Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 155: Bác bỏ kế hoạch đoạt lại Shepetovka

Chương 155: Bác bỏ kế hoạch đoạt lại ShepetovkaChương 155: Bác bỏ kế hoạch đoạt lại Shepetovka
Chuong 155: Bac bo ke hoach doat lai Shepetovka
Tình hình trên chiến trường quả thật khó lường.
Cứ điểm Tân Hải chống cự 18 ngày, vẫn luôn báo cáo "Áp lực không lớn" "Trận địa phòng ngự kiểu Rokossovsky thể hiện rất tốt", nhưng sáng sớm ngày 19 tháng 5, đột nhiên cứ điểm Tân Hải báo cáo vòng phòng ngự bên ngoài bị đột phá.
Đương nhiên, cứ điểm Tân Hải còn 2 phòng tuyến khác, vẫn có thể chống cự một thời gian, nhưng nét mặt của mọi người trong cuộc họp trước mặt bệ hạ đều không tốt lắm.
Ngày 19 tháng 5, Yekaterinburg, cung điện Mùa Hè, họp mặt trước mặt bệ hạ.
Tuganev đại tướng đang giới thiệu tình hình trinh sát của không quân: "Chúng tôi dùng máy bay trinh sát trên không Pe-2 cải tiến để trinh sát thì luôn bị không quân Prosen chặn lại, không thể nắm được tình hình xung quanh cứ điểm.
"Nhưng mà Il-2 báo cáo, kẻ địch ở vị trí này có lượng lớn hỏa lực phòng không."
Vị đại tướng vẽ một vòng tròn trên bản đồ.
"Hơn nữa, đội trinh sát trà trộn vào trong của bộ đội phòng thủ cũng báo cáo, mật độ tuần tra khu vực này sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa còn được trang bị chó quân sự, không có cách nào đột nhập vào được.
"Kết hợp với việc khảo sát hố đạn mà trọng pháo của địch để lại, phỏng đoán đây có thể là một khẩu pháo lửa hạng nặng. Ban đầu bộ tư lệnh cứ điểm còn tưởng là pháo kích từ tàu chiến của địch, nhưng cho dù là pháo hạm cũng không thể để lại hố pháo khủng khiếp như vậy, càng không thể xuyên thủng lớp bê tông dày 30 mét của kho đạn dược dưới lòng đất."
Vương Trung: "Quân đồng minh có thông tin gì không?”
"Không có." Lavkid giáo chủ lắc đầu: "Chúng tôi vẫn luôn trao đổi thông tin tình báo với quân đồng minh, họ cũng không nhắc đến khẩu đại pháo này."
Vương Trung: "Nói tóm lại, vốn dĩ phòng thủ rất tốt, hôm nay đột nhiên bị xuyên thủng kho đạn, động tĩnh nổ lớn quá, tiền tuyến không kịp ổn định tinh thân quân đội, nên đã mất một phần trận địa phòng ngự, đúng không?”
"Chính xác là vậy." Tuganev đại tướng gật đầu,'Hơn nữa còn có một vấn đề thực tế, hỏa lực pháo binh của cứ điểm cơ bản do pháo đài ven biển của hải quân cung cấp, pháo đài chủ yếu sử dụng pháo đài của cứ điểm, muốn chỉ viện cho pháo binh khu vực bị công phá hiện tại, cần được cung cấp đạn từ kho đạn dược dưới lòng đất đã bị phá hủy."
Vương Trung: "Na hỏng một kho đạn dược dưới lòng đất là bị cắt đứt nguồn cung cấp rồi à?"
Vị thiếu tướng công trình tham dự cuộc họp giải thích: "Không phải bị cắt đứt, pháo binh bờ biển vẫn có thể lấy đạn dược từ kho khác.
"Kho đạn của cứ điểm Tân Hải là như vậy, mỗi kho cung cấp cho một cụm pháo, giữa vị trí đặt pháo và kho đạn có đường ray ngầm nối liền, có thể dùng xe chở đạn đưa đạn dược đến vị trí đặt pháo.
"Vận chuyển từ kho đạn khác đến thì không tiện lợi như vậy, đầu tiên phải chuyển đạn dược lên mặt đất, sau đó dùng xe tải vận chuyển. Không quân địch hiện tại tấn công rất mạnh, căn bản không có cách nào vận chuyển bằng xe tải."
Thiếu tướng công trình nói xong, Tuganev vội vàng tiếp lời: "Trước đó chúng tôi cho rằng, cứ điểm Tân Hải sử dụng chiến thuật phòng ngự mới có thể cầm chân được quân địch trong thời gian dài, hiện tại xem ra phải chuẩn bị tinh thân mất cứ điểm Tân Hải.
"Sau khi cứ điểm bị công phá, quân của Myshkin có khả năng bị tấn công bên sườn, có thể chúng ta phải từ bỏ Borsk."
Vương Trung: "Sau đó rút lui về đâu? Thảo nguyên không thích hợp phòng ngự”"
Tuganev đáp: "Van có, sông Sukhaya Verevka có thể làm tuyến phòng thủ, chúng ta từ tháng 1 năm nay đã bố trí phòng ngự ở ven sông.
"Kẻ địch muốn đảm bảo hậu cần của mình, nhất định sẽ tấn công về phía đông để phá vỡ phòng tuyến sông Sukhaya Verevka trước, sau đó tiếp tục tiến về phía sông Valdai.
"Ven sông Valdai có rất nhiều khu công nghiệp, hơn nữa chúng ta vận chuyển tiếp tế từ Yekaterinburg xuống phía nam chủ yếu dựa vào thuyền bè trên sông Valdai.
"Chỉ cần kẻ địch đẩy được chiến tuyến đến bờ sông Valdai, chúng ta muốn vận chuyển tiếp tế cho tập đoàn quân phía Nam thì chỉ có thể dựa vào tuyến đường biển nội địa."
Vương Trung bổ sung một câu: "Vận chuyển nhiên liệu từ Kuban đến cũng chỉ có thể dựa vào tuyến đường biển nội địa."
"Đúng vậy." Tuganev đại tướng gật đầu,Cho nên phòng tuyến sông Sukhaya Verevka cực kỳ quan trọng, chúng tôi phái Kashukhov trung tướng dẫn tập đoàn quân số 51, tập đoàn quân này được mở rộng trên nên tảng quân đoàn 51, ngoài ra còn có tập đoàn quân 52,54 được phái đến bờ sông Sukhaya Verevka.'
Vương Trung: "Tôi nhớ những tập đoàn quân này đều tham gia chiến đấu từ tháng 9 đến tháng 10 năm ngoái, quân của Kashukhov còn chịu tổn thất khá nặng."
Tuganev đại tướng: "Ho đã được nghỉ ngơi, hồi phục đầy đủ rồi, hiện tại quân số đã đủ."
"Vậy nghĩa là, không cần tập đoàn quân cơ giới số 1 của tôi phòng thủ sông Sukhaya Verevka?" Vương Trung hỏi.
"Đúng vậy, cậu có thể có thêm thời gian huấn luyện."
Tuganev tiếp tục giải thích trên bản đồ: "Tất nhiên, phòng tuyến sông Sukhaya Verevka không đáng tin cậy như sông Desna, bởi vì hai bên bờ đều là thảo nguyên rộng lớn, không có thành phố lớn nào làm điểm tựa. Năm ngoái chúng ta ở địa hình tương tự đã bị quân Prosen đột phá liên tục.
"Tin tốt là, những tập đoàn quân này đều được tăng cường xe tăng hạng nặng. Chúng tôi tham khảo kiến nghị của Rokossovsky, chia xe tăng hạng nặng thành tiểu đoàn 21 chiếc, tăng cường cho sư đoàn bộ binh có nhu cầu, coi như là một loại 'điểm tựa cơ động ˆ"
Vương Trung nghe thấy tên mình, lập tức ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
Thật ra đây cũng là cách biên chế quân đội của Liên Xô ở Trái Đất. Giai đoạn giữa và sau chiến tranh, quân đội Liên Xô không dồn nhiều xe tăng hạng nặng vào sử dụng tập trung, bởi vì khả năng bảo trì, bảo dưỡng của họ quá kém, 21 chiếc xe tăng hạng nặng hợp thành một đơn vị là đơn vị lớn nhất có thể đảm bảo được.
Khả năng bảo trì, bảo dưỡng của quân đội Ant cũng không khá hơn là bao, xe tăng hạng nặng vì nặng nên tỷ lệ hỏng hóc cao hơn xe tăng hạng trung rất nhiều, vì vậy phân tán xe tăng hạng nặng ra sử dụng để giảm bớt khó khăn trong việc bảo trì là điều đương nhiên.
Vương Trung chỉ là đưa kinh nghiệm mà quân đội Ant sau này tự rút ra được ra trước thời hạn, sau đó coi đó là công lao của bản thân.
Tuganev nói tiếp: "Ngoài ra, chúng tôi cũng dựa theo cẩm nang phòng ngự dã chiến mới, đào rất nhiều công sự chỉ để lộ tháp pháo ở bờ sông."
Quyển cẩm nang phòng ngự dã chiến mới này cũng là do Vương Trung soạn ra.
Toàn bộ quân đội Ant hiện tại đều đang sử dụng quy tắc tác chiến mà Vương Trung học được từ Trái Đất.
Tuganev: "Nhìn từ kết quả phòng ngự ở cứ điểm Tân Hải và Borsk, hệ thống phòng ngự mới thể hiện rất tốt, cá nhân tôi cho rằng có thể kỳ vọng vào sự thể hiện của họ ở sông Sukhaya Verevka.
"Hiện tại đại khái là như vậy."
Vương Trung: "Quân địch ở trung tâm và tuyến bắc không có động tĩnh gì sao?"
"Không có. Nhưng chúng tôi nhận được rất nhiều thông tin, cho thấy mục tiêu tấn công của quân Prosen trong năm nay vẫn là Yekaterinburg." Tuganev đại tướng nhìn Vương Trung.
Vương Trung: "Đó là chiêu nghi binh, mục tiêu của kẻ địch là mỏ dầu, tôi và Gorky đại tướng đều nhận định như vậy."
"Bộ thống soái cũng vậy. Nên tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi." Tuganev đại tướng nói, Vậy tình hình là vậy, thưa bệ hạ, tôi xin hết."
Olga nãy giờ im lặng, lập tức lên tiếng: 'Alyosha..."
Vương Trung: "Ở đây là nơi làm việc, xin hãy gọi quân hàm."
Olga biu môi, nhưng lập tức điều chỉnh lại biểu cảm: "Trung tướng Rokossovsky, ban tác chiến đã trình lên một kế hoạch phát động tấn công ở chiến tuyến phía nam, mục tiêu là đoạt lại thành phố Shepetovka, ngài thấy thế nào?"
Vương Trung: “Cũng được, định dùng lực lượng gì?”
"Chủ yếu là các lữ đoàn xe tăng mới thành lập, dự kiến sẽ điều động 5 lữ đoàn, cộng thêm 2 sư đoàn bộ binh."
Vương Trung nhíu mày.
Quân đội Liên Xô ở Trái Đất trong năm thứ hai của cuộc chiến đã xuất hiện một số cách biên chế rất kỳ lạ, ví dụ như thành lập tập đoàn xe tăng lớn với 600 chiếc, kết quả bởi vì người chỉ huy không có kinh nghiệm chỉ huy tập đoàn xe tăng quy mô lớn như vậy nên đã thua trận thảm hại.
Hơn nữa, tập đoàn xe tăng này còn rất ít quân đội hỗ trợ, bị quân đội Đức với quân số đông áp đảo đánh cho tan hoa.
Cuối cùng, ngay cả vị chỉ huy của tập đoàn xe tăng này cũng bị quân Đức bắn chất.
Sang đến giai đoạn giữa, quân đội Liên Xô cũng nhận ra tập đoàn xe tăng cần được trang bị nhiêu binh chủng khác hỗ trợ, một quân đoàn xe tăng sẽ được biên chế thêm rất nhiều pháo tự hành và bộ binh, số lượng xe tăng bị giảm xuống còn khoảng 200 chiếc, nhưng cái tên thì vẫn cố chấp gọi là quân đoàn xe tăng. Quân đội Ant may mắn hơn, nhờ có Vương Trung, ho đã tránh được bước đi sai lầm này.
Nhưng điều đó không có nghĩa là các lữ đoàn xe tăng của quân đội Ant không kỳ lạ.
Những lữ đoàn này quả thực đã được kết hợp thêm bộ binh và pháo binh, nhưng số lượng rất ít, khiến người ta có cảm giác chỉ cần giải quyết được vấn đề thiếu hụt quân số thì sức chiến đấu của các lữ đoàn này sẽ tăng vọt.
Ngoài ra, các lữ đoàn này vẫn cực kỳ thiếu khả năng đảm bảo, chỉ có rất ít nhân viên bảo trì, bảo dưỡng.
Chủ yếu là không phải sĩ quan chỉ huy nào cũng có thể mượn được nhiều công nhân kỹ thuật từ giáo hội và hải quân để thành lập đội ngũ bảo đảm. Đương nhiên cũng không phải tiểu đoàn xe tăng nào cũng có điều kiện như Vương Trung, phân bổ máy kéo cứu hộ, thu hồi xe tăng đến tận trung đội.
Vương Trung từng đề nghị giảm bớt số lượng các lữ đoàn xe tăng, nhưng Tuganev đã thuyết phục hắn.
Lúc đó, Tuganev nói như vậy: "Cậu là trường hợp đặc biệt, cậu có thể xây dựng được đội quân hỗn hợp tinh nhuệ với đầy đủ trang bị, nhưng không có nghĩa là bộ tư lệnh cũng có thể làm được. Tôi đã cố gắng hết sức để trang bị thêm quân hỗ trợ cho họ rồi. Trước tiên cứ thành lập lữ đoàn xe tăng, lấp đầy chiến tuyến đã, dù sao chúng ta cũng sản xuất được nhiều xe tăng như vậy.
"Bộ binh nhìn thấy xe tăng thì tinh thần chiến đấu sẽ được nâng cao, ít nhất bọn họ sẽ không nhìn thấy xe tăng của quân Prosen xông đến cách trận địa 100m thì vứt bỏ trận địa, bỏ chạy tán loạn."
Quân đội của Vương Trung đã được tôi luyện trong lửa đạn, có thể thương vong quá nửa mà không hề nao núng.
Nhưng phần lớn quân đội Ant không có ý chí chiến đấu kiên cường như vậy, cần phải rèn luyện thêm ít nhất 1 năm nữa.
Quân đội Liên Xô ở Trái Đất cũng vậy, đến tận năm 1943 vẫn còn những đội quân chưa kịp chạm mặt kẻ địch đã bỏ chạy. Thậm chí trong bộ phim "Giải phóng" được quay sau chiến tranh, phần 1 cũng có rất nhiều cảnh quay binh lính Liên Xô bỏ chạy toán loạn - phần 1 nói về trận Kursk năm 1943.
Bây giờ, để cho những lữ đoàn xe tăng thiếu khả năng đảm bảo, mức độ hỗn hợp thấp như vậy, cùng với đội ngũ bộ binh nhìn thấy xe tăng địch là bỏ chạy, đi tấn công quân Prosen, còn muốn giành lại thành phố quan trọng Shepetovka, có phải là hơi quá sức hay không?
Nghĩ vậy nên Vương Trung nói: "Shepetovka là thành phố, xung quanh còn có rất nhiều công trình bằng bê tông cốt thép, điều động nhiều xe tăng như vậy, bộ binh lại ít như vậy, những người bên ban tác chiến nghĩ gì vậy? Không được, không thể làm vậy được."
Olga: "Nhưng mà, chẳng phải anh ủng hộ kế hoạch tấn công của Gorky đại tướng sao?"
Vương Trung: "Ke hoạch tấn công của Gorky đại tướng chủ yếu dựa vào bộ binh và pháo binh, lực lượng thiết giáp chỉ đóng vai trò hỗ trợ, mục đích cũng chỉ là kiềm chế lực lượng trên chiến tuyến của địch, nhân tiện rèn luyện khả năng tấn công cho quân đội.
"Hoàn toàn khác với việc tự tin muốn đoạt lại thành phố quan trọng. Tôi phản đối kế hoạch tấn công liều lĩnh này, phản đối việc lãng phí trang thiết bị kỹ thuật quý giá cùng sinh mạng của binh sĩ ở nơi này."
Olga gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ không phê chuẩn kế hoạch này!"
Vương Trung gật đầu, thuận miệng khen một câu "Rất tốt", sau đó mới nhận ra mình nói như vậy là không ổn: Như vậy chẳng phải sẽ khiến người khác nghĩ hoàng đế chỉ là con rối của mình hay sao? Không, không, mọi người hiểu lầm rồi! (Hết chương) Chương 156: Kiếm va khiên
Tuy rằng trong cuộc họp ngày 19 tháng 5, Tuganev đại tướng bày tỏ lo lắng về việc cứ điểm Tân Hải thất thủ sẽ khiến Myshkin công tước buộc phải từ bỏ Borsk, nhưng mãi đến tháng 6, cứ điểm Tân Hải vẫn nằm trong tay tập đoàn quân độc lập Tân Hải.
Theo báo cáo từ cứ điểm, mỗi ngày họ phải hứng chịu từ 8 đến 12 đợt oanh tạc bằng pháo hạng nặng, phần lớn cứ điểm phòng ngự bên ngoài đã bị phá hủy bởi loại trọng pháo này, hỏa lực chi viện của pháo binh ven biển cho quân phòng thủ trong cứ điểm giảm di rất nhiều.
Nhưng dựa vào ý chí chiến đấu kiên cường, quân phòng thủ trong cứ điểm vẫn chặn được các đợt tấn công của địch, cứ như vậy kiên trì hơn 10 ngày, mỗi ngày đều phải hứng chịu pháo kích từ pháo hoả xa hạng nặng của địch và tàu chiến trên biển, nhưng vẫn giữ vững được hơn nửa trận địa.
Có thể nói chiến trường là một sân khấu vận mệnh khó đoán, Vương Trung lại một lần nữa nhận ra điều này.
Bởi vì cứ điểm Tân Hải đã chặn được quân địch, khả năng Borsk bị tấn công bên sườn giảm đi rất nhiều, vì vậy, Myshkin công tước cũng chặn được đợt tấn công này của quân Prosen, chiến tuyến tạm thời rơi vào thế giằng co.
Nhưng tập đoàn quân độc lập Tân Hải báo cáo thương vong rất lớn dưới hỏa lực của trọng pháo địch, yêu cầu được chi viện.
Kết quả trinh sát không ảnh cho thấy trọng pháo của quân Prosen đã phá hủy phần lớn các cứ điểm phòng ngự bên ngoài.
Hải quân Prosen phong tỏa hoàn toàn vùng biển ngoài khơi cứ điểm Tân Hải, hơn nữa còn phong tỏa tuyến đường ven biển phía đông nam của cứ điểm.
Lục quân Prosen xây dựng trạm quan sát pháo binh trên các cứ điểm đã chiếm được, bao quát toàn bộ tuyến đường vận tải nội địa của cứ điểm Tân Hải.
Ngày 3 tháng 6, bộ thống soái tối cao kết luận không nên tiếp tục cố thủ cứ điểm Tân Hải, ra lệnh cho quân phòng thủ bắt đầu phá vây.
Cứ điểm Tân Hải thất thủ, bên sườn quân đoàn Borsk do Myshkin công tước chỉ huy sẽ bị lộ ra, bộ thống soái tối cao dự đoán đầu tháng 7 sẽ phải để quân đoàn Borsk rút lui về phía đông nam.
Vương Trung cũng tham gia cuộc họp trước mặt bệ hạ khi đưa ra quyết định này, sau khi cuộc họp kết thúc, Tuganev đại tướng gọi Vương Trung đang định rời đi: “Rokossovsky, chờ tôi một chút. Tôi còn tưởng cậu sẽ phản đối kịch liệt."
Vương Trung hơi bất ngờ: "Phản đối chuyện gì?"
"Để Myshkin rút lui vê phía đông nam." Tuganev đại tướng nhìn chằm chằm vào Vương Trung, Borsk là thành phố quan trọng cuối cùng do chúng ta kiểm soát, nơi đó có mỏ than và mỏ sắt, nếu từ bỏ Borsk, thứ chúng ta kiểm soát được ở Kazaria chỉ còn thảo nguyên rộng lớn mà thôi."
Vương Trung: "Chẳng phải chúng ta vẫn đang kiểm soát sông Sukhaya Verevka hay sao? Quân đội của Kashukhoy, bạn của tôi vẫn đang phòng ngự ở đó."
Tuganey: "Cậu bình tĩnh hơn tôi tưởng tượng đấy."
Vương Trung: "Nóng lên thì có thể ngăn cản quê hương bị chiếm đóng sao? Không đâu, đồng chí đại tướng. Sau này, nhất định sẽ có một ngày tôi giành lại quê hương của mình, đến lúc đó, tôi đảm bảo mình sẽ còn kích động hơn những gì ông tưởng tượng rất nhiều." [ở chỗ "đồng chí đại tướng”, cái "đồng chí" thực ra là "Tovaryš" nên từ sau này tôi dùng "đồng chí”, vì cái nghĩa của Tovaryš là bạn đồng hành cùng chí hướng, tôi cũng rõ tác giả có vẻ muốn đưa từ "đồng chí" vào nhưng lại không muốn liên quan đến vấn đề gì đó nên dùng "Tovaryš", vì dịch ra mà để "Tovaryš đại tướng" thì nó khó hiểu]
Tuganev đại tướng lộ vẻ tán thưởng: "Tốt lắm, tôi còn lo cậu trẻ tuổi nóng nảy."
Vương Trung lúc này mới phản ứng lại, cái túi da này còn tương đối trẻ tuổi, có thể còn trẻ hơn so với Tô Huân Tông chém giết với Tam Đức Tử ở trên Trái Đất vô danh nho nhỏ. [Đoạn này quả thực chẳng biết tác giả nói ai II]
Cho nên Tuganev lo lắng mình sẽ bị cảm xúc chi phối giống như người trẻ tuổi cũng rất bình thường.
Vương Trung: "Đừng lo lắng, đồng chí Đại tướng."
"Đây là cách xưng hô mới nhất lưu hành sao? Ta nghe tham mưu trẻ tuổi của Quân lệnh xử cũng xưng hô với nhau như vậy."
Vương Trung: "Ban đầu là xưng hô của các thủy binh, chỉ đồng đội cùng chung mục tiêu chiến đấu. Tôi thấy không tệ nên dùng để gọi đồng đội của quân đội nhân dân Melainia, hình như họ rất thích. Nhân tiện, bộ đội của tôi cũng rất thích, có thể dan dần truyền ra, ngài biết đấy, tôi và quân đội của tôi giống như là minh tinh của Yekaterinburg vậy."
Tuganev cười ha hả: "Hay cho câu 'giống như'. Vậy hiện tại tâm trạng bộ đội của cậu thế nào?”
Vương Trung: "Hôm qua lúc tôi rời khỏi Kubinka, họ đã chặn tôi lại, chất vấn tại sao không được điều ra tiên tuyến, so với việc bắn đạn huấn luyện trên thao trường, họ càng muốn dùng vũ khí mới trong tay đánh cho quân Prosen một trận tơi bời.'
"Tôi nghĩ tinh thần bộ đội đã sẵn sàng, có thể ra chiến trường bất cứ lúc nào."
Lúc Vương Trung nói lời này, Lavkid Hồng y giáo chủ cũng dựa sát lại, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.
Tuganev nhìn vị giáo chủ một cái, mới nói với Vương Trung: "Tôi đã thảo luận với Nữ hoàng be hạ, việc vận dụng chỉ đội này của cậu cần phải thận trọng, Nữ hoàng hy vọng các cậu vừa xuất động đã giành được chiến quả, chứ không phải là đội cứu hỏa bị đưa đi lấp lỗ hổng trên chiến tuyến.
"Cho nên cần phải chờ đợi thời cơ."
Vương Trung: "Lúc cân thiết, cũng có thể tự tạo cơ hội."
Tuganev: "Cậu cảm thấy trận chiến đầu tiên sẽ ở đâu?”
Vương Trung: "Tôi không phải là nhà chiêm tinh, không biết dự đoán tương lai. Nhưng nếu ngài hỏi tôi muốn tác chiến ở đâu, tôi sẽ nói cho ngài biết là bờ tây sông Valdai."
Tuganey: "Tại sao lại là nơi này? Bởi vì dựa lưng vào sông lớn nên việc tiếp tế sẽ thuận lợi hơn sao?"
Vương Trung: "Đúng vậy, hơn nữa còn có thể nhận được sự hỗ trợ của hạm đội nội hải. Đáng tiếc chúng ta không chế tạo pháo hạm hạng nặng nước cạn, pháo hạm hạng nặng nước cạn mà Liên hiệp Vương quốc sử dụng ở khu vực kênh đào lại không có cách nào vận chuyển bằng đường bộ đến nội hải."
Dù sao Liên hiệp Vương quốc không phải La Mã, không thể nào đi thuyền trên đất liền.
Tuganev: "Hình như hạm đội Địa Trung Hải của Liên hiệp Vương quốc định thông qua eo biển Dardanelles, giao chiến với hạm đội của Prosen, nhưng các quốc gia trung lập không cho phép. Để thể hiện lập trường trung lập của mình, các quốc gia trung lập cũng cấm tàu của Prosen đi qua eo biển."
"Ngoài ra, hạm đội của Liên hiệp Vương quốc và hạm đội của Prosen đã giao chiến ở biển Aegean, chiến ham Agincourt của Liên hiệp Vương quốc đã bắn trúng soái hạm Hắc Thái Tử của ham đội biển Aegean của đế quốc Prosen, hiện quyền khống chế biển Aegean đã nằm trong tay Liên hiệp Vương quốc, chiến hạm Friedrich Đại đế tạm thời không thể quay về cảng."
"Tin tốt là, tùy viên quân sự hải quân của Liên hiệp Vương quốc phỏng đoán Friedrich Đại đế sắp phải đại tu, quân Prosen không có ụ tàu nào ở bờ biển Bạch Hải có thể sửa chữa nó."
"Tin xấu là, cho dù không đại tu thì chiến hạm này vẫn có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian, chỉ cần chúng ta tác chiến gần bờ biển sẽ bị pháo chính 381 ly của nó bắn phá."
Khi Vương Trung nghe thấy pháo chính 381 ly, đầu hắn bỗng nhiên đau nhói, dù sao sau khi xuyên không, hắn đã lập tức bị trúng một phát pháo, hơn nữa còn sống sót một cách thần kỳ.
Cùng sống sót còn có nam sủng của phu nhân công tước.
Mà nói, tên kia đi đâu rồi nhỉ? Vương Trung ở Yekaterinburg hơn nửa năm rồi, một lần cũng chưa từng gặp hắn ta.
Vương Trung đang ngẩn ngơ thì Tuganev lại nói: "Không quân Liên hiệp Vương quốc dự định thực hiện một chiến dịch, sử dụng oanh tạc cơ Lancaster của họ để ném một loại bom đặc biệt. Họ hy vọng chúng ta có thể cung cấp một sân bay lớn đủ gần với chiến hạm này, hơn nữa phải đủ an toàn để họ có thể phát động cuộc tấn công."
Vương Trung nhớ lại bán kính tác chiến của oanh tạc cơ Lancaster, sau đó nhìn vào bản đồ, líu lưỡi nói: "Chúng ta tạm thời không có sân bay nào đáp ứng yêu cầu. Hay là để họ cố gắng một chút, ở sân bay tiền tuyến tiếp nhiên liệu và trung chuyển một chút?"
Tuganev nói: "Bọn họ đoán chừng chỉ dựa vào một vòng tấn công sẽ không thể nào thành công, cho nên cần chúng ta bảo vệ mặt đất xung quanh sân bay trong vòng 20 ngày, hơn nữa phải đảm bảo cung cấp hậu cần."
Vương Trung: "Ngài cố ý nói với tôi chuyện này, là định điều Tập đoàn quân cơ động của tôi đi làm chuyện này đúng không?”
Tuganev: "Không, cậu hiểu lầm rồi, tôi thấy tạm thời không cần phải lo lắng vê chiến hạm kia nữa, bởi vì chúng ta đã quyết định từ bỏ pháo đài ven biển, tạm thời sẽ không chiến đấu trong tâm bắn của pháo hạm kia."
"Nếu chiến hạm này dám đánh phá các cảng biển của chúng ta ở vùng núi Kavkaz, đến lúc đó, bọn họ sẽ tiến vào phạm vi tấn công của sân bay vĩnh cửu trong núi của chúng ta, đến lúc đó bàn bạc với Liên hiệp Vương quốc cũng không muộn."
Vừa nói, Tuganev vừa dùng bút chì vẽ một vòng tròn trên bản đồ.
Vương Trung: 'Không thể dùng tàu ngầm đánh lén chiến hạm này sao?”
"Chúng tôi đã thử rồi, ngư lôi đã bắn trúng chiến hạm, nhưng hiệu quả không tốt, đai chống ngư lôi của chiến hạm này quá dày. Nhưng dựa vào máy bay trinh sát, sau khi tiêu hao một lượng lớn đạn pháo, nhiên liệu và vật tư tiếp tế, mớn nước của chiến hạm này đã sâu hơn, chúng tôi phỏng đoán nó hẳn là đã bị thủng, ngập nước nhưng lượng nước chưa đủ để khiến nó bị chìm." Tuganev nhún vai.
Vương Trung gật đầu.
Trên Trái Đất, quyền khống chế Biển Đen vẫn luôn nằm trong tay Liên Xô, vì vậy pháo đài ven biển mới kiên trì được lâu như vậy, bên này, quân Đức đã nắm giữ quyền khống chế, pháo đài ven biển sẽ không thể nào phòng thủ trong thời gian dài được. Nhưng mà, nếu hải quân Ant đã mất quyền khống chế, vậy chẳng phải sẽ có nhiều lính thủy đánh bộ được chuyển đến dưới trướng của mình sao?
Vương Trung thầm nghĩ.
Lúc này, cửa chính bỗng nhiên mở ra, Tham mưu trưởng cơ yếu của Bộ tư lệnh nhanh chóng bước đến bên cạnh Tuganey, định nói nhỏ vào tai ông ta, Tuganev ngăn cản: "Không cần thiết, Rokossovsky và Lavkid đều là người có thể tin tưởng tuyệt đối."
Tham mưu trưởng cơ yếu gật đầu: "Rõ. Hôm nay, Tập đoàn quân phía Tây đã phát động tấn công, dự định bao vây Shostka từ sườn, hiện tại đang tấn công thuận lợi."
Vương Trung: "Shostka? Hiện tại vẫn là quân đoàn ky sĩ Asgard đang phòng thủ sao?"
"Không, theo tình báo của chúng tôi, vào cuối tháng 3, khi tình trạng lầy lội được cải thiện, quân đoàn ky sĩ Asgard đã rút lui, thay thế họ là ba sư đoàn bộ binh thuộc Tập đoàn quân số 9, Sư đoàn bộ binh 197 đóng quân trong thành phố, Sư đoàn bộ binh 206 và 246 ở hai bên sườn."
"Phòng thủ bến phà là Sư đoàn bộ binh 337, hiện tại, quân tiên phong của chúng ta đã chọc thủng tuyến phòng thủ bờ đông bến phà, đến được bến phà, đội tiên phong đã vượt sông."
Vương Trung: "Sư đoàn bộ binh 337 có phải là sư đoàn mới không? Lập tức đã bị chọc thủng tuyến phòng thủ?”
Tham mưu trưởng cơ yếu lắc đầu: "Tôi không biết, có lẽ phải đợi báo cáo thẩm vấn tù binh ở tiền tuyến mới có thể xác định sư đoàn này được thành lập khi nào."
Vương Trung: "Để tôi trực tiếp gọi điện thoại cho Gorky hỏi một chút."
Nói xong, Vương Trung cầm điện thoại trên bàn lên: "Tổng đài, nối máy tới sở chỉ huy Tập đoàn quân phía Tây."
Lát sau, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói mà Vương Trung không quen thuộc lắm: "Sở chỉ huy Tập đoàn quân phía Tây.'
Vương Trung: "Tôi là Trung tướng Rokossovsky, cho tôi nói chuyện với chỉ huy của các anh."
Mười giây sau, giọng nói của Gorky vang lên từ đầu dây bên kia: "Cậu nhận được báo cáo về đợt tấn công đầu tiên của tôi là gọi điện thoại cho tôi ngay sao?"
Vương Trung: "Tốc độ chọc thủng bến phà của các anh nhanh hơn tôi tưởng tượng đấy."
"Đó là vì Sư đoàn 337 này là sư đoàn bộ binh được cải biên từ sư đoàn cảnh sát quốc dân, phần lớn bọn họ mấy tháng trước vẫn còn đang chiến đấu với du kích. Quân đội Prosen cũng không phải là toàn bộ đều tinh nhuệ, cũng có những tên lính yếu kém. Sau này, chúng ta có thể phát động tấn công trên toàn tuyến, thăm dò cường độ phòng ngự của quân địch, tìm ra điểm yếu, sau đó đồn quân lực dự phòng vào đó."
Vương Trung nghe xong, đây chẳng phải là chiến thuật của Hồng quân Liên Xô sau này sao, tấn công toàn diện, xem thử chỗ nào là quân yếu, sau đó chọc thủng từ đó, nhanh chóng tiến sâu vào phía sau.
Còn quân tinh nhuệ của quân Đức thì bao vây nhưng không đánh, gặp phải lực lượng thiết giáp của quân Đức cũng bao vây nhưng không đánh.
Chiến trường mặt trận phía đông quá rộng lớn, có những nơi có thể chọc thủng, một số ít quân tinh nhuệ đánh đổi lấy hiệu suất cao cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vương Trung: “Chúc anh thành công." Gorky rất vui mừng: "Sau này, cậu là lá chắn thép của de quốc, còn tôi là thanh kiếm sắc bén của đế quốc!"
Vương Trung: "Được đấy! Như vậy chúng ta thực sự là hai bức tường thành của đế quốc."
Khi nói lời chúc phúc này, Vương Trung rất chân thành. Nhưng hắn mơ hồ nhớ, trên Trái Đất, Tập đoàn quân số 9 có khá nhiều câu chuyện ly kỳ, sau này đã sản sinh ra bậc thầy phòng ngự lợi hại nhất của quân đội Đức - Model, người hâm mộ quân sự đặt cho ông ta biệt danh là Model bất khả xâm phạm - dùng cách nói của thế giới anime là "Vì quá sợ đau nên dồn hết điểm vào phòng ngự”.
Chỉ huy của Tập đoàn quân số 9 ở thế giới này hình như tên là Model, trùng tên với người trông đậu Hà Lan.
Chẳng lẽ ông ta có thể trồng Đậu bắn súng và Quả óc chó để ngăn chặn cuộc tấn công của Gorky sao?
(Hết chương) Chương 157: Model và Đậu bắn súng của ông ta
Mãi đến trưa ngày hôm đó, Walter Model mới nắm rõ tình hình.
Chủ yếu là Gorky đã phát động tấn công giả ở nhiều nơi, hơn nữa còn điều động lực lượng không quân được Tập đoàn quân phía Tây phối hợp, tiến hành oanh tạc vào sở chỉ huy của Tập đoàn quân số 9.
Sĩ quan phụ tá của Model bị thương trong trận oanh tạc, tạm thời được thay thế bằng một tham mưu trẻ tuổi, thậm chí ngay cả dải ruy băng đeo vai của sĩ quan phụ tá cũng chưa kịp trang bị.
Có thể thấy, người thanh niên lần đầu tiên làm sĩ quan phụ tá rất căng thẳng, lúc báo cáo ngữ tốc rất nhanh.
Model: "Đừng nói nhanh như vậy, tôi sắp nghe không rõ rồi. Từ từ nói. Cậu là phụ tá của tôi, phải luôn tỏ ra bình tĩnh."
"Vâng, thưa tướng quân.
Tham mưu trưởng của Tập đoàn quân cầm một cốc nước đến: "Uống chút nước, bình tĩnh lại nào."
Người thanh niên cầm cốc nước lên, uống một hơi cạn sạch.
Model: "Đã thống kê được thiệt hại do không kích chưa?”
"Rồi ạ. Kẻ địch chắc chắn đã biết chúng ta ở đây từ lâu, trung đoàn phòng không đi theo sở chỉ huy báo cáo rằng họ đã quan sát thấy một loại máy bay chưa từng thấy bao giờ, thân máy bay rất lớn, trên cánh có sọc đen trắng giống như ngựa văn. Có thể là một loại máy bay ném bom bổ nhào kiểu mới, bom ném xuống có uy lực rất lớn."
Model: "Họ không nhận ra loại máy bay này sao?”
"Không ạ.' Sĩ quan phụ tá lộ vẻ áy náy, như thể đó là lỗi của anh ta vậy.
Model vỗ vai người thanh niên: "Không phải lỗi của cậu đâu."
Sĩ quan phụ tá nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Trung đoàn trưởng trung đoàn pháo phòng không nói rằng, trước đây quân đội Ant chưa từng có máy bay ném bom bổ nhào một động cơ, Il-2 của bọn họ chưa bao giờ thực hiện oanh tạc bổ nhào ở góc lớn như vậy. Đây chắc chắn là một loại máy bay hoàn toàn mới, hơn nữa tính năng còn tốt hơn cả Stuka của chúng ta."
Model cau mày, lẩm bẩm: "Trang bị của đế quốc vậy mà lại tụt hậu rồi..."
Rõ ràng là Model không biết rằng, loại "máy bay ném bom bổ nhào" này thực chất là máy bay chiến đấu giành ưu thế trên không thuần túy, chỉ là động cơ của máy bay chiến đấu của quân Đồng minh có mã lực lớn, nhiên liệu hàng không có chỉ số octan cao, nên có thể mang theo tải trọng gần hai tấn, nên bị họ sử dụng làm máy bay ném bom bổ nhào.
Sau khi cảm thán một lúc, ông ta lập tức lắc đầu: "Không, năm ngoái chúng ta đã phải chịu thiệt hại nặng nề trước xe tăng hạng nặng T-34 và KV. Tuy bây giờ chúng ta đều biết hai loại xe tăng này đều có khuyết điểm chết người, rất dễ đối phó, trong tay quân đội Ant thì lại càng dễ đối phó hơn, nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng, đây quả thực là một loại xe tăng tốt, chỉ là quân đội Ant không biết cách sử dụng.
"Vậy thì, xe tăng T-34 của quân địch hiện đang ở đâu?”
Sĩ quan phụ tá mới: "Chủ yếu xuất hiện ở hai nơi, thứ nhất là tuyến phòng thủ của Sư đoàn 337, thứ hai là thượng nguồn sông Shostka, chúng tôi không biết quân địch ở thượng nguồn đã vượt sông từ đâu."
Model: “Đã liên lạc lại được với Sư đoàn 337 chưa?” "Rồi ạ, vừa rồi chúng tôi đã liên lạc được với sở chỉ huy của họ qua radio, tuyến phòng thủ bờ đông bến phà đã bị chọc thủng, quân địch còn thiết lập trận địa đầu cầu ở bờ tây, Sư đoàn 337 vốn định dùng pháo binh để áp chế trận địa đầu cầu, nhưng lực lượng pháo binh của sư đoàn lập tức bị quân địch phản kích."
Model nhìn vào bản đồ, đột nhiên hỏi tham mưu trưởng: "Lực lượng thông tin có nghe thấy thông tin liên lạc vô tuyến điện của quân địch không?"
"Có ạ, rất nhiều, hơn nữa rõ ràng là có rất nhiều mật mã và tín hiệu vô tuyến đã được thống nhất từ trước, không còn hô phiên hiệu trực tiếp như trước nữa." Tham mưu trưởng đáp.
Model líu lưỡi: "Rõ ràng là số lượng radio được trang bị cho quân địch đã tăng lên, hơn nữa bọn họ còn có nhiều kinh nghiệm hơn, cho nên sự phối hợp giữa các binh chủng của họ hẳn là đã được cải thiện. Loại sư đoàn như Sư đoàn 337, vừa mới được cải biên từ sư đoàn cảnh sát quốc dân, không thể nào cản nổi quân địch là chuyện bình thường."
Tham mưu trưởng: "Quân địch còn có xe tăng, Sư đoàn 337 lại thiếu pháo tự hành, pháo chống tăng cũng chỉ có PaK 38, không có PaK 40 loại mới nhất, trận chiến năm ngoái đã chứng minh rằng, PaK 38 không đủ sức xuyên thủng giáp trước của T-34."
Model đi đến tấm bản đồ khu vực phòng thủ của Tập đoàn quân số 9 treo trên tường, hiện tại, trên bản đồ này toàn là những ký hiệu biểu thị cho cuộc tấn công của quân đội Ant.
Ông ta nói: "Bây giờ có thể phán đoán sơ bộ, quân địch có hai hướng tấn công chính, thứ nhất là trận địa của Sư đoàn 337, thứ hai là một khu vực nào đó ở thượng nguồn, trước đây chúng ta không hề biết có thể vượt sông ở đó, cho nên không bố trí lực lượng phòng thủ, vì vậy đã không phát hiện ra họ vượt sông ngay từ đầu."
Tham mưu trưởng: "Việc này xảy ra cũng là bởi vì lực lượng trên tuyến phòng thủ đã bị điều động rất nhiều, Bộ tư lệnh chắc chắn đang âm mưu điều gì đó."
Là chỉ huy cấp Tập đoàn quân, Model và tham mưu trưởng của ông ta không biết gì về chiến dịch quân sự mà Tập đoàn quân của mình không tham gia.
Một số tướng lĩnh có quan hệ rộng sẽ thông qua "bạn cũ" trong Bộ tư lệnh để có được một số thông tin, nhưng chắc chắn là những phần quan trọng nhất đã bị che giấu.
Model không có "bạn cũ” nào lợi hại như vậy, cho nên ông ta hoàn toàn không biết gì về kế hoạch tiếp theo của Bộ tư lệnh.
Nhưng ông ta có thể đoán được đại khái kế hoạch của Bộ tư lệnh.
Bởi vì những vấn đề về chiến lược thường là những mưu kế rõ ràng, ai cũng không ngốc, điều thực sự quan trọng là những chỉ tiết cụ thể ẩn sau những mưu kế rõ ràng đó.
Ví dụ như, quân đội Đức biết rằng quân Đồng minh chắc chắn sẽ mở mặt trận thứ hai, nhưng lại không biết chính xác họ sẽ đổ bộ ở đâu, cũng không biết chính xác thời gian đổ bộ.
Giờ đây, đối với Model, một tướng lĩnh của Prosen, ông ta biết rằng mục tiêu tiếp theo rất có thể là mỏ dâu ở Kuban. Nhưng ông ta không biết kế hoạch tác chiến cụ thể.
Nhưng ông ta cũng hiểu rằng, trong chiến dịch tấn công quy mô lớn tiếp theo này, Tập đoàn quân số 9 không phải là lực lượng tấn công chủ lực, vì vậy, việc điều động quân số và trang bị kỹ thuật của Tập đoàn quân số 9 cho lực lượng thực sự phát động tấn công là điều đương nhiên.
Model tiếp lời: "Đây chắc chắn là một chiến dịch tấn công quy mô lớn, nhưng không liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được. Máy bay trinh sát đã tìm thấy vị trí quân địch vượt sông ở thượng nguồn sông Shostka chưa?"
Tham mưu trưởng: "Không quân báo cáo có hai chiếc FW 189 chưa trở về căn cứ, khu vực trinh sát của bọn họ là hai khu vực quạt này."
Mỗi ngày, các máy bay trinh sát được không quân điều động đều sẽ phân chia khu vực trinh sát theo khu vực quạt, chiếc nào không trở về căn cứ, chứng tỏ chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó ở khu vực đó.
Sau khi dùng bút chì khoanh tròn khu vực quạt, tham mưu trưởng đề nghị: "Chúng ta nên phái quân đội, men theo sông Desna để tìm kiếm, lục soát toàn bộ khu vực sông ngòi thuộc hai khu vực quạt này."
Model lắc đầu: "Không, không kịp trinh sát rồi mới quyết định có phản kích hay không. Vị trí đóng quân của Sư đoàn Thiết giáp số 1 nằm trong phạm vi bao phủ của khu vực quạt này, ra lệnh cho bọn họ lập tức xuất kích về phía đông, nổ súng vào bất kỳ thứ gì trông giống quân đội Ant, tiêu diệt tất cả những thứ trông giống như T-34."
Tham mưu trưởng gật đầu, đi về phía điện thoại để hạ lệnh.
Sĩ quan phụ tá mới của Model hỏi: "Mệnh lệnh chung chung như vậy có ổn không?"
"Không có gì là ổn hay không ổn, cậu cũng thấy từ sáng sớm nay chúng ta đã tiếp nhận bao nhiêu thông tin giả rồi? Trong tình huống này, nên tin tưởng vào phán đoán của sĩ quan chỉ huy tuyến đầu, bọn họ ở gần chiến trường hơn chúng ta."
Nói xong, Model chửi thâm một câu: "Mẹ kiếp, cái tên Bạch mã tướng quân chết tiệt, bây giờ chúng ta cũng không dám đặt sở chỉ huy Tập đoàn quân trong phạm vi có thể bị pháo binh của quân đội Ant bắn trúng."
Thực ra, sở chỉ huy của Tập đoàn quân, đơn vị chỉ huy nhiều đơn vị như vậy, vốn không nên ở quá gần tiên tuyến. Khu vực phòng thủ của Tập đoàn quân quá rộng lớn, trên lý thuyết, vị trí tốt nhất của sở chỉ huy Tập đoàn quân là ở trung tâm khu vực phòng thủ, cách các đơn vị trực thuộc khoảng cách tương đương.
Như vậy, cho dù đường dây điện thoại và điện đài đều bị cắt đứt, lính truyên tin của các đơn vị cũng biết phải đến đâu để tìm sở chỉ huy - hoặc là tìm tàn tích của sở chỉ huy, không có người lính truyền tin nào muốn phải chạy thêm một quãng đường dài.
Tham mưu trưởng hạ lệnh xong quay lại, hỏi: "Vậy trận địa đầu cầu bên kia của Sư đoàn 337 thì xử lý thế nào? Chắc là họ không thể nào giành lại được trận địa đâu."
Model nhìn vào bản đồ, chỉ vào Sư đoàn Thiết giáp số 9 đóng quân cách Sư đoàn 337 15 km về phía sau: "Để bọn họ phản kích."
Tham mưu trưởng lập tức nói: "Sư đoàn này đang được rút về phía sau để nghỉ ngơi và chỉnh đốn, rất nhiều sĩ quan chỉ huy cấp trung vẫn còn đang ở Agasukov. Hơn nữa, việc bổ sung trang bị cho sư đoàn này vẫn chưa hoàn thành, bọn họ chỉ có 46 chiếc xe tăng Panzer III và 15 chiếc xe tăng Panzer IV ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, còn lại đều là Panzer I và Panzer II..."
"Đừng lo lắng!" Model an ủi: "Chúng ta có thể tăng cường Sư đoàn Grof4deutschland (đây là tên của sư đoàn) cho Sư đoàn Thiết giáp số 9, để bọn họ đánh bật quân đội Ant xuống sông. Nếu kịp dựng cầu phao, thì vượt sông tấn công vào kho hậu cần và sở chỉ huy của quân địch."
Model dừng lại, nhìn chằm chằm vào bản đồ trong vài giây, lẩm bẩm: "Ta tuyệt đối sẽ không để cho máu của năm ngoái đổ xuống một cách vô ích, những vùng đất này, các ngươi đừng hòng chiếm được dù chỉ một tấc." (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận