Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 391: Lễ Thụ Huân

Chương 391: Lễ Thụ HuânChương 391: Lễ Thụ Huân
Chương 391. Lễ Thụ Huân Buổi lễ còn chưa chính thức bắt đầu, Vương Trung đã nhìn thấy lá cờ hiệu Cận vệ màu đỏ rực kia. Đó chắc chắn là cờ hiệu của Sư đoàn bộ binh 151 được trao cho hắn. Chỉ là không biết phiên hiệu của sư đoàn đã được đổi thành gì. Chẳng lẽ phía trước còn đến 30 sư đoàn Cận vệ nữa sao? Nhưng nói thật, giữa một rừng cờ hiệu màu trắng xanh, một lá cờ màu đỏ thật sự rất nổi bật. Bất kể phiên hiệu là gì, chỉ riêng lá cờ đỏ này đã khiến Vương Trung trở thành người nổi bật nhất trong buổi lễ hôm nay.
Buổi lễ chính thức bắt đầu, ban nhạc quân đội bắt đầu tấu quốc ca của Đế quốc Art. Khi giai điệu quốc ca vang lên, Vương Trung nhíu mày. Hắn cứ tưởng quốc ca của Sa hoàng là kiểu "Sa hoàng vạn tuế" chứ. Cổ điển hơn một chút là "Khúc hành quân của Trung đoàn Preobrazhensky". Nếu là thời đại của Nữ hoàng thì sẽ là "Sấm sét chiến thắng", bởi vì trong lời bài hát có câu "Vinh quang thay, người mẹ Ekaterina vĩ đại của chúng ta". Kết quả là, khi giai điệu vừa cất lên, suýt chút nữa hắn đã không nhịn được cười.
Giai điệu này quá quen thuộc với hắn. Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn quốc kỳ cho chắc chắn, và đúng là quốc kỳ Ant với nền trắng, hình chữ thập xanh của Thánh Andrew và huy hiệu đại bàng hai đầu. Lúc này, mọi người xung quanh bắt đầu hát, Vương Trung mới thở phào nhẹ nhõm.
Lời bài hát không đúng, bài này là bài hát ca ngợi Sa hoàng. Hắn đành phải ngậm ngùi hát theo mọi người, cuối cùng cũng hát xong bài quốc ca. Tiếp đó, Hoàng thái nữ bước ra trước lễ đài, bắt đầu đọc diễn văn. Nội dung bài diễn văn đại loại là cảm ơn sự chiến đấu dũng cảm của các chiến sĩ, vân vân và mây mây. Tóm lại, vẫn là những lời lẽ ca ngợi, tô vẽ cho chế độ quân chủ.
Kết thúc bài diễn văn, thượng tướng Tuchachevsky, người mà Vương Trung đã gặp mặt vài lần, bước lên: "Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu lễ thụ huân. Đầu tiên là trao cờ hiệu cho các đơn vị được phong danh hiệu Cận vệ. Lần này, có tổng cộng 11 đơn vị được nhận vinh dự này."
Vương Trung thầm nghĩ, hơn một tháng đã có 11 đơn vị được phong danh hiệu Cận vệ, hơn nữa đây chỉ là những đơn vị rút lui an toàn, có thể thấy được chiến sự ác liệt đến mức nào.
Tuchachevsky đọc to danh sách đơn vị đầu tiên: "Sư đoàn bộ binh 151. Trong chiến dịch phòng ngự ở Orachi, sư đoàn đã đối mặt với quân địch đông gấp nhiều lần, kiên cường chống trả trong ba ngày, tiêu diệt hơn 200 xe tăng địch, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, đồng thời phá vây thành công.
"Ghi nhận thành tích xuất sắc của sư đoàn, Bộ Tổng tư lệnh quyết định phong tặng danh hiệu Sư đoàn Cơ giới Cận vệ "Cờ đỏ" số 1I
"Trân trọng kính mời sư đoàn trưởng, thiếu tướng Aleksei Konstantinovich Rokossovsky lên nhận cờ hiệu!"
Vương Trung sải bước ra khỏi hàng ngũ, để mặc cho cơ thể tự động bước theo nhịp điệu thuần thục, tiến lên lễ đài. Hoàng thái nữ nghiêm mặt, trao lá cờ đỏ cho hắn. Vương Trung tò mò nhìn những thứ được thêu trên lá cờ, và nhận ra đó không phải là hình ảnh đại bàng hai đầu quen thuộc, mà là... một con đại bàng một đầu?
Có ý gì đây? Đại bàng hai đầu đâu? Bị cắt mất một cái đầu rồi đem đi hầm sao?
Hay là họ cho rằng đại bàng hai đầu không đủ La Mã? Suy cho cùng, đó là biểu tượng của Byzantine. Màu tím Byzantine không đủ La Mã, phải là màu tím Tyrian mới đủ?
Nhưng thế giới này có La Mã đâu? Trong lúc Vương Trung đang miên man suy nghĩ, Olga khẽ nói: "Xuống đi, chim ưng thảo nguyên."
Ý của nàng là những người khác còn đang chờ nhận cờ. Vương Trung vội vàng nhìn sang, thấy thượng tướng Tuchachevsky đang chờ mình, bèn nhanh chóng đưa lá cờ cho người lính bên cạnh, sau đó sải bước xuống lễ đài. Phần trao cờ hiệu cho các đơn vị Cận vệ kết thúc rất nhanh chóng. Phần tiếp theo là trao tặng Huân chương Sao vàng. Vương Trung cùng những người được nhận Huân chương Sao vàng lần lượt bước lên lễ đài. Thoạt nhìn, có khoảng hơn một trăm người.
Một lần nữa, Olga lại đứng trước mặt Vương Trung - lần này, nàng lại bắt đầu từ hắn, bởi vì xét cho cùng, hắn là người được coi là "lập công đầu".
Khi đeo huân chương cho hắn, Olga khẽ hát: "Katyusha".
Ra là vậy, chim ưng thảo nguyên đây sao! Trong lời bài hát "Katyusha" có một câu "Cô ấy đang hát về chú chim ưng thảo nguyên", và câu tiếp theo là "Cô ấy đang hát về người mình yêu".
Có cần phải thẳng thắn như vậy không?
Nhưng hiện tại là thời đại con gái nói thẳng tình cảm của mình là rất bình thường. Vương Trung định thể hiện đẳng cấp "tình trường" thượng thừa của mình, nhưng Olga đã đi trao huân chương cho người tiếp theo. Hắn chưa kịp làm gì cả! Thôi được rồi, có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi. Biết đâu người ta chỉ là đột nhiên muốn hát bài "Katyusha" thôi.
Vương Trung thành công tự khích lệ bản thân một phen. Sau đó, nghỉ thức lại tiếp tục nửa tiếng, Vương Trung đứng đến mức chân tê cứng, may mà hắn không phải vác cờ, bởi vì cờ sẽ được đưa thẳng đến Shostka.
Chờ mọi việc xong xuôi, đột nhiên xung quanh vang lên còi báo động phòng không. Vương Trung có cảm giác người Prosen như đã hẹn trước, cố tình chọn đúng lúc nghỉ thức kết thúc để đến thủ đô oanh tạc.
Dưới sự chỉ huy của nhân viên hoàng cung, Vương Trung vội vàng chạy theo các sĩ quan khác chui vào hầm trú ẩn, kết quả vừa vào đến nơi thì nhận được tin báo động đã được gỡ bỏ.
Hình như là nói phi đội MiG-3 bảo vệ thủ đô đã chặn được máy bay ném bom của địch ở ngoại ô.
Vương Trung thở phào nhẹ nhõm, nghỉ thức thụ huân đã kết thúc, việc cuối cùng hắn cần làm ở thủ đô là: Tham gia quốc tang của cha và bạn thân, đồng thời đọc diễn văn. Nhắc đến chuyện này, Vương Trung lại bắt đầu đau đầu, không biết nên “mượn” bài diễn văn của ai đây?
Lần trước thử tự viết, kết quả chẳng ra sao, vẫn là nên “mượn” thì hơn.
Tin tốt là, quốc tang được tổ chức vào ngày 18, hôm nay mới là ngày 13, hắn còn tận năm ngày để lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận