Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 240: Tuổi thơ và tuổi trẻ trong chiến hỏa

Chương 240: Tuổi thơ và tuổi trẻ trong chiến hỏaChương 240: Tuổi thơ và tuổi trẻ trong chiến hỏa
Chương 240: Tuổi thơ và tuổi trẻ trong chiến hỏa
Khoảng thời gian còn lại của ngày 19, chiến trường huyên náo mấy ngày qua bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
10 giờ tối, Vương Trung bước ra khỏi nhà kho, nhìn vê phía mặt trời phía Tây.
Hắn bất chợt nhớ đến bài hát cũ ở Trái Đất: Mặt trời phía Tây sắp lặn, ngày tàn của lũ quỷ sắp đến.
Đáng tiếc là biểu tượng của Prosen không phải là mặt trời, hình ảnh hoàng hôn không liên quan gì đến Prosen, nếu không Vương Trung lại có thể "sáng tác" thêm một bài hát nữa rồi.
Từ nhà kho nơi đặt Bộ Tư lệnh không thể nhìn thấy cảnh tượng hoàng hôn trọn vẹn, mặt trời sẽ bị các tòa nhà xung quanh che khuất trước.
Vương Trung đột nhiên muốn đi dạo xung quanh, bèn quay đầu nói với Vasili: "Đi báo với Pavlov nói tôi cưỡi ngựa đi dạo trong thành phố một chút, nếu có việc gấp thì cứ xử lý trước, không cần báo cáo cho tôi.
Nói xong hắn đi thẳng về phía cổng chính, vừa đi vừa gọi Grigory đang hút thuốc trong sân: "Đi, đi dạo với tôi một vòng.”
"Cưỡi ngựa đi, thành phố này mà đi bộ thì hơi lớn đấy." Grigory nói xong ném tàn thuốc xuống đất, dùng mũi giày da dẫm tắt, còn miết thêm mấy cái.
Vương Trung suy nghĩ một chút thấy cũng đúng: “Anh đi lấy yên cương cho nó rồi dắt đến đây, tôi chờ ở đây. Còn một lúc nữa mặt trời mới lặn."
Grigory xoay người đi về phía chuồng ngựa.
Lúc này Vasili quay lại, nhìn bóng lưng Grigory nói: “Cưỡi ngựa đi dạo ạ? Cũng nên cho nó đi dạo một chút, nếu không để Bucephalus ra ngoài hóng gió, nó lại gọi bom của Prosen, hay cái gì đó khác đến, cho nổ tung cả chuồng ngựa mất."
Vương Trung nhíu mày: "Tin đồn đã lan truyền đến mức như vậy rồi sao?"
"Vâng."
Vương Trung lắc đầu: "Không được, mọi người phải tin vào khoa học, Bucephalus chỉ là ngựa chiến may mắn thôi."
Lúc nói chuyện trong lòng Vương Trung nghĩ, mình đang nói những lời này trong một thế giới có thần lực điều khiển tên lửa, lỡ đâu thật sự có thần linh nào đó giáng cho mình một tia sét thì sao.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện giờ những kẻ sùng bái thần thánh đều bị xử lý như vậy rồi, mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn, chứng tỏ những loại thân lực này có thể là hiện tượng tự nhiên của thế giới này.
Hoặc là một vài loại siêu khoa học kỹ thuật từ thời cổ đại nào đó.
Mà những thứ đó không liên quan gì đến một vị tướng chỉ huy chiến tranh lợi hại như Vương Trung, đó là chuyện khiến các nhà khoa học phải đau đầu.
Lúc này Vương Trung bỗng nhiên nghe thấy tiếng động cơ từ phía Đông vọng lại, bèn lẩm bẩm: "Chắc là lữ đoàn còn lại của Quân đoàn 40 đến rồi, không biết bọn họ còn lại bao nhiêu xe tăng."
Vasili: "Tôi đoán cũng gần giống với hai lữ đoàn đến vào buổi sáng và buổi trưa, lát nữa đến đó xem là biết ngay." Lúc này Grigory dắt theo hai con ngựa đến, theo sau là người quản lý chuông ngựa dắt theo một con khác.
Grigory: "Tôi dắt ba con ngựa đến, vừa vặn cho tướng quân, tôi, thêm một người lính mang cờ nữa."
Vương Trung lắc đầu: "Không cần, không cần lính mang cờ đâu, con ngựa còn lại cho Vasili, chúng ta chỉ đi dạo trong thành phố một vòng thôi."
Grigory gật đầu, kiểm tra lại yên cương của hai con ngựa một lần nữa, sau đó đưa dây cương cho Vương Trung.
Vương Trung phi thân lên ngựa, giật nhẹ dây cương, Bucephalus liền sải những bước chân vui vẻ hướng về phía cổng chính.
Vương Trung ngồi trên lưng ngựa thậm chí còn cảm nhận được nhịp điệu trong từng bước chân của nó, nếu như bên cạnh có một đội nhạc quân đội đang chơi nhạc hành khúc, chắc chắn nó sẽ giậm chân theo điệu nhạc.
Ra khỏi cổng chính, Vương Trung vừa nhìn đã thấy một hàng xe tăng đậu trên đường, mấy đứa trẻ đang leo lên leo xuống chơi đùa, coi xe tăng như núi giả vậy.
Các chiến sĩ của Quân đoàn Xe tăng 40 đứng bên cạnh vừa nhìn lũ trẻ vừa cười, thậm chí còn không để ý thấy Vương Trung cưỡi ngựa đi ra.
Vương Trung: "May đứa trẻ này là thế nào? Tại sao không được đưa về hậu phương?"
Lúc hắn lên tiếng, các chiến sĩ đồng loạt nhìn về phía hắn, tất cả đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội.
Mấy đứa trẻ thấy vậy, cũng bắt chước làm theo, giơ tay chào Vương Trung.
Vương Trung tùy ý chào lại, sau đó lặp lại câu hỏi một lân nữa.
Các chiến sĩ nhìn nhau, có vẻ như bọn họ cũng không biết vì sao mấy đứa trẻ này vẫn còn ở Yeisk.
Lúc này, đứa trẻ lớn nhất đang đứng trên tháp pháo lên tiếng: "Bố mẹ chúng cháu đều bị bom của quân Prosen giết chết rồi, bây giờ chúng cháu đều là trẻ mồ côi."
Ánh mắt Vương Trung nhìn mấy đứa trẻ lập tức trở nên dịu dàng.
Đứa trẻ cầm đầu nói: "Không cần thương hại chúng cháu đâu, thưa tướng quân, bây giờ cháu là anh cả của bọn chúng, cháu có thể chăm sóc tốt cho bọn chúng!"
Những đứa trẻ khác đồng thanh: "Đúng al
Vương Trung: "Nhưng chúng tôi không thể ở đây chiến đấu mãi được, dự tính đến tháng 8 chúng tôi sẽ rút lui. Đến lúc đó các cháu phải làm sao?"
Đứa trẻ được gọi là anh cả ngẩn người: "Quân của chú muốn rút lui sao? Bọn họ đều nói quân của chú là quân của tướng quân Rokossovsky, bất khả chiến bại, quân của tướng quân Rokossovsky cũng sẽ rút lui sao?”
Vương Trung: "Tất nhiên là phải rút lui rồi, thực tế thì năm ngoái chúng tôi toàn rút lui, rút lui đến tận cửa ngõ Yekaterinburg. Chúng tôi phải dùng không gian để đổi lấy thời gian, kéo dài đường tiếp tế của địch...
Nói đến đây Vương Trung chợt do dự, nói như vậy thì mấy đứa trẻ này có hiểu không? Hay là nên xây dựng một trại trẻ mồ côi ở hậu phương, thu nhận những đứa trẻ mồ côi vì chiến tranh, để tuổi thơ của chúng không chỉ toàn là bất hạnh vì chiến tranh. Ý nghĩ này vừa mới hình thành, đã bị đứa trẻ được gọi là anh cả cắt ngang: "Cháu không tin! Các anh lái xe tăng nói tướng quân Rokossovsky lợi hại lắm, có thể dùng tay không xé nát xe tăng của địch, chú ấy không hèn nhát như chú nói đâu, suốt ngày chỉ biết chạy trốn!"
"Các anh lái xe tăng?" Vương Trung kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện những người lính xe tăng vừa rồi chào mình đều rất trẻ, nhìn qua chỉ khoảng 20 tuổi.
Thậm chí Vương Trung còn nghi ngờ có người khai gian tuổi để được tham gia quân đội.
Vương Trung cũng rất trẻ, nhưng trước mặt bọn họ, hắn có thể làm anh cả được rồi.
À phải rồi, năm ngoái lực lượng thiết giáp tổn thất nặng nề như vậy, chỉ riêng xe tăng đã mất hơn hai vạn chiếc, cho nên bây giờ những người lính thiết giáp này đều là lính mới được bổ sung.
Vương Trung chỉ vào người lính có quân hàm cao nhất trong số đó, hỏi: "Cậu nhập ngũ khi nào? Lúc chiến tranh bùng nổ cậu ở đâu? Lái xe tăng được bao nhiêu giờ rồi?"
Người lính kia chào theo nghi thức quân đội: "Báo cáo, tôi nhập ngũ tháng 4 năm ngoái, lúc chiến tranh bùng nổ tôi đang ở hậu phương huấn luyện. Tôi đã lái tổng cộng 270 tiếng rồi!"
Vương Trung chuyển ngón tay sang người lính bên cạnh: "Còn cậu?"
Người lính kia đáp: "Báo cáo, tôi nhập ngũ tháng 2 năm nay, lúc chiến tranh bùng nổ tôi đang tham gia lễ tốt nghiệp cấp 3 ở Liniets, tôi chưa từng lái xe tăng, tôi là pháo thủ."
Vương Trung: 'Ý tôi là cậu được huấn luyện tác chiến trên xe tăng bao lâu rồi?"
Người lính gãi đầu: "Cái này thì tôi không biết, phần lớn thời gian chúng tôi đều được huấn luyện trong cabin mô phỏng làm bằng gỗ, được huấn luyện trên xe tăng thật sự là từ tháng trước, lái xe tăng chắc được mấy chục tiếng."
Vương Trung thầm nghĩ, chỉ mới được huấn luyện trên xe tăng thật sự có mấy chục tiếng, nếu như Quân đoàn Xe tăng 40 đều là những người lính như vậy, thì cũng chẳng trách sao chạy đến đây lại có đến 40% số xe tăng bị hỏng.
Chất lượng xe tăng không tốt, chất lượng binh sĩ cũng kém, làm sao có thể đánh bại được lực lượng thiết giáp tinh nhuệ của Prosen chứ.
Vương Trung nhìn những khuôn mặt trẻ măng trước mặt, thâm hạ quyết tâm sau này sẽ không bao giờ đánh trực diện với lực lượng thiết giáp của Prosen nữa.
Dù sao chiến trường rộng lớn như vậy, cứ việc bắt nạt bộ binh của chúng là được rồi.
Lúc này, cậu bé được gọi là anh cả hỏi: "Rốt cuộc chú là ai?"
Vương Trung: “Tôi chính là Rokossovsky.'
Mấy đứa trẻ đồng loạt mở to mắt.
Vương Trung giang hai tay nói thêm: "Như các cháu thấy đấy, tôi chỉ là người bình thường, không thể dùng tay xé nát xe tăng.'
Mấy đứa trẻ nhìn nhau.
Vương Trung nói tiếp: "Tôi cũng không cao đến 6 mét, cũng không dùng mã tấu chém đạn được."
Một bé gái hỏi: "Vậy chú có thiên thân hộ mệnh không?”
"Tất nhiên..." Vương Trung định nói tất nhiên là không có, nhưng nghĩ lại, Lyudmila còn xinh đẹp hơn cả thiên thần, Nelly cũng vậy, hình như không thể nói là hoàn toàn không có. Đương nhiên, có thể thiên thân mà cô bé muốn nói đến là những người khổng lồ cao mấy mét, có thể nhấc bổng người thường lên, dùng như búa tạ, loại thiên thần đó thì hắn không có. Đó là thiên thần của Hoàng đế.
Cô bé chớp chớp đôi mắt to: "Có hay không ạ?"
Vương Trung: "Chu không có.
Cuối cùng hắn quyết định không thêm những yếu tố thần bí vào truyền thuyết vê mình.
Rõ ràng là cô bé cảm thấy rất thất vọng.
Vương Trung: "Lát nữa chú sẽ bảo các mục sư trong quân đội đến tìm các cháu, các cháu đi theo các mục sư, giúp họ nấu cơm, giặt quần áo, được không?"
Hắn cảm thấy nếu trực tiếp khuyên mấy đứa trẻ này rời đi, có thể chúng sẽ không chịu, cho nên Vương Trung chọn cách khéo léo hơn, để bọn trẻ trở thành những người giúp việc nhỏ cho quân đội, làm những việc lặt vặt, sau đó quân đội rút lui thì bọn trẻ tự nhiên sẽ đi theo.
Cậu bé được gọi là anh cả nghe nói có thể giúp đỡ, liền vui vẻ đồng ý: "Vâng al Trước đó có một mục sư muốn đưa chúng cháu đi, nhưng cháu nói chúng cháu không đi, vì chúng cháu còn người nhà, lỡ đâu họ đến tìm. Bây giờ chúng cháu có thể giúp chú Rokossovsky đánh lũ quỷ Prosen, chúng cháu làm được!"
"Đúng ạ!" Mấy đứa trẻ đồng thanh.
Vương Trung: "Tốt, vậy khi nào các mục sư đến, các cháu đi theo họ, nhớ phải làm việc thật tốt, nếu không các chú bộ đội sẽ không có cơm ăn, áo mặc.”
"Vâng ạ!" Cậu bé cầm đầu đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội, những đứa trẻ khác thấy vậy cũng làm theo, nhìn cũng ra dáng ra hình.
Vương Trung đang ngồi trên lưng ngựa, không thể đứng nghiêm được, nhưng hắn cố gắng ưỡn thẳng người, chào lại bọn trẻ.
Sau đó, vị tướng quân tiếp tục cuộc dạo chơi buổi tối của mình.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận