Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 45: Máy Bay, Vô Tuyến Điện Và Thần Chiến Tranh
Chương 45: Máy Bay, Vô Tuyến Điện Và Thần Chiến Tranh
30 phút trước, tại hâm chỉ huy của Sư đoàn bộ binh cơ giới cận vệ số 1.
Vương Trung kỳ thực vẫn luôn dùng chiếc radio chiến lợi phẩm của Prosen thu được để theo dõi tình hình trên không.
Nhưng bởi vì chất lượng của radio do Ant sản xuất quá kém, nên hắn không nghe rõ được nhiều chỉ tiết.
Cho nên hắn vừa nghe, vừa hỏi Pavlov: "Hôm qua phái người đi tháo radio của xe tăng địch, tháo được bao nhiêu cái?"
Pavlov lắc đầu: "Xe tăng của bọn chúng phức tạp quá, radio lại tinh vi, mấy ông thợ của chúng ta tháo được hai cái, nhưng đều bị hỏng. Sáng nay tôi đã báo cáo tình hình này với Tư lệnh Kozelsky của Hạm đội sông, tối nay họ sẽ cử kỹ thuật viên trên tàu sang tháo, bộ binh hải quân yểm hộ.
"Kỹ thuật viên của họ đều học đại học cả, chắc chắn là được."
Vương Trung: "Đừng chỉ để họ tháo, đưa cho họ hai cái hỏng xem có thể sửa được không."
Pavlov gật đầu, định cam ống nghe lên, nhưng lại suy nghĩ rồi quay đầu viết một tờ giấy nhắn, xoay người đưa cho liên lạc viên: "Đưa đến Sư đoàn bộ Hạm đội sông."
Sau khi liên lạc viên chạy đi, Pavlov phát hiện Vương Trung đang nhìn mình, bèn giải thích: "Chuyện gì không quá gấp thì gửi giấy nhắn, nhỡ đâu họ có việc gấp cần dùng điện thoại."
Popov chỉ ra phía chiến trường yên tĩnh bên ngoài cửa sổ quan sát: "Y anh là trong tình huống này mà còn có chuyện gì gấp sao?"
Vương Trung cũng nhìn ra ngoài: "Sao quân địch không tấn công nữa nhỉ, đợt tấn công trước đã qua hai tiếng rồi. Hay là chúng ta đánh một trận vào chỗ tập kết của bọn chúng, thúc giục bọn chúng một chút?"
Nelly trợn tròn mắt: "Mặc dù em không nên xen vào chuyện chỉ huy quân sự, nhưng... sao anh nói như thể là bạn tốt của chỉ huy quân địch vậy."
Vương Trung: "Quân địch lấy mạng của chúng để giúp tôi thăng quan tiến chức, dĩ nhiên là bạn tốt của tôi."
Lúc này trong radio vang lên tiếng hét của phi công: "... Pháo... Khai hỏa... Động tĩnh lớn... Rất xa... Nhìn thấy..."
Vương Trung nhíu mày: Tạp âm nhiều hơn cả thông tin hữu ích thế này là sao? Ant không sản xuất được radio tử tế à?
Vasili kiểm tra chiếc radio chiến lợi phẩm của Prosen, ngẩng đầu nói với Vương Trung: "Không phải vấn đề của radio đâu, chắc là do tình hình bên đó quá tệ. Họ đang bay ở độ cao thấp, nên bị ảnh hưởng bởi độ cong của Trái đất."
Vương Trung: "Hình như họ phát hiện ra pháo binh, từ vừa nãy là pháo binh đúng không? Còn nhắc đến động tĩnh lớn nữa. Nghe tiếp xem sao."
Lại đợi vài phút, một giọng nói rõ ràng hơn vang lên: "Nhìn mặt đất! Đang khai hỏa!"
"Ở đâu?"
Vasili tranh thủ góp ý: "Có thể là họ đã bay lên cao, cho nên..." Vương Trung ve vai anh ta một cái, noitham: "Im lặng."
Trong radio lại vang lên đoạn đối thoại: "Hướng 11 giời"
“Mọi người, ném bom theo tôi."
Ngay sau đó, liên lạc lại trở nên mơ hồ, từ ngữ duy nhất nghe rõ được là "bay vòng trái".
Vương Trung nhíu mày: Sao cứ phải bay vòng trái nhỉ, chẳng lẽ là do giáp ở mạn trái mỏng hơn sao?
Lúc này, có phi công đề nghị: "Chúng ta yêu cầu pháo binh bắn chỉ viện đi!"
Xem ra hiệu quả không được tốt. Nhưng đề nghị này lập tức bị bác bỏ:
"Nói thì dễ, anh có biết chúng ta đang ở đâu không?"
Vương Trung câm ống nghe radio lên, ấn nút: 'Rokossovsky gọi Kharlamov!l Rokossovsky gọi Kharlamovt"
Vương Trung thả nút, chờ đợi hồi đáp.
Không biết vì sao hắn bỗng nhiên cảm thấy đứng mệt, bèn đi đến chiếc bàn để đồ linh tinh cạnh cửa sổ quan sát, đẩy mấy cuốn sổ ghi chép trên bàn sang một bên, roi ngồi phịch xuống, dựa lưng vào tường, tay cam ống nghe đặt lên cửa sổ quan sát.
Vasili: "Trông anh như mấy gã công tử bột đang huyt sáo với các cô gái trong quán cà phê vậy."
Vương Trung: "Biết đâu tôi là công tử bột thật thì sao? Chỉ là tình cờ giỏi đánh trận thôi."
Vasili vỗ trán: "Tôi quên mất."
Lúc này vẫn chưa thấy trả lời, Vương Trung lại ấn nút trên ống nghe: "Rokossovsky gọi Kharlamovl Rokossovsky gọi Kharlamovl"
Lần này lập tức có tiếng đáp: "Tướng quân xin chỉ thị!"
Vương Trung vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra ngoài, chuyển sang góc nhìn từ trên xuống.
Sau đó hắn phát hiện chỉ có biểu tượng của trung đội Kharlamov, không có biểu tượng của những đơn vị khác trong tâm nhìn.
Chết tiệt, không quân không phải do mình chỉ huy nên không hiển thị trên bản đồ của mình đúng không? Cho dù mình có thể ra lệnh cho họ treo bom xuất kích cũng không tính là quân của mình đúng không?
Nhưng vẫn còn cách cứu vẫn, dù sao thì cũng đã nhìn thấy vị trí của phi đội đó rồi.
Vương Trung chỉ vào tấm bản đồ trên bàn, rồi đá vào chân Vasili một cái.
Đồng thời hắn hỏi lớn: "Các anh nhìn thấy lực lượng pháo binh của quân địch đúng không?"
"Vâng, chúng tôi đã tấn công rồi, nhưng không phá hủy được khẩu pháo nào, cũng không thấy đạn dược phát nổ, hiệu quả không tốt. Chúng tôi đang chuẩn bị tiếp tục bắn strafing."
"Nó ở hướng nào của các anh? Nói đông tây nam bắc!" Vương Trung hỏi. Chủ yếu là góc nhìn của hắn quá cao, không nhìn ra hướng di chuyển cụ thể của máy bay, chỉ nhìn thấy hướng di chuyển của biểu tượng đơn vị, mà mỗi đơn vị lại có nhiều máy bay, nên không thể lấy hướng di chuyển của cả đơn vị làm hướng di chuyển của máy bay được.
Vì vậy, Vương Trung đặc biệt nhấn mạnh phải nói đông tây nam bắc.
Lúc này, Vasili đã bê cả chiếc bàn đựng bản đồ đến, chắc là không biết Vương Trung muốn xem bản đồ nào.
Vương Trung cầm lấy tấm bản đồ nhỏ đặt trên cùng lên —— loại bản đồ này được in ra là để cho chỉ huy viên thoải mái vẽ lên —— sau đó dùng móng tay đánh dấu X lên bản đồ.
Vasili đưa bút chì cho Vương Trung.
Vương Trung nhận lấy bút chì, vẽ một dấu X lên bản đồ. Đây chính là vị trí của phi đội Kharlamov.
Mặc dù vị trí này luôn thay đổi, nhưng chỉ cần Kharlamov nói nhanh một chút, thì chắc là không có vấn đề gì.
Kharlamov: "Đông bắc chúng tôi! Khoảng cách..."
Vương Trung: "Không cần nói khoảng cách."
Hắn vẽ một đường thẳng về phía đông bắc, sau đó dựa theo tỷ lệ xích trên bản đồ, đánh dấu một điểm trên đường thẳng đó.
Vương Trung: "Các anh bay cao lên một chút, bay lên cao thì liên lạc mới tốt. Bay lên độ cao 3000 mét, nhắc lại, bay lên độ cao 3000 mét."
"Rõ, bay lên 3000 mét. Ngài muốn làm gì?"
"Tôi muốn bắn một phát pháo qua đó, anh hiệu chỉnh."
"Được, nhưng làm sao ngài đảm bảo được phát pháo đó sẽ rơi vào trong tâm nhìn của chúng tôi?" Kharlamov rõ ràng rất nghi ngờ.
Vương Trung: "Chuyện đó không cần phải lo."
Vương Trung thả nút trên ống nghe, nói với Vasili: "Bảo pháo binh bắn vào điểm này, bắn một phát."
Cùng lúc đó, tại Sở chỉ huy Tập đoàn quân số 1 của Quân đoàn Ky sĩ Asgard, Prosen.
Các sĩ quan cấp cao mặc quân phục màu đen của Quân đoàn Ky sĩ đang vây quanh một chiếc điện đài.
Vừa rồi bọn họ cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa Rokossovsky và không quân.
Feliz, sĩ quan phụ tá của Gilles, nói: "Nên khen thưởng cho nhân viên thông tin đã phát hiện ra đoạn đối thoại này."
Gilles gật đầu: "Ừ. Chuyện đó tính sau, chỉ dựa vào phương hướng thôi, thì làm sao hắn xác định được vị trí trận địa pháo binh của chúng ta?”
Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.
Feliz nói: "Có thể là radar. Vừa rồi hắn bảo máy bay bay cao lên, thật ra là để radar có thể phát hiện ra máy bay."
Các sĩ quan cấp cao khác của Prosen đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Gilles: "Liên hiệp Vương quốc đã đưa radar đến đây, và lắp đặt xong rồi sao? Từ đâu mà đưa đến? Từ phía bắc cao nguyên Balath, sau đó vận chuyển qua biển nội địa sao?"
Feliz bước đến trước bản đồ thế giới: "Xét ve mặt thời gian thì khả thi, xuất phát từ thuộc địa Balaha của Liên hiệp Vương quốc, đi qua cao nguyên Balath, sau đó dùng tàu vận chuyển qua biển nội địa."
Lúc này, sĩ quan thông tin chạy đến báo cáo: "Trung đoàn pháo binh 511 báo cáo, họ bị máy bay địch ném bom, hơn nữa pháo binh của địch đang bắn thử, yêu cầu cho phép chuyển trận địa."
Gilles: "Rút lui khẩn cấp."
Rút lui khẩn cấp là mệnh lệnh cấp bách hơn so với chuyển trận địa, cơ bản đồng nghĩa với việc toàn bộ pháo binh bỏ lại trang bị và rút khỏi trận địa, đồng thời đội cảm tử sẽ lái xe chở đạn dược di chuyển theo hướng ngược lại với hướng rút lui của binh lính.
Vương Trung nghe thấy Kharlamov báo cáo trong radio: "Điều chỉnh mục tiêu lên phía bắc 100 mét."
Không đợi Vương Trung truyền đạt, Pavlov vẫn đang giữ nguyên tư thế cầm ống nghe, lập tức hạ lệnh: "Điều chỉnh mục tiêu lên phía bắc 100 mét."
Sau đó lại là một khoảng thời gian dài chờ đợi.
Thời gian cần thiết để lựu đạn pháo bay mười mấy cây số dài đến kinh người.
Cuối cùng, Kharlamov báo cáo: "Hướng Đông 200 mét."
Vương Trung không cần thuật lại, trực tiếp duy trì tư thế ngồi của công tử bột, quan sát cảnh sắc bên ngoài cửa quan sát.
Kharlamov: "Nghi ngờ hình thành bắn chéo, yêu cầu ba phát thử nghiệm."
Lúc Pavlov thuật lại, Popov nhỏ giọng nói: "Đây không phải là thuật ngữ chuyên môn của hải quân sao? Phi công này hiểu biết nhiều thật."
Vương Trung giơ hai tay lên. Một phi công không quân, lúc dẫn dắt lục quân bắn pháo, lại dùng thuật ngữ chuyên nghiệp của hải quân, ở một số quốc gia, não cũng văng ra mất.
Vasili: "Tướng quân còn rất quen thuộc máy bay."
Lúc này, Kharlamov báo cáo: "Bắn chéo! Có thể khai hỏa rồi!"
Pavlov: "Xác nhận bao phủ khu vực mục tiêu, toàn bộ đoàn pháo binh bắn ba phát cấp tốc."
Âm thanh pháo bắn liên tiếp rất nhanh truyền đến.
Popov hỏi Vương Trung: "Hắn cảm thấy mục tiêu là sư đoàn pháo binh hay là quân đoàn pháo binh?"
Vương Trung: "Không biết, quản hắn sư đoàn hay quân đoàn, nổ được là tốt rồi. Hắn không cảm thấy hỏa lực vừa mới bắt đầu rơi trên đầu chúng ta đã giảm bớt rồi sao?"
Vasili: "Quả thật vậy."
Lúc này trong radio truyền đến thanh âm của Kharlamov: "Trúng mục tiêu, lặp lại, trúng mục tiêu."
Đúng lúc này, một tiếng thét vang lên xen vào radio thông tin vốn yên tĩnh: "Máy bay địch, từ trên bổ nhào xuống!"
Vương Trung nghe câu này phản ứng đầu tiên là "đạn đạo bổ nhào", làm fan quân sự lâu sẽ có triệu chứng này, lúc nào cũng có thể bị kích hoạt bởi các loại meme kỳ quái.
Vương Trung ấn nút trên mic hô to: "Xoắn! Xoắn toàn bộ! Chui vào điểm mù trong tâm nhìn của bụng máy bay địch. Lúc bổ nhào 109 xoay sở rất kéml"
Lúc bổ nhào, khả năng xoay trở của 109 sẽ trở nên kém hơn, điều này có nghĩa là khi thấy mục tiêu xoắn chui vào điểm mù bên dưới bụng máy bay, 109 đang bổ nhào có thể không kịp xoay chuyển thân máy bay. Vị trí của hai bên trong không chiến thay đổi vô cùng nhanh chóng, một khi đã mất tiếp xúc bằng mắt, có khả năng sẽ không tìm thấy nữa.
Mặc dù Vương Trung đã hô, nhưng thông tin đã hỗn loạn.
"Tản ra tản rat"
"Máy bay địch ở đâu? Ta không nhìn thấy hắn!"
"Thấy rồi, đang thoát ly!"
"Ta đạp bánh lái không có phản ứng, ta sắp phải hạ cánh bắt buộc rồi!"
"Ta bắn hạ một chiếc! Hắn bốc cháy rồi!"
"Semyon, phía sau hắn! Xoay trái!"
"Semyonl"
Vương Trung vẻ mặt nghiêm túc, cầm mic mấy lần muốn an nút nói chuyện, cuối cùng vẫn không nói ra.
(Hết chương) Chương 46: Cái này thật sự rất khoa học
Tám giờ tối, sau khi pháo kích của địch hoàn toàn ngừng lại, một chiếc xe jeep chở Kharlamov cùng một phi công đến trước bộ phận cơ giới cận vệ.
Vương Trung nhận được tin tức trước đó, mang theo toàn bộ sư đoàn đứng ở cửa nghênh đón bọn họ.
Nhìn thấy trên xe jeep có hai người bước xuống, Vương Trung hỏi: "Hy sinh hai người sao?"
"Không." Kharlamov lắc đầu,'Còn một người bánh lái bị hỏng, tin tức cuối cùng từ radio là hắn đã bay qua sông, nhưng không biết hạ cánh ở đâu. Hắn liên lạc được với quân đội chúng ta sẽ có xe đến đón về."
Bởi vì phi công vô cùng quý giá, cho nên các đơn vị đều sẽ phái xe đưa phi công về sân bay nếu tìm thấy họ.
"Biết địa chỉ nhà của thượng úy Semyon không? Ta muốn đích thân viết cho hắn một bức thư cảm ơn." Vương Trung lại nói.
Vương Trung vừa dứt lời liền nghe thấy cảnh vệ đứng gác bên cạnh líu lưỡi: "Tướng quân tự mình viết thư cảm tạ, tôi mà được như thế thì tốt quá."
Popov như vừa tỉnh ngộ, quay đầu nhìn Vương Trung từ trên xuống dưới.
Vương Trung cố tình giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Kharlamov: "Kênh chính thức thì ngài có thể thông qua giáo hội ở sân bay để làm việc này. Nếu ngài muốn tự mình gửi, tôi biết địa chỉ, dù sao hắn cũng là lính lâu năm của trung đội 1, tôi khá thân với hắn. Hay là tôi đưa địa chỉ cho người hầu gái của ngài?"
Vương Trung gật đầu, làm động tác mời: "Mời vào trong, chúng ta cứ đứng thế này, cẩn thận người Prosen học theo chúng ta pháo kích bất ngờ."
Cả đoàn người cứ như vậy tiến vào hầm.
Câu đầu tiên Kharlamov nói sau khi vào trong là: "Tướng quân Rokossovsky, lúc máy bay địch tập kích, mọi người không chú ý đến điện đài của ngài, nhưng giờ nghĩ lại, ngài rất am hiểu chiến thuật không chiến. Ngài còn biết lúc máy bay chiến đấu của địch bổ nhào xoay trở rất kém."
Vương Trung vội vàng nói: 'Đó chỉ là kiến thức phổ thông thôi, phần lớn máy bay khi bổ nhào với tốc độ vượt quá một mức độ nhất định thì khả năng điều khiển sẽ giảm xuống."
Đây là sự thật, cho nên lúc bổ nhào phải khống chế tốc độ, thường sẽ phải hãm bớt tốc độ, để máy bay không quá nhanh.
Yak-1 khi bổ nhào với tốc độ cao cũng sẽ trở nên chậm chạp, hơn nữa còn dễ bị gãy cánh, dù sao cánh của Yak-1 làm bằng gỗ.
Nhưng Yak-1 rất hiếm khi bổ nhào tấn công, khi Vương Trung chơi War Thunder, lái Yak-1 đều là quân nhau với địch ở độ cao thấp.
Kharlamov nhìn chằm chằm Vương Trung: "Kiến thức phổ thông. Thì ra là thế, kiến thức mà chỉ những phi công lão luyện trong giới quý tộc mới có thể nắm giữ đã là kiến thức phổ thông rồi sao?"
Vương Trung chắc chắn nói: "Đúng vậy. Nguyên nhân là vì có một người anh em lái máy bay chở bạn gái lên trời bay một vòng, sau đó cô gái kia liền chết mê chết mệt anh ta, thế là lái máy bay trở nên thịnh hành. Tất cả đều là vì tán gái, mà tôi là công tử bột số hai Yekaterinburg, hiểu chưa!"
Kharlamov gật đầu: "Chuyện của quý tộc tôi không hiểu lắm, nhưng phi công quả thật rất được các cô gái hoan nghênh, trước kia chúng tôi từng nhiều lần yêu cầu bệnh viện không được xây dựng gân sân bay, bởi vì ở gân sẽ phải liên hoan, mà đã liên hoan là y tá sẽ mang thai."
Lòng đồng cảm của Vương Trung dành cho trung đội của Kharlamov lập tức giảm đi một nửa.
Vasili hỏi: "Vậy trung tá thì sao? Tôi nhớ vợ anh là giáo viên trung học, chẳng lẽ anh cũng thân mật với các y tá trong buổi khiêu vũ sao?"
Kharlamov: "Đương nhiên là không rồi. Khoảng sáu năm trước, bên cạnh sân bay nơi trung đoàn không quân chúng tôi đóng quân có một trường trung học, vợ tôi, khi đó cô ấy vẫn chưa phải là vợ tôi, cô ấy mới đến trường dạy học, chúng tôi tổ chức một buổi giao lưu, là giữa phi công và giáo viên. Sau đó thì tôi kết hôn."
Vasili: May mà tôi không gia nhập không quân."
Vương Trung kinh ngạc: "Chẳng lẽ hắn thích con trai?"
"Không, tạm thời tôi chưa muốn kết hôn."
Popov: "Hắn vẫn chưa chơi bời đủ, tôi vừa nhìn biểu cảm của hắn là hiểu, hồi tôi còn làm cha xứ ở nhà thờ, hơn một nửa đám nhóc đến sám hối đều là loại người này."
Lúc này Pavlov xen vào: "Vẫn nên nói chuyện chính sự đi, Kharlamov trung tá."
Trung tá gật đầu: "Đúng đúng, nên nói chuyện chính sự. Chúng tôi đến đây là để báo cáo tình hình nhìn thấy lúc bay ở độ cao thấp."
Vương Trung: “Địch không ngụy trang sao?”
Trung tá lắc đầu: "Không, bọn chúng căn bản không có ý thức phòng không, xe tăng và lều trại đầu không ngụy trang, ngay cả lưới ngụy trang cũng không che. Hơn nữa nhìn thấy máy bay cũng không tản ra nằm xuống, tất cả đều đứng im tại chỗ vẫy tay với chúng tôi."
Vương Trung cũng không cảm thấy kỳ lạ về chuyện này, người chưa từng trải qua không kích quả thật sẽ rất lơ là, lúc Mỹ không kích Tokyo ở Trân Châu Cảng, bay sát mặt biển, ngư dân Nhật Bản nhìn thấy máy bay còn tưởng là của mình, nhao nhao vẫy tay hoan hô.
Popov hừ lạnh một tiếng: "Bọn chúng sẽ nhanh chóng học được bài học từ chiến tranh."
Vương Trung: "May người bay phía sau lưng địch, có phát hiện ra nguyên nhân bọn chúng dừng lại không? Sau khi đợt tấn công sáng nay kết thúc, địch chỉ pháo kích chúng ta, căn bản không phát động tấn công nữa. Chúng ta phỏng đoán, có thể địch đã gặp phải tổn thất ngoài ý muốn, hoặc là chết nhân vật quan trọng nào đó khiến cho tinh thần chiến đấu giảm sút."
Kharlamov: "Không, chúng tôi bay trên không nhìn thấy binh lính địch không giống như vừa thua trận, ý chí chiến đấu của bọn chúng rất mạnh mẽ, hơn nữa trông có vẻ vui mừng hớn hở, cũng không có ý định tránh pháo, tụ tập hết ở nhà ăn, một phát trọng pháo nện xuống có thể giết chết cả trăm tên.
"Tôi lại cảm thấy là địch cảm thấy mình sắp thắng lợi."
Kharlamov nói xong, phi công phụ lái của hắn bổ sung: "Còn một chuyện nữa, tất cả lều trại của địch, chúng tôi phát hiện rất nhiều nhà cửa rất tốt, nhưng lại không có tên địch nào ở."
Vương Trung: "Chắc là bị pháo kích mỗi đêm của chúng ta dọa sợ rồi."
Pavlov: "Nếu đã biết địch không ở trong nhà, vậy tối nay có pháo kích nữa không?" "Tối nay có thể dừng một chút, thậm chí có thể dừng hai ngày, đợi bọn chúng bắt đầu chuyển vào nhà ở, chúng ta lại pháo kích."
Pavlov gật đầu: "Cũng được. Vậy tối nay pháo binh cho nghỉ ngơi."
Nói xong hắn xoay người đi sắp xếp việc này, Vương Trung tiếp tục hỏi Kharlamov: "Còn tin tình báo nào khác không? Địch không thể nào không tấn công nữa, nhưng hôm nay chúng ta phòng thủ cả ngày, vậy mà chẳng có động tĩnh gì."
Kharlamov lắc đầu: "Tôi chỉ là phi công, tôi chỉ có thể nói cho ngài biết ý thức phòng không của địch rất kém."
Vương Trung vuốt cằm trầm tư.
Lúc này Kharlamov nuốt nước bọt, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn mới mở miệng hỏi: "Tướng quân, làm cách nào mà ngài đưa được đạn pháo vào trong phạm vi tâm nhìn của chúng tôi? Nếu ngài không đưa phát đầu tiên đến, chiến thuật hôm nay căn bản là không thể thực hiện."
Vasili cũng nhìn Vương Trung.
Hôm nay chính mắt hắn đã nhìn thấy Vương Trung dùng móng tay vẽ dấu chéo trên bản đồ.
Vương Trung kỳ thực đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi, kết luận là không có cách nào che giấu, chỉ có thể nói khung hình lúc đó thật ngầu.
May mà thế giới này có thần lực.
Thế là Vương Trung nói: "Ta cầu nguyện Chúa, ngài ấy đã cho ta biết vị trí."
Sao nào, cho phép thiếu nữ xinh đẹp cầu nguyện dẫn đường thần tiễn, không cho phép ta, một thiếu niên đẹp trai cầu nguyện dẫn đường đại pháo? Huống chỉ tu sĩ cầu nguyện vốn dĩ là nam nữ chia đều, chỉ là trong sư đoàn của ta vừa vặn toàn là nữ tu sĩ cầu nguyện.
Biểu cảm của Popov lập tức trở nên rất kỳ quái.
Lần này Vương Trung đã chú ý! Dù sao lúc nói như vậy, nhất định phải quan tâm đến thái độ của sư đoàn trưởng kiêm giáo chủ chứ.
Thế là Vương Trung dựa theo giáo lý của giáo phái thế tục mà mình biết, bổ sung một câu: "Ta nghĩ nhất định là có nguyên lý khoa học trong đó, có thể là bức xạ vật đen kích phát vướng víu lượng tử."
Thực ra đoạn này Vương Trung hoàn toàn là nói nhăng nói cuội, hắn nào hiểu gì về cơ học lượng tử, hắn chỉ xem qua một video "Avengers: Endgame" thấy rất ngầu nên nhớ đại khái mấy cái thuật ngữ.
Cũng giống như đám thanh niên văn nghệ giả dởm trên mạng xã hội xem video "Tóm tắt tác phẩm kinh điển XX trong năm phút" rồi học được vài từ khóa là bắt đầu khoác lác.
Vương Trung không ngờ rằng, mấy từ này trong tiếng Ant còn dài hơn cả tên người Ant.
Nói một tràng khiến mọi người đều ngơ ngác.
Popov: "Cái quái gì thế?"
Vương Trung: "Ý tôi là, dựa vào hằng số Planck cộng hưởng De Broglie, cho nên tôi biết vị trí của bọn Kharlamov.
Vasili: "Tôi dám chắc câu vừa rồi và câu trước đó anh nói không phải là một."
Vương Trung: "Tôi chỉ thuận miệng nói ra mấy từ ngữ khoa học tiên tiến nhất, dù sao tương lai nhất định sẽ có người giải thích được. Khoa học tiên tiến đến một mức độ nhất định thì trông không khác gì ma thuật."
Popov: "Ngài không cần lo lắng, giáo phái Sùng Thánh đã bị tiêu diệt sạch rồi, hơn nữa đức Giáo hoàng cũng đã dặn dò, các thẩm phán sẽ nương tay với những lời ngài nói."
Vương Trung: "Chuyện này rất khoa học!"
Kharlamov chen vào: "Vậy sau này chúng tôi có thể giữ liên lạc vô tuyến với ngài, để ngài dẫn đường cho pháo binh được không?”
Vương Trung: "Trước tiên, mấy người phải thay bộ điện đài tốt hơn đã. Hôm nay kỳ thực chỉ là tình cờ liên lạc được với mấy người, thời tiết sắp tới sẽ rất xấu, mây nhiều có thể sẽ ảnh hưởng đến việc liên lạc bằng điện đài."
Kharlamov: "Đúng vậy. Hơn nữa chúng tôi dù sao cũng chỉ là máy bay chiến đấu, không thích hợp làm việc này. Tôi thấy có thể xin điều động máy bay ném bom Ye-2. Máy bay ném bom Ye-2 có hoa tiêu chuyên nghiệp, bản thân nó biết vị trí của mình. Tôi vẫn luôn cho rằng chúng ta nên học theo địch, cải tạo máy bay ném bom hạng nặng thành máy bay trinh sát.'
Vương Trung: "Biết đâu có thể tranh thủ để Hợp Chủng Quốc hỗ trợ chúng ta một ít B-17 nhỉ"
Vương Trung vừa dứt lời, căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Popov ho khan một tiếng: "Hình như ngài vừa tiết lộ bí mật quốc gia?"
Vương Trung: "Hả? À, là phóng viên Mike của Hợp Chủng Quốc ấy mà, anh ta kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện ở trong nước của họ, đâu tính là tiết lộ bí mật, bọn họ vốn đang thảo luận xem có nên viện trợ cho chúng ta hay không ở quốc hội mà. Đây đâu phải tiết lộ bí mật, báo chí Hợp Chủng Quốc ngày nào mà chẳng đưa tin"
Mọi người nhìn nhau, quyết định coi như là như vậy.
Kharlamov thở dài: "Vậy tôi hy vọng bọn họ gửi thêm nhiều máy bay chiến đấu đến, tôi chịu hết nổi cái thứ máy bay làm bằng gỗ này rồi."
Vương Trung thầm nghĩ đừng vội, rồi anh sẽ được lái Yak-3, thứ đó làm hoàn toàn bằng kim loại, được mệnh danh là cỗ máy năng lượng vĩnh cửu trên không, có thể biến tất cả máy bay nào dám đánh nhau với nó ở độ cao thấp thành kẻ ngốc.
Lúc này Pavlov đã sắp xếp xong cho pháo binh nghỉ ngơi, hắn quay lại nói: "Vậy rốt cuộc tại sao địch không tấn công nữa?"
Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.
"Sáng mai, ta sẽ tự mình lái máy bay đến trình bày với bệ hạ."
Quân đội Prosen, sở chỉ huy tập đoàn quân số 1 của Ky sĩ đoàn Asgard, Gilles nói.
Sĩ quan phó quan của hắn lo lắng nhìn điện báo trong tay: "Lời lẽ trong điện báo này gay gắt như vậy, bây giờ đến gặp bệ hạ, liệu có đụng phải họng súng không?”
Gilles: "Nhưng mà, các binh đoàn thiết giáp tinh nhuệ của chúng ta không thể phát huy tác dụng trong cuộc tấn công vào Shostka, đây là sự thật. Cho dù là điều động đến chiến tuyến phía bắc, ít nhất cũng tốt hơn là lãng phí ở chỗ này. Ta sẽ trình bày rõ ràng cho bệ hạ hiểu."
Các sĩ quan khác nhìn nhau. Gilles bổ sung một câu: "Hay là các ngươi cho rằng bệ hạ không có khí lượng như vậy?"
Các sĩ quan khác vội vàng lắc đầu.
Gilles: "Vậy quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ rời khỏi tiên tuyến, các ngươi tiếp tục công việc đào hào."
(Hết chương) Chương 47: Cuộc chiến của Gilles
Lãnh thổ Đế quốc Prosen, đại bản doanh Kehlsteinhaus của Hoàng đế Reinhardt.
Sân bay phụ cận Kehlsteinhaus, một chiếc máy bay chở khách ba động cơ Junkers 52 đáp xuống một cách nhẹ nhàng. Sau khi máy bay dừng hẳn, một chiếc xe jeep cùng một chiếc xe tải chở một tiểu đội binh sĩ tiến đến trước máy bay.
Gilles bước ra khỏi máy bay, nhìn sân bay trống trơn, hơi nhíu mày.
Lúc này viên thiếu tá phụ trách nghênh đón nói: "Bệ hạ đang chờ ngài ở Kehlsteinhaus. Quân vụ khẩn cấp, nên ngoại trừ lính gác ra không sắp xếp ai khác đến đón tiếp."
"Ta biết rồi." Gilles bước xuống cầu thang, lên xe jeep. Phó quan Feliz của hắn trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ.
Viên thiếu tá đến nghênh đón thấy thế, bèn đứng lên bậc lên xuống ở cửa xe tải phía sau, vịn cửa xe, sau đó ra hiệu: "Xuất phát."
Tài xế xe jeep đạp ga, đoàn xe rời khỏi sân bay, men theo đường núi quanh co tiến về phía Kehlsteinhaus.
Trên đường đi ngang qua một khu vực đổ nát, Gilles tò mò hỏi: "Chỗ đó sao lại đổ nát thế?"
Sau đó hắn phát hiện ra vì hành động của phó quan nhà mình, nên người duy nhất có thể trả lời câu hỏi này lại đang ở trên xe chở lính.
Gilles chỉ đành ngậm miệng.
Một lát sau, xe tiến vào đường hầm giữa lưng chừng núi, đi thẳng một mạch đến chỗ sâu nhất, tiến vào một thang máy cực lớn.
Tiếp đó, tiếng động cơ điện vang lên, thang máy bắt đầu đi lên.
Chiếc thang máy này giống như được xây dựng để khoe khoang thành tựu của Đế quốc Prosen trong lĩnh vực cơ khí và động lực điện, nó có thể nâng được một chiếc xe jeep, một chiếc xe tải cùng mười bảy người trưởng thành cùng lúc.
Thang máy dừng lại, viên thiếu tá ra hiệu: "Mời ngài."
Cửa thang máy mở ra, Gilles bước vào hành lang của Kehlsteinhaus, quen đường quen lối đi thẳng đến văn phòng làm việc của Hoàng đế. Đến cửa văn phòng, Gilles định tháo súng lục đưa cho thư ký, nhưng thư ký lại nói: "Bệ hạ nói ngài có thể mang theo súng vào trong."
Gilles do dự một chút, cuối cùng vẫn tháo súng và bao súng ra: "Ta có thể mang súng vào, nhưng không có nghĩa là nhất định phải mang súng vào, đúng không?"
Thư ký cúi người: "Vậy tôi xin phép thay ngài cất giữ."
Sau khi nhận lấy súng, thư ký ấn nút trên bàn, cửa văn phòng tự động mở ra.
Pháo đài này, dường như là vì phô trương thực lực kỹ thuật của Prosen, nên cửa ra vào chỗ nào cũng là cửa tự động.
Hoàng đế Prosen, Reinhardt, đang đứng trước sa bàn cực lớn, nhìn chằm chằm vào toàn bộ chiến trường, như thể ngài là vị thần tối cao đang nắm giữ tất cả.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Reinhardt không thèm quay đầu lại, trực tiếp chất vấn: "Nghe nói ngươi đã ngừng tấn công, chuyển sang đào hào?"
"Đúng vậy, thân phát hiện ra các sư đoàn thiết giáp của chúng ta không thích hợp tấn công theo kiểu này."
Reinhardt: "Vớ vẩn! Ở Carolin, các sư đoàn thiết giáp của chúng ta đã chọc thủng phòng tuyến kiên cố của địch! Khi đó quân ta còn sử dụng rất nhiều xe tăng hạng nhẹ Panzer I và II đấy!"
"Bây giờ quân ta cũng có rất nhiều xe tăng hạng nhẹ Panzer I và II. Ở Carolin chúng ta đã giành được chiến thắng vẻ vang, nhưng ở đây, thần tấn công một ngày, ngoài việc trả giá bằng mấy trăm thương vong, tổn thất bảy mươi xe tăng ra thì chẳng thu hoạch được gì!"
Gilles không kiêu ngạo không siểm nịnh, hắn tiếp tục nói: "Be hạ! Thần biết việc hủy diệt biểu tượng ý chí kháng chiến của địch có ý nghĩa quyết định, chiến tranh chính là sự kéo dài của chính trị, nhưng chiến tranh chung quy không phải là chính trị!
"Thần biết người đang theo đuổi lợi ích mà Ky sĩ đoàn Asgard, thứ tượng trưng cho lý tưởng của người, hủy diệt bức tường thép của đế quốc địch mang lại, nhưng sư đoàn thiết giáp không thích hợp tấn công khu vực phòng ngự kiên cố là sự thật không thể chối cãi!
"Thực ra ở Carolin, sư đoàn thiết giáp của chúng ta chủ yếu phụ trách bao vây quân địch, cắt đứt đường tiếp tế. Bày binh bố trận sư đoàn thiết giáp trước mặt lũ địch phòng ngự dọc theo con sông kia là một chủ ý ngu xuẩn!"
Đối mặt với lời lẽ đanh thép của Gilles, Reinhardt nhìn trời: "Ngươi... nói cũng có lý. Bức tường thép của Ant kia lợi hại như vậy sao? Vậy mà chỉ một ngày đã khiến cho Siegfried, người cùng tên với vị anh hùng trong truyên thuyết của chúng ta, phải bỏ cuộc sao?”
Gilles: "Thân cùng tên với anh hùng là vì phụ thân đặt tên thân theo tên của vị anh hùng đó. Đây không phải là trùng hợp, cũng không phải là thần linh ban tặng, mà là mong ước tốt đẹp của phụ thân thần."
"Nhưng dưới sự tuyên truyên ram rộ thì không còn như vậy nữa. Siegfried, ngươi phải đánh bại kẻ thù của ngươi!" Reinhardt bước ba bước đến trước mặt Gilles, nắm chặt vai hắn,'Hiểu chưa?”
"Chính vì vậy thân mới phải đến đây trình bày rõ ràng cho bệ hạ! Chúng ta cần lực lượng công binh, cần đào hào, để đối phó với lũ địch giỏi sử dụng pháo binh! Chỉ cần vô hiệu hóa đường đạn của bọn chúng là chúng ta có thể áp sát bờ sông, đến lúc đó cho dù là bắc cầu phao dưới sự yểm trợ của khói mù hay là dùng pháo 88 bí mật phá hủy đoàn xe bọc thép của địch đều dễ như trở bàn tay!" Gilles nói.
Hoàng đế buông vai Gilles ra, đi đến trước sa bàn: "Vậy bây giờ phải làm sao với các sư đoàn thiết giáp? Không thể nào điều động sư đoàn thiết giáp đến tiền tuyến thông qua đường hầm được?"
Gilles: "Vậy có thể điều động sư đoàn thiết giáp đến phía bắc, tham gia tấn công bên đó. Xét về mặt bố trí quân đội, gọng kìm phía nam và phía bắc đều là quân của Tập đoàn quân Trung tâm, điều động như vậy cũng không có gì là phiên phức."
"Nhưng còn khoảng cách thì sao?" Reinhardt nhìn người bạn học cùng trường quân đội,Ant không phải là Carolin, ở Carolin muốn điều động quân rất dễ dàng, chỉ cần dùng tàu hỏa vận chuyển là được. Nhưng ở Ant... Nếu không sử dụng đường sắt, đến lúc đó e là phần lớn xe tăng của sư đoàn thiết giáp sẽ nằm im tại chỗ, số xe tăng còn di chuyển được chưa đến ba mươi chiếc."
Hoàng đế chỉ vào bản đồ: "Còn về việc sử dụng đường sắt, ngươi nhìn đường ray của Ant xem, tất cả đường ray đều là đường ray hình rẻ quạt, nếu muốn điều động sư đoàn thiết giáp của ngươi đến phía bắc, chúng ta phải đi một đường vòng cung như thế này. "Thiết kế đường sắt của Ant hoàn toàn là vì mục đích đưa quân đội của hắn từ hậu phương ra tiền tuyến một cách liên tục, nếu nhìn từ góc độ vận chuyển quân dự bị đã tập kết đến tiên tuyến thì đường sắt của bọn chúng rất hiệu quảit"
Gilles: 'Bệ hạ không cần phải lo lắng, đợi sau khi bộ binh và công binh của chúng ta chọc thủng phòng tuyến, chiếm lĩnh Shostka, sư đoàn thiết giáp vẫn sẽ có cơ hội tung hoành trên bình nguyên. Sau khi vượt qua sông Desna, từ đó đến Yekaterinburg đều là đồng bằng."
Reinhardt nhìn bản đồ hồi lâu, hỏi: "Ngươi đoán xem cần bao nhiêu lâu mới có thể công phá Shostka?"
"Hai mươi ngày. Đây là ước tính dè dặt nhất. Thực tế thì trước khi tôi lên đường, bên phía công binh đã đệ trình báo cáo mới nhất, chỉ cân khoảng mười ngày nữa là có thể đào đến bờ sông, sau đó có thể tính đến chuyện bắc cầu phao dưới sự yểm trợ của khói mù."
Reinhardt nhìn lịch: "Ừm, được. Hai mươi ngày chọc thủng phòng tuyến cũng chấp nhận được."
Hoàng đế đi đến trước mặt Gilles: "Ta hỏi ngươi, có thể tuyên bố với bên ngoài là ngươi sẽ công phá phòng tuyến hy vọng cuối cùng của địch trong vòng hai mươi ngày hay không?”
Gilles gật đầu: "Hoàn toàn không thành vấn đề. Sau đó quân đoàn thiết giáp của thần sẽ tung hoành ngang dọc trên mảnh đất Ant."
Hoàng đế gật đầu: "Tốt! Vậy cứ làm theo lời ngươi nói. Mười hai tháng mười chọc thủng phòng tuyến sông Desna, chiếm lĩnh Shostkal"
Ngày 23 tháng 9 năm 914 lịch Julian, Shostka.
Sáng sớm Vương Trung tới Sư bộ địa bảo, phát hiện chỉ có mấy tham mưu trực ban, Popov trực đêm không thấy đâu nữa.
"Chuyện gì xảy ra? Popov đâu?”
"Buổi sáng anh ta đến muộn, bị tiêu chảy rồi." Tham mưu nói.
Vương Trung thở dài, tiêu chảy không trách được, cũng không thể để anh ta đi ngoài ở trong Sư bộ địa bảo, mùi vị kia quá khảo nghiệm người.
Hắn đi tới cửa quan sát, câm lấy kính viễn vọng nhìn đối diện sông, quả nhiên cái gì cũng không nhìn thấy.
Sau đó hắn tiện tay chuyển góc nhìn.
Lần này hắn lại nhìn thấy kẻ địch!
Cả ngày hôm qua, kẻ địch hoàn toàn không xuất hiện trong phạm vi mà hắn có thể quan sát, hắn đã sắp nghi ngờ kẻ địch có phải đột nhiên "rớt mạng" hay không.
Hiện tại rốt cục kẻ địch cũng xuất hiện!
Vương Trung vội vàng nhìn xem kẻ địch đang làm gì, kết quả phát hiện kẻ địch đang đào chiến hào!
Công sự?
Bởi vì trong các loại game về chiến tranh thế giới thứ hai, miêu tả vê công sự tương đối ít, phần lớn thời gian đều là bộ binh đối chiến bộ binh, xe tăng đối chiến xe tăng, cứ như vậy mà chém giết.
Lần trước hắn nhìn thấy công sự quy mô lớn, là trong phim "Đại quyết chiến", quân đội ta vì lấy trang bị yếu hơn để tiêu diệt ưu thế hỏa lực của quân địch, đã trực tiếp áp dụng chiến thuật công sự để tiếp cận trận địa kẻ địch.
Trong phim còn có một đoạn mô phỏng theo góc nhìn của người thứ nhất di chuyển trong chiến hào, đã trở thành kinh điển điện ảnh.
Nhớ rõ lúc ấy trong phim có câu thoại: "Phải đào chiến hào đến cách trận địa kẻ địch 50 mét!"
Chẳng lẽ kẻ địch cũng muốn chơi trò này?
Bọn chúng không dùng tiểu tank nữa à?
Vương Trung đột nhiên phản ứng lại, nếu đã thấy kẻ địch thì không thể không quản. Bất kể kẻ địch đang làm gì, cứ đánh bom trước đã.
Vì thế hắn nói với tham mưu trực ban: "Liên lạc với pháo đoàn! Kẻ địch đang đào công sự, phương án hỏa lực số 1, khai hỏal"
Năm phút sau, đạn pháo rơi xuống.
Nghe thấy tiếng pháo, Pavlov và Popov cùng nhau chạy tới sở chỉ huy.
Pavlov: "Chuyện gì xảy ra?"
Vương Trung: "Công sự của kẻ địch đã được đẩy mạnh, tôi phát hiện ra, nên đã ra lệnh oanh tạc một đợt."
Pavlov và Popov vội vàng cầm kính viễn vọng chạy đến chỗ quan sát nhìn ra ngoài.
"Thật sự là công sự, đống đất kia rõ ràng là đất đào ra. Hôm qua tôi chắc chắn không có thứ đó." Pavlov bỏ kính viễn vọng xuống: "Tôi đề nghị để Trung tá Eugene đến xem, anh ta xuất thân là thợ mỏ, về cơ bản là người chỉ huy xây dựng tất cả công sự của chúng ta."
Trung tá Eugene nghiêm túc quan sát nửa giờ, mới buông kính viễn vọng xuống, nói với Vương Trung: "Chắc chắn là công sự."
Vương Trung thâm nghĩ mình hack nhìn thấy được, mau nói chút chuyện mình không biết đi.
Eugene tiếp tục nói: "Vụ oanh tac sáng nay có vẻ hiệu quả không lớn, chủ yếu là vì đạn pháo của quân ta không thể đảm bảo rơi vào trong chiến hào. Hơn nữa chiến hào bình thường đều là hình chữ W, đạn pháo rơi vào, cũng chỉ có thể tiêu diệt những người trong đoạn chiến hào đó."
Vương Trung: "Vậy là oanh tạc vô dụng?”
"Có tác dụng, lúc đạn pháo oanh tạc kẻ địch không thể nào làm việc được. Chỉ cần đạn pháo của chúng ta đủ để oanh tạc liên tục, vậy kẻ địch căn bản không có khả năng tiến lên."
Khuôn mặt Vương Trung nhăn lại.
Eugene vừa nhìn liền hiểu: "Chúng ta không thể oanh tac liên tục, đúng không?”
"Đúng." Vương Trung gật đầu, phải nghĩ cách thôi.
Hắn bắt đầu đi đi lại lại trong địa bảo.
Popov còn an ủi hắn: "Cũng không phải bị đào đến nơi là thất thủ, trong kế hoạch của chúng ta cũng có tình huống kẻ địch thành công vượt sông, sau đó giao tranh kịch liệt với kẻ địch ở bãi biển."
Vương Trung mím môi.
Đột nhiên, hắn hỏi Eugene: "Theo anh, bọn chúng đào như vậy thì bao lâu có thể đào tới đây?" Eugene: "Lúc xây dựng đầu cầu bên kia, tôi đã kiểm tra qua thổ nhưỡng ở bờ tây, tôi đoán chừng phải mất mười lăm ngày."
Vương Trung quay đầu hỏi Pavlov: "Sân bay có tổ khí tượng chứ? Dự báo thời tiết mới nhất thế nào? Còn bao lâu nữa mưa?”
Pavlov: "Theo dự báo thời tiết thì còn 20 ngày nữa."
Vương Trung vỗ đùi: "Chúng ta nên nói tình huống này cho chỉ huy đối diện biết! Cho hắn ta biết hắn ta không còn thời gian nữa!"
(Hết chương) Chương 48: Lời đề nghị hữu hảo
Vương Trung nói xong, những người khác trong phòng đều ngơ ngác.
Vasili: "Chờ chút, ý ngài là muốn nói chuyện với kẻ địch? Dùng radio gọi điện thoại?"
Vương Trung lắc đầu: "Không, như vậy có vẻ quá không chính thức, hơn nữa chỉ có thể để cho kẻ địch trước mặt nghe được, dù sao thì cho dù trong tay chúng ta có thiết bị radio tốt nhất, phạm vi liên lạc cũng chỉ có vậy.
"Chúng ta phải đảm bảo tất cả kẻ địch ở phía bên kia đều có thể nhận được lời nhắc nhở thiện ý này, vậy nên hãy dùng radio phát công khai cho bọn chúng biết đi."
Pavlov cau mày, nhìn về phía Popov: "Nếu làm vậy mà không trái với kỷ luật chiến trường..."
Popov gãi mái tóc đã thưa thớt của mình: "Dùng mã Morse báo cáo tình hình quân ta cho quân địch, chắc chắn là phản quốc. Nhưng mà dùng mã Morse để báo cáo cho quân địch, hơn nữa lại nói về thời tiết, vậy hẳn là không thể tính là phản quốc.
"Tôi nghĩ nên xử lý theo quy định về việc dùng radio trò chuyện phiếm, cũng chính là giam cầm trong thời kỳ không chiến đấu."
Vasili kinh ngạc: "Không phải đi dọn phân sao?”
Popov: "Bình thường thì không. Vậy nên chúng ta có thể để điện báo viên gửi điện báo chịu tội thay, đi giam một tuần."
Vương Trung: "Được, vậy cứ phát công khai như vậy đi."
Vẻ mặt của Pavlov rõ ràng là vẫn muốn ngăn cản cách làm không phù hợp với lẽ thường trên chiến trường này, anh ta nói: "Bộ phận khí tượng của quân địch hẳn là cũng biết chuyện này? Không đúng, thiết bị quan sát của bọn chúng còn tốt hơn chúng ta, chúng ta làm vậy chẳng phải là lo chuyện bao đồng sao?"
Vương Trung: "Nếu bộ phận khí tượng của quân địch cũng biết, vậy chúng ta phát điện báo này càng không có vấn đề, cứ phát đi."
Quân Prosen, bộ chỉ huy quân đoàn ky sĩ Asgard số 1.
Gilles đang gặp mặt vị chỉ huy lữ đoàn công binh mới gia nhập đội ngũ của anh ta, đột nhiên tham mưu thông tin mở cửa bước vào, đứng nghiêm chào, lớn tiếng báo cáo: "Báo cáo! Chúng tôi nhận được một bức điện mã Morse không rõ danh tính, bức điện được gửi bằng mã hàng không dân dụng quốc tế, căn cứ vào giọng điệu của bức điện, có vẻ như là của quân địch."
Gilles nhíu mày: "Mã hàng không dân dụng quốc tế?"
Tham mưu thông tin lập tức giải thích: "Cho dù là sử dụng mã Morse không được mã hóa, nhưng mã hóa của các ngôn ngữ khác nhau cũng không giống nhau. Còn mã hàng không dân dụng quốc tế chính là được tạo ra để giải quyết vấn đề này, sử dụng tiếng Anh của Liên hiệp Vương quốc làm cơ sở."
"Tôi biết rôi. Vậy bức điện nói gì?" Gilles tò mò hỏi.
Tham mưu cầm lấy bức điện, đọc theo đó: " 'Kính gửi ngài chỉ huy quân Prosen, nhận thấy quý quân đang tiến hành xây dựng công sự, vì vậy chúng tôi muốn gửi lời nhắc nhở thiện ý rằng nửa tháng nữa sẽ bước vào mùa mưa, tình hình khi đó sẽ không thích hợp cho việc tấn công. ' " Gilles cau mày: "Có ý gì? Tại sao mùa mưa lại không thích hợp tấn công?"
Phó quan Feliz nhắc nhở: "Trong bản báo cáo tình hình vê Ant do Bộ tư lệnh gửi xuống có đề cập rằng, đến mùa mưa, giao thông của Ant sẽ bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định."
Vừa dứt lời, Tham mưu trưởng liền tự tin nói: "Vì vậy, khi sắp xếp kế hoạch tiếp tế, chúng ta đã đặc biệt chuẩn bị dư ra 20%, cho dù trời có mưa cũng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến cuộc tấn công của chúng ta."
Gilles suy nghĩ một chút, nói: "Vẫn nên hỏi bộ phận khí tượng một chút. Thuận tiện gọi cả chỉ huy không quân đến đây. Chờ chúng ta đẩy mạnh chiến hào đến bờ tây sông Đesna, sẽ cần bọn họ phối hợp."
Lục quân Prosen vốn có bộ phận khí tượng riêng, nhưng Đại công tước Meyer cho rằng khí tượng cũng thuộc phạm vi quản lý của không quân, ông ta đã liên tục phản đối với Hoàng đế trong nhiều ngày, Hoàng đế vì muốn suy yếu các thế lực quân đội cũ nên đã giao khí tượng cho không quân.
Bởi vậy nên dù là người được Hoàng đế sủng ái, Gilles vẫn phải mời cả chỉ huy không quân và người của bộ phận khí tượng đến.
Ba mươi phút sau, một Thiếu tướng không quân dẫn theo một Trung tá và một vài tùy tùng đến bộ chỉ huy quân đoàn số 1.
Gilles: Mọi người đã nhận được bức điện mã Morse kia chưa?”
"Đương nhiên là nhận được rồi, chúng tôi còn tiến hành định vị tam giác, xác định bức điện đến từ Bạch Mã tướng quân." Thiếu tướng không quân cố ý ngừng một chút khi nói đến biệt danh Bạch Mã tướng quân.
Nếu Rokossovsky biết biệt danh của mình đã trở thành meme "cách một khoảng trắng", chắc chắn ông ta sẽ thấy rất thú vị, nhưng đáng tiếc là ông ta không thể nào biết được.
Gilles: "Vậy có thật là sắp vào mùa mưa không?”
Thiếu tướng không quân lập tức lùi sang một bước, nhường vị trí cho viên Trung tá mà ông ta mang đến.
Trên tay áo của viên Trung tá có phù hiệu của lực lượng khí tượng, sau khi nhận được sự cho phép của Thiếu tướng, anh ta liền mở cặp tài liệu, lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn bản đồ: "Bắt đầu từ năm 910, chúng tôi đã bí mật ghi chép lại thông tin khí tượng ở các nơi trên đất nước Ant, bộ phận tình báo của chúng ta đã hứa sẽ đánh cắp được dữ liệu khí tượng của Ant, nhưng đến nay vẫn chưa thực hiện được lời hứa đó."
Gilles nghe thấy có người trong số thuộc hạ cười nói: "Rabverd không làm được chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"
Viên Trung tá phớt lờ lời phàn nàn về bộ phận tình báo, tiếp tục nói: "Theo ghi chép của chúng tôi, Ant đúng là sẽ bước vào mùa mưa vào giữa tháng sau. Thời gian cơn mưa đầu tiên hàng năm thường không khác nhau là mấy, năm 910 là ngày 11 tháng 10, năm 911 là ngày 9 tháng 10, năm ngoái là ngày 14.
"Chúng tôi cho rằng năm nay cũng sẽ mưa vào khoảng trước sau ngày 10."
Gilles: "Mua có ảnh hưởng lớn không?"
Viên Trung tá: "Sẽ gây ra tắc nghẽn giao thông ở một mức độ nhất định."
Gilles: "Sẽ khiến cho việc hành quân gặp khó khăn?" "Không đâu, trên thực tế, trong cuộc nội chiến ở đế quốc Ant ho thường xuyên hành quân trong mùa mưa." Viên Trung tá lấy ra một tập tài liệu khác: "Trước khi đến đây, tôi đã đặc biệt nghiên cứu lịch sử chiến tranh trong cuộc nội chiến ở Ant, trong ba năm đó có rất nhiều hoạt động chiến đấu diễn ra vào mùa mưa, ví dụ như cuộc tấn công bất ngờ nổi tiếng của Quân đoàn ky binh số 1.
Gilles cau mày: "Ky binh và lực lượng cơ giới của chúng ta không giống nhau."
Feliz: "Tướng quân, chẳng lẽ móng ngựa còn có khả năng thích nghỉ với địa hình tốt hơn so với bánh xích của chúng ta sao?"
Viên Trung tá: "Vẫn nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, chừa ra khoảng 30% sẽ tương đối phù hợp."
Gilles vẫn cau mày, anh ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Tìm một người địa phương đến đây, hỏi tình hình một chút... Mọi người đã giết hết rồi sao?"
Feliz lập tức nói: "Xin yên tâm, vào tháng 8, khi chiếm đóng Agasukov Hoàng đế đã ban hành mệnh lệnh, do khu vực chiếm đóng quá rộng lớn, cần phải giữ lại đủ nhân lực, vì vậy cuộc thanh trừng có hệ thống đã kết thúc rồi.
"Tôi sẽ bảo họ đưa một vài người dân địa phương đến đây."
Gilles: “Đi đi."
Sau khi Phó quan rời đi, Thiếu tướng không quân nói: "Tại sao Bạch Mã tướng quân lại gửi bức điện này?"
Gilles lộ vẻ trâm tư, hiển nhiên là anh ta cũng không hiểu.
Nhưng Tham mưu trưởng của quân đoàn số 1 đã lên tiếng: "Bởi vì công sự chính là tử huyệt của hắn ta, hỏa lực mà hắn ta am hiểu nhất là tấn công đã không còn đất dụng võ. Hiện giờ hắn ta đang rất sốt ruột."
"Ra là vậy." Thiếu tướng không quân gật đầu, tiếp tục nói: "Tên Bạch Mã tướng quân này có chút kỳ quái, hôm qua, khi các phi công của JG17 (số hiệu của lực lượng không quân Prosen) đang truy đuổi máy bay dẫn đường pháo binh của bọn chúng, họ đã nghe thấy tiếng hét bằng tiếng Ant."
"Tiếng hét bằng tiếng Ant?" Gilles ngẩng đầu lên.
Thiếu tướng: "Trong số các phi công có rất nhiều công tử bột, có rất nhiều người biết tiếng Ant và tiếng Carolin, vì vậy có người đã nghe ra được, họ hét là 'Phá S, chui vào điểm mù, 109 xoay sở rất kém khi bổ nhào "
Gilles: "Vậy tình hình thực tế là thế nào?"
"Tôi đã từng lái chiếc 109E3 mà quân đội đang được trang bị, cần điều khiển khi bổ nhào xuống đúng là rất nặng. Thực ra đây không phải là do bổ nhào, mà là do tốc độ." Thiếu tướng không quân khoa tay múa chân: "Tốc độ khi bay bình thường của 109 tuyệt đối không thể vượt quá 600 km/h. Trên thực tế, khi chiến đấu, chúng ta rất ít khi bay với tốc độ tối đa 536 km/giờ ghi trên lý thuyết. Nhưng khi bổ nhào, tốc độ có thể đạt tới 700 km/h”"
Gilles: "Ý anh là, Bạch Mã tướng quân rất hiểu rõ máy bay chiến đấu của chúng ta?"
"Đúng vậy."
Gilles: "Vậy Phá S là gì? Đó là thuật ngữ chuyên ngành sao?”
"Phải. Là động tác chiến thuật hoàn toàn ngược lại với Immelmann Turn. Đại khái là như thế này" Thiếu tướng búng tay, Phó quan của ông ta lập tức cầm một chiếc hộp tiến lên, mở hộp ra, bên trong là hai mô hình máy bay chiến đấu vô cùng tinh xảo.
Sau đó, Thiếu tướng cầm lấy mô hình máy bay chiến đấu, bắt đầu mô tả.
Vừa khoa tay múa chân, ông ta vừa giải thích: "Trong quá trình bay bằng có thể sử dụng Phá S, khi bị đối phương bám đuôi, hãy lợi dụng khả năng xoay trở tốt hơn để thực hiện Phá S, có thể khiến cho đối phương mất dấu mục tiêu ngay lập tức.
"Còn khi máy bay tấn công bổ nhào từ trên cao xuống, do tốc độ của bên tấn công nhanh, khả năng thao tác bị giảm xuống, Phá S thường có thể giúp máy bay chui vào điểm mù của bên tấn công. Tuy nhiên, động tác này không thể giúp cho bên phòng thủ giành được lợi thế. Chỉ cần bên tấn công không tiếp tục truy đuổi mà kéo máy bay lên để khôi phục tốc độ, thì ở lần giao chiến tiếp theo, họ vẫn chiếm ưu thế"
Gilles: "Vậy nếu bên tấn công tiếp tục truy đuổi thì sao?"
Thiếu tướng nhún vai: "Vậy thì trước tiên phải kiểm soát tốc độ, giảm ga đồng thời điều chỉnh góc cánh quạt, lợi dụng lực cản của cánh quạt. Máy bay chiến đấu không được trang bị phanh bổ nhào như máy bay ném bom bổ nhào, nên không có cách nào để giảm tốc độ nhanh chóng trong trường hợp này.
"Cho dù có giảm được tốc độ, thì anh cũng đã lãng phí rất nhiều năng lượng. Điều này rất ngu ngốc. Vì vậy, khi gặp phải đối phương thực hiện Phá S, những phi công dày dặn kinh nghiệm đều sẽ từ bỏ tấn công, khôi phục độ cao rồi tìm cơ hội giao chiến lại.
"Nhưng phần lớn thời gian sẽ không còn cơ hội để giao chiến lại nữa. Phi công của chúng ta đều thích sơn những màu sắc nổi bật lên máy bay, đây là niềm tự hào do Red Baron để lại, nhưng phi công của quân địch lại thích sử dụng màu ngụy trang, sau khi lao xuống thấp sẽ hòa vào với mặt đất, rất khó bị phát hiện.
"Trận chiến hôm qua cũng vậy, các chàng trai của chúng ta đã bắn hạ được một chiếc, những chiếc còn lại đều bay sát mặt đất để chạy trốn.
"Những chàng trai của chúng ta là những chú đại bàng kiêu hãnh, còn quân địch chỉ là một lũ chim sẻ mà thôi."
Gilles: "Anh không cần phải nói chi tiết như vậy, tôi hiểu Phá S là một động tác chiến đấu trên không rất thực dụng rồi. Nhưng tại sao Bạch Mã tướng quân lại biết điều này? Chẳng phải hắn ta xuất thân là bộ binh sao?"
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Tham mưu trưởng lên tiếng: "Co thể Thái tử điện hạ của Ant thích chơi ngông? Rất nhiều công tử bột thích lái máy bay."
Gilles gật đầu, coi như là đồng ý với cách nói này.
Lúc này, Feliz bước vào: "Bắt được một vài người địa phương rồi ạ."
"Mang vào đây." Gilles dừng một chút, sửa lại cách nói: "Mời vào đây."
(Hết chương)
eebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận