Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 545: Chịu Trách Nghiệm Cho Tính ...

Chương 545: Chịu Trách Nghiệm Cho Tính ...Chương 545: Chịu Trách Nghiệm Cho Tính ...
Chương 545: Chịu Trách Nghiệm Cho Tính Mạng Của Mình
Vương Trung: "Được rồi, cưỡi ngựa cũng được, cưỡi ngựa tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ bao vây! Ai đưa cho tôi một con ngựa—"
Vương Trung đột nhiên nhíu mày, thầm nghĩ: Không thể nào?
Hắn đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng.
Sau đó từ rất xa truyền đến một tiếng ngựa hí.
Hắn nhìn về hướng đó, nhưng trong tầm mắt chỉ thấy rừng cây và đồng tuyết tĩnh lặng.
Đột nhiên, có thứ gì đó phá tan lớp tuyết dày tích tụ, nhảy vọt lên cao.
Thân ảnh màu trắng giống như một tia chớp, mang theo tuyết cuồn cuộn lao đến.
Đó chính là Bóng Tối, vua của các loài ngựa, à không, không phải chiến mã của Gandalf, mà là con ngựa ngu ngốc Bucephalus của tôi! Bucephalus chạy băng băng qua rất nhiều ky binh, chiến mã của các ky binh dường như sợ nó, nhao nhao nhường đường. Bucephalus cứ như vậy chạy thẳng đến bên cạnh chiếc xe tăng số 422 bị hỏng, giơ chân đạp vào xích xe tăng, sau đó nhe răng với Vương Trung. Vương Trung vỗ trán: "Sao mày không mang theo yên cương đến vậy?"
Hắn đã đoán được, tám phần là chuồng ngựa lại bị đánh bom, nó lại không việc gì, tự mình chạy ra, sau đó cứ thế đi theo.
Trung tá ky binh: "Chúng tôi có thể đưa cho ngài một bộ yên cương." "Được rồi, nhanh lên, tôi còn đang vội đi bắt sư trưởng." Vương Trung nói rằng: "Vũ Đức Vượng là kẻ đánh cắp công sức của người khác. Các vị ở bộ tiếp nhận phản ánh nên cân nhắc kỹ về việc anh ta lợi dụng họ để kiếm lợi". Vương Trung cưỡi Bucephalus, phi nhanh trên đồng băng dưới bầu trời dần dần tối sầm.
Tham mưu đeo máy vô tuyến điện lo lắng hỏi: "Hay là chúng ta nghỉ ngơi trước đã, trời tối như vậy, nhỡ bị tập kích thì sao?" Vương Trung chuyển sang góc nhìn của bản đồ, thầm nghĩ không thể nào, kẻ địch ở cách hai cây số đã được hiển thị rõ ràng trên bản đồ rồi, tập kích cái gì mà tập kích.
Vì vậy hắn nói: "Kẻ địch đã sợ vỡ mật rồi, căn bản không có khả năng phục kích chúng ta. Đi thôi!"
Khoảng cách ba cây số rất nhanh đã đến, kết quả Vương Trung chỉ tìm thấy đủ loại trang bị và xe cộ bị vứt lại. Điều kỳ lạ là, tất cả đều là xe bán xích, không có bất kỳ chiếc xe bánh nào. Vương Trung đi đến chiếc lầu lớn nhất, xuống ngựa xông vào, liền thấy một đám sĩ quan đang vây quanh một thùng dầu, bên trong toàn là tài liệu bị đốt cháy.
Sư trưởng của địch còn cố tình thay bộ quân phục, đứng dậy chào Vương Trung, sau đó dùng tiếng Nga lõi lõm nói: "Tướng quân Rokossovsky, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Vương Trung: "Các ngươi không định kháng cự chút nào sao?"
"Lực lượng có thể kháng cự đã bị ngài tiêu diệt rồi, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà đế chế giao phó, hiện tại chúng tôi lựa chọn chịu trách nhiệm cho mạng sống của mình."
Vương Trung tức đến mức mũi cũng méo xẹo, mẹ kiếp, đồng đội và người thân của tôi đều bị bọn mày giết chết, bây giờ lại muốn chịu trách nhiệm cho mạng sống của mình?
Muốn chịu trách nhiệm thì đừng có xâm lược chứt Nhưng những người này là để mang về trình diện, trên mặt có vết thương thì không tốt. Hơn nữa tự mình ra tay đánh bọn họ dường như cũng không ổn.
Vì vậy Vương Trung nói: "Được rồi, mời ngài."
Nói xong hắn tránh đường, vừa lúc nhìn thấy Bucephalus, vì vậy Vương Trung nháy mắt ra hiệu với con ngựa: Nhẹ nhàng thôi nhé.
Bucephalus mấp máy môi, không biết đang nhai cái gì. Vừa lúc đó, sư trưởng Sư đoàn Panzergrenadier 37 bước ra khỏi lầu.
Bucephalus nhẹ nhàng nâng chân trước lên, đá hắn ta bay ngược vào trong lều.
Vương Trung bật cười ha hả. Kể từ khi chiến tranh bắt đầu, hắn chưa bao giờ cười sảng khoái như vậy.
Ngày 18 tháng 11, trước cửa sở chỉ huy Tập đoàn quân thiết giáp số 2 của quân Prosen.
Walter Model xuống ngựa, giao dây cương cho lính vệ binh, sau đó sải bước đi về phía sở chỉ huy, vừa vào cửa liền rẽ trái đi thẳng đến đại sảnh - hiện tại là phòng bản đồ kiêm phòng chỉ huy. Vừa vào cửa, Model đã nhìn lò sưởi, nói: "Các người dám ở trong nhà có sẵn, không sợ Rokossovsky pháo kích sao?" Von Manstein: "Trừ phi pháo binh của hắn ta có thể bắn xa hai mươi lăm cây số. Hiện tại hắn ta đang bận rộn xử lý quân ta bị bao vây, theo những gì tôi thấy thì có khoảng mười vạn quân của chúng ta vẫn còn khả năng chiến đấu đang kháng cự." Model lớn tiếng nói: "Vậy chẳng phải là tất cả đều bị vây hãm rồi sao? Bảy sư đoàn này sau hai tháng tiêu hao, đã tổn thất rất lớn, hơn một nửa số binh sĩ chiến đấu đầu được đưa về bệnh viện rồi!" Von Manstein mặt mày âm trầm: "Bởi vì phần lớn các đơn vị đều tự nguyện ở lại để chặn hậu cho lực lượng chủ lực. Trên thực tế, họ đã từ chối phương án rút lui qua vùng đất đóng băng, đó cũng là lý do tại sao chúng ta phải phát động chiến dịch giải vây."
Model: "Dùng sư đoàn của tôi!"
"Là sư đoàn của Hoàng đế." Von Manstein sửa lại.
Model: "Nhưng là được điều động từ tập đoàn quân của tôi, tôi biết rõ tình trạng của họ, mặc dù vì không phải lực lượng xung kích chủ lực, nên ba sư đoàn này được tiếp tế tương đối tốt hơn, mỗi người cũng được phát một chiếc chăn, nhưng họ thiếu đạn pháo - không, thiếu tất cả mọi thứ!
"Tôi phản đối việc tiến hành phản công, xin hãy ghi lại điều này vào biên bản!"
Nói xong, Model nhìn về phía tham mưu phụ trách ghi chép các quyết định của sở chỉ huy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận