Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 358: An Ủi Công Chúa

Chương 358: An Ủi Công ChúaChương 358: An Ủi Công Chúa
Vương Trung khẽ cau mày. Hoàng thái tử đã từng nói những lời này sao? Nghe không giống như một tên công tử bột có thể nói ra.
Vì vậy, hắn hỏi: "Ivan nói với cô những lời này khi nào?" Olga ngẫm nghĩ một lúc: "Hình như là lúc tôi mười tuổi."
Vương Trung liếc mắt nhìn vòng một của công chúa: "Vậy thì đã rất lâu rồi."
Olga như đang nhớ lại quãng thời gian trong quá khứ, đột nhiên đổi chủ đề: "Đúng vậy, đã rất lâu rồi. Khi đó anh và anh trai luôn dẫn tôi đi chơi khắp nơi trong vườn, sau đó cả ba chúng ta bị ông quản gia mắng cho một trận."
Còn có chuyện như vậy nữa sao?
Olga: "Có lần hai anh trèo cây, tôi mặc váy không tiện trèo theo, chỉ đành ngồi dưới gốc cây khóc, sau đó anh đã tìm kéo định cắt váy giúp tôi nhưng lại bị xương cá voi làm khó.
"Để xử lý xương cá voi, hai anh còn lấy cả cưa của người làm vườn..."
Vương Trung chỉ biết cười trừ, hắn hoàn toàn không biết gì về những chuyện này. Thế nhưng... không phải nói là hắn "vấp phải trắc trở" ở chỗ công chúa sao? Rốt cuộc là "vấp phải trắc trở" kiểu gì? Lúc này, Olga công chúa khoác tay Vương Trung: "Anh có gấp đi tham gia hội thảo chia sẻ kinh nghiệm không?" "À, cũng bình thường, dù sao thì tôi cũng chưa ăn tối. Trong buổi hội thảo sẽ có cung cấp bữa tối."
Vương Trung nói vậy là muốn chuồn đi, công chúa rõ ràng là đang muốn ôn lại kỷ niệm xưa, kiểu gì cũng sẽ lộ tẩy! Thậm chí hắn còn mong bụng mình kêu lên một tiếng, thể hiện sự tồn tại của mình lúc này.
Thế nhưng, Olga công chúa làm như không nghe thấy lời của Vương Trung, cứ thế khoác tay hắn kéo đi.
"Đi dạo với tôi một lát."
Rất nhanh, hai người đã đi qua mấy căn phòng, đến một góc khuất trong Cung điện Mùa Hè.
Vương Trung cảm thấy mình sắp bị "ăn" rồi, cô gái này chủ động quá mức.
Hơn nữa sức lực còn rất lớn, bị công chúa kéo đi chẳng khác nào bị gấu chó kéo lê trên đất.
Olga công chúa đẩy mạnh một cánh cửa nặng nề, Vương Trung bị kéo vào trong, thầm nghĩ xong rồi, có lỗi với Lyudmila rồi. Lyudmila, Lyudmila của tôi. Thế nhưng, căn phòng phía sau cánh cửa lại không hề có giường.
Đó là một phòng chơi game, bên trong bày biện vài chiếc bàn lớn, trên bàn là cờ vua, bài tây và một số trò chơi khác.
Quầy bar bên trái bày la liệt các loại rượu đắt tiền.
Trong góc phòng còn có một cây đàn piano, bên cạnh là cây đàn violin đặt trong tủ kính.
Khác biệt với tất cả là một tủ sách lớn, bên trong chất đầy sách.
Lúc này đã gần bảy giờ tối, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, phủ lên căn phòng một màu vàng nhạt ấm áp. Olga công chúa buông tay Vương Trung ra, bước đến bên bàn cờ vua, nhìn ván cờ đang chơi dở: "Đây là ván cờ cuối cùng tôi và anh trai chơi trước khi anh ấy lên đường ra tiền tuyến. Lúc đó tôi sắp thắng rồi, anh ấy liền giở trò xấu không chơi nữa, nói đợi khi nào về sẽ chơi tiếp." Vương Trung nhìn bóng lưng Olga công chúa, bộ lễ phục hoàng gia để lộ toàn bộ tấm lưng trắng nõn, thanh mảnh, yếu đuối đến mức khó có thể tưởng tượng đây là cô gái có thể đánh nhau với gấu.
Olga: "Rõ ràng anh ấy đã nói, khi nào về sẽ chơi tiếp."
Bả vai cô bắt đầu run rẩy, xương bả vai nhô lên, như muốn xé rách lớp da mỏng manh.
Vương Trung muốn bước đến ôm lấy bờ vai gầy, nhưng không biết vì sao, hắn có cảm giác chỉ cần mình vừa ôm lấy cô, công chúa sẽ lập tức ngã vào lòng mình.
Tại sao mình lại thành thạo như vậy, rốt cuộc mình đã "nhân lúc cháy nhà hôi của" bao nhiêu lần rồi?
Vương Trung cố ép bản thân xoay người, bắt đầu nhìn những cuốn sách trên giá. Hắn tưởng rằng sẽ nhìn thấy rất nhiều tiểu thuyết, nhưng không ngờ lại toàn là sách về kinh tế và triết học.
Vị trí dễ thấy nhất còn có một cuốn sách mang biểu tượng của giáo hội, tác giả là Thánh Andrew.
Những cuốn sách này trông có vẻ rất cũ, gáy sách nhăn nhúm vì bị lật nhiều, có những cuốn rõ ràng đã bị rách, sau đó được dán lại bằng hồ dán.
Tất cả sách vở đều được đặt lộn xộn trên giá sách, dường như chủ nhân của chúng có thể tùy ý rút một cuốn để đọc, căn bản không quan tâm đến việc phân loại.
Ivan Nikolayevich Antonoyv, tên thái tử giả heo ăn thịt hổ chết tiệt.
Vương Trung cầm lấy khung ảnh đặt trên tủ đầu giường bên cạnh giá sách, nhìn bức ảnh chụp chung của ba người.
Đó là Ivan, Aleksei và Olga. Công chúa ngồi giữa hai chàng trai tuấn tú, nụ cười rạng rỡ như thể cả thế giới này là của cô.
Trên khung ảnh có ghi một dòng chữ: "Yekaterina Đại đế và hai bức tường thành của đế quốc".
Cái quái gì thế? Quyền kế vị của cậu ta cao hơn em gái mà, đúng là đồ ngốc.
Nếu công chúa muốn làm Đại đế thì cậu ta phải chết trước. Vương Trung còn đang mải mỉa mai thì đột nhiên khựng lại.
"Anh trai từng nói với tôi, nếu sau này có biến cố gì xảy ra, giáo hội không cần đến hoàng tộc nữa thì hãy đi tìm anh, anh trai nói anh nhất định sẽ tìm mọi cách để bảo vệ tôi."
Lời Olga vừa nói bất chợt lướt qua tâm trí Vương Trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận