Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 307: Commando và Rokossovsky hội sư

Chương 307: Commando và Rokossovsky hội sưChương 307: Commando và Rokossovsky hội sư
Chuong 307: Commando va Rokossovsky hoi su
Cầu lớn thung lũng Fenni, lúc 0200.
Thế công khởi xướng từ bờ nam rốt cuộc cũng dừng lại.
Bác sĩ lại chạy chậm đến trước hầm trú ẩn của Jonathan, nhỏ giọng nói: "Tôi chẳng nhìn thấy gì ở tòa nhà doanh bộ, không biết tình hình của người Balath ở bờ bên kia thế nào. Tôi đề nghị bật đèn pha lên."
dJonathan kinh ngạc: "Hiện tại nơi này còn có điện sao?”
Bác sĩ: "Đương nhiên là có, chỉ là chúng ta tắt hết đèn thôi. Bật đèn pha lên, trong nháy mắt bật đèn hẳn là có thể thấy rõ tình trạng của quân địch."
dJonathan suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không được, nhìn cũng vô dụng. Tôi không biết vì sao những binh sĩ Balath "thiếu ý chí chiến đấu" trong báo cáo của tình báo lại chịu tổn thất nặng nề như vậy mà vẫn tấn công như thế, cũng không muốn biết.
"Lỡ như sau khi bật đèn lên lại thấy quân địch chỉnh tề đối diện, chúng ta có thể duy trì sĩ khí hay không còn khó nói."
Lúc này Case trung úy chạy tới, nói với .Jonathan: "Phòng không pháo còn lại hai mươi lăm viên đạn pháo, còn có thể đẩy lùi một đợt tấn công. Chúng ta đã tiêu diệt ít nhất tám trăm tên địch, quân địch mỗi lần xung phong chúng ta đều phải bắn hạ một sĩ quan quý tộc chỉ huy, đã mười bảy lần, mười bảy lần rồi! Quân địch nếu như là một sư đoàn, chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ sĩ quan cấp tá trở lên!
"Đây là quân đội Balath sao?”
"Phải." Jonathan nhìn về phía bờ bên kia"Chỉ có một cách giải thích, bọn chúng đã giết đỏ con mắt, mất hết lý trí, cũng chẳng biết sợ là gì."
Bác sĩ dùng giọng điệu dửng dưng nói: "Tình huống xấu nhất đối với chúng ta đấy. Đánh xong pháo còn có lựu đạn, lựu đạn ném hết thì sao?"
Jonathan: "Thu thập lựu đạn trên người quân địch. Tôi đã bảo Tommy và Jerry đi thu thập rồi."
Vừa dứt lời, hai gã Commando mỗi người kéo một cái túi chạy về, ngồi xổm xuống trước mặt dJonathan: "Đầu lĩnh, lựu đạn không ít, đủ cho chúng ta ném một lúc, nhưng vũ khí tự động một khẩu cũng không có. Kỳ quái hơn là, đám người Balath này, có người vũ khí trong tay chỉ có năm viên đạn!"
Jonathan: "Khó trách vừa nãy tôi một mình trấn giữ đầu cầu mà không có ai bắn."
Bác sĩ: "Xem ra đám sĩ quan đã mang trang bị bán rồi, quân đội như vậy có thể phát động tấn công chúng ta đã là rất khó khăn. Nếu không phải bị ép buộc, chắc đã sớm tan rã. Bây giờ bọn chúng muốn báo thù cho đồng đội đã chết dưới họng súng của chúng ta."
Vừa dứt lời, Commando giám sát đối diện hô to: "Địch! Quân địch đang qua cầu!"
Jonathan nói với hai người đang lục soát thi thể: "Nhanh! Mang lựu đạn đến chỗ lính ném lựu đạn!"
"Rõ!" Hai người khom lưng chạy nhanh về phía hầm trú ẩn của lính ném lựu đạn.
Lúc này pháo phòng không khai hỏa, nhưng bắn rất dè dặt, cơ bản là chờ mỗi quả đạn nổ tung, xác định tình hình thiệt hại mới bắn viên thứ hai.
Thế nhưng quân địch cũng không phải hoàn toàn là lính mới, Jonathan nghe rõ ràng trên cầu có người Balath đang gào thét cái gì đó, liền quay đầu hỏi bác sĩ: 'Hắn đang gào cái gì vậy?" "Gào là quân địch hết đạn rồi, báo thù cho anh em đã hy sinh, chính là tình huống tồi tệ nhất mà anh nói đấy."
dJonathan lắc đầu, hô to với lính ném lựu đạn đang trốn ở một bên khác của cầu: "Chuẩn bị ném lựu đạn!"
"Sẵn sàng!" Lính ném lựu đạn đáp lại.
Đang nói chuyện thì tiếng súng máy phòng không đã dừng, từ hướng họng pháo truyền đến tiếng chửi của Case trung úy: "Sao lúc này lại hỏng hóc! Tên khốn nào khoác lác nói trang bị của Prosen có độ tin cậy cao thế?"
Xem ra 25 viên đạn cuối cùng cũng không thể bắn hất.
Trong nháy mắt pháo ngừng bắn, người Balath hò hét, men theo cầu xông tới.
Lính ném lựu đạn hành động, quả lựu đạn đầu tiên rơi trúng ngay hàng đầu của quân Balath, hơn nữa vừa chạm đất đã nổ, ngay lập tức hạ gục sĩ quan Balath dẫn đầu xung phong, còn tiện thể giết chết thêm ba bốn tên nữa.
Lính ném lựu đạn tiếp tục ném, chắc là có người chuyên phụ trách rút chốt an toàn giúp hắn.
Trên cầu vang lên tiếng nổ đều đặn, quân địch cứ thế bị hỏa lực lựu đạn của hai người chặn lại.
Sau sự hoảng loạn ban đầu, quân địch đã ổn định đội hình, nã súng về phía hầm trú ẩn của lính ném lựu đạn trên cầu.
Dù sao khoảng cách ném lựu đạn vẫn không bằng súng trường, hai bên cứ thế giằng co.
Ngay sau đó, quân Balath bên kia nghĩ ra cách mới, hai người một nhóm, hướng bên này tấn công.
Jonathan chửi một câu ngu xuẩn, giơ khẩu Lee-Enfield vừa thu được lên, một phát bắn gục một tên, sau đó kéo chốt, bóp cò lại bắn gục thêm một tên nữa.
Thế nhưng những khẩu Lee-Enfield nhặt được này không còn nhiều đạn, Jonathan bắn năm phát đã phải thay một khẩu, sau khi quân Balath dâng tặng hơn một trăm cái đầu, .Jonathan hết đạn!
Cùng lúc đó, quân Balath trên cầu cũng bắn hết đạn, cả chiến trường bỗng nhiên yên tĩnh!
Sau đó quân địch lại phái thêm một nhóm hai người, lần này là hai gã to cao lực lưỡng, vừa nhìn đã biết rất giỏi đánh cận chiến.
Jonathan rút thanh mã tấu đã mẻ bảy tám chỗ, đứng ở đầu cầu.
Bác sĩ: "Me kiếp, bây giờ là thế kỷ 20 sao? Sao tôi lại thấy không giống?”
Jonathan: "Trên chiến trường đánh đến mức này, đừng nói đao, răng và móng tay cũng là vũ khí."
Bên phía quân Balath, hai gã kia còn chưa tới gần, lại phái thêm hai gã nữa, bọn chúng cứ cách nhau một khoảng an toàn phòng lựu đạn, hai người một nhóm, hai người một nhóm áp sát.
Jonathan múa mã tấu trước người, sau đó đổi từ tay trái sang tay phải, ra dáng vẻ "Đến đây".
Lúc này là 02:15 sáng ngày 30, còn 15 phút nữa mới đến thời gian Rokossovsky đã hẹn tiếp viện.
Nhưng Jonathan cho rằng, quân tiếp viện đến trước bốn giờ đã là nhanh lắm rồi, bởi vì quân đội Liên hiệp Anh chưa bao giờ hành động đúng giờ.
Jonathan đã chuẩn bị tinh thần dùng vũ khí lạnh tử thủ trận địa.
Tuy nhiên, quân địch cứ hai người một nhóm tiến lên như vậy, cũng coi như là giúp hắn bớt việc, đánh với hai tên địch cũng không phải là chuyện khó 一一
dJonathan vừa nghĩ như vậy, Case trung úy đã cầm khẩu Lee-Enfield gắn lưỡi lê đứng bên cạnh, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào quân địch.
Sau khi bày ra tư thế quyết tử, Case trung úy nhỏ giọng hỏi: "Súng của tôi còn tám viên đạn, làm sao đây?"
Jonathan: "Cứ bình tĩnh, nhìn bọn chúng không giống như được huấn luyện cận chiến bài bản."
Đang nói chuyện thì Martin cũng cầm xẻng công binh đứng sang bên kia .Jonathan, liên tục dùng xẻng võ vào lòng bàn tay.
Hai gã Balath lực lưỡng đi đầu tiên sững người, dừng bước, ngoái đầu nhìn, ý là chờ nhóm hai người phía sau tiến lên thành đội hình ba người.
Ngay lúc này, những đường đạn tracer từ rất xa bay tới, rơi xuống xung quanh ba tên kia. Một tên lập tức trúng đạn, đầu đạn găm vào vai hắn, xuyên qua người, găm xuống mặt cầu.
Cùng lúc tên thứ nhất ngã xuống, hai tên còn lại cũng trúng đạn, khuyu xuống mặt cầu, trừng mắt nhìn vê hướng đạn bay tới.
Cơn mưa đạn tracer dọc theo cầu, bắn guc từng tên lính Balath cách rất xal
"Viện binh đến rồi!" Bác sĩ hô lớn.
Jonathan: "Sao lại đến sớm vậy?"
Hắn lập tức nằm xuống, tránh bị bắn nhầm, đồng thời quay đầu lại.
Đạn tracer giống như nước tiểu của một đứa trẻ khổng lồ, không ngừng bay qua đầu mọi người theo đường vòng cung.
Tiếng gầm rú của động cơ vang lên từ trên đường lớn.
Cả tiếng va đập của hộp số nữa, là xe tăng!
Ngay sau đó, bóng dáng xe tăng xuất hiện, con quái vật khổng lồ lao ve phía đầu cầu với tốc độ ít nhất 40km/h, bụi mù mịt bốc lên cao ngất sau đuôi xel
Một xạ thủ đứng trên nắp động cơ, điều khiển súng máy trên tháp pháo bắn liên tục.
Tên xạ thủ đó lại có mái tóc vàng! Nhìn dáng người có vẻ là con gái!
Những chỉ tiết khác .Jonathan không nhìn rõ, chỉ biết trên xe tăng có rất nhiều người, trên ăng-ten radio của xe tăng có một lá cờ đỏ bay phấp phới!
Là lá cờ đỏ đó!
Jonathan đã từng nhìn thấy lá cờ đỏ đó trên tờ The Times, đó chính là biểu tượng của Rokossovsky!
Jonathan vội vàng nheo mắt nhìn kỹ bóng người bên cạnh xạ thủ đang bắn, đúng rồi, chính là bóng người thò đầu ra từ trong tháp pháo quan sát.
Dưới ánh lửa của súng máy, hắn dường như nhìn thấy viền đỏ trên ve áo của bóng người đó, nếu hắn nhớ không nhầm, đó là viên đỏ chỉ có các vị tướng của Ant mới col
Chẳng lẽ Rokossovsky đích thân đến cứu chúng ta?
Lúc này, người trên tháp pháo hét lên một tiếng, xe tăng khai hỏa, viên đạn pháo bay vèo qua đầu Jonathan, rơi xuống bờ nam. Vụ nổ chiếu sáng cả một vùng rộng lớn.
Chiếc xe tăng thứ hai cũng khai hỏa, bờ nam lại sáng rực.
Lúc này súng máy trên nóc xe tăng dẫn đầu rõ ràng đã hết đạn, xạ thủ vừa thay đạn vừa hét: "Đừng có nằm trên đường nữa! Ngài Rokossovsky quyết định cho xe tiến thẳng qua cầu! Đứng dậy hết maul"
Jonathan lập tức bò dậy, kéo theo cả Martin chậm chạp, cùng Case trung úy chạy sang một bên, nấp sau bức tường bao cát.
Xe tăng tiến đến đầu cầu, .Jonathan nhìn rõ ràng số hiệu 422 trên xe - là số hiệu xe chỉ huy của Rokossovsky! Ông ấy thực sự đã đích thân đến cứu viện!
Lúc này xe tăng dừng lại, đám bộ binh ngồi trên xe nhảy xuống - tất cả đều mặc quân phục màu đen, cổ áo xắn ra để lộ ra sọc trắng của áo thủy thủ bên trong.
Lính bộ binh lập tức xả súng vào quân địch còn lại trên cầu, dùng hỏa lực PPSh áp chế quân Balath.
Đồng thời, người trên tháp pháo cúi đầu hỏi bằng tiếng Ant.
Cô nàng xạ thủ tóc vàng phiên dịch: "Tướng quân hỏi tình hình các anh thế nào?"
Jonathan: "Vẫn ổn! Nói với tướng quân là mọi người đến kịp thời lắm!"
Sau khi cô nàng tóc vàng phiên dịch xong, vị tướng gật đầu, sau đó giơ tay chào .Jonathan, sau đó hạ tay xuống, hét lớn bằng tiếng Ant: "Tiến lên!"
Jonathan vậy mà lại nghe hiểu!
Xe tăng gam rú, tiến ve phía trước với khí thế ngất trời, bánh xích nghiền nát mũ sắt của lính Balath nằm la liệt trên mặt đất.
Trong số những xác chết, có tên lính Balath bị thương lập tức ngừng giả chết, bò dậy định chạy về phía bờ bên kia, kết quả súng máy trên xe tăng khai hỏa, trên người hắn lập tức xuất hiện thêm ba bốn vết máu.
Súng máy đồng trục của pháo tăng cũng khai hỏa, bắn về phía đối diện.
Xạ thủ tóc vàng cũng đã thay đạn xong, tiếp tục khai hỏa.
Chiếc xe tăng số 422 giống như một ngọn núi, vừa phun ra ba luồng lửa, vừa tiến về phía bên kia cầu.
Đối mặt với con quái vật không thể ngăn cản, không ai bì nổi này, quân Balath rốt cuộc cũng sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận