Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 324: Minh quân anh hào hội
Chuong 324: Minh quan anh hao hoi
Vương Trung vừa vào sảnh phụ của sảnh tiệc, liếc mắt một cái đã thấy vi Commando thích sử dụng vũ khí lạnh kia, nhớ rõ hình như tên là .Jonathan.
Vương Trung quan sát kỹ hơn một chút, sau khi xác nhận là .Jonathan, bèn tiến lên hỏi: 'Mọi người đến như thế nào vậy? Tôi nhớ mọi người phải quay về Barakha nghỉ phép sao?"
Amelia bên cạnh lập tức phiên dịch, cô vừa dứt lời, .Jonathan lập tức nhiệt tình trả lời.
Amelia phiên dịch: "Chúng tôi đã về tới Barakha, bộ đội đều đang nghỉ ngơi và hồi phục, tôi được phái tới Hợp Chủng Quốc tham gia hội nghị này, nghe nói hải quân Hợp Chủng Quốc còn có nhiệm vụ muốn giao cho chúng tôi.'
Vương Trung lập tức nhớ ra, Commando ở Trái Đất cũng từng tập kích kho dầu của quân Nhật trên hải đảo, hình như là nơi tiếp nhiên liệu cho thủy phi cơ (Nhật Bản gọi là ca nô), còn tiện thể đánh úp đội thuyền trinh sát trá hình của quân Nhật.
Sau này, trong game "Commandos'" còn lấy cảm hứng từ hành động này để thiết kế màn chơi.
Vương Trung lập tức cảm thấy ngưỡng mộ, quân đội Anh có thể rất cùi bắp, nhưng lực lượng đặc biệt của họ thật sự rất mạnh.
Chờ đến cuối năm phản công, nếu như có thể điều động Commando tập kích vào vị trí quan trọng của địch, chắc chắn sẽ giảm bớt thương vong rất nhiều.
Lúc Hồng quân Liên Xô trên Trái Đất bao vây Paulus ở Stalingrad, họ đã phải trải qua một đoạn khu vực công sự của quân Đức rất gian khổ, thương vong rất lớn, cho nên Vương Trung mới coi trọng khả năng công phá công sự như vậy.
Nếu như có thể để Commando tập kích vào vị trí mấu chốt của khu vực công sự này, chẳng hạn như trung tâm vận chuyển đạn dược, trạm tiếp tế lương thực...
Nghĩ vậy, Vương Trung nói thẳng: "Chúng tôi cũng có nhiệm vụ muốn ủy thác cho Commando, không biết có thể phái một chi đội Commaando đến Ant được không?"
"Chuyện này ngài nên trao đổi với quan chức ngoại giao, chúng tôi không quyết định được." Jonathan đáp (sau khi Amelia phiên dịch).
Vương Trung còn muốn nói thêm vài câu, thì Hawthorne thượng tướng đã xuất hiện ở sảnh phụ.
Quân nhân Hợp Chủng Quốc có mặt đều đứng nghiêm chào, quân nhân Liên hiệp Vương quốc chậm một bước, còn quân nhân Ant thì đều đang nhìn Vương Trung.
Vương Trung cảm thấy đã đến dinh thự Tổng thống của người ta rồi, vẫn nên nể mặt một chút, vì vậy bèn giơ tay chào theo kiểu quân đội với Hawthorne.
Các đại biểu của Ant giống như nhận được mệnh lệnh, đồng loạt đứng nghiêm chào theo.
Hawthorne thượng tướng đáp lễ, sau đó đi tới trước mặt Vương Trung: "Để tôi giới thiệu cho cậu một chút về những người hùng của Hợp Chủng Quốc."
Vương Trung gật đầu: "Tôi cũng muốn được làm quen với những dũng sĩ anh dũng chống lại Phù Tang Đế Quốc."
"Ha ha ha, nói chuyện với cậu thật vui vẻ." Hawthorne dẫn Vương Trung đến trước mặt nhóm binh sĩ mặc quân trang Hợp Chủng Quốc. "Vị này là sĩ quan chỉ huy phi đội tiêm kích hạm đội số 3 - John Lanchester!"
Phi đội tiêm kích số 3? VF-3? Người đã sáng tạo ra chiến thuật Thach Weaving và đạt được tỷ lệ bắn hạ 1-4 hay 1-5 trong trận không chiến 3 chọi 15?
Vương Trung lập tức giơ tay chào: “Kính chào anh, người anh hùng!"
Hawthorne nhíu mày, có lẽ ông ta cảm thấy Vương Trung quá nhiệt tình với một sĩ quan cấp tá, khiến ông ta hơi khó chịu.
Nhưng Hawthorne thượng tướng vẫn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, giới thiệu với Vương Trung: "Vị này là thiếu tá Richard Best - phi công oanh tac cơ bổ nhào của phi đội số 6."
Vương Trung chào còn nhiệt tình hơn: "Chào anh, chào anh, tôi ở Ant cũng từng nghe nói về chuyện anh đã đánh chìm một tàu sân bay của Phù Tang Đế Quốc bằng ba máy bay!"
Thiếu tá Best nghe xong phiên dịch thì có chút thụ sủng nhược kinh: "Ngài cũng biết chuyện đó sao?"
Hawthorne: "Hiển nhiên là Rokossovsky đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đến gặp mọi người!"
Vương Trung thầm nghĩ: Không, tôi đã chuẩn bị kỹ càng từ trước khi xuyên không rồi.
Hawthorne lại bước sang bên cạnh một bước, giới thiệu với một thiếu tá hải quân khác: "Vị này là hạm trưởng tàu khu trục USS O'Bannon - Tom Hanks."
Vương Trung nhíu mày, bởi vì Tom Hanks là ngôi sao Hollywood mà hắn rất thích trước khi xuyên không, nhất là bộ phim "Forrest Gump" do Tom Hanks đóng, Vương Trung xem một lần là lại khóc một lần, mỗi khi cảm thấy lạc lối, hoặc là nản lòng, đều sẽ xem lại bộ phim đó.
Vương Trung nhìn về phía vị thiếu tá hải quân này, nhận ra đối phương quả thật có chiếc cằm chẻ đặc trưng của Tom Hanks, nhưng những thứ khác thì không giống lắm.
Nói chung là đẹp trai hơn, ánh mắt thì dữ dan hơn, là ánh mắt của người từng trải qua sinh tử trên chiến trường.
Là ánh mắt của người trở về từ địa ngục.
Vương Trung: "O'Bannon, tôi nhớ hình như anh đã dùng khoai tây đánh chìm tàu ngâm của Phù Tang Đế Quốc?"
Tom: "Không, là bí ngô."
Bí, bí ngô?
Thấy Vương Trung ngạc nhiên, Tom bèn giải thích: "Lúc đó chúng tôi đang vận chuyển nhu yếu phẩm ra đảo, có rất nhiều bí ngô tươi. Khi xuất phát chúng tôi không mang theo đạn dược, ngay cả binh lính cũng không có bao nhiêu, căn bản không phải trạng thái chiến đấu, vì thế trong lúc nguy cấp đã dùng máy phóng bom chìm phóng bí ngô, đập chìm tàu ngầm của Phù Tang Đế Quốc.
"Tôi cũng không biết là bí ngô của chúng tôi quá nặng, hay là tàu ngầm của Phù Tang Đế Quốc quá cùi bắp."
Tàu ngầm bị O'Bannon dùng khoai tây đánh chìm ở Trái Đất hình như là loại tàu ngầm bỏ túi của Nhật Bản, chỉ nhỏ bằng ngần ấy.
Nếu thế giới này cũng giống vậy, thì bị một quả bí ngô rơi trúng chắc chắn cũng chìm.
Chỉ là cái vụ ném bí ngô này, sao lại giống với bộ phim hài về Thế chiến thứ hai "Hổ khẩu thoát hiểm" đến vậy? Chắc là trùng hợp thôi, Vương Trung thâm nghĩ, không thể nào vị này cũng xem "Hổ khẩu thoát hiem rồi trong lúc nguy cấp nhớ lại chuyện ném bí ngô chứ?
Gạt bỏ suy nghĩ này sang một bên, Vương Trung chuyển chủ đề: "Tiếng Ant của anh nói rất chuẩn."
"Bởi vì tôi vốn phục vụ ở hạm đội Đại Tây Dương, lúc ấy căn cứ theo kế hoạch tác chiến của chúng tôi, có khả năng sẽ phối hợp với Ant để đối phó với Prosen, cho nên tôi có học một chút tiếng Ant." Thiếu tá Tom nói,'Trên thực tế, từ cuối năm ngoái đến tháng 4 năm nay tôi chủ yếu chiến đấu ở Bắc Đại Tây Dương, phụ trách hộ tống đội tàu buôn đến Ant."
Hawthorne chen miệng nói: "Trong một lần làm nhiệm vụ hộ tống, cậu ấy đã chỉ huy USS O'Bannon đánh chìm bốn tàu ngầm Prosen."
"Thực ra là 5 chiếc, tính cả chiếc chúng tôi phối hợp với không quân đánh chìm." Thiếu tá Tom nói.
Vương Trung: "Anh đã đánh chìm tổng cộng bao nhiêu tàu ngầm Prosen rồi?"
"12 chiếc, ống khói của USS O'Bannon sắp không còn chỗ để vẽ nữa rồi." Tom có chút tự hào nói.
Sau khi đánh chìm tàu ngầm, tàu khu trục thường sẽ vẽ hình tàu ngầm lên ống khói đầu tiên, giống như lục quân vẽ vòng tròn lên nòng pháo xe tăng, không quân vẽ quốc kỳ địch và ngôi sao lên thân máy bay để biểu thị thành tích.
Việc "khoe" chiến công như vậy rất phổ biến trong quân đội, hơn nữa chỉ cần dùng một chút sơn là có thể cổ vũ sĩ khí, một công đôi việc.
Vương Trung không vẽ vòng tròn lên xe tăng 422, một là vì vẽ không hết, hai là vì chỉ cân nhìn thấy số hiệu 422 và lá cờ đỏ trên ăng ten là binh lính đã hừng hực khí thế rồi, không cần phải vẽ vời gì cả.
Vương Trung vỗ vai Tom: "Tuyệt, tuyệt vời! À đúng rồi, anh có tham gia trận Midway không?"
"Đương nhiên." Vẻ mặt Tom bỗng chùng xuống,'Chính tay... tàu của tôi đã phóng ngư lôi kết liễu USS Yorktown, khi ấy nó đã không thể cứu vãn được nữa... Đó là một con tàu dũng cảm và xinh đẹp."
Vương Trung: "Tôi chưa từng nhìn thấy tàu sân bay, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra."
Vương Trung lại vỗ vai Tom một cái.
Không biết vì sao, hắn rất muốn được trò chuyện nhiều hơn với người đàn ông này.
Nhưng Hawthorne thượng tướng đã bực bội ra mặt, vì không muốn cho tình hình trở nên khó xử, Vương Trung đành phải chuyển sang người tiếp theo.
Lúc này thiếu tá Tom hỏi: "Các anh có thể ngăn chặn Prosen và Phù Tang Đế Quốc thiết lập liên lạc không? Tôi nghe nói Prosen đang trang bị các loại vũ khí dẫn đường, tôi không muốn nhìn thấy chúng rơi vào tay Phù Tang."
Vương Trung giơ ngón tay cái lên: "Yên tâm đi, mùa đông năm nay, bọn chúng sẽ phải trả giá đắt! Bọn chúng sẽ phải nhả ra tất cả những vùng đất đã chiếm được trong nửa năm qua. Còn các anh, hãy cẩn thận đừng để Phù Tang Đế Quốc đánh bại, ép bọn chúng dồn lực tấn công phía đông AntI"
"Yên tâm, đám Phù Tang chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi." Thiếu tá Tom giơ ngón tay tạo thành chữ V với Vương Trung.
Hai người tạm biệt nhau tại đây.
Phải rất rất nhiều năm sau họ mới có dịp gặp lại. Trước khi yến tiệc bắt đầu, Tổng thống Hợp Chủng Quốc ngồi trên xe lăn, được phu nhân đẩy vào phòng bên.
Ông ta nhìn thấy Vương Trung ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó nói gì đó với phu nhân, rồi chiếc xe lăn đi thẳng về phía Vương Trung.
Đến trước mặt Vương Trung, Tổng thống lên tiếng trước: "Thưa ngài thượng tướng, xin thứ lỗi cho tôi vì không thể đứng dậy chào đón ngài."
Thư ký bên cạnh Tổng thống dịch rất trôi chảy, gần như không có độ trễ.
Vương Trung cười nói: "Không sao. Tôi nghe nói khi thuyết phục Quốc hội thông qua việc tuyên chiến với Phù Tang Đế Quốc, ngài đã đứng dậy, có phải vậy không?"
Tổng thống cười lớn: "Đúng vậy, nhưng cũng không hoàn toàn chính xác, tôi không thể tự mình đứng dậy được, đôi chân của tôi đã bị teo cơ rất nặng. Vì vậy, bục phát biểu và chiếc xe lăn hôm đó đều được thiết kế đặc biệt."
Phu nhân Tổng thống vội vàng nói thêm: "Thật ra cho dù có những thứ đó, ông ấy cũng rất khó đứng dậy, tôi đã kịch liệt phản đối, nhưng ông ấy vẫn kiên quyết làm, và đã thành công."
Vương Trung: "Đó là một bài phát biểu vĩ đại, một lân đứng lên đầy ý nghĩa."
"Tôi cũng đã đọc bài phát biểu của cậu ở Ant." Khóe miệng Tổng thống nhếch lên nụ cười ranh mãnh: "Các tham mưu của tôi cho rằng có người viết thay cậu, nhưng tôi cảm thấy đó là do chính cậu viết. Thánh Andrew cũng là một nhà hùng biện tài ba, người kế thừa ông ấy tất nhiên cũng phải như vậy."
Vương Trung: "Không, không, tôi nào dám nhận là người kế thừa Thánh Andrew."
"Những người theo phái thế tục của Giáo hội Đông phương ở Hợp Chủng Quốc đều gọi cậu như vậy đấy. Lần này, mong cậu hãy đến đó diễn thuyết nhiều hơn, thuyết phục họ mua thêm trái phiếu chiến tranh. Chỉ khi nào ngân khố của chúng ta đồi dào, chúng ta mới có thể hỗ trợ Ant nhiều hơn, hỗ trợ những người tôn thờ Thánh Andrew.'
Vương Trung: "Nhất định, nhất định rồi."
Lúc này, Hawthorne thượng tướng không chịu nổi việc bị lờ đi nữa, bèn chen vào cuộc trò chuyện: "Thưa ngài Tổng thống, vị tướng quân này còn có một yêu cầu kỳ lạ, ông ta muốn đến khu phố người Hoa để diễn thuyết."
Tổng thống hơi nhíu mày: "Tại sao vậy? Khu phố người Hoa luôn rất nhiệt tình mua trái phiếu chiến tranh, tôi nghĩ không cần phải đến đó diễn thuyết đâu."
Vương Trung: "Rất nhiều kiến thức quân sự của tôi đều học được từ binh pháp Tôn Tử, tôi muốn được trải nghiệm văn hóa của người Ciris."
Tổng thống suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu: "Không thành vấn đề, chỉ là sắp xếp thêm một địa điểm diễn thuyết thôi mà, thượng tướng (ông ta nhìn Hawthorne), hãy sắp xếp đi."
Hawthorne thượng tướng gật đầu: "Vâng, trưa ngày mốt được không? Nếu ngài chịu được thói quen ăn uống kỳ lạ của họ, có thể ở lại dùng bữa trưa."
Vương Trung: 'Không, tôi muốn đi vào buổi sáng, tôi muốn đi uống trà sáng."
"Hả...' Hawthorne thượng tướng nhìn Tổng thống.
Tổng thống: "Khi nào ngài muốn đi cũng được. Cứ thế đi."
Vương Trung nuốt nước bọt, trong lòng bắt đầu liệt kê món ăn: Thịt cừu hấp bàn tay gấu... Không đúng, là bánh cuốn, há cảo tôm, bánh ngàn lớp, cháo thập cẩm... Chương 325: Tu niệm vượt không gian
Sáng sớm hai ngày sau.
Vừa bước xuống từ chiếc xe hơi cổ, Vương Trung đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc trong không khí.
Là mùi bánh quẩy kiểu Quảng Đông, hắn lập tức quay đầu nhìn về hướng mùi hương bay tới, quả nhiên nhìn thấy ở cửa sổ tâng một của một quán trà đang bày bán bánh quay người đầu bếp cởi trân, miệng ngậm điếu thuốc đang thả bánh quẩy vào chảo dầu.
Có lẽ bị dâu bắn vào, người đầu bếp lớn tiếng chửi: "ĐMI"
Vương Trung nhìn khung cảnh trước mắt với muôn vàn cảm xúc.
Hắn vốn tưởng rằng mình đã trở thành người Ant, giờ phút này mới chợt nhận ra, quê hương vẫn luôn ở trong tim, cho dù chỉ là tiếng bánh quẩy sôi trong chảo dầu cũng khiến hắn cảm thấy thân thuộc đến vậy.
Có lẽ người dân ở khu phố người Hoa chưa từng thấy ai đeo nhiều huân chương như Vương Trung, những người rảnh rỗi đều nhìn về phía này.
Nhưng Vương Trung chẳng để ý đến ánh mắt của họ, hắn tiến về phía xe đẩy bán đồ ăn sáng bên đường, nhìn những món ăn được bày trên chiếc mẹt tre lớn.
Từ nhỏ hắn đã không biết món ăn sáng này tên là gì, chỉ biết là một loại bánh được làm từ bột gạo, cắt thành từng miếng nhỏ, rưới nước tương lên là có thể ăn.
Hồi bé Vương Trung không thích món ăn sáng đơn giản này, hắn thích ăn bánh cuốn và hủ tiếu hơn.
Nhưng lúc này đây, nước bọt của hắn không ngừng tuôn ra.
Hắn nuốt nước bọt, suýt chút nữa đã bật thốt lên tiếng mẹ đẻ.
Nhưng người phiên dịch được Hợp Chủng Quốc cử đến đã nhanh chóng lên tiếng bằng tiếng Quảng Đông: "Cho một phần, bao nhiêu tiền vậy?"
Vương Trung chỉ có thể nói với Yakov bằng tiếng Ant: "Trông ngon đấy chứ?"
Yakov chần chờ nhìn món điểm tâm có phần đơn sơ: "Có... có sao?"
Hừ, tên ngốc nhà ngươi thì biết cái gì.
Người bán hàng dùng dao cắt miếng bánh thành từng miếng nhỏ một cách thành thạo, rưới nước tương lên, rồi dùng que tre xiên vào, đưa cho Vương Trung.
Người phiên dịch hình như định giải thích cách ăn, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy Vương Trung cầm lấy đĩa, dùng que tre xiên một miếng rồi cho vào miệng, sau đó lại tiếp tục xiên miếng thứ hai.
Vương Trung ăn một cách thành thạo, cứ như thể hắn đã ăn món này suốt hai mươi năm qua vậy.
Người phiên dịch nghi ngờ nhìn Vương Trung, lại nhìn Yakov lúc này mới móc đồng xu 20 xu ném cho người bán hàng rong: "Không cần tìm."
Người bán hàng rong cảm động đến rơi nước mắt: "Đa tạ, đa tại"
Ăn xong, Vương Trung lau khóe miệng, định đi dọc theo phố, lại bị phiên dịch ngăn lại: "Chờ một chút, tướng quân! Quán trà chúng ta đã đặt trước chính là nơi này! Nơi này là trụ sở của hội." Vương Trung đoán phiên dịch đã dịch "Đường khẩu" thành "trụ sở", hắn ngang đầu nhìn bảng hiệu trà lâu, phất tay nói: "Được rồi, dẫn đường đi."
Phiên dịch: "Hội trưởng ở nhã tọa lầu ba đang đợi ngài, mời đi bên này..."
Vương Trung vừa gật đầu, vừa theo phiên dịch vào trà lâu, sau đó dừng ở nơi quyên góp cứu quốc.
Mỗi chữ trên đó hắn đều hiểu, nhưng hắn phải hỏi phiên dịch: "Đây là làm gì vậy?"
Câu trả lời của phiên dịch rất bình dân: "Đây là quầy bán trái phiếu chiến tranh của Ciris."
Vương Trung lấy ví tiền ra, lấy toàn bộ Rúp bên trong ra, vỗ lên bàn: "Tôi quyên hết."
Người bán hàng đều kinh ngạc, mắt tròn mắt dẹt. Anh ta nghe không hiểu tiếng Ant, chỉ có thể dùng tiếng Anh hỏi: "Cái gì? Ngài muốn quyên góp sao?"
Phiên dịch vội vàng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, tướng quân muốn quyên góp. Ngài ấy là anh hùng chiến tranh của Ant, sẽ ủng hộ cả thế giới chống lại thế lực tà ác. Anh cứ nhận lấy đi."
Người bán hàng liên tục cảm tạ, nhưng lập tức dừng lại hỏi: "Cái kia, tên thì nên ghi ai?"
Phiên dịch: "Thượng tướng Rokossovsky.'
Vương Trung dùng tiếng Ant nói: "Vương Trung, ghi cái này."
Đến phiên phiên dịch kinh ngạc: "Hả? Tướng quân? Ngài đây là..."
Vương Trung: "Là thế này, khi còn bé nhà tôi có một huấn luyện viên cưỡi ngựa Khiết Đan, hắn đã đặt cho tôi một cái tên Ciris.'
Phiên dịch cau mày: "Huấn luyện viên cưỡi ngựa Khiết Đan tại sao không đặt cho ngài một cái tên Khiết Đan?"
"Tôi muốn hắn đặt cho tôi cái tên này, tôi thích binh pháp Tôn Tử. Hơn nữa tôi biết, vương đại diện cho quốc vương, trung là trung thành và vinh quang, đây là ý muốn nói đến lòng trung thành với quốc vương. Cứ ghi như vậy đi." Vương Trung cũng bất chấp, bắt đầu bịa chuyện.
Phiên dịch trừng mắt: "Được rồi, vậy cứ như vậy đi, tôi đi nói với người bán hàng."
Người bán hàng nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là chữ "Vương" nào, chữ "Trung" nào?"
Phiên dịch giải thích đơn giản một chút, cuối cùng, tên của Vương Trung đã xuất hiện trên danh sách quyên góp.
Nhìn thấy cái tên đã lâu không gặp của mình, Vương Trung gật gật đầu, đi về phía cầu thang.
Phiên dịch vội vàng đuổi theo: "Mời ngài đi lối này! Ông chủ đang đợi ngài."
Không ngờ vừa dứt lời, một lão giả mặc trang phục Đường từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Vương Trung liền chắp tay chào: "Tướng quân, là Trương mỗ đã thất lễ với ngài, mong ngài thứ lỗi."
Vương Trung xác định trình độ tiếng địa phương của mình không hề giảm sút, theo bản năng muốn đáp lời, nhưng phiên dịch lúc này bắt đầu phiên dịch, hắn chỉ có thể im lặng, chờ phiên dịch nói xong.
Phía sau lão giả có một người thanh niên, thoạt nhìn như vừa chạy lên lầu ba, hơi thở còn chưa đều, có lẽ chính anh ta đã báo cho lão giả về việc Vương Trung quyên góp.
Phiên dịch xong, Vương Trung lập tức chắp tay nói: "Trương tiên sinh, làm phiền ông rồi."
"Nói gì vậy! Chúng ta đều là đồng đội chống lại thế lực tà ác, mời vào!" Nói xong, ông ta tránh sang một bên, nhường cầu thang, làm động tác mời. Vương Trung bước lên cầu thang.
Một lát sau, mọi người đã an vị bên cạnh chiếc bàn tròn chạm khắc hoa văn trên lầu ba.
Trương tiên sinh cầm ấm trà lên, rót đầy chén cho Vương Trung.
Vương Trung theo bản năng dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, dù sao nhiều năm qua cũng thường xuyên uống trà sáng, đã thành thói quen.
Trương tiên sinh nhìn thấy cảnh này, tán thưởng: "Tướng quân còn biết cả tập tục của chúng tôi! Đáng tiếc, hiện tại chúng tôi không thể giúp gì được cho tướng quân. Thật lòng mà nói, tất cả thanh niên ở phố người Hoa đều đã về quê tham chiến, những người ở lại đều đã ngoài 40 tuổi rồi.
"Còn về phần tiền bạc, nói thật với ngài..."
Vương Trung: "Không, tôi chỉ đến thăm quê hương của Binh pháp Tôn Tử, nó đã giúp tôi chiến thắng kẻ địch trên mọi nẻo đường. Nào là "Ám độ Trần Thương", nào là "Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương”, năm ngoái tôi đã dùng kế này để cướp xe của quân Prosen, bật đèn pha chạy suốt đêm, mới thoát khỏi vòng vây của chúng."
Mọi người ở đây đều lộ vẻ xấu hổ, cuối cùng phiên dịch nhỏ giọng nhắc nhở: "Đó là Tam thập lục kế, không phải Binh pháp Tôn Tử."
Vương Trung cười ha hả: "Vậy sao? Không sao, dù sao cũng là trí tuệ cổ xưa của Ciris đã giúp tôi thoát chết! Đối với tôi mà nói, Ciris chính là quê hương thứ hai."
Nói xong, Vương Trung ngừng lại, cho phiên dịch thời gian.
Nghe xong phiên dịch, Trương tiên sinh cười ha hả, sau đó có chút tiếc nuối nói: "Tiếc là buổi sáng chúng tôi không có thói quen uống rượu, nếu không tôi nhất định phải cùng tướng quân uống đến sáng. Thôi, hôm nay lấy trà thay rượu vậy! Cạn ly!"
Vương Trung nâng chén trà lên, giống như uống rượu, một hơi uống cạn.
Rõ ràng là trà, nhưng hắn lại thấy hơi say.
Trương tiên sinh vỗ tay, lập tức có người bưng từng món điểm tâm lên.
Nào là chân gà hấp tàu xì, dạ dày heo, xíu mại, há cảo tôm...
Vương Trung nhìn những món ăn đã hơn một năm rồi chưa được ăn, giống như nhìn thấy núi sông của quê hương, là cảnh "Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên”.
Giây phút này, hắn có cảm giác vùng đất Kazaria đen sì bên hông như đang rung chuyển, như thể quê hương ở thế giới này và quê hương ở thế giới kia đang cộng hưởng với nhau.
Vương Trung cố gắng kiêm chế, cầm đũa gắp một viên xíu mại, cắn một miếng.
Hương vị thơm ngậy của thịt heo cùng với vị giòn sân sật của hạt dẻ nước cùng lúc tràn vào khoang miệng, khóe mắt hắn cay cay, nhưng Vương Trung vờ như bị bỏng, làm ra động tác rất lớn, không ai chú ý đến.
May mà hôm qua đã tập dượt một lần rồi.
Vẫn ổn.
Trương tiên sinh lập tức tỏ vẻ tức giận: "Sao có thể mang đồ nóng như vậy ra chứ? Nhìn xem, khách quý bị bỏng rồi kìa!"
Vương Trung vội vàng xua tay, suýt nữa thì thốt ra tiếng Quảng Đông, may mà kịp thời chuyển giọng: "Không sao, tại món này ngon quá, tôi ăn hơi vội, phải biết là ở tiền tuyến, tôi thường xuyên chỉ được ăn lương khô, có chút kem chua với dưa chuột muối là đã tốt lắm rồi. Món này ngon quát"
Nghe phiên dịch xong, Trương tiên sinh cười ha hả: "Nếu ngài thích, tôi có thể cử một đội đầu bếp đến Ant! Chuyện này chúng tôi có thể giúp!"
Thật sao? Tuyệt vời!
Vương Trung thật sự muốn reo lên! Sau này có thể được ăn món Ciris chính gốc ngay tại doanh trại rồi!
Niêm vui lấn át nỗi nhớ nhà, thậm chí khiến hắn nhất thời quên mất người Ant thường nói gì trong trường hợp này, vội vàng thốt lên bằng tiếng Carolin: "Bolobo (Tốt)!"
Trương tiên sinh cũng cười ha hả: "Bolobol"
Vương Trung ăn xong viên xíu mại, lại đưa đũa gắp há cảo tôm.
Lúc này, Yakov cuối cùng cũng từ bỏ việc vật lộn với đôi đũa, cầm lấy nia, xiên một viên xíu mại, vì sợ nóng nên anh ta đưa lên gần miệng thử trước.
Sau đó, anh ta nghỉ hoặc hỏi: "Hình như không nóng lắm... ÁI"
Vương Trung rút chân đã đá vào xương ống chân của Yakov về, chậm rãi thưởng thức món há cảo tôm, vừa ăn vừa tấm tắc khen: "Ngon! Thật sự rất ngon!"
Yakov nghi hoặc nhìn Vương Trung chằm chằm mấy giây, sau đó mới bán tín bán nghi cắn một miếng xíu mại.
Vẻ nghi ngờ và kinh ngạc trước món ăn ngon đan xen vào nhau trên khuôn mặt anh ta.
Bữa trà sáng vui vẻ cứ thế kéo dài đến tận trưa mới kết thúc.
Chờ đến khi no căng bụng, Vương Trung mới sực nhớ ra: "Chờ chút, tôi có phải còn phải diễn thuyết nữa không?”
Phiên dịch lúng túng nói: "À, chúng tôi không có sắp xếp phần diễn thuyết, bởi vì cho dù có diễn thuyết thì cũng không thể bán thêm được trái phiếu chiến tranh nữa, thực tế thì mỗi đợt phát hành trái phiếu ở đây chúng tôi đều bán vượt chỉ tiêu. Chúng tôi rất mong Hải quân Hợp Chủng Quốc có thể nhanh chóng tiêu diệt Hạm đội Liên hợp Phù Tang.”
Vương Trung: "Nghĩ kỹ lại thì tôi chỉ là một tướng quân của Ant, đến đây diễn thuyết quả thực có chút kỳ quái. Tuy nhiên, tôi rất thích ẩm thực của Ciris mong ông hãy thực hiện lời hứa cử đầu bếp đến AntI"
"Đương nhiên rồi." Trương tiên sinh nói,'Trương mỗ tôi nói lời giữ lời, khi ngài trở về Ant, đâu bếp nhất định sẽ đi cùng chuyến bay với ngài."
Vương Trung gật đầu, sau đó hỏi Yakov: "Buổi chiều chúng ta có lịch trình gì?"
Yakov: "Buổi chiều ngài sẽ tham gia hội nghị tham vấn của Quốc hội, nội dung là về gói viện trợ tiếp theo cho Ant."
Vương Trung: "Được, vậy chúng ta xuất phát thôi."
Buổi sáng ăn sáng chỉ là để thỏa mãn cơn thèm của Vương Trung, còn hội nghị chiều nay mới là vô cùng quan trọng đối với Ant.
Bạn cần đăng nhập để bình luận