Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 49: Thấn thăng

Chương 49: Thấn thăngChương 49: Thấn thăng
Chương 49: Than thăng
Trong lúc mọi người đang tâng bốc Skorobo đại tướng, Belinsky Mục thủ của giáo hội đã ra hiệu cho Vương Trung đi theo, sau đó đi vê phía góc vườn.
Vương Trung không chút do dự đi theo, Lyudmila nhìn theo hai người, lựa chọn ở lại.
Lính gác của Mục Thủ tản ra, thiết lập một hàng rào cảnh giới xung quanh, các quý tộc tham gia bữa tiệc thỉnh thoảng lại nhìn về phía này, nhưng nhanh chóng dời mắt.
Hoàng thái tử cũng thỉnh thoảng nhìn về phía người bạn thân, trên mặt thoáng vẻ khó hiểu, có lẽ anh ta không hiểu tại sao Mục Thủ lại tìm người bạn chẳng liên quan gì đến sự ngoan đạo của mình.
Vương Trung vừa đi đến phía sau Mục Thủ, đã nghe thấy ông ta nói: "Cậu nhất định phải hủy món hâm của ta mới vừa lòng sao?"
"À, chỉ có chỗ đó có lửa."
Mục Thủ lắc đầu, chuyển chủ đề: "Mấy ngày nay cậu đánh trận không tệ, có khoảnh khắc nào khiến cậu ấn tượng sâu sắc không?"
Vương Trung ngẩn người, ý ông là gì? Không hỏi kinh nghiệm, bài học rút ra, mà lại hỏi có khoảnh khắc nào ấn tượng sâu sắc?
Vậy thì khoảnh khắc ấn tượng nhất của tôi là vị hôn thê tắm dưới trăng thì phải làm sao?
Tất nhiên, đó chỉ là lời can nhằn trong lòng, vị hôn thê dưới ánh trăng dù có xinh đẹp đến đâu cũng không thể so sánh với những trải nghiệm và cảm ngộ khi sống chết cận kề.
Vương Trung không chút do dự kể lại khoảnh khắc trốn dưới gam xe tăng BT-7, nhìn thấy những đôi giày quân đội Prosen xung quanh và cảm giác tuyệt vọng.
Cùng với sự chấn động khi được quân đội của Mục Thủ xông lên giải cứu.
Và cả sự đau đớn khi quyết định từ bỏ họ để đổi lấy chiến thắng.
Mục Thủ nghiêm nghị lắng nghe, sau khi Vương Trung kể xong mới lên tiếng: "Ta đã nghe rất nhiều lời sám hối và cầu nguyện, chỉ cần có chút giả dối, chút cố ý làm ra vẻ, ta đều có thể nhận ra ngay lập tức.
"Cho nên, ta biết những gì cậu nói đều là thật, là cảm nhận chân thật của cậu. Nhưng ta muốn biết, tại sao cậu lại nghĩ thông suốt như vậy? Hay nói cách khác, sau này cậu sẽ không..."
Vương Trung: "Chỉ cần tôi dũng cảm hơn tất cả mọi người là được, khi cần tôi hy sinh để đổi lấy chiến thắng, tôi sẽ không chút do dự xông pha. Chỉ cần làm được điều đó, tôi có thể không chút gánh nặng hy sinh người khác vì chiến thắng."
Mục Thủ gật đầu: "Ừm, cách giải quyết vấn đề như vậy cũng không phải là không được. Ta sẽ tiếp tục theo dõi, hy vọng cậu đừng đi ngược lại với niềm tin của mình. Được rồi, thời gian rảnh rỗi của ta cũng sắp hết rồi, cậu cứ tiếp tục tận hưởng bữa tiệc đi. Đừng quá căng thẳng, đêm nay cứ tận hưởng đồ ăn ngon và sự dịu dàng của các cô gái, điều đó sẽ không khiến tương lai trở nên tồi tệ hơn."
Nói xong, Mục Thủ đi về phía cổng vườn.
Lính gác lập tức tập hợp lại, đi theo sau ông ta.
Ban đầu, Mục Thủ định đi thẳng ra cổng, nhưng đi được vài bước, ông ta nhìn thấy một nữ bộc nhà Rokossovsky đang định bê nồi đất hầm thức ăn đi, bèn quay người lại, mặc kệ nồi đất còn nóng, ông ta mở nắp ra, ngửi mùi thơm của món hầm.
Lính gác lập tức chạy tới ngăn cản: "Mục Thủ! Món này chưa thử độc!"
Mục Thủ do dự một lúc, cuối cùng đậy nắp lại, đứng thẳng dậy. Ông ta phát hiện Vương Trung đang nhìn mình, bèn giải thích: "Đây là một món ăn ngon tràn đầy sức sống, nhưng ky sĩ của ta không cho ta ăn!"
Ông ta dang hai tay ra, lắc đầu bỏ đi.
Vương Trung tò mò, đang định lại gân xem món hầm đó, thì nữ bộc đã nhanh chóng đổ món hầm vào xe đẩy rác thải thực phẩm.
Vương Trung:...
Lyudmila tiến lại gân, khoác tay Vương Trung: "Đi thôi, Mục Thủ nói rồi đấy, đêm nay cứ vui vẻ, đừng ảnh hưởng đến đại cục. Em cũng thấy anh nên thư giãn một chút, nhìn kìa, giữa hai hàng lông mày của anh đã có nếp nhăn rồi."
Vương Trung thầm nghĩ có nếp nhăn còn hơn là bị hói.
Nhưng mà, Mục Thủ nói đúng, chi bằng tranh thủ thời gian thư giãn một chút.
Tất nhiên, không thể để mình thư giãn một mình, vì vậy Vương Trung gọi nữ bộc đang đứng bên cạnh: "Này, cô, lại đây!"
Nữ bộc giật mình, rụt rè đi tới, có vẻ rất sợ hãi.
Vương Trung: "Mang tất cả đồ ăn ngon, rượu hôm nay đến cho quân đội của tôi, muốn bao nhiêu cũng được!"
Nữ bộc: 'Đã mang đi rồi ạ, giống như ở đây, thậm chí còn nhiều hơn. Đó là do lão công tước dặn dò."
"Lão công tước dặn dò?" Vương Trung cố tình không gọi là "bố".
Nữ bộc không nhận ra vấn đề trong lời nói của Vương Trung, gật đầu: "Vâng ạ, chính miệng lão công tước dặn dò."
Vương Trung lúc này mới yên tâm, nhưng ngay lập tức anh ta lại nhớ ra một chuyện, bèn nói: "À, phải rồi, phái thêm một ban nhạc đến đó nữa!"
"Ban nhạc ạ?" Nữ bộc kinh ngạc, xem ra lão công tước không ngờ tới chuyện cử cả ban nhạc đến.
Vương Trung gật đầu: "Phải, ban nhạc. 'Chiến tranh đến rồi sẽ đi, chỉ có âm nhạc là trường tồn!"
Nữ bộc: "Da để tôi đi tìm quản gia."
Vương Trung gật đầu, nữ bộc lập tức xoay người chạy đi như chạy trốn.
Lyudmila: "Cả buổi anh không hề động tay động chân với cô ta."
Vương Trung: "Tôi nên làm vậy sao?"
"Không, anh không nên làm vậy, nhưng trước đây anh toàn làm thế, sờ mông sờ ngực."
Vương Trung cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, hen chi "mày" lại thành thạo như vậy!
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Hôm sau, Vương Trung đến nhà ăn của quân đội từ sáng sớm. Anh ta chủ yếu muốn xem thử quân đội ăn uống thế nào, đừng nói là suốt ngày chỉ có dưa chuột muối.
Cung cấp chế độ ăn uống phong phú cho quân đội có thể nâng cao sĩ khí, đó là lý do tại sao các quốc gia tham chiến trên Trái Đất luôn cố gắng tìm cách cải thiện chế độ ăn uống.
Vừa bước vào nhà ăn, Vương Trung đã thấy Vasili và những người khác đang túm tụm uống cháo yến mạch, gặm xúc xích, trên tay Dmitri còn câm bánh mì kẹp trứng rán và thịt xông khói.
Bánh mì kẹp của Ant không phải là loại kẹp bằng hai miếng bánh mì, mà là khoét một lỗ trên một ổ bánh mì rồi nhét đồ ăn vào, nhìn rất đầy đặn.
Trước mặt Philippov còn có một hộp cá đóng hộp đang mở, những con cá lên men bên trong trông hơi sưng lên —— điều này khiến Vương Trung nhớ đến cá trích đóng hộp trên Trái Đất, nhưng hộp cá này không có mùi đặc trưng.
Cũng tạm được...
Vương Trung vừa quan sát binh lính ăn uống vừa phát hiện ra tất cả binh lính của mình đều đứng dậy: “Tướng quân!"
Vương Trung xua tay, tự mình đi đến khu vực tự phục vụ.
Sau đó, anh ta nhìn thấy những hộp trứng cá muối chất thành núi nhỏ ở khu vực lấy đồ ăn.
Vương Trung quay đầu hỏi Vasili và những người khác: "Sao mọi người không ăn trứng cá muối?"
Trước khi xuyên không, Vương Trung từng đi ăn buffet hơn trăm tệ một người, trứng cá muối là món ăn được phát theo giờ, mỗi người chỉ được lấy một đĩa nhỏ. Hộp cá muối ở đây thật lợi hại, vừa mở ra đã thấy một đống trứng cá, ước chừng gần 250 gram.
Nhìn thấy nhiều trứng cá muối như vậy, Vương Trung suýt chút nữa thì chảy nước miếng. Anh ta không phải là người thích ăn trứng cá muối, nhưng từ trước đến nay, các phương tiện truyên thông luôn quảng cáo nấm matsutake và trứng cá muối là đại diện cho những món ăn đắt đỏ, vì vậy anh ta nhìn thấy nấm matsutake siêu lớn sẽ chảy nước miếng, nhìn thấy nhiều trứng cá muối có màu sắc hấp dẫn như vậy cũng sẽ chảy nước miếng.
Vài người ngồi xung quanh đều nhìn thấy vẻ mặt của Vương Trung, Vasili hỏi thay mọi người: "Tướng quân, ngài thích ăn trứng cá muối lắm sao?"
Vương Trung: "Ừ, trứng cá muối, còn có nấm matsutake, tôi khá thích."
Nói xong, anh ta cầm trứng cá muối, bánh mì, cháo yến mạch và súp bắp cải chua đến bàn của Vasili và những người khác, cầm dao ăn lên định phết trứng cá muối lên bánh mì.
Đúng lúc này, mấy sĩ quan tham mưu lạ mặt bước vào nhà ăn.
Họ nhìn thấy quân hàm Thiếu tướng trên vai Vương Trung từ xa, bèn sải bước đi tới.
Vị trung tá dẫn đầu chào theo nghi thức quân đội: "Xin lỗi đã làm phiền ngài dùng bữa!”
Vương Trung nhìn cặp tài liệu trong tay trung tá, rồi lại nhìn những người phía sau đang cầm quân phục, đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Nói thật, có hơi nhanh.
Chẳng lẽ tối qua Mục Thủ đã làm gì đó?
Xem ra câu trả lời của mình khiến ông ta rất hài lòng? Vương Trung đặt dao ăn xuống, lau tay nói: 'Không sao. Công việc quan trọng hơn. Có chuyện gì vậy?"
Trung tá lấy tài liệu từ trong cặp ra, đọc: "Căn cứ vào thành tích xuất sắc của Aleksei Konstantinovich Rokossovsky trong chiến dịch quân sự ở Loktev từ ngày 6 tháng 7 đến ngày 9 tháng 7, quyết định thăng cấp bậc cho Aleksei Konstantinovich Rokossovsky lên thiếu tướng." [AAA- thiếu tướng, coi như không sao nhé mọi người :D]
Vương Trung cũng là người từng trải, anh ta gật đầu rồi hỏi: "Còn một mệnh lệnh nữa đâu? Không phải các người định để một thiếu tướng như tôi đi quản kho dưa chuột muối đấy chứ?"
Vasili nói: "Có thể là đi quản xưởng may quân phục, xưởng may quân phục lớn đúng là đơn vị cấp sư đoàn."
Vương Trung trừng mắt nhìn Vasili.
Vasili: "Ý cậu là đi dọn phân hả, tôi hiểu mà."
Vương Trung: “Đừng nói chuyện đó trong lúc ăn cơm!"
Trung tá: "Tôi có thể tiếp tục đọc mệnh lệnh được chưa?"
Vương Trung làm động tác mời.
Trung tá: "Bộ Tư lệnh quyết định thành lập Sư đoàn bộ binh 151..."
"Sao lại là bộ binh nữa vậy!" Vương Trung kêu ca.
Trung tá liếc nhìn anh ta, tiếp tục đọc mệnh lệnh: "Thành lập Sư đoàn bộ binh 151, do thiếu tướng Aleksei Konstantinovich Rokossovsky đảm nhiệm sư đoàn trưởng."
Nói xong, trung tá xếp hai tờ mệnh lệnh lên nhau, đưa cho Vương Trung.
Sau khi Vương Trung nhận lấy, người thiếu úy cầm quân phục tiến lên một bước, đưa bộ quân phục và quân hàm thiếu tướng cho Vương Trung.
Vương Trung: "Chờ một chút, sao chỉ có lệnh bổ nhiệm và thăng cấp bậc cho tôi thôi? Biên chế sư đoàn của tôi đâu? Còn cả địa điểm đóng quân nữa?"
Trung tá: "Những thứ đó đang được tham mưu trưởng Pavlov xác nhận."
À, thì ra là thế.
Vương Trung lại hỏi: "Ban tham mưu và thư ký của tôi đâu?"
"Ban tham mưu nào?" Trung tá tỏ vẻ khó hiểu/Tôi chỉ là người truyên đạt mệnh lệnh, chuyện này mời ngài bàn bạc với tham mưu trưởng."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận