Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 634: Giáng Sinh Tới

Chương 634: Giáng Sinh TớiChương 634: Giáng Sinh Tới
Chương 634: Giáng Sinh Tới Vương Trung: "Vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Pavlov, hãy tổ chức họ thành một sư đoàn theo biên chế của sư đoàn mẫu."
Pavlov thở dài: "Sư đoàn mẫu vẫn chưa được tổ chức xong, cậu thật sự biết cách giao việc cho tôi đấy."
Vương Trung vỗ vai ông ta: "Ai có năng lực thì người đó vất vả thôi. Trước tiên hãy sắp xếp chỗ ở cho họ đi."
Kubinka vốn dĩ đã có doanh trại cho các đơn vị tham gia diễn tập, có thể chứa được một quần đoàn. Khi quần Prosen đến gần, Bộ Tư lệnh Phòng thủ Thành phố dự định biến tất cả các doanh trại thành pháo đài, vì vậy đã bịt kín rất nhiều cửa sổ, bây giờ nếu muốn ở trong những doanh trại này thì cần phải "mở cửa sổ" lại.
Hoạt động "mở cửa sổ" cũng là một nhiệm vụ lao động tập thể không tồi cho các đơn vị mới.
Vương Trung đợi Pavlov phần công tham mưu đưa tất cả người Melainia đi rồi mới hỏi: "Sư đoàn mẫu được tổ chức đến đâu rồi?"
Pavlov: "Vẫn thiếu lính kỹ thuật, bên hải quân đã gửi đến hơn hai nghìn lính thủy đánh bộ, đều bị tôi chuyển thành lính kỹ thuật. Nhưng mà... cậu lại thành lập cả tiểu đoàn pháo cao xạ và tiểu đoàn sửa chữa chiến trường, cần nhiều lính kỹ thuật như vậy sao?"
Vương Trung: "Cần chứ. Không quân của địch gây ra mối đe dọa rất lớn đối với các vị trí cố định và mục tiêu mềm của chúng ta, chúng ta không thể lúc nào cũng trông cậy vào Thần Tiễn. Cậu xem cả Bộ Tư lệnh Phòng thủ Thành phố mới có bao nhiêu Thần Tiễn, bao nhiêu tu sĩ cầu nguyện. Động viên tu sĩ cầu nguyện cũng chẳng được bao nhiêu, còn phải đợi họ lớn lên, trong chiến tranh đây là loại tài nguyên không thể tái tạo."
Vương Trung dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: "Hơn nữa Lyuda của tôi có thể sắp sinh con rồi, cô ấy sẽ rời khỏi tiền tuyến."
Pavlov: "Được rồi. Nhưng hiện tại pháo cao xạ của chúng ta không đủ, hơn nữa pháo cao xạ có thể cơ động cùng với các đơn vị xe tăng chỉ có súng máy bốn nòng gắn trên xe."
Vương Trung: "Pháo cao xạ 72K gắn trên xe cũng không có sao?" "Không có. Thành thật mà nói, cậu cũng biết tình hình mặt đất của Ant, nếu muốn theo kịp các đơn vị xe tăng cơ động thì phải có pháo cao xạ tự hành bánh xích." Pavlov nói.
Vương Trung gãi đầu: "Để tôi nghĩ cách, may mà cường độ chiến tranh trong vài tháng tới sẽ giảm đáng kể, chúng ta có thời gian."
Những ngày sau đó, cuộc sống trôi qua rất bình lặng. Bình lặng ở đây có nghĩa là số liệu thương vong do Bộ Tổng tư lệnh công bố mỗi ngày đầu không vượt quá mười nghìn người.
Giáng sinh của Giáo hội Chính thống giáo Đông phương là ngày 7 tháng 1, nhưng Đế quốc Ant có lãnh thổ rộng lớn, để quan tâm đến các dân tộc trong nước đón Giáng sinh, nên vẫn sẽ tổ chức một buổi lễ kỷ niệm đơn giản vào ngày 25 tháng 12. Sáng ngày 25 tháng 12, Vương Trung bị Nelly gọi dậy từ rất sớm, hắn vừa ngồi dậy thì Lyusha cũng ngồi dậy, còn va vào vai hắn.
Vương Trung kinh ngạc: "Lần này ngay cả Lyusha cũng không dậy?" Lyudmila vốn dĩ dậy rất sớm, vì chiều theo Vương Trung nên mới nằm trên giường đợi hắn dậy rồi mới cùng nhau thức dậy, nhưng lần này ngay cả khi cô ấy dậy sớm cũng không mở mắt ra.
Nelly: "Hôm nay là Giáng sinh, tuy chúng ta không đón lễ này, nhưng phải tham gia sự kiện do hoàng cung tổ chức."
Vương Trung: "Tôi rất bận, vừa phải đến Ủy ban xem xét ý kiến phản hồi của các quân binh chủng, vừa phải đến Bộ Tư lệnh Phòng thủ Thành phố để xem xét việc biên chế quân đội mới, lại còn phải đến trường giảng bài, viết sách..."
Lyudmila từ phía sau ôm lấy hắn, hôn lên tai Vương Trung: "Hôm qua Giáo Hoàng Belinsky đã đích thân gọi điện thoại đến, dặn dò rằng hôm nay nhất định phải để anh đến hoàng cung tham gia sự kiện, vì cả Hợp Chủng Quốc và Liên Hiệp Vương Quốc đều đón Giáng sinh, nên hôm nay phải tiếp đón các nhà ngoại giao của đồng minh.
"Anh không đi họ sẽ thất vọng đấy."
Vương Trung: "Được rồi, Giáo Hoàng nói đúng. Nelly, lấy lễ phục của tôi đến đây. Lyusha, em cũng muốn đi sao?" "Đương nhiên rồi. Em định mặc quân phục đi, anh thấy thế nào?"
Vương Trung: "Được, quân phục được đấy. Dạo này anh cũng nhìn em mặc thường phục cũng chán rồi." Lyudmila: "Vậy còn em không mặc quần áo thì sao?"
"Cũng chán rồi." Vương Trung nói.
Nelly vừa nghe thấy vậy liần vội vàng lấy bộ quân áo đang ôm làm lá chắn che trước người, lùi lại một bước. Vương Trung: "Cho dù chán thì tôi cũng không đến mức động tay động chân với cô đâu!"
Nelly: "Xét thấy hồ sơ bê bối dày đặc của anh, tôi nghĩ vân nên cẩn thận thì hơn."
Thôi rồi, xem ra cho dù hắn đã lột xác thì cũng không thể khiến Nelly từ bỏ thành kiến. Vương Trung thở dài, bắt đầu mặc quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận