Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 317: Tướng quân Rokossovsky và các tù binh

Chương 317: Tướng quân Rokossovsky và các tù binhChương 317: Tướng quân Rokossovsky và các tù binh
Chương 317: Tướng quân Rokossovsky và các tu binh
Ngày 8 tháng 9,17 giờ 30, ngoại thành Balath, sở chỉ huy quân viễn chinh Ant.
Vương Trung sớm thông qua góc nhìn quan sát phát hiện Balath quốc vương Tutka cùng Prosen đế quốc toàn quyền đại sứ Schmidt bị áp giải tới.
Hắn rất tự nhiên đi tới trước bản đồ, bày ra một tư thế quan tâm tình hình chiến sự trong thành.
Trong khoảng thời gian này, Vương Trung càng ngày càng hiểu cách làm của một vị Thượng tướng năm sao trên Trái Đất, hình tượng và tuyên truyên vô cùng quan trọng, quyết định hắn có thể lấy được bao nhiêu tài nguyên, được chia bao nhiêu công lao.
Vị thượng tướng năm sao của Trái Đất kia cứ thế dựa vào tuyên truyền từng bước thăng chức, mà George Patton nhỏ bé đánh trận lợi hại hơn thì đến khi chết vẫn là Thượng tướng bốn sao.
Đáng tiếc Vương Trung không hút thuốc, bằng không hắn có thể cầm tẩu thuốc bắt chước triệt để vị "nhà bình luận năm sao' kia.
Cánh cửa lớn rầm một tiếng mở ra, đội đột kích phái đi truy kích quốc vương chạy trốn áp giải hai tù binh một béo một gây vào.
Tên tù binh gây gò mặc quân phục Prosen, phối màu đen thui nhìn không hợp với khung cảnh địa lý của Balath.
Vương Trung vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại, sau khi nhìn thấy hai người bèn kinh hô: "Thật sự bắt được hai người này trên quốc lộ kia sao?"
"Đúng vậy." Thượng úy bộ binh hải quân dẫn đội cao giọng nói: "Thần cơ diệu toán của tướng quân thật lợi hại, lúc chúng tôi đến vừa vặn gặp bọn chúng bỏ trốn!"
Vương Trung: "Ha ha ha, ta không có thần cơ diệu toán gì cả, ta chỉ suy luận logic hợp lý thôi. Người xác định địch nhân sẽ chờ máy bay trên con đường này là tham mưu trưởng Pavlov mà."
Pavlov: "Tôi chỉ quen thuộc tài liệu địa lý chiến trường, vừa vặn nhớ tới người Prosen xây dựng con đường này mà thôi, chủ yếu vẫn là tướng quân phán đoán ra hướng đi của địch nhân."
Vương Trung không khách khí nhận lấy lời khen, sau đó thong thả đi đến chỗ Schmidt - được rồi, trên lý thuyết Vương Trung vẫn chưa biết người Đức này tên là Schmidt, tóm lại hắn đi đến bên cạnh người này.
"Sao ta không nhớ Prosen có quân chính quy ở Balath nhỉ?"
Schmidt cười xòa, dùng tiếng Ant tiêu chuẩn trả lời: "Chúng tôi là nhân viên sứ quán trú tại Balath, phụng mệnh giải cứu Balath quốc vương đến Prosen thành lập chính phủ lưu vong."
Vương Trung: "Ồ, ra vậy. Ông là Thượng tá à, cấp bậc của hành động này rất cao đấy."
"Đương nhiên." Schmidt đáp: "Chúng tôi rất coi trọng Balath quốc vương bệ hạ Tutka."
Vương Trung: "Các người từ con đường nào ra khỏi thành?”
"Một đường hầm cổ đại, là do năm đó người Prosen phụ trách xây dựng vương thành Balath để lại, bản thiết kế liên quan chỉ lưu giữ trong kho lưu trữ cung đình quốc gia chúng tôi, cho nên chư vị Liên Hiệp Vương Quốc không biết chuyện này." Nói xong Schmidt nhìn về phía những người của Liên Hiệp Vương Quốc.
Benjamin thượng tá và vài vị sĩ quan Liên Hiệp Vương Quốc nhìn nhau. Vương Trung: "Rất tốt, các ông thiếu chút nữa đã thành công. Vậy xin hỏi vị Thượng tá đại nhân này, xưng hô như thế nào?"
"Ngài có thể gọi tôi là Franz."
Vương Trung nhướn mày.
Schmidt lập tức đổi giọng: "Đương nhiên, nhiệm vụ lần này tôi thường dùng danh nghĩa Schmidt để hành động."
Lúc này Vương Trung mới nhận ra biểu cảm của mình đã bại lộ, để lộ chuyện hắn biết người này tên là Schmidt.
Nhưng hắn quyết định tiếp tục giả vờ: "Ồ, ra vậy. Vậy tên thật của ông là gì? Chờ sau này quân ta đánh vào lãnh thổ Prosen, nếu như ông biểu hiện tốt ở trại tù binh, chúng ta có thể cố gắng không làm tổn hại đến người nhà của ông."
Schmidt vẻ mặt khó tin: "Ngài nói gì cơ?"
"Khi chúng tôi tiến vào lãnh thổ Prosen, sẽ đối xử tử tế với gia đình của những tù binh Prosen biểu hiện tốt ở trại tù binh." Vương Trung lặp lại lời hắn nói.
Schmidt kinh hãi: "Co phải ngài đã lâu không xem báo cáo chiến sự trong nước rồi không? Hiện tại chúng tôi đang tấn công rất mạnh mẽ..."
Vương Trung: "Đúng vậy, dựa theo kế hoạch của chúng tôi mà tấn công rất mạnh mẽ. Ciris có một chiến thuật vô cùng nổi tiếng vô cùng kinh điển gọi là dụ địch xâm nhập, không biết ông có rõ ràng không?”
Schmidt vẻ mặt không tin: "Ngài muốn nói chúng tôi tấn công mạnh mẽ là kế sách của các người? Tiếp theo có phải Ngài muốn nói năm ngoái các người thất bại thảm hại trên chiến trường cũng là kế hoạch?”
"Những chuyện đó không phải, ý tôi là những chuyện mùa hè và mùa thu không phải. Nhưng chuyện mùa đông thì đúng." Vương Trung xua tay: "Lúc đó kế hoạch của tôi là rút lui về phía trước thủ đô, kéo dài đường tiếp tế của các người, phối hợp với mùa bùn lầy cắt đứt hoàn toàn tiếp tế của các người. Sau đó phản công. Tôi cảm thấy thực hiện cũng không tệ lắm."
Vẻ mặt Schmidt trở nên nghiêm túc: "Ngài muốn nói lần này cũng là kế sách của ngài sao?"
"Phải." Vương Trung gật đầu: "Ke sách giống y như lân trước. Đương nhiên ông chắc chắn không tin, nhưng tôi hỏi ông, bắt đầu từ tháng năm năm nay, các người tấn công thuận lợi như vậy, vậy ngoại trừ Tập đoàn quân ven biển, còn bao vây được bao nhiêu đội quân của chúng tôi?"
Miệng Schmiidt há ra rồi ngậm lại, giống hệt một con cá vàng.
Vương Trung: "Không còn nữa, các người không bao vây tiêu diệt được một đội quân nào của chúng tôi nữa, bởi vì những đội quân này đều có trật tự rút lui. Đương nhiên các người vẫn đánh tan được một số đội quân, nhưng những đội quân này đến hậu phương lại có thể khôi phục lại đội hình.
"Cho dù lấy những báo cáo chiến sự thêm mắm thêm muối' của Bộ Tổng tư lệnh các người để xem, năm nay quân Ant mà các người tiêu diệt ít hơn nhiều so với cùng kỳ năm ngoái."
Schmidt không nói nên lời.
Vương Trung cúi người xuống, ghé sát vào hắn, dùng một tay khoa tay múa chân trước mặt hắn: "Chờ đến mùa mưa năm nay, tình hình của các người sẽ tốt hơn so với năm ngoái, nhưng lần này đường tiếp tế còn xa hơn, lại còn phải đi qua cơ sở hạ tâng kém nhất của Ant là Nam Ant.
"Mà đến lúc đó, chúng tôi sẽ dùng những đội quân đã chạy mất' trong chiến dịch mùa hè mùa thu phát động phản công trên toàn bộ chiến tuyến, các người không thể không phân tán binh lực khắp nơi, mà quân đội tấn công Abadan không được tiếp viện đầy đủ cũng không có đủ tiếp tế, lại liên tục tác chiến, kiệt quệ, trang bị tổn thất nặng nà..."
Vương Trung đột nhiên nắm chặt năm ngón tay.
"Chúng tôi sẽ bao vây nó, sau đó tiêu diệt nó!"
Schmidt lắc đầu: "Không, không, kế hoạch của Ngài sẽ không thuận lợi như vậy, hơn nữa bệ hạ quyết tâm rất lớn, cho dù các người toàn tuyến tấn công, bệ hạ cũng sẽ điều động thêm quân đội từ trong nước đến."
"Hắn sẽ không làm vậy đâu! Bởi vì quân Đồng minh cũng sắp bắt đầu phản công trên toàn tuyến, toàn bộ Địa Trung Hải sẽ chìm trong biển lửa! Balkan sẽ giống như núi lửa sắp phun trào! Mà Không quân Hoàng gia sẽ oanh tạc phòng tuyến phía Tây của các người, pháo hạm của Hải quân Hoàng gia cũng sẽ giống như xe buýt đúng giờ nã pháo - các người sẽ bị đánh từ cả trước lẫn sau!”
Vương Trung cười đắc ý: "Sau đó, các người sẽ phải chịu một thất bại nhục nhã ở Ant quân Đồng minh sẽ đột nhiên phát hiện ra, các người chỉ là hổ giấy. Yakov, ném cuốn sách nhỏ tôi viết cho tôi!"
Yakov lập tức rút một cuốn từ chồng sách nhỏ trên bàn ném qua - đây là một trong những cuốn sách nhỏ Vương Trung đã viết khi còn là Hiệu trưởng Học viện Quân sự Suvorov, chủ yếu bàn về lý do tại sao kẻ địch nhất định sẽ thất bại.
Vương Trung ném cuốn sách nhỏ xuống đất trước mặt tên người Prosen, nói với lính thủy đánh bộ: "Cởi trói cho hắn, để hắn đọc sách."
Lính thủy đánh bộ lập tức cởi trói cho Schmidt, đồng thời đẩy lưng hắn một cái, khiến cả người hắn ngã nhào lên cuốn sách nhỏ của Vương Trung.
Vương Trung quay sang Balath quốc vương: "Quốc vương bệ hạ, xin chào ngài, ngài cũng muốn ngoan cố không hợp tác như vị đại sứ toàn quyền của Prosen sao?"
"Không, không, không, ta sẽ nói tên đầy đủ của ta ngay."
Sau đó, vị quốc vương béo phì phun ra một tràng dài tên, đến Vương Trung, người sắp thành người Ant cũng lười nhớ.
Vương Trung búng tay: "Gọi Mayer đến đây."
Rất nhanh sau đó Mayer Abdullah mang theo Mustafa tới, vừa nhìn thấy bóng lưng của quốc vương bệ hạ, hai mắt Mayer đã bừng bừng lửa giận: "Tên khốn kiếp này!"
Hắn xông tới, giáng một cú đá khiến quốc vương ngã lăn ra đất, sau đó nắm lấy sợi dây chuyên trên cổ mình, kéo mặt dây chuyền ra: "Nhìn xem này! Đây là xương ngón tay của một đứa bé! Tôi đã nhìn nó chết đói dưới gốc cây trước cửa làng, lúc đó tôi rất tức giận, xông vào làng muốn chất vấn những kẻ ác nhân thấy chết không cứu này! Sau đó tôi phát hiện, cả làng đều sắp chết đói, bọn chúng thật sự không có lương thực để cứu đứa bé này!
"Cả làng, đều sắp chết đói! Đứa trẻ nào cũng chỉ còn da bọc xương! Cho nên tôi chôn cất đứa bé đáng thương kia, lấy ngón tay của nó, tôi thê phải mang ngón tay này đến trước mặt kẻ đã gây ra bi kịch này! Chính là ngươi!"
Vương Trung lập tức đồng cảm với Mayer, bèn nói: "Giao vị quốc vương này cho ông xử lý, Mayer. À không, hắn không còn là quốc vương nữa rồi."
Mayer do dự một chút, sau đó cất xương ngón tay, đứng dậy: "Không, đây không phải là thù riêng của cá nhân tôi. Hắn phải bị xét xử công khai, sau đó bị treo cổi"
Nói rồi Mayer nhìn Vương Trung: "Chúng ta nhất định phải chấp nhận một vị quốc vương khác sao?"
Vương Trung chưa kịp lên tiếng, Amelia đã giành nói: "Ant cũng có quốc vương, ý tôi là, hoàng đế, mà còn là nghĩa muội của sư phụ ngài nữa. Có quốc vương cũng không có gì không tốt, Mayer Abdullah, quốc vương cũng có thể là minh quân mà."
Vương Trung nhẹ nhàng đẩy Amelia đang chắn trước mặt mình sang một bên, nói với Mayer: "Ông có thể thử tất cả mọi con đường, chọn con đường tốt nhất. Trước đó, hãy học cho giỏi, rèn luyện quân đội thật tốt, như vậy sau này các ông có thể tự mình nắm giữ quyền lựa chọn."
Mayer liếc Amelia một cái, gật đầu: "Ngài nói đúng."
Lúc này Tutka quốc vương kêu gào thảm thiết: "Đừng xét xử tal Đừng xét xử ta a a al Ta có thể nhường ngôi, có thể thoái vị! Chư vị Liên Hiệp Vương Quốc, ta cái gì cũng đồng ý, ta không muốn chống lại các vị nữa!"
Nói rồi hắn nằm rạp xuống đất, bò về phía chân Amelia, xem chừng định hôn giày Amelia.
Amelia vẻ mặt chán ghét lùi về sau, kéo dài khoảng cách.
Vương Trung: "Hắn khiến bạn của tôi thấy ghê tởm rồi, lôi hắn xuống cho ta, chờ người dân Balath đến quyết định kết cục của hắn!"
Lập tức có lính thủy đánh bộ tiến lên lôi Tutka quốc vương béo như quả bóng ra ngoài.
Tiếng kêu gào của quốc vương vang lên rất lâu sau khi hắn rời khỏi sở chỉ huy mới dứt.
Chờ đến khi không còn nghe thấy động tĩnh gì của quốc vương nữa, Schmidt đứng dậy.
Lính thủy đánh bộ lập tức tiến lên định ấn hắn xuống, nhưng Vương Trung xua tay: "Không, không cần đâu.'
Sau đó hắn đi tới trước mặt Schmidt: "Ông có suy nghĩ gì không? Chắc tiếng Ant của ông đủ để ông hiểu chứ?"
Schmidt cắn môi: "Tôi muốn suy nghĩ một chút, tôi phải suy nghĩ thật kỹ! Không, tôi muốn xem xem cuối năm nay Ngài có thực hiện được hay không!"
Vương Trung: "Được, lôi hắn xuống cho ta, để hắn suy nghĩ cho kỹ. Thuận tiện đưa cho hắn một quyển kinh thánh phái thế tục, để hắn đọc cho kỹ, suy nghĩ cho kỹ"
Vương Trung xua tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận