Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 53: Quyết tâm

Chương 53: Quyết tâmChương 53: Quyết tâm
Chương 53: Quyết tâm
Agasukoy, 8 giờ tối ngày 7 tháng 8.
Lúc tham mưu thông tin bước vào, Thái tử lvan Nikolayevich Antonov lập tức đứng bật dậy: "Đã được phê duyệt chưa?”
Tham mưu thông tin lắc đầu: "Bộ Tổng tư lệnh trả lời, kế hoạch rút lui của chúng ta tổn thất quá lớn, bệ hạ không phê duyệt, yêu cầu một kế hoạch khả thi hơn."
Đại tướng Skorobo đứng trước bản đồ thở dài: "Gửi thêm một bức điện báo nữa, nói với bệ hạ, đây là kế hoạch tốt nhất mà chúng ta có thể nghĩ ra, nếu thực hiện ngay bây giờ ít nhất có thể đưa được ba trăm nghìn người ra ngoài.
"Lý do có thể đưa được nhiều người như vậy là vì tướng quân Rokossovsky đã giúp chúng ta kéo dài thời gian được hai ngày, hai ngày vô cùng quý báu. Nếu chúng ta không hành động ngay, thì hai ngày này cũng sẽ bị lãng phí. Công sức của tướng quân Rokossovsky - tướng quân Rokossovsky và công tước Myshkin sẽ trở nên vô ích."
Tham mưu thông tin ghi chép nhanh, sau đó đọc lại - về cơ bản là bản viết lại lời của đại tướng Skorobo.
Đại tướng Skorobo gật đầu: "Cứ gửi như vậy đi."
"Khoan đã!" Tham mưu thông tin vừa định đi thì Tham mưu trưởng Tập đoàn quân gọi giật lại: "Thêm vào một câu, cực kỳ khẩn cấp."
Tham mưu ghi chú thêm một câu, rồi xoay người rời đi.
Thái tử Ivan: "Tôi không nghĩ là có tác dụng."
"Đây không phải là vấn đề có tác dụng hay không, mà chúng ta phải cố gắng hết sức để bệ hạ nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình." Tham mưu trưởng thở dài: "Mặc dù có thể vô dụng."
Vừa dứt lời, cả phòng bản đồ chìm trong im lặng.
Ai nấy đều có vẻ nặng triu tâm sự.
Lúc này, Thái tử nghiến răng, rồi đứng dậy: "Hay là chúng ta tiên trảm hậu tấu, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm, toàn quân lập tức rút lui, cố gắng hết sức phá vây, sau đó tôi sẽ đến trước mặt phụ hoàng nhận lỗi.
"Cùng lắm là phụ hoàng sẽ chém đầu tôi."
Mọi người trong phòng đều nhìn Thái tử với vẻ mặt kinh ngạc.
Thái tử nhíu mày: "Mọi người nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ tôi không thể làm một việc gì đó anh dũng sao? Bạn thân của tôi, Rokossovsky, có thể cam cự được hai ngày ở Olaci, đến ngày thứ ba còn phá vây chạy thoát, vậy thì tôi cũng nên làm gì đó để cứu Tập đoàn quân chứ?"
Tham mưu trưởng lên tiếng: "Nhưng mà, quyết định của ngài về mặt pháp lý là không có hiệu lực, ngài không có quyền phê duyệt kế hoạch này, trên thực tế, không ai trong căn phòng này có quyên phê duyệt kế hoạch này.
"Tổng tham mưu trưởng Bộ Tổng tư lệnh mới có quyền phê duyệt kế hoạch này, nhưng ông ấy đã không phê duyệt."
Thái tử ngơ ngác: "Một Tập đoàn quân như chúng ta tác chiến, mà lại không có quyên tự quyết định sao?"
"Có, nhưng những kế hoạch mang tính chiến lược như thế này đã vượt quá thẩm quyền của chúng ta."
Thái tử chán nản ngồi xuống: "Vậy là tôi không thể làm gì sao?"
“Co. Đại tướng Skorobo nói.
"Ông nói nhanh lên!" Thái tử lại đứng phắt dậy, đập bàn giục giã.
Đại tướng Skorobo: "Bay về St. Yekaterinburg, thuyết phục bệ hạ."
Thái tử lập tức nhụt chí: "Không được, phụ hoàng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình vì tôi tự ý rời khỏi tiền tuyến mà không báo cáo, cho dù tôi có dỗ dành được phụ hoàng, thì cũng phải mất vài ngày.
"Đôi khi tôi cứ cảm thấy, phụ hoàng giống như một đứa trẻ, nhạy cảm, dễ tổn thương và đa nghi."
Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có Thái tử dám nói như vậy.
Thái tử nói tiếp: "Nhưng mà, phụ hoàng thực sự rất yêu thương anh em chúng tôi, vì vậy chúng tôi mới có thể khuyên nhủ được ngài ấy, nhưng điều đó cần có thời gian. Mà chúng ta thì không có thời gian!
"Trừ khi chúng ta có thể lợi dụng tình cảm của phụ hoàng ngay lúc này!"
Thái tử đột nhiên dừng lại: "Hửm?”
Anh nhìn những người khác: "Tôi đã nghĩ ra một cách khả thi, có thể khiến phụ hoàng đồng ý ngay lập tức với kế hoạch phá vây của chúng ta."
Mọi người trong phòng nhìn nhau, đại tướng Skorobo thay mặt mọi người hỏi: "Cách gì?"
Thái tử: "Tôi sẽ gửi một bức điện báo cho phụ hoàng, nói rằng "Nếu phụ hoàng muốn con chết ở đây, thì con nguyện hy sinh vì phụ hoàng ”."Sau đó, tôi sẽ chỉ huy một đội quân liều chết tấn công, còn mọi người tiếp tục âm thâm chuẩn bị phá vây."
Vì Thái tử nói câu "tôi liều chết" một cách rất thản nhiên, nên mọi người đều ngỡ ngàng. Ngay sau đó, Tham mưu trưởng đập bàn: "Không được, không thể làm vậy! Chúng ta không thể lường trước được phản ứng của bệ hạ sau khi biết chuyện!"
Thái tử mỉm cười: "Tôi có thể, tôi là người hiểu rõ phụ hoàng nhất, sau khi khóc lóc thảm thiết, phụ hoàng sẽ bình tĩnh lại và dùng cách trực tiếp nhất để ngăn chặn tình hình xấu đi. Chỉ cần tôi chết, thậm chí không cần chết, chỉ cần bị thương nặng, phụ hoàng sẽ bình tĩnh lại."
Mọi người nhìn nhau.
Không ai dám đồng ý với việc để Thái tử hy sinh.
Đại tướng Skorobo khuyên nhủ: “Điện hạ, giờ muộn rồi, ngài nên đi nghỉ ngơi đi."
Thái tử: "Tôi chỉ cân một quân... à không, một sư đoàn đi cùng tôi là được rồi! Mục tiêu tấn công là Lebedyan, chỉ cần chọc thủng được nơi đó, chúng ta có thể thoát ra ngoài.
"Tất nhiên, đánh vào Olaci cũng được, sau khi chọc thủng, chúng ta có thể tiến thẳng đến Shepetovka, còn có thể hội quân với Rokossovsky!"
Mọi người lại nhìn nhau.
Thái tử bực bội, đập bàn: "Mọi người còn do dự gì nữa? Hoặc là chúng ta cứ phớt lờ mệnh lệnh của St. Yekaterinburg, phá vây trước rồi tính, quân lệnh ở xa còn khó lòng vâng theo.
"Hoặc là để ta đi chết, rung động phụ thân!" Câu nói đầy khí phách ấy vang vọng trong căn phòng bản đồ rộng lớn.
Lão Rokossovsky công tước đặt điện thoại xuống, nhìn về phía lão quản gia Mikhail vẫn luôn đợi lệnh: "Hoàng thái tử điện hạ chuẩn bị lấy cái chết để thức tỉnh bệ hạ, để bệ hạ nhận rõ tình thế."
Mikhail vô cùng kinh ngạc: "Hắn? Hắn nhầm rồi? Hắn sao có thể có giác ngộ và năng lực hành động như vậy?"
"Đây là trưởng thành." Lão Rokossovsky công tước nói,'Ông nghĩ xem, cậu bé ngỗ nghịch nhà chúng ta đã là chiến tướng độc lập, hoàng thái tử có tiến bộ như vậy có gì kỳ quái đâu? Hơn nữa cậu ấy còn có tấm gương sáng kia mà?"
Tấm gương sáng đương nhiên là chỉ người bạn đội sổ của hoàng thái tử, cậu bé ngỗ nghịch nhà Rokossovsky - Aleksei Konstantinovich Rokossovsky.
Mikhail: "Quả thực là như thế. Sự trưởng thành của cậu chủ ngày càng rõ ràng."
"Đây đâu phải là chuyện rõ ràng." Lão Rokossovsky đứng lên, tiến đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng khuyết dan đầy đặn bên ngoài.
Sau một hồi tram tư ngắn ngủi, Lão Rokossovsky nói: "Cũng không phải là không thể giúp hoàng thái tử một tay."
Mikhail: "Ngài đã không còn quyền chỉ huy, quân đội nào ngài cũng không chỉ huy được."
"Ha ha ha." Lão Rokossovsky cười lớn vài tiếng,'Nói tôi không chỉ huy được quân đội, vậy có phần coi thường người ta rồi đấy. Có lẽ hải quân không quân tôi quả thật không chỉ huy được, nhưng lục quân tôi muốn chỉ huy vẫn có thể chỉ huy được, chỉ cần khoác lên mình lớp vỏ ngoài hào nhoáng là được."
Mikhail: "Các hạ! Đây không phải chuyện đùa, sau khi truy cứu trách nhiệm, ngài muốn..."
Lão Rokossovsky cắt ngang lời lão quản gia: "Mikhail, ông hầu hạ tôi bao nhiêu năm rồi?"
"Hơn bảy mươi năm rồi, từ khi sinh ra tôi đã sống trong trang viên của ngài, bắt đầu từ sáu tuổi đã làm được một số việc trong khả năng của mình."
Lão Rokossovsky gật đầu: "Vậy hẳn ông có thể hiểu được dụng ý của tôi chứ?"
"Xin ngài chỉ rõ." Mikhail nói.
Lão Rokossovsky thở dài: "Mikhail, Misha, ông không nhìn ra sao? Cuộc chiến này Ant đế quốc không nhất định thua, nhưng nếu Ant đế quốc thắng, quyền lực của giáo hội nhất định sẽ lên như diều gặp gió.
"Đến lúc đó, đám giáo sĩ thế tục kia sẽ không cần những quý tộc như chúng ta nữa. Vĩnh viễn không cần nữa!"
"Nhưng mà..." Mikhail có vẻ muốn bày tỏ ý kiến bất đồng.
"Không có nhưng nhị gì hết! Ngày chiến tranh kết thúc, kế hoạch thanh trừng những quý tộc cũ như chúng ta sẽ được kích hoạt.
"Đấn lúc đó thân phận quý tộc sẽ trở thành vật cản đường của Alyosha, thậm chí sẽ mang đến họa sát thân.
"Nhưng nếu tôi và hoàng thái tử cùng tử trận, hoặc chỉ mình tôi tử trận, hoàng thái tử còn sống, vậy tình huống sẽ khác!
"Các quý tộc sẽ biến tôi thành anh hùng dân tộc, để chống lại giáo hội đang bành trướng với tốc độ chóng mặt trong cuộc chiến này.
"Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, Alyosha đến lúc đó sẽ trở thành con trai của anh hùng dân tộc! Cộng thêm chiến công của bản thân cậu ấy, cậu ấy sẽ có được địa vị tối cao trong đế chế mới! Ông hiểu rõ chưa? Mikhaill"
Lão quản gia suy nghĩ một chút, chỉ có thể thừa nhận: "Ngài mưu tính sâu xa, tôi thật kém cỏi."
Lão Rokossovsky cười lớn: "Dù sao tôi cũng sắp tám mươi rồi, chết lúc nào cũng không có gì lạ. Vậy thì hãy để tôi được chết một cách hào hùng."
Mikhail: "Xin được chết cùng ngài."
"Không không không, Mikhail. Nếu ông chết theo tôi, những mối quan hệ kia của tôi sẽ truyền lại cho Alyosha thế nào đây? Không được, ông không thể chết, hơn nữa đêm nay phải lên máy bay, bay thẳng đến St. Yekaterinburg."
Lão quản gia tram mặc vài giây rồi nói: "Vậy tôi có nên đưa cậu chủ..."
"Cậu ấy là sĩ quan tham mưu, có trách nhiệm riêng của mình." Lão Rokossovsky xua tay: "Hơn nữa cho dù ở lại trong vòng vây, sĩ quan tham mưu cũng chưa chắc đã chết."
Lão quản gia Mikhail ấp úng.
Lão Rokossovsky hỏi: "Sao vậy? Muốn nói gì thì nói ra."
Mikhail: "Không, không có gì."
Lão Rokossovsky: "Vậy thì thay tôi đi liên lạc với đội quân cũ, tôi sẽ đích thân chỉ huy họ 一一”
Hẹn ngày mai
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận