Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chuong 4: S6 43 duong Krugen

Chuong 4: S6 43 duong KrugenChuong 4: S6 43 duong Krugen
Chương 4: Số 43 đường Krugen
Lúc đến bộ tư lệnh, Vương Trung còn tự nhắc nhở bản thân phải tránh mặt Skorobo, cho nên trước khi vào phòng địa đồ đã dặn dò vệ binh canh gác, hé cửa nhìn trộm một chút.
Sau đó, hắn liền thấy tham mưu trưởng quân khu cùng Quân Chủ giáo, và cả Skorobo đại tướng đang ở cùng nhau.
Đứng ở cửa có thể nghe thấy bọn họ đang thảo luận tình hình.
Skorobo đại tướng nói: "Đứa con trai ngu ngốc nhà Rokossovsky đúng là chẳng có chút kiến thức quân sự nào! Ở phía bắc chúng ta, quân địch đang tập kết đông đảo, chẳng lẽ quân ta trước mặt bọn chúng lại không tấn công sao? Thật là vô lý!"
Vương Trung thầm nghĩ: Vẫn còn đang thảo luận bài phát biểu ngày hôm qua của mình sao, thôi, tốt nhất là không nên vào chọc giận Skorobo thêm nữa.
Hắn đang định rời đi, thì cánh cửa chỉ hé mở một khe hở nhỏ đã bị người từ bên trong đẩy ra, vị tham mưu mở cửa lớn tiếng quát: "Ai đang nghe lén đấy?"
Chết thật, chỉ mở một khe hở nhỏ như vậy mà cũng bị phát hiện.
Vị tham mưu nhìn thấy là Vương Trung, ngẩn người ra một chút, sau đó nói với vệ binh bên cạnh: "Sao không cho thiếu tướng vào?"
Vệ binh đáp: "Báo cáo, thiếu tướng dặn không được lên tiếng al
Vương Trung vô cùng bối rối: "À, tôi không muốn quấy rầy công việc của mọi người."
Lúc này, Skorobo đại tướng lên tiếng: "Đây chẳng phải là thiên tài quân sự Rokossovsky thiếu tướng sao? Đến đây có cao kiến gì vậy?"
Vương Trung đáp: "Tôi không có cao kiến gì, tôi đến..."
Hắn nhìn về phía tham mưu trưởng, theo như lời Chekhov trung tướng, tham mưu trưởng là người tốt, không giống Skorobo đại tướng.
Nhưng nói thẳng ra là muốn tìm tham mưu trưởng như vậy có vẻ hơi lộ liễu?
Vương Trung đang do dự thì tham mưu trưởng đã lên tiếng: "Cậu đến để điều quân phải không?”
"À, vâng!" Đã bị nói trúng tim đen, Vương Trung cũng không khách sáo nữa mà thừa nhận.
Tham mưu trưởng: "Ở đây chúng tôi có một số quân lính vừa được điều động từ hậu phương lên, vẫn chưa quyết định tăng cường cho sư đoàn nào, sư đoàn 151 của cậu mới thành lập, tăng cường số quân này cho cậu cũng hợp lý.'
"Không hợp lý!" Skorobo đại tướng cắt lời tham mưu trưởng, Những binh lính quý giá đó phải giao cho quân nhân chân chính! Tôi nghe nói, Rokossovsky, cậu ra chiến trường còn tè cả ra quần!"
Mẹ kiếp, sao ai cũng biết chuyện này vậy?
Sergei, tao phải giết mày!
Skorobo đại tướng tiếp tục mỉa mai: "Mọi người tin rằng một kẻ sợ đến tè ra quần trên chiến trường có thể đạt được những chiến công như vậy sao? Không, tôi tuyệt đối không tin!"
Tham mưu trưởng nói: "Nhưng Prosen cũng đánh giá Rokossovsky rất cao..." "Người ma Prosen đánh giá cao là vị tướng quân cưỡi bạch mal Tên nhóc này chỉ là tình cờ có một con ngựa trắng, bèn mạo nhận công lao! Tướng quân cưỡi bạch mã thực sự chắc chắn đã chết từ lâu rồi!"
Tham mưu trưởng: "Su đoàn trưởng Randolph của địch đã chết ở Loktev, lúc đó người chỉ huy tác chiến phòng ngự ở đó chính là Rokossovsky chuẩn tướng. Lúc trước ở Cao điểm Peniye cũng trùng khớp."
Skorobo đại tướng mím môi, bộ ria mép của hắn khi mím môi trông rất giống "ai đó" trên Trái Đất.
Vị đại tướng nín lặng vài giây rồi đáp: "Cho dù là thật, thì cũng chỉ chứng minh hắn ta là một nhà chiến thuật xuất sắc! Còn chuyện chiến lược thiên về lý luận hơn, một kẻ đội sổ ở học viện quân sự làm sao hiểu được!"
Vương Trung nói: "Nếu ngài đã thừa nhận tôi là nhà chiến thuật, vậy thì có phải nên bổ sung quân số cho sư đoàn của tôi không? Một nhà chiến thuật chỉ huy một sư đoàn chẳng phải rất hợp lý sao?"
Tham mưu trưởng: "Cậu muốn quân gì?"
Vương Trung tranh thủ nói trước khi Skorobo lên tiếng: "Tôi muốn đoàn xe cơ giới, tiểu đoàn thông tin, trung đoàn pháo chống tăng và cả công binh!"
"Công binh thì", Quân Chủ giáo lên tiếng,'Cậu hãy đến giáo hội, giáo hội đang tổ chức các đội lao động, đội giặt giũ, đội nấu ăn, những người liên quan đến hậu cần đều có thể tìm thấy ở giáo hội, dù sao phái thế tục và quần chúng có mối quan hệ mật thiết, năng lực huy động cũng mạnh hơn."
Thì ra là vậy, công binh và hậu cần có thể đến giáo hội xin, trước đây ở Loktev, hậu cần đều là Pavlov lo liệu, Vương Trung thật sự không hề hay biết.
Vương Trung nói: "Vậy pháo chống tăng..."
"Không được!" Skorobo đại tướng quát lớn,'Cho dù là pháo chống tăng 45 mm, thì cậu cũng đừng hòng có được!"
Tham mưu trưởng nói: "Dù sao chúng ta cũng sắp phản công rồi, đưa cho cậu ta một tiểu đoàn pháo chống tăng loại vũ khí phòng ngự này cũng có sao đâu?"
Skorobo đại tướng nhìn chằm chằm tham mưu trưởng: "Ông đang thiên vị nó đấy à? Ông thật sự tin vào những chiến tích khoác lác đó của nó sao? Nếu nó có thể phá hủy sáu trăm chiếc xe tăng, thì mũi tấn công của quân địch trước mặt chúng ta đã sớm bị triệt tiêu rồi!"
Vương Trung thầm kêu oan trong lòng, mình chưa bao giờ nói đã phá hủy sáu trăm chiếc xe tăng địch.
Skorobo quay sang Vương Trung: "Tóm lại, cậu muốn công binh hay cái gì thì đi tìm giáo hội! Muốn đoàn xe cơ giới cũng đến giáo hội mà xin! Chỗ tôi một binh một tốt, một trang thiết bị kỹ thuật cũng không có cho cậu! Không thể để những thứ vũ khí quý giá này rơi vào tay một kẻ nghiệp dư!"
Được lắm, lại còn dám nói mình là kẻ nghiệp dư.
Lúc này, Vương Trung vô cùng tức giận, chỉ muốn đấm thẳng vào mặt Skorobo đại tướng.
Nếu là trước đây, có lẽ hắn đã làm thật.
Nhưng hiện tại, hắn không thể làm ra loại chuyện có khả năng khiến mình bị tước quyền chỉ huy này. Bây giờ, những kẻ nắm quyền cao chức trọng trong quân đội Ant đều là lũ sâu mọt, bản thân mất đi quyền chỉ huy chẳng khác nào đẩy những người lính dưới trướng vào chỗ chết.
Vương Trung cố kìm nén cơn giận, giơ tay chào Skorobo đại tướng: "Cảm ơn lời nhận xét của ngài, vậy tôi xin phép."
Lúc xoay người rời đi, hắn nghe thấy Skorobo đang gào lên: "Vệ binh! Từ nay về sau nhớ cho kỹ, Rokossovsky thiếu tướng không hẹn trước thì không được vào!"
Tham mưu trưởng quân khu nhắc nhở: "Bộ tham mưu chúng ta còn có anh trai của cậu ta là Rokossovsky chuẩn tướng, không cho cậu ta vào thì có vẻ không ổn lắm?"
Skorobo chửi rủa gì đó, nhưng Vương Trung không nghe rõ.
Sau khi lên xe .Jeep, Lyudmila hỏi: "Bây giờ phải làm sao?”
Vương Trung đáp: "Đến giáo hội xin đội lao động, đội giặt giũ, đội nấu ăn trước, còn có cả thợ may, thợ rèn đi theo quân đội nữa."
Nếu trong quân đội có nhiều la, ngựa thì cần thợ rèn để chăm sóc móng cho chúng, nếu móng bị rớt thì phải nhờ thợ rèn làm lại cái mới.
Grigory ngồi trên ghế lái quay đầu lại xác nhận: "Đến nhà thờ ở địa phương sao?"
Vương Trung gật đầu.
Lyudmila cười nói: "Chiều nay chúng ta có khi phải đi hết một vòng các bộ phận của Agasukov mất."
Không biết có phải là do vị mục sư đã sắp xếp trước hay không, mà mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, chỉ trong chốc lát đã có hàng nghìn nhân viên hậu can hùng hổ đi về phía trang viên Rokossovsky.
Tuy nhiên, đoàn xe cơ giới vẫn chưa xin được, chỉ có một đám tài xế tình nguyện gia nhập quân đội.
Hài lòng rời khỏi nhà thờ, Vương Trung hỏi Grigory: "Anh có biết đường đến số 43 đường Krugen không?”
"Tôi đã hỏi thăm trước rồi." Grigory trả lời"Nhưng chưa từng đến đó. Có lẽ đến nơi có thể hỏi thăm người dân ở đó."
Vương Trung: "Vậy thì đi thôi.”
Số 43 đường Krugen là một tòa nhà chung cư nhiều tâng, được xây dựng bằng gạch đá, nhìn có vẻ đã lâu đời.
Biển hiệu bằng sắt ở cổng chung cư được viết bằng chữ nổi "Chung cư Malazov", nhưng mấy chữ "Malazov" đã bị sơn che mất.
Vương Trung tự mình đẩy cửa chung cư, bên trái hành lang là một căn phòng trông giống như phòng trực, một bà lão đang ngồi đan áo len bên trong.
Hắn đang định lên tiếng thì Lyudmila đã bước tiến lên một bước, khẽ rung chiếc chuông trên bệ cửa Sổ.
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên, bà lão ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên ngôi sao trên quân hàm của Vương Trung vài giây: "Xin chào, ngài tướng quân, lại có con nhà ai hy sinh nữa sao?”
Vương Trung im lặng trước câu hỏi của bà lão.
Có vẻ như gần đây thường xuyên có giấy báo tử được gửi đến chung cư này. Bà lão thấy Vương Trung không nói gì, bèn lên tiếng: "Co thể khiến một vị tướng quân đích thân đến báo tin, người hy sinh chắc chắn là một anh hùng?”
Vương Trung chợt hiểu ra, gật đầu nói: "Vâng, là một người anh hùng rất dũng cảm."
"Vậy thì tốt quá, mỗi một cái chết đều là động lực để những người còn sống sống tốt hơn!"
Vương Trung luôn cảm thấy bà lão này có gì đó đặc biệt, thuận miệng cũng có thể nói ra những lời đầy triết lý.
Hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề, móc ra bức thư dính máu vẫn luôn được cất trong túi, đọc to địa chỉ trên đó: "Agasukov, đường Krugen, Alekseevna. Xin hỏi bà có biết người phụ nữ tên này không?
"Xin lỗi bà, do cái chết đến quá đột ngột, tôi không kịp hỏi rõ thân phận của Alekseevna, cũng không biết tuổi của bà ấy."
Bà lão ở phòng trực thở dài, buông kim chỉ trong tay xuống, lấy kính lão đeo lên, sau đó mới đáp: "Ba ấy năm nay 73 tuổi, ba người con trai đều đi tham gia chiến tranh. Là ai hy sinh vậy?"
Vương Trung đọc tên của pháo thủ.
Bà lão: 'Là thằng ba hy sinh rồi, đưa thư cho tôi."
Vương Trung: "Bà chính là Alekseevna, phải không?"
"Còn có thể là ai nữa." Giọng nói của bà lão không hề nghe ra bi thương, bà chỉ bình tĩnh nhận lấy bức thư dính máu.
Lyudmila nhịn không được hỏi: "Bà... không đau buồn sao?"
Bà lão: "Tôi đã quen rồi. Thời nội chiến, chồng tôi, anh em trai của tôi, tất cả đều hy sinh trong chiến tranh. Tôi rất giỏi nhận giấy báo tử. Hôm qua, Sharapova ở căn hộ 306 khóc lóc thảm thiết, tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng, đã có chiến tranh thì loại chuyện này càng quen sớm càng tốt."
Nói xong, bà lão đã xé thư, liếc qua vài lần rồi nói: "Nó vẫn sai ngữ pháp, đúng là hết thuốc chữa."
Vừa nói, bà lão vừa cất bức thư đi, ngẩng đầu nhìn Vương Trung: "Khả năng diễn đạt của con trai út nhà tôi quá kém, cả bức thư còn không bằng những vết máu trên đó truyền tải được nhiều thông tin.
"Ngài tướng quân tốt bụng, ngài có biết nó chết như thế nào không?"
Vương Trung lập tức nhớ đến khoảnh khắc pháo thủ hy sinh.
"Xem ra ngài biết rồi, thật bất ngờ." Bà lão nói,'Hãy kể cho tôi nghe, ngài tướng quân tốt bụng!"
Vương Trung không thể từ chối yêu cầu của bà lão, bèn bắt đầu hồi tưởng lại trận chiến hôm đó, nhớ lại lúc bị đạn xuyên giáp của địch bắn trúng, pháo thủ vẫn còn đang gào lên: "Người nạp đạn hy sinh rồi, mau thay người khác!"
Cuối cùng, hắn kể đến việc mình đã thúc giục xạ thủ khai hỏa nhanh lên, kết quả cúi đầu xuống thì phát hiện trong tháp pháo ngoại trừ Sufang vừa mới vào thay thế làm nạp đạn viên, tất cả đều đã hy sinh.
Lyudmila vẻ mặt đau buồn: "Hóa ra là như vậy, đây là lần đầu tiên em nghe anh kể chuyện chiến đấu ở tiền tuyến."
Bà lão hiền từ nhìn Vương Trung, đột nhiên đứng dậy rót cho hắn một cốc trà: "Ngài tướng quân, ngài còn cần nó hơn tôi. Uống đi, đây là trà táo đỏ tự tay tôi pha, có thể xoa dịu nỗi buồn."
Vương Trung hai tay bưng cốc trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Dù sao thì, con trai của bà đã hy sinh rất anh dũng, cậu ấy vì... vì bảo vệ tổ quốc, vì bảo vệ..." Bà lão khẽ đọc: "Tất cả sinh mệnh trên thế gian này rồi sẽ phải đối mặt với cái chết.
"Vậy nên, hãy bảo vệ tro cốt của tổ tiên, và những ngôi đền thiêng liêng của các vị thần;
"Chiến đấu với kẻ thù mạnh mẽ và hy sinh, có giá trị vô song.
"Vì bảo vệ người mẹ đã từng yêu thương tôi,
"Vì bảo vệ người vợ đang nuôi nấng con thơ,
"Vì bảo vệ những thiếu nữ thuần khiết thắp lên ngọn lửa vĩnh cửu.
"Bảo vệ mọi người khỏi sự tàn hại của tên ác nhân Sextus,
"Cái chết như vậy thật vinh quang biết bao?”
Vương Trung tình cờ biết bài thơ "Horatius trên cầu" này, bèn tiếp lời: "Thưa ngài chấp chính quan, xin hãy cho người phá cầu ngay lập tức.
"Một nghìn quân địch đang chiếm giữ cây cầu, chúng tôi, ba người, sẽ chặn chúng lại!
"Nào, hai người dũng cảm nào sẽ cùng tôi bảo vệ cây câu?”
Bà lão: "Đúng vậy, con trai tôi đã dũng cảm như những anh hùng thời xưa, biết được điều đó là đủ rồi."
Bà lão nhìn Vương Trung, rót thêm một ít trà nóng vào cốc của hắn.
Vương Trung uống một ngụm, nhận ra vị trà vừa đắng vừa ngọt.
Bà lão: "Ngài còn rất nhiều việc phải làm, đúng không? Xâm lược vẫn đang hoành hành trên mảnh đất này. Đi đi, ngài tướng quân, tôi chỉ là một bà lão chỉ biết đan áo len trong căn hộ này, ngoài việc đưa con trai ra chiến trường, tôi không còn gì có thể làm cho đất mẹ Ant nữa. Nhưng ngài thì khác!"
Vương Trung lại uống một ngụm trà, đặt cốc xuống, xoay người rời đi.
Hắn không hề quay đầu lại.
(Hết chương 4) Chương 5: "Cảm on ông già Rokossovsky donate tên lửa”
Trên đường trở về đơn vị, Vương Trung nhíu mày suy nghĩ, không biết kiếm pháo chống tăng ở đâu.
Sư đoàn bộ binh không có pháo chống tăng, lại muốn tìm địa hình tác chiến cận chiến, nhưng bộ binh của Prosen cũng không phải dạng vừa.
Trước đây ở Loktev, Vương Trung từng bị bộ binh của địch dồn vào thế nguy hiểm, bây giờ nghĩ đến chất lượng binh lính trong tay, hắn không dám liều lĩnh đánh cận chiến với quân Prosen nữa.
Bản thân Vương Trung không nhận ra, đây chính là một loại tích lũy kinh nghiệm, mặc dù hắn là lính mới, nhưng sau khi trải qua nhiều trận chiến như vậy, hắn cũng dân dần hiểu rõ kẻ địch, hình thành "trí nhớ cơ bắp".
Vương Trung nhíu mày tiếp tục tính toán:
Muốn đánh bại kẻ địch trên địa hình trống trải, ngoài việc dựa vào xe tăng yểm trợ và chiến thuật phục kích xe tăng, điều quan trọng nhất chính là pháo chống tăng.
Đây là mối quan hệ tương khắc tuần hoàn, hỏa lực súng máy có thể khắc chế bộ binh trên địa hình trống trải, xe tăng bắn thẳng có thể khắc chế hỏa điểm, pháo chống tăng và xe tăng ẩn nấp có thể tiêu diệt xe tăng của địch.
Cuối cùng là pháo binh có thể tấn công mọi thứ trên mặt đất, trừ khi xây dựng công sự kiên cố như đường hầm thời kỳ chiến dịch Thượng Cam Lĩnh, nếu không thì pháo hạng nặng của địch bắn đến chắc chắn sẽ gây thương vong.
Cần phải nghĩ cách đối phó với pháo binh của địch, có lẽ có thể sử dụng khinh khí cầu? Bây giờ còn tìm được khinh khí cầu dùng để quan sát không?
Nếu như không quan sát mà bắn mù, thì thật sự không biết được vị trí pháo binh của địch, dù sao thì pháo binh bắn thẳng cũng không có yêu cầu cao về vị trí như pháo bắn cong.
Làm cách nào để nắm được vị trí pháo binh của địch? Dựa vào đội trinh sát trà trộn vào sao?
Nhưng đối phương là quân đội Prosen, không phải quân đội Ấn Độ, làm sao có thể dễ dàng để bị phát hiện vị trí như vậy.
Hơn nữa, quân địch rất tàn bạo, cho nên trinh sát bằng cách cải trang chắc chắn sẽ không được, sau khi tiếp cận trận địa pháo binh, quân địch nhất định sẽ nổ súng ngay lập tức.
Rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Lyudmila vẫn luôn ở bên cạnh quan sát Vương Trung, trông có vẻ rất lo lắng cho hắn, nhưng lại không dám lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Cuối cùng, cổng trang viên đã hiện ra trước mắt, người lính canh cổng nhìn thấy xe của Vương Trung, lập tức mở cổng sắt ra - từ hôm qua, nhiệm vụ canh cổng đã được giao cho quân đội của Vương Trung.
Sau khi vào trang viên, Grigory quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó tự ý lái xe về phía doanh trại của quân đội ở góc trang viên.
Kết quả là vừa mới đi được một đoạn ngắn, Lyudmila đã lên tiếng, lay mạnh vai Vương Trung: Alyoshal Anh nhìn kìal"
Vương Trung bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, vẻ mặt có chút mơ màng, chỉ theo bản năng nhìn theo hướng tay Lyudmila chỉ. Hắn nhìn thấy một hàng xe tăng 下34 mới tinh đang đậu trên bãi cỏ.
Đây chắc chắn không phải là những chiếc xe tăng cũ của Vương Trung, bởi vì cho dù có sơn lại lớp sơn mới, cũng không thể che giấu được những vết xước do đạn xuyên giáp để lại - những vết xước đó rất rõ ràng.
Những chiếc T-34 này không chỉ có lớp sơn mới, mà bề ngoài còn rất bóng loáng, ống xả cũng không có dấu vết của dầu diesel cháy không hết.
T-34 mới
Vương Trung phóng tâm mắt ra xa hơn, phát hiện ra những chiếc T-34 này được xếp thành ba hàng, mỗi hàng tám chiếc, tổng cộng 24 chiếc!
Tất cả các nòng pháo của xe tăng đều được điều chỉnh về cùng một góc độ, giống như những cái đầu ngẩng cao khi duyệt binh đi qua lễ đài.
"Xe tăng ở đâu ra vậy?" Vương Trung nghi ngờ hỏi.
Lyudmila: "Anh quên hôm qua bố... chú Constantine nói sẽ cho anh quân sao?"
Vương Trung: "Ông ấy nói phải viết thư, ba, năm ngày mới có kết quả cơ mà?"
"Biết đâu quá trình đặc biệt suôn sẻ thì sao?"
Vương Trung suy nghĩ một chút, vỗ vỗ bả vai Grigory: "Đi lâu chính! Tôi muốn đi gặp ông cụ!"
Cha không gọi được, nhưng gọi một tiếng ông cụ thì được!
Grigory vung đuôi một cái, đạp chân ga lao thẳng về phía lầu chính.
Lúc Vương Trung xông vào thư phòng, đại tướng Rokossovsky đang gọi điện thoại, liền ra hiệu "Suyt”.
Rokossovsky (đại tướng): "Cảm ơn ông, bạn già! Rất tốt rất tốt! Deu là xe tăng tốt! A ha ha ha, thằng nhóc đó chỉ là may mắn thôi! Nó có bản lĩnh gì chứ, đứng bét bảng! Nó ra chiến trường còn tè ra quần đấy!"
Rõ ràng đều là đang nói "đứng bét" và "te ra quần", sao ông cụ nhà mình nói lại tạo cảm giác khác hẳn vậy?
Nghe giống như đang khoe khoang hơn.
Vương Trung vừa nghĩ như vậy, ông cụ liền cười ha hả: "Thật sự là tè ra quần, Lyuda thừa nhận rồi!"
Vương Trung quay đầu nhìn về phía vị hôn thê.
Lyusha le lưỡi, nhỏ giọng nói: "Luc chuẩn bị bữa sáng hắn hỏi, em cũng không thể lừa người chứ?"
Mẹ kiếp, lúc ở trong đống đổ nát của nhà thờ nên bắn chết Sergei, sau đó lột quần hắn ra.
Như vậy sẽ không ai nhắc tới chuyện này, Lyudmila chắc chắn sẽ không chủ động nói ra.
Ông lão lại cười ha hả một hồi, lúc này mới cúp điện thoại.
Sau đó ông thu lại nụ cười nhìn vê phía Vương Trung: "Thấy thứ trên bãi cỏ chưa? Đáng tiếc hiện tại T34 quá đắt hàng, cũng bởi vì chiến công của cậu, ai cũng biết thứ này tốt.
"Hơn nữa họ hình như cho rằng chiến công của cậu đều là nhờ T34, chứ không phải cậu lợi hại. Tôi cảm giác trước đó hứa hẹn cho cậu hai tiểu đoàn, chắc là không xin được đâu, sáu trung đội này cậu tạm dùng trước vậy.' Vương Trung chính muốn trả lời, ông cụ lại nói: "Còn có, cậu nói bản chỉ dùng để duyệt binh tốt hơn, tôi và ông bạn già đã phản ánh rồi, nhưng ông ấy cười nhạo tôi một trận, nói tôi là tướng bộ binh, không hiểu xe tăng. Còn nói cậu cũng là tướng bộ binh, cũng chẳng hiểu gì về xe tăng.
"Các đơn vị thiết giáp khác dùng đều nói tốt!"
Vương Trung cau mày.
Thật ra ưu thế của T34 chủ yếu là năm 41, sau khi quân Đức năm 42 bắt đầu trang bị pháo 50mm nòng dài, nhược điểm tầm nhìn hạn chế của T34 đã bị phóng đại vô hạn, một chiếc xe tăng của quân Đức đối đầu với cả trung đội, thường xuyên bị tiêu diệt toàn bộ mà không tìm thấy kẻ địch ở đâu.
Thôi vậy, vốn dĩ cũng không trông cậy vào việc bây giờ có thể yêu cầu nhà máy thay đổi thiết kế.
Vương Trung: "Vậy lắp thêm radio thì sao?"
Ông cụ lắc đầu: "Sản lượng radio của chúng ta quá thấp, còn phải ưu tiên cung cấp cho máy bay chiến đấu của không quân, đây là kinh nghiệm từ cuộc nội chiến Tây Ban Nha, nếu không có radio để thông báo tình hình cho nhau, trong không chiến sẽ rất bất lợi."
Vương Trung: "Máy bay chiến đấu cần radio để thông báo tình hình cho nhau, xe tăng thì không cần sao? Rõ ràng xe tăng tác chiến trên chiến trường phức tạp càng cần radio!"
Lão công tước Rokossovsky chỉ dùng ánh mắt điềm tĩnh, trìu mến nhìn Vương Trung: "Được rồi, chúng ta hãy làm tốt việc của mình, hiện tại sư đoàn bộ binh của cậu đã có lực lượng thiết giáp vượt trội hơn hẳn sư đoàn bộ binh bình thường rồi, cậu cũng biết đấy, còn có người muốn điều động lực lượng thiết giáp trong tay cậu đi, dù sao cậu cũng là sư đoàn bộ binh.”
Vương Trung gật đầu, có thể bổ sung 24 chiếc T34 quả thực là tin tốt, không thể quá tham lam.
"Vậy cho tôi một trung đoàn pháo chống tăng! Tốt nhất là toàn bộ đều là pháo chống tăng ZIS-3 76mm.
Lão Rokossovsky nhíu mày: "Không phải cậu có lực lượng thiết giáp để thực hiện nhiệm vụ chống tăng rồi sao? Còn là T341"
Vương Trung: "Cái này không giống nhau, pháo chống tăng có thể ngụy trang để ẩn nấp, bất ngờ tấn công kẻ địch, hơn nữa nếu sử dụng súng máy để ép chỉ huy xe tăng địch phải chui đầu vào tháp pháo, tính năng ẩn nấp của pháo chống tăng sẽ phát huy tác dụng, hiệu quả tác chiến có khi còn cao hơn cả xe tăng."
Sự thật là, lính tăng Đức luôn cho rằng pháo chống tăng của quân đội Liên Xô uy hiếp mình lớn hơn xe tăng - chủ yếu là xe tăng Liên Xô tâm nhìn quá kém.
Còn pháo chống tăng được trang bị quan sát viên thì không bị hạn chế tâm nhìn, lại khó bị phát hiện, ngay cả xe tăng hạng nặng của Đức cũng rất kiêng dè thứ vũ khí này.
Lão Rokossovsky gật đầu: "Đây là kinh nghiệm rút ra từ thực chiến sao? Quả thực rất đáng để coi trọng. Nhưng pháo 76mm cũng rất hiếm, tôi xem có thể xin cho cậu một ít pháo 45mm không, dù sao xe chở đạn và ngựa kéo pháo 76mm cũng dùng được, pháo thủ cũng chỉ cần huấn luyện một chút là có thể làm quen với pháo mới.
"Như vậy sau này cậu có thể thử xin bổ sung riêng pháo 76mm, dần dần thay thế pháo đội thành chủ yếu là pháo 76mm."
Vương Trung có cảm giác, trước đây lão Rokossovsky chắc hẳn cũng thường xuyên nghĩ cách để tăng cường thực lực cho bản thân. Lúc này Vương Trung đột nhiên nảy ra một ý: Tại sao không nhân cơ hội này hỏi ông cụ về vấn đề vừa rồi khiến mình đau đầu nhỉ?
Vì thế cậu nói: "Tôi muốn hỏi một chút, theo kinh nghiệm của ông, làm thế nào để đối phó với pháo hạng nặng của địch?"
Lão Rokossovsky nhướng mày: "Pháo hạng nặng sao? Phải xem tình hình. Nếu hai bên đã hình thành chiến tuyến vững chắc, khắp nơi đều là chiến hào, vậy thì để máy bay đi trinh sát vị trí pháo binh của địch, sau đó dùng pháo binh bắn phá.
"Lúc đó nơi có hỏa lực phòng không dày đặc nhất chính là trận địa pháo binh của hai bên, hơn nữa thà mạo hiểm làm nhiễu đường bay của đạn pháo, cũng phải thả khinh khí cầu quanh trận địa pháo binh, gây nhiễu cho máy bay trinh sát của địch.
"Có đôi khi nhìn thấy máy bay địch đến còn phải thả khói ngụy trang, thả ở nhiều vị trí khác nhau để đánh lừa địch."
Vương Trung: "Dùng máy bay trinh sát sao...
Nếu như mình có thể điều động máy bay, dùng radio trên máy bay để liên lạc, sau đó có thể dễ dàng xác định vị trí pháo binh của địch! Đây quả thực là một biện pháp.
Đáng tiếc muốn chỉ huy không quân, ít nhất cũng phải là tướng quân, được giao quyền chỉ huy cả một tập đoàn quân.
Vương Trung: "Ngoài máy bay ra còn cách nào khác không?”
Lão Rokossovsky: "Khi chưa hình thành hệ thống chiến hào vững chắc, có thể dùng ky binh."
"Ky binh sao?”
"Đúng vậy, ky binh là thứ rất lợi hại. Trên lưng ngựa có thể mang thêm lương thực và đạn dược dự trữ, giúp ky binh có thể hoạt động bảy ngày mà không cần tiếp tế. Còn ngựa, tuy rằng thức ăn của chiến mã đều rất đắt đỏ, nào là cà rốt, nào là đủ thứ, nhưng ngựa vốn là ăn cỏ mài
"Lúc người nghỉ ngơi, ngựa tự khắc sẽ tìm cỏ ăn, tuy rằng sau khi chiến đấu một tuần, chiến mã thường sụt cân rất nhiêu, nhưng sức bền và tốc độ tối đa cũng chỉ giảm đi một chút, bình thường chạy nước kiệu thì chẳng khác gì mấy.
"Cậu xem, ky binh có thể di chuyển trong vòng một tuần trên lãnh thổ của địch mà không cần tiếp tế, hơn nữa bọn họ còn có khả năng cơ động rất tốt, chẳng phải là binh chủng thích hợp nhất để đánh lén trận địa pháo binh của địch hay sao?”
Hình như đúng là như thết
Vương Trung xoa cằm, tram ngâm suy nghĩ.
Lão Rokossovsky nói: "Thôi được rồi, chuyện đến đâu hay đến đó, đừng nhăn nhó nữa. Mau đi gặp mặt đơn vị thiết giáp mới của cậu đi, động viên sĩ khí cho họ một chút, tiện thể chia sẻ một chút kinh nghiệm thực chiến, tổ chức buổi thảo luận gì đó.
"Tôi điều đến cho cậu đây đều là lính mới, chưa có kinh nghiệm thực chiến, tranh thủ lúc địch chưa đánh tới, cậu phải huấn luyện cho bọn họ thật tốt!
"Hiểu chưa? Đổ mồ hôi trên thao trường, bớt đổ máu trên chiến trường!"
Vương Trung gật đầu: "Vâng!"
"Cậu dám trả lời với cấp trên như vậy sao?" Ông cụ giận dữ nói. Vương Trung vội vàng đứng nghiêm, giơ tay chào: "RõI Thưa đại tướng!" "Như vậy mới được chứ, đi nhanh đi!" Ông cụ phẩy tay như đuổi ruồi. (Hết chương) Chương 6: Biến động mới ở Sư bộ
Vương Trung rời khỏi tòa nhà chính của trang viên, lập tức đi thẳng đến chỗ những chiếc xe tăng mới được điều đến.
Lúc cậu đến nơi, những người lính xe tăng mới và các lão binh của Loktev đã hòa vào nhau, túm tụm nói chuyện.
Vương Trung vừa xuất hiện, Alexander liền hô to: "Tướng quân đến!"
Alexander Yefimovich vốn là huấn luyện viên của trung tâm huấn luyện, tuy rằng hiện tại là pháo thủ của Vương Trung, nhưng quân hàm không hề bị hạ, vì vậy đương nhiên được mọi người coi như người chỉ huy.
Vương Trung giơ tay chào mọi người, sau đó dặn dò Alexander: "Nhanh chóng tổ chức một buổi chia sẻ kinh nghiệm, nói về những thủ đoạn mà kẻ địch có thể sẽ dùng để đối phó với chúng ta, ví dụ như bắn vào xích xe tăng và kẹt bệ tháp pháo.
Lúc này, một người lính xe tăng mới kinh ngạc hỏi: "Kẻ địch lại có cách đối phó với xe tăng đời mới của chúng ta sao? Tôi nghe nói loại xe tăng này bất khả chiến bại, có thể nghiên nát quân địch. Có một tên công tử bột, rõ ràng vừa ra chiến trường đã sợ đến mức..."
Vương Trung nghĩ thâm: Tè ra quần phải không? Cái trò đùa về việc tè ra quần lại sắp được nhắc đến rồi sao?
"Alekseil" Tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn thiết giáp vừa được điều đến lên tiếng: "Im miệng! Ai cho phép anh nói chuyện riêng trong hàng ngũ! Còn biết kỷ luật hay không hả?”
Aleksei vội vàng ngậm miệng.
Vương Trung nhìn về phía tiểu đoàn trưởng, cảm thấy vị tiểu đoàn trưởng này có tố chất làm sư đoàn trưởng sư đoàn thiết giáp!
Tuy nhiên, việc công vẫn quan trọng hơn, Vương Trung quay đầu nói với Alexander: "Tóm lại phải truyền đạt toàn bộ kinh nghiệm cho những tân binh này, nhất là phải nói cho bọn họ biết nhược điểm chết người nhất của T34, đó là tâm nhìn hạn chết Phải nói cho bọn họ biết thiết kế tháp pháo hai người này đã gây ra bao nhiêu bất lợi!"
Alexander: "Yên tâm đi, tướng quân, tôi sẽ cho bọn họ hiểu rõ."
Anh ta nhìn vê phía những người lính xe tăng: "Dù sao trong số các cậu cũng có người từng là học viên của tôi ở trung tâm huấn luyện thiết giáp."
Ánh mắt của các trung đội trưởng xe tăng đều có chút lảng tránh, xem ra là nhớ lại quãng thời gian huấn luyện gian khổ ở trung tâm huấn luyện thiết giáp.
Vương Trung: "Còn nữa, hôm nay tranh thủ thời gian giao lưu, chắc là không làm được việc gì khác, tối nay tôi sẽ đãi mọi người một bữa thịnh soạn, cứ ăn uống thoải mái.
"Ngày mai nhớ sắp xếp cho mọi người kiểm tra, sửa chữa xe tăng, tôi cũng sẽ nghĩ cách đến xưởng máy kéo tìm một nhóm thợ giỏi đến."
Quân đội Liên Xô ở Trái Đất không hề coi trọng việc bảo dưỡng xe tăng, cũng nhờ T34 rất bền bỉ, quân đội Liên Xô mới có thể đảm bảo đủ số lượng xe tăng sẵn sàng chiến đấu.
Ngược lại, quân đội Đức rất coi trọng việc sửa chữa, bảo dưỡng xe tăng trên chiến trường, cũng giống như quân đội Mỹ, nhưng trang bi của họ lại rất "kiêu", trong trận Kursk, quân Đức có một cụm thiết giáp với hơn 160 chiếc xe tăng Panther đời mới tham chiến, kết quả là 110 chiếc bị hỏng hóc trên đường hành quân, vì vậy vê cơ bản không phát huy được tác dụng quá lớn.
Có thể nói, khả năng đảm bảo hậu cần của quân đội Đức là bị ép buộc bởi chính những trang bị "kiều" của họ.
Mà Vương Trung quyết tâm thay đổi điều này ở đế quốc Ant, dù sao những chiếc T34 của cậu cũng rất khó khăn mới xin được, không thể để xảy ra chuyện xe tăng không thể tham chiến vì bảo dưỡng kém!
Ngày mai Vương Trung dự định sẽ dựa vào uy tín của giáo hội, tìm một nghìn công nhân kỹ thuật giàu kinh nghiệm từ các xưởng máy kéo ở địa phương, đánh đến đâu sửa chữa xe tăng đến đó.
Thậm chí còn có thể sửa chữa xe tăng của quân địch, sau này gặp phải Tiger hay Panther gì đó có thể sửa chữa rồi đem ra dùng - cho dù không dùng thì sửa chữa xong đem tặng bảo tàng cũng tốt, sau này có thể làm đạo cụ quay phim "Giải phóng”.
Vương Trung đang định rời đi, Alexander ngăn cậu lại: "Ngài là chỉ huy xe tăng giàu kinh nghiệm nhất trong số chúng ta, hay là ngài nói trước đi, ngài không nói thì chúng tôi cũng không tiện chia sẻ kinh nghiệm. Giống như tôi, cơ bản chỉ là pháo thủ do ngài chỉ huy, chỉ biết xoay tháp pháo bao nhiêu độ, bắn vào mục tiêu nào."
Vương Trung suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được! Để tôi nói cho các cậu biết! Mọi người tập hợp lại đây, ngồi gần một chút."
Alexander: "Toàn thể tập hợp, xếp thành hình vuông!"...
30 phút sau.
Vương Trung: "Trên đây là những kinh nghiệm mà tôi đã đúc kết được trong một loạt trận đánh bằng xe tăng ở Cao điểm Peniye và Loktev. Nói tóm lại, quân địch rất tinh nhuệ và xảo quyệt, chúng ta không thể vì xe tăng của mình tạm thời chiếm ưu thế trong đối đầu trực diện mà coi thường kẻ địch, nếu không sẽ phải trả giá đắt!"
Alexander: "Võ tay!"
Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Vương Trung ra hiệu im lặng: "Thời gian không còn sớm nữa, đừng lãng phí thời gian, những người lính xe tăng khác cũng có kinh nghiệm muốn chia sẻ.
"Ví dụ như pháo thủ có thể nói về điểm yếu của xe tăng địch.
"Lái xe cũng có thể chia sẻ về cách khắc phục sự cố động cơ và hộp số nhanh nhất."
Câu cuối cùng của Vương Trung khiến mọi người cười ồ lên, xem ra ai cũng biết rõ những bệnh vặt của con xe tăng mà mình điều khiển, cũng biết rõ "phương pháp sửa chữa kiểu Ant".
Vương Trung phẩy tay, xoay người định rời đi. Lúc này cậu vô tình nhìn thấy một chiếc xe tải mới chạy từ đường cái bên cạnh bãi cỏ, chạy thẳng về phía Sư bộ.
To mò muốn xem chuyện gì xảy ra, Vương Trung liên lên xe jeep, nói với Grigory: "Đến Sư bộ xem sao!"
Xe jeep của Vương Trung và chiếc xe tải kia đến Sư bộ trước sau, vừa dừng xe, một cô gái mặc quân phục Vệ giáo quân nhảy xuống khỏi xe tải.
Vệ giáo quân, con gái? Vương Trung ngẩn người.
Sau đó, càng nhiều cô gái nhảy xuống khỏi xe tải.
Vương Trung đầy nghi hoặc, theo bản năng liếc nhìn Lyudmila, phát hiện ra cô cũng đang nhìn mình, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, mấy cô gái mặc quân phục tu sĩ nhảy xuống xe, người cuối cùng chính là Sufang.
Vương Trung liền lên tiếng hỏi: "Sufang, những cô gái này là làm gì vậy?"
Vừa nhìn thấy Vương Trung, Sufang lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy Lyudmila, nụ cười rạng rỡ ấy lập tức biến thành nụ cười mỉm: "Tướng quân, đây là đội hát thánh ca! Hiện tại chúng tôi có thể tiến hành nghi lễ cầu nguyện liên tục, giữ liên lạc với đội hát thánh ca cấp trên! Không cần lo lắng bỏ lỡ thời gian cầu nguyện!"
Vương Trung lại nhìn lướt qua những người vừa xuống xe: "Sao chỉ có bốn tu sĩ câu nguyện, còn những người lính Vệ giáo quân khác là làm gì?”
Sufang: "Họ phụ trách những công việc lặt vặt trong nghi lễ, và bảo vệ cho nghi lễ. Đương nhiên còn có nhiệm vụ chăm sóc chúng tôi khi chúng tôi kiệt sức sau khi câu nguyện."
"Sao toàn là nữ vậy?" Vương Trung buột miệng hỏi, rõ ràng trước đó cậu đã hỏi tu sĩ Peter và Yetsemenko, cả hai đều trả lời tu sĩ có cả nam và nữ.
Sufang: "Bên phía tu sĩ thì vừa hay chỉ còn tu sĩ nữ, nên đã điều động đến đây. Còn Vệ giáo quân, bởi vì chúng tôi đều là nữ, nên điều động toàn bộ là lính nữ cho tiện."
"À, thì ra là vậy, tôi còn tưởng là Giáo chủ phái các cô đến để thử thách tôi!" Vương Trung thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lyudmila lên tiếng hỏi: "Sau này các cô sẽ ở lại Sư bộ sao?”
"Đương nhiên rồi, chúng tôi là phương tiện liên lạc quan trọng với cấp trên trong những tình huống khẩn cấp mài"
Lúc này, một tham mưu từ Sư bộ bước ra: "Nữ tu sĩ Sufang Batuwendusul"
"Tôi đây! Tôi đây!" Sufang giơ cao tay phải, Tôi đây!"
Tham mưu: "Mời cô và các nữ chiến binh Vệ giáo quân đi theo tôi đến thánh đường tạm thời, sau này toi sẽ phụ trách việc xây dựng thánh đường cho các cô."
Vương Trung: "Thánh đường?”
Tuy rằng hỏi như vậy có vẻ hơi thiếu hiểu biết, nhưng cậu vẫn hỏi.
Tham mưu lập tức giải thích: "Chính là nhà thờ tạm thời, ngoài việc đội hát thánh ca cử hành thánh lễ, còn tiếp nhận những người bị sốc đạn hoặc các chấn thương tâm lý khác trên chiến trường đến cầu nguyện, dùng thánh ca để chữa trị cho họ.
"Vốn đây là công việc của các cha xứ, nhưng có những chuyện mà ngay cả các cha xứ giàu kinh nghiệm cũng không xử lý được."
Vương Trung "Ô" lên một tiếng, ra hiệu cho viên tham mưu đi trước, viên tham mưu lập tức quay người, nói với Sufang và những người khác: "Mời đi lối này."
Nhóm người đi xa, Lyudmila cười nói: "Tham mưu trưởng Pavlov cuối cùng cũng có người sai vặt rồi!"
Vương Trung cười nói: "Đúng vậy, cuối cùng anh ta cũng xứng danh là Tham mưu trưởng rồi!" Vừa bước vào phòng bản đồ, Vương Trung đã thấy "tham mưu trưởng" Pavlov đang vừa ngân nga bài hát vừa đánh dấu lên bản đồ.
Sáng nay lúc Vương Trung ra ngoài chạy vạy khắp nơi, căn phòng này chỉ có một tấm bản đồ nhỏ đặt trên bàn làm việc, còn bây giờ, toàn bộ bức tường phía bắc của căn phòng được bao phủ bởi một tấm bản đồ cực lớn được ghép từ sáu tấm bản đồ nhỏ, không thể so sánh với tấm bản đồ nhỏ bé lúc sáng.
Toàn bộ bản đồ được đánh dấu dày đặc bằng các ký hiệu quân sự, thể hiện toàn bộ tình hình chiến sự ở mặt trận phía nam.
Bản đồ lớn thì thôi, Pavlov còn cho người treo rèm xung quanh, khiến cho Vương Trung có cảm giác Sư bộ nho nhỏ của mình bỗng chốc biến thành sở chỉ huy hoành tráng.
Nhìn Pavlov đứng trước bức tường bản đồ, trong đầu Vương Trung bất giác hiện lên những cụm từ như "chiến thuật con lợn”;rắn trên núi Thường Sơn”;'sinh vật tràn đây sức sống, vạn vật sinh sôi nảy nở'.
Nghĩ kỹ lại cũng đúng, quý tộc Ant đều thích phô trương như vậy, Pavlov cũng là quý tộc, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Vương Trung quyết định dạy dỗ anh ta vài câu: “Anh có người rồi đấy! Phô trương như vậy, lãng phí bao nhiêu nhân lực!"
Pavlov quay đầu lại: "Đừng hiểu lầm, những ký hiệu quân sự trên bản đồ là do các tham mưu làm, còn căn phòng này là do các cô hầu gái nhà cậu trang trí."
Vương Trung: "Sao anh có thể để hầu gái vào phòng bản đồ, lỡ như để lộ bí mật quân sự thì sao?"
Pavlov: 'À... Tôi sai rồi."
Vasili ngẩng đầu lên: "Tham mưu trưởng tối nay đi dọn phân!"
Vương Trung nhíu mày: "Sao anh lại trà trộn vào đám tham mưu?”
"Tôi muốn quay về làm huấn luyện viên bộ binh," Vasili vẻ mặt vô tội,Nhưng bọn họ không cho tôi đi, nói tôi phần lớn thời gian trong chiến đấu đều ở sở chỉ huy tiền phương, là 'nhân tài của bộ chỉ huy, nên đã đuổi tôi về đây. Cho nên cậu xem, tôi lại phải tiếp tục canh cái bộ đàm mà cậu thu được. Nhưng bây giờ cách xa tiền tuyến quá, bộ đàm chẳng nhận được tín hiệu gì."
Vương Trung vừa định nói gì đó với Vasili, đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Sao hôm nay toàn bộ tình hình chiến sự ở mặt trận phía nam đều được cập nhật vậy? Chạy đến Bộ tư lệnh sao chép bản đồ mất bao nhiêu thời gian?"
Pavlov ba bước đến trước một cánh cửa bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Tiếng "tíc tíc" dồn dập vang lên từ trong phòng.
Pavlov: "Cuối cùng chúng ta cũng có tiểu đoàn thông tin của riêng mình rồi! Đây là trung đội điện báo, tổng cộng có sáu máy điện báo, tiếp nhận và dịch các bức điện từ khắp nơi gửi đến, sau đó cập nhật lên bản đồ. Hiện tại bản đồ của chúng ta cũng được cập nhật nhanh chóng như bản đồ ở Bộ tư lệnh Tập đoàn quân rồi."
Vừa dứt lời, một nhân viên giải mã liên cam một bức điện đến đưa cho tham mưu, tham mưu nhận lấy, lập tức đến trước bản đồ cập nhật vị trí và tình trạng của Tập đoàn quân số 29.
Thật ra trước đây Vương Trung hoàn toàn không biết Sư bộ hoạt động như thế nào, trong tiềm thức của cậu, những thông tin về tình hình bố phòng của ta và địch trên bản đồ đều tự nhiên sinh ra, giống như trong game vậy - mặc dù cậu biết rõ ràng không phải như thế.
Vương Trung nhìn sáu chiếc máy điện báo công suất lớn, nghe tiếng 'tíc tíc" vang lên, nghĩ thầm cuối cùng thì bộ tư lệnh của mình cũng ra dáng một bộ tư lệnh.
Lúc này, Lyudmila lên tiếng hỏi: "Vậy thẩm phán trước đây phụ trách điện đài đâu?" Pavlov: "Một sư đoàn vốn dĩ sẽ được phân bổ một số lượng thẩm phán nhất định, phụ trách bắt gián điệp, bắt phần tử chống đối, cùng với việc khi chúng ta định phản quốc sẽ bắn chết chúng ta. Bọn họ chỉ làm đúng phận sự của mình thôi."
Lúc Pavlov nói đến "phản quốc" và "bắn chết", mấy tham mưu trẻ tuổi đang làm việc bên cạnh đều giật mình, không nhịn được dừng bút nhìn qua.
Vương Trung líu lưỡi: "Tôi không biết bây giờ nên vui hay nên im lặng. À, văn viên cấp sáu của anh đâu? Không thấy ông ta đâu cải"
Pavlov làm động tác "mời", dẫn Vương Trung và Lyudmila vào phòng bản đồ bên kia, mở cửa ra.
Phòng điện báo vừa mở cửa là nghe thấy tiếng lách cách, còn bên này vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng "bịch bịch" như búa đập vào gỗ.
Vương Trung nhìn kỹ, mới phát hiện là đang đóng dấu.
Harry Potter phần 1 lúc mới vào ngân hàng Gringotts cũng là một đám yêu tinh đang đóng dấu ở đó, hiện tại căn phòng này cũng na ná như vậy.
Ông lão văn viên cấp sáu quát: "Cậu làm ăn kiểu gì thế! Lúc lập danh sách phải làm hai loại mục lục! Cậu làm cái gì thế này! Làm lại!"
Quát xong một văn thư, cựu ủy viên giáo vụ nhìn về phía Vương Trung: "Tướng quân, ngài đến thật đúng lúc! Tôi có việc muốn nhờ! Ngài xem, đây là danh sách của Trung đoàn Beshenkovichskaya số 5, sĩ quan gần như chết hết, rất nhiều đại đội cũng bị xóa sổ, trên thực tế 81 người còn sống sót hầu như đều là linh của tiểu đoàn 3.
"Thông thường mà nói, đơn vị như vậy đã bị giải thể rồi, binh lính sẽ được chuyển sang đơn vị khác. Nếu muốn duy trì Trung đoàn Beshenkovichskaya số 5, chúng ta phải bổ sung sĩ quan, văn thư - đúng vậy, văn thư của cả trung đoàn!
"Phiên phức lắm!"
Vương Trung: "Không thể thăng cấp tại chỗ cho 81 người may mắn sống sót sao? Binh nhất lên trung sĩ, thiếu úy làm trung tá, trung tá làm trung đoàn trưởng..."
"Không được! Tôi đã xem điều lệnh rồi, không thể thăng cấp trực tiếp như vậy, căn cứ vào kinh nghiệm làm việc với mấy cơ quan hành chính của tôi, kiểu gì cũng không được phê duyệt. Chẳng lẽ ngài muốn một trung đoàn có trung đoàn trưởng là thiếu úy sao?"
Vương Trung: "Không được sao? Trước đó trung đoàn Amur số 3 sau khi được bổ sung quân số cũng được thăng cấp tại chỗ để khôi phục lại quân số mà."
Ông cụ cấp sáu: "Đó là vì Trung đoàn Amur số 3 có nhiều sĩ quan cấp cao sống sót! Còn chức vụ như trung sĩ thì chỉ cân cho mấy ông lính kỳ cựu lên là được. Nhưng Trung đoàn Beshenkovichskaya số 5 này, không có cách nào khôi phục lại quân số theo cách đó được.
"Tôi đề nghị là, đổi phiên hiệu của Trung đoàn bộ binh 105 quân đội Vệ giáo vừa được bổ sung thành Trung đoàn Beshenkovichskaya số 5, sau đó chuyển 81 lính sống sót của Trung đoàn Beshenkovichskaya sang làm sĩ quan cấp thấp và trung của trung đoàn 105." Vương Trung: "Ý của ông là, chúng ta làm giả giấy tờ?"
Ông lão: "Đúng vậy! Làm như vậy sẽ đơn giản hơn rất nhiều, cũng không cần phải nộp một đống đơn xin thăng cấp lên Tập đoàn quân."
Vương Trung gật đầu: "Được, cứ làm như vậy đi! Nhưng mà... quân hàm của trung đoàn trưởng trung đoàn 105 quân đội Vệ giáo có đủ chưa?”
Ông lão: "Đủ, anh ta là sĩ quan được chuyển ngạch từ bên dân sự sang, không có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng về mặt giấy tờ và thủ tục đều không có vấn đề gì."
Hóa ra Ant còn có cơ chế chuyển ngạch nhân viên hành chính sang quân đội theo cấp bậc, không có ông lão văn viên cấp sáu này thì chắc chắn tôi không biết được!
Vương Trung võ vai Pavlov: "Thấy tôi tìm người tài giỏi cho anh chưa! Sau này đừng có mà kêu than là không có tiếp tế với quân số nữa!"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận