Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chuong 288: Tap kich Mocha
Chuong 288: Tap kich Mocha
Ngày 27 tháng 8 năm 915, tại sân bay ngoại 6 Abadan, 23:30.
Trung tá Richard nhìn đồng hồ, nói với Đại tá Charlie: "Neu quyết tâm tấn công, bây giờ nên lên máy bay rồi, nếu không lúc hạ cánh trời sẽ sáng mất, sẽ có thương vong nghiêm trọng."
Charlie thượng tá nhìn ra bên ngoài: "Họ đang đợi máy bay trinh sát gửi báo cáo tình hình thời tiết về."
Trung tá Richard: "Chúng tôi đã được huấn luyện nhảy dù trong điều kiện thời tiết xấu. Thật sự không được thì có thể cho máy bay trực tiếp hạ cánh xuống sân bay, không cần nhảy dù nữa, chúng tôi đã thảo luận ve khả năng này rồi."
Charlie thượng tá vừa định trả lời, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Vị thượng tá sải bước tới trước điện thoại, nhấc ống nghe lên: "Sư đoàn Dù số 1!"
Trong ống nghe truyền đến giọng nói của thượng tá Benjamin: "Rokossovsky hỏi các anh, nếu máy bay trực tiếp hạ cánh, các anh có nắm chắc chiếm được sân bay hay không?”
"Có!" Charlie thượng tá quả quyết đáp: "Chúng tôi đã từng diễn tập tình huống này. Vậy nên thời tiết khu vực mục tiêu không tốt đúng không?”
"Mây khá thấp, có thể hạ cánh, nhưng không chắc chắn có thể nhảy dù hay không."
"Nói với tướng quân, chúng tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ, chiếm lấy sân bay một cách trọn vẹn."
Chiếm lấy sân bay ngoài việc cắt đứt sự yểm trợ đường không của quân địch, còn có một mục tiêu quan trọng chính là ngăn chặn quân địch phá hủy sân bay, như vậy không quân của Carolin tự do và Ant có thể lợi dụng sân bay cung cấp yểm trợ đường không cho quân viễn chinh.
Mặc dù khả năng chiến đấu của không quân Balath không được tốt, lực lượng mặt đất của Balath có lẽ cũng không cản được cuộc tấn công của quân đội Ant, nhưng có yểm trợ đường không sẽ an toàn hơn một chút.
Sau khi nhận được sự đảm bảo của Charlie thượng tá, bên phía thượng tá Benjamin hình như đang nói chuyện với ai đó, bằng tiếng Ant.
Một lát sau, thượng tá Benjamin nói: "Xuất phát đi, Charlie thượng tá, chúc anh may mắn."
"Vâng!" Charlie thượng tá 'bốp' một tiếng đứng nghiêm, đợi bên kia cúp máy xong, liên ném ống nghe vào điện thoại, phấn khích nói: "Đi thôi! Trận đánh đầu tiên đến rồi!"
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên Sư đoàn Dù số 1 thực chiến kể từ khi thành lập, Charlie và đồng đội gánh vác trách nhiệm tích lũy kinh nghiệm cho Chiến dịch Ngọn đuốc quan trọng hơn nhiều sẽ diễn ra sau đó vài tháng.
Trung tá Richard hỏi: "Nhảy dù? Hay là máy bay vận tải trực tiếp hạ cánh xuống sân bay?"
"Máy bay vận tải hạ cánh trực tiếp, hi vọng đám phi công Ant lái máy bay vận tải không phải đang khoác lác với chúng ta."
Trung tá Richard nhún vai: "Cho dù có khoác lác, chỉ cần cho bọn họ một chút Vodka là được rồi, sau khi uống Vodka xong, có khi bọn họ dám hạ cánh xuống cả giường của Prosen hoàng đết"
Charlie thượng tá cười ha ha, cầm mũ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: "Lên máy bay! Tất cả mọi người, lên máy bay! Áp dụng phương án BỊ Phương án BI" Rang sáng ngày 28 tháng 8, ngày D, tại cảng Abadan.
Vương Trung nghe thấy tiếng động cơ trên bầu trời, liền ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy đèn hiệu của những chiếc máy bay vận tải giống như một đàn đom đóm bay qua bầu trời.
"Lính dù xuất phát rồi." Vương Trung nói.
Pavlov: "Chúc họ may mắn. Cũng chúc tất cả chúng ta đều may mắn."
"Chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu." Vương Trung lẩm bẩm, thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía con tàu chở hàng của Bộ Tư lệnh quân viễn chinh.
Lữ đoàn Bộ binh Hải quân 393 và nhóm quân đổ bộ đầu tiên đã xuất phát từ ngày hôm trước, Bộ Tư lệnh quân viễn chinh và nhóm quân thứ hai hiện tại đang lên tàu.
Vương Trung men theo cau thang dây leo lên boong tàu, vừa lúc nhìn thấy Popov đang nôn oe, liền nói: "Sao chút rung lắc thế này mà ông đã bắt đầu nôn rồi?"
Vùng biển nội địa thực chất chỉ là một cái hồ lớn hơn một chút, sóng ở đây không lớn bằng sóng biển, những người như Vương Trung căn bản sẽ không bị say sóng.
Popov lấy khăn tay ra lau miệng: "Thể chất con người không thể đánh đồng, xem ra đời này tôi không thể gia nhập hải quân làm cha xứ trên tàu chiến được rồi."
Vương Trung: "Hay là ông đi nằm một lát đi, có thể sẽ dễ chịu hơn một chút. Tàu còn chưa chạy, đợi lát nữa tàu chạy ông sẽ còn mệt hơn.”
Lúc này Pavlov cũng đi lên, vừa nhìn thấy tình trạng của Popoy, liền nhíu mày: "Ông đã bắt đầu say sóng rồi à?"
Popov: "Vừa rồi ngài tướng quân đã nói câu này rồi đấy, anh đổi từ khác đi."
Pavlov thực sự suy nghĩ mấy giây, rồi nói: "Hay là ông uống chút Vodka?"
Không phải chứ, say sóng cũng dùng Vodka chữa sao?
Popov: "Thôi đi! Nhưng mà, có lẽ uống một chút Vodka sẽ tốt hơn một chút."
Không, tôi thấy ông rõ ràng là thèm Vodkal
Pavlov lấy từ trong túi ra một chiếc bình rượu dẹt, vặn nắp đưa cho Popov.
Ngay khi nắp bình mở ra, Vương Trung đã ngửi thấy mùi Vodka nồng nặc, liền trêu chọc: "Lần đầu tiên tôi biết anh lại mang theo rượu bên người đấy."
Pavlov: "Người Ant mang theo một bình rượu bên người là chuyện rất bình thường. Nào, ông bạn, uống đi, uống xong ông sẽ không phân biệt được là tàu đang lắc hay là mình đang lắc nữa."
Popov nhận lấy chiếc bình rượu det ngửa cổ ừng uc ừng uc uống cạn sạch rượu bên trong.
"Cảm ơn, bây giờ tôi thấy dễ chịu hơn nhiều rồi." Popov nói.
Thế mà lại thực sự hữu dụng saol
Vương Trung quyết định không thắc mắc những điều này nữa, bèn đi thẳng vào vấn đề chính: "Trung tâm chỉ huy khi nào có thể bắt đầu hoạt động?"
"Dựng xong đài phát thanh là có thể hoạt động rồi." Pavlov nói,'Chỉ cần vài phút nữa thôi. Nhưng mà bây giờ cũng không chỉ huy được gì đúng không? Lính dù đã xuất phát rồi, ông còn có thể gọi họ dừng lại hay sao?”
Vương Trung lắc đầu: 'Không thể."
3 giờ 30 phút sáng ngày 28, trên vùng biển cách Mocha 23 km về phía bắc, hạm đội đổ bộ của Ant.
Chuẩn tướng Hải quân Aromeyev nghe thấy tiếng động cơ liền lập tức ngẩng đầu lên, nhưng đám mây dày đặc khiến hắn chẳng nhìn thấy gì.
Lúc này, rất nhiều lính bộ binh hải quân nghe thấy tiếng động cơ cũng từ trong khoang tàu đi ra, nhìn lên bầu trời.
"Chết tiệt, chẳng nhìn thấy gì cả."
Aromeyev hét lớn: "Thôi nào! Đừng nhìn nữa! Lính dù sẽ hoàn thành nhiệm vụ của họ! Bây giờ các anh mau tranh thủ thời gian viết thư tuyệt mệnh đi, nếu buồn ngủ thì tranh thủ chợp mắt một lát!"
Vừa dứt lời, đám thủy thủ đã từ trong khoang tàu chạy ra, bắt đầu thao tác cần cẩu trên boong tàu.
Aromeyev kéo một thủy thủ lại hỏi: "Chuyện gì vậy? Bắt đầu thả xuồng đổ bộ rồi sao?"
"Không, chúng tôi phải thả xuông đổ bộ xuống trước, sau đó mới đến lượt các anh! Đừng vội!" Thủy thủ nói xong võ võ vai Aromeyev - có lẽ là không nhìn thấy quân hàm Chuẩn tướng của Aromeyev.
Aromeyev cũng không để ý, mà quay sang hét lớn với đám lính bộ binh hải quân: "Được rồi, đừng chắn đường các thủy thủ thả xuồng nữa, tản ra khỏi mạn tàu!"
Chiếc máy bay dẫn đường của đội đặc nhiệm thuộc Sư đoàn Dù số 1 của Liên hiệp Vương quốc.
Charlie thượng tá thò đầu vào buồng lái: "Thế nào rồi, có thể hạ cánh chưa?"
Cơ trưởng nói bằng tiếng Anh pha lẫn giọng Ant rất nặng: "Tất nhiên là có thể, chúng ta vẫn chưa xé rách mặt với Balath, nên vừa rồi tôi đã liên lạc với họ, họ sẽ bật đèn để giúp chúng ta hạ cánh!"
Charlie thượng tá: "Thật sao?”
"Đúng vậy, nên sau khi chúng ta hạ cánh, việc đầu tiên là phải kiểm soát hệ thống đèn, đảm bảo sân bay luôn sáng đèn. Trời còn khoảng một tiếng nữa mới sáng, chúng ta cần ánh đèn." Cơ trưởng nói.
Charlie thượng tá vừa định trả lời, thì nhìn thấy phi công phụ đang loay hoay với khẩu PPSh-41, bèn hỏi: "Anh đang làm gì với khẩu PPSh-41 vậy?"
Cơ trưởng: "Sau khi hạ cánh chúng tôi cũng không có việc gì khác để làm, hơn nữa các máy bay khác cũng cần hạ cánh, chúng tôi cũng không thể chiếm dụng đường băng, nên là sẽ xuống hỗ trợ hỏa lực cho các anh."
Vừa nói xong, phi công phụ đã 'cạch' một tiếng kéo khóa nòng, lên đạn cho khẩu PPSh-41.
Charlie thượng tá có chút lúng túng: "Hai anh tự bảo vệ mình là được rồi, chúng tôi có thể giải quyết."
"Anh chắc chứ?" Cơ trưởng hỏi, có vẻ như rất không muốn nhận được câu trả lời chắc chắn từ Charlie thượng tá.
Vị thượng tá gật đầu: "Tôi chắc chắn, chúng tôi không cần giúp đỡ."
Cơ trưởng và phi công phụ đều lộ vẻ thất vọng.
Lúc này, đông hồ báo thức bên phía phi công phụ vang lên. Charlie thượng ta tron tròn mắt, nhìn phi công phụ lấy từ dưới ghế ngồi ra một chiếc đồng hồ báo thức, bấm nút dừng, tiếng chuông im bặt. Sau đó, phi công phụ nói với cơ trưởng: "Đã đến lúc hạ cánh rồi."
Cơ trưởng đẩy nhẹ cần điều khiển, máy bay lao xuống, chui vào trong lớp mây dày đặc.
Mười mấy giây sau, đột nhiên lớp mây bị bỏ lại phía sau, mọi thứ trở nên sáng tỏ, ngay cả Charlie thượng tá cũng có thể nhìn thấy ánh đèn của sân bay.
Charlie thượng tá: "Chúa ơi, không ngờ cách này lại hiệu quả thật, đây là ý tưởng của anh sao?"
Cơ trưởng lắc đầu: "Không, làm sao tôi có thể nghĩ ra ý tưởng này được, đây là do Rokossovsky tướng quân đề xuất. Ông ấy là chuyên gia về chiến thuật nghi binh của chúng tôi đấy!"
Đang nói chuyện, bánh đáp máy bay đã đập mạnh xuống đường băng, toàn bộ máy bay rung lắc dữ dội, như thể sắp vỡ tan thành từng mảnh.
Charlie thượng tá bất đắc dĩ phải nắm chặt tay vịn phía trên cửa buồng lái.
Cuối cùng, sự rung lắc cũng kết thúc, phi công Ant đánh lái, cho máy bay trượt sang một bên.
"Địch nhân không kịp phản ứng!" Hắn ta hô: "Bảo người của anh mau xuống dưới, nếu không đợi lát nữa địch nhân kịp phản ứng sẽ bắt đầu bắn phá, vỏ ngoài của máy bay không ngăn được súng máy hạng nặng!"
Charlie thượng tá xoay người, một cước đá văng cửa khoang, hô với bộ hạ: "Nhanh! Giống như lúc huấn luyện! Rơi xuống đất nhớ giảm xóc, xuất phát!"
Người hạ sĩ ngồi cạnh cửa giữ chặt mũ beret, trước tiên ném trang bị trên người xuống, mình mang theo một khẩu súng tiểu liên Sten và đạn dược tùy thân nhảy xuống.
Charlie thượng tá cũng không nhìn người nhảy xuống thế nào, tiếp tục thúc giục: "Nhanh nhanh!"
Cho đến lúc này bên ngoài còn chưa có tiếng súng.
Sau khi người lính thứ năm nhảy xuống, phi công hô: "Đừng nhảy nữa, kẻ địch căn bản không phát hiện ra điều bất thường, tôi trực tiếp trượt đến trước mặt đài chỉ huy, mọi người xuống chiếm lấy nó đi!"
Charlie kéo lại người lính muốn tiếp tục nhảy xuống: "Chờ một chút, hình như tình hình có biến."
Lúc này có người lính ghé vào cửa sổ khoang máy bay hô: "Nhanh nhìn, máy bay số hai cũng hạ xuống, kẻ địch căn bản không phát hiện có gì không ổn!"
Lúc này tốc độ của máy bay chỉ huy đã giảm xuống rất thấp, đang chậm rãi trượt về phía đài chỉ huy sân bay.
Hai tên lính canh rốt cuộc cảm thấy không đúng, bắt đầu hô to về phía này.
Charlie thượng tá quyết định thật nhanh, chính mình cầm súng lục nhảy xuống trước, lăn một vòng trên mặt đất rồi thuận thế đứng lên, sải bước đi về phía trạm gác.
Chiếc máy bay trượt chậm theo sau hắn, không ngừng có lính dù từ trong cửa khoang mở ra nhảy ra.
Hai lính canh làm sao từng gặp qua tình thế này, đều ngây người, nhìn Charlie thượng tá đi tới trước mặt bọn họ, thậm chí không muốn lên đạn cho khẩu súng máy trên trạm gác.
Charlie thượng tá: "Chúng tôi là đoàn huấn luyện viên Liên Hiệp Vương Quốc, được lệnh đến cung cấp huấn luyện cho các anh."
Lính canh A: "À, chúng tôi chưa từng nghe nói có giáo quan nào muốn đến Liên Hiệp Vương Quốc." Lính canh B: "Chỗ chúng tôi còn có huấn luyện viên về hưu của Prosen, có khi nào họ đánh nhau không?”
Lúc này hai lính dù Liên Hiệp Vương Quốc đột nhiên xuất hiện, súng tiểu liên chĩa thẳng vào tim hai người.
"Đừng nói chuyện! Bỏ súng xuống, tha chết!" Lính dù dùng tiếng Balath bập bẹ hô lên - hiển nhiên đây là từ quyển sổ tay học được từ việc ôn tập trước đó.
(Hết chương) Chuong 289: Tieng sung binh minh
Việc tiếp quản sân bay diễn ra rất thuận lợi.
Ít nhất là trước khi John trung sĩ xông vào một tòa ký túc xá bình thường thì là như vậy.
John trung sĩ cầm khẩu súng tiểu liên Sten, một cước đá văng cửa ký túc xá, xông vào hành lang.
Hắn nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục không quân Prosen, lúc ấy liền ngây người.
Đối phương cũng ngây người.
Bởi vì lúc này không có giao tranh, người Prosen dùng tiếng Anh bập bẹ nói: "Muốn vào đây phải được cho phép!"
John trung sĩ nâng súng tiểu liên lên quét qua, tuy rằng độ chính xác của súng tiểu liên Sten khá tệ, nhưng khoảng cách này với mật độ hỏa lực này, độ chính xác đã không còn quan trọng nữa.
Người Prosen trúng bốn phát liên tiếp, cả người đập vào tường, đứng im vài giây trên tường mới bắt đầu trượt xuống dưới.
dohn trung sĩ không chần chừ, trực tiếp ném một quả lựu đạn vào phòng trực ban bên cạnh.
Tên lính canh vừa lúc mở cửa đi ra, nhìn thấy quả lựu đạn bay qua đỉnh đầu mình, hai mắt trợn trừng.
Ngay sau đó, quả lựu đạn nổ tung, tên lính canh Prosen bị nổ bay ra khỏi phòng trực ban, đầu đập vỡ cửa sổ đối diện đang mở hé, ngất xỉu.
John trung sĩ bắn thêm một phát vào thi thể tên lính canh, đang định cam lựu đạn ném nổ căn phòng thứ hai thì nhìn thấy phía trước, từ cánh cửa thứ tư có một khẩu súng tiểu liên MP đang chia ra.
Xạ thủ không thò đầu ra, cứ như vậy bắn loạn xạ.
John trung sĩ né nhanh, chỉ có mũ beret bị bắn bay, viên đạn bắn vào khung cửa chính.
Trung sĩ lấy ra quả lựu đạn mới, rút chốt an toàn, vung tay ném vào trong hành lang.
Trong tiếng súng tiểu liên bắn phá có thể nghe thấy tiếng lựu đạn nảy trên mặt đất.
Sau vụ nổ, khẩu súng tiểu liên liền im bặt.
Lúc này, trung đội trưởng của .John trung sĩ xuất hiện từ trong bóng tối: 'Chuyện gì vậy?”
Trung sĩ vừa thay băng đạn cho khẩu súng tiểu liên Sten, vừa hô: "Người Prosen! Trong tòa nhà này toàn là người Prosen! Bọn khốn ở cục tình báo lại làm sai rồi!"
Lực lượng đặc nhiệm Commando chuyên thực hiện các nhiệm vụ đặc biệt thường xuyên "ca ngợi" sự hỗ trợ tình báo của Cục Tình báo Quân đội, hơn nữa còn công khai "tán dương" trên báo chí, cho nên loại lực lượng đặc biệt như Quỷ đỏ này tin tưởng vào Cục Tình báo Quân đội cũng giống như quân đội Prosen tin tưởng vào lực lượng không quân Prosen vậy.
Trung đội trưởng vừa nghe thấy có người Prosen, lập tức nói với người lính liên lạc: "Bộ đàm!"
Ngay sau đó, chiếc bộ đàm to như cục gạch được nhét vào tay anh ta.
"Charlie Charlie, chúng tôi phát hiện một ký túc xá toàn người Prosenl"
Anh ta vừa nói, cửa sổ tầng hai ký túc xá đột nhiên mở toang, khẩu súng máy MG34 bên trong điên cuồng bắn ra.
Trung đội trưởng: "Nghe tiếng kìa! Khẩu Bren của chúng ta không thể nào bắn ra tiếng động như vậy được!"
Vừa dứt lời, một người lính dù đội mũ beret đỏ hai tay kéo ra, dùng sức ném một quả lựu đạn vào trong cửa sổ tầng hai.
Người ném lựu đạn lập tức nằm xuống.
Ngay sau đó, cửa sổ tầng hai phát nổ, khẩu súng máy cũng im bặt.
Trung đội trưởng cầm bộ đàm hỏi: "Rốt cuộc kẻ địch có bao nhiêu người? Tôi phải biết số lượng của chúng thì mới có thể quyết định điều bao nhiêu quân tiếp viện cho mọi người."
Trung đội trưởng: "Tôi không biết! Trung đội của tôi còn ở bên ngoài—"
Lúc này anh ta nhìn thấy một quả bom khói được ném từ tầng hai xuống tang một, làn khói trắng lập tức tỏa ra.
Ngay sau đó, có người xông ra từ cửa ra vào tâng một.
John trung sĩ giơ súng bắn, lập tức có mấy bóng người ngã xuống.
Ngay sau đó, binh lính Prosen xông ra khỏi làn khói, hung hăng lao về phía trung đội trưởng đang cầm bộ đàm.
Trung đội trưởng vẫn rất bình tĩnh đếm số lượng của bọn chúng, báo cáo: "Ít nhất 8 tên địch!"
Đúng là ít nhất 8 tên, bởi vì những người xông về phía trung đội trưởng cũng chỉ có 8 tên.
Lúc này, tiếng súng máy Bren vang lên.
Xạ thủ súng máy đặt giá hai chân lên nắp cap của chiếc xe tải đang đỗ ở cửa ký túc xá, bắn về phía cửa ra vào, hỏa lực bao phủ những tên địch đang xông về phía trung đội trưởng.
Tám tên phía trước còn chưa ngã xuống, thì càng nhiều bom khói được ném ra.
Lính Prosen vừa hô vang "Vì đế chế"Vì Asgard”, vừa mượn làn khói xông ra, lao về phía những chiếc mũ beret đỏ.
Trung đội trưởng vẫn đang bình tĩnh báo cáo: "Kẻ địch đang phản công, làn khói đã cản trở chúng tôi, không thể phát huy ưu thế hỏa lực!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tên lính Prosen xông ra khỏi làn khói, vậy mà lại ở ngay trước mặt trung đội trưởng!
Trung đội trưởng vung chiếc bộ đàm trong tay lên, cho tên lính này một cú trời giáng, đánh hắn bay ngược trở lại làn khói.
"Này!" Anh ta rụt tay lại, gào lên với chiếc bộ đàm: "Tình hình nguy cấp, chúng tôi cần tiếp viện! Chúng tôi cần tiếp viện!"
Kết quả là gọi nửa ngày mà chiếc bộ đàm vẫn không có tiếng trả lời, ngay cả tiếng nhiễu sóng điện tính lúc trước cũng không còn.
Trung đội trưởng lùi ra xa, nhìn chiếc bộ đàm, lúc này người lính liên lạc nói: "Có lẽ là bị ngài đập hỏng rồi."
Trung đội trưởng mắng: "Cho nên nói đồ do bọn người mới ở đại lục sản xuất ra liền là không đáng tin cậy! Nếu là bộ đàm do chính quốc chúng ta sản xuất, cho dù có dùng nó đập chết mười tên Prosen thì nó vẫn hoạt động bình thường!
"Thôi bỏ đi, cậu mau phái người đến chỗ máy bay chỉ huy báo cáo, chúng tôi phát hiện binh lính tinh nhuệ của Prosenl"
Lúc này, một cơn gió lớn thổi tới, làn khói lập tức bị thổi tan đi rất nhiều. Trung đội trưởng phát hiện trận cận chiến đã gần kết thúc, hơn mười "Quỷ đỏ' đã đánh bại hơn hai mươi tên lính quân đội Prosen, giành được toàn thắng.
John trung sĩ, người đầu tiên nổ súng, hô lớn: "Ke địch rút vào trong tòa nhà rồi! Giờ phải làm sao?"
Trung đội trưởng nhìn tòa nhà trước mặt, cảm thấy nếu muốn thanh lý toàn bộ tòa nhà thì có thể sẽ không đủ thời gian, bèn nói: "Mang thuốc nổ đến đây! Chúng ta cho nổ tung tòa nhà này! Tên nào học chuyên ngành kiến trúc đâu rồi? Gọi hắn đến đây chỉ huy việc đặt thuốc nổi"
"Alo? Alo? Nói chuyện đi!" Tại sở chỉ huy đội đặc nhiệm sư đoàn dù số 1, Charlie thượng tá gào lên với chiếc bộ đàm một hồi lâu, cuối cùng cũng tin rằng chiếc bộ đàm của trung đội 1 đã hỏng.
Anh ta quay đầu nói với Richard trung tá, người phụ tá của mình: "Sân bay có người của Prosen! Hơn nữa còn có cả súng máy! Bọn khốn kiếp ở Cục Tình báo Quân đội lại lừa chúng tat"
Richard trung tá: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Prosen đã tham chiến rồi sao? Trước khi đến, tôi đã xem qua bản báo cáo tình hình, Balath vẫn đang duy trì mối quan hệ mập mờ với Prosen mà."
Charlie thượng tá: "Tôi cũng không biết. Nhưng điều này có thể giải thích vì sao vị quốc vương của Balath lại càng ngày càng to gan lớn mật như vậy! Thì ra là có Prosen chống lưng. Bất kể, cho dù Prosen có một tiểu đoàn, thậm chí là một trung đoàn ở sân bay, chúng ta vẫn có thể giải quyết được!"
Vừa dứt lời, khu ký túc xá vốn đang vang lên tiếng súng dữ dội bỗng nhiên bùng lên một quả cầu lửa màu đỏ cam, tiếng nổ vang lên sau đó ít lâu.
Tiếp theo là một lượng lớn khói bụi.
Richard trung tá: "Bọn họ cho nổ tung tòa nhà mà kẻ địch trấn giữ sao?"
Charlie thượng tá: "Rất có thể còn có quân đội khác của Prosen, bảo mọi người nâng cao cảnh giác—"
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một chiếc máy bay chiến đấu đang khởi động động cơ, trượt ra khỏi bãi đáp.
Vị thượng tá chỉ vào chiếc máy bay chiến đấu, hô to: "Nhanh lên! Chặn nó lại! Máy bay vận tải vẫn đang hạ cánh, nó có thể sẽ va vào máy bay vận tải!"
Chiếc máy bay chiến đấu bắt đầu tăng tốc.
Một chiếc mô tô ba bánh xuất hiện, người lính dù lái xe vặn ga, chiếc mô tô lao về phía máy bay như bay.
Người lính dù ngồi trong thùng xe tháo mũ xuống, cài vào thắt lưng, một chân đạp lên ghế ngồi trong thùng xe, một chân đạp lên mép thùng xe, hoàn toàn dựa vào thể lực phi thường để giữ thăng bằng.
Khi chiếc mô tô lao đến bên cạnh máy bay, anh ta nhảy lên thật cao, đáp xuống cánh máy bay!
Trọng lượng của anh ta khiến chiếc máy bay lắc lư dữ dội.
Phi công quay đầu lại, khi nhìn thấy anh ta thì vô cùng kinh hãi, sau đó mở cửa sổ định dùng súng lục bắn, kết quả người lính dù lại nhảy lên một lần nữa, rơi vào trong buồng lái, một quyền đánh ngất phi công.
Ngay sau đó, người lính dù đạp ga hết cỡ, sau đó ấn nút phanh bánh xe hạ cánh. Chiếc máy bay giảm tốc độ đột ngột, sau đó do quán tính, toàn bộ phần đuôi máy bay bi chổng lên, cắm xuống đường băng sân bay.
Charlie thượng tá: "Đẩy chiếc máy bay ral Máy bay vận tải hạ cánh chưa chắc đã nhìn thấy thứ này trên đường băng!"
Vừa dứt lời, một chiếc máy bay vận tải liền rời khỏi đường băng, chạy dọc theo đường băng về phía bãi đáp.
Charlie thượng tá vội vàng cầm lấy bộ đàm: "Chúa ơi, bất kỳ ai cũng được, mau đi đẩy chiếc máy bay chiến đấu kia ra! Đẩy chiếc máy bay chiến đấu kia ra khỏi đường băng!"
Không biết có phải đã nghe thấy mệnh lệnh của vị thượng tá hay không, bảy, tám người lính dù chạy ra từ chỗ ngoặt, chiếc mô tô vừa mới chở hết lính dù của chiếc máy bay chiến đấu bị chặn cũng đến nơi.
Mọi người hợp sức kéo đuôi máy bay xuống đất, đặt toàn bộ chiếc máy bay nằm ngang trở lại. Sau đó, họ nhả phanh bánh xe, đẩy chiếc máy bay sang một bên.
Chiếc máy bay vận tải đang chạy dọc theo đường băng, hoàn toàn không hề hay biết về chiếc máy bay chiến đấu trên đường băng.
Một người lính dù cam dây thừng chạy đến, buộc vào giữa bánh xe của chiếc máy bay chiến đấu và chiếc mô tô.
Vì vậy, dưới sự trợ giúp của chiếc mô tô, chiếc máy bay chiến đấu cuối cùng cũng được đẩy ra khỏi đường băng, văng vào bãi cỏ.
Những người lính mệt mỏi đều ngồi phịch xuống đất, nhìn chiếc máy bay vận tải lướt qua trước mặt.
Charlie thượng tá thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, người lính liên lạc bước đến nói: "Máy vô tuyến điện đã chuẩn bị xong, có gửi mật mã không ạ?”
"Gửi mật mãi" Vị thượng tá nói,'Không chỉ gửi mật mã, hãy báo cho bộ chỉ huy quân viễn chinh biết người của Prosen đã đến! Hiện tại vẫn chưa rõ đã có bao nhiêu người Prosen vào Balath, nhưng tốt nhất là nên nhắc nhở lực lượng đổ bộ, để họ cẩn thận."
"Vâng!"
Trên mặt biển phía bắc Mocha, hạm đội đổ bộ.
Những người lính hải quân đang leo xuống thuyền dọc theo lưới dây thừng, bước vào boong tàu đổ bộ.
Tàu đổ bộ chở đầy lính hải quân khởi động động cơ, rời khỏi hạm đội, gia nhập vào đội tàu đổ bộ đang di chuyển vòng tròn.
Trên tàu đổ bộ số 001, Aromeyev đang nói với những người lính: "Kẻ địch không có công sự phòng thủ bờ biển quy mô lớn, nhưng vẫn phải cẩn thận hỏa lực súng máy, sau khi tàu đổ bộ lao lên bãi biển, mọi người phải nhanh chóng rời khỏi boong tàu! Không được cho kẻ địch thời gian tập trung hỏa lực!
"Chúng ta đã trải qua rất nhiều lần huấn luyện, cứ làm theo như lúc huấn luyện là được! Trong vòng 30 giây, nhất định phải rời khỏi tàu đổ bộ!"
Lúc này, Aromeyev nhìn thấy có người lấy ra một bình rượu dẹt, uống một ngụm lớn, liền mắng: "Đừng có uống rượu! Lát nữa có thể mọi người sẽ phải bơi! Uống say sẽ bị chết đuối đấy! Tôi không thể mang theo một đám xác chết trôi nổi đi chiếm đóng bãi biển!"
Người lính uống rượu kia lộ vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, tôi... Tôi không cố ý!"
"Cậu chỉ là hơi căng thẳng, cộng thêm việc vị cha tuyên úy không có mặt trên con tàu này." Aromeyev nói,'Không sao, cậu là người đầu tiên mắc lỗi này, tôi sẽ coi như không thấy. Người thứ hai sẽ không được may mắn như vậy đâu, tôi sẽ báo cáo lại cho cha tuyên úy."
Đúng lúc này, người hạ sĩ hải quân lái tàu hô to: "Bên kia tàu chỉ huy có hiệu lệnh! Chúng ta phải lập đội hình, chuẩn bị tiến lên!"
"RõI" Aromeyev đáp lại.
Tiếng động cơ của tàu đổ bộ đột nhiên tăng vọt, boong tàu nghiêng rõ rệt.
Mặc dù vùng biển nội địa không có sóng lớn, nhưng vẫn có những con sóng đánh vào boong tàu, nước bắn tung tóe lên người Aromeyev.
Rất nhanh, những chiếc tàu đổ bộ xếp thành đội hình đã vượt qua khu trục hạm phụ trách yểm trợ hỏa lực.
Trên đài chỉ huy của khu trục hạm, đèn hiệu liên tục nhấp nháy.
Hầu hết lính thủy đánh bộ đều là học sinh trung học, có người biết giải mã Morse, trực tiếp đọc to tín hiệu đèn: "Chúc các bạn ra trận thắng lợi, chiến đấu dũng cảm. Chiếc khu trục hạm đang chúc chúng ta chiến đấu dũng cảm!"
Mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về phía khu trục hạm.
Aromeyev cũng vậy.
(Hết chương) Chương 290: Phòng tuyến băng cát
30 phút sau, tàu đổ bộ lao lên bãi biển.
"Chuẩn bị!" Người lái tàu hải quân vừa điên cuồng xoay bánh lái để hạ cửa khoang tàu, vừa hét lớn.
Mặc dù là lính kỳ cựu, nhưng Aromeyev vẫn cảm thấy căng thẳng.
Trong đầu hắn không tự chủ được hiện ra tình huống xấu nhất: Cửa khoang vừa mở lưới súng máy của kẻ địch đã quét tới, đánh chết toàn bộ người trên tàu đổ bộ.
Loại tưởng tượng sinh động như thế, phảng phất như thật sự đã từng xảy ra.
Lúc này, người lái tàu hải quân bắt đầu thổi còi.
Điều này có nghĩa là cửa khoang tàu đổ bộ đã được hạ xuống hoàn toàn.
Binh sĩ xung quanh Aromeyev đồng loạt hô vang: "Ura!"
Bọn họ vây quanh Aromeyey, lao xuống tàu đổ bộ, sau đó nhanh chóng tản ra, tất cả đều giống như trong lúc huấn luyện vậy ——
Aromeyev không khỏi lấy làm lạ: "Hỏa lực bãi biển của kẻ địch đâu?"
Hắn dừng lại, quan sát xung quanh, phát hiện bãi cát dưới ánh sáng trắng của bình minh, không hề có điểm hỏa lực nào đang khai hỏa, cũng không có xe tăng, xe bọc thép hay chướng ngại vật chống tăng nào để ngăn chặn cuộc đổ bộ.
Một đám người Balath lưng đeo sọt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn những "Tử Thần Đen" đang ồ ạt xông lên bờ cát.
Aromeyev rốt cuộc cũng kịp phản ứng, bãi cát này căn bản không phải là bãi cát mà lúc trước hắn từng tới gần để trinh sát! Bọn họ đã đổ bộ nhầm chỗ rồi!
Lúc này, vị tu sĩ cầu nguyện đi theo Lữ đoàn vừa chạy tới vừa lớn tiếng hỏi: "Này! Chuẩn tướng, có phải là chúng ta đổ bộ nhầm chỗ rồi không?”
Aromeyev ngồi xổm xuống, lấy bản đồ chống nước trải rộng ra trên mặt đất, lại lấy ra một chiếc la bàn nhỏ bằng móng tay, vừa nhìn la bàn vừa nghiên cứu bản đồ.
Vị tu sĩ cầu nguyện chạy tới, thở hổn hển hỏi: "Thế nào... Có phải chúng ta đã đổ bộ nhầm chỗ rồi không?”
Aromeyev: "Phải, tôi cho rằng chúng ta đã đổ bộ lệch về phía tây hai cây số so với địa điểm dự kiến."
Chưa đợi vị tu sĩ trả lời, một người lính bỗng hô lớn: "Mau nhìn, tàu đổ bộ chạy mất rồi!"
Mọi người cùng quay đầu lại, phát hiện những chiếc tàu đổ bộ vừa đưa bọn họ vào bờ đã bắt đầu rút lui.
Lính thủy đánh bộ ở gân mép nước vừa vẫy mũ vừa đuổi theo: "Này! Các anh có phải đưa chúng tôi đến nhầm chỗ rồi không! Quay lại maul"
Aromeyev lắc đầu: "Không, bọn họ sẽ không quay lại đâu, bọn họ còn phải đi đón đợt đổ bộ thứ hai. Chúng ta phải nhanh chóng hành động 一一"
Lời còn chưa nói hết, từ phía đông đã vang lên tiếng súng pháo.
Vị tu sĩ cầu nguyện: "Nghe giống như tiếng súng từ khu vực bãi biển mà chúng ta dự kiến đổ bộ? Nhưng tất cả chúng ta đều đang ở đây mà."
Aromeyev võ đùi cái bốp: "Pháo chống tăng! Số pháo chống tăng mà tướng quân trang bị cho chúng ta đang ở bãi biển kia! Nhanh! Tất cả tập hợp, chúng ta sẽ hành quân thần tốc đến đó, tập kích vào sườn trận địa của kẻ địch, giải cứu đồng đội! Nếu như kẻ địch tổ chức phản công bằng xe tăng, chúng ta sẽ cần đến những khẩu pháo chống tăng đó!
"Nhanh! Toàn thể tập hợp, nhanh lên!"
Mocha, địa điểm đổ bộ dự kiến.
Karamazov cúi đầu, núp sau thân xe mỏng manh của khẩu pháo ZIS-30, lớn tiếng thúc giục: "Nhanh tay lên, lắp đạn vào cho tôi!"
Khẩu pháo ZIS-30 này căn bản chẳng có lấy một mảnh giáp, vậy mà lúc này đây, khi phải đối mặt với hỏa lực của kẻ địch, thân hình yếu ớt của nó bỗng trở nên đáng tin cậy một cách khó hiểu —— hay là do kẻ địch không có súng máy hạng nặng?
Đã có vài viên đạn súng máy găm vào tấm chắn thép trước mặt Karamazov thân xe cũng bị bắn trúng loang lổ, nhưng hắn vẫn bình an vô sự!
Karamazov thậm chí còn nghi ngờ, kẻ địch căn bản không có súng máy hạng nặng, vậy thì hôm nay hắn có thể ung dung dùng khẩu ZIS-30 này như xe tăng hạng nhẹ "Xoáy Nước" được rồi!
Hắn cảm giác như đang nhìn thấy Huân chương Sao vàng đang vẫy gọi mình, vì vậy càng thêm hối thúc: Dan pháo! Mau đưa đạn pháo cho tôi
Cuối cùng, pháo thủ cũng mang đạn pháo tới: "Bị ướt một chút, anh xem có bắn được không nhé!"
"Đưa đây!" Karamazov nhận lấy quả đạn pháo nhét vào nòng pháo, hai mắt dán chặt vào kính ngắm, tay nhanh chóng điều chỉnh thước ngắm và bệ pháo —— ZIS-30 là loại pháo hết sức đơn giản, mọi thứ từ chỉnh góc đến xoay nòng đều phải làm bằng tay.
Mục tiêu mà Karamazov lựa chọn là một ụ súng máy được gia cố bằng bao cát, họng súng máy của quân Balath đang nhả đạn liên hồi từ sau ụ súng.
Khóa chặt mục tiêu, Karamazov giật mạnh dây cò, nòng pháo ZIS-30 phun ra một luồng lửa.
Ngay lập tức, một đám khói bụi bốc lên mù mịt từ ụ súng máy, hỏa lực của súng máy cũng im bặt.
Karamazov reo lên: "Cho chúng mày biết tay! Nhanh, lắp đạn!"
Vừa dứt lời, tiếng súng máy lại tiếp tục vang lên.
Khói bụi do vụ nổ cũng dần tan đi, lúc này có thể thấy rõ chiếc mũ sắt của tên xạ thủ đã bị bắn bay, đầu hắn bê bết máu, hai mắt bị máu phủ kín, không biết còn nhìn thấy gì nữa hay không.
Thế nhưng, hắn vẫn đang cố bắn trả.
Karamazov: "Lắp đạn! Không còn đạn nổ mạnh hơn sao?"
Lính nạp đạn: "Anh có nhớ pháo của chúng ta chỉ là pháo 57 ly không? Đạn nổ chỉ có uy lực đến thế thôi! Ít nhất cũng mạnh hơn đạn nổ của pháo 45 ly rồi, thế là tốt lắm rồi!"
"Khoan đãi" Karamazov ngăn tay lính nạp đạn đang định nhét một quả đạn nổ khác vào nòng pháo,Lắp đạn xuyên giáp! Trước khi xung trận, tướng quân có nói, sĩ khí quân địch đang rất thấp, ý chí chiến đấu yếu ớt, biết đâu đạn xuyên giáp lại có tác dụng bất ngời" Lính nạp đạn ngơ ngác: "Tác dụng bất ngờ gì ạ?"
"Cậu cứ mang tới đây là được!"
Lính nạp đạn bán tín bán nghi đặt quả đạn nổ xuống, lấy một quả đạn xuyên giáp nhét vào nòng pháo: "Xong rồi!"
Karamazov vừa ngắm bắn, vừa đưa lưỡi liếm môi.
Hắn nhắm vào ụ súng máy vừa rồi không thể tiêu diệt nổi bằng đạn nổ, sau đó giật mạnh dây cò.
Viên đạn xuyên giáp xuyên thủng ụ súng máy, găm thẳng vào người tên xạ thủ.
Ngay sau đó, nội tạng của tên xạ thủ bắn tung ra phía sau, tạo thành một hình rẻ quạt, trên người hắn xuất hiện một lỗ thủng to tướng, đủ để thò cả đầu qua.
Tên lính phụ trách tiếp đạn cho hắn bị máu me bắn đầy mặt, trừng mắt nhìn lỗ thủng trên người đồng đội, há hốc mồm định hét lên, nhưng lại không thể phát ra tiếng nào —— có lẽ do quá hoảng sợ khiến các cơ điều khiển thanh quản bị co cứng.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ như người bị xì hơi, rồi co cẳng bỏ chạy.
Nhìn thấy tất cả những chuyện này qua kính ngắm, Karamazov hét lớn: "Tốt! Chính là như vậy! Nhanh, tiếp tục lắp đạn xuyên giáp! Chúng ta sẽ lần lượt điểm danh từng tên xạ thủ súng máy của bọn chúng!"
Không có kính ngắm nên không nhìn thấy rõ hiệu quả của phát bắn vừa rồi, tay lính nạp đạn vừa lắp đạn vừa lầm bầm: "Có tác dụng thật sao? Đạn xuyên giáp chỉ có chút thuốc nổ như vậy, e là còn không bằng lựu đạn!"
"Cậu không cần quan tâm, cứ lắp đạn đi!"
Karamazov tiếp tục bắn, nhắm vào tất cả những tên lính đang sử dụng súng máy hoặc sĩ quan chỉ huy.
Lúc này, trong máy vô tuyến điện vang lên tiếng của ai đó: "Karamazov! Sao cậu lại bắn đạn xuyên giáp?”
Karamazov: "Các cậu không nhận ra sao? Sĩ khí bọn chúng đang rất thấp, dùng đạn xuyên giáp có thể dọa chết bọn chúng! Đánh thẳng vào tinh thần quân địch!"
"Hả? Ừ nhỉ (tiếng hít vào), ừm? Hình như đúng là vậy. Nhanh, nhanh lên, đổi sang đạn xuyên giáp! Chúng ta cũng thử xem!"
Thế là tất cả các khẩu ZIS-30 được đưa vào bờ bằng tàu đổ bộ đều đồng loạt chuyển sang sử dụng đạn xuyên giáp.
Vốn dĩ tốc độ bắn của pháo 57 ly đã nhanh, nếu lính nạp đạn nhanh tay, thậm chí có thể đạt đến tốc độ ba giây một phát.
Thêm vào đó, các pháo thủ của Sư đoàn Cơ giới 225 đều là lính kỳ cựu, kết quả là 30 khẩu pháo chống tăng bắt đầu có hệ thống tiêu diệt xạ thủ súng máy, sĩ quan chỉ huy và hạ sĩ quan của quân địch.
Chỉ cần trúng đạn xuyên giáp là người sẽ bị xé toạc, hơn nữa, sức xuyên phá của loại đạn này còn vượt xa khả năng phòng thủ của các công sự trên bãi biển lúc này, kết quả là chỉ cần bị nhắm đến là chắc chắn phải chết.
Sau vài đợt bắn như vậy, quân Balath bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Cuối cùng, toàn bộ quân địch đã sụp đổi
Hàng loạt binh lính Balath túa ra khỏi các công sự, chạy như điên về phía sau. Karamazov hét lớn: "Tốt! Xung phong!”
Tài xế đạp ga, chiếc ZIS-30 tông thẳng vào mũi tàu đổ bộ đã bị hư hại từ trước, lao lên bãi cát như một cơn gió, đuổi theo đám quân địch đang tháo chạy.
Lính nạp đạn: "Chúng ta không có súng máy! Đuổi theo bọn chúng làm gì?"
Karamazov: "Đương nhiên là để dọa cho bọn chúng chạy nhanh hơn! Hơn nữa, cậu không có tiểu liên sao? Coi như là súng máy hạng nhẹ cũng được!"
Nói xong, hắn chộp lấy khẩu tiểu liên, bắn xối xả về phía quân địch.
Chiếc ZIS-30 chạy nhanh, xóc nảy kinh hồn, cộng thêm việc vừa bắn vừa chạy như vậy, muốn bắn trúng mục tiêu chỉ còn cách cầu trời khấn phật.
Thế nhưng, tiếng đạn bắn xé gió xung quanh khiến cho đám tàn quân Balath càng thêm hoảng sợ, co cẳng chạy nhanh hơn.
Aromeyev dừng lại, hô to: 'Dừng lại!"
Lính thủy đánh bộ lập tức ngồi thụp xuống, tìm chỗ ẩn nấp, đồng thời giương súng cảnh giác.
Sĩ quan phụ tá của Aromeyev chạy tới: "Có chuyện gì vậy?”
"Phía trước có khói bụi, đi tìm một chỗ cao cho tôi."
Nói xong, Aromeyev sải bước chạy tới một tảng đá lớn gần đó —— dường như loại đá này rất phổ biến ở vùng cao nguyên Balath.
Đứng trên tảng đá, Aromeyev giơ ống nhòm quan sát đám khói bụi phía xa.
Vẻ mặt hắn lập tức đanh lại.
Sĩ quan phụ tá giật mình: "Sao vậy? Chuyện gì nguy hiểm sao? Xe tăng của địch phản công rồi à?"
"Không, Aromeyev đưa ống nhòm cho viên sĩ quan,'Nếu tôi không nhìn nhầm thì đó là lũ dê của tướng quân đang chạy loạn."
Sĩ quan phụ tá: “Cái gì?"
Hắn vội vàng giơ ống nhòm lên, sau đó cũng trở nên sững sờ.
"Cái này... nhìn quả thật giống như đang chăn dê. Chúng ta phải làm sao đây?"
Aromeyev: "Truyền lệnh cho các đơn vị, khi thấy quân địch lao tới thì không được nổ súng vội, phải bắt sống tù binh. Ngoài ra, phải chú ý không được ngộ thương 'đàn de' ZIS-30 của quân ta, những thứ đó mỏng như tờ giấy, chỉ cần ném đá cũng có thể khiến bọn chúng thương vong."
Sĩ quan phụ tá lập tức xoay người nhảy xuống tảng đá, truyền đạt mệnh lệnh.
Một lúc sau, một đám đông mặc quân phục Vệ giáo Balath bị dồn đến trước mặt toán lính thủy đánh bộ đã chờ sẵn.
Những hạ sĩ quan được chuẩn bị kỹ càng từ trước lập tức dùng tiếng Balath bập bẹ mà bọn họ vừa học được hô lớn: "Bỏ vũ khí xuống, đầu hàng không giết!"
Binh lính Balath ngơ ngác nhìn quanh, sau khi nhận ra đây là lính thủy đánh bộ Ant, bọn họ lập tức ngoan ngoãn buông vũ khí đầu hàng.
Lúc này, chiếc ZIS-30 vừa nãy còn đang đuổi theo bọn họ lao đến trước mặt Aromeyey, phanh gấp một cái khiến đuôi xe xoay tròn, pháo thủ trên xe phải bám chặt lấy nòng pháo mới không bi hat tung ra ngoài.
Sau khi chiếc xe dừng hẳn, pháo thủ nhảy xuống, giơ tay chào Aromeyev: "Báo cáo! Trung úy Karamazoy, Đại đội trưởng Đại đội 3, Tiểu đoàn 1, Trung đoàn Pháo chống tăng, Sư đoàn 225 xin báo cáo!"
Aromeyev đáp lễ: "Sao cậu lại chạy đến đây? Bãi biển kia thì sao?"
"Báo cáo Chuẩn tướng, chúng tôi đã chiếm được bãi biển. Quân địch không những ngoan cố chống cự, mà còn dám bắn trả quyết liệt!"
Aromeyev nhướn mày: "Các cậu đối phó với công sự của chúng bằng cách nào? Dùng đạn nổ 57 ly sao? E là không đủ?”
Karamazov nhún vai: "Chúng tôi chỉ cần thổi một hơi là toàn bộ công sự của bọn chúng đều sụp đổ, như thể được xây bằng cát vậy."
Aromeyev cau mày, trầm ngâm vài giây roi bật cười ha hả.
(Hết chương) Chương 291: Bộ Tư lệnh Viễn chỉnh nhàn nhã
Sáng ngày 28 tháng 8, Vương Trung dậy từ rất sớm.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hắn ăn tạm vài miếng rồi vội vàng đến Bộ Tư lệnh.
Vừa đến nơi, hắn đã thấy Pavlov đang ung dung ngồi đọc điện báo.
Vương Trung: "Thế nào rồi? Có tin tức gì từ tiền tuyến chưa?”
Pavlov lấy đồng hồ bỏ túi ra xem giờ, nói: "Cậu cứ bình tĩnh, lính dù vừa mới nhảy xuống, lính thủy đánh bộ chắc cũng chỉ mới lên tàu đổ bộ thôi.
"Đây là bản báo cáo tình hình địch do Bộ Tổng tư lệnh gửi tới tối qua, xem ra tình hình đúng như cậu và Đại tướng Gorky dự đoán, quân địch đang tập trung tấn công mặt trận phía nam, còn mặt trận phía bắc và trung tâm tuy cũng phát động tấn công, nhưng chỉ là các đợt tấn công quy mô nhỏ nhằm thăm dò và điều chỉnh chiến tuyến."
Vương Trung: "Bọn họ làm vậy là bởi vì, so với mặt trận phía bắc với rừng rậm, đầm lầy và mùa đông lạnh giá, hay mặt trận trung tâm với hàng loạt đô thị, thì mặt trận phía nam với địa hình bằng phẳng, rộng lớn sẽ thích hợp hơn cho các sư đoàn xe tăng của bọn chúng.
"Hơn nữa, mặt trận phía nam lại có nguồn dầu mỏ mà bọn chúng đang thèm muốn."
Pavlov nhìn Vương Trung, nói: "Dầu mỏ, đúng vậy, là dâu mỏ. Kỳ thực, tôi vẫn luôn thắc mắc, trước đây, dù đã hoàn toàn trở mặt với Liên hiệp Vương quốc, nhưng Prosen vẫn mua được dầu mỏ từ chúng ta và Hợp chủng quốc, nhờ đó mà cỗ máy chiến tranh của bọn chúng mới có thể hoạt động suốt ba năm trời, cho đến khi thôn tính xong Carolin.
"Sau khi khai chiến với chúng ta, bọn chúng vẫn còn có thể mua dầu từ Hợp chủng quốc, nhưng... hiện tại thì bọn chúng còn có thể mua dầu từ đâu nữa? Sau khi Phù Tang tấn công Hợp chủng quốc vào năm ngoái, chắc chắn là Prosen không thể mua được dầu từ đó nữa, vậy chỉ dựa vào lượng dầu tự sản xuất thì liệu có đủ để duy trì cỗ máy chiến tranh khổng lồ trong một thời gian dài như vậy không?"
Prosen ở thế giới này là một quốc gia có lãnh thổ rộng lớn, bọn chúng còn thôn tính cả Romania, vì vậy bọn chúng cũng có dầu mỏ. Thế nhưng, sản lượng dầu mỏ đó chắc chắn không đủ để cung cấp cho quân đội Prosen vốn đã lớn hơn rất nhiêu so với Đức Quốc của thế giới cũ.
Chưa kể, chỉ riêng quy mô của hải quân Prosen đã lớn hơn Hải quân Đức Quốc rất nhiều, do đó nhu cầu về dầu mỏ cũng lớn hơn, bởi vì hải quân là lực lượng tiêu tốn rất nhiều nhiên liệu.
Đương nhiên, Vương Trung biết rõ nguyên nhân, bởi vì ở thế giới cũ, ngay cả khi các mỏ dầu ở Romania bị đánh bom dữ dội thì Đức Quốc vẫn còn nguồn cung dâu mỏ khác, đó chính là nhờ vào ngành công nghiệp sản xuất dầu tổng hợp tiên tiến của bọn chúng.
Prosen ở thế giới này lại là một quốc gia rất coi trọng khoa học kỹ thuật, vì vậy, ngành công nghiệp dầu tổng hợp của bọn chúng chắc chắn còn tiên tiến và có quy mô lớn hơn nhiều so với thế giới cũ.
Chỉ không biết là ở thế giới này có những "anh hùng kháng chiến" nào tìm ra được vị trí các nhà máy sản xuất dầu tổng hợp của Prosen để quân Đồng minh ném bom san phẳng chúng hay không.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Pavlov, Vương Trung suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ bọn chúng đang sử dụng dầu tổng hợp."
Tham mưu trưởng kinh ngạc thốt lên: "Cái đó cũng có thể tổng hợp được sao?" "Đương nhiên rồi. Tôi va Ivan đã xem qua rất nhiều tài liệu liên quan từ trước rồi, hơn nữa, phần lớn trong số đó đều được công bố trên các tạp chí khoa học của Prosen."
Thực ra hoàn toàn không có chuyện đó, thế nhưng lvan đã mất rồi, chắc là anh ấy sẽ không nề hà gì khi được "gánh" thêm chút công lao đâu nhỉ.
Tham mưu trưởng: "Dầu tổng hợp đã đạt đến mức có thể cung ứng cho một đội quân khổng lồ như vậy sao?"
"Cũng không hoàn toàn là dầu tổng hợp, còn có dầu khai thác từ các giếng dầu của chính bọn chúng. Chờ khi chúng ta đẩy mạnh đến gần biên giới quốc gia, là có thể để quân đồng minh xuất phát từ sân bay của chúng ta đi oanh tạc các mỏ dầu và cơ sở lọc dầu của chúng." Vương Trung tự tin nói: "Sang năm, muộn nhất là năm sau."
Lúc này, một tham mưu thông tin cam điện báo đi vào: "Báo cáo! Nhận được điện báo của lính dù Liên hiệp Vương quốc! Tấn công thành công, sân bay đã được kiểm soát."
Vương Trung nhìn đồng hồ: "Trễ hơn so với dự kiến, bọn họ có nói gặp phải chuyện gì không?"
"Có, trên điện báo nói họ gặp phải một lực lượng Prosen chính quy, ít nhất là hai tiểu đoàn!"
Vương Trung lập tức ngồi thẳng dậy: "Cái quái gì vậy? Có quân đội Prosen? Mẹ kiếp tôi phải đứng dậy đánh nhau với bọn chúng."
Pavlov bị chọc cười: "Vừa rồi cậu cũng ngồi mà, chỉ là hơi gù lưng thôi."
Yakov: "Câu này là đang nói móc gì vậy?"
Vương Trung: "Đừng để ý, đôi khi tôi thích nói đùa như vậy."
Yakov nhìn Pavlov cao lớn vạm vỡ, cùng với cái đầu trọc của hắn, nghi ngờ hỏi: "Cùng với cả Tham mưu trưởng sao?"
Vương Trung: "Bạn bè trêu chọc nhau là chuyện bình thường, đâu phải chỉ có thể trêu chọc phụ nữ đâu, Yakov thân mến của tôi."
Nói xong, không đợi Yakov trả lời, Vương Trung đã hỏi tham mưu thông tin: "Còn nói gì nữa không?"
"Không còn, hiện tại chúng tôi được biết mọi chuyện đều thuận lợi, nhóm máy bay vận tải đầu tiên sẽ sớm hạ cánh xuống sân bay, mọi việc đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch, chỉ chậm trễ khoảng nửa tiếng."
Pavlov: "Lan này tôi lên kế hoạch dự phòng là mười hai tiếng, vậy là đủ rồi."
Vương Trung gật đầu, đột nhiên phát hiện thiếu người, bèn hỏi: "Popov đâu? Trước khi tôi đi ngủ, tôi nhớ rõ ràng hắn nói sẽ thức đêm trực, người đâu?"
Pavlov: "Hôm qua tôi thấy hắn nôn mửa quá tội, nên dùng Vodka chuốc say hắn, giờ đang ngủ trên giường. Yên tâm, tôi đã đặc biệt dặn dò lính cần vụ của hắn chú ý, đừng để hắn bị nôn mửa chặn đường thở."
"Ra là vậy.'
Pavlov: "Trong hồ sơ của hắn có ghi hắn bị say sóng, nhưng tôi không ngờ hắn say đến mức này."
Vương Trung: “Tôi cũng không ngờ."
Vương Trung này, trước khi xuyên không chưa bao giờ bị chóng mặt 3D, cũng chưa từng say xe say sóng, xem ra não bộ của hắn có sức đề kháng rất cao với những thứ này. Nhớ năm đó, Vương Trung di thuyền từ quê nhà đến một nơi nào đó chơi, phải đi trên biển gần ba ngày, lúc đi qua eo biển gặp sóng to gió lớn, tất cả mọi người trên thuyên đều nôn mửa, chỉ có mình Vương Trung là đói đến mức không chịu nổi, phải mò xuống nhà bếp của tàu để kiếm đồ ăn.
Lúc đó, cả nhà đều nghĩ rằng tương lai Vương Trung sẽ trở thành phi công, kết quả đến lúc thi đại học, thị lực của Vương Trung không đạt tiêu chuẩn, vụt mất cơ hội trở thành phi công.
Sau này, Vương Trung đam mê không chiến trong game War Thunder, và cả mô phỏng không chiến của DCS, có lẽ cũng là vì nguyên nhân này.
Nghĩ đến chuyện cũ, Vương Trung theo bản năng sờ lên mắt mình, ở thế giới này, hắn không hề bị cận thị, coi như là bù đắp một chút tiếc nuối nhỏ nhoi. Đợi chiến tranh kết thúc, nhất định phải lấy bằng lái máy bay, tự mình lái máy bay.
Dù sao mình cũng không phải người da đen, cũng không mặc áo số 24, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu!
Đang nghĩ ngợi, Pavlov bỗng nhiên bĩu môi về phía sau Vương Trung.
Vương Trung quay đầu lại, thấy Amelia ngáp ngắn ngáp dài đi vào cửa.
Hôm nay nữ phù thủy của Liên hiệp Vương quốc mặc một chiếc váy liền, phía dưới để lộ ra hai đoạn chân thon dài.
Nhìn hình dáng đôi chân, cô nàng rất thích hợp mặc tất đen, tiếc là thời đại này hình như vẫn chưa phát minh ra loại tất mỏng như đời sau.
Amelia chú ý tới ánh mắt của Vương Trung, cúi đầu nhìn xuống chân mình, xác nhận không có gì kỳ lạ bèn trêu chọc: "Tôi nghe nói ngài đã kết hôn rồi, còn nhìn chằm chằm vào chân của một người phụ nữ độc thân như vậy có vẻ không được lịch sự cho lắm nhỉ?"
Vương Trung kinh ngạc: "Cô vẫn còn độc thân sao?"
"Đó không phải vấn đề! Không đúng, tôi không độc thân thì ngài càng không nên nhìn, phong độ của một quý ông đâu?"
Vương Trung: "Có lẽ hai đất nước chúng ta có sự hiểu biết khác nhau về phong độ của một quý ông. Nhưng mà, Amelia tiểu thư, tại sao cô lại ở trên tàu của tôi?"
Amelia: "Tôi là phi công lái thủy phi cơ trên tàu của các ngài, nếu không quân địch đến tấn công, tôi có thể lái thủy phi cơ ra nghênh chiến."
Vương Trung: "Chuyện này... Hiệu suất của thủy phi cơ có chút chênh lệch so với các máy bay chiến đấu chủ đạo hiện nay nhỉ?"
Thủy phi cơ hoặc là phải mang theo phao nổi, hoặc là bản thân máy bay phải được thiết kế giống như một chiếc thuyền, nói tóm lại đều không có lợi cho việc nâng cao hiệu suất bay.
Muốn dùng một chiếc thủy phi cơ nhỏ, một động cơ để đánh bại một chiếc máy bay chiến đấu một động cơ cất cánh từ mặt đất, chẳng khác nào chuyện viển vông.
Vì vậy, thủy phi cơ đều được phát triển theo hướng có kích thước lớn hơn, được trang bị một lượng lớn hỏa lực phòng thủ để đối phó với các máy bay địch tấn công.
Nhưng loại thủy phi cơ lớn này lại không thể đặt trên tàu và sử dụng máy phóng để cất cánh.
Amelia tò mò nhìn Vương Trung: "Tôi nghe đồn, ngài cũng có nghiên cứu về lĩnh vực hàng không?”
Vương Trung thầm nghĩ, nói nhảm, cô có hiểu cái gì gọi là game thủ chuyên nghiệp War Thunder không? Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn khiêm tốn nói: "Hiểu biết chút ít thôi, chủ yếu là do Vasil phó quan trước đây của tôi dạy tôi."
Vẻ mặt Amelia hơi trâm xuống: “Anh ấy hy sinh rồi sao? Xin chia buồn cùng ngài."
"Không, không, không, đừng giết nhạc sĩ của tôi, cậu ấy đi học rồi, vì muốn thăng lên sĩ quan. Trước đó, cậu ấy chỉ là học viên của một trường bộ binh bình thường, được đào tạo để trở thành trung đội trưởng của một trung đội bộ binh."
Amelia: "Ngài... lại dẫn theo một phó quan chỉ có trình độ của một trung đội trưởng bộ binh? Tôi cứ tưởng rằng cấp bậc tướng quân như ngài thì phó quan phải là người đứng đầu chuyên ngành tham mưu chứ."
Yakov ngẩng cao đầu, lỗ mũi hướng lên trời.
Vương Trung: "Vasili rất lợi hại, cậu ấy đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đánh lừa kẻ thù và được tặng thưởng Huân chương Anh hùng Sao vàng Ant. Hơn nữa cậu ấy còn là một nhạc sĩ xuất sắc, đã giúp tôi hoàn thành "Bài ca Chiến tranh Thần thánh”, à không, là "Khí phách cuối cùng”
Pavlov cười nói: "Chính cậu cũng suýt nữa quên mất tên bài hát rồi!"
Vương Trung phớt lờ Pavlov: "Tóm lại, cậu ấy rất xuất sắc."
Amelia: "Còn biết lái máy bay?"
"À... Ữm, còn biết lái máy bay!" Vương Trung cũng mặc kệ luôn, dù sao Vasili cũng không có ở đây, cứ bịa đại vậy.
"Ồ, thật sao?" Amelia nhìn chằm chằm Vương Trung vài giây, nói: "Chờ tôi một chút."
Nói xong, cô nàng xoay người rời đi, phát ra tiếng bước chân "bịch bịch" giống như Nelly.
Pavlov: "Cậu này, đào hoa cứ đến đồn dập vậy?"
Vương Trung thâm nghĩ, có lẽ là bởi vì trước khi xuyên không, tôi là trai tân, giờ đang bù lại cho tôi đây - tất nhiên cũng có thể là do gương mặt của Rokossovsky thật sự rất đẹp trai.
Hai người đang nói chuyện, Amelia đã cầm một chiếc hộp lớn quay trở lại.
Cô đặt chiếc hộp lên bàn trước mặt Vương Trung, mỉm cười nói: "Tướng quân, tôi thấy ngài chờ đợi tin tức cũng khá nhàm chán, hay là chúng ta trao đổi một chút về hiểu biết vê không chiến?"
Nói xong, Amelia mở hộp, lấy ra hai mô hình máy bay từ bên trong, đưa mô hình máy bay có phần mũi màu vàng cho Vương Trung.
Vương Trung đã lâu không chơi máy bay, cũng có chút ngứa ngáy, bèn đứng dậy nhận lấy chiếc máy bay mũi vàng: "Được thôi, vậy quy tắc như thế nào? Là chúng ta điều khiển máy bay đối đầu trực tiếp sao? Hay là... tôi nhường cô bay cao hơn một nghìn mét?”
Amelia nheo mắt: "Ngài rất tự tin đấy! Đã như vậy thì cứ làm theo lời ngài nói."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận