Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 215: Tổng kết tình hình chiến đấu ngày 15 tháng 7
Chuong 215: Tong ket tinh hinh chien dau ngay 15 thang 7
Lúc Vương Trung trở về sở chỉ huy tập đoàn quân, màn đêm đã bao phủ hoàn toàn.
Lỗ thủng trên tường nhà kho đã được bạt phủ kín, tất cả cửa sổ đều được che bằng vải bạt, nhà kho khổng lồ lặng lẽ nằm trong màn đêm, chỉ có cửa hông thỉnh thoảng mở ra để lộ ra một chút ánh sáng.
Vương Trung bước vào, định cởi mũ, sờ lên đầu thì chỉ thấy trán, lúc này mới nhớ ra mình đã cho cậu bé kia cái mũ làm vật gia truyền rồi.
Vì tay đã giơ lên rồi, không làm gì thì ngại quá, hắn bèn vỗ vỗ trán, nói: 从 phải rồi, phải kiếm cái mũ mới, này, cô đi bộ phận quân nhu lấy cho tôi cái mũ mới!"
Nelly: "Tôi không phải là 'này'"
"Mẹ, con muốn một cái mũ mới!"
"Tôi cũng không phải mẹ cậu." Nelly nghiêm túc nói: "Một cái mũ mới phải không, biết rồi."
Nói xong, cô nhét chai Coca đang cầm trên tay cho Vương Trung, xách váy chạy đi.
Vương Trung vừa uống Coca vừa nhìn Pavlov, sau đó nhìn thấy hai nữ phi công trước mặt đang nhìn mình.
"Ơ.." Vương Trung đặt chai Coca xuống, tiến về phía hai cô gái, chìa tay ra: "Chào hai vị, tôi là Rokossovsky. Sao lại đổi hai nữ phi công đến vậy? Vị phi công đưa ảnh lần trước... Trung tá Smirnova đâu? Tôi nhớ đồng đội của cô ấy tên là Katya."
"Hai người họ bị pháo phòng không của địch bắn trúng, bị thương lúc hạ cánh xuống vùng sau chiến tuyến." Nữ phi công đeo quân hàm thiếu tá nói: 'Chắc phải ở lại hậu phương dưỡng thương nửa năm."
Vương Trung gật đầu: "Vậy à, may mà Po-2 có tính năng bay tốt."
Chiếc Po-2 này, khả năng lượn rất đáng kinh ngạc, các nữ phi công đội ném bom ban đêm thường tắt động cơ để máy bay bay lượn trên không trung, khi đến gần mục tiêu mới khởi động động cơ, nhằm tạo sự bất ngờ.
Vị nữ thiếu tá gật đầu: "Vâng, nếu là loại máy bay khác, có lẽ hai người họ đã không thể quay về, vì sẽ phải hạ cánh xuống sâu trong vùng kiểm soát của địch. Ngài đúng là như lời đồn, rất am hiểu về máy bay.'
Vương Trung: 'À, do sĩ quan phụ tá của tôi dạy."
Vasili: "Hả? À đúng rồi, là tôi dạy."
Hắn ve vỗ ngực, sau đó hỏi: "Mà này, Katya không sao chứ? Cô ấy bị thương nặng không?”
Vương Trung: 'Sao thế, con gái ông chủ cối xay gió hết hấp dẫn cậu rồi à?"
"Tôi đang quan tâm đồng đội đấy."
Nữ phi công: "Cô ấy vẫn đi lại được, chắc là không có vấn đề gì nghiêm trọng, nửa năm nữa là có thể quay lại quân ngũ. Chúng ta có nên bàn chuyện chính sự không?”
Vương Trung: "Được rồi, hai vị xưng hô thế nào vậy?"
Vasili: "Đây có phải chuyện chính sự không?"
Vị nữ thiếu tá mỉm cười, sau đó đứng nghiêm chào Vương Trung: "Tôi là Yufilia, quyền chỉ huy trưởng phi đội ném bom ban đêm 588, phụng mệnh đến để giao ảnh chụp trinh sát hàng không. Đây là đồng đội của tôi, Lenia."
Vương Trung nhướng mày: "Hai vị không phải người Ant?"
Nữ thiếu tá: "Tổ tiên chúng tôi có một ít dòng máu nước ngoài, sao, không phải người Ant thì không được chiến đấu chống lại Prosen sao?"
"Đương nhiên là được, tập đoàn quân chúng ta còn có các đồng chí quân tình nguyện Melainia nữa." Vương Trung vội vàng nói, sau đó chuyển chủ đề sang bức ảnh: "Ảnh chụp hàng không đâu?"
Pavlov giơ tay lên: "Ở chỗ tôi, kỹ thuật chụp ảnh của không quân đã tiến bộ hơn rồi."
Vương Trung vội vàng bước đến bên cạnh Pavlov nhận lấy những bức ảnh từ tay hắn.
Popov cũng tò mò lại gân, tho đầu từ bên vai Vương Trung nhìn trộm.
Vương Trung nhanh chóng lật xem từng tấm ảnh, xem xong tấm nào thì đưa cho cha xứ của tập đoàn quân.
Đúng như Pavlov đã nói, kỹ thuật chụp ảnh của không quân đã có những bước tiến rõ rệt, đương nhiên cũng có thể là do cảnh quan trên thảo nguyên tương đối đơn điệu, nên mục tiêu của Prosen càng thêm nổi bật.
Thiếu tá Yufilia giới thiệu: "Trinh sát hàng không phát hiện, phía tây bắc và tây nam Yeisk đều có lực lượng thiết giáp của địch, nhưng thảo nguyên dường như đã gây ra một số rắc rối cho chúng, chúng tôi đã chụp được ảnh rất nhiều xe bọc thép bị bỏ rơi."
Cô vừa nói, Vương Trung vừa vặn lật đến một bức ảnh, trong ảnh có bảy, tám chiếc xe nằm im trên thảo nguyên, còn có một đội cứu hộ nhỏ của Prosen.
Vương Trung chọn bức ảnh ra hỏi: "Bức ảnh này chụp ở đâu?”
"Mặt sau có ghi tọa độ chụp." Thiếu tá Yufilia nói.
Vương Trung lật bức ảnh lại, quả nhiên nhìn thấy tọa độ, nhưng chỉ là tọa độ ô vuông trên bản đồ.
"Tìm xem là ô vuông nào trên bản đồ." Vương Trung vừa nói vừa đưa bức ảnh cho Vasili.
Vasili cầm bức ảnh chạy đến chỗ đám tham mưu bản đồ đang túm tụm, có lẽ họ đang tổng hợp thông tin tình báo do lão già phái bảo hoàng cung cấp.
Vương Trung dựa theo số hiệu, tìm ra tất cả những bức ảnh chụp khu vực bản đồ đó.
"Không có lực lượng cảnh giới." Hắn lẩm bẩm.
Pavlov nhận lấy một bức ảnh từ tay hắn xem xét: "Đúng là không có lực lượng cảnh giới, nhìn đều là lực lượng hậu cần và sửa chữa."
Vương Trung: "Đây là điểm yếu của địch, nếu dùng ky binh tấn công vào đây, hệ thống tiếp tế của Prosen sẽ lập tức rơi vào hỗn loạn."
Pavlov gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ tới điều gì, nói: "Khoan đã, bộ phận nghe lén vô tuyến điện của chúng ta đã nghe lén được thông tin liên lạc của bộ phận quản lý giao thông của địch, mặc dù chúng sử dụng một số thuật ngữ, nên không rõ đơn vị báo cáo cụ thể là gì, nhưng qua nội dung có thể phỏng đoán hệ thống vận chuyển tiếp tế của địch đang gặp phải một số ách tắc."
Vương Trung: “Có báo cáo không?”
"Có." Pavlov búng tay: "Mang báo cáo nghe lén đến đây." Lập tức có một tham mưu cầm theo một chiếc bảng kẹp tài liệu đến, trên bảng kẹp là một chồng báo cáo nghe lén dày cộp: "Tất cả đều ở đây."
Pavlov đưa tay ra hiệu, chiếc bảng kẹp được chuyển đến tay Vương Trung.
Nội dung bên trong toàn là những chuyện nhỏ nhặt, ví dụ như khu vực số 53 có xe bị hỏng chắn đường, khu vực số 113 xác nhận không thể đi qua, phải lên kế hoạch lại tuyến đường, ...
Mỗi một thông tin đều không để lộ bí mật, bởi vì không biết là đơn vị nào gửi, cũng không biết đang nói vê chuyện gì.
Nhưng nếu tổng hợp tất cả nội dung lại với nhau, có thể biết được hậu cần của địch đang bị tắc nghẽn.
tebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Vương Trung: "Tốt, tốt lắm. Cơ sở hạ tầng tồi tàn của chúng ta lại lập công rồi."
Popov nhíu mày: "Câu này của cậu mà lọt ra ngoài sẽ bị người ta xuyên tạc là đang công kích giáo hội đầu tư không đủ cho cơ sở hạ tầng trong kế hoạch 5 năm - mà thôi, dù sao cậu cũng chẳng sợ bị người ta xuyên tạc, chúng tôi thì khác, nói ra những lời này là có thể tiêu đời."
Vương Trung không để ý đến Popov sự chú ý vẫn đặt trên những bức ảnh: "Giờ chỉ cần chờ ky binh đến, thảo nguyên rộng lớn thế này, Prosen không thể nào bố trí phòng ngự ở khắp mọi nơi, chỉ cần quét sạch lực lượng tiếp tế rải rác trên thảo nguyên, thế gọng kìm của chúng sẽ tan vỡi"
Vasili hào hứng: "Rồi sau đó là đánh trận tiêu diệt sao?"
Vương Trung lắc đầu: "Không, muốn tiêu diệt địch thì phải duy trì vòng vây, nhưng trên thảo nguyên làm sao đảm bảo tiếp tế cho lực lượng vây hãm? Trận này chúng ta vẫn nên nhắm tới việc đánh tan quân địch. Đừng vội vàng ăn miếng to, mục tiêu hiện tại của chúng ta là cầm chân quân địch, không cho chúng một hơi đánh tan Tập đoàn quân Sukhaya Verevka, phối hợp với quân của công tước Myshkin."
Nếu Tập đoàn quân Sukhaya Verevka bị đánh tan, Tập đoàn quân của công tước Myshkin sẽ gặp nguy hiểm.
Quân địch sẽ tràn vào thảo nguyên, tiến thẳng đến Abadan.
Lúc này, thiếu tá Yufilia lên tiếng: "Mọi người cứ thảo luận chiến lược đi, chúng tôi không làm phiên nữa, chắc là máy bay cũng đã được tiếp nhiên liệu, vậy chúng tôi xin phép."
Vương Trung: "Được, Vasili, tiễn hai vị lên máy bay."
"Vâng." Vasili giơ tay ra hiệu: "Mời đi lối này."
Hai nữ phi công một trước một sau đi vê phía cửa chính.
Popov tiễn hai người bằng ánh mắt, đột nhiên nói: "Cậu biết không, mấy tên Prosen bị bắt khai là đội phi hành ban đêm của chúng ta toàn là quái vật lai mèo, mắt chúng đều có đồng tử thẳng đứng như mèo.”
Vương Trung quay đầu lại nhìn hai nữ phi công đã đi đến cửa: "Thật á? Sao tôi không thấy?”
"Giả đấy, làm gì có ai có đồng tử thẳng đứng. Bọn Prosen còn tưởng các cô ấy biết phù phép, những thứ các cô ấy ném xuống mỗi đêm không phải bom, mà là quả cầu lửa ma thuật."
Vương Trung lắc đầu, cúi xuống tiếp tục xem ảnh, vừa xem vừa nói: "Bọn Prosen cũng giàu trí tưởng tượng thật, ai bảo bọn chúng cứng nhắc tôi sẽ phản đối." Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Pavlov nhấc máy: 'Sở chỉ huy Tập đoàn quân. Be hạ? Vâng, tôi sẽ gọi cậu ấy."
Vương Trung nhíu mày: “Giờ này còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Pavlov nhún vai, đưa ống nghe cho hắn.
Vương Trung vừa đưa ống nghe lên tai, đã nghe thấy giọng nói có chút không vui của Olga: "Anh đã hứa là tối nay sẽ gọi điện thoại cho em mài"
"Đường dây điện thoại của sở chỉ huy rất bận. Hơn nữa, bây giờ đã gân 12 giờ đêm rồi, em nên đi ngủ!"
"Anh không nói tình hình chiến đấu hôm nay cho em biết thì em không ngủ đâu!"
Vương Trung: "Tối nay chúng tôi sẽ gửi báo cáo tình hình chiến đấu bằng mật mã cho Bộ Tổng tư lệnh, sáng mai em sẽ biết khi họp ở triều đình!"
"Em không cần Turgenev đọc cho em nghe, em muốn..."
"Bệ hạ!" Vương Trung lên tiếng: "Chúng tôi đang đánh trận! Tôi vừa mới trên đường về chứng kiến đám tang của hơn chục đứa trẻ, không có tâm trạng dỗ dành người. Hãy trưởng thành lên!"
Thật ra chẳng có đám tang nào của trẻ con cả.
Chắc chắn là có trẻ em chết trong trận địa pháo, nhưng Vương Trung không đích thân tiễn biệt chúng.
Olga im bặt.
Vương Trung: "Tôi vẫn thích Olga thông minh, hiểu chuyện ngày trước hơn."
Olga: "Thôi được rồi... Em xin lỗi, em cứ nghĩ anh không có Lyuda bên cạnh, có thể sẽ cần nói chuyện với em...
Vương Trung thầm nghĩ, em nghĩ nhiều rồi, tôi có Nelly ôm rồi.
Ngay sau đó, giọng nói của Olga trở nên nghiêm túc: "Thôi được rồi, quản gia cũng khuyên em không nên lúc nào cũng gọi điện thoại cho tiền tuyến, em đảm bảo đây là lần cuối cùng. Anh hãy nói cho em biết, mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Vương Trung: "Vẫn ổn, chúng tôi đã giành lại Yeisk từ tay quân địch, đánh bại Sư đoàn thiết giáp ky sĩ Asgard - quân chủ lực của địch."
Hắn vừa nói, Pavlov bên cạnh vừa lẩm bẩm: "Ngày mai nhất định phải đưa tin đại thắng Yeisk lên trang nhất."
Olga: "Tốt lắm, vậy anh lại bắt được tướng của chúng không?"
"Không, lần này bọn sĩ quan cấp cao của địch chạy mất dép hết rồi. Khi tuyên truyền có thể nói là chúng nghe tiếng đã sợ mất mật, bỏ chạy thục mạng."
"Tốt, tốt, tốt lắm!" Tâm trạng Olga rõ ràng đã khá hơn nhiều: "Vậy là tốt rồi! Sau này mỗi ngày anh nhớ báo cáo tình hình chiến đấu cho em nhé! Mỗi buổi sáng tham gia họp triều đình, em đều rất mong chờ những báo cáo đó! Hứa với em đi!"
"Được rồi, tôi hứa."
"Ừm, vậy chúc anh ngủ ngon." Giọng nói Olga có chút lưu luyến, nhưng nàng vẫn cúp điện thoại.
Vương Trung đặt ống nghe xuống, nói với Pavlov: "Mỗi tối viết một bản báo cáo tình hình chiến đấu thật chỉ tiết, gửi bằng mật mã cho bên đó." Pavlov quay đầu lại nói với một tham mưu: "Này, mỗi tối viết một bản báo cáo tình hình chiến đấu thật chỉ tiết..."
Đúng lúc này, một tham mưu khác cầm một tập tài liệu đến: "Báo cáo, đã tổng kết sơ bộ xong tổn thất trong ngày hôm nay."
Vương Trung lập tức nhận lấy tập tài liệu, cúi đầu xem.
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng.
Sau khi xem xong, hắn đưa tập báo cáo cho Pavlov, chắp hai tay sau lưng, quay người nhìn bản đồ, thở dài: "Tuy là đại thắng, nhưng tổn thất cũng không nhỏ."
"Vui lên nào." Pavlov nói: "Nếu tính cả tù binh thì tỷ lệ trao đổi đã là 3 đổi 1 rồi, tiến bộ rất nhiều đấy, trước đây chúng ta phải dùng 6 người mới đổi được 1 tên Prosen. Hơn nữa, phần lớn tổn thất là do Sư đoàn bộ binh 401 vừa được điều động đến, nếu chỉ tính riêng quân của chúng ta thì thậm chí còn có lợi thế hơn. Đánh trận mà, không thể nào không có thương vong, đây là điều không thể tránh khỏi."
Vương Trung: "Những người hy sinh vì không còn cách nào khác, lẽ ra không nên có ai phải nằm xuống cả. Tuy tôi biết tổn thất là điều không thể tránh khỏi, nhưng là chỉ huy, chúng ta phải nỗ lực để đưa tất cả mọi người trở về nhà an toàn."
Pavlov: "Đó là chuyện chỉ có ma pháp mới có thể làm được, thực tế chút."
Vương Trung mím môi, không trả lời.
(Hết chương) Chương 216: Pháo Kích Thời Gian Cà Phê
Tối hôm đó, Vương Trung trực tiếp ngủ trong kho hàng - dù sao địa phương cũng lớn, Vương Trung cũng không sợ bị các tham mưu nhìn thấy thân thể được rèn luyện nhiều năm.
Hơn nữa đám Pavlov cũng ở trong kho hàng, hôm qua Popov còn kháng nghị một lần, cho rằng số 1 và số 2 không thể ở cùng một chỗ, lỡ kẻ địch học theo cách làm của Vương Trung bắn pháo vào ban đêm thì sao.
Nhưng quân Prosen cũng không bắn pháo vào ban đêm, buổi tối hôm đó bình an trôi qua.
Ngày hôm sau, ngày 16 tháng 7, lúc Vương Trung thức dậy, liếc mắt một cái đã thấy Pavlov đang xem các tham mưu cập nhật bản đồ.
Vương Trung đứng dậy, mặc quân áo vào, vừa thắt đai vũ trang vừa đi vê phía bàn bản đồ của Pavlov: "Tối qua anh không ngủ sao?"
"Ngủ một lát, nhưng mà lập tức dậy rồi. Tôi ở trên chiến trường ngủ không được ngon như vậy, chờ trở lại hậu phương sẽ ngủ bù."
Vương Trung nhíu mày: "Bù giấc? Mỗi lần đến sở chỉ huy ở Yekaterinburg, tôi đều thấy anh đang bận."
"Đó là bởi vì mỗi lần cậu đến sở chỉ huy đều đã xế chiều, thật ra tôi nghỉ ngơi rất đầy đủ, thậm chí còn béo lên." Pavlov vỗ vỗ bụng: "Cậu xeml"
Nói thật, với thể trạng này của Pavlov, cho dù béo cũng không nhìn ra được.
Vương Trung: "Được rồi."
Pavlov nhìn vẻ mặt của Vương Trung, vội vàng bổ sung một câu: "Đợi mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa, mỗi tối tôi đều để Popov đến trực ban, giống như ở Shostka vậy!"
Nghe được địa danh quen thuộc, Vương Trung cảm thán: "Shostka đã bị quân Prosen chiếm đóng gần mười tháng, không biết đã biến thành cái dạng gì rồi."
"Nghe tù binh nói." Popov vừa nói vừa xuất hiện,"Tình yêu của Hoàng đế Prosen đã cho bảo tôn toàn bộ nơi đó, hơn nữa còn để cho Viện Khoa học Quân sự tiến hành đo đạc, hình như là muốn biến nó thành bản mẫu của cuộc chiến phòng ngự đô thị."
Vương Trung nhíu mày: "Cái quỷ gì, ý của anh là, sau này chúng ta đánh thành thị đều phải đối mặt với loại công sự phòng ngự như vậy sao?”
Loại công sự đó đáng sợ đến mức nào, Vương Trung - người thiết kế và là người trực tiếp sử dụng nó - quá rõ ràng.
Popov gật đầu: 'E là vậy."
Vương Trung lắc đầu: "Hỏng rồi, tôi - Ủy viên trưởng Ủy ban thẩm tra trang bị - phải nhanh chóng tìm chút đồ dùng trong chiến đấu đô thị. Sao trước đó anh không nói với tôi chuyện này?"
"Bởi vì hôm qua mới thẩm vấn được từ tù binh. Hôm qua chúng ta bắt được ba nghìn tù binh, tôi chỉ tùy tiện hỏi đã có không ít thông tin. Các thẩm phán phía sau có mà bận rộn." Popov nói xong ngáp một cái thật to.
Vương Trung: "Ngủ không ngon à?”
"Cũng được. Tôi chưa tỉnh táo lại, bình thường lúc này tôi phải uống chút trà, cà phê cũng được." Vương Trung quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Nelly ở bên cạnh luôn trong tư thế sẵn sàng, sau khi chạm mắt Vương Trung, cô lập tức đẩy xe tới.
"Cà phê và trà tới rồi." Vương Trung nói, sau đó tiếp tục đề tài vừa rồi: "Tình yêu của vị hoàng đế này là thế nào?"
"Cậu không biết sao? Là bạn từ thuở nhỏ của Hoàng đế, hiện là tướng lĩnh được Hoàng đế tín nhiệm nhất, rất nhiều chuyện đều có quyền lên tiếng vượt quá quân hàm của hắn."
Trong đầu Vương Trung lập tức hiện ra gương mặt quen thuộc trong bộ phim "Đại Quyết Chiến", chính là gã mập ú cao kiến nói ra câu "Chiến thuật heo lân nữa thành công khi ứng dụng cho con người".
Popov: "Ngoài ra, hình như hắn còn có tư tình với chị gái của Hoàng đế"
"Tổng tọa" trong đầu Vương Trung đột nhiên biến thành Siegfried trong "Truyền Thuyết Anh Hùng Ngân Hà..
Chênh lệch này cũng quá lớn!
Pavlov nói: "Nói đến chuyện này, hồi ở Shostka, tôi đã từng nghĩ, nếu chúng ta muốn công chiếm thành phố được bố phòng như vậy thì phải làm sao, biện pháp cuối cùng nghĩ đến cũng chỉ có dùng trọng pháo oanh tạc.
"Theo tôi, chúng ta gắn cho pháo B-4 một cái vỏ, biến thành pháo tự hành, chuyên dùng để phá nhà là được rồi."
Vương Trung lắc đầu: "Không được, nòng pháo B-4 quá dài, nòng pháo dài như vậy quá nặng, hơn nữa để ứng phó với áp lực nòng cực lớn khi bắn, kết cấu khóa nòng cũng quá phức tạp, quá dày quá nặng.
"Thực ra còn có lựa chọn tốt hơn. Chúng ta có thể dùng nòng pháo ngắn bắn ra một loại tên lửa tâm ngắn chứa lượng thuốc nổ lớn, chuyên dùng để phá nhà. Như vậy bệ phóng có thể rất nhẹ, không cần chịu áp lực nòng cực lớn khi bắn, lực giật khi bắn cũng rất nhỏ."
Vương Trung vừa nói vừa khoa tay múa chân.
"Tên lửa sao?" Pavlov cau mày,'Xét vê mặt sản xuất hình như đơn giản hơn chế tạo đại pháo rất nhiều."
Nòng đại pháo liên quan đến một loạt công nghệ phức tạp, sản lượng nòng pháo hạn chế nghiêm trọng tổng sản lượng vũ khí trang bị.
Bên kia Trái Đất, để đối phó với ném bom chiến lược, quân Đức đã sản xuất một lượng lớn pháo phòng không, nòng pháo phòng không chiếm dụng rất nhiều năng suất, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc sản xuất các loại pháo nòng dài cỡ nòng lớn như PaK 40.
Nếu một loại vũ khí không cần sản xuất nòng pháo phức tạp, vậy nó sẽ có ưu thế cực lớn về mặt sản xuất.
Popov nhìn Vương Trung: "Nhìn cậu có vẻ đã có chủ ý rồi?"
"Phải." Vương Trung gật đầu.
Vương Trung muốn đơn giản hóa pháo tự hành StuG III, ví dụ như giảm bớt trọng lượng đạn, tăng tốc độ nạp đạn, sau đó sửa đổi kết cấu tổng thể, đơn giản hóa hệ thống di chuyển.
Tất nhiên cũng có thể áp dụng phương án của người Anh bên kia Trái Đất, lắp một khẩu pháo 290mm lên xe tăng Churchill, biến thành xe tăng đặc biệt Churchill AVRE, chuyên dùng để phá nhà.
Thực ra, về lý thuyết, KV-2 rất thích hợp để phá nhà, nhưng nó lại bị khẩu pháo 152mm của mình liên lụy. Thực chất loại xe bọc thép này không cần theo đuổi tâm bắn, chỉ cần khống chế tâm bắn trong phạm vi 500 mét là được rồi, chỉ cần khống chế tâm bắn trong 500 mét, thiết kế của vũ khí có thể đơn giản hóa hết mức có thể.
Khẩu pháo trên xe tăng Churchill AVRE của người Anh bên kia Trái Đất rất đơn giản, hở gió khắp nơi, bởi vì căn bản không cần nó bắn xa.
Nghĩ vậy, có lẽ vấn đề này giải quyết còn đơn giản hơn thiết kế động cơ phản lực, thậm chí có thể cải tiến trực tiếp trên xe tăng hạng nặng KV.
Vương Trung đang suy nghĩ, trên bầu trời truyên đến tiếng rít.
Ngoài cửa có người hô to: "Pháo kích!"
Vương Trung lập tức bổ nhào xuống đất.
Sau khi nằm xuống, Vương Trung ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nelly cũng đang nằm úp sấp cách đó không xa với tư thế phòng pháo tiêu chuẩn.
Ngay sau đó là một đợt pháo kích rung trời chuyển đất - Ơ?
Vương Trung quay đầu hỏi Pavlov: “Anh có cảm thấy pháo kích không được dữ dội lắm không?"
Pavlov đồng ý: "Đúng vậy, cảm giác cũng giống như pháo kích hôm qua, không có nhiều pháo 150mm, khoảng chừng 12 khẩu, tôi đoán vậy!"
Vương Trung: "Nói cách khác, hiện tại chỉ có pháo binh của một sư đoàn đang bắn về phía chúng ta."
Pavlov: "Cũng có thể là hai sư đoàn, dù sao chúng ta chỉ phỏng đoán. Nhưng chắc chắn không quá 24 khẩu."
Vương Trung chuyển sang góc nhìn từ trên cao, vốn định dựa vào âm thanh đạn pháo rơi xuống đất để tính toán xem có bao nhiêu khẩu pháo 150mm trở lên, kết quả phát hiện đạn pháo rơi xuống liên tục, căn bản không phân biệt được có phải là đạn pháo bắn cùng một loạt hay không.
Vì vậy, Vương Trung quyết định tin tưởng phán đoán của Pavlov.
Pháo kích kéo dài khoảng một tiếng, chờ tiếng pháo dần dần ngừng lại, Vương Trung đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người. Vương Trung đã quen duy trì tư thế phòng pháo trong thời gian dài, chỉ một tiếng đồng hồ thì không hề gì.
Nelly cũng đứng dậy, tháo mũ thủy thủ trên đầu xuống, không ngừng phủi bụi trên đó.
Vương Trung: "Cà phê và trà đều dính đây bụi đất, thay đồ khác đi."
"Không cần không cần!" Popov nói, bưng cốc cà phê lên uống một hơi cạn sạch/'Bụi đất sẽ lắng xuống đáy, lúc uống cẩn thận một chút là được."
Vương Trung: "Anh chắc chắn bây giờ anh còn cần cà phê để tỉnh táo? Pháo kích của quân địch chẳng phải đủ tỉnh táo rồi sao?"
"Nói thì nói vậy."
Pavlov thì đang ra lệnh cho các tham mưu đi xác nhận thiệt hại do pháo kích gây ra.
Lúc này, tham mưu thông tin chạy tới: "Điện báo của Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân!"
Vương Trung nhận lấy điện báo, liếc mắt nhìn, sau đó đưa cho Pavlov: "Tập đoàn quân muốn chúng ta rút lui về Yalgava, dựa vào thành phố và sông Sukhaya Verevka để phòng ngự."
Pavlov: "Điên rồi, cứ thế nhường bờ tây sông Sukhaya Verevka cho quân Prosen, chẳng khác nào bán đứng Tập đoàn quân Borsk sao?” Vương Trung: "Rõ ràng là có vài vị chỉ huy Tập đoàn quân của chúng ta thiếu tâm nhìn chiến lược."
Vasili: "Thay hắn!"
Vương Trung nhìn sang.
Vasili xòe hai tay ra: 'Gọi điện thoại cho Sa hoàng!"
Vương Trung lắc đầu: "Không được, trực tiếp gọi điện thoại xử lý loại chuyện này chẳng khác nào thừa nhận tôi là Hoàng thân. Gửi điện báo cho Bộ Tổng tư lệnh, bày tỏ sự bất mãn của chúng ta đối với Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân, để Bộ Tổng tư lệnh gây sức ép với bọn họ."
Pavlov: "Được, tôi lập tức ra lệnh cho họ soạn thảo điện báo."
Popov thì nói với giọng điệu như đang tán gau: "Chúng ta nhiều lần vượt quyền Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân để liên lạc trực tiếp với cấp trên như vậy, nếu là Tư lệnh có tính khí nóng nảy thì đã sớm mắng xối xả rồi."
Vương Trung: "Thực ra tôi cũng rất lo lắng, kỷ luật chỉ huy của quân đội nhất định phải được duy trì. Nhưng mà anh xem, tình hình hiện tại, thà là kháng mệnh còn hơn là ngồi nhìn sự ngu xuẩn của Tư lệnh Tập đoàn quân gây ra đại họa."
Popov gật đầu: "Cậu không nghe ra tôi đang nói với giọng điệu tán gẫu sao? Hơn nữa rõ ràng là Bộ Tổng tư lệnh cũng tán thành ý kiến của cậu, muốn kéo dài thời gian ở chỗ này đến tháng tám, ít nhất là tháng tám, như vậy thì bùn lầy mới có thể giúp chúng ta."
Vương Trung sửa lời: "La bùn lây và thảo nguyên. Thảo nguyên này cũng không phải dễ đối phó, nó sẽ nuốt chửng những kẻ dám khinh thường nó."
"Xem ra cậu có kinh nghiệm rất sâu sắc." Pavlov nói.
Vương Trung: "Đương nhiên, tôi từng tận mắt nhìn thấy cỏ dại cao ngất quấn chặt lấy bánh trước của xe bán xích của quân địch, khiến nó không thể nhúc nhích."
Nói xong, Vương Trung đi tới trước bản đồ, nhìn chằm chằm bản đồ vài giây, sau đó lắc đầu: "Đáng tiếc là chúng ta chưa kịp trinh sát khu vực quân địch chiếm đóng, không biết pháo binh của chúng đang ở đâu."
Pavlov: "Có thể chờ đợi kết quả trinh sát hôm nay, không giống như thảo nguyên Kazaria, thảo nguyên Kazaria có rất nhiều rừng cây, còn có các thị trấn rải rác khắp nơi, pháo binh có rất nhiều nơi để ẩn nấp.
"Còn ở đây, thảo nguyên mênh mông bát ngát, pháo binh muốn ẩn nấp thì cần phải xây dựng trận địa pháo binh hoàn chỉnh, đào hầm pháo trên mặt đất, ngụy trang bằng lưới.
"Chiều hôm qua, sư đoàn bộ binh của quân địch mới đến, không có nhiều thời gian để xây dựng trận địa như vậy, chỉ cần phi công của chúng ta xuất phát sớm là có thể chụp được ảnh trận địa pháo binh của quân địch.”
Vương Trung: "Nhưng mà, độ chính xác của ảnh chụp có đủ để chúng ta pháo kích không?"
Pavlov im lặng.
Tất cả ảnh chụp hôm qua đều chỉ có thể xác định được tọa độ ô vuông trên bản đồ, không có tọa độ cụ thể hơn.
Một ô vuông trên bản đồ có diện tích lớn hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, căn bản không thể dựa vào đó để pháo kích.
Nguyên nhân là vì thời đại này không có GPS và Bắc Đẩu, các đơn vị không quân muốn xác định vị trí của mình là vô cùng khó khăn.
Biện pháp duy nhất là để Vương Trung trực tiếp chỉ huy không quân, sau đó Vương Trung sẽ liên lạc trực tiếp với không quân, như vậy có thể dựa vào thiết bị bên ngoài để xác định vị trí của không quân, đồng thời xác định được mục tiêu mà họ nhìn thấy.
Đáng tiếc là hiện tại vẫn chưa có đơn vị không quân nào chịu sự chỉ huy trực tiếp của Vương Trung.
Vương Trung nhìn chằm chằm vào bản đồ, suy nghĩ một hồi, cảm thấy bây giờ muốn tập kích pháo binh của quân địch, biện pháp tốt nhất là phái một đội ky binh nhỏ, đánh lén trận địa pháo binh của quân địch.
Nếu đội ky binh này thông thuộc địa hình thảo nguyên, có kinh nghiệm sinh tồn trên thảo nguyên, nói không chừng có thể thành công.
Đáng tiếc là Vương Trung không có “đặc chủng binh" như vậy.
Thôi vậy, chỉ là 12 khẩu pháo 150mm, nhịn một chút là được. Hơn nữa, với kiểu hậu cần của quân địch, nói không chừng pháo kích thêm vài lần là hết đạn.
(Hết chương) Chuong 217: Khoang Cach Chien Truong
Sau khi bị pháo kích vào buổi sáng, quân Prosen như bị mất hết nhuệ khí, không có bất kỳ động tĩnh gì nữa.
Vương Trung ung dung ăn sáng xong, Popov bưng một cái hộp đến.
"Nào, chơi cờ một lát." Popov vừa nói vừa mở hộp, đổ quân cờ ra, sau đó mở rộng cái hộp ra thành bàn cờ vua với các ô đen trắng xen kẽ.
Vương Trung: "Tôi chỉ biết cách đi của mỗi quân cờ."
"Thật hay giả vậy?" Popov trợn tròn mắt.
Vương Trung: "Tôi là người đứng nhất từ dưới lên đấy."
"Thôi đừng nói đến chuyện cậu đứng nhất từ dưới lên nữa. Thử xem sao, nếu tôi có thể dễ dàng chiến thắng cậu, tôi có thể ra ngoài khoác lác rồi." Popov nói, sau đó ngồi xuống đối diện Vương Trung, đẩy bát đĩa trên bàn sang một bên, bắt đầu bày cờ, Dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm, chúng ta không tìm chút chuyện để làm, Pavlov lại gọi chúng ta đi hỗ trợi"
Pavlov ngẩng đầu lên, nhìn hai người: "Biết tôi cần người hỗ trợ mà hai người còn không mau qua đây?"
Vương Trung: "Không cần, chúng tôi không dám làm phiên Tham mưu trưởng."
Pavlov hừ lạnh một tiếng, cam một xấp tài liệu đưa cho Vasili: "Cam lấy, bảo cậu ta ký tên."
Vasili ngoan ngoãn cầm một xấp tài liệu đi tới: "Tham mưu trưởng muốn anh ký tên."
Vương Trung nhíu mày: "Trước đây tôi không ở sở chỉ huy, những tài liệu này xử lý thế nào?"
"Trước kia đều là tôi ký." Pavlov nói.
"Chỉ cần anh ký là được rồi! Vậy sao còn phải tìm tôi?"
"Chẳng phải là muốn tìm việc cho cậu làm sao." Pavlov nhún vai,'Cậu nên cảm ơn tôi mới phải."
Vương Trung nhìn cái đầu trọc của Pavlov, thâm nghĩ, nếu như hắn là một cô gái tóc trắng xinh đẹp thì tốt rồi, với tính cách này, chắc chắn sẽ rất đáng yêu, đến lúc đó có thể viết một cuốn tiểu thuyết có tên là "Tham mưu trưởng của tôi không thể nào đáng yêu đến thế”.
Đáng tiếc, Tham mưu trưởng lại là một gã đầu trọc cao lớn lực lưỡng.
Vương Trung vừa nghĩ vừa bắt đầu ký tên vào tài liệu.
Còn Popov thì tự mình bày cờ, bắt đầu đánh cờ một mình.
Lúc này, có một tham mưu mới đến buôn chuyện, bị Vương Trung nghe thấy, anh ta nói: "Nhàn nhã như vậy có thật sự ổn không?”
Tham mưu lâu năm hạ thấp giọng: "Đây chính là chiến trường, chỉ cần trận chiến chưa bắt đầu thì đều như vậy, mọi người đều làm tốt việc của mình, giết thời gian, chờ đợi thời khắc khai hỏa."
Vương Trung chợt nhớ ra, hình như trước kia mình cũng từng có nghi vấn tương tự, nhưng bây giờ Vương Trung đã hoàn toàn quen với khoảng thời gian yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng trong những lúc chiến sự tạm nghỉ.
Vương Trung nhanh chóng xem qua tài liệu, phần lớn đều là tài liệu điều động vật tư, bổ sung quân nhu và những chuyện vụn vặt khác, hoàn toàn không cần tư lệnh tập đoàn quân như Vương Trung đưa ra bất kỳ chỉ thị nào, chỉ cân ký tên là được.
Đang ký tên, chuông điện thoại vang lên. Pavlov nhấc máy: "Nơi này là Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân..."
Vừa lúc đó, tiếng còi báo động phòng không vang lên bên ngoài.
Popov: "Xem ra là Peter đã phát hiện ra máy bay của quân địch."
Vương Trung: "Peter đến rồi sao? Sao tôi không gặp ông ấy?"
Popov cười nói: "Hôm qua cậu chạy khắp nơi, làm gì có thời gian gặp họ. Thực ra, cả Peter và Thần Tiên đều đã đến nơi, Pavlov đã sắp xếp trận địa cho họ rồi."
Lúc này, Pavlov cũng đã nói chuyện điện thoại xong, sau khi đặt điện thoại xuống, Pavlov nói với mọi người: "Peter báo cáo, có 24 máy bay ném bom hai động cơ đang bay về phía chúng ta."
Vương Trung: "Quả nhiên. Không có Stuka đi theo sao?”
Pavlov lắc đầu: "Không có."
Popov vừa dùng quân Mã của mình ăn quân Tốt của đối thủ, vừa nói: "Bộ phận tình báo đã tổng hợp thông tin thẩm vấn phi công quân địch bị bắt gân đây, hình như quân Prosen đã ra lệnh cấm Stuka ném bom những khu vực trọng điểm có khả năng được Thần Tiễn bảo vệ."
Vương Trung: "Bởi vì hiệu suất tiêu diệt Stuka của Thần Tiễn quá cao?”
"Đúng vậy, cậu không biết nửa đầu năm 915, Thần Tiễn đã bắn rơi bao nhiêu Stuka, Ky sĩ đoàn thậm chí còn thành lập các đại đội Thần Tiễn cơ động. Mỗi đại đội được trang bị hai xe bán xích gắn bệ phóng Thần Tiễn, một xe tải Steyr vận chuyển đạn dược, phối hợp với một trung đội bộ binh cơ động và một trung đội pháo cao xạ hạng nhẹ.
"Một đại đội như vậy cộng thêm một tu sĩ cầu nguyện, di chuyển khắp chiến trường để phòng không cơ động, chuyên trị Stuka.
Vương Trung dừng ký tên, ngẩng đầu lên nhìn Popov: "Một đại đội như vậy chỉ được phân bổ một tu sĩ cầu nguyện?”
Popov gật đầu: "Đúng vậy, tổn thất của tu sĩ câu nguyện quá lớn, căn bản không bổ sung kịp, Giáo hội đã đưa tất cả những người từ 15 tuổi trở lên có khả năng cầu nguyện vào quân đội, nếu tổn thất thêm nữa thì chỉ có thể đưa những đứa trẻ 14 tuổi vào quân ngũ - cho dù có đưa vào quân ngũ thì cũng chỉ như muối bỏ bể, mỗi năm chỉ có thể bổ sung được một số ít tu sĩ cầu nguyện."
Vương Trung thở dài: "Nghe anh nói vậy, tập đoàn quân chúng ta vẫn duy trì số lượng tu sĩ cầu nguyện như cũ, xem ra cũng được coi trọng rồi."
Trước kia, khi Vương Trung chỉ huy một sư đoàn, trong sư đoàn có năm tu sĩ cầu nguyện.
Hiện tại, Vương Trung là tư lệnh một tập đoàn quân, nhưng vẫn chỉ có năm tu sĩ cầu nguyện - thực ra là đã tăng thêm một người, bởi vì Lyudmila đang nghỉ sinh, nên bổ sung thêm một tu sĩ cầu nguyện thay thế vị trí của cô.
Popov: "Năm ngoái, chúng ta thất bại quá thảm hại, Tukhachevsky và lão hoàng đế chết tiệt."
Trận đại bại năm ngoái, quân đội Nga đã mất hơn hai vạn xe tăng, mấy nghìn khẩu pháo hạng nặng, mấy triệu quân, cùng với gần như toàn bộ người sử dụng siêu năng lực.
Quân số tổn thất có thể nhanh chóng bổ sung bằng cách động viên, nhưng người sử dụng siêu năng lực lại rất khó bổ sung, bởi vì số lượng quá ít. Giáo hội đã hạ thấp độ tuổi tuyển chọn xuống 15 tuổi, nhưng vẫn không ăn thua - người sử dụng siêu năng lực thường phục vụ đến hết đời, ngay cả những người trung niên như Peter cũng phải tòng quân, ngoài ra còn rất nhiêu ông lão bà lão có siêu năng lực cũng phải ra chiến trường.
Vì vậy, tổn thất nặng nề như năm ngoái căn bản không thể nào bù đắp nổi.
Có thể nói, quân Prosen thực sự đã nắm được điểm yếu của quân đội Nga - thiếu người sử dụng siêu năng lực.
Trong các cuộc xung đột cục bộ cường độ thấp, những tu sĩ cầu nguyện, âm trận sư có thể phát huy tác dụng to lớn, nhưng khi đối mặt với chiến tranh quy mô lớn, những người này cũng bó tay.
Bởi vì tổn thất không thể bổ sung kịp thời, nên chỉ có thể sử dụng một lần.
Vương Trung: "Nhưng mà, cho dù chỉ có một chút tu sĩ cầu nguyện như vậy, cũng đủ để khiến quân địch kiêng de rồi."
"Đúng vậy." Popov tiếp tục đánh cờ một mình, nhưng điều này dường như không ảnh hưởng đến việc hắn nói chuyện phiếm với Vương Trung,'Các thẩm phán còn thu được một số tin tức thú vị, hình như Học viện Khoa học Prosen đã lắp đặt radar lên máy bay, chuẩn bị dùng radar dẫn đường cho tên lửa, tấn công máy bay của chúng ta."
Vương Trung há hốc mồm: "Radar dẫn đường tên lửa?"
Popov: "Rất khó tin phải không?"
Không, đùa gì vậy, tôi chơi War Thunder dùng tên lửa dẫn đường bán chủ động radar bắn hạ máy bay đối phương cũng phải hơn 1000 lần rồi, được chưal
Vương Trung: "Hiện tại kỹ thuật radar của Prosen có thể lắp đặt thứ đó lên máy bay không?"
"Hình như là lắp trên máy bay ném bom hạng nặng bốn động cơ, tên lửa thì chứa trong khoang bom, dùng máy phóng đa nòng bắn ra."
Lông mày Vương Trung nhăn tít lại Máy bay mang vũ khí nửa chủ động dẫn đường bằng radar trên không? Mẹ nó, nghe có vẻ hay ho đấy!
Nhưng hiện tại tính năng của radar và tên lửa radar có thể làm được trò này không?
Popov: "Có thể là bịa ra để lừa phi công của bọn họ thôi."
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bắn của pháo cao xạ, rõ ràng là máy bay địch mà tu sĩ Peter nghe được đã đến.
Vương Trung nhìn trời: "Xem chúng ta ngụy trang thế này có lừa được không quân Prosen không."
Tòa nhà nghị viện thành phố bị sập một phần ba được ngụy trang thành sở chỉ huy tập đoàn quân, pháo cao xạ cũng được bố trí chủ yếu ở gần đó.
Sở chỉ huy tập đoàn quân thật sự vẫn có pháo cao xạ bảo vệ, nhưng số lượng rất ít, hơn nữa còn được ngụy trang rất kỹ - đây là để phòng hờ.
Cùng phòng hờ còn có một tu sĩ cầu nguyện và một bệ phóng Thần Tiễn.
Bốn tu sĩ cầu nguyện còn lại bảo vệ sở chỉ huy giả, trung tâm hậu cần giả, trung tâm hậu cần thật và trận địa pháo binh.
Popov: "Tôi cảm thấy không có vấn đề gì. Không quân Prosen rất dễ lừa - đây là cảm giác của tôi, lục quân đôi khi rất giảo hoạt." Vương Trung nghĩ bụng tôi cũng thấy thế.
Hắn chuyển góc nhìn, quả nhiên thấy đường bay của 24 máy bay ném bom đang hướng thẳng đến sở chỉ huy tập đoàn quân giả, rõ ràng là đi đánh bom sở chỉ huy.
Đương nhiên tuyến đường này còn đi qua trung tâm hậu cần giả, chắc chắn cũng sẽ chia một ít bom để đánh.
Nhưng trung tâm hậu cần thật và kho hàng của Vương Trung không nằm trên đường bay của địch.
Có vẻ như kế hoạch đánh lừa đã thành công mỹ mãn.
Vương Trung chuyển về góc nhìn mắt thường, tiếp tục ký văn kiện.
Pavlov nói: 'Chẳng lẽ hôm nay quân địch thật sự không định tấn công?"
Vương Trung: "Chắc chắn rồi, bộ binh Prosen cùng lắm chỉ tấn công với quy mô nhỏ theo hướng thứ yếu thôi. Tấn công là nhiệm vụ của sư đoàn thiết giáp và tiểu đoàn lính phóng lựu."
Popov: "Nghe nói là vì những binh chủng kỹ thuật này chịu ảnh hưởng khá thấp từ giới sĩ quan quý tộc phế thải, cho nên được Hoàng đế trọng dụng. Nhìn cách tuyên truyền của Prosen sau trận Melainia và Carolin là biết, chiến công của sư đoàn bộ binh cơ bản bị bỏ qua."
Vương Trung: "Nghe nói bọn họ còn tìm một vị tướng trẻ tuổi không phải dòng dõi quý tộc tên là Erwin để tập trung tuyên truyền."
"Đúng vậy, cha hắn hình như là một kỹ sư, bản thân hắn vốn cũng định trở thành kỹ sư."
Kỹ sư!
Nghe vậy là biết ngay người này có tố chất để trở thành nhân tài rồi.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bom nổ, Vương Trung chuyển góc nhìn, quả nhiên thấy bom rơi xuống gần sở chỉ huy giả.
Có thể do trận địa pháo cao xạ xua đuổi, độ cao ném bom của máy bay địch rất cao, nên phần lớn bom đều không đánh trúng tòa nhà nghị viện đã bị sập một phần ba.
Vương Trung vừa mới chuyển về góc nhìn thường thì chuông điện thoại reo lên.
Pavlov nhấc điện thoại: "Sở chỉ huy tập đoàn quân nghe đây. Bao nhiêu máy bay địch? Rõ rồi."
Hắn ta đặt điện thoại xuống, báo cáo với Vương Trung: "Tu sĩ Peter lại nghe thấy tiếng máy bay địch, bốn động cơ, nhưng chỉ có một chiếc. Hắn ta đoán là máy bay trinh sát hoạt động ở tâm cao mới được cải tiến của địch."
Vương Trung gật đầu. Bỗng nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: "Trận địa pháo binh của chúng ta đã được ngụy trang kỹ chưa?”
"Chưa ạ, pháo binh chiều qua mới đến, giống như quân địch, căn bản không có thời gian để bố trí trận địa pháo binh được ngụy trang cẩn thận."
Vương Trung: "Vậy chẳng phải máy bay trinh sát của địch đã nhìn thấy hết rồi sao?"
Pavlov: "Yên tâm, tuy không có thời gian ngụy trang trận địa pháo binh thật, nhưng chúng ta có mang theo gõ, trận địa pháo binh giả đã được bố trí xong rồi.
"Quân địch không dùng máy bay trinh sát tâm thấp thì không thể nào phát hiện ra, chỉ có thể đánh bừa thôi."
Vương Trung thở phào nhẹ nhõm. Vasili nói: "Lieu người Prosen có đột nhiên nghĩ ra, cũng dùng trận địa pháo binh giả để lừa trinh sát của chúng ta hay không?”
Pavlov lắc đầu: "Cho dù bọn họ có nghĩ đến thì gần đây cũng không có cây cối để đốn. Chúng ta dùng gỗ mang từ Yalgava đến để làm mục tiêu giả. Dù sao trước đây trong chiến đấu, trận địa pháo binh giả luôn phát huy hiệu quả tốt."
Vừa dứt lời, tiếng gầm rú của máy bay địch lại vọng vào từ cửa sổ thông gió của kho hàng.
Vương Trung chuyển góc nhìn, thấy một chiếc máy bay ném bom hạng nặng bốn động cơ bay từ phía tây đến.
Nhưng loại máy bay ném bom hạng nặng này không thể nào một mình thực hiện nhiệm vụ ném bom, chỉ có thể là máy bay trinh sát tầm cao mới được cải tiến.
Phán đoán của tu sĩ Peter không sai.
Lúc này Popov nói: "Vậy là hôm nay chúng ta lại phải trải qua một ngày hứng chịu không kích và pháo kích rồi?"
Vương Trung: "Quen rồi. Đương nhiên là anh có thể giúp tôi ký một phần văn kiện."
Popov mỉm cười: "Không được, tôi là tu sĩ quân đội, việc này không nằm trong thẩm quyền của tôi."
(Hết chương) Chương 218: Cẩn thận không quân địch tập kích
Trong khi Tập đoàn quân Cơ động số 1 không có việc gì làm thì tình hình của Tập đoàn quân số 10 của Prosen cũng chẳng khác là bao.
"Bọn chúng vẫn chưa tấn công." Thượng tướng Pock khoanh tay trước ngực, nhìn bản đồ/Vậy là hiện tại hai bên chúng ta cứ ngôi chơi lãng phí thời gian thế này sao?"
Vừa dứt lời thì có một con muỗi đậu lên mặt vị thượng tướng.
Ông ta bực mình vung tay tát mạnh vào mặt mình, kết quả con muỗi bay lên né được, còn vo ve bên tai ông ta như thể đang chế nhạo.
Thượng tướng Pock: "Chết tiệt! Rokossovsky ở trong thành, có nhà để ở, còn chúng ta chỉ có thể ngủ lều và xe chỉ huy, ngày nào cũng phải sống chung với lũ muỗi!"
Tham mưu trưởng: "Học viện Quân sự có trang bị đặc biệt để chống muỗi..."
"Trang bị đó khó dùng chết đi được! Bọn họ không biết hay sao? Cũng giống như bom cháy mà chúng ta được trang bị vậy, phức tạp một cách khó tin, nhưng hiệu quả cũng chẳng khác gì bom xăng tự chế mà người Ant dùng chai lọ làm ra, chỉ là phạm vi cháy lớn hơn một chút, còn hiệu quả diệt xe tăng thì hoàn toàn như nhau!" Thượng tướng Pock nói xong, dùng sức vung tay vài cái, muốn đập trúng con muỗi đang bay loạn xạ, nhưng đương nhiên là thất bại.
Lúc này, sĩ quan phụ tá của thượng tướng lên tiếng: "Chúng ta có thể đốt một thứ gì đó tạo ra nhiều khói để xua muỗi. Ở quê tôi vẫn làm thế."
Thượng tướng Pock nhìn vào số lượng lớn bản đồ và tài liệu giấy trong sở chỉ huy, lắc đầu: "Thôi bỏ đi, nếu vì đuổi muỗi mà đốt luôn cả sở chỉ huy thì tôi thành trò cười cho toàn quân mất."
Tham mưu trưởng hiến kế: "Có thể dùng nước hoa có mùi nồng, muỗi sẽ không dám đến gần."
Thực ra nước hoa đuổi muỗi là do lấn át mùi cơ thể con người, cũng giống như dùng ngụy trang để che giấu hình dáng.
Dùng khói xua muỗi cũng theo nguyên lý tương tự, nhưng lúc này con người vẫn chưa hiểu rõ về loài muỗi như vậy, họ cho rằng chính mùi hương đã "xua đuổi" lũ muỗi.
Thượng tướng Pock hỏi tham mưu trưởng: "Anh có loại nước hoa nào có mùi nồng không?”
“Tôi có nước hoa Cologne."
Thượng tướng Pock lập tức chìa tay ra: Đưa đây tôi một ít.”
Tham mưu trưởng vội vàng lấy nước hoa Cologne ra, nhét vào tay Thượng tướng Pock.
Vị thượng tướng cũng chẳng quan tâm gì, trực tiếp mở nắp ra, xịt ầm ầm lên người.
Tham mưu trưởng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ biết nhìn vị thượng tướng.
Xịt nước hoa xong, Thượng tướng Pock nhìn xung quanh, nheo mắt lại lắng nghe một lúc, nói: "Hình như không còn tiếng muỗi vo ve nữa."
Vừa dứt lời thì từ một góc nào đó trong sở chỉ huy vang lên tiếng kêu của một loài côn trùng nào đó, như thể đang chế giễu Thượng tướng Pock.
"Chết tiệt." Ông ta chửi.
Tham mưu trưởng: "Kể từ khi chúng ta tiến vào thảo nguyên, số lượng binh sĩ bị ốm ngày càng tăng do muỗi. Chúng ta đã quy định binh lính phải mặc áo dài tay để tránh bị muỗi đốt, nhưng vẫn có rất nhiều người bị sốt rét."
Thượng tướng Pock: "Phát thuốc quinine cho họ đi."
"Vì số người mắc bệnh quá nhiều, vượt quá dự kiến của chúng ta, nên thuốc quinine đã hết rồi. Do thuốc men không được ưu tiên bổ sung như đạn dược, lương thực hay penicillin nên hiện tại các bệnh viện dã chiến các cấp đều đang trong tình trạng thiếu thuốc."
Thượng tướng Pock thở dài: "Vậy thì chỉ có thể chờ chúng ta chiếm lại Yeisk - không, phải đánh xuyên qua sông Sukhaya Verevka, hoàn thành giai đoạn một của Kế hoạch xanh rồi dừng lại nghỉ ngơi, chỉnh đốn thật tốt."
Nói rồi ông ta cầm lấy một chiếc bảng kẹp giấy, gỡ tập tài liệu kẹp trên đó xuống, ném lên bàn, một tay cầm bảng kẹp giấy đuổi muỗi, một tay đi đến trước bản đồ.
"Các anh nói xem, liệu Rokossovsky có thực sự muốn dùng muỗi và bệnh dịch để đánh bại chúng ta không?”
"Chắc là không đâu." Sĩ quan phụ tá đáp,Tôi lại cho rằng Rokossovsky đang chờ được tiếp tế. Thảo nguyên là môi trường khắc nghiệt với chúng ta, nhưng với người Ant cũng vậy, cùng lắm là bọn chúng được người dân địa phương ủng hộ, am hiểu địa hình hơn chúng ta một chút thôi."
Thượng tướng Pock: "Anh nói Rokossovsky đang chờ được tiếp tế..."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động cơ gầm rú.
Sở chỉ huy của Tập đoàn quân số 10 hiện giờ quá đơn sơ, không có cách âm, nên có thể nghe rõ tiếng động cơ trên trời.
Thượng tướng Pock chạy vội ra cửa sở chỉ huy, vén rèm lên đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn trời.
Quả thật trên bầu trời có một chấm nhỏ xíu, không rõ là không quân Ant hay không quân Prosen.
Thượng tướng Pock khẳng định: "Bọn địch đang trinh sát trên không, thật đáng chết, kết quả trinh sát của không quân chúng ta phải do bọn họ tự phân tích, sau đó mới gửi cho chúng ta! Đợi đến lúc chúng ta nhận được thì thông tin trong ảnh đã lỗi thời rồi."
Tham mưu trưởng quay sang hỏi thuộc hạ: "Pháo binh của hai sư đoàn bộ binh đang đối đầu trực tiếp với Rokossovsky đã được ngụy trang kỹ chưa?”
Sĩ quan tham mưu báo cáo: "Hôm qua họ đã bắt đầu xây dựng trận địa pháo binh rồi, theo đúng quy trình thì ngày mai sẽ hoàn thành. Xin yên tâm, thưa ngài, thảo nguyên rộng lớn như vậy, trinh sát chụp ảnh trên không không tìm được vật gì làm mốc để tham chiếu thì rất khó chỉ dựa vào ảnh chụp để xác định vị trí trận địa pháo binh của chúng ta."
Thượng tướng Pock gật đầu, bản thân ông ta là người có kiến thức quân sự rất vững vàng, không cần tham mưu nhắc nhở cũng biết điều này.
Đó chính là hạn chế của không quân thời kỳ này, tình trạng này sau này theo sự phát triển của thiết bị điện tử trên không cho đến khi hệ thống định vị toàn cầu như GPS và Bắc Dau được đưa vào sử dụng mới được giải quyết triệt để.
Nhưng hiện tại, ảnh trinh sát trên không vẫn chỉ có thể dựa vào các dấu hiệu trên mặt đất để xác định xem rốt cuộc đã chụp ở đâu.
Nói tóm lại, chỉ trông cậy vào trinh sát trên không để tìm ra pháo binh và dẫn đường cho pháo binh hủy diệt thì khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Vậy nên cho dù trận địa pháo binh có ngụy trang không kỹ thì cũng không có gì to tát...
Chắc là vậy.
Không quân Ant, Trung đoàn Máy bay Ném bom Chiến đấu số 4.
Ban đầu đây là Trung đoàn Cường kích số 4, nhưng sau khi được trang bị máy bay P-47 Thunderbolt của Hợp CHủng Quốc, đơn vị này cũng có khả năng không chiến nhất định, nên được đổi tên thành Trung đoàn Máy bay Ném bom Chiến đấu.
P-47 cũng đều được phân loại là máy bay ném bom chiến đấu, vì sau khi ném bom xong, chúng có thể quay trở lại bầu trời và "nói chuyện" với những chiếc Bf 109 của Prosen.
Trung đoàn trưởng Drachenko Grigoryevich của Trung đoàn Cường kích số 4 nay là Trung đoàn trưởng Trung đoàn Máy bay Ném bom Chiến đấu số 4, lúc này ông ta đang đứng dưới một tấm bạt che nắng lớn, giao nhiệm vụ cho các phi công.
Drachenko: "Trong đợt trinh sát trên không ngày hôm qua, chúng ta đã phát hiện một số đơn vị pháo binh của địch, nhưng không rõ vị trí cụ thể, pháo binh mặt đất không thể tấn công được. Đây chính là lúc chúng ta ra tay, những bức ảnh mà các anh nhận được đều được đánh dấu tọa độ, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là cày nát toàn bộ khu vực đó!
"Phải cẩn thận, tìm ra trận địa pháo binh của địch! Hiện giờ chúng ta có được những trang bị tốt như vậy, có thể bỏ được II-2 là nhờ có Trung tướng Rokossovsky! Hiện giờ, quân của Trung tướng không có cách nào đối phó với pháo hạng nặng của địch, chúng ta phải chia sẻ gánh nặng với ông ấy!"
Tất cả phi công đồng thanh đáp: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Drachenko: "Tôi đã tự bỏ tiền túi ra để giặt những bức ảnh này! Các anh phải nhớ kỹ hình dáng của trận địa pháo binh địch! Tìm ra chúng, ném bom, sau đó bắn phái"
Một phi công lên tiếng: "Nhưng những trận địa pháo binh đó đều được pháo phòng không bảo vệ."
"Đó là pháo phòng không hạng nặng, dùng để bắn máy bay ném bom hạng nặng. Chỉ cần chúng ta liên tục đổi hướng là có thể tránh được hỏa lực của chúng!" Drachenko vung tay, Đừng sợ! Tôi sẽ đích thân dẫn đầu, đưa các anh tránh khỏi khu vực pháo binh của địch! Được rồi, xuất phát!"
Các phi công vội vàng kẹp ảnh vào bảng kẹp, đứng dậy chạy về phía những chiếc máy bay đang đậu cách đó không xa.
Các nhân viên kỹ thuật mặt đất đã treo đầy bom dưới bụng của những chiếc P-47.
Phi công và kỹ thuật viên mặt đất của Ant đều đã quen thuộc với P-47, họ phát hiện các thông số kỹ thuật mà Hợp CHủng Quốc cung cấp khá là dè dặt, thực tế P-47 có thể mang nhiều hơn 20% trọng lượng bom so với tiêu chuẩn.
Thông thường, để đảm bảo khả năng cơ động của máy bay, các phi công sẽ giảm trọng lượng bom, nhưng phi công của Trung đoàn Cường kích số 4 đã quen lái những chiếc Il-2 nặng nề, nên cảm thấy P-47 chở quá tải vẫn rất linh hoạt, nên đều chọn phương án chở quá tải.
Nếu ai đó vì chở quá tải mà không cất cánh được sẽ bị cả trung đoàn chê cười.
Các phi công chạy về phía "xe tải bom" của mình.
Drachenko cũng đã đến bên cạnh chiếc máy bay của mình, cởi mũ đưa cho kỹ thuật viên, nhận lấy mũ bay và kính bảo hộ, treo lên cánh trái máy bay, sau đó chui vào buồng lái.
Người kỹ thuật viên đội chiếc mũ của Drachenko, ghé sát đầu vào buồng lái nói lớn: "Mọi thứ đều ổn! Sẵn sàng cho lũ Prosen lên trời!"
"Cảm ơn anh, bạn hiền." Drachenko võ vai kỹ thuật viên, nắm lấy cần điều khiển, đẩy cần ga, chiếc máy bay từ từ lăn bánh trên bãi cỏ.
Sân bay dã chiến nơi Trung đoàn Máy bay Ném bom Chiến đấu số 4 đóng quân chỉ là một bãi cỏ được san phẳng, thứ duy nhất cho thấy đây là sân bay là một cột mốc gió được dựng tạm bằng gỗ.
Drachenko nhìn lá cờ trên cột mốc gió, xác định hướng gió và tốc độ gió - do điều kiện sân bay quá kém, không có đài chỉ huy nào thông báo cho ông ta những thông tin này, nên chỉ có thể tự mình quan sát.
Chuẩn bị xong, Drachenko đẩy cần ga, máy bay tăng tốc đột ngột.
Do chở quá tải, máy bay tăng tốc rất chậm, khi gân đến mốc cuối đường băng mới đạt đến tốc độ cất cánh.
Drachenko nhẹ nhàng kéo cần điều khiển, chiếc máy bay lướt nhẹ lên không trung.
"Nặng thật,' Ông ta nói,'Đủ cho lũ khốn Prosen kia một phen hú vía."
Trận địa pháo binh của Sư đoàn Bộ binh 190, quân đội Prosen.
Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn công binh chạy đến trước mặt Trung đoàn trưởng Trung đoàn Pháo binh, chào: "Báo cáo, phía dưới mặt đất toàn là hang chuột đồng, nên pháo của các anh bắn một lúc thì bị lún xuống”
Sáng nay, pháo kích bất ngờ bị dừng lại, bởi vì trong lúc bắn, mặt đất đột nhiên sụt xuống, ba khẩu lựu pháo 105 mm và hai khẩu pháo 150 mm bị ảnh hưởng, không thể đảm bảo độ chính xác.
Để tránh những khẩu pháo khác cũng bị lún, Trung đoàn trưởng Trung đoàn Pháo binh đã ra lệnh ngừng bắn.
Vì chuyện này mà Sư đoàn trưởng Sư đoàn 190 đã nổi trận lôi đình.
Nhưng Trung đoàn trưởng Trung đoàn Pháo binh đã trình bày lý do, cuối cùng được Sư đoàn trưởng đồng ý cho ngừng bắn và cử công binh đến gia cố trận địa.
Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn công binh tiếp tục báo cáo: "Tình hình hiện tại là chúng ta không thể tiếp tục bắn ở đây được nữa, phải chuyển trận địa."
Trung đoàn trưởng Trung đoàn Pháo binh: "Vậy chỗ nào không có chuột đồng?”
"Tôi không biết." Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn công binh đáp.
Trung đoàn trưởng Trung đoàn Pháo binh đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng hô từ trận địa pháo phòng không bên cạnh: "Cẩn thận, không quân địch!"
Trung đoàn trưởng Trung đoàn Pháo binh ngẩng đầu lên, nhìn thấy từ xa trên bầu trời có những vật thể sáng bóng đang lao đến!
"Hỏng rồi! Ẩn nấp!" Ông ta hét lớn.
Cùng lúc đó, pháo phòng không khai hỏa, những khẩu pháo 88 mm gầm lên giận dữ, nhả đạn lên bầu trời. (Hết chương) Chương 219: Vị tướng trên bộ
Ban đầu, phi đội của Drachenko vẫn chưa phát hiện ra trận địa pháo binh dưới mặt đất.
Đúng vậy, trước khi cất cánh họ đã được phát ảnh, mỗi người đều xem rất kỹ, nhưng những bức ảnh này đều được chụp từ trên cao, phi đội cũng chỉ mải nhìn xuống phía dưới nên hoàn toàn không nhận ra mục tiêu ở ngay trước mặt.
Cho đến khi pháo binh mặt đất khai hỏa, một phi công mới phát hiện ra: "Phía trước có gì đó đang bắn!"
Drachenko vội vàng nghiêng cánh, cho máy bay nghiêng sang một bên để nhìn xuống phía trước, quả nhiên nhìn thấy khói đạn. Với kinh nghiệm của mình, ông ta phán đoán đó là pháo phòng không.
"Pháo phòng không khai hỏa rồi, bám theo tôi cơ động!"
Ông ta nhẹ nhàng đẩy cần điều khiển, máy bay bắt đầu lượn vòng sang trái, đồng thời đạp vào bàn đạp bánh lái để điều chỉnh hướng bay.
Những chiếc máy bay khác của Trung đoàn Máy bay Ném bom Chiến đấu số 4 vội vàng bám theo Drachenko, đội hình máy bay như một đàn ngỗng đang đổi hướng trên bầu trời.
Vài giây sau, đạn pháo cao xạ bay đến, được kíp nổ hẹn giờ kích nổ, tạo thành những đám khói đen trên không trung.
Tuy nhiên, vị trí đạn pháo nổ và vị trí của phi đội lúc này cách nhau rất xa.
"Bọn địch lại phải hiệu chỉnh lại mục tiêu rồi, bám sát tôi cơ động. Đẩy cần ga hết cỡ, duy trì tốc độ."
Cứ mỗi lần cơ động là tốc độ lại giảm, hầu hết máy bay thời này đều như vậy, đẩy cần ga hết cỡ là để giảm thiểu tốc độ bị mất, duy trì năng lượng cho máy bay.
Sau khi Drachenko ra lệnh xong, Trung đoàn phó hô: "Chúng ta đều chở quá tải, chỉ dựa vào động cơ thì không thể nào bù lại được năng lượng đã mất, sắp đến mục tiêu rồi, né thêm một đợt nữa rồi bổ nhào thôi!"
Drachenko ước lượng khoảng cách, đồng ý: "Được! Né thêm một đợt pháo cao xạ nữa rồi bổ nhào."
Nói rồi ông ta lại lắc cần điêu khiển và đạp bàn đạp bánh lái, trong khi cơ động, ông ta liếc nhìn bảng đồng hồ.
Kim đồng hồ tốc độ có vẻ đã xuống gần đến vạch nguy hiểm, nhưng hiện tại máy bay đang ở độ cao lớn, tốc độ thực tế sẽ lớn hơn tốc độ hiển thị trên đồng hồ, nên chắc là vẫn ổn.
Nhưng nếu cơ động thêm nữa thì không được, máy bay đang mang quá nhiều bom, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng bay.
Tuy nhiên, Drachenko tự an ủi bản thân, thế này đã là tốt hơn nhiều so với Il-2 rồi, nếu như ông ta đang lái Il-2 thì chỉ có nước lao thẳng vào lưới lửa của pháo phòng không, dựa vào lớp giáp dày để chống đỡ.
"Drachenko!" Phi công lái số 2 gọi,'Đã đến lúc phải trở lại đội hình rồi!"
Lúc này Drachenko mới nhận ra mình đã lơ đễnh, vội vàng kéo cần điều khiển: "Bam theo tôi, lên!"
Chiếc máy bay của ông ta lộn vòng, chuyển sang bổ nhào, trong quá trình bổ nhào, nó dần dần chuyển từ tư thế cắm đầu xuống đất sang tư thế bay ngang.
Ánh lửa trên mặt đất của pháo cao xạ chỉ thị mục tiêu, Drachenko nhắm ngay trận địa pháo cao xạ, rất nhanh đã thấy trận địa bên cạnh, còn chưa kịp ngụy trang trận địa pháo binh.
"Trận địa pháo binh! Kẻ địch không có pháo cao xạ cỡ nòng nhỏ, giảm thấp độ cao ném boml"
Lúc này pháo cao xạ cỡ nòng lớn của kẻ địch lại khai hỏa, nhưng vì kíp nổ hẹn giờ của đạn pháo còn chưa kịp thay đổi, cho nên đạn pháo đều bắn về phía sau đội hình máy bay bổ nhào, nổ tung trên không trung rất cao.
Thậm chí Drachenko còn thấy binh sĩ Prosen luống cuống tay chân điều chỉnh kíp nổ, dùng thứ giống như dây cót để vặn vào đạn pháo.
Thật muốn dội bom san bằng những ụ pháo cao xạ này!
Nghĩ như vậy, Drachenko đạp bánh lái, cho máy bay nghiêng sang bên, ống ngắm súng máy trực tiếp nhắm vào trận địa pháo cao xạ của kẻ địch.
Đây là kinh nghiệm hắn ta đã đúc kết được trong nhiều lần oanh tạc, dùng ống ngắm súng máy hỗ trợ ngắm bắn, chỉ cần hơi ngắm cao một chút, tỷ lệ trúng đích rất đáng tin cậy.
Lần này Drachenko nhắm vào xe đạn bên cạnh trận địa pháo của địch, theo kinh nghiệm của hắn ta chắc chắn sẽ nổ trúng ụ pháo.
Nhưng lần bổ nhào này khá gấp gáp, góc bổ nhào hẳn là không lớn bằng trước kia, sai số chắc chắn sẽ lớn hơn, vậy thì dựa vào uy lực của thuốc nổ để bù đắp.
Drachenko cảm thấy độ cao gần đạt yêu cầu, liền trực tiếp ném bom, sau đó kéo máy bay lên.
Động tác kéo lên đột ngột khiến máu trong người hắn ta dồn hết xuống bàn chân, toàn bộ tâm nhìn đều tối sầm lại, ngay cả bầu trời cũng tối đi.
Drachenko dựa vào kinh nghiệm, điều khiển cần lái về vị trí cũ.
Tâm nhìn khôi phục, hắn ta nhìn độ cao kế, xác định bây giờ máy bay đã trở vê độ cao hai nghìn mét, vẫn đang tiếp tục leo lên, đồng thời con số trên đồng hồ đo tốc độ cũng đang giảm mạnh.
Hắn ta điều chỉnh khoảng cách giữa các cánh quạt, sau đó hô vào radio: "Có ai không kéo lên được không?"
Lúc này, vụ nổ trên mặt đất chiếu sáng kính chiếu hậu buồng lái của Drachenko.
Hắn ta không khỏi quay đầu muốn xem tình hình trên mặt đất, nhưng tâm nhìn phía sau của P47 không tốt.
Trong radio có người hô: "Đoàn trưởng, chúng ta đã cho nổ một quả lớn rồi! Không biết ai đã châm lửa đạn dược của địch!"
Lúc này ánh sáng của đợt nổ thứ hai chiếu sáng kính chiếu hậu.
Drachenko đẩy cần lái sang trái, như vậy máy bay sẽ chuyển từ leo lên sang bay vòng trái, hắn ta có thể quan sát được phía dưới.
Mặt đất đã biến thành biển lửa, quân Prosen đang bỏ chạy tán loạn.
Bỗng nhiên, Drachenko nhìn thấy một chiếc xe tải đang chạy xa khỏi vụ nổ, rõ ràng chiếc xe tải này cũng chở đạn dược, tài xế đang cố gắng để nó không bị vạ lây.
"Mọi người, hủy diệt của địch vẫn chưa đủ, giải tán đội hình, tự do bắn phá những chiếc xe tải đang chạy trốn kia! Đây là Đoàn oanh tạc cơ chiến đấu thứ tư, có ai nghe thấy tôi gọi không? Yak Yak, chúng tôi đang bắn phá xe co của địch, cần Yak yểm hội" Vừa hô hào, Drachenko vừa điều khiển máy bay bổ nhào lần nữa, mục tiêu chính là chiếc xe chở đạn đang bỏ chạy kia.
Hắn ta đưa chiếc xe tải vào ống ngắm, bóp cò.
Tám khẩu súng máy hạng nặng bắn ra một cơn mưa đạn dữ dội, ngay lập tức đuổi kịp chiếc xe tải kia. Đạn dược Liên Hiệp Vương Quốc cung cấp còn có cả đạn xuyên giáp và đạn cháy, ngay lập tức đã bắn trúng xe tải.
Tài xế thấy tình thế không ổn, đẩy cửa xe nhảy ra, sau đó chiếc xe tải bốc cháy lao thẳng về phía trước, cuối cùng nổ tung thành một quả cầu lửa.
Drachenko hài lòng kéo máy bay lên.
Lúc này trong tiếng rè rè của radio truyền đến một câu trả lời ú ớ: "Các người... Ở đâu..."
Drachenko: "Cậu nhìn xem chỗ nào trên mặt đất có đám cháy lớn nhất thì bay về phía đó, Tovaryš!"
Hắn ta lấy lại độ cao, sau đó bay bằng để tích lũy tốc độ, đồng thời quay đầu quan sát mặt đất.
Máy bay chiến đấu của Đoàn oanh tạc cơ chiến đấu thứ tư đang bắn phá khắp nơi, tám khẩu súng máy hạng nặng tỏ ra rất hiệu quả khi tấn công các mục tiêu mềm như xe tải, bộ binh...
Thậm chí lớp giáp trên nóc của một số xe bán xích cũng không chịu nổi hỏa lực của súng máy 12,7 ly.
Trong radio, một phi công của đoàn bốn hô lớn: 'Lần này chúng ta cũng là Lục quân Anh hùng rồi!"
Còn Drachenko dẫn theo máy bay hộ tống vẫn luôn bay lên cao dần và tích lũy tốc độ, bởi vì hắn ta cảm thấy với trình độ phối hợp của quân Prosen, không quân Prosen nên xuất hiện rồi.
Ở độ cao thấp và tốc độ thấp, P47 không phải là đối thủ của BF109.
Lỡ như 109 thật sự xuất hiện, chỉ có thể dựa vào bản thân và máy bay hộ tống để đuổi chúng đi.
Đột nhiên, Drachenko nhìn thấy ánh phản chiếu trên nắp buồng lái.
Là tám chiếc 109!
"Mọi người! 109 đến rồi! Chuẩn bị cơ động phòng ngự!”
Vừa nói, Drachenko vừa tiếp tục bổ nhào về phía những chiếc 109.
Sự chú ý của những chiếc 109 đều tập trung vào những chiếc P47 ở độ cao thấp, hoàn toàn không để ý đến cuộc tấn công từ trên cao.
Chỉ trong nháy mắt, hai chiếc 109 đã bị bắn cháy, những chiếc 109 còn lại tản ra bỏ chạy.
"Kéo lên, kéo lên! Chỉ cần chặn được đợt tấn công đầu tiên của chúng là được!" Drachenko vừa tự mình kéo máy bay lên, vừa hô với máy bay hộ tống,'Đừng bám theo chúng, đừng bám theo! Kéo lên để thoát ly! Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ yểm hộ đồng đội rồi!"
"Số còn lại giao cho chúng tôi!" Cùng với tiếng hô lớn trong radio, một chiếc Yak-1 lướt qua phía bên phải chiếc P47 đang leo lên.
Động cơ làm mát bằng dung dịch của Yak đã được tăng lực, các ống xả đều đang phụt lửa.
Trong khoảnh khắc lóe sáng của tia lửa điện, Drachenko nhìn thấy bên cạnh nắp buồng lái của Yak có vẽ một hàng ngôi sao đỏ.
Hai chiếc P47 đang leo lên cứ như vậy xuyên qua đội hình máy bay Yak đang lao về phía quân địch.
Drachenko ấn micro và nói: "Yak đến rồi, chú ý, Yak đến rồi! Đầu là máy bay động cơ làm mát bằng dung dịch kiểu dáng thuôn dài, đừng bắn nhầm, đừng bắn nhầm! Máy bay địch có mũi màu vàng, máy bay địch có mũi màu vàng! Mục tiêu của chúng ta vẫn là các mục tiêu mềm trên mặt đất, mục tiêu của chúng ta vẫn là các mục tiêu mềm trên mặt đất!"
"Rõ!" Trong radio, không biết ai đó hô lên/'Mục tiêu của chúng ta là trở thành Lục quân Anh hùng mài"
Trung tá Hank, đoàn trưởng đoàn pháo binh của Prosen, nằm rạp trên mặt đất, nhìn hai bên đang giao chiến trên bầu trời.
Rõ ràng là số lượng máy bay của đối phương nhiều hơn không quân Prosen.
Những chiếc máy bay chiến đấu thon dài như 109 đang quần nhau với 109, còn những chiếc máy bay "mập mạp" như bình sữa đang "liếm đất".
Máy bay chiến đấu của đối phương hình như gọi là Yak, hỏa lực tương đối yếu, không thích hợp để tấn công mặt đất. Còn những chiếc máy bay "mập mạp" kia thì có rất nhiều súng máy, khi khai hỏa, hai bên cánh như mọc ra hai thanh kiếm ánh sáng, quét đến đâu trên mặt đất là chết chóc đến đó.
Mặt đất đã biến thành biển lửa, khắp nơi đều là xe cộ và xe bán xích bị bắn cháy.
May mà sáng nay trời vừa mưa nhỏ, cỏ cây còn ẩm ướt, nếu không thảo nguyên mà bốc cháy thì phiền phức to.
Trung tá Hank nằm rạp trên mặt đất, không dám động đậy, sợ bản thân trở thành mục tiêu của máy bay địch, hắn ta không có lòng tin mình có thể sống sót trong trận càn quét dữ dội như vậy.
"Cái gì?" Tại sở chỉ huy Tập đoàn quân số 10, Tham mưu trưởng lớn tiếng hỏi/'Nói lớn lên! Bị không kích ở đâu? Trận địa pháo binh? Không quân đang làm cái quái gì vậy?”
Thượng tướng Pock giật lấy ống nghe: "Bị không kích ở đâu?"
Đầu dây bên kia đáp: "Sư đoàn của chúng tôi... trận địa pháo binh của Sư đoàn 190, chúng tôi đã mất gần như toàn bộ đạn pháo, một nửa số pháo cũng bị bỏ lại."
Thượng tướng Pock: "Sẽ có người bổ sung cho các anh. Còn trận địa pháo phòng không đâu?”
"Pháo phòng không không đối phó được loại máy bay ném bom mới của địch, chúng tôi bố trí pháo phòng không theo tiêu chuẩn để đối phó với loại máy bay ném bom chiến thuật hai động cơ của chúng. Pháo phòng không cỡ nòng nhỏ được bố trí để bảo vệ tuyến đầu, đối phó với Il-2. Nhưng chúng tôi không thấy bóng dáng chiếc II-2 nào, toàn là loại máy bay ném bom bổ nhào mới."
"Tôi biết rồi." Pock gác máy, nhưng lập tức lại cầm ống nghe lên;Nối máy với không quân. Thượng tướng Kelter à? Không quân Ant vừa ném bom trận địa pháo binh của tôi, tôi yêu cầu các anh lập tức ném bom trận địa pháo binh của Ant!"
Thượng tướng Kelter: "Chúng tôi đã ném bom trận địa pháo binh của Ant rồi, còn tiện thể ném bom cả sở chỉ huy của Rokossovsky, trinh sát đường không cho thấy hiệu quả rất khả quan, biết đâu Rokossovsky đã bị chúng ta cho lên đường rồi!"
"Quỷ tha ma bắt anh đi! Nếu Rokossovsky dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, hắn ta đã không thể nhảy nhót đến bây giờ! Tôi yêu cầu các anh ném bom trận địa pháo binh của địch một lần nữal"
"Được rồi, được rồi, tôi sẽ sắp xếp ngay, nhưng từ khi Rokossovsky đến tiền tuyến, lực lượng không quân của địch đã tăng cường đáng kể, một số đơn vị không quân tinh nhuệ đã được điều động đến đây..."
"Anh muốn nói gì?" Pock chất vấn,/'Anh đang biện minh cho sự bất tài của mình sao?"
"Tất nhiên là không, tôi chỉ thông báo cho anh biết tình hình. Chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp ném bom trận địa pháo binh của địch."
(Hết chương) Chương 220: “Có qua có lại"
Tập đoàn quân cơ động số 1, trận địa pháo binh giả.
Cùng lúc quả bom rơi xuống, một chiếc máy bay ném bom bổ nhào Stuka của Prosen kéo theo làn khói đen đặc đập xuống đất.
Tên lửa Thần Tiễn thứ hai cũng được phóng lên, vẽ một đường cong trên không trung, đuổi theo chiếc máy bay địch đang bay thấp.
Chiếc Stuka bị Thần Tiễn cắn đuôi, xạ thủ súng máy tuyệt vọng bắn về phía tên lửa đang áp sát. Tiếc là mật độ hỏa lực của súng máy không thể so sánh với vũ khí phòng thủ tâm gần, độ chính xác khi ngắm bắn bằng tay cũng không thể bằng radar và hệ thống ngắm quang điện của thế hệ sau.
Thần Tiễn cứ như vậy đuổi kịp Stuka, nổ tung thành một quả cầu lửa màu da cam.
Chiếc Stuka bốc cháy dữ dội, cả cánh cũng bốc cháy, lao thẳng xuống đất.
Tên lửa Thần Tiễn thứ ba được phóng đi, đuổi theo chiếc máy bay địch đã biến mất ở đường chân trời.
Trên trận địa phóng, các binh sĩ Vệ giáo đã bắt đầu di chuyển bệ phóng và các thiết bị khác, nhưng các nữ tu cầu nguyện vẫn quỳ trên tấm đệm, duy trì tư thế cầu nguyện.
"Katyusha, chúng ta nên di chuyển thôi."
Katyusha là biệt danh của Yekaterina, sau một thời gian dài chiến đấu cùng nhau, các binh sĩ Vệ giáo đã trở nên thân thiết với các nữ tu cầu nguyện, nên gọi bằng biệt danh.
Hơn nữa, vì Katyusha có vóc người nhỏ nhắn, ai cũng coi cô như em gái mà chăm sóc.
Cô gái không trả lời, tiếp tục cầu nguyện, rõ ràng cô rất hy vọng tên lửa Thần Tiễn vừa phóng trúng đích.
Phó đội trưởng Yetsemenko liếc nhìn đồng hồ, vỗ vai Katyusha: "Được rồi, tên lửa đã ra khỏi giai đoạn tăng tốc, dù không trúng đích cũng không thể đuổi kịp máy bay địch đang bay thấp nữa."
Katyusha lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra: "Bắn hạ được mấy chiếc?"
Cô không giống những nữ tu cầu nguyện khác, sau khi tên lửa được phóng đi, cô không cần phải nhìn theo mục tiêu nữa, vì vậy khi câu nguyện, cô thường nhắm mắt lại, như vậy trông có vẻ thành tâm hơn.
"Hai chiếc." Yetsemenko giơ hai ngón tay,'Còn chiếc cuối cùng, có thể hỏi bộ binh xem có tìm thấy mảnh vỡ của tên lửa rơi xuống hay không, nếu gần mảnh vỡ không có xác máy bay địch thì chắc là không trúng. Thôi, di chuyển thôi."
Nói xong, Yetsemenko đưa tay kéo Katyusha đứng dậy, đi về phía chiếc xe tải đang chờ sẵn.
Katyusha đi theo anh, vừa đi vừa nói: "Như vậy là tôi đã bắn hạ được 16 máy bay địch rồi, có được tặng thưởng Huân chương Sao Vàng chưa?"
"Chắc là có. Bây giờ cô là nữ tu cầu nguyện có thành tích xuất sắc nhất của chúng ta, theo lý mà nói thì phải được tặng thưởng Huân chương Sao Vàng. Tôi sẽ viết báo cáo lên cấp trên." Yetsemenko đáp.
Katyusha: "Nếu tôi được tặng thưởng Huân chương Sao Vàng, chắc là Tư lệnh Tập đoàn quân sẽ đích thân trao tặng chứ?”
"Chắc là vậy. Sao, cô cũng thầm thương trộm nhớ Rokossovsky à?" "Không có." Katyusha lập tức đáp, vài giây sau lại nói,Nhưng ai cũng mong muốn người trao tặng Huân chương Sao Vàng cho mình là một người tài giỏi, phải không? Đợi chiến tranh kết thúc, tôi thành bà lão rồi, có thể kể với con cháu: "Người trao tặng Huân chương cho bà năm đó chính là Nguyên soái Rokossovsky đấy."
Yetsemenko cười ha hả: "Năm đó, khi ông ấy dẫn chúng tôi phá vây ở Rogneda, chúng tôi còn nghĩ "Thôi xong, lần này gặp phải một chỉ huy tồi tệ rồï, tôi còn cãi nhau một trận với ông ấy, vì ông ấy không cho chúng tôi đặt bệ phóng Thần Tiễn trên đỉnh tháp chuông."
Katyusha kinh ngạc: "Thật sao?”
"Thật, kết quả là quân địch vừa tiến đến, phát pháo đầu tiên đã phá hủy tháp chuông, nếu như Tư lệnh không ra lệnh cho chúng tôi chuyển trận địa, có lẽ tôi và vợ Tư lệnh đã chết ở đó rồi."
"Ra vậy."
Yetsemenko lên xe trước, sau đó đưa tay về phía Katyusha.
Katyusha cũng không khách sáo, nắm lấy tay anh trèo lên xe tải - nếu tự mình leo, có lẽ cô phải bám vào bánh xe mới lên được.
Katyusha ngồi xuống thùng xe, hỏi với vẻ quan tâm: "Vậy là Tư lệnh đã cứu anh một mạng?”
"Có thể nói như vậy. Nhưng sau đó, trận chiến diễn ra rất ác liệt, tôi đã chuẩn bị tinh thần hy sinh vì Tổ quốc, xe tăng và bộ binh của địch đã áp sát đến cách chúng tôi chưa đầy 20 mét, chúng tôi không thể tìm được góc bắn nào cho Thần Tiễn.
"Kết quả là Tư lệnh đã đích thân chỉ huy một chiếc xe tăng vòng ra phía sau lưng địch, giải cứu chúng tôi."
Không hiểu sao Katyusha lại lộ ra vẻ mặt mơ màng: "Ra vậy!"
Lúc này, một người lính Vệ giáo ngồi đối diện Katyusha lên tiếng: "May mà có Tư lệnh, sử dụng Thần Tiễn để phòng không, tỷ lệ thương vong của các nữ tu cầu nguyện mới giảm xuống. Nếu không, bây giờ chúng ta vẫn còn ở tiên tuyến, đối mặt với nguy cơ bị xe tăng địch tấn công bất cứ lúc nào."
Yetsemenko: "May mà không phải như vậy, nếu không, nữ tu cầu nguyện và Thần Tiễn sẽ sớm trở thành những cái tên trong lịch sử, không biết bao giờ mới có thể tập hợp đủ nữ tu để thành lập Tiểu đoàn Thần Tiễn."
"Bây giờ cũng không còn Tiểu đoàn Thần Tiễn nữa." Người lính Vệ giáo nói,'Mọi người xem, chúng ta chỉ còn có 5 nữ tu cầu nguyện, cả Tập đoàn quân chỉ còn từng này người."
Katyusha ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, cảm thán: "Thánh Andrew đã nói, khi năng suất lao động càng phát triển, quy mô chiến tranh càng lớn, chúng ta sẽ càng ít được sử dụng, bây giờ thì ứng nghiệm rồi."
Yetsemenko trầm giọng nói: "Vinh quang cho Thánh Andrew, Amen."
Những người khác cũng khẽ đáp lại: Amen."
"Địch đã ném bom trận địa pháo binh giả của chúng ta." Pavlov đặt bản báo cáo xuống, nhìn Vương Trung.
Vương Trung: “Tướng quân! Xem ông chạy đâu cho thoát!"
"Cậu quá chú trọng tấn công rồi." Popov cười nói, di chuyển quân Xe của mình, dễ dàng hóa giải thế tấn công của Vương Trung, sau đó nhắc nhở, Cậu sắp thua rồi đấy." Vương Trung vội vàng nhìn về phía quân Vua của mình, im lặng một lúc lâu, sau đó kéo dài giọng "Ồ" một tiếng, rồi than thở: "Quân cờ này có thể đi chéo, Tốt đến cuối bàn cờ còn có thể biến hình, phức tạp quá. Đặc biệt là con Tốt đến cuối bàn cờ được thăng cấp, biến thành Xe, Mã, Tượng thì tôi còn hiểu được, biến thành Hậu là sao? Giả gái à?"
Popov cười ha hả.
Vương Trung: "Cười cái gì, tôi nói không đúng sao? Con tốt này biến thành Hậu, có đẻ được Thái tử không? Không hợp lý!"
Vasili khoanh tay trước ngực: "Kỳ nghệ của Tư lệnh thật tệ."
Nói nhảm, từ nhỏ tôi đã không chơi cờ vual
Hay là đổi sang cờ tướng, chúng ta chơi trên bàn cờ "Sở hà Hán giới" thử xem?
Lúc này Pavlov lên tiếng: "Dich đã không kích trận địa pháo binh giả của chúng ta!"
Vương Trung: "Biết rồi, tìm một chỗ khác, bố trí trận địa giả khác đi. Còn trận địa pháo binh thật thì mau chóng ngụy trang cho kỹ. Nào nào, chơi lại nào, tôi cảm giác mình đã nắm được bí quyết chơi cờ vua rồi."
Pavlov: "Các cậu không thể ngừng chơi cờ vua được sao?"
Vương Trung: "Đây là thể hiện sự tin tưởng vào năng lực của ông đấy! Hay là thế này, tôi ra tiền tuyến lái xe tăng hạng nhẹ nhé?”
"Cậu không nghĩ đến việc làm chút việc mà người chỉ huy nên làm sao?"
Vương Trung: "Tôi đã phê duyệt xong tài liệu rồi! Cả một chồng cao như vậy đấy!"
"Sao tự dưng cậu đường đường là Tư lệnh mà lại không làm việc đàng hoàng, còn lớn tiếng biện minh nữa?”
Vương Trung thở dài: "Dich hiện giờ không có động tĩnh gì, cho dù là tấn công trực diện hay là chiến thuật kìm kẹp, đều không phát động.
"Tôi đoán, tiếp tế của chúng cũng đang gặp khó khăn vì thảo nguyên, dù sao từ trung tâm hậu cần của chúng đến đây cũng phải gần 200 cây số, không ít xe tiếp tế đã bị sa lầy trên thảo nguyên, lại còn bị máy bay ném bom Pe-2 của chúng ta oanh tạc nữa, haiz."
Popov vừa bày lại quân cờ, vừa nói: "Quân Prosen có lẽ đã nhầm lẫn, coi đại thảo nguyên Nam Ant là vùng đất đen màu mỡ của Kazaria, bọn chúng không chịu nghĩ xem, tại sao ở Kazaria, làng mạc lại san sát như sao trên trời, còn ở đây thì lại thưa thớt dân cư như vậy."
Vương Trung: "Lúc mới đến đây, tôi cũng không biết tình hình ở đây lại như vậy. Kết quả là, dây điện thoại suốt ngày bị chuột đồng cắn đứt, khắp nơi đều là địa hình hiểm trở mà xe tăng cũng không thể di chuyển, cỏ mọc cao đến mức có thể cuốn cả bánh xe tải - thật là..."
"Khó trách năm đó, Xia Boyang phải mất rất nhiều thời gian để tiêu diệt bọn thổ phỉ trên thảo nguyên, cuối cùng còn bị tập kích sở chỉ huy, thảo nguyên này, nếu không quen thuộc địa hình thì rất dễ bị tập kích"
Vasili: "*à chúng ta đang chuẩn bị tập kích chúng!"
Vương Trung: "Không chính xác, là tập kích tuyến hậu cần của chúng. Gươm của ky binh không thể chém nát xe tăng."
"Nhưng chúng tôi được trang bị bom xăng để chống tăng." Giọng nói vang lên từ cửa sở chỉ huy. Vương Trung quay đầu lại, thấy hai sĩ quan mặc quần ky binh bước vào - quân phục ky binh mới, vì tiết kiệm nguyên liệu, phần thân trên cơ bản giống với quân phục của bộ binh, chỉ có quần là vẫn giữ nguyên kiểu dáng của ky binh, vì vậy chỉ có thể nhận ra ky binh qua trang phục này.
Pavlov, với tư cách Tham mưu trưởng, đã tận tâm thực hiện nhiệm vụ của mình, tiến lên chào hỏi: "Hai vị là... 2"
"Báo cáo, chúng tôi là Thiếu tá Gorokhov, Trung đoàn trưởng Trung đoàn Ky binh số 1, Sư đoàn 33, Quân đoàn Ky binh 20, dẫn đầu đội tiên phong đến báo cáo!" Nói xong, hai sĩ quan giơ tay chào theo kiểu quân đội.
Vương Trung đứng dậy, chỉnh lại trang phục, giơ tay chào đáp lễ: "Chào hai anh. Đến thật đúng lúc, chúng tôi vừa tổng hợp những thông tin thu thập được từ những người chăn nuôi địa phương lên bản đồ."
Pavlov liếc nhìn Vương Trung.
Vẻ mặt của anh ta cũng dễ hiểu, bởi vì Vương Trung nói như thể việc thu thập thông tin này có liên quan mật thiết đến mình, nhưng thực ra hoàn toàn không phải, đó là công lao của các sĩ quan tham mưu phụ trách bản đồ.
Vương Trung phớt lờ Pavlov, nhiệt tình giới thiệu với các sĩ quan ky binh: "Mời hai anh xem bản đồ, có gì chưa rõ cứ hỏi ông lão chăn nuôi kia, ông ấy từng là sĩ quan cận vệ của Sa hoàng, kiến thức quân sự rất uyên thâm."
Gorokhov nói: "Trong đội của chúng tôi cũng có những người là dân chăn nuôi địa phương, trên đường hành quân, họ đã tách ra để tìm kiếm những người đồng hương của mình, chắc chắn sẽ mang vê nhiều người quen thuộc địa hình."
Vương Trung lo lắng hỏi: "Có thể vận động họ được không? Ông lão chăn nuôi kia là người bảo thủ, rất cứng đầu."
"Tôi đã cử giáo sĩ đi cùng, chắc là thuyết phục được. Theo như những người lính của tôi nói, hiện nay trong số những người chăn nuôi có rất nhiều người theo chủ nghĩa thế tục rồi."
Vương Trung gật đầu: "Tốt, chúng tôi cũng đã nhờ ông lão viết một bức thư cho các trưởng lão của những người chăn nuôi, khi nào chủ lực Quân đoàn Ky binh của các anh đến, chắc chắn sẽ có đủ người dẫn đường. Nhưng các anh phải chú ý, bảo vệ an toàn cho quần chúng, không để cho những người dẫn đường bị thương, thà hy sinh bản thân, cũng phải đảm bảo an toàn cho họ."
Gorokhov nhìn chằm chằm Vương Trung vài giây, nói: 'Quả nhiên ngài giống như lời đồn."
Vương Trung: "Lời đồn thế nào?"
"Họ nói, khi rút lui, ngài cũng nhất quyết đưa cả dân thường đi cùng, khi phòng thủ một nơi nào đó, việc đầu tiên là sơ tán phụ nữ và trẻ em."
Vương Trung: "Tôi chỉ đang báo đáp ân tình của những người dân đã nhiều lần cứu mạng tôi. Chuyện này không đáng để nhắc đến, sau này đừng nói nữa."
"Vâng.' Gorokhov giơ tay chào.
Vương Trung: "À đúng rồi, các anh có quen Kiriyenko không?"
“Anh ấy là bạn tốt của Quân đoàn trưởng." Gorokhov trả lời.
"Vậy à." Vương Trung gật đầu,'Nhanh chóng làm quen với địa hình đi, ngày mai nhiệm vụ của các anh rất nặng nề, có thể phá vỡ thế gong kìm của địch hay không, phụ thuộc vào việc ky binh của các anh phi nước đại trên thảo nguyên như thế nào đấy!" (Hết chương) Chương 221: Dương mưu
Nửa ngày sau đó, bộ đội ky binh sư đoàn 33 lục tục đến, thoáng cái trong làng nhét đầy ky binh.
Vương Trung nói với sư trưởng sư đoàn 33: "Mọi người cứ ăn uống thoải mái, cần bổ sung gì thì bổ sung ngay, xong rồi thì ra khỏi thành dựng lều trại chuẩn bị nghỉ qua đêm, thành phố nằm trong tâm pháo của địch, đừng tập trung quá đông người trong thành."
Vị sư trưởng chào: "Rõ. Khó trách tôi thấy rất nhiều bộ binh và thiết giáp deu đóng quân ngoài thành, hóa ra là vì đề phòng pháo kích."
Vương Trung: "Chứ còn gì nữa? Nếu không phải lo bọn chúng bắn pháo, tôi cũng đâu muốn để anh em phơi nắng ngoài này."
Vị sư trưởng: "Chúng tôi sẽ phái một tiểu đội đi thăm dò vị trí pháo binh của chúng."
Vương Trung: "Không quân trinh sát được vị trí pháo binh của chúng rồi, nhưng căn cứ vào ảnh chụp, chúng bố trí rất nhiều quân tinh nhuệ quanh đó, bao gồm một tiểu đoàn pháo phòng không, và một lượng lớn bộ binh.
"Tôi khuyên các anh chỉ nên phái một đội cảm tử là được rồi, đừng hy sinh quá nhiều người. Mục tiêu chính của chúng ta là cả vùng thảo nguyên rộng lớn này, bọn chúng chắc chắn không đủ người để phòng thủ trên một khu vực rộng lớn như thế"
Vương Trung vừa nói, vừa cầm gậy chỉ huy khoanh một vòng tròn lớn trên bản đồ.
Pavlov: "Trinh sát không quân cũng không phát hiện thấy trận địa phòng ngự kiên cố nào trên thảo nguyên, cho dù có thì tiếp tế cũng là vấn đề. Quân đội càng hiện đại hóa, càng cơ giới hóa thì càng bất lợi khi tác chiến trên thảo nguyên, trong khi ky binh các anh lại có thể tự do di chuyển."
Vương Trung: "Chính vì thế tôi mới yêu cầu Bộ Tổng tư lệnh điều động ky binh cho tôi, hai quân của các anh sẽ chia làm hai cánh, tung hoành trên thảo nguyên. Tôi biết các anh được trang bị lựu đạn cháy, nhưng tôi yêu cầu các anh không được đối đầu trực diện với lực lượng thiết giáp của địch, gặp xe thiết giáp, thậm chí là xe bán xích thì cũng phải vòng tránh.
"Nhiệm vụ của các anh chỉ có tấn công hậu cần của bọn chúng."
"Chỉ có hậu cần thôi sao?"
"Phải."
Lúc này Pavlov nói: "Quân ky binh vẫn chưa đến đông đủ, cậu mới chỉ nói chuyện với một vị sư trưởng, ngày mai còn phải nhắc lại."
Lúc này vị sư trưởng sư đoàn 33 nói: "Thật ra quân chúng tôi chỉ có hai sư đoàn, còn quân đoàn ky binh 21 thậm chí chỉ có một sư đoàn, ngay cả cơ quan bộ chỉ huy cũng tỉnh giản."
Vương Trung nhíu mày: "Vì sao?”
"Vì không còn ky binh." Vị sư trưởng nhún vai,'Phần lớn các sư đoàn ky binh đều được chuyển đổi thành sư đoàn xe tăng, các vị tư lệnh sư đoàn, tư lệnh quân đoàn ky binh cũng lắc mình biến thành tư lệnh sư đoàn xe tăng, tư lệnh quân đoàn xe tăng."
Vương Trung cau mày: "Cho dù ky binh không còn phù hợp với chiến tranh hiện đại, cũng không thể làm như vậy, ky binh và xe tăng hoàn toàn khác nhau! Chỉ có những kẻ thiếu hiểu biết mới đánh đồng chúng." Vị sư trưởng lúng túng nói: "Có lẽ ý của thượng cấp là, xe tăng dùng để cơ động sâu sau khi chọc thủng phòng tuyến của địch, ky binh cũng vậy."
"Hỗn xược!" Vương Trung quát: 'Cách sử dụng ky binh và xe tăng khác nhau một trời một vực, tôi phải gọi điện thoại cho đại tướng Tuganev yêu cầu ông ấy dừng ngay việc chuyển đổi này lại."
Lúc này Pavlov nói: "Việc chuyển đổi ky binh thành lính xe tăng không có vấn đề gì, chúng ta duy trì lực lượng ky binh quy mô lớn như vậy, không chuyển đổi thì biết làm sao? Trên đại thảo nguyên Nam Ant có thể dùng ky binh, nhưng trên vùng đất đen của Kazaria thì sao? Trong rừng rậm và đầm lầy ở Livonia thì sao?
"Vấn đề then chốt là cần phải huấn luyện đầy đủ cho sĩ quan và binh sĩ ky binh! Khiến họ hiểu được cách sử dụng lực lượng xe tăng, đúng không?”
Vương Trung suy nghĩ một chút, thấy Pavlov nói cũng có lý, bèn thôi không bàn đến chuyện này nữa, mà hỏi vị sư trưởng ky binh trước mặt: "Y anh là hai quân đoàn ky binh có thực lực không đồng đều? Vậy kế hoạch ban đầu của chúng ta, mỗi quân đoàn phụ trách một cánh không thực hiện được rồi."
Vị sư trưởng: "Có thể điều một phần quân số của sư đoàn còn lại bên quân chúng tôi sang tăng cường cho quân đoàn 21.
"Các chiến sĩ có ý kiến gì không?" Vương Trung hỏi.
"Sẽ không đâu, đều là đồng đội vào sinh ra tử với nhau cả." Vị sư trưởng mỉm cười.
"Rất tốt." Vương Trung quay sang Pavlov: "Lập tức tiến hành việc điều động đi."
"Giao cho tôi."
Nói rồi, Vương Trung võ vai vị sư trưởng: "Tối nay mọi người chịu khó ngủ lều, ngày mai, sau khi toàn bộ ky binh tập kết day đủ, chúng ta sẽ phát động tấn công trong đêm. Nhân lúc trời tối, chúng ta sẽ bất ngờ đánh vào sâu trong thảo nguyên, khiến bọn chúng trở tay không kịp."
Bộ tư lệnh Tập đoàn quân số 10 của Prosen, một chiếc xe thùng chở sĩ quan liên lạc của không quân chạy đến trước lều chỉ huy.
Lúc này đã là chín giờ tối, nhưng trời vẫn chưa tối hẳn.
Vị trung tá không quân bước xuống xe, sải bước vào lều.
Trong lều, thượng tướng Pock đang vừa hùng hùng hổ hổ đập muỗi vừa chửi: "Chết tiệt! Rokossovsky muốn để lũ muỗi cắn chết chúng ta hay sao? Muỗi, còn cả chấy rận nữa!"
Nghe thấy hai chữ "chấy rận”, vị trung tá không quân quyết định dừng bước, giữ một khoảng cách an toàn với vị thượng tướng.
Vị tướng trừng mắt nhìn anh ta: "Tôi chưa có chấy rận, quần áo của tôi đều được giặt bằng nước nóng! Nhưng cứ ở trên cái đất thảo nguyên này thêm vài ngày nữa thì không biết chừng! Binh lính của chúng ta rất nhiêu người đã bị chấy rận rồi! Cho nên, hi vọng không quân có tin tốt!"
Vị trung tá không quân lấy túi tài liệu ra: "Đương nhiên là có tin tốt, chúng tôi đã phá hủy trận địa pháo binh của Rokossovsky. Những trận địa này đều được phòng thủ bởi Thần tiễn, vì phá hủy chúng, chúng tôi đã mất bốn chiếc Stuka, bốn tổ lái giàu kinh nghiệm đã không trở về! Điều đó chứng tỏ đây là trận địa thật, pháo binh của Rokossovsky đã bị thiệt hại nặng nề!"
Vị thượng tướng ra hiệu, viên phụ tá của ông ta lập tức tiến lên nhận túi tài liệu, mở ra lấy những thứ bên trong: "La ảnh chụp."
Vị thượng tướng: "Ảnh chụp trận địa pháo binh của địch bị phá hủy sao?"
"Vâng, còn có cả ảnh chụp sở chỉ huy của Rokossovsky bị đánh sập."
"Hừ”" Vị thượng tướng giật lấy xấp ảnh từ tay viên phụ tá, nhanh chóng lướt qua, sau đó mắng: '"Khốn kiếp! Trận địa pháo binh này nhìn giống như bị phá hủy sao? Xác pháo, xác xe đâu?"
"Chuyên gia tình báo của chúng tôi phán đoán, chúng đã được di chuyển đi nơi khác." Vị trung tá nói.
"Xác cũng di chuyển?" Vị thượng tướng chất vấn: "Vô lý!"
Vị trung tá thản nhiên đáp: "Có lẽ là để gây nhiễu phán đoán của chúng ta. Rokossovsky rất giảo hoạt..."
"Rokossovsky rất giảo hoạt, vì thế đây rất có thể là trận địa giả! Trong chiến dịch Olaci cũng có báo cáo như vậy! Loktev cũng vậy!"
Vị trung tá: "Nhưng những trận địa này đều được Thần tiễn bảo vệ. Ant đang chịu tổn thất nặng nề về tu sĩ cầu nguyện, không có khả năng dùng họ để bảo vệ trận địa giả."
Thượng tướng Pock dừng lại, bởi vì ông ta cũng là người Prosen, cũng có sự cẩn trọng đặc trưng của người Prosen, sự cẩn trọng này mách bảo ông ta, quả thật không có khả năng dùng những tu sĩ cầu nguyện vốn đã rất quý giá để phòng thủ cho trận địa giả.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn thấy có gì đó không đúng lắm, bèn nói với Tham mưu trưởng: "Gọi điện thoại cho sư đoàn 190, hỏi xem hôm nay họ có bị pháo kích không."
Tham mưu trưởng gật đầu.
Rất nhanh, báo cáo đã được gửi về: "Sư đoàn 190 hôm nay không bị pháo kích."
Kỳ thực là vì Vương Trung không cho trinh sát tiền phương nên không biết phải pháo kích vào đâu. Nhưng thượng tướng Pock không thể nào biết được điều này.
Ông ta nhìn sang vị trung tá không quân, người sau tự hào ngẩng cao đầu, chóp mũi hếch lên trời.
Thượng tướng Pock: "Được rồi, cứ cho là không quân đã hoàn thành nhiệm vụ. Còn gì đáng chú ý nữa không?”
Vị trung tá lập tức đáp: "Có, xin mời ngài xem ảnh số 110 đến 143."
Thượng tướng Pock cúi đầu lật tìm ảnh, nhưng ông ta còn chưa tìm được đến số đó thì viên phụ tá đã rút ra một tập ảnh đưa tới.
Vị thượng tướng nhanh chóng lướt qua, hỏi: "Đây là cái gì? Lực lượng thiết giáp đang hành quân sao?"
"Không, bụi mù mịt như vậy, có vẻ như là một lượng lớn ky binh đang hành quân trên đường cái. Ngoài ra, những bức ảnh chụp phía sau còn cho thấy cảnh ky binh nghỉ ngơi trên thảo nguyên, ngựa của họ được thả rông gặm cỏ."
Thượng tướng Pock cau mày: 'Ky binh?”
Viên phụ tá cười nói: "Chẳng lẽ định lặp lại sai lầm ngu ngốc của Melainia sao?"
Thượng tướng Pock trừng mắt nhìn viên phụ tá: "Đừng nói vậy, đó là tuyên truyên của Đế quốc thôi! Thực tế là, ky binh của Melainia suýt chút nữa đã chọc thủng phòng tuyến bộ binh của chúng ta, nhưng đúng lúc đó thì xe bán xích và pháo tự hành ập đến. Lúc đó, bộ binh của chúng ta còn chưa được cơ giới hóa như bây giờ, hoàn toàn là sư đoàn bộ binh thuần túy, tình hình khi đó rất nguy hiểm." Thượng tướng Pock nói xong, cẩn thận quan sát những bức ảnh trong tay.
Cả bộ tư lệnh im phăng phắc.
Nhưng ngay sau đó, bên ngoài lêu vọng lại tiếng dế kêu râm ran.
Vị thượng tướng quát: "Bắt nó im miệng cho tôi!"
"Gì cơ ạ? Dế ạ?" Viên phụ tá giật nảy mình.
"Phải, bất kể bằng cách nào, bắt nó im miệng cho tôi!"
Viên phụ tá bất đắc dĩ đi ra ngoài lều.
Ông ta vừa đi khỏi, thượng tướng Pock liền vỗ đùi: "Tôi biết rồi, Rokossovsky, hắn định dùng ky binh đánh vào thảo nguyên, quấy rối tuyến hậu cần của chúng ta!"
Tham mưu trưởng: 'Dùng ky binh sao? Liệu có... hơi kỳ quặc không, ky binh lấy gì để đối phó với xe thiết giáp của chúng ta?"
"Không cần đối phó!" Thượng tướng Pock nói: "Gặp phải xe thiết giáp, xe tăng thì chạy là được rồi! Chúng ta tổng cộng chỉ có một lữ đoàn cơ động phía sau, cùng một lữ đoàn Vệ giáo phụ trách phòng thủ hậu phương, về cơ bản chỉ có thể đảm bảo an toàn cho những vị trí trọng yếu, nếu ky binh ập đến với số lượng lớn thì không thể nào đối phó nổi!"
Tham mưu trưởng: "Nhưng ky binh đã là binh chủng lạc hậu rồi, quân đội chúng ta đã không còn sư đoàn ky binh nào nữa, theo tôi được biết thì Liên hiệp Vương quốc cũng vậy, chỉ có Hợp Chủng Quốc của họ là còn."
"Vấn đề không phải là lạc hậu hay không, mà là do hoàn cảnh, do đặc thù địa hình nơi này! Lực lượng thiết giáp bị hậu cần kìm hãm, không thể phát huy hết tác dụng, trong khi ky binh lại có thể tung hoành ngang dọc trên thảo nguyên! Rokossovsky đã nhận ra điều này, vì thế hắn điều động lực lượng ky binh, chuẩn bị phát động chiến tranh tiêu hao!"
Vị trung tá không quân: "Đó là thuật ngữ của hải quân..."
"Không cần biết là thuật ngữ của ai! Chiến tranh tiêu hao là cách miêu tả chính xác nhất, hoặc là chiến tranh phá giao thông đường biển trên bộ! Lực lượng ky binh sẽ giống như tuần dương hạm của hải quân, tấn công vào khắp mọi nơi trên tuyến đường tiếp tế của chúng ta, vòng qua tất cả các tuyến phòng ngự.
"Rất nhanh thôi, xe tải của chúng ta sẽ không dám ra khỏi căn cứ nếu không có lực lượng hộ tống, còn xe thiết giáp của lực lượng hộ tống sẽ nhanh chóng bị hao mòn trên thảo nguyên, hiểu không? Nghĩ kỹ lại xem từ khi tiến vào thảo nguyên đến giờ, chúng ta đã tổn thất bao nhiêu xe tăng, xe cộ do những nguyên nhân ngoài chiến đấu rồi?"
Thượng tướng Pock nói xong, bắt đầu đi đi lại lại trong lều chỉ huy.
Lúc này, viên phụ tá của ông ta quay trở lại, trên tay cầm một chiếc hộp cơm: "Báo cáo! Tôi bắt được con dế rồi!"
Thượng tướng Pock giật nảy mình: "De gì?"
"Hả?"
"Giờ này rồi mà cậu còn rảnh rỗi bắt dế? Ném đi!"
“Nhưng nhỡ đâu nó lại kêu thì sao?" Viên phụ tá nói.
"Thì để cho nó kêu!" "Hả?"
Tham mưu trưởng ra sức ra hiệu cho viên phụ tá, dùng khẩu hình nói: "Giết nó đi, nhanh lên." Đúng lúc này, con dế trong hộp cơm lại râm ran cất tiếng kêu.
Bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo.
Thượng tướng Pock không thể nhịn được nữa: "Bắt nó im miệng cho tôi!"
(Hết chương) Chuong 222: Ky binh xuat kich
Trên thực tế, 8 giờ sáng ngày 17, hai quân đoàn ky binh trên danh nghĩa đã tập kết đầy đủ.
Cùng đến còn có hơn bốn trăm người chăn nuôi địa phương.
Vương Trung quyết định tập trung đại diện những người chăn nuôi, cùng tất cả sĩ quan cấp đại đội trở lên của các quân đoàn ky binh lại, phổ biến một số điểm cần lưu ý khi tác chiến.
Ban đầu, hắn định đợi quân địch pháo kích buổi sáng xong rồi mới tập hợp, nhưng đợi đến tận tám giờ mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Cứ chờ đợi mãi cũng không phải là cách, Vương Trung bèn chuyển địa điểm tập kết ra đồng cỏ ngoài thành, nếu gặp phải pháo kích hoặc không kích thì có thể nhanh chóng phân tán, ẩn nấp.
Vì vậy, tám rưỡi sáng hôm đó, tất cả sĩ quan cấp đại đội trở lên của hai quân đoàn ky binh (trên danh nghĩa), cùng với đại diện những người chăn nuôi tập trung trên đồng cỏ ngoài thành.
Vương Trung lấy một chiếc xe jeep làm bục phát biểu, trèo lên.
"Thưa các anh eml" Hắn bắt đầu: "Lần tấn công này, tôi quyết định giao trọng trách cho ky binh, giao cho các anh em! Có người nói ky binh đã bị đào thải, nhưng tôi cho rằng, trên đời này không có binh chủng nào là vô dụng, chỉ cần có điều kiện chiến trường phù hợp, ky binh hoàn toàn có thể phát huy tác dụng to lớn!"
Trên thực tế, ở địa cầu, sau này người Nga cũng phát hiện ra rằng, ở một số khu vực nhất định, ky binh có thể phát huy tác dụng rất lớn. Vì vậy, họ đã tái lập các quân đoàn ky binh, và sử dụng với số lượng lớn trong cuộc phản công ở phía Nam.
Lúc bấy giờ, lực lượng thiết giáp của quân Đức sau trận Kursk đã bị tổn thất nặng nề, có sư đoàn chỉ còn chưa đến mười xe tăng còn hoạt động được.
Xe tăng đã vậy, các trang bị kỹ thuật khác cũng chịu tổn thất rất lớn, vì thế, một lượng lớn bộ binh và lính sơn chiến của quân Đức buộc phải rút lui bằng cách hành quân bộ, và trở thành mục tiêu bị ky binh truy kích.
Có thể nói, đó chính là thời khắc huy hoàng cuối cùng của các đơn vị ky binh.
Sau đó, ky binh cũng được sử dụng để vượt dãy Carpathian, nhưng lần này thì không hiệu quả, bởi vì sau khi vượt qua dãy Carpathian là đến vùng đồng bằng Đông Âu với mật độ dân số tương đối dày đặc, hơn nữa, quân Đức cũng đã được bổ sung trang bị, vì thế ky binh Nga đã chịu tổn thất nặng nề.
Điều đó cũng cho thấy ky binh có rất nhiều hạn chế, chỉ có thể phát huy tác dụng lớn trong một số điều kiện đặc thù.
Mà Vương Trung tất nhiên đã tiếp thu kinh nghiệm xương máu của người Nga, hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng ky binh ở những nơi dân cư đông đúc.
Nhưng lúc này, ngay tại nơi đây, vùng thảo nguyên rộng lớn này chính là chiến trường lý tưởng cho ky binhl
Trong game "Hearts of Iron', có một chiến thuật gọi là "chạy ngựa”, ý là lợi dụng ưu thế cơ động cao, nhu cầu hậu cần thấp của ky binh, người chơi sẽ sử dụng một lượng nhỏ ky binh làm quân chủ lực, chạy toán loạn trên bản đồ, kéo lê quân chủ lực của địch chạy theo, sau đó nhân lúc hỗn loạn chiếm đủ số điểm chiến thắng để giành chiến thắng. Vốn dĩ, chiến thuật này chỉ là lợi dụng lỗ hổng trong game và trí tuệ nhân tạo kém thông minh của máy tính, nhưng lúc này, Vương Trung bỗng nhận ra từ "chạy ngựa' rất thích hợp để miêu tả chiến thuật sắp tới của mình.
Vương Trung lại nhìn những sĩ quan ky binh trước mặt, quyết định động viên tinh thần bọn họ một chút: "Vào thời kỳ của súng hỏa mai, ky binh là binh chủng cần phải tác chiến độc lập nhất!"
Câu này hoàn toàn chính xác, trong thời kỳ của đội hình hàng ngang và súng hỏa mai, ky binh cần phải dũng cảm, có tinh thần tự giác, thậm chí là có chút hung hãn, tàn bạo, vì thế, rất nhiều khi, quân đội cho phép ky binh uống rượu, cướp bóc, chính là vì để duy trì sự hung hãn đó.
Vương Trung: "Trong cuộc chiến với tên bạo chúa kia, người Cossack thường xuyên tự ý hành động, không cần mệnh lệnh của tướng quân, tự mình tìm cách đánh vào đội quân nhu của địch.
"Bây giờ, tôi yêu câu các anh em phát huy truyên thống đó! Hôm nay, chúng ta sẽ xuất phát, lợi dụng màn đêm vượt qua phòng tuyến của địch, sau đó thoải mái tấn công đội quân nhu của chúng!
"Yêu cầu của tôi đối với các anh em rất đơn giản, gặp phải lực lượng thiết giáp và những đơn vị có sức chiến đấu khác của địch thì vòng tránh, chỉ tấn công vào đội vận tải của bọn chúng!
"Các anh em phải đánh cho hệ thống hậu cần của chúng tê liệt hoàn toàn!"
Lúc này, trong số các sĩ quan ky binh có người hét lên: "Chúng tôi được trang bị lựu đạn cháy, có thể đối phó với xe tăng của chúng!"
"Tôi biết các anh em có thể đối phó." Vương Trung dừng lại một chút: "Tôi biết các anh em có đủ dũng khí và kỹ năng để phá hủy xe tăng của chúng, nhưng đó không phải là nhiệm vụ lần này của chúng ta. Chúng ta có rất nhiều cách để đối phó với xe tăng của chúng, nhưng người có thể phá hủy hậu cần của bọn chúng chỉ có các anh eml"
Sau đó, Vương Trung chỉ tay vào những người chăn nuôi đang đứng chờ: "Tôi yêu câu các anh em mang theo đầy đủ lương khô, phải có thể tác chiến trong tình trạng không có tiếp tế trong vòng một tuần! Sau khi hậu cần của địch bị tê liệt, chúng ta sẽ phát động phản công, tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng!
"Trong một tuần này, ngoài không quân thỉnh thoảng yểm trợ, các anh em phải tự mình xoay sở. Còn những người đồng hương này sẽ là người dẫn đường cho các anh em, mỗi đại đội sẽ có ít nhất một người dẫn đường.
"Họ đều là những người có kinh nghiệm sinh tôn dày dặn trên thảo nguyên, họ sẽ giúp các anh em vượt qua một tuần lễ này."
Vương Trung nói xong, một người trong số những người chăn nuôi đứng dậy: "Thời kỳ nội chiến, tôi là sĩ quan phụ tá của Petliura, sau khi chiến tranh kết thúc, tôi bị đưa vào trại cải tạo lao động năm năm. Mười năm trở lại đây, cuộc sống của chúng tôi ngày càng được cải thiện, Petliura chết tiệt, tôi sẽ cùng các anh em chiến đấu!"
Vương Trung kinh ngạc nhìn người chăn nuôi này, thâm nghĩ, ông ta có thể sống đến ngày hôm nay, chứng tỏ giáo hội cũng khá nhân từ.
Nhưng lần này, ông ta lập công, chắc là sẽ không bị thanh toán nữa.
Vương Trung lấy lại quyền chủ trì cuộc họp: "Bây giờ bắt đầu phân công người dẫn đường, Vasilil"
Vasili câm tập tài liệu, cũng trèo lên xe jeep, mượn ánh nắng ban mai, đọc to danh sách: 'Abernasenko, đến trung đội 1, đại đội 1, tiểu đoàn 1, sư đoàn 33, quân đoàn 20..."
Vương Trung nhảy xuống xe jeep, nhường "sân khấu" cho Vasili. Lúc này, Rodionovich, tư lệnh quân đoàn ky binh số 20 đi đến bên cạnh hắn, nói: "Tôi không ngờ ky binh lại có ngày được giao phó trọng trách."
Vương Trung: "Tôi cũng vậy, sau khi đến đây khảo sát thực tế mới nhận ra, ky binh mới là binh chủng thích hợp nhất. Ban đầu tôi định dùng xe jeep của Hợp Chủng Quốc để thực hiện nhiệm vụ này, nhưng tiếc là điều kiện ở đây quá khắc nghiệt, phải dùng ky binh mới được."
Rodionovich: "Xem ra ngài coi thảo nguyên Nam Ant là thảo nguyên quê nhà rồi."
"Ừ, không ngờ lại khác biệt lớn đến vậy."
Vương Trung vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía mặt trời, thảo nguyên dưới ánh nắng ban mai đẹp như một bức tranh.
Hắn bỗng nhớ đến thảo nguyên Kazaria, nếu chỉ nhìn bê ngoài thì quả thực rất giống.
Lúc này, Vasili nhảy xuống xe jeep, giơ tay chào theo kiểu quân đội: "Báo cáo tướng quân, đã phân công xong 400 người dẫn đường."
Vương Trung gật đầu, nói với Rodionovich: "Cho anh em nhận thuốc lá và rượu xong thì xuất phát luôn đi, tập trung ở đây càng lâu, nguy cơ bị pháo kích và oanh tạc càng lớn, cố gắng phân tán tối đa, đừng để máy bay địch phát hiện.
Rodionovich giơ tay chào theo kiểu quân đội, sau đó xoay người chạy về phía con ngựa của mình.
Vương Trung lại trèo lên xe jeep.
Vài phút sau, các sĩ quan cấp đại đội, tiểu đoàn của ky binh cưỡi những con tuấn mã béo tốt, nối đuôi nhau đi qua trước mặt Vương Trung, chạy vê phía đơn vị của mình đang đóng quân rải rác trên thảo nguyên.
Mỗi khi một hàng quân đi qua trước mặt, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn Vương Trung.
Trước kia, Vương Trung vẫn cảm thấy kiểu chào theo kiểu quân đội của người Nga hơi buồn cười, cằm hếch lên tận trời.
Nhưng lúc này, khi bản thân trở thành người được chào, hắn bỗng thấy động tác hếch cằm lên trời này trông rất oai phong.
Vương Trung đứng trên xe jeep, dõi theo các sĩ quan phía trước.
"Chiến thắng trở vê!" Hắn buột miệng hô lớn.
"Uraa!" Các sĩ quan đồng thanh đáp lại, âm thanh vang dội như sấm, như sét.
Một giờ sau, Vương Trung về tới kho hàng là nơi đóng quân của tập đoàn quân.
Popov vẫn đang một mình chơi cờ, thấy Vương Trung đi vào, liền mở miệng nói: "Tiếng hoan hô ở đây cũng nghe thấy được. Lần trước ở đất Ant chỉ có Kutuzov là đi đến đâu cũng có tiếng hoan hô như vậy."
Vương Trung: "Tôi cứ tưởng là Peter Đại đế."
"Không thể nào." Popov lắc đầu/Ở giữa còn có cả Ekaterina nữa."
Pavlov: "Linh mục đi theo quân đội mà nói đùa thế có thích hợp không?"
Popov nhún vai: "Yên tâm đi, tiếng hoan hô lúc nãy bên ngoài chắc chắn đã khiến không ít người mất ngủ, tôi nói đùa vài câu cũng chẳng sao." Vương Trung lái câu chuyện sang chuyện quân sự: "Lúc tôi đi động viên ky binh, có chuyện gì xảy ra không?”
"Có thể có chuyện gì được chứ? Bọn Prosen yên tĩnh lắm, chẳng pháo kích cũng chẳng tấn công gì cả. Có vài toán trinh sát định lén lút đột nhập nhưng sau khi chạm trán với đội tuần tra của chúng ta thì nhanh chóng rút lui.
Vương Trung: "Chắc bọn chúng không có vấn đề về hậu cần đâu nhỉ?"
"Hiệu quả hậu cần của chúng ta còn tệ hơn dự đoán hôm qua." Tham mưu trưởng tập đoàn quân số 10 nghiêm mặt báo cáo với tướng Pock/'Vì oanh tạc cơ hai động cơ của địch đã ném bom Shepetovka."
Nói rồi hắn quay sang tấm bản đồ bên cạnh, cầm gậy chỉ vào vị trí sở chỉ huy phương diện quân phía Tây: "Có lẽ là lực lượng không quân thuộc phương diện quân phía Tây. Cuộc oanh tac dường như có sự chỉ dẫn của du kích mặt đất, kích nổ rất nhiều đạn dược, hơn nữa đám cháy bùng lên từ nhiên liệu đến giờ vẫn chưa được dập tắt."
Tướng Pock mím môi, im lặng mấy giây mới hỏi: 'Báo cáo xong chưa?"
"Rồi ạ"
Pock: "Ý anh là nhiên liệu và đạn dược của chúng ta đã bị oanh tac cơ địch phá hủy?"
"Vâng, chúng tôi dự tính phải đến ngày 20 mới có thể bổ sung xong. Tin tốt là trong lúc chờ nhiên liệu và đạn dược, chúng ta có thể sửa chữa xe tăng bị hỏng, đến ngày 20, số xe tăng sẵn sàng chiến đấu sẽ tăng thêm 10%."
Pock mắng: "Nhưng ky binh của địch sẽ sớm tấn công! Rokossovsky sẽ không ngồi chờ trên thảo nguyên, vì chờ càng lâu thì khả năng bị oanh tạc và pháo kích càng lớn! Ky binh của hắn sẽ càn quét cả thảo nguyên!"
Tham mưu trưởng: "Hay là chia trung đoàn pháo tự hành thành nhiều nhóm nhỏ, bố trí phòng thủ ở các điểm then chốt trên tuyến đường tiếp tế?"
"Không kịp nữa rồi." Pock lắc đầu,'Hôm qua quay được nhiều ky binh thế kia, hôm nay bọn chúng sẽ đến quấy rối đường tiếp tế của chúng ta. Chỉ huy giỏi chắc chắn sẽ nắm bắt thời cơ, anh thấy Rokossovsky là loại chỉ huy nào? Là kẻ bất tài vô dụng sao?”
"À thì..." Tham mưu trưởng ấp úng.
Pock tự hỏi tự trả lời: "Không phải! Rõ ràng là không phải! Nếu không thì những tướng lĩnh của chúng ta bị hắn đánh bại chẳng phải còn kém cỏi hơn cả kẻ bất tài sao? Hắn nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này!"
Tướng Pock vừa nói vừa đi đi lại lại trong lêu chỉ huy.
Tham mưu trưởng: "Hay là để không quân nỗ lực bắn phá đội ky binh đang di chuyển trên mặt đất?"
"Không quân có tác dụng gì, chúng ta đã đổ bộ lên Liên Hiệp Vương Quốc rồi."
Pock đứng trước bản đồ: "Bây giờ muốn giảm bớt thương vong chỉ còn cách rút đội tiếp tế về, co cụm gần các trạm quân nhu có phòng thủ kiên cố."
"Quân nhu của địch cũng cần tiếp tế, nhiều nhất là bọn chúng quấy rối ở khu vực chúng ta kiểm soát năm đến tám ngày, cứ để quân án binh bất động, thắt lưng buộc bụng, đợi chúng ăn hết lương thực mang theo người rồi tự rút lui!"
Tham mưu trưởng: "Cái này... có phải quá tiêu cực rôi không?” Pock dam mạnh chân: "Vậy anh có cách nào đối phó với đám ky binh này? Co cụm phòng ngự chờ chúng rút lui, chúng ta có thể lập tức khôi phục tiếp tế! Nếu để địch phá hủy nhiều xe tải thì mới thật sự là hỏng bét! Co cụm phòng thủ, đây là cách ứng phó phù hợp nhất lúc này!"
Pock nhìn chằm chằm bản đồ vài giây, lặp lại: "Phù hợp nhất!"
(Hết chương) Chương 223: Không đất hợp nhất
Yeisk, sở chỉ huy tập đoàn quân cơ động số 1.
Pavlov: "Lỡ như địch áp dụng chiến thuật co đầu rút cổ thì sao? Ky binh đâu có khả năng công kiên gì."
Vương Trung: "Cậu thử nghĩ xem thời đại bộ binh hàng ngang người ta đối phó với tình huống này như thế nào."
Lúc Pavlov sờ cằm trầm ngâm suy nghĩ, Vasili liền lên tiếng: "Thời đại bộ binh hàng ngang dùng đội hình vuông đối phó với ky binh, ky binh cơ bản không có cách nào với đội hình vuông, cứng rắn tấn công cũng không được. Cách đối phó là đưa đội hình vuông vào tâm bắn của pháo."
Vương Trung: "Đúng vậy, địch đóng cửa cố thủ, chơi trò mai rùa, pháo binh của chúng ta có thể ra oai phủ đầu, nơi nào pháo không tới được thì để không quân xử lý."
Pavlov nói: "Thực ra, có đối phó với cái mai rùa của bọn chúng hay không cũng chẳng sao, mục tiêu của chúng ta là cản bước địch chứ không phải tiêu diệt chúng, bọn chúng co cụm lại không động đậy là chúng ta đạt được mục đích rồi."
Vương Trung búng tay: "Cậu nói...'
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
"Chuyện gì vậy?" Vương Trung quay đầu hỏi.
Thượng sĩ Grigory: "Để tôi ra ngoài xem sao."
Rất nhanh Grigory đã quay lại, còn dẫn theo ông lão chăn gia súc trước đó cung cấp thông tin bản đồ cho Vương Trung.
Ông lão mặc quân phục ky binh cũ kỹ, đội mũ da, trước ngực còn đeo huân chương Thánh George sáng loáng.
Nhìn kỹ cây gậy ông lão chống cũng được thay bằng quân đao.
Vasili hít một hơi lạnh.
Vương Trung vội hỏi: "Chuyện gì vậy?”
Vasili: "Quan đao đó, chắc là do Sa hoàng ban tặng, hình dáng đó là quân đao hoàng gia ban tặng."
Ra là vậy, bảo hoàng đảng cứng rắn.
Con trai của ông lão nói với Vương Trung: "Ngài khuyên cha tôi giùm! Ông ấy nhất quyết đòi ra tiền tuyến!"
Vương Trung: "Ông cụ, ông đã giúp chúng tôi rất nhiều bằng cách cung cấp thông tin về thảo nguyên rồi..."
"Tôi năm nay tám mươi lăm tuổi lẻ năm tháng, thân thể còn tráng kiện lắm! Năm đó quân Anatolia xâm lược, tôi đã dùng quân đao này chém bay đầu bọn chúng!" Ông lão vừa nói vừa vỗ ngực/'Tôi muốn bảo vệ Ant như trước đây, sao các cậu lại không cho tôi đi chứ?”
Vương Trung: "Ông đã 85 tuổi rồi!"
"Hừ!" Ông lão khinh thường nhìn Vương Trung,'Nói đến chuyện cưỡi ngựa chém đầu, tướng quân đây chưa chắc đã hơn được tôi đâu! Cho tôi đi đi tướng quân!" Vương Trung: "Cứ để lớp trẻ lo liệu, họ làm được."
Nói roi Vương Trung nói với con trai của ông lão: "Mau đưa ông cụ đi nghỉ ngơi đi, lỡ ông ấy ngã thì nguy.'
Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, Pavlov đang xem náo nhiệt, vội vàng chạy tới nghe máy: "Sở chỉ huy tập đoàn quân nghe đây, bao nhiêu máy bay địch? Rõ."
Hắn còn chưa kịp đặt ống nghe xuống thì còi báo động phòng không vang lên.
Pavlov nhìn Vương Trung: "48 chiếc hai động cơ, số lượng Stuka tương tự, có 24 chiếc 109 yểm hộ."
Vương Trung: "May mà chúng ta xuất phát sớm, không thì tổn thất lớn rồi."
"Cái gì? Xuất phát? Đám ky binh đông như kiến ngoài thành đều xuất phát rồi sao? Cho tôi đi với!" Ông lão vừa la hét vừa cố ý không chống quân đao, đứng thẳng bằng hai chân,'Nhìn xeml Tướng quân nhìn tôi này!"
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng pháo phòng không bắn, tiếng hú của Stuka bổ nhào.
Vương Trung và những người khác đều nằm rạp xuống.
Con trai ông lão muốn kéo ông lão xuống đất nhưng bị ông lão hất ra: "Đừng kéo tôi! Tôi không sợ, máy bay thì có gì mà sợi"
Tiếng nổ vang lên từ ngoài cửa sổ, bom hàng không khiến trần nhà kho rung lên bụi đất rơi lả tả.
Ông lão đứng trong bụi mù, vung vẩy quân đao: "Tôi không sợi Loại máy bay yếu đuối đó không dọa nổi con trai của thảo nguyên đâu! Không dọa nổi!"
Cùng lúc đó, Drachenko lại một lần nữa dẫn đầu phi đội oanh tạc cơ chiến đấu thứ tư tuần tra trên không.
"Cái gì đang chạy trên mặt đất thế kia?" Hắn lầm bam một câu, mở radio hỏi đồng đội,'Này, đội phó, cậu nhìn xem cái gì đang chạy trên mặt đất kìa?"
Chiếc máy bay của đội phó nghiêng cánh, sau đó vang lên câu trả lời: "Hình như... không giống xe tăng, bụi ít quá, lại còn mảnh nữa. Bụi bánh xích không như thế"
Sau đó radio rơi vào im lặng.
Không biết ai đó đột nhiên lên tiếng: "Có khi nào là ky binh không?”
"Ky binh á? Không phải nghe nói gần đây ky binh bị cắt giảm biên chế rồi sao? Sao có thể có nhiều ky binh thế kia?"
Mọi người bắt đầu bàn tán.
Drachenko đột nhiên nói: "Thôi kệ đi, có một điều chắc chắn là Prosen không có ky binh! Đó là quân ta! Bọn họ tấn công râm rộ như vậy chắc chắn là đang tấn công! Chúng ta bay về phía trước bọn họ, ném bom phá hủy trận địa phòng ngự của địch!"
"Được đấy, hợp lý!"
Drachenko đạp nhẹ bánh lái, điều chỉnh hướng bay một chút, hướng về phía ky binh đang tấn công.
Rất nhanh khói bụi mù mịt do ky binh tạo ra đã biến mất.
Khoảng mười phút sau, trong radio có người hô: "Phía trước! Có xe bọc thép xếp thành vòng tròn trên mặt đất!"
Drachenko lắc cánh, nhìn xuống, gần như ngay lập tức xác định: "Chuẩn rồi! Hơn nữa xe bọc thép đều được sơn màu xám! Trung đội 1 đi theo tôi, trung đội 2,3 bay lên phía trước một chút xem có mục tiêu nào khác không! Không được lãng phí hỏa lực!"
"RõI"
Cùng lúc Drachenko nhận được câu trả lời, chiếc máy bay của hắn đã xoay 180 độ, bổ nhào xuống.
Lúc bổ nhào, Drachenko chợt nghĩ, hay là mình nên học theo Stuka của Prosen, gắn còi báo động cho máy bay, tạo ra âm thanh uy hiếp tinh thần quân địch.
Như bây giờ chẳng hạn, lũ Prosen thậm chí còn chưa phát hiện ra bị oanh tạc!
Hắn vừa nghĩ như vậy thì thấy có người Prosen chỉ tay lên trời, miệng há hốc, chắc là đang hét lớn.
Ngay sau đó, doanh trại Prosen giống như tổ kiến bị tạt nước, kiến ba khoang chạy tán loạn khắp nơi.
"Muộn rồi!" Drachenko nhấn nút ném bom.
Joseph - trung úy thuộc lữ đoàn cơ động hậu phương của Prosen nằm rạp người trên mặt đất, đất cát bám đầy gáy, theo cổ áo chui vào trong người.
Hắn lớn tiếng chửi rủa.
Từ khi quân Ant được trang bị loại oanh tạc cơ xấu xí nhìn như cái bình sữa này, cường độ oanh tạc của bọn chúng đột nhiên tăng mạnh.
Đầu năm nay, lúc tiếp nhận tân binh bổ sung, .Joseph còn võ ngực nói với đám lính mới toanh này rằng I-2 của địch nhìn có vẻ đáng sợ nhưng thực ra đa phần đều ném bom không trúng, chỉ có thể dựa vào mật độ hỏa lực để bù đắp cho độ chính xác kém cỏi.
Hắn còn nói chỉ những kẻ cực kỳ đen đủi mới bị trúng bom trong lúc Il-2 oanh tạc.
Sự thật đúng là như vậy, năm ngoái lữ đoàn cơ động hậu phương cũng từng nhiều lần bị Il-2 oanh tạc, bình thường hơn trăm lượt oanh tạc của II-2 chỉ gây ra hai ba trăm thương vong, trung bình mỗi chiếc tiêu diệt ba người.
Xe tải bị thiệt hại nhiêu hơn một chút, nhưng nhìn chung không vượt quá 10% tổng số.
Cho nên báo cáo tổng kết của lữ đoàn cơ động có nói, I-2 không phải là mối đe dọa quá lớn, nhất là khi có pháo phòng không yểm trợ, phi công Ant sẽ ném bom bừa bãi rồi bỏ chạy, rất ít khi quay đầu tấn công lần hai.
Ngược lại, oanh tạc cơ hai động cơ của Ant lại là mối đe dọa lớn hơn nhiều, bởi vì những chiếc máy bay này có độ chính xác khi oanh tạc cao hơn, sức công phá của bom cũng lớn hơn.
I-2 có quá nhiều giáp, mang theo quá ít bom và rocket.
Nhưng tình hình năm nay đã thay đổi.
Ban đầu II-2 bắt đầu bắn loại bom chùm, bao phủ một vùng rộng lớn, gây thương vong nặng na cho quân Prosen.
Nhưng rất nhanh sau đó quân Prosen đã phát hiện ra nhược điểm của loại rocket này, bắt đầu tăng khoảng cách giữa các xe khi dừng, dàn đội hình rộng ra, hiệu quả sát thương của bom chùm giảm mạnh.
Nhưng ngay sau đó, oanh tạc cơ bổ nhào của địch bắt đầu được đưa vào chiến đấu. Loại máy bay chiến đấu mập map như bình sữa này có thể mang theo bom có sức công phá lớn, lại có thể ném bom tương đối chính xác, sau khi ném bom xong có thể nhanh chóng rút lui, thậm chí còn có thể giao chiến với Bf 109 tới yểm trợ, vô cùng đáng sợ.
Nếu phát hiện mục tiêu không có pháo phòng không yểm trợ, những chiếc oanh tạc cơ này sẽ quay đầu bắn phá, dùng hỏa lực súng máy dữ dội tấn công binh lính dưới mặt đất và các loại xe bọc thép hạng nhẹ.
Đạn 12,7 ly của chúng thậm chí có thể xuyên thủng cả lớp giáp che đầu của xe bán xích 251.
Kể từ khi loại oanh tạc cơ mới này xuất hiện, hiệu quả oanh tạc đường không của quân địch đột nhiên tăng cao.
Nghe nói sở dĩ như vậy là vì quân Ant đã chọn phi công ưu tú để lái loại máy bay mới này, chỉ những phi công có thành tích xuất sắc khi lái II-2 mới được điều động sang phi đội oanh tac cơ được trang bị máy bay mới.
Dù sao thì đến tháng 4, Joseph không còn dám vỗ ngực cam đoan với đám tân binh rằng oanh tạc của địch chẳng có gì ghê gớm nữa.
Thay vào đó, hắn sẽ dạy tân binh, khi nghe thấy tiếng động cơ từ trên trời thấp vọng xuống thì không cần quá lo lắng, đó là II-2, nhưng khi nhìn thấy có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng trên bầu trời thì phải cẩn thận, đó có thể là "bình sữa" hoặc Pe-2.
Joseph ngẩng đầu nhìn lên, tập trung lắng nghe một lúc, xác định máy bay địch đã bay đi mới đứng dậy, phủi bớt đất cát chui vào từ cổ áo.
Lúc phủi đất, mấy con rận bị rơi xuống bám vào đám cỏ bên cạnh.
"Có ai bị thương không?" Hắn hét lớn.
"Hans bị trúng đạn vào vail"
"Chúa ơi!" Joseph hét lên.
Ngay lập tức, một y tá đeo túi cứu thương có dấu thập đỏ chạy tới: "Trung úy bị thương à?"
"Không, lính Hans của chúng ta bị trúng đạn. Ở đằng kia kìa!" Hắn chỉ về phía vừa phát ra tiếng kêu.
Y tá lập tức chạy tới, ngôi xổm xuống bên cạnh người lính trẻ đang ôm đồng đội: "Để tôi xem nào!"
"Cứu cậu ấy với, bác sĩ!"
"Tôi không phải bác sĩ, chỉ là lính cứu thương thôi, được huấn luyện sơ cứu chiến trường." Nói rồi y tá kiểm tra mạch đập của người bị thương,'Đặt cậu ấy xuống đi, cậu ấy chết rồi."
"Cái gì?" Lính mới trợn tròn mắt.
"Cậu ấy hi sinh rồi. Tôi đề nghị cậu xem trên người cậu ấy có thư từ gì gửi về cho gia đình không, hoặc là di vật gì đó. Sau đó đưa cậu ấy lên xe tải chở thi thể."
Người lính trẻ lập tức lấy tay che mặt: "Cậu ấy là đồng hương duy nhất của tôi trong tiểu đoàn! Cậu ấy... tôi biết ăn nói thế nào với mẹ cậu ấy đây!"
Joseph định bước tới an ủi người lính trẻ thì nghe thấy có người hô: "Chúa ơi! Có bụi bay tới kial"
Joseph ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy phía đường chân trời có bụi đất bốc lên.
Vừa rồi sở chỉ huy thông báo qua radio, nói rằng quân địch có thể sẽ phát động tấn công bằng ky binh, không ngờ nhanh như vậy đã tới! Lại còn ngay sau khi máy bay địch vừa oanh tạc!
Trung úy bước tới túm người lính trẻ đang khóc lóc đứng dậy: "Đứng dậy mau! Ky binh địch tới rồi! Không muốn bị chém bay đầu thì mau lên xe bán xích! Nhanh lên, đồ lợn!"
(Hết chương) Chương 224: Ngựa phi nhanh trên thảo nguyên bao la
Joseph leo lên một chiếc xe bán xích, đi tới bên cạnh xạ thủ súng máy: "Bắn chặn! Nhanh lên!"
Tay phải xạ thủ súng máy cầm súng, tay trái giữ dây đạn, bóp cò.
Joseph: "Tâm ngắm! Thấp quá! Chỉnh tâm ngắm lên 500!"
Không phải xe bán xích nào của quân Prosen cũng được trang bị giá đỡ súng máy, súng máy trên chiếc xe mà .Joseph đang ngồi được lắp khá tùy tiện, thuộc loại chỉ có thể hiệu chỉnh bằng cách quan sát đường đạn.
Hơn nữa xạ thủ súng máy rõ ràng cũng thiếu huấn luyện - thôi được rồi, tân binh được bổ sung cho lữ đoàn cơ động hậu phương thường là lính dở.
Tân binh ưu tú nhất sẽ được điều động va các trung tâm huấn luyện xe tăng, trở thành lính tăng dự bị, kém hơn một chút sẽ được điều động về các sư đoàn pháo tự hành, các sư đoàn Panzergrenadier, kém nữa thì về các sư đoàn bộ binh.
Còn lữ đoàn cơ động hậu phương, sư đoàn an ninh quốc gia chỉ nhận được lính tráng thuộc các dân tộc hạng hai, hoặc là những kẻ thể hiện cực kỳ kém cỏi trong quá trình huấn luyện.
Joseph nhìn xạ thủ súng máy loay hoay chỉnh tâm ngắm, thở dài, bước tới đẩy hắn sang một bên, tự mình cầm lấy súng máy, chỉnh tâm ngắm, nhắm vào quân địch bóp cò.
Rất nhanh hắn phát hiện ra bắn tỉa không mấy hiệu quả khi đối phó với ky binh.
Hơn nữa ky binh Ant còn dùng súng bắn pháo hiệu để bắn ra đạn khói, yểm trợ cho các đợt ky binh phía sau tấn công, khiến việc bắn tỉa chính xác trở nên khó khăn hơn.
Joseph nghiến răng, bắt đầu bắn liên tiếp.
Ngay lập tức hai tên ky binh ngã xuống đất, một con ngựa cố gắng đứng dậy, tiếp tục chạy về phía trước, còn người ky sĩ thì bị kéo lê trên mặt đất, nửa người trên bị cỏ che khuất.
Joseph xả súng vào dòng ky binh cuồn cuộn như thủy triều đang lao tới, bắn ngã thêm vài con ngựa.
Binh sĩ vừa bị hắn đẩy ra kêu: "Trung úy! Nòng súng! Nếu không thay nòng súng sẽ hỏng mất!"
dJoseph Trung úy bực bội ngừng bắn, tháo chốt nòng súng, sau đó dùng hai tay nắm lấy nòng súng nóng rực.
Lập tức vang lên tiếng dầu sôi ùng ục như thể vừa thả thịt vào, khói xanh bốc lên nghi ngút từ kẽ tay Joseph và nòng súng.
Cơn đau chạy thẳng vào não hắn như điện giật, nhưng khát vọng sống mãnh liệt khiến hắn gầm lên một tiếng, rút nòng súng ra ném xuống đất: "Nhanh! Thay nòng súng!"
Xạ thủ được thay thế vội vàng rút nòng súng ra, lắp vào súng máy.
Trong lúc xạ thủ thao tác, Joseph nhìn vào lòng bàn tay mình, lớp da tiếp xúc với nòng súng đã bị lột sạch, phần thịt lộ ra cũng đã chín, xung quanh là những bọt nước do dịch cơ thể tạo thành.
"Xong rồi!" Xạ thủ kêu lên.
Joseph cởi áo ra, quấn tạm vào tay, tiếp tục gánh súng máy lên bắn.
Lúc này ky binh đã ập tới trận địa. Ngoài súng máy của .Joseph ra, còn một khẩu súng máy khác đang bắn, nhưng hai khẩu súng máy làm sao cản nổi cả một đợt sóng ky binh đang cuồn cuộn lao tới.
Ky binh như sóng lớn, những chiếc xe bán xích nằm rải rác trên thảo nguyên chẳng khác nào đá ngầm, sóng lớn ào qua đá ngầm, cuốn phăng đám bộ binh đang co cụm.
Não .Joseph lúc này đã bị adrenaline bơm đầy, mất hết khả năng suy nghĩ, hắn chỉ biết bắn, bắn, và bắn!
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một tiếng loảng xoảng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một quả lựu đạn đặc chủng của Ant nằm chình ình trên sàn xe bán xích.
Tên Trung úy lập tức cúi người định nhặt quả lựu đạn lên, kết quả là nó phát nổ.
Joseph Trung úy bay lên cao.
Có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy mình nhìn thấy Nữ thần chiến tranh Valkyries đến đón mình - a, mình sắp được lên Valhalla rồi sao?
Thật tuyệt vời...
Joseph Trung úy rơi xuống đất, đầu đập xuống trước, sau đó cổ gãy gập vì quán tính và trọng lực.
Sư đoàn trưởng Gorokhov thuộc trung đoàn 33, quân đoàn ky binh 20 ghì cương, kéo con chiến mã đang điên cuồng chạy lại, sau đó quay đầu nhìn phòng tuyến quân Prosen vừa bị mình chọc thủng.
Có vẻ như đám Prosen này định dựa vào xe bán xích để lập phòng tuyến hình tròn, nhưng không ngờ lại bị tập kích bất ngờ.
Gorokhov quay sang hỏi phó trung đoàn trưởng: "Có phải pháo binh của chúng ta đã giúp phá vỡ tuyến phòng thủ của địch không?"
Phó trung đoàn trưởng lấy bản đồ ra xem: "Không thể nào, chúng ta đã ra khỏi tâm hỗ trợ hỏa lực rồi, hay là do không quân oanh tạc?”
Gorokhov quay đầu gọi tham mưu trong đoàn: "Stepan!"
"Có tôi!" Tham mưu đeo kính thúc ngựa chạy tới, Chuyện gì vậy?”
"Đi hỏi đám tù binh xem, chúng bị thứ gì oanh tạc thành thế này?"
"RõI"
Tham mưu quay đầu ngựa, phi vê phía đám quân địch đang bị tước vũ khí đầu hàng.
Gorokhov đứng thẳng dậy trên lưng ngựa, giơ ống nhòm nhìn về phía xa: "Chẳng thấy gì cả, chỉ toàn là thảo nguyên!"
Phó trung đoàn trưởng: "Chẳng phải đó là chuyện tốt sao? Chạy trên này xem ai bắt được chúng ta."
"Đúng vậy, chuyện tốt."
Lúc này Stepan quay trở lại.
Stepan: "Tôi hỏi rồi, đám quân địch này là lữ đoàn cơ động phía sau của chúng, nhận được lệnh đóng quân tại chỗ. Nhiệm vụ của chúng là vận chuyển tiếp tế cho sư đoàn thiết giáp số 17"
Gorokhov: "Lương thực mang theo hết, số đạn dược và nhiên liệu còn lại chất đống lại, đốt!"
Stepan đẩy kính, quay đầu ngựa đi truyền lệnh. Phó trung đoàn trưởng: "Thu hoạch kha khá đấy chứ, nếu sau này cứ thuận lợi thế này, hai sư đoàn thiết giáp của địch chỉ có nước uống gió Tây Bắc."
Lúc này, vị tu sĩ cầu nguyện đi theo đoàn cưỡi một con ngựa màu nâu đỏ đi tới: "Gorokhov, có hơn chục thương binh."
"Xem trong xe tải của quân địch có cái nào còn dùng được không, phái một người biết lái xe đưa bọn họ về." Gorokhov nói, Tình hình hiện tại chỉ có thể làm vậy."
Vị tu sĩ cầu nguyện gật đầu: "Được, tôi đi nghe họ cầu nguyện."
Gorokhov: "Nhờ anh vậy.'
Vị tu sĩ vừa đi khỏi, Gorokhov đã nghe thấy tiếng động cơ vọng lại từ xa.
"Máy bay!" Hắn vừa hô vừa giơ ống nhòm lên, nhìn về phía phát ra tiếng động, kết quả phát hiện ra một chiếc máy bay trinh sát FW189.
"Máy bay trinh sát của địch!" Gorokhov quay đầu lại,'Dùng súng máy trên xe bán xích của địch để phòng không, đuổi nó đi!"
Vừa dứt lời, chiếc FW189 với thân hình bất đối xứng đã lọt vào tâm mắt mọi người, chữ thập sắt trên cánh máy bay hiện lên rõ ràng.
Súng máy khai hỏa, những chuỗi đạn cố gắng đuổi theo chiếc máy bay trinh sát. Nhưng dù sao ky binh cũng không phải là xạ thủ súng máy chuyên nghiệp, muốn bắn trúng máy bay đang bay ở độ cao một hai trăm mét là điều vô cùng khó khăn.
Gorokhov: "Chúng ta đã bị phát hiện rồi, châm lửa nhanh, rút lui nhanh! Nếu không Stuka của địch sẽ tìm đến chúng tai"
Mệnh lệnh được ban ra, không lâu sau, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, đoàn ky binh bỏ lại đằng sau biển lửa, tiếp tục tiến sâu về phía tây bắc.
Sở chỉ huy tập đoàn quân số 10 của Prosen.
Người lính liên lạc vào lâu, chào Pock Thượng tướng: "Thưa tướng quân! Rất nhiều đơn vị báo cáo đã nhìn thấy ky binh của địch!"
Pock Thượng tướng: "Những đơn vị báo cáo nhìn thấy ky binh, có lẽ đã xây dựng hệ thống phòng thủ vững chắc, đánh lui được ky binh địch. Vấn đề là ở những đơn vị chưa kịp báo cáo về ky binh. Mệnh lệnh của chúng ta đã ban hành muộn, e là có một số đội tiếp tế đã gặp nạn."
Tham mưu trưởng: "Chờ đến giờ báo cáo sẽ rõ, những đơn vị nào không báo cáo chắc chắn là đã gặp nạn.”
Pock Thượng tướng chắp tay sau lưng, nhìn chằm chăm vào bản đồ, hu lạnh một tiếng: 'Ky binh, mẹ kiếp, ky binh! Tên Rokossovsky này, rất biết cách tận dụng mọi thứ."
Tham mưu trưởng lắp bắp: "Mấy kẻ ở hậu phương, nghe tin Rokossovsky sử dụng ky binh, chắc chắn sẽ cười nhạo chúng ta.'
Pock Thượng tướng mặt mày tái mét, không nói gì.
Đêm ngày 16, trong lãnh thổ của Đế quốc Prosen, tại Kehlsteinhaus. "Bị lũ ky binh quấy rối long trời lở đất!" Hoàng đế Prosen tức giận nói,'Ky binh! Binh chủng lạc hậu! Tuyên truyền của chúng ta còn lấy chuyện lính Melania dùng mã tấu chém xe tăng làm trò cười! Giờ thì hay rồi, bị mã tấu chém thật!"
Gilles: "Bao cáo từ tiền tuyến gửi về cho thấy thảo nguyên rất thích hợp cho loại hình tác chiến bằng ky binh. Rokossovsky hẳn là đã nhận ra điều này một cách nhạy bén, vì vậy đã quyết đoán sử dụng loại binh chủng cổ xưa này."
"Ky binh!" Hoàng đế hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, Tổng tham mưu trưởng William Keitel đề nghị: "Hay là, chúng ta thử xem xét đội ky binh của Moravia. Bọn họ chắc hẳn vẫn còn giữ lại một lượng lớn ky binh, ngay cả khi gia nhập đế quốc cũng không bị giải tán."
Hoàng đế Reinhardt: "Y ngươi là, chúng ta phải trông cậy vào một binh chủng lạc hậu được hình thành từ những công dân hạng hai để giải cứu quân đội Prosen tinh nhuệ của chúng ta sao?"
William Keitel im lặng.
Hoàng đế suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Giờ không phải lúc để ý đến những điều đó nữa, hãy nói với người Moravia rằng, nếu họ thể hiện tốt, thứ hạng của dân tộc họ trong đế quốc có thể được nâng lên! Đến lúc đó, họ sẽ còn cao cấp hơn cả người Melanial"
Nói xong, Hoàng đế đấm mạnh xuống bàn.
Trên bàn là một bản báo cáo về hoạt động của quân kháng chiến ở Melania.
William Keitel lập tức nháy mắt với cấp dưới.
von Bryan lên tiếng: "Nhưng mà, việc điều động ky binh từ Moravia đến đó cần có thời gian, trong khoảng thời gian đó phải làm sao?"
Hoàng đế im lặng vài giây, ngẩng đầu nhìn Đại công tước, Thống chế Không quân Meyer.
Vị Đại công tước chỉ vào mình: "Tôi?"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận