Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 461: Có hơi trẻ con quá không?

Chương 461: Có hơi trẻ con quá không?Chương 461: Có hơi trẻ con quá không?
Chương 461. Có hơi trẻ con quá không?
Vương Trung bán tín bán nghỉ cầm lấy thìa, múc một miếng bỏ vào miệng.
Vị đúng là cũng được. Nhưng nếu nói về hương vị thì hoàn toàn là khoai tây hầm thịt.
Vương Trung: “Tôi thà ăn khoai tây hầm thịt bò còn hơn.”
Lúc này, từ bờ bên kia đột nhiên truyền đến tiếng nổ lớn.
Vương Trung đứng dậy, đi tới trước cửa sổ quan sát, nhìn trận địa đang bị oanh tạc bên kia, lẩm bẩm: “Chúng nã pháo mà không phái người tới trinh sát trước sao? Chúng ta rút hết rồi mà?”
Vasili: “Không nã pháo thì sẽ dính bẫy mìn chúng ta gài, chắc là định dùng pháo san phẳng chỗ mìn rồi cho bộ binh tiến vào.”
“Cũng có lý.”
Lúc này, Popov đi vào hầm: “Hình như có thể dùng được cái máy Enigma thu được, nhưng sau khi các tu sĩ cầu nguyện thử dịch điện văn thì thấy vẫn chẳng đâu vào đâu. Chắc là lính truyền tin của địch đã xáo trộn cấu hình máy trước khi bị bắt.”
Vương Trung: “Chúng ta có nhận được điện báo mã loạn của địch không?”
“Lúc nào chả nhận được, nhưng căn bản không giải mã được.”
Popov dang hai tay ra: “Hiện tại các tu sĩ cầu nguyện đang cố gắng giúp tên lính truyền tin kia khôi phục lại cấu hình máy trước khi bị hắn xáo trộn.”
Vương Trung: “Hy vọng hắn nhớ lại được, nếu biết được sáng nay địch đã hạ lệnh gì thì ít nhiều cũng có lợi cho chiến sự.
“Vấn đề là, đến bao giờ thì hắn mới nhớ ra?”
Vasili: “Cậu nghĩ hắn là người cứng cỏi à?”
Vương Trung: “Không, tôi nghĩ có khi hắn thật sự quên mất cấu hình sáng nay rồi. Dù sao thì Enigma sau khi đã cài đặt xong có thể dùng đến khi bên kia thay đổi cấu hình mới. Nhân viên giải mã không cần phải nhớ vị trí ban đầu.” Popov chửi: “Bọn địch đúng là bày đặt thứ rắc rối!”
Vương Trung: “Yên tâm, chỉ cần tập hợp đủ số nhà toán học thì kiểu gì cũng bẻ khóa được.”
Hắn chuyển chủ đề hỏi: “Tổng cộng chúng ta bắt được bao nhiêu tù binh?”
“Một ngàn một trăm tên.” Popov đáp: “Nhưng ngoài kia đồn ầm lên là chúng ta bắt được một vạn một ngàn tên rồi. Còn nói cậu lại đánh chết một tên tướng nữa.”
Vương Trung tặc lưỡi: “Tôi quen rồi. Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ có những tin đồn còn hoang đường hơn nữa. Vậy một ngàn một trăm tên tù binh kia hiện đang bị giam ở bãi đất trống chờ chuyển đi? Đã bố trí đủ lính canh “Đương nhiên.”
Popov vỗ ngực: “Tôi đã cho các tu sĩ cầu nguyện đặt súng máy trên đài cao ở bãi đất trống, đảm bảo không tên nào dám manh động. Mà nói chứ... đám tù binh Prosen này rất biết điều, lúc bị áp giải vẫn đi theo hàng ngũ chỉnh tề."
Vương Trung: “Chứng tỏ chúng vẫn chưa suy sụp tinh thần, vẫn tin chắc rằng sau khi đế chế thắng trận sẽ thả chúng, tương lai chúng sẽ được ca khúc khải hoàn. Yên tâm, niềm tin đó chẳng duy trì được bao lâu đâu.” Vương Trung vừa dứt lời thì tiếng pháo bên ngoài thay đổi, rõ ràng là chúng bắt đầu pháo kích dọn đường.
Vasili dùng kính pháo binh nhìn ra bên ngoài, nói: “Chắc là chuẩn bị tấn công rồi, xem lần này nắp hộp thiếc và mìn cải tiến của chúng ta có phát huy tác dụng không.”
Lúc này, hỏa lực dọn đường trút xuống đầu cầu, sau đó dần dần dịch chuyển về phía bờ đông, những quả đạn pháo rơi xuống làm nước bắn tung tóe.
Vương Trung cũng đang ở bên cửa sổ quan sát, nhìn màn đạn di chuyển về phía mình, sau đó lại di chuyển về phía sau.
“Trận địa” mà quân địch muốn tấn công nằm cách đó hai cây số, hoàn toàn nằm ngoài tầm nhìn của Vương Trung, vì vậy hắn đành đẩy Vasili ra, dùng kính pháo binh quan sát bờ bên kia.
Qua kính pháo binh, Vương Trung nhìn thấy đội hình xe tăng và bộ binh hỗn hợp của quân địch đang thận trọng tiếp cận trận địa.
Sau đó, chúng lại dùng súng máy và đạn pháo công phá trận địa trống không! Vương Trung bình thản quan sát màn trình diễn của địch. Vasili ở bên cạnh lầm bầm: “Cậu giành chỗ của tôi rồi, tôi không thấy gì cả!”
Vương Trung: “Tránh ra, tôi đang xem rất vui đây!”
Lúc này, Vương Trung nhìn thấy có người giẫm phải mìn giả, sau đó người nọ dừng lại với vẻ mặt nghiêm trọng. Đáng tiếc là dù có dùng kính pháo binh cũng không thể kéo gần lại được, chỉ có thể nhìn thấy đại khái. Hắn thấy đám lính Prosen tản ra, sau đó có lẽ là sĩ quan đã đến, ngồi xổm xuống bên cạnh người giẫm phải mìn, rút một con dao găm đa năng ra.
Cùng lúc đó, toàn bộ đội hình bộ binh của quân địch dừng lại, có lẽ tin tức chưa kích nổ mìn đã được truyền đạt cho các đơn vị khác.
Tiếp đó, tên sĩ quan dùng dao găm đa năng đào quả mìn lên, kiểm tra kíp nổ, sau đó cẩn thận nhấc nó lên.
Rồi cả người giẫm phải mìn và tên sĩ quan gỡ mìn đầu bay lên trời. Vương Trung vỗ vai Vasili: “Mìn của anh phát nổ rồi kìa.” Vasili: “Thật hay giả vậy? Cậu đừng có an ủi tôi.”
Vương Trung nhường chỗ cho Vasili nhìn kính pháo binh: “Thật mà, tự anh xem đi.” Vasili hưng phấn áp hai mắt vào kính pháo binh: “Ôi, náo loạn hết cả lên rồi. Chờ đã, bọn chúng định gỡ mìn à? Buồn cười thật. Lần trước chúng hoàn toàn không phát hiện ra mìn giả của tôi, cứ thế mà đi qua.”
Vương Trung: “Lấy cái radio mới thu được đến đây! Tôi muốn nói thẳng cho chúng biết! Bảo chúng cẩn thận mìn đấy!
Pavlov: “Cái này... có hơi trẻ con quá không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận