó phát huy tác dụng.
Xạ thủ súng máy lập tức xoay nòng súng, nhưng lại nhận ra góc ngẩng không đủ. Lúc này, một binh sĩ vội vàng chạy đến, nâng hai chân súng máy lên cao hơn.
Xạ thủ bóp cò.
Những viên đạn lửa vô vọng đuổi theo những chiếc máy bay.
Đúng lúc này, một quả tên lửa xông thẳng lên trời xanh, phần đầu tên lửa lóe sáng rực rỡ như sao mai trên nền trời chiều.
Thần tiễn!
Chiếc máy bay dẫn đầu của phi đội địch vội vàng tìm cách né tránh, nhưng bị quả tên lửa bám riết, kéo theo một đường lửa và khói đen lao thẳng xuống mặt đất.
Những chiếc máy bay còn lại không rõ là còn bao nhiêu quả tên lửa nữa, vội vàng lật cánh bỏ chạy, men theo tầng trời thấp, lao về phía tây.
Lúc này, trên đỉnh núi, một quả pháo hiệu bay vút lên không trung.
Quả pháo hiệu màu vàng.
Chiều hôm qua, khi quân địch ngừng tấn công, Vương Trung cũng nhìn thấy quả pháo hiệu này.
Đây là tín hiệu ngừng tấn công.
Quả nhiên, lính bộ binh Prosen bắt đầu rút lui.
Sriffen không thể nào nhìn thấy tình hình phía trước, tâm nhìn hoàn toàn bị khói mù che khuất. Nhưng hắn ta có thể nghe thấy rất rõ tiếng động cơ xe tăng đã im bặt bỗng nhiên gầm ru trở lại.
"Xe tăng địch vẫn còn!" Sriffen gào lên trong vô tuyến điện/Đại bàng! Đại bàng! Yêu cầu tấn công lần hai! Dùng bom 50 kg!"
"Rõ! Lần này chúng tôi đã nhìn thấy xe tăng địch, lệnh cho bộ binh rút lui!" Giọng nói đầy tự tin của viên phi đội trưởng vang lên từ đầu dây bên kia,'Đến lúc thể hiện kỹ thuật thượng thừa rồi."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một quả tên lửa vút lên trời cao.
Sriffen: "Thần tiễn của địch!"
"Tôi nhìn thấy rồi, cầu mong Valhala phù hộ!"
Sau đó, liên lạc bị cắt đứt. Sriffen trừng mắt nhìn chiếc máy bay dẫn đầu kéo theo lửa và khói đen lao thẳng xuống mặt đất, thậm chí viên phi công còn không kịp nhảy dù.
Những chiếc máy bay còn lại như ong vỡ tổ, men theo tầng trời thấp, tháo chạy về phía tây.
Thiếu tá Franz: "Chết tiệt, không quân đúng là không đáng tin cậy!"
Nói xong, hắn ta quay người lại. Nhưng chưa kịp mở miệng, Thiếu tá Sriffen đã nói: "Rút quân!"
Sriffen quay đầu nhìn bầu trời, nói tiếp: "Trời sắp tối rồi. Chúng ta không có cách nào để đối phó với chiếc xe tăng hạng nặng của địch. Ở Carolin, chúng ta đã phải dùng pháo phòng không 88 mm để đối phó với xe tăng hạng nặng B1 của quân địch. Ngày mai, pháo binh phòng không sẽ đến đây."
Vương Trung cưỡi trên lưng Bucephalus, đứng lặng ở đầu làng.
Mặt trời đỏ rực như máu đang dần khuất bóng sau rặng núi phía tây, nhuộm một màu đỏ như máu lên toàn bộ cánh đồng.
Trải qua một trận chạy nước rống cộng thêm một cú đá trời giáng, vậy mà Bucephalus chỉ toát mồ hôi nhẹ, thậm chí còn chẳng thèm thở dốc.
Quân địch đã rút lui, có nghĩa là... nhiệm vụ đã hoàn thành?
Bây giờ còn hai tiếng nữa mới đến tám giờ, với tình hình này, có lẽ quân địch sẽ không tấn công nữa.
Vương Trung quyết định nhân lúc quân địch đã mất ý chí chiến đấu, tiến lên dò xem sao. Chỉ cần quân địch tổn thất nặng nề, chắc chắn chúng sẽ không dám khinh cử vọng động trong ngày hôm nay.
Anh khẽ thúc gót vào hông ngựa. Bucephalus như thể hiểu được ý chủ, lập tức bước những bước dài về phía trước, nghênh đón ánh hoàng hôn.
Gió thổi vi vu trên chiến trường, lùa qua mái tóc của Vương Trung.
Sriffen nhìn qua ống nhòm, thấy tên sĩ quan sáng nay dám cả gan khiêu khích hắn ta lại cưỡi trên lưng con ngựa trắng, nghênh ngang xuất hiện.
Hắn ta giương cao đầu, đứng thẳng người trên lưng ngựa, toát lên vẻ hiêu hãnh của người chiến thắng.
Sriffen nghiến răng ken két.
"Tên khốn kiếp! Điều pháo bộ binh nhắm vào hắn! Bắn chết hắn!"
"Thiếu tá, pháo bộ binh hết đạn rồi!" "Vậy thì dùng súng cối!"
"Súng cối không bắn chính xác được như vậy!"
"Vậy thì dùng súng máy! Gọi xạ thủ súng máy giỏi nhất đến đây!"
"Những xạ thủ súng máy giỏi nhất đều đã hy sinh cả rồi, thưa Thiếu tá!"
"Mở xe chỉ huy của tôi đến đây! Tôi muốn tự tay nghiền nát hắn!"
"Thiếu tá, anh bình tĩnh lại!"
Vương Trung nhìn kẻ thù đang hỗn loạn với ánh mắt khó hiểu, nhưng hắn cũng không có ý định truy cứu, dù sao mục tiêu đã đạt được, xác định kẻ địch tổn thất nặng nề không còn khả năng tiếp tục tấn công, có thể rút lui rồi.
Nếu như không phải hôm nay Bucephalus dũng mãnh phi thường, đá bay tên lính địch, có lẽ hắn đã chết rồi.
Vương Trung nghiêm túc tự kiểm điểm, sau này vẫn phải chú ý bảo toàn tính mạng.
Nói đến, vừa rồi xông ra ngoài dùng khói mù yểm trợ xe tăng, hắn vậy mà không hề có một chút sợ hãi.
Vương Trung bất giác nhớ tới hồi nhỏ có một bà lão đến trường học làm báo cáo.
Bà lão là y tá, với thân phận y tá đã lập được ba chiến công lớn (trước khi cải tổ không phân cấp bậc chiến công, chỉ có chiến công lớn nhỏ), bà tự giễu nói: "Bây giờ nhớ lại, tôi cũng thấy thật khó tin, trước kia bản thân vậy mà hoàn toàn không biết sợ hãi là gì.
"Hiện tại tôi ở trên đường, nhìn thấy người móc túi cũng sẽ lo lắng xem hắn có dao hay không, có đồng bọn hay không.
"Loại dũng khí khi ấy, giống như đã vĩnh viễn rời bỏ tôi rồi. Có thể là do ước mơ năm đó đã trở thành hiện thực rồi!"
Nói xong bà lão nở nụ cười rạng rỡ.
"Loại dũng khí khi ấy", hiện tại Vương Trung đã biết là "loại dũng khí” nào rồi.
Rõ ràng hắn đã xuyên không rồi, vậy mà lại sinh ra liên kết với những người tiền bối ở thời không ban đầu, cảm giác này thật kỳ diệu.
Mang theo cảm khái như vậy, Vương Trung trở lại trước mặt chiếc xe tăng số 67, nhìn Shelyosha đang băng bó vết thương: "Thế nào rồi?"
Shelyosha cười nói: "Vẫn sống. Tất cả đều sống. Nhưng mà ông bạn già này hỏng rồi."
Hắn võ vỗ vào đỉnh tháp pháo.
Vương Trung: "Có thể sửa được không? Tám giờ tối nay chúng ta phải rút lui rồi."
Shelyosha lắc đầu: "Không sửa được, phụ tùng chúng tôi mang theo đều bị nổ hỏng rồi, bây giờ động cơ vẫn có thể hoạt động, không biết khi nào thì nó cũng hỏng nốt, đến lúc đó chỉ có thể quay tháp pháo bằng tay thôi."
Lồng ngực Vương Trung đột nhiên thắt lại.
Hắn mơ hồ dự cảm được điều gì đó sắp xảy ra. Shelyosha nói: "Chúng tôi sẽ tiếp tục chặn đánh kẻ địch ở đây, chiến đấu đến viên đạn cuối cùng. Mọi người cứ yên tâm rút lui đi."
Khóe miệng Vương Trung run rẩy, hắn nghẹn ngào nói: "Không, tôi ra lệnh cho các anh, nhân đêm tối sửa chữa xe tăng, nếu đến tối muộn mà vẫn chưa sửa xong, thì bỏ xe tăng rút lui ve phía sau, chúng ta gặp nhau ở Bogdanovka."
Để Shelyosha không kháng mệnh, Vương Trung bổ sung một câu: “Đây là mệnh lệnh!"
Shelyosha chậm rãi lắc đầu, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ gương mặt anh: "Đại nhân, chúng ta không thể bỏ lại xe tăng cho kẻ địch, nếu chúng sửa chữa được thì sẽ dùng nó để đối phó với chúng ta. Loại giáp mà kẻ địch không bắn thủng được, chúng ta cũng rất khó công phá. Hãy nghĩ xem nếu cỗ xe tăng già này rơi vào tay kẻ địch thì sẽ có bao nhiêu đồng đội của chúng ta bỏ mạng.
"Chúng ta bỏ xe thì phải phá hủy nó. Hiện tại thứ mà kẻ địch kiêng dè chính là nó, một khi nó bị phá hủy, chúng sẽ lập tức đuổi theo. Hãy tin tưởng tôi."
Vương Trung không nói nên lời.
Shelyosha tiếp tục nói: "Hãy đưa cho chúng tôi một túi thuốc nổ. Sau đó, chúng tôi sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng, có thể dùng túi thuốc nổ kéo thêm vài tên địch chết cùng."
Vương Trung nhìn chằm chằm vào Shelyosha, phát hiện trong mắt anh ánh lên một tia sáng.
—— "Bây giờ nhớ lại, tôi cũng thấy thật khó tin, trước kia bản thân vậy mà hoàn toàn không biết sợ hãi là gì”
Vương Trung: "Tôi đồng ý với đề nghị của anh. Có thư từ gì muốn tôi gửi giúp không?”
"Có." Shelyosha lấy từ trong túi áo ngực ra một lá thư, đưa cho Vương Trung: "Địa chỉ ghi ở trên đó rồi, phiền anh gửi giúp."
"Tôi cũng co
"Của tôi nữa!"
Rất nhanh, tất cả thư từ của tổ lái xe tăng số 67 đều được giao cho Vương Trung.
Vương Trung cầm tập giấy mỏng trong tay, cảm giác nặng tựa ngàn cân.
Hắn nhìn thấy Shelyosha và toàn bộ tổ lái xe tăng, ai nấy đều nở nụ cười không sợ hãi.
Hắn cố gắng hết sức để không rơi lệ trước mặt những người thanh niên dũng cảm này.
Hắn cất những lá thư vào túi áo —— trong đó vốn đã có một phong thư dính máu.
Vương Trung cưỡi trên lưng ngựa, giơ tay chào người đã khuất.
Sau đó, hắn kiên quyết quay đầu ngựa, bước về phía đông.
Tám giờ tối.
Vương Trung buông tay xuống, nhìn đội ngũ đã tập hợp trên đường phố.
So với 38 tiếng trước, quy mô đội ngũ đã giảm đi rất nhiêu, hơn nữa hầu như ai cũng mang thương tích.
Nhưng, tất cả mọi người —— kể cả những người bị thương nhẹ trong bệnh viện dã chiến, đều tràn đầy tinh thần. Vương Trung xuống ngựa, đỡ một người bị thương lên, sau đó hạ lệnh cho toàn quân: "Toàn quân chú ý, bước đều!"
Đội ngũ lặng lẽ lên đường.
Vương Trung cũng bước đi.
Hắn nhìn thấy những người dân quyết định ở lại đều đứng bên đường, dùng ánh mắt phức tạp nhìn họ.
Vương Trung: "Hãy ngẩng cao đầu! Hãy để những người dân nơi đây nhìn thấy ý chí của chúng ta! Hãy để họ biết, chúng ta nhất định sẽ trở lại!"
Sau đó, tiếng bước chân chỉnh tê càng thêm vang dội.
Vương Trung cảm thấy vẫn chưa đủ, bèn hô lớn: "Sufang! Khởi động nào, hát một bài vui vẻ lên! Chúng ta là quân đội chiến thắng, phải có khí chất của người chiến thắng!"
Giọng hát của Sufang vang lên từ phía sau đội ngũ.
"Tôi nhớ một thị trấn nhỏ ở phương xa
"Yên bình, tĩnh lặng mà trâm buồn
"Có nhà thờ, nhà ga và một con đường rợp bóng cây
"Thỉnh thoảng tôi có thể nhìn thấy trong đám đông
"Bóng dáng người thương yêu quen thuộc..."
Càng ngày càng nhiều người tham gia vào dàn đồng ca.
"Nàng đội mũ che nắng màu xanh
"Mặc áo ngắn màu xanh
"Chiếc váy sâm màu tôn lên vóc dáng thiếu nữ
"Ôi, tình yêu thoáng qua của tôi!"
Đoạn điệp khúc vang lên, tất cả cùng hát, giai điệu bài hát và tiếng bước chân chỉnh tê hòa vào nhau, rừng lê chĩa đung đưa theo điệu nhạc, tựa như bức tường thành kiên cố bất khả xâm phạm!
"Tanya! Tanyushal Tatyana của tôi!
"Em có còn nhớ mùa hè nồng nàn ấy?
"Anh không thể nào quên khoảng thời gian đó
"Khoảng thời gian tràn đầy yêu thương ấy!"
Cơn gió mùa hè thổi qua đội ngũ, mang theo hơi thở nồng nàn của mùa hè.
Không biết ai đã huýt sáo tinh nghịch, như thể đang chế nhạo chiến tranh và quân xâm lược!
"Tanyal Tanyushal Tatyana của tôi!
"Em có còn nhớ mùa hè nồng nàn ấy?
"Anh không thể nào quên khoảng thời gian đó
"Khoảng thời gian tràn đầy yêu thương ấy!" Chương 53: Bình minh rạng rỡ trên vai anh
Lyudmila đi giữa đội ngũ, cùng với các y tá của bệnh viện dã chiến.
Cô không ngừng nhìn con ngựa trắng chở thương binh ở phía xa.
Sufang tò mò hỏi: "Nhìn ngựa trắng làm gì vậy?"
Lyudmila nhỏ giọng nói: "Trước đây anh ta tuyệt đối sẽ không nhường ngựa trắng cho thương binh đâu, tuyệt đối không."
"Ai cơ?" Sufang nhất thời không phản ứng kịip/À/'anh ta" ấy à, trưởng thành rồi đấy, phải gọi là... Đúng rồi, lột xác! Tôi từng đọc một cuốn sách về côn trùng, rất nhiều loài côn trùng khi còn nhỏ là sâu bọ, cuối cùng sẽ kết kén, sau khi phá kén chui ra sẽ biến thành bướm."
Lyudmila nhìn Sufang: "Côn trùng ký? Cuốn sách do nhà sinh vật học Carolin viết à?"
“Hình như vậy.'
Lyudmila lắc đầu, tiếp tục nhìn con ngựa trắng: "Con người có thể thay đổi triệt để như vậy sao? Không phải nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời sao?
"Tôi lớn lên cùng anh ta, anh ta từ nhỏ đã là một tên khốn, lớn lên lại biến thành tên khốn nạn háo sắc... Thế mà bây giờ tôi lại thấy anh ta như biến thành một người khác."
Lúc này, một y tá trung niên đi trước quay đầu lại nói: 'Cô gái à, cô không biết đâu, đàn ông trải qua chiến tranh sẽ thay đổi.
"Đây là mẹ tôi nói đấy, bố tôi hồi nhỏ cũng là một tên khốn, sau này tham gia cuộc chiến với Anatolia, rồi con người ông ấy thay đổi hẳn!
"Mẹ tôi giờ đã không còn nhớ rõ chuyện hồi chiến tranh nữa, nhưng bố tôi thì vẫn nhớ, sư đoàn nào do vị tướng nào chỉ huy, vị tướng nào là anh hùng, vị tướng nào là kẻ bất tài, ông ấy đều nhớ rõ.
"Nếu có ông lão nào đến nhà chơi, họ có thể ngồi nói chuyện về những điều này cả ngày trong phòng khách.
"Chiến tranh đối với đàn ông giống như một phép màu vậy, sau khi trải qua chiến tranh, họ hoặc là bỏ mạng, hoặc là trở thành người đàn ông chững chạc."
Bà y tá này rõ ràng là người hoạt bát, đã mở lời thì nói không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, bà kết luận: "Chắc chắn bá tước cũng vậy. Những người lính bị thương trong bệnh viện đều bàn tán về hình ảnh bá tước cưỡi bạch mã xông pha giữa làn đạn, nếu họ là con gái, chắc đã bị anh ta hớp hồn từ lâu rồi!"
Sufang ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.
Lyudmila vẫn cau mày: "Nhưng mà, lúc mới khai chiến, anh ta còn... Thôi, coi như tôi chưa nói gì cả. A Lyosha mà có thể khiến các cô gái mê mẩn ư, nhất định là có gì đó sai sai rồi."
Bà y tá cười lớn.
'Alyosha” Vương Trung lúc này nào còn tâm trí đâu mà quan tâm các cô gái đang nói gì, cứ đi được hai bước hắn lại ngoái đầu nhìn lại, bởi vì hắn luôn cảm thấy như nghe thấy tiếng nổ.
Yegorov đi bên cạnh an ủi: "Địch bị tổn thất nặng hơn chúng ta, ban đêm sẽ không tấn công đâu. Có lẽ ngày mai xe tăng sẽ được sửa xong, bọn họ có thể đến Bogdanovka hội hợp với chúng ta."
Vương Trung gật đầu: "Hy vọng là vậy. Nếu đêm nay quân địch không tấn công, chúng ta nên để họ rút lui.'
"Họ muốn cho nổ xe tăng, xe tăng nổ thì quân địch sẽ phát hiện ra." Yegorov ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Hơn nữa, biết đâu họ có thể cố thủ thêm một ngày trên Cao điểm Peniye, cho Tập đoàn quân 63 ở Bogdanovka thêm thời gian củng cố phòng tuyến."
Pavlov nói thêm: "Họ đến từ Bogdanovka, họ biết rõ tình hình phòng tuyến hiện tại, rất có thể họ cố ý ở lại đấy."
Vương Trung gật đầu: "Nếu vậy, chúng ta phải kế thừa ý chí của họ, tiếp tục chiến đấu."
"Đó là điều đương nhiên."
Vương Trung lại hỏi: "Thủ tục xin huân chương như thế nào?"
Mặc dù một sĩ quan hỏi câu này có vẻ kỳ lạ, nhưng thân phận thật sự của Vương Trung là một công tử bột ăn chơi trác táng, hỏi ra câu này cũng chẳng có gì lạ.
Pavlov chép miệng: "Giấy đề nghị khen thưởng phải có chữ ký của cha xứ, ngài đã cho người bắn chết cha xứ rồi."
Vương Trung sửa lời: "Tôi cho người bắn chết tên gián điệp giả dạng cha xứ."
Yegorov quay lại hỏi: "Này, trong quân còn cha xứ nào không?”
Trong bóng tối có người đáp: "eu chết hết rồi, Trung đoàn trưởng. Cha xứ thường là những người chết đầu tiên."
Yegorov bất lực xua tay với Vương Trung.
Pavlov lại nói: "Tình hình của chúng ta khá phức tạp, sở chỉ huy cấp trên đã bị tiêu diệt hoàn toàn, tất cả đều ở lại Rogneda rồi. Giáo đoàn cũng chỉ còn lại một nhóm nhỏ.
"Chúng ta thậm chí còn không biết sau khi đến Bogdanovka sẽ do ai chỉ huy."
Vương Trung: "Ai chỉ huy không quan trọng, có thể đánh quân Phổ là được."
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, vì mải mê chiến đấu, hắn hoàn toàn không biết hôm nay là ngày bao nhiêu.
Vì vậy, hắn giả vờ hỏi bâng quơ: "Liên tục đánh nhau thế này, tôi suýt nữa quên mất hôm nay là ngày bao nhiêu rồi."
Pavlov: "Ngày 29 tháng 6, ngày Chủ nhật đầu tiên sau khi chiến tranh bùng nổ - chết tiệt, hóa ra hôm nay là Chủ nhật!"
Yegorov cũng chợt nhớ ra: "Đã một tuần kể từ khi chiến tranh bùng nổ sao? Tôi nhớ rồi, tối hôm trước ngày khai chiến, tôi định đi xem biểu diễn nghệ thuật, nên đã mua vé xem kịch ở Rogneda, kết quả là ngủ quên mất, vỗ tay cũng không tỉnh."
Vương Trung gãi đầu: "Mới một tuần thôi sao?"
"Đúng vậy, mới một tuần. Thế mà Rogneda đã thất thủ, tốc độ hành quân của quân Phổ nhanh hơn chúng ta trong Chiến tranh mùa đông và Nội chiến nhiều." Pavlov chép miệng,Tuy là kẻ thù, nhưng phải thừa nhận chúng rất mạnh."
Vương Trung: "May mà quân địch hành quân nhanh, nên chúng ta không bị pháo hạng nặng tấn công, nếu pháo hạng nặng của chúng khai hỏa, thì số quân ít ỏi còn lại của chúng ta sẽ bị xóa sổ."
eebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nói rôi hắn nhớ lại cảm giác bị pháo 381mm của hải quân địch bắn phá, hắn thành tâm hy vọng sẽ không phải trải qua lần nào nữa.
Lúc này, phía đông bắt đầu hửng sáng, Vương Trung nhìn đồng hồ, thấy trời sắp sáng rồi.
Không ngờ đã đi bộ cả đêm.
Nhưng Vương Trung không hề cảm thấy mệt mỏi. Trước khi nhận ra đã đi bộ cả đêm, hắn hoàn toàn không cảm thấy chân có chút khó chịu nào, bây giờ mới bắt đầu thấy chân hơi sưng tấy, có cảm giác mệt mỏi sau khi đi bộ đường dài.
Vương Trung: "Bao giờ thì đến Bogdanovka?"
Lúc này, một binh sĩ trinh sát cưỡi ngựa xám chạy về, giơ tay chào Vương Trung: "Bẩm Bá tước, phía trước có một trang trại!"
Yegorov: "Có giếng nước không?”
"Có ạ, Trung đoàn trưởng."
Yegorov lập tức quay sang Vương Trung: "Tôi đề nghị nghỉ ngơi mười lăm phút ở trang trại, tranh thủ đổ đầy nước."
Lúc này Vương Trung mới cảm thấy mình toát mồ hôi rất nhiêu, miệng cũng khô khốc.
Vì vậy, hắn gật đầu: "Nghỉ ngơi ở trang trại. Bố trí lính canh, đề phòng quân địch truy kích."
Yegorov lập tức quay đầu lại hạ lệnh.
Nói là trang trại, thực chất chỉ là một dãy nhà cấp bốn cộng thêm chuồng ngựa và kho thóc, xung quanh xây tường rào thấp.
Kho thóc là loại kho cao vút, vừa nhìn thấy kho thóc là Vương Trung lại muốn leo lên để quan sát xung quanh.
Đối với hắn lúc này, những tòa nhà cao tầng giống như tháp canh trong game Assassins Creed, có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến người ta muốn leo lên.
Trong trang trại có một gia đình ba thế hệ sinh sống, dưới sự dẫn dắt của ông lão Aleksandr, họ ra đón đoàn người của Vương Trung.
"Vị đại nhân này,' ông lão nhìn đội quân đang tiến vào sân/Là thua trận sao? Quân Phổ sắp đến rồi phải không?”
Vương Trung: "Chúng tôi đã chiến thắng, thành công chặn đứng nhiều đợt tấn công của quân địch, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ chặn hậu. Ông à."
Ông lão: "Vậy ra là vậy, thế nên quân Phổ sắp đến rồi, phải không?"
"Đúng vậy, ông hãy cùng chúng tôi sơ tán đi, ở Bogdanovka có phòng tuyến của chúng tôi."
Vương Trung nói xong, Pavlov nói thêm: "Tàu hỏa ở đó chắc vẫn còn hoạt động, hãy lên tàu về phía đông đi!"
Ông lão lắc đầu: "Tôi và bà nhà già yếu rồi, đi không nổi nữa, hay là các cậu đưa con dâu và hai đứa cháu của tôi đi? Con trai tôi gia nhập quân đội ngay ngày đầu tiên chiến tranh bùng nổ. "Hôm đó, nó còn nói chúng ta sẽ nhanh chóng đánh bại quân địch, nếu không nhanh chân gia nhập quân đội thì sẽ không có cơ hội lập công, nó còn nói muốn được phong tước nữa!"
Nói đến đây, ánh mắt ông lão tràn đầy đau buồn: "Chẳng lẽ chúng ta không thể nhanh chóng đánh bại quân địch sao?"
Vương Trung: "Đúng là như vậy. Pavlov, bệnh viện dã chiến chắc vẫn cần y tá chứ? Hãy để cô ấy gia nhập."
Pavlov lộ vẻ khó xử: "Phụ nữ thì được, nhưng còn bọn trẻ..."
Vương Trung: 'Hãy để bọn nhỏ đi cùng, phía sau chắc chắn sẽ có trại trẻ mồ côi, đến lúc đó gửi chúng vào đó là được."
"Vâng."
Pavlov ra hiệu cho con dâu ông lão đi theo.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng động cơ.
Trung sĩ Grigory, người vẫn luôn cảnh giới bên cạnh Vương Trung, hô lớn: "Nap xuống!"
Vương Trung: "Đừng lo, máy bay của chúng ta đấy."
Hắn đã nhìn thấy chiếc máy bay bay tới từ hướng đông qua góc nhìn của mình.
Những người lính vừa mới đứng dậy đã vội vàng nấp xuống, một chiếc Il-2 xuất hiện từ phía đông trong ánh bình minh.
Yegorov lẩm bẩm: 'Số hiệu giống hệt chiếc hôm qua, là một chiếc."
Vương Trung: "La chiếc máy bay đã giúp đỡ chúng ta hôm qual"
Trung sĩ Grigory dẫn đầu hô vang: "Ural"
Tiếng hô vang "Ura" vang dội, chiếc máy bay lướt qua đầu mọi người, có thể nhìn thấy rõ ràng những quả rocket gắn dưới cánh.
Hình như phi công nghe thấy tiếng hô vang dưới mặt đất, nên đã cho máy bay nghiêng sáu mươi độ, từ buồng lái nhìn xuống, giơ tay chào mọi người.
Vương Trung có cảm giác, hành động chào theo nghi thức quân đội này đã khiến cho tất cả những nỗ lực chiến đấu trước đó của họ trở nên thật ý nghĩa - không đúng, những nỗ lực chiến đấu đó tất nhiên là có ý nghĩa, nhưng hành động chào này đã khiến cho ý nghĩa đó trở nên chân thực hơn.
Hắn cũng giơ tay chào phi công từ dưới mặt đất, bày tỏ lòng biết ơn đối với sự giúp đỡ của anh ta ngày hôm qua.
Sau khi lướt qua nông trang, máy bay quay trở lại tư thế bình thường.
Lúc này mặt trời rốt cuộc cũng ló dạng ở phía đông, nắng sớm tươi đẹp rơi xuống người Vương Trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận