Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 120: Ap phich quyên góp
Chương 120: Ap phích quyên góp
Lúc này Vương Trung thật sự rất muốn đưa tay lau nước mắt cho Hedwig, nhưng hắn kìm nén được.
Sau đó hắn liền nhìn thấy nước mắt của cô gái đông cứng lại.
May mà không lau, nếu không lát nữa trên tay dính một mảng da của người ta thì không giải thích rõ ràng được!
Lúc này, phu nhân Petrofna tiến lên, giúp Hedwig lau sạch nước mắt.
Trong lúc Hedwig lau nước mắt, Ratzkoyeviš nói với Vương Trung: "Tướng quân, chỉ một bức ảnh có lẽ là chưa đủ, chúng tôi cần nhiều ảnh hơn nữa, để cổ vũ tinh thân cho người Melainia.
"Đặc biệt là những bức ảnh có thể khiến họ liên tưởng đến những điều tốt đẹp. Chúng tôi rất cần những bức ảnh như vậy."
Vương Trung: "Các vị muốn ảnh chụp kiểu gì?"
Ratzkoyeviš: "Nghe nói ngài có xe tăng Prosen thu được ở đây, có thể để tiểu thư Hedwig leo lên đó chụp vài bức ảnh được không?"
Vương Trung: "Được, mời đi lối này."
Sau đó Vương Trung dẫn đoàn đại biểu của Melainia đi tham quan trường học, chụp rất nhiều ảnh.
Hắn đã nhìn ra, Melainia coi Hedwig là biểu tượng, dù sao cha cô ta cũng là vị Tổng thống cuối cùng đã kiên cường chống trả đến giây phút cuối cùng ở thủ đô Wista Warsy.
Đài phát thanh mà cận vệ của ông ta kiên quyết trấn giữ là nơi cuối cùng ở Wista Warsy bị công phá.
Trước khi quân Prosen ập đến, vị Tổng thống cuối cùng này đã đeo súng tiểu liên, lần cuối cùng phát thanh cho toàn thể người dân Melainia: "Cuộc chiến của tôi sẽ dừng lại vào ngày hôm nay, nhưng cuộc chiến của các bạn sẽ còn tiếp tục, cũng phải tiếp tục! Cho đến khi nào tổ quốc được khôi phục!"
Vương Trung đưa đoàn đại biểu đi rồi mới biết được những điều này, trước đó hắn chỉ biết Melainia là một quốc gia bị Prosen thâu tóm.
Khó trách Hedwig lại được các chiến sĩ Melainia coi là biểu tượng của sự kháng cự.
Vương Trung tự mình trải qua đại thắng ở Yekaterinburg, hắn biết rõ trong thời khắc đen tối nhất, con người ta cần một điểm tựa tinh thần, mà Hedwig chính là điểm tựa đó.
Chiều ngày 17 tháng 12, một ngày sau khi kết thúc chuyến thăm, Vương Trung nhận được những bức ảnh được rửa khẩn cấp. Trong ảnh, Hedwig đứng trên những chiếc xe tăng Prosen thu được, nét mặt kiên nghị.
Vị quan chức ngoại giao Melainia mang ảnh đến nói: "Tiểu thư Hedwig sẽ có bài phát biểu trên đài phát thanh với những người Melainia ở Ant, thời gian sắp đến rồi, ngài có muốn nghe không?”
Vương Trung: "Bật radio lên, tôi nghe thử xem."
Vasili lập tức bật radio trong phòng lên, xoay nút điêu chỉnh tân số.
Vị quan chức ngoại giao nói: 'Kênh 109. 1."
Vasili lập tức xoay nút, dừng chính xác ở kênh 109. 1.
Bài phát biểu vừa mới bắt đầu, cô gái nhỏ ngày hôm qua còn coi Vương Trung là thân tượng, là thánh đồ để sùng bái, bây giờ bỗng chốc trở thành một nữ chiến binh kiên cường, một công chúa mất nước, giọng nói vừa bi thương vừa kiên định:
"Hỡi đồng bào! Tôi là Hedwig .Jadwiga, ba năm trước, cha tôi đã phát biểu trước toàn thể người dân Melainia tại mảnh đất chưa bị chiếm đóng cuối cùng ở thủ đô Wisla Warsy ông ấy nói rằng Melainia sẽ không diệt vong.
"Bây giờ đã ba năm trôi qua, Prosen thế như chẻ tre, không ai địch nổi, rất nhiều quốc gia có bề dày lịch sử bị hủy hoại, vó ngựa của Prosen giam đạp lên khắp cả Uropa.
"Tình hình tàn khốc khiến rất nhiều đồng bào đánh mất niềm tin vào sự kháng cự, liên tiếp có người buông vũ khí đầu hàng. Nói thật lòng, tôi không trách các bạn."
Vương Trung dựa người vào cạnh bàn, lắng nghe bài phát biểu của cô gái.
Vasili: "Rõ ràng là cô ấy đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc phát biểu những bài diễn văn kiểu này, rất thành thạo."
Vương Trung gật đầu.
Bỗng nhiên, hắn nảy ra một nghi vấn, bèn hỏi vị quan chức ngoại giao của Melainia: "Tại sao cô ấy lại dùng tiếng Ant? Loại diễn văn này không phải nên dùng tiếng Melainia sao?"
Vị quan chức ngoại giao trả lời: "Phần lớn những người theo chủ nghĩa thế tục đến Ant đều biết tiếng Ant. Hơn nữa mục đích của bài phát biểu này là muốn kêu gọi sự đồng cảm của người dân Ant với chúng tôi.
Vương Trung "Ồ" lên một tiếng, lại hỏi: "Các vị dùng một cô gái trẻ như vậy để cổ vũ tinh thần kháng chiến, có thật sự hiệu quả không? Anh hùng chiến tranh vẫn nên là đàn ông thì thích hợp hơn."
Vị quan chức ngoại giao: "Ở Ant có thể là như vậy, nhưng ở Hợp Chủng Quốc, con gái dễ dàng kêu gọi quyên góp hơn. Trước đây chúng tôi kêu gọi quyên góp ở Hợp Chủng Quốc rất khó khăn, chỉ có những người Melainia sống ở Hợp Chủng Quốc là hào phóng quyên góp.
"Nhưng sau khi chúng tôi đưa Hedwig .Jadwiga ra làm người đại diện, việc quyên góp trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Khi đó Hợp Chủng Quốc chưa tham chiến, tất cả vũ khí đều dựa vào tiền quyên góp được để mua và gửi cho quân kháng chiến Melainia."
Vương Trung: "Bây giờ thì sao?"
Vị quan chức ngoại giao nhún vai: "Có lẽ vẫn phải dựa vào tiểu thư Hedwig để quyên góp. Vì Melainia đã thất thủ ba năm rồi, thậm chí đã có người Melainia bắt đầu chấp nhận sự đồng hóa của Prosen. Hợp Chủng Quốc bây giờ muốn ủng hộ phong trào kháng chiến của Carolin hơn."
Vương Trung vuốt cằm, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng mới, hắn cầm điện thoại lên, nói với nhân viên trực tổng đài: "Nối máy đến Đại sứ quán Hợp Chủng Quốc. Xin chào, tổng đài Đại sứ quán phải không? Cho tôi gặp phóng viên Mike ở văn phòng tin tức."
Vài giây sau, giọng nói của Mike vang lên từ trong điện thoại: "Chào ngài, Trung tướng Rokossovsky, ngài cần gì ạ?"
Vương Trung: "Nếu như tôi để vị hôn thê của tôi chụp một bức ảnh quảng cáo quyên góp, thì sẽ nhận được những lợi ích gì ở Hợp Chủng Quốc?"
Phóng viên Mike: "Ở Hợp Chủng Quốc chúng tôi, chỉ cần có tiền thì có thể mua được bất cứ thứ gì, cho dù là trong thời chiến cũng vậy, vị hôn thê của ngài lại xinh đẹp như vậy, lại còn là quân nhân - ở Hợp Chủng Quốc không có nữ quân nhân, càng không có nữ quân nhân lập chiến công, chỉ cần chụp ảnh đẹp một chút, nhất định có thể giúp các ngài kêu gọi được một khoản tiền quyên góp khổng lồ.
"Hơn nữa cô ấy còn có một ưu thế, hiện tại ngài là anh hùng chiến tranh nổi tiếng khắp Hợp Chủng Quốc, mà người dân Hợp Chủng Quốc chúng tôi lại rất thích mô típ anh hùng - mỹ nhân."
Vương Trung mừng rỡ: "Được, vậy chúng ta hẹn thời gian để chụp ảnh."
"Khoan đã,” Phóng viên Mike nói,'Hiện tại ngài bận chuyện này có ảnh hưởng gì không? Tình hình chiến sự ở mặt trận Bokoste-Shostka thế nào rồi?"
Vương Trung: "Đừng nhắc nữa... Tình hình cụ thể tôi không tiện tiết lộ, đó là bí mật quân sự. Dù sao cũng giống như tôi dự đoán."
Vương Trung suýt chút nữa thì lỡ lời nói cho phóng viên Mike biết đợt tấn công thứ hai đã thất bại, hiện đang tập hợp lực lượng dự bị, chuẩn bị cho đợt tấn công thứ ba.
Phóng viên Mike: "Được rồi, ngài không định làm gì đó để xoay chuyển tình thế sao?"
Vương Trung: "Không phải tôi đang cố gắng bù đắp tổn thất do thất bại sao? Ngày mai có thể đến chụp ảnh được không?"
"Để tôi hỏi cộng sự của tôi đã." Bên kia điện thoại mơ hồ truyên đến cuộc đối thoại giữa phóng viên Mike và cộng sự của anh ta, một phút sau, Mike nói: "Được rồi, cộng sự của tôi muốn có thêm một số lựa chọn về bối cảnh."
Vương Trung: "Chuyện bối cảnh, tôi sẽ liên hệ với phòng tuyên truyền của Giáo hội."
"Hợp tác với nhiếp ảnh gia của Giáo hội sao, để tôi hỏi xem..." Kết quả là phóng viên Mike còn chưa kịp hỏi, thì bên kia điện thoại đã vang lên tiếng đồng ý của cộng sự anh ta: "Được rồi, cộng sự của tôi hình như không để ý đến chuyện này lắm. Vậy quyết định là ngày mai, 3 giờ chiều, được chứ?"
Vương Trung: "Cứ quyết định như vậy đi, 3 giờ chiều mai gặp nhau ở tòa nhà phòng tuyên truyền."
Hắn cúp điện thoại.
Lúc này, bài phát biểu của Hedwig đã đi được một nửa: 'Ánh sáng hy vọng đã xuất hiện, Trung tướng Rokossovsky đã tiêu diệt gọn gàng bảy sư đoàn của địch, chỉ riêng tù binh đã bắt sống được đến mười vạn người!
"Ông ấy đã chứng minh rằng người Prosen có thể bị đánh bại, chứng minh rằng bọn họ không phải là dân tộc được Chúa chọn, không phải là 'dân tộc ưu tú được định sẵn sẽ thống trị thế giới'.
"Tướng quân Rokossovsky còn đích thân cam đoan với tôi rằng, quê hương của chúng ta nhất định sẽ được giải phóng..."
Vương Trung nghe mà ngượng ngùng, bèn nói với Vasili: "Tắt đi."
Vasili vừa tắt radio vừa cười trộm: "Tướng quân ngài cũng biết ngại ngùng sao?"
Vương Trung cầm điện thoại lên: "Nói linh tinh, tôi phải gọi điện thoại về nhà, để Lyudmila nghe thấy bên này có giọng con gái khác là không hay."
Ngày hôm sau, 18 tháng 12, trong phòng chụp ảnh ở tâng một của tòa nhà phòng tuyên truyên Giáo hội, Vương Trung nhìn Lyudmila mặc quân phục, lo lắng hỏi: "Em mặc thế này có lạnh không?"
Lyudmila cúi đầu nhìn váy ngắn của mình: "Cũng bình thường, ở đây sưởi ấm tốt mà. Nhưng váy này, trên chiến trường không mặc được đâu nhỉ?" Nữ binh Ant trên chiến trường cũng mặc quần dài giống như nam binh. Không chỉ mặc quần dài, bên trong còn mặc quần lót bốn góc của nam, rất rộng, nghe nói rất dễ bị xước da, lúc hành quân thường xuyên bị trây xước ở đùi.
Lyudmila xoay một vòng trước mặt Vương Trung, hỏi: "Dep không?”
Vương Trung mỉm cười: "Em mặc gì cũng đẹp."
Nói xong hắn đưa tay ra, chỉnh lại vị trí thắt lưng của Lyudmila.
Lyudmila nhìn chằm chằm Vương Trung: "Em còn tưởng anh sẽ nhân cơ hội này sàm sỡ em chứ."
Vương Trung: "Anh sờ nắn em đến phát chán rồi."
"Thật sao?"
"Thật.
Lyudmila cười khúc khích.
Lúc này, một nữ tu sĩ đi tới, đưa cho Lyudmila một cây quyền trượng nghi thức.
Lyudmila kinh ngạc: "Chắc chắn là để tôi cầm nó sao? Cấp bậc của tôi không đủ đâu nhỉ?"
Nữ tu sĩ mỉm cười: "Đức Giám mục Belinsky đặc biệt phê chuẩn, cô cứ cầm lấy đi."
Vương Trung nhìn cây quyền trượng: "Cây gậy này có gì đặc biệt sao?"
"Nghe nói đây là cây gậy mà thiên thần bên cạnh Thánh Andrew đã từng sử dụng, bình thường chỉ được dùng trong những nghi lễ long trọng nhất. Người được cầm nó ít nhất cũng phải là Hồng y giáo chủ." Lyudmila giải thích.
Lúc này, nhân viên của phòng tuyên truyên đang giăng một lá cờ Ant cực kỳ to lớn, xem ra lát nữa sẽ dùng lá quốc kỳ này làm phông nền chụp ảnh.
Hai phóng viên người Hợp Chủng Quốc vẫn chưa đến, không biết nhìn thấy lá quốc kỳ này sẽ nghĩ gì.
Lúc này lại có một nữ tu sĩ đi tới, khoác lên người Lyudmila một chiếc áo choàng trắng viền vàng.
Chờ nữ tu sĩ chuẩn bị xong, Lyudmila cầm quyền trượng, nhìn về phía Vương Trung: "Như thế nào?"
Vương Trung gật đầu: "Cũng được, nếu như để cây gậy lùi về phía sau một chút, để sát vào phía trước áo giáp thì càng đẹp."
Lyudmila thở dài: "Nghiêm túc một chút được không!"
Vương Trung nhìn chằm chằm cô một lúc, bỗng nhiên nhớ tới đoạn phim cắt cảnh đầu trò chơi rất nổi tiếng trước khi xuyên không, hắn cảm thấy giây tiếp theo Lyudmila sẽ bắt đầu đọc lời thoại kinh điển:
Cảm thấy quen thuộc ư? Cảnh tượng như vậy, lúc này đang được diễn ra ở khắp mọi nơi trong dải ngân hài Kẻ tiếp theo rất có thể chính là bạn!
Trừ khi bạn có thể đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình!...
Lyudmila: “Anh yêu? Sao anh lại ngẩn người ra vậy?"
Vương Trung: "Em còn xinh đẹp hơn cả hoa hồng, anh chỉ là nhìn đến ngây người thôi."
Chết tiệt, đây là lời tỏ tình sến súa gì thế này! Mình đang làm cái quái gì vậy!
Lyudmila được khen đến mức vui vẻ vô cùng.
Đúng lúc này, Vasili bất ngờ bước vào phòng chụp, vội vàng đi đến bên cạnh Vương Trung, nhỏ giọng nói: "Quân địch đã giành thế chủ động, phát động tấn công trước khi Tập đoàn quân phía Tây của chúng ta kịp phản công, hiện tại Tập đoàn quân phía Tây đã mất toàn bộ số đất chiếm được trong hai đợt tấn công trước. Bộ chỉ huy Tập đoàn quân đang rất hoang mang."
Vương Trung: "Họ hoang mang cái gì chứ? Quân Prosen không đánh vu hồi, mà chỉ giành lại những vùng đất đã mất, chứng tỏ bọn họ cũng không có đủ binh lực và vật tư để phát động một cuộc tấn công quy mô lớn."
Hắn còn chưa nói hết lời, một vị Thiếu tá đã bước đến trước mặt Vương Trung, giơ tay chào: "Thưa ngài, Sa hoàng bệ hạ yêu cầu ngài lập tức đến Cung điện Mùa hè."
(Hết chương) Chương 121: Giao Hối
Vương Trung nhìn Lyudmila, hắn cười nói: "Mau đi đi, nàng ở lại đây cũng không giúp được gì."
"Được." Vương Trung tiến lên hôn nhẹ môi nàng, quay người gật đầu với giáo quan cung điện Mùa Hè.
Sau đó đoàn người nhanh chóng rời khỏi hiện trường quay phim.
Lyudmila cầm cây trượng dài mà Thánh Andrews đã từng cầm, nhìn theo hắn rời đi.
Không khí cung điện Mùa Hè thoạt nhìn có chút khẩn trương, các vệ binh nhìn thấy Vương Trung xuất hiện, đều lộ ra vẻ mặt "quả nhiên”.
Vương Trung được dẫn vào phòng nghỉ, sau đó nhìn thấy một vị đại tướng trong phòng, tay cầm Coca đứng bên cửa sổ nhìn cảnh tuyết bên ngoài.
Vị đại tướng vốn đang giơ tay phải lên, chuẩn bị uống một ngụm Coca, nghe thấy tiếng bước chân của Vương Trung, bèn duy trì tư thế giơ chai Coca, liếc mắt nhìn qua.
Vương Trung nhìn thấy vị đại tướng lĩnh theo thói quen cúi chào.
Vị đại tướng vội vàng uống sạch Coca Cola, buông bình xuống, đáp lễ với Vương Trung.
Sau khi hai bên đều buông tay, vị đại tướng mở miệng: "Là trung tướng Rokossovsky à? Nghe danh đã lâu."
Vương Trung dùng hack mắt nhìn tên của vị đại tướng, nói: "Đại tướng Gorky, tôi cứ tưởng ngài đang trấn thủ St. Andrewsburg."
Gorky: "Tình hình St. Andrewsburg đã ổn định, trước tháng 2 năm sau, quân địch không thể phát động tấn công quy mô lớn. Cuộc phản kích của chúng ta đã đẩy lùi quân địch khỏi hồ băng, khiến pháo binh của chúng không thể uy hiếp quốc lộ trên hồ băng.
"Giai đoạn hiện tại có thể làm được cũng chỉ có vậy."
Vương Trung: "Ít nhất thành phố tạm thời được bảo vệ."
"Đúng vậy. Tạm thời. Quân địch không đánh nổi chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào đánh đuổi chúng. Trước khi sang năm nhận được lực lượng viện quân đủ mạnh, tình hình St. Andrewsburg khó mà có thể chuyển biến tốt đẹp hơn." Đại tướng Gorky lại cầm lấy một chai Coca đã mở nắp, uống một ngụm.
Vương Trung: "Vậy nên ngài đến để báo cáo công tác?"
"Không, hôm trước tôi nhận được mệnh lệnh trở về. Tôi phải mất hơn một ngày mới rời khỏi thành phố, đáp máy bay tới đây." Gorky uống hết Coca Cola, đặt chai xuống: "Tôi đoán là mình sẽ phải đi xử lý mớ hỗn độn ở Tập đoàn quân phía Tây. Còn cậu, tại sao lại đến đây?"
Vương Trung: "Sáng nay tôi vừa nhận được tin quân Prosen tấn công, đã bị gọi tới."
Đại tướng Gorky: "Cậu thấy thế nào về cuộc tấn công của quân Prosen?"
Vương Trung: "Tôi nghe nói quân Prosen đã chiếm lại một số trận địa đã mất trước đó, nếu như thế công của chúng là kìm kẹp, hòng bao vây tiêu diệt quân ta với số lượng lớn, thì sẽ không phí công chiếm lấy trận địa cài răng lược chính diện.
"Tôi phán đoán đây không phải là tấn công quy mô lớn, chỉ là muốn giành lấy trận địa tốt hơn, chuẩn bị cho cuộc tấn công quy mô lớn vào năm sau."
Đại tướng Gorky gật đầu: "Ừm, có lý. Nếu quân địch thực sự chiếm lại được không ít trận địa đã mất, 'san bằng' chiến tuyến, thì quả thực không giống với dấu hiệu của một cuộc tấn công quy mô lớn."
Đại tướng Gorky đi vòng quanh phòng nghỉ hai vòng, đột nhiên hỏi: "Trung tướng Rokossovsky, cậu cảm thấy sang năm quân địch sẽ tấn công vào đâu? Lại là Yekaterinburg sao?"
Vương Trung: "Bon chúng tấn công Yekaterinburg là vì muốn nhanh chóng kết thúc chiến tranh, hiện tại kế hoạch này đã phá sản. Cho dù chúng có chiếm được Yekaterinburg, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục kháng cự. Tuy Yekaterinburg là điểm giao nhau của tất cả các tuyến đường sắt của Ant, vẫn có giá trị chiến lược cực cao, nhưng..."
Đường sắt của Ant rất ít khi giao nhau, tổng cộng chỉ có ba điểm giao nhau lớn, Agasukov đã bị quân Prosen chiếm đóng, St. Andrewsburg hiện đang bị quân địch bao vây, chỉ còn lại Yekaterinburg.
Mất Yekaterinburg, rất nhiều tuyến đường sắt của Ant sẽ bị cắt đứt, vì vậy không thể nói việc quân địch chiếm đóng Yekaterinburg vào năm sau là không có ý nghĩa chiến lược.
Nhưng nếu đầu tư một lượng lớn binh lực như vậy vì mục tiêu này, thì chưa chắc đã đáng.
Vương Trung: "Tôi cảm thấy sang năm quân Prosen có thể sẽ chuyển trọng tâm chiến lược sang chiến tuyến phía Nam, sau khi chiếm được cứ điểm ven biển sẽ tiến thẳng vào thảo nguyên rộng lớn, chiếm lấy mỏ sắt, mỏ than, kim loại hiếm và quan trọng nhất là dầu mỏ của Kuba."
Đại tướng Gorky gật đầu: "Tung hoành trên thảo nguyên sao, quả thực rất thích hợp với các quân đoàn cơ giới của chúng. Ngược lại, xung quanh Yekaterinburg lại không thích hợp, vì có quá nhiều rừng cây."
Vasili cuối cùng không nhịn được chen lời: "Hai người cứ thế mà nói suông sao?”
Vương Trung và Gorky cùng nhìn chăm chằm vào hắn.
Vương Trung: "Vasili, sang phòng nghỉ của sĩ quan phụ tá bên cạnh đi."
"Phó quan của tôi cũng ở đó, cậu có thể nói chuyện với anh ta." Đại tướng Gorky nói thêm.
Vasili bực bội bỏ đi.
Gorky: "Tuy chúng ta đều phán đoán như vậy, nhưng khó có thể đảm bảo Hoàng đế Prosen sẽ không tiếp tục tấn công Yekaterinburg."
Vương Trung: "Vậy thì để hắn đến, nơi này sẽ trở thành nấm mồ chôn quân Prosen. Đợi khi chúng đốt hết sạch nhiên liệu dự trữ, sẽ đến lượt chúng ta phản công.
"Không, tôi nghĩ Hoàng đế Prosen sẽ không ngốc đến vậy, hiện tại hắn ta cần đảm bảo là có thể kéo dài cuộc chiến. Dầu mỏ của Kuba, hắn ta nhất định phải có được. Hơn nữa, một khi chúng chiếm được các mỏ dầu, chúng ta sẽ là người phải chịu đựng, tuy rằng vẫn có Hợp Chủng Quốc viện trợ, nhưng bản thân Hợp Chủng Quốc cũng cần phải cung cấp cho quân đội khổng lồ của mình."
Vương Trung vừa dứt lời, Gorky liền nói: "Nghe nói Hợp Chủng Quốc sắp mất mỏ dầu chính ở Châu Á rồi?"
Vương Trung gật đầu: "Đúng vậy, mỏ dầu Borneo sắp tiêu đời rồi."
Đại tướng Gorky chép miệng: "Nghe nói Kuba trong một năm tới sẽ là điểm mấu chốt mà cả hai bên chúng ta đều không thể từ bỏ."
Vương Trung gật đầu. Lúc này, cửa mở, quan lễ nghi của triều đình bước vào và lớn tiếng tuyên bố: "Đại tướng Gorky Konstantinovich, Trung tướng Aleksei Konstantinovich, mời đi theo tôi!"
Gorky: "Tôi biết rồi. Đi thôi, Trung tướng Rokossovsky, đến lượt chúng ta ra sân."
Quan lễ nghỉ của triều đình dẫn Vương Trung và Gorky vào thẳng hội trường nơi diễn ra cuộc họp.
Vừa vào cửa, Vương Trung đã nhìn bản đồ, xác nhận quân địch đang dần chiếm lại từng trận địa bị Tập đoàn quân phía Tây chiếm đóng, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Quả thực không phải là tấn công quy mô lớn.
Lúc này, Đại tướng Gorky đi trước cúi chào Olga.
Vương Trung vội vàng theo sau.
Olga: "Hai vị tướng quân không cần đa lễ. Ta mời hai vị đến đây là muốn hỏi ý kiến về tình hình hiện tại. Quân địch vừa mới phát động phản công, trước cả khi chúng ta kịp phát động tấn công."
Đại tướng Gorky nhìn Vương Trung, ra hiệu “Cậu nói đi”.
Vương Trung cũng không từ chối, cầm lấy cây gậy dài gần hai mét chỉ lên bản đồ: "Cuộc phản công của quân địch chỉ là chiếm lại những trận địa đã mất trước đó, san bằng' toàn bộ chiến tuyến, như vậy có thể tiết kiệm được binh lực để bảo vệ chiến tuyến.
"Tôi phỏng đoán bước tiếp theo quân địch sẽ cho các đơn vị luân phòng rút về nghỉ ngơi."
Olga mở to mắt: "Vậy nghĩa là, đây không phải là một cuộc tấn công quy mô lớn sao?"
Vương Trung: "Nếu là tấn công quy mô lớn, chiếm lấy những trận địa không quan trọng này để làm gì? Trực tiếp kìm kẹp, chọc thủng phòng tuyến của chúng ta và cắt đứt đường tiếp tế, chúng ta sẽ tự động bỏ những cái răng nanh này ở tuyến đầu.
"Nhưng quân địch không phát động thế trận kìm kẹp, mà dàn trải lực lượng phản công trên toàn bộ chiến tuyến, đồng thời phát động tấn công ở nhiều nơi.
"Không, thưa Bệ hạ, đây không phải là một cuộc tấn công quy mô lớn."
Vương Trung đặt cây gậy dài hai mét xuống, nhường lời cho Gorky.
Vị đại tướng tiếp lời: "Tuy không phải là tấn công quy mô lớn, nhưng nếu như có người sợ hãi, quân đội dao động, thì quân địch cũng có thể chuyển sang tấn công. Việc cấp bách hiện nay là ổn định quân đội, nói cho họ biết rằng đây không phải là một cuộc tấn công quy mô lớn của quân địch.
"Sau đó, yêu cầu phần lớn quân đội xây dựng công sự phòng thủ, đóng quân tại chỗ, chuẩn bị cho cuộc chiến vào năm sau."
Olga gật đầu: "Được rồi, ta biết rồi. Thượng tướng Tuganev!"
Tuganev đứng dậy, cầm lấy mệnh lệnh trước mặt: "Hiện tại bổ nhiệm Đại tướng Gorky Konstantinovich làm Tư lệnh Tập đoàn quân phía Tây, lập tức đến nhận chức, bằng mọi cách phải nhanh chóng ổn định tinh thần quân đội và chiến tuyến."
Gorky cúi chào: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Lúc này, Vương Trung vô cùng tò mò, gọi cả Đại tướng Gorky và Trung tướng Rokossovsky đến đây, không lý nào lại chỉ giao chức vụ mới cho mỗi Gorky.
Chẳng lẽ muốn nhét mình vào Tập đoàn quân phía Tây làm Tham mưu trưởng? Trung tướng quả thực rất thích hợp làm Tham mưu trưởng.
Không thể nào! Mình không muốn trở thành kẻ đầu trọc như Pavlovl
May thay, Thượng tướng Tuganev tiếp tục đọc: "Bổ nhiệm Trung tướng Aleksei Konstantinovich làm Đại thần đặc phái của Sa Hoàng, đến Tập đoàn quân phía Tây thị sát tình hình, trừng phạt những sĩ quan không xứng chức.'
Vương Trung nhíu mày, hắn biết là cấp trên muốn lợi dụng danh tiếng "Vị tướng của Bạch mã" để ổn định tinh thân quân đội, nhưng mà...
Vương Trung: "Thật sự muốn giao cho tôi chức vụ này sao? Sau khi tôi đến Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân phía Tây, e là không ít người sẽ bị dọa chết."
Olga cười nói: "Đó chính là mục đích của việc bổ nhiệm này. Chết vì bị dọa, thì phe quý tộc cũng không thể nói gì. Nhưng nhớ kỹ, với những kẻ như Tukhachey, trước tiên hãy để chúng trở về, dùng thủ tục pháp lý để kết tội chúng, không thể trực tiếp xử bắn như lần trước nữa."
Vương Trung nhướng mày: "Tuân mệnh.”
Olga thúc giục: "Vậy thì hai người mau chóng khởi hành đi, hiện tại tình hình ở Tập đoàn quân phía Tây không được khả quan, ngay cả Bộ Tư lệnh cũng báo cáo là có dấu hiệu dao động rõ ràng."
Vương Trung gật đầu.
Đại tướng Gorky lại hỏi: "Chúng ta sẽ đi cùng một máy bay sao? Muốn cổ vũ tinh thần quân đội, thì việc chúng ta cùng xuất hiện sẽ có hiệu quả tốt nhất."
Olga nhìn về phía Thượng tướng Tuganev.
Vị thượng tướng trả lời: 'Đúng là đã sắp xếp cho hai người đi cùng một máy bay, được hộ tống bởi MiG-3 của Trung đoàn Tiêm kích 11”
Tham mưu trưởng Boris nói thêm: "Hai vị tướng quân nên xuất phát ngay bây giờ, máy bay đã chờ sẵn ở sân bay Yekaterinburg. Nó sẽ hạ cánh trực tiếp xuống sân bay dã chiến cạnh Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân, sau khi hạ cánh có thể đến Bộ Tư lệnh ngay lập tức."
Vương Trung và Gorky đồng thanh đáp: "Tuân mệnh."
Sau đó, hai người cùng nhau rời khỏi cuộc họp.
Lúc đi ra, Đại tướng Gorky nói thẳng với thị vệ: "Đi gọi phó quan của tôi và Trung tướng Rokossovsky đến đây, chúng tôi sắp khởi hành."
Người thị vệ đáp lời rồi rời đi, Vương Trung và Gorky đứng trước cửa sổ hành lang, trò chuyện về nhiệm vụ mới.
"Trước tiên phải để quân đội nhận thức rõ ràng đây không phải là tấn công quy mô lớn, không được tự mình rối loạn." Đại tướng Gorky nói.
Vương Trung: "Trước tiên báo cho toàn bộ Tập đoàn quân phía Tây, nói Đại tướng Gorky và Tướng quân Rokossovsky đã đến."
Đại tướng Gorky lắc đầu: "Tôi không có sức ảnh hưởng lớn như cậu, cứ tuyên truyền là cậu đến tiên tuyến là được rồi. À, tôi đã xem qua tài liệu về việc thành lập sư đoàn kiểu mẫu mà cậu gửi. Tôi cho rằng loại sư đoàn tinh nhuệ này không phát huy được tác dụng trong loại hình chiến tranh quy mô lớn mà chúng ta đang phải đối mặt.
"Cậu có biết là hai ngày trước, không tính Tập đoàn quân phía Tây đang trong quá trình tấn công, số thương vong được ghi nhận trên toàn chiến tuyến là bao nhiêu không?”
Vương Trung đã sớm dặn Vasili không được báo cáo số thương vong nữa, bởi vì hiện tại hắn vẫn chưa thể quen với những con số lạnh lùng này.
Vì vậy, hắn thành thật trả lời: "Tôi không biết."
Gorky: "Sáu nghìn năm trăm người, đây là số thương vong được ghi nhận. Một nửa sư đoàn đã mất. Chưa kể đến Tập đoàn quân phía Tây đang trong quá trình tấn công."
Vương Trung: "Vậy nên tôi sẽ tập trung sử dụng những sư đoàn tinh nhuệ này, tự mình quyết định nơi để đưa họ đến."
Đại tướng Gorky bĩu môi: "Vậy thì tôi rất mong chờ màn trình diễn của cậu."
Lúc này, hai vị phó quan đã đến, Đại tướng Gorky vung tay: "Đi thôi, đến tiền tuyến xem thử đám người Tập đoàn quân phía Tây kia đang làm cái quái gì, ngay cả việc quân địch có đang tấn công quy mô lớn hay không cũng không phán đoán được sao? Thật không thể tin nổi!"
(Hết chương) Chương 122: Song Bích Tâm Đầu Ý Hợp
Sau khi rời khỏi cung điện Mùa Hè, Vương Trung và Gorky cùng tùy tùng đi thẳng đến sân bay, lên chiếc máy bay vận tải Li-2 đang đợi sẵn ở đó.
Chiếc máy bay vận tải Li-2 này trông khá giống với chuyên cơ của vị lãnh tụ kia trong bộ phim "Đại quyết chiến", có lẽ là bởi vì trong phim sử dụng chính là Li-2.
Cũng giống như trong các bộ phim về Thế chiến thứ hai, chỉ cần gắn thêm một lớp vỏ gỗ lên tháp pháo của T-34 là có thể đóng vai Tiger.
Dù sao thì, khi đã lên máy bay, vị lãnh tụ Vương Trung này lại không tự chủ được mà tưởng tượng đến việc trở thành Không quân Tư lệnh - không đúng, là tưởng tượng cảnh mình ngồi trên máy bay, sử dụng hack để xác định vị trí tất cả các sở chỉ huy của quân địch, sau đó ra lệnh cho pháo binh "xóa sổ từng tên một".
Gorky vừa ngồi xuống đã hỏi tiếp viên: "Có loại đồ uống màu đen mà Hợp Chủng Quốc viện trợ không?”
Vương Trung: "Nước có ga màu đen.”
Gorky: "Cậu cũng thích sao? Đó là một biến thể của Champagne à? Uống khác hẳn với rượu vang nổ do chúng ta sản xuất."
Trứng cá muối, rượu vang nổ và xúc xích bác sĩ, là ba cỗ xe ngựa giúp giáo hội mua chuộc lòng dân, lý do có rượu vang nổ là vì trước nội chiến, Champagne là đại diện cho rượu vang nổ, cùng với trứng cá muối, là biểu tượng cho cuộc sống quý tộc, thường dân căn bản không được uống.
Vì vậy, sau khi nội chiến kết thúc, giáo hội đã ra sức tăng sản lượng trứng cá muối và rượu vang nổ, cộng thêm xúc xích bác sĩ rẻ tiền và thiết thực, chiếm lĩnh hoàn toàn bàn ăn của người dân, trước tiên là để người dân được ăn no, sau đó sẽ tự nhiên nhận được sự ủng hộ của họ.
Tuy nhiên, rượu vang nổ không được đón nhận rộng rãi như trứng cá muối và xúc xích bác sĩ, người Ant thích Vodka hơn, thường dân cho rằng rượu vang nổ quá ẻo lả.
Có người nói, uống rượu vang nổ mà không đủ can đảm để đánh nhau với gấu, vậy thì uống rượu này để làm gì?
Hiện tại, đối mặt với câu hỏi của Gorky, Vương Trung nhún vai: "Nguyên lý có phần tương tự, nhưng họ sử dụng công thức khác."
Đại tướng Gorky có chút ngạc nhiên: "Cậu cũng không biết sao? Tôi cứ tưởng quý tộc như cậu sẽ biết chứ."
Vương Trung nhún vai: "Nếu ngài hiểu rõ ve tôi, ngài sẽ biết là quý tộc như tôi khác với những quý tộc khác."
"Nghe đồn thì cũng chẳng khác gì những tên công tử bột khác." Gorky nói, lúc này Coca Cola đã được mang đến.
Vị đại tướng cầm chai lên tu một hơi dài: 'Ừm, kém xa Champagne. Nhưng mà ngon, hơn nữa uống xong cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn."
Vương Trung thầm nghĩ, đó là bởi vì trong công thức Coca Cola thời này thực sự có caffeine.
Uống ba ngụm "Champagne đen", Đại tướng Gorky chuyển chủ đề: "Tôi đã xem qua cuốn sổ tay nhỏ mà cậu biên soạn cho Học viện Quân su Suvoroy, để chia se kinh nghiệm thì khá ổn, nhưng nếu dùng làm giáo trình giảng dạy của học viện quân sự thì hơi thiếu tính hệ thống, cậu không thể lấy những thứ này để dạy cho học viên."
Vương Trung: "Tôi đã biên soạn một bộ giáo trình có hệ thống, khi nào in xong tôi sẽ tặng ngài một bản."
Gorky cười nói: "Tốt lắm, tôi rất mong chờ. Nói về cuộc tấn công của quân địch vào năm sau, chúng ta đều nhất trí rằng chúng sẽ phát động tấn công ở chiến tuyến phía Nam vào mùa hè. Vậy chúng ta phải làm sao để ngăn chặn cuộc tấn công của chúng?"
Vương Trung: "Tôi cho rằng với trình độ kỹ thuật và chiến thuật hiện tại của chúng ta, giao chiến trực diện với quân địch trên thảo nguyên là điều không nên."
Đại tướng Gorky cũng gật đầu: "Chúng ta không thể đánh bại những lính tăng thiện chiến của quân Prosen, đó là sự thật. Chắc hẳn sư đoàn kiểu mẫu của cậu cũng không đánh lại được?"
Vương Trung: "Nếu bố trí trận địa phòng thủ từ trước, có thể đạt được tỷ lệ tổn thất 1 đổi 1, thậm chí có phần nhỉnh hơn."
Vương Trung đã từng thử chủ động tấn công ở Loktey, rõ ràng là xe tăng và đạn dược của hắn có lợi thế hơn, nhưng suýt chút nữa đã bị quân địch tiêu diệt.
Đại tướng Gorky vừa định trả lời thì tiếp viên đi tới nói: "Chúng ta chuẩn bị cất cánh."
"Được." Vương Trung và Gorky đồng thanh đáp.
Đại tướng Gorky liếc nhìn Vương Trung, nói: "May mà lần này là đường ngắn, từ St. Andrewsburg trở vê suýt nữa thì lấy mạng tôi."
Vương Trung mỉm cười.
Đại tướng Gorky tiếp tục nói: 'Không thể đánh bại xe tăng của chúng, mùa hè năm sau chúng ta chỉ có thể rút lui về phía sau, lợi dụng vùng đất trống trải giữa hai khu công nghiệp."
Đặc điểm của Ant là dọc theo các con sông lớn phân bố các khu công nghiệp, giữa các khu công nghiệp là những vùng đất trống trải với cơ sở hạ tầng tương đối kém.
Vị đại tướng ra hiệu cho sĩ quan phụ tá, người này lập tức đưa bản đồ lên.
Vương Trung thấy thế rất thích, bèn ra hiệu cho Vasili. Vasili nhìn xung quanh, cuối cùng đặt tay mình vào lòng bàn tay Vương Trung.
Vương Trung hat tay Vasili ra: "Cậu là chó à?"
"Tôi nghĩ mãi mà không hiểu ngài muốn gì!"
Đại tướng Gorky cười lớn, nhưng sau đó nhanh chóng ngừng cười và chỉ vào bản đồ: "Vùng đất rộng lớn này đều là thảo nguyên, tuy rằng cũng có một số thị trấn là đầu mối giao thông đường sắt, nhưng nhìn chung thì cơ sở hạ tâng ở khu vực rộng lớn này không được tốt.
"Tôi cho rằng để đối phó với cuộc tấn công của quân địch vào mùa hè năm sau, chúng ta có thể nhường toàn bộ khu vực rộng lớn này cho chúng, sau đó chặn đánh chúng ở đây."
Đại tướng Gorky dùng bút chì vẽ một đường trên dòng sông Valdai.
Vương Trung: "Được, chúng ta tập trung một lực lượng lớn ở tuyến này, quân địch sẽ không dám tùy tiện tiến về phía Nam, bởi vì trên thảo nguyên không có nơi nào hiểm yếu để phòng thủ, điều này đúng với cả hai bên. "Chúng mặc kệ lực lượng lớn của chúng ta, chúng ta có thể nhân cơ hội đó cắt đứt đường lui của chúng."
Vương Trung dùng tay chấm một chút nước, vẽ một đường trên bản đồ.
Gorky: "Trận chiến khốc liệt và mang tính quyết định nhất sẽ diễn ra ở một đoạn nào đó trên sông Valdai, đáng tiếc là hiện tại chúng ta không thể xác định được là ở đâu."
Vương Trung: "Cũng có khả năng là, chúng ta sẽ cố thủ cứ điểm ven biển, vì vậy tôi phỏng đoán một trận chiến khốc liệt sẽ nổ ra ở khu vực giữa cứ điểm ven biển đến Borsk ở phía Đông Bắc."
Hắn dùng bút chì đánh dấu lên đó.
Borsk, quân đoàn của Công tước Myshkin đã rút lui về khu vực này, nếu Myshkin có được quyền chỉ huy cao hơn, nói không chừng có thể chặn được quân địch ở đây.
Gorky gật đầu: "Đây là tình huống tốt nhất, nếu có thể ngăn địch nhân ở cứ điểm Tân Hải - Borsk một đường, tình huống của chúng ta sẽ cải thiện thật lớn.
"Từ Bahala - Balath thông qua tuyến vận chuyển của Nội Hải sẽ được đảm bảo an toàn."
Vương Trung đùa giỡn: "Tuyến đường vận chuyển này gánh chịu gân như toàn bộ nguồn cung trà của chúng ta, một khi bị Prosen cắt đứt, hậu quả thật khó lường."
Gorky cười ha hả.
Vương Trung: "Đương nhiên, tôi biết vật tư quan trọng nhất của tuyến vận chuyển này là cao su. Nhưng với tốc độ tan rã hiện tại của Hợp Chủng Quốc thì chẳng mấy chốc sẽ không còn cao su trên đảo nữa.”
Gorky: "Ừ. Dù thế nào đi nữa, mùa hè năm sau chúng ta nhất định phải giữ vững."
Vương Trung: "Tôi hy vọng quân của tôi có thể có hơn nửa năm để huấn luyện."
Gorky: "Vậy thì chỉ có thể hy vọng Công tước Myshkin có thể cầm cự thêm một thời gian."
Vương Trung: “Công tước Myshkin?"
"Phải, đáng lẽ hắn ta sắp được bổ nhiệm làm Tư lệnh Tập đoàn quân ven biển rồi. Sao cậu lại biết chuyện này muộn hơn cả con trai của một tên thợ giày như tôi chứ?”
Vương Trung xua hai tay: "Tôi không để ý mấy chuyện này."
Hai người tiếp tục nói chuyện về chiến tuyến, ve cuộc tấn công chắc chắn sẽ được phát động vào mùa hè năm sau, về việc thành lập các đơn vị mới, cho đến khi máy bay hạ cánh xuống một sân bay dã chiến.
Khi máy bay hạ cánh, Vương Trung cảm thấy như bánh xe va phải đá, toàn bộ máy bay rung lắc như muốn vỡ tung.
Sau khi xuống máy bay, Vương Trung chỉ thấy vài chiếc xe jeep đang đợi, không thấy bóng dáng một sĩ quan cấp cao nào.
Gorky bực bội: "Dù sao tôi cũng là Tư lệnh Tập đoàn quân mới, sao lại phái ít người như vậy đến đón?"
Vương Trung: "Có lẽ họ sợ súng của tôi. Đến đón rồi thì máu me be bét sân bay."
Gorky quay lại hỏi: "Cậu sẽ làm thế à?"
Vương Trung: "Chưa chắc. Đến lúc đó hãng hay." Lúc này, viên Thiếu tá phụ trách đón tiếp bước đến trước mặt hai người, giơ tay chào: "Kính chào hai vị."
Gorky hờ hững đáp lễ rồi lên thẳng xe jeep.
Vương Trung ngồi xuống bên cạnh Gorky, sau đó nhận ra ghế phụ đã bị viên phó quan của Gorky chiếm mất, Vasili không có chỗ ngồi.
Vương Trung: "Vasili, cậu còn trẻ như vậy, cứ đứng lên bệ đỡ là được mà."
"Anh nói đúng." Vasili bước thẳng lên bệ đỡ, tay đặt trên bao súng, trông chẳng khác gì mafia vừa gây án xong đang rút khỏi hiện trường.
Đoàn xe khởi động, chạy thẳng đến sở chỉ huy của Tập đoàn quân phía Tây.
Vừa vào thị trấn nơi đặt sở chỉ huy, từ xa Vương Trung đã nhìn thấy một đám tham mưu đang đốt tài liệu.
Nhìn thấy đoàn xe chạy đến, đám tham mưu dừng lại, nhìn chằm chằm.
Cùng dừng lại còn có các đơn vị đóng trong thị trấn, bao gồm cả đơn vị pháo phòng không, đơn vị Thần Tiễn phụ trách phòng không, và cả trung đoàn cảnh vệ của sở chỉ huy.
Tất cả binh lính đều nhìn chằm chằm vào đoàn xe.
Xe còn chưa dừng hẳn, Vasili đã nhảy khỏi bệ đỡ, hét lên: "Đừng đốt nữa! Chúng ta không rút lui"
Đám tham mưu nhìn nhau bối rối.
Lúc này, Vương Trung đẩy cửa bước xuống xe, dùng ánh mắt sắc bén nhìn quanh.
Ngay lập tức có binh sĩ nhận ra hắn: "La Rokossovsky! Bức tường thép của đế quốc đến rồi!"
“Mau nhìn kìa, Rokossovskyt"
"Hắn đến chỉ huy chúng ta sao?"
"Sao hắn mới chỉ là Trung tướng? Trung tướng không chỉ huy nổi Tập đoàn quân đâu?"
Lúc này, Gorky bước xuống xe, nhìn người vừa nói.
"Là Gorky, vị tướng đã chặn đứng quân địch ở mặt trận St. Andrewsburgl"
"Hai vị tướng phòng ngự giỏi nhất của Ant đã đến rồi!"
"Có phải một người là Tư lệnh, một người là Tham mưu trưởng không?”
Vương Trung nhíu mày, thâm nghĩ các người tha cho tôi đi, cái chức Tham mưu trưởng này tôi không làm đâu, để Pavlov mà làm!
Gorky lớn tiếng nói: "Đừng đốt nữa! Kẻ địch chỉ đang phản công cục bộ, không có ý định tấn công toàn diện! Các người làm gì vậy! Bị dọa vỡ mật hết rồi à!"
Vương Trung kéo một viên tham mưu lại hỏi: "Tư lệnh của các anh đâu? À không, ý tôi là vị Tư lệnh trước đây ấy?"
Viên tham mưu nhìn khẩu súng lục trên eo Vương Trung, nuốt nước bọt rồi run rẩy nói: "Hắn... ở bên trong."
Vương Trung và Gorky liếc nhau, Gorky ra hiệu "Cậu vào đi".
Vương Trung sải bước xông vào tòa nhà sở chỉ huy, đi thẳng đến phòng bản đồ. Tukhachev đang ngồi trên ghế, trông như quả bóng xì hơi, viên tham mưu bên cạnh đang gỡ bản đồ trên tường xuống.
Vương Trung: "Khoan đã, đừng gỡ nữa! Vị Tư lệnh mới đến còn phải dùng!"
Viên tham mưu dừng lại, ngạc nhiên nhìn hắn.
Tukhachev thì ngẩng phắt đầu lên: "Tư lệnh mới?"
Vương Trung: "Là Đại tướng Gorky Konstantinovich. Còn tôi là đặc phái viên của Hoàng đế, được phái đến để tìm hiểu tình hình!"
Vương Trung dừng lại, tiến lên tát Tukhachev một cái: "Tên ngu ngốc này, lúc tấn công thì là kẻ cơ hội, theo chủ nghĩa mạo hiểm! Gặp chút khó khăn đã chuyển sang chủ nghĩa đầu hàng! Thậm chí còn chưa nhìn rõ ý đồ của đối phương, tiền tuyến còn đang chiến đấu mà ông đã nghĩ đến chuyện chạy trốn!
"Chỉ cần bỏ ra chút thời gian suy nghĩ là biết mục tiêu phản công của chúng chỉ là để san bằng chiến tuyến, không phải để tiêu diệt toàn bộ Tập đoàn quân của ông!"
Tukhachev nhìn Vương Trung: "Tôi... Tôi... chỉ là không muốn mất nhiều quân như vậy! Tôi chỉ..."
Vương Trung: "Rồi định dâng hết thành quả phản công cho chúng sao? Ngu ngốc!"
(Hết chương) Chương 123: Mặt đỏ mặt trắng
Vương Trung nói xong, quay sang các thẩm phán vừa đến cùng, ra lệnh: "Giải trừ vũ khí, bắt hắn lại!"
Các thẩm phán không chút do dự tiến lên, tháo súng của Tukhachev, sau đó nhìn Vương Trung với ánh mắt dò hỏi: "Quân hàm... có xé không?”
Vương Trung trừng mắt nhìn Tukhachev: "Hoàng đế bệ hạ đặc biệt dặn dò tôi, phải đảm bảo hắn ta an toàn trở vê Yekaterinburg để chịu sự phán quyết của tòa án quân sự. Vì vậy, trước khi bị phán quyết, hắn ta vẫn là Đại tướng. Hắn ta sẽ cùng chúng ta đáp chuyến bay trở vê Yekaterinburg."
Nghe vậy, các thẩm phán mới thôi không xé quân hàm nữa, lùi lại một bước, giữ nguyên tư thế cảnh giác.
Tukhachev đứng dậy, nhìn Vương Trung: "Cậu không biết chúng ta sẽ phải đối mặt với khó khăn lớn đến nhường nào vào năm sau đâu!"
Vương Trung: "Tên nhát gan, những kẻ theo phái tốc chiến tốc thắng khác còn có thể thông cảm được, họ chỉ là quá khao khát chiến thắng. Còn ông, ông theo đuổi tốc chiến tốc thắng chỉ vì không dám đối mặt với cuộc chiến gian khổ phía trước!"
Tukhachev cao giọng: "Chiến thắng thì sao? Cậu có biết chúng ta phải trả giá bằng bao nhiêu sinh mạng không?”
"Tôi biết!" Vương Trung đáp trả dứt khoát,'Tôi khác với những kẻ chỉ ngôi một chỗ đọc báo cáo, chính tay tôi đã chôn cất vô số binh sĩ, tôi còn nhớ tên của từng người!"
Vương Trung dừng lại, nhìn chằm chằm vào Tukhachev: "Hơn bất kỳ ai, hơn cả ông, tôi mong họ được sống! Vì vậy, tôi mới biên soạn tài liệu giảng dạy, cải cách cơ cấu lực lượng bất hợp lý của các người! Nhưng tiền đề của tất cả những điều này là phải chiến đấu đến cùng!"
Tukhachev và Vương Trung nhìn nhau vài giây, cuối cùng hắn ta cúi đầu xuống.
Hắn cúi gầm mặt, lê bước ra khỏi sở chỉ huy.
Hai viên thẩm phán lập tức đi theo, áp giải hắn ta.
Vương Trung quay lại nhìn Gorky, lùi lại một bước, ra vẻ "Tôi hát xong vai ác rồi, đến lượt ông”.
Gorky lập tức ra lệnh: "Truyền lệnh cho các đơn vị tiên tuyến, bằng mọi giá phải chặn đứng cuộc tấn công của địch. Biên chế lực lượng dự kiến dùng cho cuộc tấn công thành lực lượng dự bị, bổ sung cho khu vực bị địch đột phá ác liệt nhất."
Nói xong, ông ta nhìn quanh phòng chỉ huy, vung tay: "Treo lại những tấm bản đồ chưa bị đốt lên, nhanh chóng khôi phục hoạt động của sở chỉ huy Tập đoàn quân."
Lúc này, Tham mưu trưởng Tập đoàn quân phía Tây bước lên: "Thưa Đại tướng, tinh thần binh sĩ ngoài tiên tuyến cũng có phần dao động, đã có đơn vị bắt đầu tháo chạy."
Gorky: "Bắn chết kẻ câm đầu, những kẻ còn lại đưa vào Trừng Giới Doanh. Nhanh chóng ổn định chiến tuyến, chỉ cần địch chưa phát hiện ra thì còn kịp."
Vương Trung: "Về việc này, tôi có một cách. Chỉ cần một chiếc radio công suất lớn là đủ."
Gorky: "Cậu định dùng radio để nói chuyện với toàn bộ chiến tuyến à?"
Vương Trung mỉm cười: "Không chỉ nói chuyện với binh sĩ của chúng ta, mà còn nói chuyện với cả quân địch.” Gorky nhướng mày: "Rất giống với phong cách "manh khoé nhỏ" trong cuốn sách nhỏ của cậu đấy, thử xem sao, cũng không thiệt gì. Trưởng ban thông tin, mang chiếc radio công suất lớn nhất đến đây!"
Rất nhanh, một chiếc radio cùng với máy phát điện được mang đến, ăng-ten cũng được dựng lên.
Vương Trung nói với nhân viên thông tin: "Cố gắng phủ sóng toàn bộ tần số radio của chiến trường."
Nhân viên thông tin hỏi: "Cả tân số của phi công cũng phủ sóng sao?"
Các phi công cần dùng radio để bổ sung điểm mù trong tâm nhìn, có thể chưa kịp nghe hết câu đã bị bắn rơi rồi.
Vương Trung suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có thể chỉ phủ sóng tân số của quân địch được không?"
"Có thể thì có thể, nhưng hiệu quả sẽ không cao, trên thực tế, chúng ta không thể đảm bảo toàn bộ tiền tuyến đều nghe được, có thể bị ảnh hưởng bởi thời tiết và tình trạng ăng-ten bên phía họ."
Vương Trung: "Yên tâm đi, mục tiêu hàng đầu là đảm bảo quân ta đều nghe được. Gây nhiễu quyết định của quân địch chỉ là mục tiêu phụ."
Nhân viên thông tin gật đầu, sau khi hoàn tất các điều chỉnh cuối cùng, anh ta đưa micrô cho Vương Trung: “Mời ngài."
Vương Trung: "Toàn thể binh sĩ Tập đoàn quân phía Tây, tôi là Trung tướng Rokossovsky, hiện đang ở sở chỉ huy Tập đoàn quân phía Tây, thay mặt Hoàng đế bệ hạ nói chuyện với các bạn! Lực lượng tiếp viện mới sẽ sớm gia nhập chiến đấu, các bạn hãy kiên quyết giữ vững vị trí, kiên quyết giữ vững vị trít"
Nói xong, hắn nhìn Gorky, tiếp tục nói vào micrô: "Tên nhát gan Tukhachev đã bị cách chức, Đại tướng Gorky là Tư lệnh Tập đoàn quân phía Tây! Ông ấy sẽ dẫn dắt các bạn chặn đứng quân thù, giống như những gì đã làm ở St. Andrewsburg! Và tất nhiên, tôi cũng sẽ sát cánh chiến đấu cùng các bạn!"
Mikhail, Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn xe tăng, bỗng nghe thấy giọng nói đầy oai phong từ radio: "Toàn thể binh sĩ Tập đoàn quân phía Tây, tôi là Trung tướng Rokossovsky, hiện đang ở sở chỉ huy Tập đoàn quân phía Tây, thay mặt Hoàng đế bệ hạ nói chuyện với các bạn!"
Mikhail mừng rỡ nói với các đồng đội: "Tướng quân Rokossovsky đã đến sở chỉ huy Tập đoàn quân rồi! Là Hoàng đế bệ hạ phái ông ấy đến!"
Lúc này, tiểu đoàn của Mikhail vẫn chưa tham chiến, đáng lẽ ra họ phải xuất phát lúc 8 giờ sáng để tấn công quân địch, nhưng hiện tại, tiếng súng từ tiền tuyến vọng lại dồn dập, nhưng họ vẫn chưa nhận được lệnh xuất kích, cứ như thể tiểu đoàn xe tăng này đã bị lãng quên.
Anh ta lập tức mở nắp hầm, chui ra khỏi xe tăng - tất cả xe tăng của tiểu đoàn đều là phiên bản T-34 thông thường, tháp pháo hai người, nắp hâm liên khối, khi mở ra, gân như toàn bộ khoang tháp pháo đều lộ thiên.
Lý do của thiết kế nắp hầm lớn như vậy là để che chắn cho xe trưởng khi quan sát bằng kính tiềm vọng, nhưng thực tế, nó không chỉ che chắn mà còn che mất cả tâm nhìn.
Hơn nữa, mở nắp hầm ra thì rất dễ bị bộ binh Prosen ném lựu đạn, vì vậy, khi chiến đấu, các xe trưởng T-34 thường khóa chặt nắp hầm, không thèm ngó ngàng gì đến kính tiêm vọng.
Mikhail mở toang nắp hầm, thò đầu ra hét lớn: "Tướng quân Rokossovsky đã đến sở chỉ huy Tập đoàn quân rồi!"
Lúc này, những người khác trong tiểu đoàn đều đang rất bất an - họ không biết chuyện gì đang xảy ra, tiếng súng ở phía tây lại dữ dội như vậy, đổi lại là ai cũng phải bất an.
Tin tức "Bức tường thép của đế quốc”,'Ngôi sao chiến thắng" Rokossovsky đến sở chỉ huy Tập đoàn quân chẳng khác nào liều thuốc trợ tim, khiến mọi người an tâm hơn rất nhiều.
Mikhail bịt tai nghe tiếp, truyền đạt thông tin mới nhất cho mọi người: "Đại tướng Gorky Konstantinovich của Tập đoàn quân St. Andrewsburg cũng đến rồi! Ông ấy được bổ nhiệm làm Tư lệnh Tập đoàn quân!"
Ngay lập tức, có binh sĩ trong tiểu đoàn đi kèm thốt lên thất vọng: "Sao không phải tướng quân Rokossovsky chỉ huy chúng ta?”
Mikhail mắng: "Tướng quân Rokossovsky đang bận biên soạn tài liệu giảng dạy ở trường quân đội, lần này ông ấy đến tiên tuyến với tư cách là đặc phái viên của Hoàng del Còn muốn thế nào nữa?”
Một lính tăng khác hỏi: "Vậy ngài ấy có dặn dò gì chúng ta không?"
Nụ cười của Mikhail tắt ngấm: "Không, chỉ nói chúng ta hãy kiên quyết giữ vững vị trí."
Các binh sĩ nhìn nhau: "Địch? Chúng tôi còn chẳng nhìn thấy địch đâu?"
"Không phải chúng ta sắp tấn công sao?"
Tại sở chỉ huy Tập đoàn quân ky sĩ Asgard số 1 của Prosen, viên tham mưu phụ trách thông tin lao vào: "Thưa ngài! Gilles! Bạch Mã tướng quân đã đến sở chỉ huy Tập đoàn quân phía Tây rồi!"
Gilles nhíu mày, trên bản đồ trước mặt hắn, đâu đâu cũng là cờ hiệu đánh dấu chiến thắng, những vùng đất giành lại được đêu được đánh dấu rõ ràng.
Nếu chỉ nhìn vào bản đồ, có thể thấy Prosen đang trong trạng thái "chiến thắng trên toàn tuyến", nhưng Gilles lại cau mày: "Rokossovsky đến rồi? Không phải hắn ta đã bị tước quân quyền vì thất bại trong cuộc đấu đá chính trị sao?"
Tham mưu thông tin: "Hắn ta vừa tự mình phát biểu trên radio, tôi đã ghi âm lại!"
Nói xong, viên tham mưu ra hiệu, người sĩ quan đi theo sau đặt chiếc máy ghi âm lên bàn.
Viên tham mưu bật công tắc, máy ghi âm hoạt động, giọng nói trầm ổn vang lên từ loa: "Toàn thể binh sĩ Tập đoàn quân phía Tây, tôi là Trung tướng Rokossovsky, hiện đang ở sở chỉ huy Tập đoàn quân phía Tây, thay mặt Hoàng đế bệ hạ nói chuyện với các bạn!"
Gilles cau mày: "Quả thực là Rokossovsky, Bạch Mã tướng quân. Tại sao hắn ta lại đến tiền tuyến? Hơn nữa, chúng ta vừa mới phát động tấn công, hắn ta đã đến ngay..."
Đột nhiên, Gilles dừng lại, há hốc mồm: "Chẳng lẽ... Tập đoàn quân phía Tây đã phán đoán sai ý đồ của chúng ta, hoảng sợ đến mức chuẩn bị rút lui? Rokossovsky được phái đến để ổn định tình hình?"
Đúng lúc này, Rokossovsky trong đoạn ghi âm tuyên bố Gorky là Tư lệnh Tập đoàn quân phía Tây.
Gilles vỗ đùi: "Chết tiệt! Chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội! Kẻ địch bị chúng ta dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc! Không, không đúng, Rokossovsky đến nhanh như vậy, kẻ địch không thể nào sụp đổ nhanh đến thế, là ta đã nghĩ quá đơn giản."
Hắn lắc đầu: 'Là ta đã nghĩ quá đơn giản. Thời cơ quá ngắn ngủi. Feliz, mang..."
Đột nhiên, Gilles ngừng lại, bởi vì hắn chợt nhớ ra, Feliz đã không còn nữa, bị chết bởi quả mìn do chính tay Rokossovsky bố trí. Vẻ mặt Gilles thoáng chốc trở nên u ám, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Truyền lệnh cho các đơn vị, cẩn thận mìn, Rokossovsky đã đến tiên tuyến, hắn ta rất thích gài mìn. Ngoài ra, tất cả sở chỉ huy đều chuyển vào hầm kiên cố, Rokossovsky rất thích chơi chiêu trò.
"Các cấp chỉ huy cố gắng tránh rời khỏi hầm khi ăn uống và ngủ! Nhanh chóng thông báo xuống dưới."
Viên tham mưu thông tin lập tức ra hiệu cho lính thông tin đi làm việc.
Sau đó, anh ta chỉ vào chiếc máy ghi âm, hỏi: "Còn cuộn băng này thì xử lý thế nào?"
Gilles: "Gửi đến bộ phận tình báo, xác minh xem có đúng là Bạch Mã tướng quân không. Mục tiêu tác chiến của chúng ta không thay đổi: giành lại những vùng đất đã mất từ tháng 12, san bằng chiến tuyến, rút càng nhiều quân càng tốt về tuyến sau để nghỉ ngơi."
Cùng lúc đó, sở chỉ huy Tập đoàn quân số 9 của Walter Model cũng đang phát biểu bản ghi âm bài phát biểu của Rokossovsky.
Walter vuốt cằm: "Chúng ta căn bản chưa đánh bại được kẻ địch, sao lại có đến hai tên chỉ huy cấp cao có thành tích thực chiến đến thế? Chẳng lẽ... chúng ta thực sự có cơ hội đánh bại kẻ địch trong chớp nhoáng?”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không, không thể nào. Cho dù có cơ hội, thì thời cơ cũng chỉ có vài tiếng đồng hồ, không ai nắm bắt được đâu. Cứ để mặc cho đám ky sĩ Asgard đối đầu với lũ danh tướng Ant chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được."
Nói xong, Walter quay sang hỏi Tham mưu trưởng Tập đoàn quân số 9: "Hàng hóa cho lễ Giáng Sinh đã được đưa lên chưa?”
Tham mưu trưởng: "Chưa ạ. Hiện tại mọi người đang bận vận chuyển đạn dược, nhiên liệu và những thứ cần thiết khác, không rảnh để chuyển những thứ đó."
Walter tặc lưỡi: "Vậy thì chịu thôi.”
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận