Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 133: Tình hình thế giới vào lễ Giáng Sinh năm 914
Chương 133: Tình hình thế giới vào lễ Giáng Sinh năm 914
Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống diễn ra đều đều, không có gì đặc biệt.
Không có gì đặc biệt, tức là mỗi ngày con số thương vong do Bộ Tổng tư lệnh công bố đều không vượt quá mười nghìn người.
Lễ Giáng Sinh của giáo hội Đông Chính giáo là ngày 7 tháng 1, nhưng lãnh thổ Ant rộng lớn, để quan tâm đến các dân tộc trong nước, nên vào ngày 25 tháng 12 vẫn tổ chức một số hoạt động chúc mừng đơn giản.
Sáng sớm ngày 25 tháng 12, Vương Trung đã bị Nelly gọi dậy từ sớm, hắn vừa ngồi dậy, Lyusha cũng ngồi dậy, còn va phải vai hắn.
Vương Trung kinh ngạc: "Sao hôm nay ngay cả Lyusha cũng ngủ nướng?”
Lyudmila vốn dĩ dậy rất sớm, vì chiều theo Vương Trung nên mới nằm trên giường chờ hắn dậy rồi cùng nhau rời giường, nhưng lần này ngay cả cô cũng không mở mắt ra.
Nelly: "Hôm nay là lễ Giáng Sinh, tuy chúng ta không đón lễ, nhưng phải tham gia hoạt động do Hoàng cung tổ chức."
Vương Trung: "Tôi rất bận, vừa phải đến ủy ban xem xét ý kiến phản hồi của các quân binh chủng để sửa đổi, vừa phải đến bộ chỉ huy phòng thủ thành phố để giám sát việc biên chế quân đội mới, còn phải đến trường giảng bài viết sách..."
Lyudmila từ phía sau ôm lấy hắn, hôn lên tai Vương Trung: "Hôm qua Belinsky điện hạ đã đích thân gọi điện thoại đến, dặn dò nhất định phải để anh đến Hoàng cung tham gia hoạt động, bởi vì cả Hợp Chủng Quốc và Liên Hiệp Vương Quốc đều đón lễ Giáng Sinh, nên hôm nay phải chiêu đãi các nhà ngoại giao của đồng minh.
"Anh không đi, họ sẽ thất vọng đấy."
Vương Trung: "Thôi được rồi, điện hạ nói đúng. Nelly, lấy lễ phục của tôi đến đây. Lyusha, em cũng muốn đi chứ?"
"Đương nhiên rồi. Em định mặc quân phục đi, anh thấy sao?"
Vương Trung: "Được, quân phục đẹp đấy. Dạo này nhìn em mặc thường phục tôi cũng hơi chán rồi."
Lyudmila: "Vậy còn em không mặc gì thì sao?”
"Cũng chán rồi." Vương Trung nói.
Nelly nghe vậy vội vàng lấy bộ quần áo đang cầm trên tay che chắn trước người, lùi về sau một bước.
Vương Trung: "Dù có chán, tôi cũng không đến mức giở trò với cô đâu!"
Nelly: "Xét thấy lịch sử đen tối của ngài, tôi nghĩ vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
Xong rồi, xem ra dù mình có thay đổi thế nào, cũng không thể xóa bỏ được định kiến của Nelly.
Vương Trung thở dài, bắt đầu mặc quần áo.
Lúc ăn sáng, Nelly mang tờ báo hôm nay và bản tin chiến sự của Bộ Tổng tư lệnh đến.
Vương Trung xem bản tin chiến sự trước, liếc mắt nhìn qua đã kinh ngạc thốt lên: "Ngày hôm qua (24) thương vong cộng lại mà không đến mười nghìn người, xem ra cường độ chiến đấu ở tiền tuyến giảm xuống thật rồi."
Lyudmila: "Mấy ngày hôm trước thương vong cũng không đến mười nghìn người mà? Hy vọng giai đoạn yên tĩnh này có thể kéo dài thêm một chút."
Vương Trung: "U phải tranh thủ thời gian yên bình này để huấn luyện quân đội. Hiện tại phải chạy đua với thời gian."
Hắn dùng dao nia cắt đôi quả trứng ốp la đặt trên miếng thịt hộp Spam trong đĩa, sau đó cho cả thịt nguội cùng trứng vào miệng.
Lòng đỏ của nửa quả trứng còn lại chưa chín hẳn chảy ra, chảy qua miếng thịt hộp Spam, lan ra khắp đĩa.
Vương Trung nhanh chóng ăn xong thịt hộp và trứng, sau đó húp vội bát cháo yến mạch, cuối cùng cho một miếng dưa chuột muối chấm kem chua vào miệng.
Chưa kịp nuốt xuống, Vương Trung đã đứng dậy: "Đi thôi."
Lyudmila: "Nuốt đồ ăn xuống rồi hãy nói."
Vương Trung vội vàng nhai mấy cái, nuốt thức ăn xuống, cười nói: "Câu này của em giống hệt mẹ anh."
Lyudmila: "Anh còn có thể nhớ chuyện của mẹ anh à? Hình như bà ấy đã chết khi chúng ta bốn tuổi rồi thì phải?"
Vương Trung và Pyotr là anh em cùng cha khác mẹ, sau khi mẹ của Pyotr chết, Lão Rokossovsky tái giá, sau đó người vợ trẻ tuổi sinh ra Vương Trung. Cho nên hai anh em tuổi mới chênh lệch lớn như vậy.
Mà mẹ của Vương Trung ở thế giới này cũng đã sớm qua đời, lão công tước giống như liên tục mất đi hai người vợ, không muốn cưới nữa.
Đương nhiên Vương Trung vừa mới nói "Giống mẹ tôi”, là chỉ mẹ ở một thời không khác của hắn.
Người mẹ vĩnh viễn không gặp được.
Vương Trung xua tan nỗi nhớ quê không tên, thúc giục Lyudmila: "Mau lên đi, tham gia hoạt động chính thức này không thể tùy tiện đến muộn."
Lúc Vương Trung tiến vào phòng nghỉ của cung điện Mùa Hè, lập tức nhìn thấy một đám người mặc quân trang khác với Ant đang tụ tập lại nói chuyện phiếm.
Vương Trung nhận ra một trong số đó: Trung tá John Wick của Hợp Chủng Quốc.
Hắn lập tức nói với Lyudmila: "Lyusha, tôi muốn qua tâm sự với các vị kia một chút."
Lyudmila lập tức buông tay hắn ra: "Vậy tôi qua bên kia nói chuyện phiếm với các phu nhân của quan ngoại giao."
Vương Trung nhìn về phía Lyudmila chỉ, phát hiện một đám phu nhân đều trang điểm lộng lẫy, hắn lại nhìn nhìn quân trang của vị hôn thê của mình, khích lệ nói: "Nàng mặc quân trang còn xinh đẹp hơn các nàng ấy, còn có một loại khí khái oai hùng khác người."
"Tôi biết." Lyudmila nhẹ giọng nói, đồng thời dùng tay đẩy bả vai Vương Trung, để hắn xoay người đối mặt với các võ quan của các quốc gia: "Đi đi."
Lúc này Vương Trung mới sải bước đi về phía những người kia. Người đầu tiên chú ý đến hắn là John Wick: "Ồ, tướng quân Rokossovsky, bạn của tôi, chúng tôi đều đang đợi cậu đấy!"
Vương Trung đi lên ôm lấy John Wick, trong nháy mắt hắn thậm chí muốn học theo nụ hôn nồng nhiệt của Stalin, nhưng không phải là gay nên thôi: "John Wick, bạn cũ của tôi. Khi nào thì tôi mới có thể nhận được Sherman của mình?"
Trung tá .John Wick: "Cậu thật sự là đến ngày lễ cũng không quên đả kích Prosen à. Nhóm xe tăng đầu tiên hẳn là đêm nay khởi hành, sẽ đưa đến cảng biển phía bắc không bị đóng băng của các cậu, sau đó thông qua đường sắt vận chuyển đến Yekaterinburg. Cụ thể có cái gì thì tôi không rõ lắm, có thể là loại Stuart, cũng có thể là Sherman mà cậu muốn."
John Wick nói xong, viên trung tá mặc đồng phục lục quân Liên hiệp Vương quốc chế nhạo nói: "Ngay cả Liên hiệp Vương quốc chúng tôi cũng chỉ có thể nhận được xe tăng M3 Lee, vậy mà lại đưa cho Ant Sherman, có phải là có chút bất công rồi không?”
Vương Trung: "Chẳng phải là tin tưởng xe tăng Matilda của các anh sao."
Trung tá Liên hiệp Vương quốc lắc đầu: "Vật kia phòng ngự thì được đấy, nhưng không nhất định có thể đánh xuyên qua xe tăng của Prosen. Quan trọng nhất là nó quá chậm, các tướng quân còn cho rằng tốc độ chậm là chuyện tốt, như vậy bộ binh có thể đuổi kịp để xung phong!"
Vương Trung nói: "Tôi còn tưởng rằng xe tăng của các anh chậm như vậy là vì không muốn để cho kíp lái đổ trà ra ngoài."
Các sĩ quan đều cười ha hả, ngay cả trung tá Liên hiệp Vương quốc cũng cười rất vui vẻ.
Cười xong, trung tá Liên hiệp Vương quốc nghiêm túc nói: "Chúng tôi cần xe tăng tốt hơn, Prosen đã làm mẫu chiến thuật thiết giáp cho chúng ta, chúng tôi cần thiết phải có trang bị mới để cải tiến chiến thuật của mình."
Vương Trung gật gật đầu, sau đó hỏi John Wick: "Chúng ta có phải vào chuyện chính quá sớm hay không? Tôi còn chưa biết tên của mọi người."
Trung tá John Wick lập tức nói: "A, là lỗi của tôi. Để tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này là võ quan của Liên hiệp Vương quốc, trung tá lục quân vương quốc Wilt, vị này là trung tá không quân hoàng gia Allen Ogden, cùng với vị này là trung tá hải quân hoàng gia Nelson, ông ấy là hậu duệ của vị Nelson kia.
"Vị cuối cùng này là đồng liêu của tôi, trung tá Duke của Lục quân hàng không Hợp Chủng Quốc."
Vương Trung lần lượt bắt tay với bọn họ, sau đó ghi nhớ đơn giản đám người này là trung tá lục quân, trung tá không quân, trung tá hải quân và trung tá lục quân hàng không.
Trung tá Duke nói: "Chúng tôi đang thành lập lực lượng không quân viễn chinh, huấn luyện phi công và tổ bay, chờ hoàn thành huấn luyện sẽ bay tới bản thổ Liên hiệp Vương quốc, chấp hành nhiệm vụ oanh tạc công trình công nghiệp trên đất Prosen."
Vương Trung: "Sang năm chắc là không có cách nào hoàn thành huấn luyện nhỉ?"
Duke lúng túng gật đầu: "Ce máy chiến tranh của Hợp Chủng Quốc cần thời gian để khởi động, dù sao lần trước chúng tôi tiến hành chiến tranh quy mô lớn đã là 40 năm trước rồi, vận hành rất chậm. Hải lục quân sang năm chắc hẳn chỉ có thể dùng trang bị hiện có để chiến đấu thôi.
"Cá nhân tôi dự đoán, không kích sẽ bắt đầu vào mùa xuân năm 916, sau đó sẽ tiếp tục liên tục."
Vừa dứt lời, trung tá Ogden của không quân hoàng gia phụ họa: "Oanh tạc chết bọn chúng. Chúng tôi chống đỡ Prosen oanh tac gần một năm, nhà máy trên đất nước bị hao tổn nghiêm trọng, hiện tại đến lượt chúng tôi ăn miếng trả miếng rồi.
"Máy bay ném bom Lancaster của không quân hoàng gia đã từng thừa dịp ban đêm oanh tạc qua nhà máy trong biên giới Prosen rồi, không có gì khó khăn cả, vấn đề còn lại chính là tăng số lượng lên thôi."
Trung tá Duke: "Hiệu quả oanh tạc ban đêm có thể bàn lại. Chúng tôi hẳn là sẽ áp dụng phương thức oanh tạc vào ban ngày, B17 của chúng tôi có đủ trang bị giáp và hỏa lực tự vệ, xếp thành đội hình dày đặc có thể chống cự hữu hiệu sự đánh chặn của không quân Prosen."
Ogden: "Hỏa lực tự vệ của Lancaster chúng tôi cũng rất mạnh!"
Vương Trung: "Bất kể ban ngày hay ban đêm, có thể oanh tạc đến mức sản lượng của kẻ địch bị tê liệt chính là chuyện tốt!"
Lúc này, trung tá Nelson của hải quân Hoàng gia nói: "Hải quân dự định sang năm sẽ phát động tấn công, hẳn là vào khoảng thời gian nào đó trong nửa cuối năm."
Vương Trung thuận miệng hỏi: "Mục tiêu là các thuộc địa ở Africa của Carolin sao?"
Nelson trừng to mắt: "Cậu lấy được tin tức này từ đâu vậy?"
Từ một thời không khác.
Vương Trung chỉ cười không nói.
Haiz, để cho tình báo đoán đi, dù sao tương lai các người cũng sẽ đơn phương minh bạch thôi.
Lúc này, trung tá lục quân Wilt của Liên hiệp Vương quốc không có hai chữ hoàng gia lên tiếng: "Chúng tôi thì khác, chúng tôi đang ở sa mạc Mamluk, đã giao chiến kịch liệt với quân đội của Prosen cùng với đám anh em Apennine của bọn chúng. Chúng tôi sẽ nhanh chóng đánh đuổi toàn bộ bọn chúng xuống biển, tiếp giáp với các thuộc địa ở Africa của Carolin." [Apennine: Ý]
Vương Trung: ", lợi hại như vậy sao!”
Han là không làm được đâu, lần này Đại Đức đã sớm tự mình ra trận rồi.
Trung tá Wilt nhìn vê phía John Wick: "Cho nên nhanh chóng cho chúng tôi Sherman đi!"
Trung tá Wick dang hai tay ra: "Nói với tôi cũng vô dụng, là một võ quan nho nhỏ, lực ảnh hưởng của tôi đối với quốc hội và tổng thống cực kỳ bé nhỏ. Trong nước dự định viện trợ lớn cho Ant, là bởi vì trung tướng Rokossovsky đã đạt được thành quả. Các vị trong quốc hội đều là thương nhân, bọn họ thích đầu tư có đảm bảo."
Trung tá Wilt hu một tiếng: "Chờ chúng tôi quét sạch quân Prosen ở khu vực Ma Mục Lỗ Khắc, thì không cần xe tăng kiểu mới của các anh nữa."
Vương Trung: 'Ồ, lợi hại như vậy sao!"
Mọi người cùng nhìn về phía Vương Trung.
Vương Trung: "Y của tôi là, quả thật rất lợi hại. Hy vọng đồng minh có thể đánh ra chiến dịch đặc sắc trên mọi mặt trận. Nếu Liên hiệp Vương quốc không cần Sherman, vậy cho tôi thêm một chút là được rồi. Cho dù không thể cho Sherman, cũng cho thêm radio, bộ đàm."
Trung tá John Wick: "Những thứ đó tự nhiên không thành vấn đề, tuy rằng tàu ngâm của Prosen rất hung hăng ngang ngược, nhưng hải quân Hợp Chủng Quốc đã tham chiến, lực lượng phản tiềm ẩn của tuyến đường biển Bắc Băng Dương tăng cường rất nhiều, sẽ có rất nhiều vật tư được vận chuyển đến Ant, yên tâm đi.” Vương Trung: "Vay thì tốt."
Lúc này, viên quan phụ trách nghi thức của cung đình mở cửa đi vào: "Mời các vị, vũ hội đã chuẩn bị xong, mời mọi người lần lượt vào trong."
Vương Trung: "Tôi đi gặp vị hôn thê của mình đây, chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ."
Những người khác nâng ly: "Giáng sinh vui vẻ!"
(Hết chương) Chương 134: Công tử bột, Sa hoàng, và điệu Flamenco
Phòng khiêu vũ của cung điện Mùa Hè được trang hoàng lộng lẫy, bởi vì là tiệc rượu đứng nên xung quanh phòng khiêu vũ bày hai cái bàn dài, phía trên bày đầy đồ ăn có thể cầm tay.
Vương Trung khoác tay Lyudmila đi vào phòng khiêu vũ, thuận tay cầm một miếng bánh kem óc chó, vừa ăn vừa đánh giá xung quanh.
Các quan chức ngoại giao và phu nhân đi theo sau hai người, lần lượt tiến vào, rất nhanh đã lấp đây cả căn phòng.
Ban nhạc đã vào vị trí, đang chơi một khúc nhạc du dương.
Vương Trung nhỏ giọng hỏi Lyudmila: "Lát nữa sẽ diễn ra như thế nào?”
Bởi vì câu nói "Trung tướng Rokossovsky không thích vũ hội" đã truyền khắp Yekaterinburg, Vương Trung đến Yekaterinburg nhậm chức đã hơn một tháng, chưa từng tham gia vũ hội lần nào.
Kiến thức của hắn về vũ hội vẫn chỉ dừng lại ở trong các loại tác phẩm điện ảnh và truyền hình, ví dụ như bộ phim "Chiến tranh và hòa bình" do Nga quay trước nay chưa từng có.
Còn có bộ phim "Hòm Bia" của Nga được quay một lèo từ đầu đến cuối.
Ngoài ra, vũ hội đối với Vương Trung mà nói chính là một cái hộp đen, là lĩnh vực chưa được khám phá, mà người hắn xuyên vào lại là một "tay chơi tiệc tùng" chính hiệu, hoặc là dùng cách gọi của giới trẻ là “dân chơi hệ party .
Theo như những gì người khác kể lại, Rokossovsky rất giỏi việc dụ dỗ các thiếu nữ ngây thơ lên giường trong vũ hội.
Đây lại là lĩnh vực mà Vương Trung xa lạ nhất.
Vũ hội? Đùa à, ngay cả khi tôi đến quán karaoke cũng chỉ toàn hát "Nồi sắt rơi lệ gọi chảo thủng" cùng anh em thôi! Toàn bộ quá trình ở quán karaoke, khoảnh khắc duy nhất tương tác với các cô gái đi cùng là lúc hát bài "Cô gái đối diện nhìn sang đây".
Đối mặt với Vương Trung đang mông lung, Lyudmila ân cần giải thích: "Lat nữa sẽ có bài phát biểu, anh cứ ăn uống thoải mái là được."
"Được. Chuyện này anh rành, cuối cùng võ tay là xong." Vương Trung gật đầu.
Lyudmila: "Sau đó sẽ là điệu nhảy đầu tiên, là nữ chủ nhân khiêu vũ với nam khách mời chính."
"Ừm, hiểu rồi, anh sẽ tiếp tục ăn." Vương Trung tiếp tục gật đầu lia lịa.
Lyudmila nhìn hắn: "Không được, anh là nam khách mời chính mà."
Vương Trung: “anh?”
Khiêu vũ với Sa hoàng?
Thật hay giả?
Lyudmila nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Trung, không nhịn được cười: "Sao anh lại nghiêm túc như vậy? Cũng đâu phải muốn anh đi đánh tan quân đoàn của Prosen đâu."
Vương Trung: "Anh thà đi tiêu diệt quân đoàn của địch còn hơn."
Đùa à, các cô còn đáng sợ hơn cả xe tăng Prosen, lớp giáp trước này, ngay cả Tiger cũng không dày bang.
Vương Trung: "Vậy nữ chủ nhân là Olga - bệ hạ sao?”
Lyudmila nhỏ giọng nhắc nhở: "Thiếu De Nhất "
"Ồ. Vậy là cô ấy? Anh khiêu vũ với cô ấy?"
Lyudmila gật đầu: "Cẩn thận đừng giam chân cô ấy đấy."
Vương Trung: "Trước đây anh hay giam chân người khác à?"
"Lúc nào mà chẳng vậy. Sau đó lấy cớ bôi thuốc, xoa bóp cho người ta, nhân cơ hội đưa các cô gái đến phòng y tế đã chuẩn bị sẵn." Lyudmila nháy mắt với Vương Trung.
Vương Trung: "Yên tâm, anh sẽ không làm vậy với em gái nuôi đâu."
Viên quan phụ trách nghi lễ gõ mạnh cây gậy xuống sàn, thu hút sự chú ý của mọi người rồi cao giọng hô: "Bệ hạ Olga Đệ Nhất giá lâm!"
Mọi người đang trò chuyện đều quay người lại, nhìn về phía cửa lớn nơi viên quan đang đứng.
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, Sa hoàng Olga Đệ Nhất mặc lễ phục, bước vào phòng khiêu vũ, phía sau còn có hai nữ hầu đi theo nâng váy.
Olga mặc kín đáo như vậy, có lẽ là do hôm nay trời lạnh.
Vương Trung thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, Sa hoàng run vai, giống như động tác trước khi Boss xuất hiện trong game, hất tung tấm áo choàng dài!
Sau đó, cô còn thuận tay cởi bỏ chiếc thắt lưng cố định váy ở eo.
Olga "giảm béo" xong, mỉm cười nhìn các vị khách mời.
Thật ra cô đang tìm kiếm, sau khi nhìn thấy Vương Trung thì dừng lại.
Vương Trung há hốc mồm.
"Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ." Olga bắt đầu bài phát biểu.
Vương Trung làm theo lời Lyudmila dặn, bắt đầu ăn.
Lyudmila liếc nhìn hắn, nói: 'Bệ hạ đang nhìn anh kìa, anh cúi đầu ăn như vậy là bất lịch sự đấy."
Vương Trung: "Anh cũng đang nhìn cô ấy mà. Cứ như vậy đi."
Hắn cầm đồ ăn, nhìn Olga, sau đó mới phát hiện lúc nãy cắn bánh kem đã để dính kem lên môi. Tư thế này của hắn trông rất buồn cười.
Sa hoàng suýt nữa thì không nhịn được cười, nhưng cuối cùng vẫn giữ được phong độ, tiếp tục bài phát biểu: "Năm nay là một năm gian khổ đối với các quốc gia đồng minh chống lại phe Trục, đế quốc Ant đã tổn thất hàng triệu binh sĩ, chỉ riêng số quân bị bắt đã vượt quá một triệu rưỡi."
Vương Trung thâm nghĩ, nếu không phải tôi liều mạng chiến đấu, có khi còn được thêm mấy trăm nghìn nữa, đủ hai triệu luôn.
Sa hoàng nói tiếp: "Còn Hợp Chủng Quốc, bị đế quốc Phù Tang đánh lén, đã mất đi sáu thiết giáp hạm và vô số thủy thủ đã hy sinh. Đối với Liên hiệp Vương quốc, cho đến tháng 7 năm nay, họ vẫn đang phải hứng chịu những cuộc oanh tạc của Prosen, vô số thường dân thiệt mạng trong các cuộc không kích. Tôi đề nghị, chúng ta hãy dành một phút mặc niệm những người đã khuất." Nói xong, Olga chắp hai tay trước bụng, cúi đầu mặc niệm.
Vương Trung vội vàng đặt thức ăn xuống, cúi đầu mặc niệm.
Một phút sau, Vương Trung ngẩng đầu lên, nhìn Olga, phát hiện khóe mắt cô long lanh nước.
Là nhớ đến Ivan sao?
Olga: 'Là Sa hoàng, tôi cũng có hai người thân đã ngã xuống dưới gót giày sắt của Prosen. Mối thù máu này, chỉ có thể dùng lửa và kiếm để rửa hận! Những vùng đất đã mất nhất định phải được giành lại, chính nghĩa nhất định sẽ chiến thắng!"
Vương Trung dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.
Chờ tiếng ve tay lắng xuống, Olga tiếp tục: "Hôm nay chúng ta kỷ niệm Giáng sinh là để thể hiện quyết tâm của chúng ta với đế quốc Prosen, chứng minh rằng chúng ta sẽ không khuất phục trước uy quyên của bọn chúng. Nào, hãy nâng ly, chúc mừng Giáng sinh!"
Những người phục vụ bưng khay rượu vang đỏ, đi thành hàng xuất hiện, sau đó tản ra, len lỏi giữa các vị khách một cách thuần thục.
Chẳng mấy chốc, trên tay ai cũng có một ly rượu vang.
Vương Trung giơ cao ly, hô to cùng mọi người: “Cạn ly!"
Uống xong, Olga đưa ly cho người phục vụ, sau đó ra hiệu cho ban nhạc, điệu nhạc đầu tiên vang lên.
Lyudmila đẩy Vương Trung: "Đến lượt anh rồi."
Tôi là Pokemon của cô à?
Không đúng, bây giờ phải nói là "Tôi là Partner của cô à?”"
Nhưng hắn vẫn bước lên, mời Olga khiêu vũ.
Điều kỳ lạ là, rõ ràng hắn không biết mời như thế nào, nhưng cơ thể lại tự động làm theo, rất tự nhiên.
Olga mỉm cười rạng rỡ, đặt tay vào lòng bàn tay Vương Trung.
Vậy là Vương Trung dắt cô đến vị trí trung tâm.
Lúc này Vương Trung mới dám khẳng định, cơ thể này có trí nhớ cơ bắp, thế là hắn cứ để mặc cho cơ thể tự động hành động, dẫn dắt Olga khiêu vũ uyển chuyển trong phòng.
Le ra Lyudmila phải khiêu vũ với nam chủ nhân, nhưng không có nam chủ nhân, vì vậy cô chỉ mỉm cười đứng bên cạnh, nhìn Vương Trung nhảy với "em gái nuôi".
Vương Trung cố gắng không nhìn vào "tấm chắn" trước mặt, tập trung nhìn vào gương mặt Olga.
Kết thúc một điệu nhảy, hắn không hề giãm chân Olga lần nào.
Chết tiệt, không phải nói là giãm chân rồi nhân cơ hội đưa cô gái đến phòng y tế sao?
Không, tôi tuyệt đối không có ý muốn đưa Sa hoàng đến đó đâu!
Trong tiếng võ tay, Olga tiếc nuối nói nhỏ: "Tôi còn tưởng là điệu nhảy sôi động hơn cơ."
Vương Trung: "Thưa bệ hạ, điệu nhảy đó cần nhạc Tango, hoặc là Flamenco sôi động hơn một chút. Ban nhạc đang chơi Waltz, tôi cũng không thể nào sôi nổi lên được."
"Vậy à." Olga quay đầu nhìn về phía ban nhạc, búng tay: "Lấy danh nghĩa Sa hoàng, tôi muốn nghe Flamencol" Là ban nhạc được mời đến biểu diễn trong cung đình, tất nhiên là chơi được mọi loại nhạc.
Âm thanh guitar lập tức vang lên, đúng là Flamenco.
Vương Trung thầm hồi hộp, không biết cơ thể này có kỹ năng này không.
Tiếng vĩ cầm vang lên, Vương Trung: "Be hạ... đã học qua Flamenco chưa?"
Olga: "Tôi thấy anh nhảy với các cô gái khác rồi."
Giỏi thật, đúng là có kỹ năng này, Rokossovsky, anh đúng là dân chơi thứ thiệt.
Lúc này, tiếng vĩ cầm lại vang lên, Vương Trung chợt nhớ ra, điệu nhạc này hắn từng xem Antonio Banderas và Catherine Zeta-.Jones nhảy trong phim "Mặt nạ Zorro'1
Vì vậy hắn học theo, dưới sự trợ giúp của thân thể, hắn ôm eo Olga.
Giai đoạn đầu bản nhạc kỳ thực rất nhu hòa, Vương Trung ôm eo Olga, dạo một vòng trong sàn nhảy, sau đó tiếng ghi-ta vang lên, nhịp trống cũng đồn dập hơn, vì thế động tác của Vương Trung cũng đột nhiên nhanh hơn.
Vương Trung khoát tay, Olga xoay chuyển như con quay, bước chân phối hợp hoàn mỹ với tốc độ của guitar.
Xoay đến cuối cùng, Olga lao vào lòng Vương Trung, lúc này Vương Trung có một động tác, mặt hướng về phía lớp giáp trước mặt, thiếu chút nữa là mũi có thể chạm vào khe hở của lớp giáp.
Vừa mới xoay tròn còn chưa khiến Olga toát mồ hôi, cho nên Vương Trung chỉ có thể ngửi được mùi nước hoa, hắn không phân biệt được đây là loại hương gì, chỉ biết là rất dễ ngửi, không có cảm giác nông gắt như nước hoa kém chất lượng.
Còn có chính là, thật trắng, muốn vùi mặt vào đó.
Vương Trung tự nhiên phối hợp với điệu nhảy của Olga, phối hợp với cô xoay tròn, làm cho làn váy của cô nở rộ như hoa.
Một bản nhạc kết thúc, Vương Trung điều chỉnh hơi thở của mình, lại nhìn mặt Olga, phát hiện cô rốt cuộc cũng đổ mồ hôi - rõ ràng là mùa đông, nhiệt độ trong sảnh tiệc cũng không thấp.
Nốt nhạc cuối cùng vang lên, hai người dừng lại ở tư thế cuối cùng.
Tiếng võ tay vang dội.
Olga thừa cơ hội này nhẹ giọng nói bên tai Vương Trung: "Tôi đã sớm muốn nhảy cùng anh một bản, vũ đạo là anh trai dạy đấy."
Cái quái gì vậy, Ivan, cậu tính kế tôi!
Vương Trung đứng thẳng, buông eo Olga ra, tự nhiên nắm tay cô, chào hỏi tất cả mọi người.
Vì thế tiếng ve tay lại vang lên, Lyudmila cũng vỗ tay.
Vương Trung đưa Olga về vị trí ban đầu của cô, sau khi cúi đầu lần nữa, hắn xoay người, nhìn Lyudmila.
Giữa hai điệu nhảy hẳn là có thời gian nghỉ ngơi.
Ban nhạc cũng bắt đầu diễn tấu khúc nhạc du dương.
Vương Trung đi về phía Lyudmila, cúi đầu với cô: "Em có muốn nhảy một bản Flamenco không?"
Lyudmila: "Em không có giáo viên dạy, sẽ giãm chân anh đấy. Hơn nữa em mặc quân phục." Vương Trung: "Vậy không phải vừa hay sao? Đến đây nào."
Thế là Lyudmila đặt tay lên lòng bàn tay Vương Trung.
Vương Trung dắt cô đến giữa sàn nhảy, sử dụng thành thạo chiêu thức mới học được, búng tay một cái với ban nhạc: “Flamencol"
(Hết chương) Chương 135: Anh Hùng Tâm Mắt
Tiếng nhạc vang lên, Vương Trung đã quen thuộc, vừa rồi hắn chủ yếu học theo một bộ phim trong trí nhớ, lân này hắn bắt đầu vận dụng kinh nghiệm vừa rồi, động tác lại trôi chảy hơn không ít.
Kết quả động tác đầu tiên của Lyudmila đã gặp vấn đề, váy quân phục của cô hạn chế hoạt động chân, kết quả xoẹt một cái, tà váy bị xé ra một đoạn bằng ngón tay út.
Kết quả Lyudmila thừa dịp xoay người trực tiếp xé toạc một đường khoảng mười lăm centimet, cứ thế biến váy thành sườn xám, xẻ tà.
Sau khi giải phóng sự hạn chế của chiếc váy, cường độ của Lyudmila càng lớn hơn - Vương Trung cũng không hiểu Flamenco nhảy thế nào là đẹp, hắn chỉ biết điệu nhảy này thoạt nhìn rất nhiệt tình, vậy thì cường độ càng lớn chắc hẳn là càng đẹp nhỉ?
Bởi vì là vị hôn thê, cho nên Vương Trung cũng buông tay buông chân, động tác mạnh mẽ dứt khoát.
Có người nói, vũ đạo nên là tự do, có thể thể hiện ra tâm tình lúc đó chính là vũ đạo đẹp.
Động tác hiện tại của Vương Trung, rất có thể thể hiện tâm tình của hắn.
Vừa rồi khi nhảy với Olga, có một số động tác Vương Trung cần phải áp sát người cô ấy, thật ra hắn cũng không thật sự làm vậy, vẫn luôn giữ khoảng cách.
Hiện tại hắn không khống chế nữa, thật sự áp sát vào, thậm chí còn để mũi chạm vào khe hở của lớp giáp phản ứng nổ.
Cô không hiểu đâu, làm như vậy có thể tránh được việc đạn pháo bắn trúng vào đó khi khai chiến, đây là việc mà một chỉ huy xe tăng nên làm.
Nhảy xong một bản, Lyudmila cũng thừa dịp tạo dáng ở tư thế cuối cùng nói nhỏ bên tai Vương Trung: "Sao nào, vừa rồi không được chạm vào tôi khiến anh bức bối lắm đúng không?"
Vương Trung giả vờ như không nghe thấy, hỏi: "Sao em cũng nhảy Flamenco giỏi vậy?"
"Thấy anh tập luyện nên em học theo thôi, vốn dĩ em đã muốn học nhảy rồi, thầy giáo lại biết nhảy Flamenco."
Ra vậy, kiểu phát triển này quả nhiên chỉ có ở thanh mai trúc mã, đáng tiếc không thể xuyên không để trải nghiệm, hàng xóm cả đời không qua lại mới là chuyện thường ngày ở thế giới hiện đại.
Nói thật, Vương Trung cảm thấy lần này mình nhảy tốt hơn, nhưng không hiểu sao tiếng vỗ tay lại không nhiệt liệt như vừa rồi, không biết có phải sợ chọc giận Sa hoàng hay không.
Nhưng Sa hoàng lại vỗ tay rất nhiệt tình, Vương Trung ngẩng đầu, nhìn vào mắt Olga, phát hiện cô ấy đang nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng.
Vì vậy tiếng vỗ tay của những người khác cũng trở nên nhiệt liệt hơn.
Vương Trung muốn dắt Lyudmila trở về chỗ ngồi, nhưng cô ấy nói nhỏ: "Em phải đi xử lý váy một chút."
Vương Trung: "Không sao chứ?”
"Khâu một chút là được rồi, Nelly chắc chắn mang theo hộp kim chỉ, em đi một lát sẽ quay lại."
Vương Trung đột nhiên nghĩ, không biết tương lai có một ngày nào đó, ở tiền tuyến, trong lúc chờ đợi pháo của quân địch nạp đạn, Lyudmila vừa vá quần áo vừa hát "Một dòng sông lớn sóng nước mênh mông' - không đúng, lại nghĩ lung tung rồi. Lyudmila rời khỏi phòng đi tìm Nelly, Vương Trung nhìn theo cô cho đến khi khuất bóng mới quay lại nhìn mọi người trong phòng.
Lúc này không biết phu nhân của vị quan ngoại giao nào tiến đến, dùng tiếng Ant bập bẹ hỏi: "Tôi có thể mời ngài nhảy một bản được không?"
Vương Trung: 'Không được, tôi hơi mệt.'
Nếu đồng ý với người này thì không biết sau đó còn phải nhảy bao nhiêu bản Flamenco nữa, Vương Trung dứt khoát từ chối, đi vê phía bàn bày đồ ăn.
Các nam quan ngoại giao đang đứng trò chuyện với nhau, thấy Vương Trung đi tới liền chào hỏi: "Nhảy đẹp lắm, tướng quân."
"Nghe nói ngài sắp đính hôn với cô Lyudmila?"
Vương Trung: "Phải, người nhà của cô ấy đã sơ tán đến Borsk, nhưng hiện tại đường sắt đều là tàu chở quân, tạm thời không qua được."
Tuyến đường sơ tán của Borsk không đi qua Yekaterinburg, cho nên người nhà Lyudmila không thể ngồi tàu sơ tán đến Yekaterinburg được.
Vương Trung đoán rằng sang năm Borsk sẽ là trọng tâm tấn công của quân địch, cho nên bảo Lyudmila gửi điện báo cho người nhà cô ấy mau chóng sơ tán, đừng vội đến Yekaterinburg.
Vương Trung vừa trả lời xong câu hỏi trước, lập tức có vị quan ngoại giao khác tò mò hỏi: "Nghe nói ngài sắp trở thành thân vương, có chuyện gì vậy?”
Vương Trung: "Bởi vì tôi và anh trai của Sa hoàng là bạn thân, Thái tử định hy sinh nên đã giao em gái cho tôi, muốn tôi thay anh ấy chăm sóc cô ấy.
"Thật ra tôi chỉ muốn làm một người anh trai tốt, nhưng không hiểu sao lại bị truyền thành tôi muốn cưới Olga.
"Yêu đương với Sa hoàng đâu có dễ dàng như vậy, cô ấy đâu phải người dễ dãi, tôi phô trương thanh thế một chút là được sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Các quan ngoại giao liên tục gật đầu, Vương Trung âm thâm thở phào nhẹ nhõm.
Làm anh trai rất tốt, vừa không phụ lòng Thái tử Ivan, cũng không phụ lòng Lyudmila.
Lúc này, các quan ngoại giao đương nhiên bắt đầu bàn luận về chiến sự của năm sau.
Vương Trung vừa ăn vụng đồ ăn trên bàn vừa nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên có người hỏi: "Không biết tướng quân Rokossovsky nghĩ thế nào về chiến sự năm sau? Liệu chúng ta có phản công không?"
Vương Trung: "Lý thuyết tấn công trước đây của chúng ta đã không còn phù hợp với sự phát triển của kỹ thuật quân sự hiện đại nữa rồi.
"Cuộc tấn công do tướng quân Tukhachev chỉ huy đã phơi bày điểm yếu của quân ta, các cấp chỉ huy đều không biết cách tổ chức tấn công trong điều kiện kỹ thuật hiện đại, bản thân tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm trong việc này."
Chờ chút, nghe thế nào cũng thấy giống như đang ở Versailles vậy?
Quả nhiên, có người chế nhạo: "Ngài đã bắt được mười vạn quân Prosen, vậy mà còn nói không có kinh nghiệm tổ chức tấn công, vậy thì chẳng lẽ trong quân Đồng minh không ai biết cách đánh trận sao?"
Vương Trung: "Lúc tôi tấn công, quân địch vừa đói vừa rét, lúc mới đột phá, pháo của bọn chúng đều bị đóng băng, căn bản không thể tổ chức phòng ngự hiệu quả.
"Nói trắng ra thì chiến thắng đó là do quân địch dâng tặng. Sau đó, sở dĩ chúng ta có thể đẩy quân địch về bờ đông sông Desna là vì tiếp tế của bọn chúng quá kém, lúc gặp phải tuyến phòng thủ kiên cố của quân địch, chúng ta lập tức bị chặn lại.
"Chúng ta cần thời gian để học hỏi, tất cả các cấp chỉ huy đều phải học."
Thật ra Vương Trung đang nói về bản thân mình, trong game, hắn chỉ thường chỉ huy cấp tiểu đoàn, nhiều nhất là cấp trung đoàn, sau đó là đóng vai trò quan sát toàn cục như trong game Hearts of lron, còn chỉ huy cấp tập đoàn quân, Vương Trung mới chỉ thử qua trong một số game chiến thuật ít người chơi.
Tuy nhiên, game dù có chân thật đến đâu cũng chỉ là game, nó được lập trình dựa trên một số quy tắc nhất định để mô phỏng chiến tranh.
Thực lòng mà nói, Vương Trung không biết phải chỉ huy một quân đoàn tấn công như thế nào, hắn cần phải học hỏi thêm.
Tuy nhiên, Vương Trung cảm thấy năm sau hắn vẫn phải phòng ngự.
Xe chở pháo 100mm mới được sản xuất cũng giống như xe tăng chống tăng không có tháp pháo, rất thích hợp để phòng ngự.
Cho nên lúc này, Vương Trung không chỉ đang trả lời câu hỏi của các quan ngoại giao mà còn đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Lúc này, John Wick - vị tùy viên quân sự cũng tiến tới: "Tôi nghe nói tướng quân Rokossovsky cho rằng năm sau chúng ta chủ yếu vẫn là phòng ngự?"
Vương Trung: "Đương nhiên là sẽ có một số cuộc tấn công cục bộ, phản công cũng là một phần của phòng ngự.”
"Ra vậy, cách nhìn của ngài rất giống với vị Tư lệnh Hạm đội Thái Bình Dương mới nhậm chức." John Wick nói ra những lời không phù hợp với bộ quân phục lục quân trên người.
Quân đội Mỹ cũng có mâu thuẫn nội bộ giữa lục quân và hải quân, không quân lục quân (lúc này Mỹ chưa có lực lượng không quân độc lập) sử dụng chữ "P" để đặt tên cho máy bay chiến đấu, còn hải quân thì sử dụng chữ "F”.
Không quân lục quân thích sử dụng động cơ làm mát bằng dung dịch, khiến hải quân phải tranh giành động cơ làm mát bằng không khí.
Đương nhiên loại mâu thuẫn này chỉ là không ưa gì nhau, chứ chưa đến mức lục quân chế tạo tàu sân bay, hải quân chế tạo xe tăng.
Vương Trung: 'Vị Tư lệnh Hạm đội Thái Bình Dương mới nói như thế nào?”
John Wick: "Ông ấy nói hạm đội sẽ tập trung phòng ngự, quyền chủ động tấn công thuộc về Phù Tang."
Vương Trung gật đầu, điều này chắc chắn không sai.
Trên Trái Đất cũng vậy, cả năm 1942 là do Nhật Bản tấn công, mặc dù Mỹ đã chủ động chiếm đóng đảo Guadalcanal, nhưng nhìn từ khoảng cách thì việc Mỹ chiếm đảo cũng là một động thái phòng thủ.
Lúc đó, Nhật Bản bí mật đưa người lên đảo Guadalcanal gần cảng Moresby để xây dựng sân bay, chuẩn bị tấn công cảng Moresby, sau đó bị Mỹ phát hiện, liền chiếm luôn hòn đảo này. Sau đó, Nhật Bản liên tục đưa quân đến đảo Guadalcanal để chuẩn bi tấn công cảng Moresby hải quân cũng nhiều lần chủ động tấn công.
Vì vậy, mặc dù Mỹ đã thực hiện chiến dịch đổ bộ lên đảo Guadalcanal, nhưng thực chất đây là một trận chiến phòng thủ.
John Wick nhìn biểu cảm của Vương Trung, hỏi: "Chẳng lẽ tướng quân cũng am hiểu về hải quân?"
Vương Trung: "Không, không, tôi chỉ là lính bộ, sao có thể hiểu biết về hải quân? Tôi chỉ cảm thấy Hợp Chủng Quốc vừa mới tham chiến, sang năm chắc chắn sản lượng chưa thể đáp ứng được nhu cầu, phải đến năm 916 thì Hợp Chủng Quốc mới có thể phát huy hết sức mạnh."
John Wick: "Đúng vậy.'
Vương Trung đột nhiên cảm thấy mình giống như xạ thủ trong game, được cả đội bảo kê đến khi lên đầy đủ trang bị.
Lúc này, ban nhạc đã diễn tấu xong khúc nhạc nghỉ, điệu nhảy thứ hai sắp bắt đầu.
Rất nhiều vị khách vừa nghe thấy tiếng nhạc kết thúc liên quay đầu tìm kiếm bạn nhảy.
Lúc này Lyudmila vẫn chưa quay lại phòng tiệc, chắc là đang sửa váy.
Những người đàn ông nhanh nhẹn đã hành động.
Vương Trung thấy có người đến mời Olga nhảy nhưng bị cô từ chối, sau đó anh ta quay trở lại bàn tiệc với vẻ mặt tiếc nuối.
Vương Trung vội vàng hỏi: "Sa hoàng nói gì vậy?”
Vị quan ngoại giao đáp: "Sa hoàng nói vừa rồi nhảy Flamenco bị treo chân, bây giờ chỉ có thể ngồi nghỉ ngơi, hy vọng chúng ta hãy cứ tự nhiên."
Vương Trung có linh cảm nếu mình đi mời Olga, chắc chắn cô ấy sẽ khỏi ngay lập tức.
John Wick cũng nói: "Nếu ngài đi mời thì chắc chắn Sa hoàng dù có bị đau chân cũng sẽ đồng ý."
Vương Trung: "Không đâu, tính cô ấy thất thường lắm. Tôi đã nói rồi, theo đuổi Sa hoàng khó như lên trời."
Hỏng rồi, vô tình biến Olga thành đóa hoa cao ngạo khó với tới rồi.
John Wick lại nói: "Bên kia có rất nhiều phu nhân đang nhìn ngài đấy, ngài không định mời ai sao?"
Vương Trung: "Hình như tôi cũng bị trẹo chân, ý tôi là bị vị hôn thê giam vào chân."
"Ra vậy." John Wick tỏ vẻ đã hiểu, Thì ra là vậy."
Vũ hội cứ thế tiếp tục.
Phải đến khi vũ hội kết thúc, Lyudmila mới quay trở lại, nghe nói là cô ấy bị mệt.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận