Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 647: Người Nông Dần

Chương 647: Người Nông DầnChương 647: Người Nông Dần
Chương 647: Người Nông Dần
Vương Trung tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình: "Đừng để thua các cô gái! Còn ai nữa không? Lên nào các chàng trail"
Lúc này một nhóm người đứng dậy, Vương Trung vừa nhìn lại là Dân quân Melania, vội vàng mời bọn họ đến giữa hội trường.
"Hãy để chúng ta chào mừng lực lượng Melania..."
Vương Trung do dự, gọi anh em cảm thấy quá giống tư tưởng quân phiệt, gọi đồng chí tuy rằng có thể, nhưng không thể hiện được ý nghĩa "dân tộc tuy khác biệt nhưng chúng ta đồng tâm hiệp lực". Do dự mãi, hắn cảm thấy chỉ có một từ là thích hợp nhất, hắn lại nói: "Hãy để chúng ta chào mừng các đồng chí Melanial"
Không có từ nào thích hợp hơn từ này, từ này vốn được sử dụng trong hải quân, sau đó được mở rộng nghĩa thành đồng chí, những người có chung chí hướng.
Cùng chí hướng, chỉ việc đánh bại quân Prosen, giải phóng quê hương bị chiếm đóng. Người Melania vốn định trực tiếp biểu diễn, nghe thấy Vương Trung gọi "Đồng chí" liên dừng lại nhìn Vương Trung.
Vương Trung: "Tiếp tục đi, Đồng chí, tiến lên, Đồng chí!" Người Melania liếc nhau, lập tức bắt đầu biểu diễn của mình, hát bằng tiếng Melania, nhưng Vương Trung đã từng nghe giai điệu đó, biết đây là quân ca của Melania.
Người Melania nhảy một điệu nhảy truyền thống theo giai điệu của quân ca, so với điệu nhảy có vẻ như muốn hại khớp gối của người Ant lại là một hương vị khác.
Tiếp theo, ngoài việc thỉnh thoảng ra ngoài dẫn đầu cổ vũ, khơi dậy tỉnh thần cạnh tranh giữa các sư đoàn, những lúc khác Vương Trung đều xem mọi người biểu diễn tài năng.
Gần đến mười một giờ, xe tải từ phía nhà bếp chạy tới, trực tiếp hạ thùng xe xuống, biến thành một chiếc bàn ăn lớn, lộ ra những món ăn đựng trong giỏ và chậu lớn.
Các bà các mẹ cầm muôi lớn xuất hiện, hô to với những cô gái đang nhảy múa với các binh sĩ: "Đừng nghịch nữa, mau đến chia đồ ăn!"
Lúc này các cô gái mới tạm biệt các chàng trai, chạy về phía xe tải.
Vương Trung nghe thấy các bà các mẹ lầm bẩm: "Mấy đứa con gái này, còn mặc cả túi đựng đồ lên người nữa! Sau này lấy gì đựng hành lý? Đến lúc đó tên quản lý kho hung dữ kia lại mắng các con, rồi lại từng đứa như chim nhỏ đến tìm ta để ta bênh vực!" Có cô gái hô lên: "Bác gái, Trung tướng Rokosovsky nói rồi, sẽ phát cho mỗi người chúng con một cái túi mới!" Bác gái vẻ mặt buồn bực nhìn về phía Vương Trung: "Trung tướng đại nhân, sao ngài có thể làm như vậy chứ? Bây giờ túi bột mì quý giá thế nào ngài có biết không? Cái túi tốt đó chỗ nào cũng thiếu, ngài làm vậy, mấy trăm cái túi đã đưa cho các cô gái rồi, nhưng những cái túi này đáng lẽ phải dùng để đựng bột mì cho các chiến sĩ của ngài ăn nol
"Biết đâu sau này ngài sẽ thua trận đấy!"
Lúc này bầu không khí rất sôi nổi, vừa nghe thấy nghệ thuật chỉ huy của Trung tướng Rokosovsky bị bác gái nhà ăn nghỉ ngờ, lập tức ồn ào hẳn lên.
Ngoài những người ồn ào, còn có thanh niên quen biết bác gái hỏi: "Bác Ilyinichna, bác có biết anh ta là ai không?"
Bác llyinichna: "Sao lại không biết? Cậu ta ngày nào cũng lên báo! Bác không biết chữ, nhưng xem ảnh thì vẫn biết chứ! Đây là Trung tướng Rokosovsky mài!"
Người lính trẻ lại hỏi: "Vậy bác có biết anh ta đã làm gì không?”
Bác Ilyinichna: "Ôi dào, bắt được một đống tướng quân Prosen chứ gì! Có gì to tát đâu, bác cầm cái móc lùa heo, con heo béo mấy chục cân bác tóm một phát là trúng, tướng quân chẳng lẽ còn nặng hơn heo à?"
Vương Trung hiểu rồi, đây là một lão nông chưa từng đọc sách bao giờ.
Vì thế hắn hỏi: "Bác gái, sao bác lại tới nấu cơm?"
"Bởi vì con trai tôi đi đánh trận, cha xứ tốt bụng đến sơ tán, tôi nói tôi chờ con trai tôi trở về, nhưng ông ấy lấy ra một cây xúc xích bác sĩ 10kg, nói Ilyinichna, cầm lẫy xúc xích này, nghĩ đến chỗ tốt của giáo hội, nhanh đi thôi. "Sau đó tôi đi, chất lượng xúc xích kia thật là tốt! Tôi vốn muốn mang bò của tôi đi, nhưng mà cha xứ nói không được, bác nhanh ngồi lên máy kéo đi, tôi liền để bò lại. Không biết người Prosen có cho bò tôi ăn cỏ khô hay không!”
Bác gái ba hoa nói một đống, nhưng không nói vì sao bác ấy lại nấu cơm, giống như rất nhiều người già đầu như vậy, nói xong liền nói lan man sang chuyện khác.
Vương Trung đổi đề tài: "Hôm nay ăn gì?" "Ngày cuối cùng của năm nay, còn có thể ăn gì nữa?" Bác gái Ilyinichna mở tấm vải đậy trên giỏ ra, lộ ra bên trong là đĩa thức ăn đã được gói kỹ: "Salad cá đông lạnh, tôi đã ăn thử một phần, ăn rất ngon, đến tướng quân, anh dùng một phần."
Nói xong bác gái liền cầm một đĩa, đưa cho một cô gái đội nấu cơm, vì thế cô gái chạy chậm đưa đến trước mặt Vương Trung, lúc đưa cho hắn còn mỉm cười.
Toàn bộ lực chú ý của Vương Trung đầu đặt trên đồ ăn, món ăn này nhìn rất giống một loại bánh mà quê nhà Vương Trung lúc ăn sáng sẽ ăn, gọi là bánh ngàn lớp.
Dù sao thứ này nhìn thế nào cũng không giống như là salad.
Nhìn từ bên cạnh, nó được chia thành rất nhiều lớp, lớp trên cùng là màu đỏ, sau đó theo thứ tự là màu trắng gần với canh cá, không biết là màu vàng sữa của thứ gì, cùng với màu vàng thuần ở phía dưới cùng.
Hắn ghé sát vào ngửi thử, có mùi cá trích.
Tuy Vương Trung đã ăn không ít đồ ăn đặc sắc của Liên Xô, nhưng loại salad này hắn vẫn là lần đầu thấy.
Vì thế hắn dùng mép dĩa lấy một miếng nhỏ cắm vào trong miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận