Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 429: Khai rồi

Chương 429: Khai rồiChương 429: Khai rồi
Chương 429. Khai rồi
Vương Trung nhìn Pavlov: "Thống kê thương vong của các đơn vị."
"Xong rồi, đội dự bị chết 32 người, bị thương 15 người, lũ chó chất tiệt, ra tay tàn độc thật."
Pavlov nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Trung thầm lắc đầu: "Dù sao họ cũng hy sinh trong khi chiến đấu với quân địch, làm đơn xin trợ cấp tử sĩ cho họ. À không, bọn họ đã bảo vệ an toàn cho đơn vị chủ chốt của Sư đoàn, nên đề nghị tặng huân chương, anh đi làm đi."
Pavlov gật đầu: "Yên tâm, để "thư ký" của tôi lo."
Vương Trung gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ: "Tới giờ bắn phá rồi, bắt được tù binh nào không? Hỏi được bọn chúng đóng quân ở đâu không?" Pavlov chỉ vào bản đồ: "Đánh dấu trên đó rồi. Những hôm nay không bắt được sĩ quan nào cấp úy trở lên, có thể không chính xác."
Vương Trung: "Kệ đi, bắn." Một tiếng rưỡi sau khi pháo kích kết thúc, viên thiếu tá thẩm phán lúc nãy lại bước vào hầm: "Hắn ta khai rồi." Vương Trung giật mình: "Hả? Vậy bây giờ là ngày 21 rồi sao?"
"Không, đối phương không lợi hại như chúng ta nghĩ." Viên thiếu tá nhún vai: “Hắn ta thuộc Brandenburg, là một đơn vị chuyên trách đột nhập và phá hoại của quân địch, hôm nay chúng đã nhảy dù xuống cùng Sư đoàn lính dù số 100. Chúng còn ba nhóm nữa, một nhóm chịu trách nhiệm phá hoại đường dây liên lạc của chúng ta, một nhóm chịu trách nhiệm do thám trận địa pháo binh và sân bay, còn một nhóm nữa thì hắn ta không rõ nhiệm vụ."
Vương Trung: "Vậy nhiệm vụ của nhóm này là gì?"
"Ấm sát ngài."
Viên thiếu tá nghiêm túc nói. Vương Trung nhíu mày:
"Chỉ để ám sát một tên thiếu tướng như tôi mà phải điều động cả lực lượng tỉnh nhuệ sao?"
"Vâng. Theo lời khai của hắn ta, có vẻ như Prosen coi ngài là một trong những trụ cột tỉnh thần của quân kháng chiến Ant, giết được ngài, ý chí chống cự của toàn bộ quân Ant sẽ nhanh chóng sụp đổ."
Vương Trung bật cười: "Tôi đâu có quan trọng đến vậy. Cho dù không có tôi, Đại Giám Mục vẫn sẽ lãnh đạo quân Ant chiến đấu đến cùng."
Viên thiếu tá: "Ngài không cần khiêm tốn như vậy. Chúng tôi cũng cho rằng ngài là một trong những trụ cột tỉnh thần của quân kháng chiến."
Vương Trung nhún vai: "Thôi được rồi, tôi hiểu rồi..." Viên thiếu tá ngắt lời Vương Trung: "Chúng tôi cho rằng cần phải tăng cường bảo vệ ngài, vì vậy một tiểu đoàn nội vệ đang trên đường tới đây." Vương Trung:
"Cảm ơn sự quan tâm của các anh. Tôi nói trước, nếu tình hình nguy cấp, tôi sẽ đưa cả tiểu đoàn nội vệ vào tham chiến."
"Mong ngài hãy làm như vậy." Viên thiếu tá nói:
"Chúng tôi có thể xử lý bất kỳ kẻ thù nào. Bất kỳ hình thức nào."
Sau đó, thẩm tra viên đưa tù binh đi, ngay khi anh ta vừa đi khỏi: “thư ký cấp 6" của Pavlov bước vào với một xấp tài liệu.
Vừa nhìn thấy ông lão, Pavlov đã nhăn nhó: "Tôi không phải đã giao hết con dấu cho ông rồi sao? Làm theo quy định đi! Những việc này ông cứ làm đi, tôi còn nhiều việc phải làm, phải tập trung cho quân sự."
Là một người đam mê quân sự, Vương Trung rất nhạy cảm với một số từ ngữ đặc biệt, ví dụ như khi nghe thấy những từ như "bừng bừng sức sống": “vạn vật sinh sôi", anh sẽ nhớ tới một số cảnh tượng đặc biệt, tự động hình dung ra cả khung cảnh đằng sau người nói.
Cụm từ "phải tập trung cho quân sự" tuy không nổi tiếng như những cụm từ trước, nhưng cũng khiến Vương Trung nhớ tới một người đàn ông đầu hói, và anh bắt đầu lo lắng cho mái tóc của Pavlov.
Ông lão nhíu mày: "Tôi đến báo cáo tình hình thương vong, chẳng lẽ đây không phải là việc quân sự sao?" Vương Trung nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến ngày hôm sau, bèn nói: "Đã thống kê xong thương vong rồi sao? Đưa đây tôi xem."
Anh đưa tay nhận lấy tập tài liệu mà ông lão định đưa cho Pavlov.
Bên trên là con số thương vong chỉ tiết trong ngày hôm nay, được phân loại rõ ràng theo từng đơn vị.
Vương Trung lật giở xem qua, kinh ngạc hỏi: "Sao thương vong của hậu cần lại nhiều hơn cả tuyến đầu?"
Ông lão vội vàng đáp: "Vì rất nhiều người ở hậu cần chưa được huấn luyện né đạn pháo, khi bị pháo kích, họ chỉ biết nằm rạp xuống đất, kết quả là bị chấn thương mà chết rất nhiều.
"Hôm nay, bệnh viện dã chiến của Sư đoàn tiếp nhận rất nhiều thương binh bị vỡ nội tạng, nôn ra máu, họ báo cáo là bệnh viện không đủ phương tiện để cứu chữa, chỉ có thể sơ cứu rồi chuyển lên tuyến trên."
Vương Trung: "Bây giờ là ban đêm rồi, sao không dùng tàu hỏa để chuyển họ đi?"
Ông lão: "Đến giờ vẫn chưa có chuyến tàu nào đến ga, có lẽ đường sắt đã bị phá hỏng rồi." Ông lão vừa dứt lời, Pavlov đã chỉ tay vào điện thoại: "Đường dây liên lạc với Tập đoàn quân cũng bị cắt đứt, chắc là đường sắt cũng bị bọn chúng phá hoại rồi." Vương Trung hỏi xong về thương vong của hậu cần, lại tiếp tục xem xét thương vong của các đơn vị khác, sau khi xem xong, anh đưa cho Popov:
"Thương vong của các đơn vị chiến đấu không nhiều, tổn thất nặng nề nhất lại là do bọn Brandenburg đánh lén Tiểu đoàn 3 của Trung đoàn Beshenkovichskaya." Vừa xem danh sách thương vong, Popov vừa nói:
"Dù sao thì Brandenburg cũng là lực lượng đặc biệt, trình độ huấn luyện cao hơn hẳn so với quân Prosen thông thường, hơn nữa lại đánh úp bất ngờ, Tiểu đoàn 3 đã chiến đấu rất tốt. Với tình hình đêm nay, có thể đề nghị tặng huân chương cho họ."
Vương Trung:
"Huân chương có tác dụng gì, báo cho hậu cần, sáng mai tăng khẩu phần ăn cho Tiểu đoàn 3."
Nói xong, hắn nói với Popov: "Cái này mới có tác dụng, sĩ khí tuyệt đối cao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận