Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 10: Bắt sống đội tiên phong

Chương 10: Bắt sống đội tiên phongChương 10: Bắt sống đội tiên phong
Chương 10: Bắt sống đội tiên phong
Vương Trung lập tức chạy đến lan can sân thượng, giơ ống nhòm lên.
"Tôi chẳng nhìn thấy gì cal"
Giáo sĩ Peter: "Tất nhiên rồi, khoảng cách nghe được xa hơn khoảng cách nhìn thấy rất nhiều! Vấn đề là âm thanh truyền đến sẽ bị trễ, hơn nữa địa hình cũng có thể khiến âm thanh bị biến dạng.
"Rất có thể không chỉ có ba chiếc xe máy."
Vương Trung nheo mắt, quan sát kỹ lưỡng dãy Âm Trận.
— Đây là radar sóng milimet có thể phát hiện mục tiêu trên mặt đất sao?
Hay là loại thuần túy bị động, không tự phát ra sóng điện từ?
Anh đi vòng quanh Âm Trận một vòng, chỉ vào dây điện hỏi: "Dây điện này dùng để cấp điện cho cái gì, bộ khuếch đại âm thanh à?"
"Không, là cấp điện cho động cơ ở đế" Peter chỉ vào tai mình: "Còn việc phân tích âm thanh là dựa vào đôi tai được thân ban phước của tôi."
Vương Trung: "Ồ. Tôi cứ tưởng các giáo sĩ cầu nguyện, giáo sĩ tụng kinh đều là nữ — Ý tôi là, là phụ nữ, là quý bà."
Anh phải đổi cách gọi đến ba lần mới ra được cách xưng hô tương đối trang trọng.
Peter cau mày: "Sao... sao ngài lại thiếu hiểu biết như vậy, thưa thiếu tướng? Giáo sĩ được ban phước về cơ bản là có cả nam lẫn nữ."
Vương Trung: "Tôi chỉ tình cờ gặp toàn nữ giáo sĩ thôi, xin lỗi. Quân địch bao lâu nữa sẽ đến?"
Giáo sĩ Peter lấy đồng hồ ra xem giờ, ghi lại thời gian lên tấm bảng gỗ trước mặt, sau đó lấy thước tính toán ra, đối chiếu với con số trên thước, rồi chép lên bảng.
Vương Trung tiến lại gần xem thử, phát hiện đó là một loại thước chuyên dụng để tính toán hiệu ứng Doppler, có thể coi là một loại máy tính cơ học.
Lúc này vị giáo sĩ đã tính toán xong: "Theo tính toán của tôi, chúng ta còn khoảng mười phút nữa."
Vương Trung búng tay, nói với Grigory: "Chuẩn bị phục kích bọn chúng. Quân địch là ba chiếc xe máy, dự kiến có từ sáu đến chín tên, sẽ đến trong vòng mười phút nữa!"
Grigory xoay người rời đi, rất nhanh Vương Trung đã thấy anh ta xuất hiện ở dưới, bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Địa hình của Kalinnovka đơn giản hơn Cao điểm Peniye rất nhiều, chỉ có một con đường chạy thẳng băng qua làng, hai bên đường thậm chí còn không có ngõ ngách, toàn bộ ngôi làng giống như một đường ruột thẳng tắp.
Grigory chỉ huy lính gác đưa xe vào giấu trong một cái sân ven đường, phủ cỏ khô cho ngựa lên trên, sau đó bố trí súng máy lên tháp chuông nhà thờ, khống chế toàn bộ con đường.
Vương Trung cũng đi xuống, tự mình kiểm tra trạng thái của đám tân binh.
Tất cả đều rất phấn khích, nóng lòng muốn thử sức.
Dmitry, xạ thủ pháo tài năng, lại cau mày, vừa nhìn thấy Vương Trung đã oán giận: "thiếu tướng, tại sao lại để tôi ở lại trông xe? Tôi cũng muốn tham gia chiến đấu, chẳng lẽ xe ở đây tự chạy được hay sao?"
Vương Trung: "Ng6c ạ, bảo cậu trông xe và giữ cho động cơ không tắt là để đề phòng bất trắc, chúng ta có thể rút lui ngay lập tức."
Dmitry: "Rút lui? Có ba chiếc xe máy, nhiều nhất là chín tên địch, chúng ta đông hơn chúng, hơn nữa lại là phục kíchI"
Vương Trung: "Trên chiến trường, phải luôn lường trước mọi bất trắc, luôn chừa đường lui cho mình."
Nói xong, Vương Trung thầm nghĩ, mẹ kiếp, nói cứ như mình là một lão tướng dày dặn kinh nghiệm chinh chiến vậy, nghe cứ như đã tòng quân năm mươi năm rồi!
Thế nhưng, dù là Vương Trung đến từ Trái Đất hay Aleksei Konstantinovich Rokossovsky - chủ nhân cũ của cơ thể này - thì tuổi tác cũng chẳng hơn Dmitry là bao.
Nhưng Dmitry nào có nghĩ đến những điều đó, cậu ta nghiêm túc gật đầu: "Tôi sẽ ghi nhớ, thưa tướng quân."
Bị đáp lại một cách nghiêm túc như vậy, Vương Trung lại cảm thấy hơi ngại ngùng, bèn quay đi chỗ khác, nói với Grigory: "Chỉ đánh bại quân địch là chưa đủ! Tôi muốn bắt sống chúng, trung sĩ Grigory!"
Trung sĩ gật đầu: "Rõ!"
Sau đó, anh ta quay sang đám lính trẻ: "Lát nữa các cậu bắn chiếc đầu và chiếc cuối, chiếc ở giữa để tôi lo. Tôi sẽ đi bắt sống."
"Một mình anh có đủ không?” Một người lính trẻ hỏi.
Grigory mỉm cười, không trả lời.
Lúc này, vị thiếu úy của Trạm Nghe lén số 133 chạy ra khỏi bưu điện, đứng nghiêm trước mặt Vương Trung: "Báo cáo tướng quân, giáo sĩ Peter nói quân địch đã lọt vào tâm nhìn!"
"Được rồi." Vương Trung lập tức chuyển sang góc nhìn từ trên cao, lúc này tâm nhìn của anh bị giới hạn vì đang ở trên mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy con đường trong làng, nhưng trên tháp chuông có lính bắn tỉa, là lực lượng mà Vương Trung có thể trực tiếp chỉ huy, tâm nhìn của họ được chia sẻ cho anh.
Hai tay súng máy ẩn nấp, ghé vào bên cửa sổ lầu chuông nhìn ra bên ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy ba chiếc xe máy trong cánh đồng.
Đám người này đều mặc áo da màu đen, loại áo da này là áo da chuyên dụng của lính xe máy Đức Quốc Xã trên Trái Đất, không phải lính xe máy muốn mặc áo da này thì chỉ có thể tự mình đặt làm.
Một tên không nhìn ra quân hàm lái xe, đứng ở hàng đầu dùng ống nhòm quan sát Kalinovo.
Vương Trung cũng di chuyển tâm nhìn, xác nhận xem đồng đội của mình có ẩn nấp kỹ hay không.
Sau đó hắn liên nhìn thấy trận địa súng cối to lớn trên đỉnh Bưu điện.
Được rồi, đoán chừng không giấu được.
Mẹ kiếp, vừa rồi bất kể là Vương Trung hay trung sĩ Grigory, đều cho rằng quân địch sẽ trực tiếp vào làng.
Nghĩ kỹ một chút thì người ta vốn dĩ là đội trinh sát, đến một ngôi làng xa lạ khẳng định phải quan sát từ xa trước đã.
Tên sĩ quan quan sát kia hạ ống nhòm xuống, quay đầu nói mấy câu, những tên lính Đức còn đang đợi lệnh trên xe máy đồng loạt xuống xe, còn đẩy xe máy xuống đường, dùng lúa mạch trong ruộng che giấu. Tám tên lính trinh sát dàn thành một đội hình nhỏ, trong đó một tên đeo ba lô có ang ten đi tới bên cạnh sĩ quan, lấy ống nghe đưa cho hắn ta.
Máy bộ đàm!
Vương Trung nhìn thấy máy bộ đàm thì không nhịn được mà chac lưỡi.
Muốn!
Mình đang rất thiếu thiết bị vô tuyến điện!
Cho dù chỉ cướp được một cái máy bộ đàm, không có cái nào khác để kết nối, vậy thì cứ cướp đã rồi tính, dùng để nghe lén quân địch nói chuyện cũng được!
Nhưng quân địch không vào làng...
Phải làm sao để dụ bọn chúng vào làng đây?
Đột nhiên, Vương Trung nảy ra một ý tưởng.
Hắn chuyển sang góc nhìn bằng mắt thường, nói với đội quân Hộ giáo trong Bưu điện: "Mọi người mau lên, châm lửa, đốt đại thứ gì cũng được, miễn đừng đết tài liệu quan trọng là được. Nhớ phải tạo khói lớn đấy!"
Thiếu úy quân Hộ giáo: "Cái này..."
Đúng lúc này Grigory đang lom khom chạy tới báo cáo: "Lính bắn tỉa nói quân địch không vào làng, hình như là nhìn thấy trận địa súng cối trên nóc nhà."
Vương Trung rất nghi hoặc: "Mọi người liên lạc với nhau kiểu gì thế?"
"Lính bắn tỉa từ trên tháp chuông chạy xuống báo cáo."
Vương Trung nhìn về phía cánh cửa nhỏ dưới chân tháp chuông, một người lính đang vịn tường thở hổn hển, xem ra là chạy hơi nhanh.
Thiếu úy quân Hộ giáo: "Chuyện này thì có liên quan gì đến việc châm lửa?"
"Giả vờ như đang đốt tài liệu rồi bỏ chạy." Vương Trung quay sang Dimitri,'Lát nữa khói bốc lên, cậu lái xe Jeep, kéo theo một cái chổi chạy một mạch về phía Đông Bắc, cố gắng tạo ra nhiều bụi đất, nghe thấy tiếng súng máy thì quay lại!"
Dimitri: "Vâng, để tôi đi buộc chổi đãit"
"Hành động nhanh lên! Đừng để quân địch gọi thêm viện binh, đến lúc đó sẽ rất khó xử lý!"
Ai mà biết được phía sau đám trinh sát này có những loại yêu ma quỷ quái gì đang theo dõi.
Mười phút sau, khói đặc cuồn cuộn bốc lên từ trong sân Bưu điện.
Vương Trung quan sát từ trên cao, xác định quân địch đã chú ý đến khói đặc, bèn đẩy mạnh cửa xe Jeep: "Nhanh! Đi thôi!"
Dimitri đạp ga, chiếc xe Jeep kéo theo cái chổi lao ra khỏi cửa, mang theo một lượng lớn bụi đất, chạy như bay dọc theo đường cái về phía đông bắc.
May mà phần lớn đường xá ở Kazaria đều là đường đất bằng phẳng, nếu là đường nhựa thì chắc chắn sẽ không có nhiều khói như vậy!
Vương Trung chuyển đổi góc nhìn, căng thẳng theo dõi quân địch.
Thực ra hắn không ôm nhiều hy vọng, dù sao kế sách này cũng quá đơn giản. Chỉ có thể mong quân địch bi chiến thắng làm mờ mắt, đánh cược vào việc "kiêu binh tất bại”.
Nhưng ít nhất thì cũng đã cố gắng rồi.
Vương Trung vừa tự an ủi mình như vậy, thì tên sĩ quan chỉ huy quân địch bỗng hét lớn, đám lính Đức tản ra lại tập hợp lại, xe máy cũng được đẩy lên đường.
Tên sĩ quan trèo lên chiếc xe máy đầu tiên, ngồi vào trong thùng xe.
Tên lính thông tin đeo máy bộ đàm ngồi ở ghế sau.
Vương Trung lập tức hô lớn: "Grigory, tên trong thùng xe là sĩ quan! Đừng bắn nhầm!"
Grigory: "Nghe rõ rồi, bắn hai chiếc sau, chiếc đầu để đó cho tôi!"
Ba chiếc xe máy của quân địch lao về phía ngôi làng, không biết là đang vội vàng đuổi theo chiếc Jeep bỏ chạy, hay là đang vội vàng đi cứu tài liệu đang bị đốt.
Có lẽ cả hai?
Dù sao thì bắt được tù binh rồi hỏi là sẽ rõ.
Trong lúc Vương Trung đang tập trung quan sát quân địch, thì Grigory đang ra hiệu bằng tay cho những người trên tháp chuông, chắc là bảo họ bắn hai chiếc xe sau.
Chiếc xe máy đầu tiên dẫn đầu xông vào làng.
Grigory nấp ở ven đường, giơ một tay lên.
Ba chiếc xe máy đều đã vào làng, nhưng tay của Grigory vẫn chưa hạ xuống.
Chiếc xe đầu tiên sắp đi đến chỗ Grigory ẩn nấp!
Trung sĩ phất mạnh tay về phía trước.
Súng máy trên tháp chuông lập tức khai hỏa, người điều khiển chiếc xe thứ hai trúng đạn, cả người ngã về phía bên trái, kéo theo cả ghi đông, khiến chiếc xe lệch hướng, đâm vào bức tường thấp bên đường, bánh sau văng lên cao.
Tên lính Prosen ngồi sau xe bay người lên, bay qua bức tường thấp, đâm sập mái nhà gỗ của nhà kho chứa củi, cắm thẳng vào đống củi được xếp ngay ngắn bên trong.
Tên lính bắn tỉa trong thùng xe không bị thương, hắn ta cầm súng máy định bắn trả, nhưng một quả lựu đạn đã được ném vào thùng xe.
Ngay sau đó, khẩu súng máy bay lên trời.
Chiếc xe thứ ba bị súng trường Tokarev tập trung bắn phá, ba tên lính Prosen mặc áo da lập tức trúng vài phát đạn, chiếc xe cũng đâm vào đống phân ven đường.
Chỉ trong nháy mắt, chỉ còn lại chiếc xe chở sĩ quan và máy bộ đàm.
Grigory dẫm lên đống củi bên tường, nhảy qua bức tường thấp, nhảy thẳng lên thùng xe, một cú lên gối đánh ngất xỉu tên sĩ quan, sau đó lại tung một cú đấm trời giáng đánh ngã tên lái xe, cuối cùng kéo theo tên sĩ quan nhảy khỏi xe, rơi xuống đống nguyên liệu chất đống bên đường.
Tên lính thông tin bị bỏ lại định giơ súng tiểu liên lên, nhưng chiếc xe máy mất lái đã đâm vào chiếc xe ngựa đang đỗ bên đường, hắn ta bị hất văng lên xe ngựa do quán tính, ngã lăn quay ra đất.
Ngay lập tức có mấy chiến sĩ Cận vệ lao ra, chĩa họng súng Tokarev vào tên lính thông tin.
Vương Trung sốt ruột hét lớn: "Đừng bắn! Đừng làm hỏng cái máy bộ đàm của tôi! Máy bộ đàm của tôi"...
Một phút sau, Vương Trung hài lòng nhìn những tên tù binh trước mặt.
Tổng cộng bắt sống được bốn tên, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Cái máy bộ đàm cũng đã thu được, ngoài ra còn lục soát được bản đồ và rất nhiều tài liệu chỉ thị trong túi tài liệu của tên sĩ quan.
Người lính Cận vệ trẻ tuổi áp giải tù binh, trên tay là khẩu súng máy vừa cướp được, còn khoác thêm băng đạn lên người cho oai.
Vương Trung cũng rất hài lòng, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trước mặt đám tù binh.
Mặt của tên sĩ quan quân địch sưng vù một bên, rụng mất mấy cái răng, trông vô cùng thảm hại.
Vương Trung: "Có ai biết tiếng Prosen không?"
Dimitri vừa lái xe quay lại liền giơ tay: "Tôi biết! Tôi từng tham gia giao lưu kỹ thuật quân sự với Prosen, được học qua tiếng Prosen."
Xem ra trong trường quân đội cũng có không ít người biết tiếng Prosen, dù sao trước khi chiến tranh nổ ra hai nước vẫn là "quốc gia hữu nghị".
Vương Trung: "Tốt lắm, Dimitri cậu tới đây, chúng ta sẽ thẩm vấn vị sĩ quan đại nhân này một chút..."
Đúng lúc này, trên nóc Bưu điện, tu sĩ Peter thò đầu ra hô lớn: "Máy bay địch!"
Tên sĩ quan quân địch cười ha hả, nói bằng tiếng Ant: "Trước khi đuổi theo các người, chúng tôi đã gọi không quân yểm trợ rồi, chúng tới rồi đấy! Các người chết chắc rồi!" Chương 11: “Đánh cho quân địch bay lên tận mặt trăng”
Sắc mặt của tất cả tân binh, bao gồm cả Dimitri, đều thay đổi.
Ngay cả Grigory cũng có vẻ như đã sẵn sàng che chắn cho Vương Trung bất cứ lúc nào.
Nhưng Vương Trung không dễ bị lừa như vậy.
Mẹ kiếp, Thế chiến thứ hai lấy đâu ra yểm trợ trên không nhanh như vậy? Ngươi nghĩ đây là quân đội Mỹ trong chiến tranh vùng Vịnh à?
Đây đâu phải là trò chơi "Sư đoàn thép 2", gọi không quân xong chờ load một lúc là máy bay từ mép bản đồ bay tới ngay!
Vương Trung tiến lên một bước, cho tên sĩ quan một cái tát: "Nói bậy! Các ngươi căn bản không thể gọi yểm trợ trên không nhanh như vậy! Chiếc máy bay này chắc chắn là đang trên đường đến nơi khác, chỉ là tiện thể bay qua đây thôi! Ngươi muốn lừa chúng tôi, nhân lúc chúng tôi trốn tránh để làm trò mèo gì đó phải không?"
Tên sĩ quan ngẩng đầu lên: "Xem ra ngươi chẳng biết gì về sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật quân sự nước ta, lũ người hạ đẳng ngu xuẩn!"
Vương Trung cười ha hả: "Còn khoa học kỹ thuật quân sự, vậy thì nhìn đội xe tăng mà các ngươi luôn tự hào đi, chẳng phải đang bị xe tăng KV của chúng ta nghiền nát đó sao!"
Sắc mặt của tên sĩ quan trở nên vô cùng khó coi.
Lúc này, tiếng động cơ vọng tới từ hướng Tây Nam, không cần dùng đến trận địa súng cối cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tên sĩ quan lộ ra vẻ mặt đắc ý, Vương Trung thì mím môi, nhìn hắn ta với vẻ cười như không cười.
Dimitri: "Hay là chúng ta tìm chỗ trốn đi!"
Vương Trung: "Nhìn xung quanh ngôi làng này đi, có dấu vết nào cho thấy nơi này từng bị ném bom không? Rõ ràng là ngôi làng này không phải mục tiêu của quân địch, hơn nữa việc gọi yểm trợ trên không không thể nào nhanh như vậy được, vậy thì đáp án đã quá rõ ràng rồi còn gì?"
Lý do khiến Vương Trung bình tĩnh như vậy là vì hắn đã nhìn thấy máy bay địch từ trên cao, đường bay của nó quả thực không đi qua làng Kalinovo.
Nếu không phải như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để cho mọi người cùng mình mạo hiểm, đi kiểm chứng xem suy đoán của mình có đúng hay không.
Tiếng động cơ gầm rú ngày càng gần, Vương Trung bước thẳng ra khỏi sân, đứng giữa đường, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời với vẻ mặt không chút sợ hãi.
Tên sĩ quan Prosen hét lên: "Ngươi sẽ bị pháo máy bắn thành cái sàng! Tất cả các ngươi đều phải chết!"
Vương Trung: "Ngươi cũng vậy, có khi còn chết sớm hơn chúng tôi đấy."
Lúc này, tiếng động cơ đã lớn đến mức cửa kính của những ngôi nhà xung quanh đều rung lên.
Tất cả binh lính Cận vệ đều áp sát vào tường, hạ thấp người xuống.
Trong số tù binh thậm chí còn có người nằm rạp xuống đất, chỉ có tên sĩ quan kia vẫn trừng mắt nhìn Vương Trung đang đứng giữa đường. Sau đó, tiếng động cơ xa dần.
Vương Trung quay đầu nhìn tên thiếu úy: "Không quân yểm trợ của ngươi đâu?"
Sắc mặt của tên thiếu úy tái mét.
Tu sĩ Peter trên nóc nhà thò đầu ra: "Máy bay địch đã đi rồi! Bay về phía Loktev!"
Vương Trung dang rộng hai tay, đón nhận ánh mắt sùng bái của các chiến sĩ: 'Đừng ngạc nhiên như vậy, tôi đã nói rồi, khả năng phối hợp tác chiến trên bộ và trên không của Prosen không tốt như vậy đâu, không thể nào gọi không quân tới nhanh như vậy được.
"Cho dù hắn ta thật sự gọi không quân, thì máy bay từ sân bay tới đây cũng phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ!
"Hơn nữa ngôi làng này không hề có dấu vết bị oanh tạc, chứng tỏ nó không phải là mục tiêu của không quân Prosenl"
Vương Trung chỉ vào đầu mình: "Động não đi các đồng chí, chỉ cần chúng ta thông minh hơn quân địch, thì chúng ta sẽ chiến thắng!"
Tên sĩ quan trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Trung, đánh giá hắn từ trên xuống dưới rất nhiều lần, vẻ mặt khinh thường lúc trước đã biến mất không còn tăm hơi.
Hắn ta hỏi bằng tiếng Ant: "Xin hỏi ngài rốt cuộc là... ai?"
Vương Trung: "Xem ra người Prosen không hiểu lễ nghĩa cho lắm, chẳng lẽ trước khi hỏi thân phận của người khác thì không nên tự giới thiệu bản thân trước sao?”
"Ngài nói đúng, tôi là .Joseph von Hoffman, Thiếu úy thuộc trung đoàn trinh sát cơ giới số 220. Xin hỏi ngài là?”
"Aleksei Konstantinovich Rokossovsky, Thiếu tướng."
Hoffman sợ hãi, theo bản năng lùi ve phía sau một bước, nhưng những người lính Cận vệ xung quanh đồng loạt tiến lên một bước, chĩa họng súng vào lưng hắn ta.
Tên thiếu úy lại đánh giá Vương Trung, sau đó hét lớn điều gì đó bằng tiếng Prosen.
Vương Trung quay đầu hỏi Dimitri: 'Hắn ta nói gì thế?"
"Tướng quân Bạch mã. Báo chí nói đó là biệt danh mà quân địch đặt cho ngài."
Vương Trung tiến lại gần tên sĩ quan, mỉm cười: "Đúng vậy, ta chính là tướng quân Bạch mã, là kẻ thù mà các ngươi không thể nào giết chết. Ta sẽ chiến đấu đến khi đế quốc của các ngươi bị hủy diệt."
Tên thiếu úy: "Không thể nào! Kể từ khi được thành lập đến nay, đế quốc chưa từng thua một cuộc chiến nào!"
"Vậy thì đây!" Vương Trung chỉ xuống mặt đất dưới chân: "Chính là cuộc chiến cuối cùng của nói Nhanh nhất là năm năm, chậm thì mười năm, chúng ta nhất định sẽ hủy diệt nó!"
Khóe miệng của tên sĩ quan run rẩy, nhưng sự tự tin của Vương Trung đã áp đảo ý nghĩ phản bác của hắn ta, cuối cùng, hắn ta cúi đầu xuống.
Vương Trung vung tay lên: "Áp giải lên xe, chuẩn bị rút luil"
Đúng lúc này, cánh cửa của một ngôi nhà bên cạnh Bưu điện mở ra, một ông lão chống gậy bước ra, nhìn Vương Trung: "Tướng quân, mọi người muốn đi rồi sao?"
Vương Trung: “Chúng tôi sẽ quay lại." Ông lão: "Khi nào? Năm năm sau sao?"
Thì ra ông lão đã nghe thấy những lời Vương Trung vừa nói.
Vương Trung: "Có lẽ không cần đến năm năm đâu, cụ ạ."
Ông lão định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng móc từ trong túi ra mấy củ khoai tây, nhét vào tay Vương Trung: "Tôi cho con dâu và cháu nội chạy rồi, trong nhà chỉ còn lại ít khoai tây này."
Vương Trung tỉnh ý nắm bắt được từ khóa: con dâu, cháu nội, xem ra không cần hỏi cũng biết con trai của ông lão đã đi đâu.
Vương Trung nhìn những củ khoai tây, nhận ra chúng đã được ông lão giữ từ rất lâu rồi, có lẽ là lương thực dự trữ để cứu mạng.
"Cụ ơi, chúng tôi đã ăn no rồi, cụ giữ lại số khoai tây này mà ăn đi."
Ông lão: "Tôi đã già rồi, hồi nội chiến muốn đi lính, chiến đấu cho phái thế tục mà người ta cũng không nhận.”
Nội chiến của đế quốc Ant là cuộc chiến giữa phái thế tục và phái sùng bái, cuối cùng phái thế tục giành chiến thắng, đưa Sa Hoàng hiện tại lên ngôi.
Ông lão: "Cứ coi như là để cho những củ khoai tây này thay tôi, chiến đấu vì thánh Andrew lần cuối cùng.
Thánh Andrew là người sáng lập ra phái thế tục, là nguồn gốc của hình chữ thập Andrew trên quốc kỳ.
Vương Trung nhìn ông lão vài giây, rôi cất số khoai tây đi: "Tôi nhất định sẽ sử dụng chúng thật tốt."
Ông lão: "Trong lúc nguy cấp thì cứ ném về phía quân địch cũng được!"
Vương Trung gật đầu, lúc này hắn chợt nghĩ, sao không nhân tiện hỏi ông lão về hướng gió nhỉ?
Thế là hắn hỏi: "Cụ ơi, cụ sống ở đây lâu rồi ạ?"
"Sống cả đời rồi."
Vương Trung: "Vậy thì mùa này ở đây thường có gió gì ạ?"
Ông lão cười nói: "Cậu muốn bắn phá vào đây phải không? Tôi nói cho cậu biết, chín giờ tối hôm nay sẽ không có gió, lúc đó cậu cứ nhắm vào tọa độ trên bản đồ mà bắn là được."
Vương Trung gật đầu.
Lúc này Grigory bước tới, cúi chào báo cáo: "Báo cáo tướng quân, đã kiểm kê xong chiến lợi phẩm. Tổng cộng thu được 5 khẩu súng tiểu liên, 2 khẩu súng máy, một ít đạn dược, ngoài ra còn có một chiếc xe máy có thể sử dụng được!"
Vương Trung: "Vẽ biểu tượng của quân ta lên chiếc xe máy đó, trưng dụng nó."
Sau đó, hắn nhìn những thi thể lính Prosen nằm rải rác trên đường, nói: "Chôn lựu đạn dưới xác của bọn chúng, buộc dây vào móc lựu đạn rồi treo lên người bọn chúng, đảm bảo rằng chỉ cần bọn chúng động đậy là lựu đạn sẽ phát nổ."
"Rõ!" Grigory quay đầu ra lệnh: "Mọi người nghe rõ rồi chứ, hành động ngay!"
Sau đó, anh ta quay sang Vương Trung: "Đã kiểm tra máy bộ đàm, không bị hư hỏng gì. Dimitri đang nghiên cứu sách hướng dẫn sử dụng tìm được trên người tên lính thông tin."
Vương Trung gật đầu, đang định đi xem máy bộ đàm, thì nhớ ra mình vẫn chưa chào tạm biệt ông lão, bèn quay lại nhìn ông lão.
"Tướng quân cứ đi làm việc của mình đi!" Ông lão run rẩy giơ tay chào.
Vương Trung nghiêm túc giơ tay chào lại, sau đó mới bước về phía những người lính đang loay hoay với chiếc máy bộ đàm.
Ông lão vịn vào cánh cửa gỗ, nhìn theo bóng lưng của Vương Trung, lẩm bẩm: "Một vị tướng trẻ tuổi dũng mãnh, cầu mong thánh Andrew phù hộ cho cậu."
Cùng lúc đó, ở phía Tây Nam Loktev, Vasili triển lãm tấm biển Aleksei vừa mới viết xong cho người thuộc hạ tạm thời của mình là Philippov: "Nhìn này!"
Philippov dừng cây búa tạ trong tay, dựa vào tấm biển vừa mới đóng xuống đất nghỉ ngơi, nói: "Đừng có mà cho tôi xem, tôi đâu có hiểu tiếng Prosen."
"Tôi viết là: Nơi này không có mìn!"
Philippov nhíu mày: "Dùng loại lời này để hù dọa người khác, có tác dụng sao? Cảm giác giống như trẻ con trêu ngươi ấy!"
Vasili: "Chúng ta cắm một khối bộc phá lớn dưới tấm biển này, quân địch chắc chắn sẽ tin. Đi thôi, cắm sang phía bên kia, đối xứng với cái biển báo có bãi mìn mà anh vừa cắm ấy."
Philippov lắc đầu: "Cậu đúng là, nếu để giáo quan ở trường biết được, thể nào cũng mắng cậu chỉ được cái khôn lỏi!"
"Rồi còn bảo là 'Trong chiến tranh thật thì cái trò khôn lỏi này chẳng có ích gì đâu!" Vasili bắt chước giọng giáo quan y như đúc.
Philippov: "Cậu biết là tốt."
"Nhưng mà anh xem, Thiếu tướng chỉ định tôi làm việc này, chẳng lẽ ông ấy không biết tôi chỉ được cái khôn lỏi thôi sao? Ông ấy chắc chắn là biết, nhưng vẫn muốn tôi dùng cái sự khôn lỏi này để cho quân địch một chút bất ngờ đấy!"
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi đến nơi, Vasili ném tấm biển xuống đất, bắt đầu đào hố.
Philippov lấy kíp nổ và thuốc nổ từ trong ba lô ra: "Cho bao nhiêu đây?"
"Cho một khối vào!"
"Nhiều vậy? Như thế này có thể cho người ta bay lên tận mặt trăng mất!"
'Ấy, cái trò khôn lỏi này ấy mà, chôn nhiều không bằng nổ mạnh, tốt nhất là nổ một phát cho toàn bộ quân Prosen đều thấy được, sau này chúng nó sẽ không dám động vào mấy tấm biển này nữa! Cho hẳn một khối vào đi!"
Philippov đặt nguyên một khối thuốc nổ xuống, sau đó lắp đặt kíp nổ.
Bởi vì cả hai đầu có khả năng được điều đi chỉ huy tiểu đội công binh, cho nên đã được học cách cho nổ, làm mấy việc này rất thuần thục.
Cuối cùng, Philippov dùng dây thép buộc vòng sắt vào gốc tấm biển: "Xong!"
Vasili cắm tấm biển vào trong hố, bắt đầu lấp đất.
"Nhẹ tay thôi!" Philippov hô lên,'Cái thứ này cũng có thể đưa chúng ta lên mặt trăng đấy!"
Vasili căn bản không để ý, lấp đất xong liền nói: "Chúng ta đi kiếm thêm mấy cái lon thiếc gì đó, ném vào ruộng phía sau, như vậy có thể khiến cho máy dò mìn của quân địch réo inh ỏi!" "Kiến nghị này tôi ủng hộ." Philippov nói,'Nhưng đi đâu để tìm lon thiec bây giờ?"
"Tìm người dân ở đây mua là được, tôi có mang theo Rúp đây." Vasili vừa nói vừa thở dài,'Bây giờ mà không tranh thủ tiêu, e là sau này chẳng còn cơ hội đâu."
Philippov: "Người dân ở lại đến giờ, họ có nhận Rúp không?"
"Không nhận thì chúng ta bảo mình là người của Tòa án binh, thể nào họ cũng nhận." Vasili nói.
"Chúng ta đâu có đội mũ xanh."
"Chuyện nhỏ, cất mũ đi, rồi bảo là trên đường đến đây bị đạn của quân địch bắn bay! Đi nào, Philippoy, cho lũ Prosen một phen bất ngời" Chương 12: Bếp trưởng Carolin của tôi đâu?
Hai mươi phút sau.
Vasili nhìn đống sắt vụn chất trên xe Jeep, không khỏi đưa tay lên ôm trán: "Ít đồ thế này, khó mà gây khó dễ gì nhiều cho quân địch."
Philippov: "Dù sao thì bãi mìn giả chúng ta làm cũng rất rộng, chỉ cần quân địch mở đường không đúng chỗ chúng ta đặt thứ đồ chơi này, là coi như công cốc."
Vasili nhìn xung quanh.
Trên cánh đồng hoang gần Loktev có lác đác vài ngôi nhà, phần lớn là nhà kho và chuồng bò, nhà ở rất ít.
Cho dù có nhà ở, người dân cũng đã sớm chạy vào trong thành hết, chẳng còn sót lại đồ sắt nào.
Vasili vừa xoa cổ vừa lẩm bẩm: "Giờ phải làm sao..."
Philippov vỗ đùi cái bốp: "Có rồi! Trạm quân nhu vừa mới gửi dưa chua đóng hộp cho chúng ta, đúng là bình thủy tinh thật, nhưng nắp lại là bằng sắt!"
Vasili ngạc nhiên: "Ể? Trời, bình thường phải là tôi nghĩ ra cái trò này mới đúng chứ, sao lần này lại là anh? A - Tôi hiểu rồi!"
Anh ta nhìn Philippov với vẻ cười như không cười: "Cậu gần mực thì đen rồi đấy!"
Philippov: "Cậu thấy cậu mà nói câu đấy thì có thích hợp không?"
Vasili cười lớn: "Thôi bỏ đi, ý tưởng này của cậu hay lắm, đi thôi! Xe Jeep chắc không chở hết, chúng ta lái xe tải đi chở nắp hộp dưa chua!"
Nói rồi, hai người kéo theo Mikhail - người có vẻ ít nói, nhảy lên xe lao đi.
Tiếng sắt vụn va đập vào nhau loảng xoảng vang lên không ngớt trong thùng xe tải.
Khi bọn họ đi lên đường cái, hướng về phía Loktev, bỗng nhiên nhìn thấy trên đường có người mặc quân phục của Trung đoàn phòng thủ đang đặt mìn.
Vasili phanh gấp, dừng xe ngay trước chỗ mìn, hét lớn: “Ai cho các anh đặt mìn ở đây?"
Người lính công binh của Trung đoàn phòng thủ uể oải đáp: "Trung đoàn trưởng Alexander Alexandrovich, mọi người đi nhanh đi, mìn ở đây chưa lắp kíp đâu."
"Khốn kiếp!" Vasili lao xuống xe, hùng hổ xông đến, túm lấy cổ áo người lính công binh lôi lên,'Các anh có biết Rokossovsky đang đi trinh sát địa hình bên ngoài không? Các anh muốn ám sát Thiếu tướng đấy à?
Lúc này người lính công binh mới nhìn thấy áo choàng của Cận vệ quân, sau đó lại nghe thấy tên của "vị Thiếu tướng" kia, vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mất: "Chuyện này... là Trung đoàn trưởng ra lệnh cho chúng tôi đặt mìn! Chúng tôi không biết Thiếu tướng di trinh sát!"
Nói xong, anh ta quay đầu lại hét lớn với đồng đội: "Nhanh đi gọi Trung đoàn trưởng đến đây! Được rồi đừng đào nữa, dừng công việc lại!"
Một lát sau, Alexander Alexandrovich chạy tới: Chuyện gì vậy? Sao lại dừng lại?"
Người lính công binh chưa kịp trả lời, Vasili đã chen vào: "Rokossovsky đang dẫn theo một tiểu đội đi trinh sát tiền tuyến, ông ấy đi Kalinovka rồi! Các anh đặt mìn ở đây là muốn cho nổ chết Thiếu tướng à?" Trung đoàn trưởng giật mình: "Tôi không biết! Thiếu tướng di trinh sát rồi ư? Sao không ai báo cáo cho tôi biết vậy? Các lô cốt hai bên đường chúng ta cũng không báo cáo là nhìn thấy Thiếu tướng!"
Vasili: "Tóm lại là Thiếu tướng đang đi trinh sát bên ngoài, trước khi ông ấy trở về thì cấm đặt mìn trên đường!"
Trung đoàn trưởng nhìn thùng gỗ đựng mìn đã mở nắp đặt trên đường: "Cứ để mìn ở đây, lỡ bị máy bay địch oanh tac cũng không ổn, phải khuân về lô cốt..."
Vasili: "Vậy này, cho chúng tôi số mìn này, chúng tôi đang làm theo lệnh của Thiếu tướng, bố trí bãi mìn giả, loại bãi mìn này muốn có tác dụng, phải đặt thêm một ít mìn thật. Tôi thấy mấy thùng mìn này của các anh được đấy!
"Các anh đặt mìn trên đường cái, xe tăng địch đi qua cán trúng một quả là biết ngay trên đường toàn mìn, chỉ cân dùng dây nổ kích hoạt là xong hết.
"Cho chúng tôi đi, chúng tôi có thể làm lẫn lộn mìn thật mìn giả, có thể trì hoãn quân địch lâu hơn!"
Lúc này, Philippov lên tiếng: "Khoan đã, biển báo bãi mìn của chúng ta đều viết bằng tiếng Prosen, lỡ người dân ở đây nhìn không hiểu mà đi vào thì sao?"
Vasili: "Dễ thôi, thêm một dòng tiếng Anté là được!"
Anh ta tiếp tục nhìn Trung đoàn trưởng: "Thế nào?"
Trung đoàn trưởng xoa cằm: "Thùng mìn gần lô cốt kia không được, phải để lại. Đợi Thiếu tướng quay vê chúng ta còn phải phong tỏa con đường lớn gần lô cốt.
"Số còn lại các anh cứ lấy đi."
Nói xong, Trung đoàn trưởng quay sang dặn dò lính công binh: "Đặt mìn ở cánh đồng trước, cử một người ra canh ở ven đường, thấy xe của Thiếu tướng thì chặn lại, báo cho họ biết là chúng ta có đặt mìn ở hai bên đường, rồi dẫn đoàn xe đi qual"
Vasili hài lòng gật đầu: "Phải như thế chứ. Philippov, bê mìn lên xe thôi! Đi lấy nắp hộp nào."
Trung đoàn trưởng ngơ ngác nhìn bọn họ: "Nắp hộp?”
Nhưng chiếc Jeep của Cận vệ quân đã phóng đi.
Làng Kalinovka.
Trước quầy giao dịch ở tâng 1 bưu điện, Dmitri vặn nút điều chỉnh tân số đến tần số được ghi bằng bút chì trên trang bìa của cuốn sổ tay, quả nhiên nghe thấy tiếng gọi.
Vương Trung đứng bên cạnh không nhịn được hỏi: "Bọn chúng nói gì thế?"
"Suyt!" Dmitri giơ ngón trỏ lên ra hiệu im lặng, sau đó hắng giọng, cầm lấy ống nghe nói một tràng.
Đối phương lập tức đáp lại, cũng là một tràng rào rào.
Tiếng Prosen tạo cho người ta cảm giác như đang cãi nhau, điều này khá giống với cái gọi là "Tiếng Đức hiệu quả" mà anh từng xem trong vài video ngắn trước khi xuyên không.
Đợi bên kia nói xong, Dmitri lại trả lời vài câu, sau đó đặt ống nghe xuống, nói với Vương Trung: "Bọn chúng nói bây giờ máy bay bắt đầu lắp bom tiếp nhiên liệu, một tiếng nữa có thể xuất phát, hai tiếng nữa là đến nơi."
Lập tức có người thanh niên chửi lên: "Mẹ kiếp! Quả nhiên là giải" "May mà có ngài!"
Vương Trung phớt lờ lời nịnh nọt của thuộc hạ, xác nhận lại: "Là nói một tiếng để lắp bom, hai tiếng để đến nơi phải không?”
"Đúng vậy."
Vương Trung: "Thời gian bay là một tiếng!"
Nói xong, anh chạy thẳng đến trước tấm bản đồ - đây là trạm nghe lén của quân Hộ giáo, tất nhiên là có bản đồ, bởi vì họ phải ghi lại đường bay của máy bay địch mỗi ngày, cung cấp thông tin để đánh chặn cho hậu phương.
Tất nhiên là hiện tại không quân Anté chưa có khả năng đánh chặn.
Vương Trung tìm cây com-pa trong hộp dụng cụ vẽ hình bên cạnh, căn cứ theo tỉ lệ xích để mở góc, sau đó đặt mũi kim vào vị trí làng Kalinovka, dùng bút chì vẽ một đường vòng cung ở phía tây.
Anh không biết chính xác tính năng của máy bay cường kích của quân địch, nhưng dựa vào việc từng chơi game "War Thunder", anh có hiểu biết tương đối về tốc độ của phần lớn máy bay cường kích trong Thế chiến II.
Vòng cung này là do Vương Trung tính toán dựa theo tốc độ tối đa, sân bay của địch chắc chắn phải gần làng Kalinovka hơn so với vòng cung này.
"Mẹ kiếp!" Anh lẩm bẩm/'Sân bay dã chiến của bọn chúng đã tiến sát đến đây rồi. Bogdanovka sắp trở thành sân chơi của máy bay ném bom địch mất thôi. Không đúng, e là đã trở thành rồi."
Lúc này, tu sĩ Peter từ trên lầu đi xuống, nói thẳng với viên Thiếu úy quân Hộ giáo: "Chúng ta đi thôi, kiểm tra xe cộ đi."
Vương Trung: ˆĐi ngay bây giờ ạ?”
"Ừ, tôi nghe thấy tin tức các anh moi được từ chỗ quân địch rồi, tôi không muốn ở lại đây chờ bom đâu. Hơn nữa, các anh đã xử lý đội trinh sát của địch, mà đội trinh sát đó lại liên lạc với hậu phương rồi, tôi không muốn ở lại đây chờ quân tiên phong của bọn chúng đâu."
Vương Trung còn chưa kịp nói gì, viên Thiếu úy của quân Hộ giáo đã lên tiếng trước: "Chúng tôi chưa nhận được mệnh lệnh... Hay là xin chỉ thị trước đã a?"
"Đợi xin chỉ thị xong thì chúng ta bị quân địch bắt làm tù binh hết rồi. Đám dị giáo đồ đó sẽ bắn chết tất cả những tu sĩ có năng lực. Tôi không muốn chết!" Vị tu sĩ kiên quyết nói.
Mấy ngày vừa đến Loktev nghỉ ngơi chỉnh đốn, Vương Trung đã tranh thủ bổ sung kha khá kiến thức cơ bản, Prosen không theo Đông Chính giáo, cho nên đối với Prosen mà nói, cuộc xâm lược này cũng mang tính chất Thánh chiến.
Tất nhiên là Giáo hội bên Prosen cũng đã bị thế tục hóa, cho nên không dùng cụm từ Thánh chiến.
Vương Trung: "Tôi ủng hộ tu sĩ Peter, nếu Thiếu úy không muốn đi, vậy tu sĩ đi cùng chúng tôi."
Tu sĩ Peter hoàn toàn không nhận ra ý đồ của Vương Trung, gật đầu: "Cũng được. Nhưng tôi nghĩ Thiếu úy sẽ đi thôi. Dù sao anh ta cũng không muốn dùng lực lượng mỏng như thế này để đối đầu với quân đoàn thiết giáp của Prosen đâu."
Viên Thiếu úy: "Ngài nói đúng, tôi đi kiểm tra xe, đổ đầy xăng đây."
Lúc này, Dmitri đột nhiên giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, vẻ mặt nghiêm trọng điều chỉnh âm lượng bộ đàm lớn hơn. Trong bộ đàm truyên đến tiếng Prosen, Dmitri vừa nghe vừa giở cuốn sổ tay mật mã của lính thông tin ra, tra từng ám ngữ một.
Cuộc đối thoại trong bộ đàm kéo dài khoảng hai mươi giây, sau khi âm thanh biến mất, Dmitri báo cáo: 'Vừa rồi tôi chắc chắn là xe chỉ huy của Sư đoàn Thiết giáp số 15 của địch gọi cho tiểu đoàn trinh sát tiên phong.
"Nói là Vườn táo sắp bị oanh tạc, tiểu đoàn trinh sát phải chiếm lĩnh 'Vườn táo sau khi oanh tạc."
Vương Trung nhướng mày, anh không khỏi nghĩ đến câu chuyện "Không quân Đức (Luftwaffe) không có nước ngọt" nổi tiếng.
Vườn táo sắp bị oanh tạc, sau đó tiểu đoàn trinh sát tiên phong của địch còn có thể chiếm lĩnh nó, vậy vườn táo này rất có thể chính là Kalinovka.
Tu sĩ Peter: "La đây rồi. Tên mặc áo da mà các anh bắt được là người của tiểu đoàn trinh sát này sao?"
"Không phải, xem giấy tờ thì là thuộc Trung đoàn Trinh sát Cơ giới số 220, trực thuộc Không quân Prosen." Dmitri lấy giấy tờ thu được ra, lật đến trang đầu tiên cho mọi người xem.
Vương Trung thầm nghĩ, hay lắm, không quân mà cũng có hẳn một trung đoàn bộ binh cơ giới, phong cách làm việc đúng kiểu Đức.
Tuy nhiên, dù có châm chọc thế nào thì việc cần làm vẫn phải làm: "Chúng ta đi thôi... À khoan, dàn âm thanh trên mái nhà không tháo xuống a2"
Lúc này, trong lòng Vương Trung, dàn âm thanh và tu sĩ Peter đã là người của mình rồi, anh nhất định không thể bỏ lại thứ này được.
Tu sĩ Peter lắc đầu: "Không kịp nữa rồi, tháo cái đó ra lâu lắm."
Vương Trung có hơi thất vọng, nhưng anh vẫn xoay người, dẫn đầu bước ra khỏi bưu điện, sau đó nhìn thấy mấy người lính Cận vệ quân đang vây quanh một nhà kho, nhìn chằm chằm vào hai cái chân thò ra từ cái lỗ trên mái nhà.
Vương Trung: "Mọi người đang làm gì thế?"
"Báo cáo ngài, chúng tôi đang thảo luận xem có nên đặt mìn bẫy tự tạo trên người người này luôn không, hay là lôi anh ta ra khỏi lỗ, đặt xuống đất đã. Dù sao thì cái tư thế này thật sự quá..."
Người lính Cận vệ suy nghĩ một hồi lâu, mới thốt ra được một từ miêu tả: "... buồn cười..."
Không buồn cười sao được, một người lớn thế kia lại bị mắc kẹt trong nhà kho với tư thế buồn cười như vậy, bình thường chỉ có phim hài mới có cảnh này.
Vương Trung: "Không cần đặt mìn bay lên người anh lính này đâu, nhét tờ giấy vào túi anh ta, trên đó viết: "Tướng quân Bạch mã Aleksei Konstantinovich chúc các người chiếm đóng vui vẻ, tôi có để dành cho các người hai mươi phần bất ngờ nho nhỏ, mong là các người thích."
Thực ra anh không hề gài nhiều mìn bẫy đến thế, nhưng nói phóng đại lên một chút sẽ khiến cho quân Prosen "vui vẻ" hơn.
Mệnh lệnh của Vương Trung nhanh chóng được thực hiện, ngay sau đó, đoàn xe rời khỏi làng Kalinovka.
Lúc ra khỏi làng, Vương Trung nhìn thấy cụ ông đã cho mình khoai tây, cùng một đám ông bà già yếu đến mức đi cũng không vững đứng ở đầu làng.
Anh ra hiệu cho xe Jeep dừng lại, xuống xe nói với các cụ: "Trên xe chúng tôi còn chỗ, mọi người đi cùng chúng tôi đi. Chờ quân Prosen đến, chúng tôi sẽ dùng trọng pháo oanh tac nơi này."
Cụ ông cho khoai tây cười nói: "Tướng quân, ngài còn bận tâm đến chuyện này sao? Chẳng lẽ trong làng không còn ai thì trọng pháo của ngài sẽ không oanh tạc sao? Vì giữ lại mấy bộ xương già chúng tôi mà khiến quân địch không bị tổn thất, có thể toàn lực tấn công, khiến cho các thanh niên bên ngài phải hy sinh, như thế thì có tốt không?"
Vương Trung: “Chuyện này..."
"Ngài cứ oanh tạc đi! Chiến tranh không phải là như vậy sao? Nếu cái chết của chúng tôi có thể đổi lấy mạng sống cho con trai, con gái chúng tôi, vậy thì có chết cũng đáng, dù sao chúng tôi cũng sống đủ rồi."
Những người già khác cũng gật đầu đồng tình.
Vương Trung không biết đáp lại thế nào, chỉ đành leo lên xe, ra lệnh cho lái xe tiếp tục đi.
Anh quay đầu lại nhìn, thấy các cụ già vẫn đứng đó, ở đầu làng, như thể bị bỏ lại giữa dòng chảy thời gian.
Buổi chiều tối, Vương Trung cuối cùng cũng hoàn thành việc trinh sát toàn bộ các ngôi làng có khả năng trở thành nơi đóng quân của quân địch.
Lúc trở về thành, anh bất ngờ phát hiện Trung đoàn phòng thủ đã bố trí người dẫn đường ở lối vào bãi mìn.
Đến sở chỉ huy Lữ đoàn, Vương Trung quyết định thẩm vấn tù binh ngay lập tức, nhưng bị Popov ngăn lại.
"Họ là quân nhân Prosen, sẽ chỉ khai báo đơn vị, cấp bậc, số hiệu quân nhân của mình mà thôi." Popov nói, Trừ phi các anh dùng một số thủ đoạn đặc biệt."
Vương Trung nghi ngờ hỏi: "Chúng tôi không được phép dùng sao?"
Popov: "Chúng ta dù sao cũng là quân đội chính quy, đối phương cũng là quân đội chính quy, làm như vậy không thích hợp."
Vương Trung đang định phản bác, thì thấy người của Tòa án binh đến.
Popov: “Anh xem, loại chuyện này vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp làm thì hơn. Chuyển giao cho Tòa án binh cũng hợp quy trình hơn."
Vương Trung nhíu mày, thấy Popov nói cũng có lý.
Vì vậy, anh nói: "Tất nhiên rồi, chúng ta phải làm việc theo quy định chứ. Mấy vị thẩm phán viên, làm phiên mọi người rồi."
Các thẩm phán viên gật đầu, sau đó tiến lên áp giải người tù binh với vẻ mặt "Thân này đã tận" đi.
Popov nói: "Thôi được rồi, chắc cậu cũng đói rồi. Di đến nhà ăn thôi."
Vương Trung quả thực cũng đói rồi. Anh quay đầu lại nói với những người đã cùng anh đi trinh sát hôm nay, và cả những người lính Hộ giáo được đưa về: "Đi nào, đi ăn cơm thôi. Đi theo tôi!"
Sau đó, anh dẫn một đoàn người đến nhà ăn.
Rồi sau đó, anh cau mày nhìn những chiếc nồi to tướng ở quầy múc cơm.
Toàn là dưa chua. Tất cả các nồi, nồi nào nồi nấy đều là dưa chual
Vương Trung thừa nhận, dưa chua này ăn cũng khá ngon miệng, nhưng cũng không thể nào như thế này được!
Lúc này, bà thím phụ trách nấu ăn đi ra nói: "Cái cậu nhóc hấp tấp tên là Vasili gì đó ấy, nói là làm theo lệnh của cậu, lấy hết nắp hộp dưa chua đi, tôi thấy nhiều hộp dưa chua thế, không ăn hết thì hỏng mất, nên mới nghĩ cách chế biến hết, mọi người ăn tạm vậy!"
Đối mặt với dưa chua ngập mặt, Vương Trung gào lên: "Bếp trưởng Pháp... À không, bếp trưởng Carolin của tôi đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận