Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 292: Mô phỏng không chiến

Chương 292: Mô phỏng không chiếnChương 292: Mô phỏng không chiến
Chương 292: Mô phỏng không chiến
Vương Trung mỉm cười.
Lúc hắn mới chơi War Thunder, trò chơi này chỉ có không chiến, Vương Trung cũng đến với trò chơi này vì không chiến, lúc đó hắn là một tên cuồng Đức, nên nick name trong game là Manfred von Richthofen, hay còn được biết đến với cái tên "Red Baron" (Nam tước Đỏ).
Lúc đó, chế độ chơi theo lịch sử của trò chơi được phân chia hoàn toàn dựa theo lịch sử thực tế, những người chơi Đức chỉ có thể chung đội với Nhật Bản và Ý, đối đầu với liên quân Mỹ, Anh, Liên Xô.
Vào thời điểm đó, người Mỹ vừa cho ra mắt một loại máy bay "Premium" (Mua băng tiền thật) có tên là XP-50, tốc độ leo cao rất nhanh, thường ngày luôn áp chế không quân Đức ở độ cao 1000 mét.
Vì vậy, Vương Trung đã rèn luyện được kỹ năng phòng thủ ở độ cao thấp cực kỳ tốt - không còn cách nào khác, không luyện tập được thì chỉ có nước bỏ game.
"Lần đầu tiên, chúng ta cứ tấn công đối đầu như thế này." Amelia vừa nói vừa cầm lấy mô hình máy bay Spitfire.
"Được!" Vương Trung vừa đáp lời vừa tinh nghịch đưa mô hình máy bay lên ngang ngực.
Amelia nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Vương Trung.
Tuy rằng Amelia cũng được coi là cao ráo, nhưng so với người cao lớn như Vương Trung thì vẫn có chút chênh lệch, cô phải giơ thẳng tay lên cao mới có thể mô phỏng được tình huống tấn công từ trên cao.
Vương Trung giả vờ như không nhận ra lý do tại sao cô lại nhíu mày.
Ngay sau đó, Amelia kéo một chiếc ghế qua, trực tiếp đứng lên, nâng mô hình máy bay lên cao hơn mô hình máy bay mũi vàng của Vương Trung.
Vương Trung vội vàng nói: "Cô thắng rồi! Được rồi, xuống đi, đứng trên ghế như vậy không thể mô phỏng được động tác máy bay di chuyển về phía trước."
Loại mô phỏng không chiến kiểu này, thông thường cần hai người cùng nhau di chuyển về phía trước để mô phỏng động tác máy bay tiến lên, không thể đứng im một chỗ được.
Vương Trung vừa nói vừa hạ thấp mô hình máy bay xuống, thấp hơn eo một chút.
Amelia: "Hanh động cố tình làm khó con gái vừa rồi của ngài, giống hệt như mấy cậu con trai lần đầu tiên đi trại hè vậy.
Liên hiệp Vương quốc có văn hóa trại hè, trẻ em trước khi đến trường đều sẽ tham gia trại hè lân đầu tiên để trải nghiệm cuộc sống tập thể.
Câu nói này của Amelia có ý mắng Vương Trung “Sao ngài lại giống như trẻ con mẫu giáo vậy".
Vương Trung cũng hơi ngại ngùng, vừa rồi hắn chỉ muốn trêu chọc Amelia một chút, không nghĩ gì nhiều. Cũng giống như bình thường hắn hay trêu Nelly, không ngờ Amelia lại không quen hắn.
Vương Trung: "Bắt đầu mô phỏng không chiến thôi, cô mau vào vị trí đi."
Amelia nâng mô hình máy bay lên cao hơn so với mô hình máy bay mũi vàng của Vương Trung, nói: "Tôi tấn công từ vị trí này, ngài định phản ứng như thế nào?”
Vương Trung: "Trước tiên tôi sẽ điều chỉnh góc cánh của cánh quạt, thay đổi tỷ lệ hòa trộn nhiên liệu. Điều chỉnh góc cánh đến..."
Amelia nghe Vương Trung đọc ra dữ liệu, kinh ngạc thốt lên: "Ngài... từng lái BF109 sao?”
Đương nhiên rồi, BF109 của tôi từng bắn hạ 1000 máy bay địch đấy! Tuy rằng vì tôi toàn chơi chế độ chơi theo lịch sử nên bắn hạ một người chơi được tính là hai mạng, nhưng dù sao cũng là 500 mạng đấy!
Amelia: "Góc cánh và tỷ lệ hòa trộn nhiên liệu mà ngài vừa nói chỉ có những người chơi BF109 lâu năm mới có thể điều chỉnh được!"
Vương Trung: 'À, là Vasili nói cho tôi biết! Cậu ấy... Cậu ấy từng thẩm vấn rất nhiều phi công của Prosenl"
Amelia: "Thẩm vấn phi công mà lại hỏi loại câu hỏi này sao?"
Vương Trung quyết định bỏ qua chủ đề này, bèn thúc giục: "Thôi được rồi, mau bắt đầu đi, nếu như tôi có động tác điều khiển vượt quá khả năng cơ động của BF109, thì có nghĩa là tôi đã vận dụng thuần thục động cơ và cánh quạt, phát huy 120% hiệu suất của máy bay."
Amelia: "Được rồi, vậy bây giờ tôi sẽ chuyển sang tấn công, tôi sẽ cho máy bay lộn vòng về bên phải -"
Vương Trung: "Tôi sẽ giữ nguyên hướng bay, hiện tại độ cao của tôi là 3000 mét."
Mũi máy bay của Amelia nhắm thẳng vào máy bay của Vương Trung: "Tôi đã nhắm vào máy bay của ngài rồi!"
Vương Trung: "Tôi cảm nhận được nguy hiểm, ngẩng đầu lên quan sát và phát hiện ra cô! Vì vậy, tôi sẽ nghiêng máy bay sang trái với tốc độ tối đa, né tránh góc bắn duy nhất của cô."
Amelia: "Tôi từ bỏ tấn công, kéo cần điều khiển để lấy lại độ cao, đồng thời nghiêng máy bay sang một bên để quan sát vị trí của ngài."
Vương Trung: "Tôi bay phẳng trở lại, leo lên với góc nhỏ để lấy lại tốc độ."
Amelia đắc ý nói: "Bây giờ tôi có thể dễ dàng tấn công vào đuôi máy bay của ngài, ngài không còn cơ hội nào nữa đâu."
Vương Trung cười nói: "Vậy thì cô đến đây đi!"
Amelia lắc đầu, tiếp tục nói: "Tôi kéo cần điều khiển, chuyển sang trạng thái truy đuổi, đồng thời bổ nhào xuống để lấy lại tốc độ đã mất khi vừa rồi chuyển hướng. Tôi sẽ đuổi kịp ngài."
Vương Trung: "Bây giờ tôi đã lấy lại được độ cao 3000 mét, tôi có đủ độ cao để thực hiện động tác bổ nhào! Bây giờ tôi sẽ bổ nhào xuống phía dưới máy bay của cô."
Cái gọi là "phía dưới máy bay" có thể hiểu một cách đơn giản là phần "gâm" máy bay, tất cả máy bay khi thực hiện động tác bổ nhào xuống phía dưới đều sẽ khiến máu đồn lên não phi công, rất dễ bị vỡ mạch máu.
Con người khi chịu gia tốc trọng trường dương (6G), máu sẽ dồn xuống chân, não bộ sẽ xuất hiện hiện tượng hoa mắt, chóng mặt do thiếu máu. Người bình thường khi chịu gia tốc 8G sẽ bị ngất xỉu, nhưng sau đó có thể tỉnh lại, các phi công được huấn luyện bài bản thậm chí có thể chịu được gia tốc 10G mới bị ngất.
Tuy nhiên, con người chỉ cần chịu gia tốc trọng trường âm khoảng 6G là mạch máu sẽ bị vỡ, hơn nữa đây là di chứng không thể phục hồi, nếu không được điều trị kịp thời sẽ dẫn đến tử vong.
Chính vì vậy, việc bổ nhào xuống phía dưới máy bay của đối phương là một chiến thuật thường được sử dụng trong không chiến, bởi vì như vậy, máy bay đối phương sẽ không thể bám theo ngay lập tức mà phải lộn vòng trước.
Để mô hình máy bay của mình có thể bổ nhào xuống phía dưới máy bay của Amelia, Vương Trung buộc phải điều khiển mô hình máy bay áp sát Amelia, gần như sắp chạm vào người cô, mô hình máy bay cũng lượn lờ trước ngực Amelia.
Nhưng lúc này, Vương Trung không còn tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện khác, hiện tại, lòng tự trọng của một phi công trong hắn đang trỗi dậy, hắn chỉ muốn phân định thắng bại với Amelia.
Amelia: "Tôi quyết định từ bỏ việc bám đuổi, tìm kiếm cơ hội mới."
Vương Trung thành tâm khen ngợi: "Một quyết định sáng suốt."
Máy bay chiến đấu trên không đều phải tiêu hao năng lượng, năng lượng này có thể là thế năng hấp dẫn, chủ yếu đến từ độ cao của máy bay, hoặc động năng, chủ yếu liên quan đến tốc độ của máy bay.
Vừa rồi, nếu như Amelia lựa chọn lộn vòng, sau đó kéo cần điều khiển bám theo động tác của Vương Trung, cô sẽ bị kéo vào vòng xoáy tiêu hao năng lượng, cuối cùng năng lượng của hai bên sẽ bằng nhau.
Mà từ bỏ công kích khôi phục độ cao và tốc độ là cách làm thông minh, bởi vì trong quá trình máy bay Vương Trung cơ động cũng tiêu hao năng lượng, Amelia không bám theo, chênh lệch năng lượng của hai bên liền được nới rộng.
Vương Trung hơi suy nghĩ, nói: "Tôi tiếp tục bay thẳng lên, khôi phục năng lượng. Lúc này phương hướng bay của chúng ta đã khác, cô không đuổi kịp tôi là có thể thoát ly tiếp xúc, cô sẽ không tìm được tôi nữa. Nếu như vậy tôi là phương phòng thủ thì thắng."
Thực chiến không phải trò chơi, không có biên giới bản đồ, máy bay của Vương Trung có thể bay mãi kéo dài khoảng cách. Máy bay chiến đấu đơn lẻ bây giờ còn không có radar, muốn tìm được một chiếc máy bay địch chạy trốn cách đó vài km nói dễ hơn làm.
Amelia: "Tôi biết, cho nên sau khi tôi khôi phục độ cao thì bay vòng trái, xác nhận vị trí của anh, sau đó cùng anh tiến lên, đồng thời bổ nhào tăng tốc."
Bổ nhào sẽ chuyển hóa thế năng độ cao thành động năng, cũng chính là gia tăng tốc độ của máy bay, cũng là thủ đoạn khôi phục năng lượng thường thấy trong không chiến năng lượng.
Vương Trung vừa muốn mở miệng, Amelia lại nhắc nhở hắn: "Tôi và anh chênh lệch độ cao kỳ thật đã được khuếch đại, như vậy tôi bổ nhào đuổi theo anh, luôn có thể đuổi kịp."
"Đừng vội." Vương Trung nói: "Tôi thấy cô bổ nhào theo, kiên nhẫn chờ đợi thời khắc cô bổ nhào xuống”
Amelia: "Bây giờ tôi sẽ bổ nhào, anh lại muốn phá S sao? Lần này anh không có độ cao, có thể sẽ đâm xuống đất!"
Vương Trung: "Đương nhiên không, tôi lựa chọn xoay cần điều khiển, chuyển sang bay vòng, né tránh đường bắn của cô. Cô muốn đi theo không?”
Đồng thời khi đặt câu hỏi, trên mặt Vương Trung là nụ cười trào phúng "Cô không dám.
Amelia cắn răng một cái: "Tôi đi theo! Nhớ kỹ, Spitfire cơ động không kém hơn 109!"
Vì vậy hai người bước vào không chiến truy đuổi.
Vương Trung: "Tốc độ của cô nhanh hơn tôi, sẽ vượt lên trước!"
"Tôi tiến vào đường bay High Yo-Yo. Hiện tại anh lại bị tôi đưa vào ống ngắm!" Vương Trung: "Vì vậy tôi chuyển sang lộn thùng phòng ngự, năng lượng của cô cao hơn tôi, hơn nữa hiệu suất leo cao của Spitfire không bằng 109, đặc biệt là ở dưới tình huống tốc độ cao hơn tôi, cô không theo kịp."
Trong lúc nói chuyện, máy bay trên tay hắn cũng cơ động, người cũng thuận thế đến phía sau lưng Amelia.
Hắn gân như nói khẽ bên tai cô gái: "Co thua. Lúc vào lộn thùng là thua rồi, cô quá nóng vội, nên thoát ly công kích, duy trì ưu thế năng lượng tiếp tục đuổi theo tôi, lặp lại vài lần tốc độ máy bay của tôi sẽ chậm như bị dính trên trời.'
Amelia lắc đầu: "Day là không chiến trong trạng thái cả hai bên đều biết rõ động hướng của đối phương, không thể tính được."
Vương Trung tiếp tục nói bên tai cô gái: "Không chiến thực sự, tôi chỉ cần một lần tiến vào vùng G âm của cô là cô sẽ không tìm thấy tôi nữa."
Amelia: "Tôi là phù thủy, bất kể anh ở nơi nào, tôi đều có thể tìm được anh một cách chính xác."
Vương Trung nhún vai, kéo giãn khoảng cách, hai tay giang ra: "Được rồi, nhưng lần này tôi thắng, cô không nhận tôi cũng không có cách nào.”
Amelia nhìn hắn cười nói: "Anh căn bản không phải nghe ngóng từ Vasili, anh đã nghiên cứu không chiến một cách bài bản, hơn nữa nghiên cứu chính là tài liệu mới nhất về trận không chiến trên bầu trời thủ đô của Liên Hiệp Vương Quốc."
Vương Trung: "Vậy thì cô quá đề cao tôi rồi, tôi là người đứng nhất từ dưới lên của học viện quân sự, hơn nữa còn là một tên công tử bột ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp."
Amelia: "Thật sao? Nếu anh đã kiên trì như vậy, vậy thì cứ coi như là như vậy đi. À, đúng rồi, tôi nghe nói Hợp Chủng Quốc phát minh một loại chiến thuật phối hợp song phi mới, vẫn luôn muốn được chiêm ngưỡng một chút, không biết ngài có thể biểu diễn một chút hay không?”
Vương Trung: "Tôi không biết chiến thuật song phi nào cả, hoàn toàn không biết."
Kỳ thực hắn biết, đó là Scissors, Hợp Chủng Quốc dựa vào chiến thuật này mà đánh cho Zero của Nhật Bản tan tác.
Amelia nhìn Vương Trung, cười như không cười, lúc này thông tin liên lạc tham mưu đi vào, chào theo nghi thức quân đội: "Báo cáo! Lữ đoàn 393 và trung đoàn pháo tự hành chống tăng đã đổ bộ thành công lên bãi biển, hiện đang tiến công cảng Mocha theo kế hoạch!"
Vương Trung siết chặt nắm tay: "Tốt! Quá tốt! Chúng ta đã vượt qua cửa ải đầu tiên! Tiếp theo phải xem xe tăng của địch phản công lúc nào. Trong quân địch có cả một đơn vị quân Prosen chính quy, bọn chúng nhất định sẽ phản kích!"
Pavlov: "Lực lượng pháo chống tăng đến từ Sư đoàn 225, là một đơn vị dày dạn kinh nghiệm, theo kế hoạch thì hiện tại bọn họ đang thiết lập vị trí phòng thủ ở khu vực này, chuẩn bị chặn đánh lực lượng xe tăng của địch."
Lúc này, Benjamin, một vị thượng tá của Liên Hiệp Vương Quốc, có chút lo lắng: "Xe tăng Matilda của chúng ta dù là đời một cũng có giáp tốt, liệu pháo 57mm có chống đỡ nổi không?"
Vương Trung: "Yên tâm đi, loại pháo 57mm này thậm chí còn có sức xuyên giáp tốt hơn cả pháo chống tăng 76,2mm được trang bị phổ biến, đừng nói là Matilda, cho dù Churchill đến cũng có thể bắn vào điểm yếu." (Hết chương) Chuong 293: Phong thu dau cau
Karamazov ném xeng công binh xuống, ngồi lên chiếc ZIS-30, thở hổn hển.
Anh đã đào xong hầm hào có thể giấu kín chiếc ZIS-30, nhưng nói thật, anh không cảm thấy nó có ích lợi gì.
ZIS-30 vốn đã là một khẩu pháo rất nhỏ gọn, chỉ cần chất thêm ít cỏ lên trên, nhìn từ xa căn bản không thể phát hiện ra.
Đặt pháo vào trong hầm hào chỉ khiến cho khẩu pháo vốn đã rất khó bị phát hiện trở nên càng thêm khuất bóng. Nhưng ngụy trang là vậy, kẻ địch không nhìn thấy là không nhìn thấy, một thứ vốn đã rất khó bị phát hiện, nay lại càng khó bị phát hiện hơn, cảm giác như đang làm việc thừa thãi.
Pháo thủ nạp đạn hỏi Karamazov: "Anh nói xem, quân địch có phản công không? Nếu bọn chúng không phản công, chẳng phải chúng ta lãng phí thời gian sao? Đi theo lính thủy đánh bộ tấn công, còn có thể bắn phá boongke gì đó, phát huy tác dụng."
Karamazov lấy ra sợi thuốc lá, lại lấy một tờ báo xé một góc, bắt đầu cuốn thuốc lá, vừa cuốn vừa đáp: "Tấn công cảng biển có pháo hạm của khu trục hạm yểm trợ, không cần chúng ta phải lo lắng."
"Nói là pháo hạm, lúc mới đến Abadan, tôi đã lên khu trục hạm xem qua, cỡ nòng cũng gần giống của chúng ta, chỉ khác là được thay bằng pháo bắn nhanh, bắn liên tục, giống như súng máy. Mấy cái khu trục hạm đó tuy được gọi là khu trục hạm, nhưng kỳ thực chỉ là tàu tuần tra bảo vệ bờ biển của hải quân chính quy, chỉ để tuần tra cảng mà thôi."
Nội Hải đúng như tên gọi, nằm hoàn toàn trong đất liền, tàu chiến từ bên ngoài muốn vào phải đi trên cạn, cho nên kích thước không thể quá lớn.
Đế quốc Ant có nhà máy đóng tàu ở khu vực ven Nội Hải, hoàn toàn có thể đóng tàu chiến lớn, nhưng họ cân nhắc rằng đóng quá lớn cũng vô dụng, chỉ cần lớn hơn tàu chiến của những quốc gia ven Nội Hải khác là đủ.
Dần dà, tàu chiến lớn nhất trên Nội Hải biến thành những "thiết hạm nước nông" như vậy.
Cho nên Rokossovsky đã từng đề xuất một phương án yểm trợ hỏa lực, dùng tàu chở hàng cỡ lớn cải tạo thành tàu yểm trợ hỏa lực, trên boong bố trí đầy lựu pháo 152mm của lục quân, hoặc là rocket Katyusha.
Nhưng phương án này cuối cùng đã bị hủy bỏ do số lượng tàu chở hàng cỡ lớn có thể sử dụng để vận chuyển trên Nội Hải có hạn.
Tóm lại, những "khu trục hạm' của hải quân Nội Hải không thể không gánh vác trọng trách yểm trợ hỏa lực, liều chết xông vào cảng, dùng pháo hạm bắn thẳng vào quân phòng thủ.
Karamazov cuốn xong điếu thuốc, ngậm vào miệng bắt đầu mò diêm.
Pháo thủ nạp đạn tiện tay lấy hộp diêm ra, rút một que quet lửa.
Karamazov chủ động ghé vào, châm lửa cho điếu thuốc lá tự cuốn, rít một hơi dài, sau đó nhả ra một vòng khói.
Anh nhìn vòng khói từ từ bay lên cao, tan biến trong ánh nắng lúc bảy giờ sáng.
Lúc này, từ phía bắc vọng lại tiếng pháo.
Karamazov: "Bên phía cảng đã khai hỏa, quân địch dù có ngu ngốc đến đâu thì lúc này cũng nên phản công rồi."
Pháo thủ nạp đạn: "Nhưng... Quân Balath ở đầu cầu bị đánh cho tan tác, bị chúng ta dùng đạn xuyên giáp đánh cho hồn bay phách lạc, bây giờ chắc bọn chúng cũng không còn dũng khí phản công đâu nhỉ?"
"Ừ, chỉ có quân Balath thì chắc là không dám phản công." Karamazov lại nhả ra một vòng khói, nhìn về phía thành phố qua làn khói.
Tuy gọi là thành phố, nhưng Karamazov không nhìn thấy bất kỳ tòa nhà nào cao quá ba tầng, ngay cả nhà hai tầng cũng rất ít, lại càng không có tòa nhà bê tông cốt thép nào, thậm chí nhà gạch đỏ cũng chỉ có vài căn.
Karamazov: "Nơi khỉ ho cò gáy này, nếu không phải có tuyến giao thông quan trọng, tôi đoán chừng các bên đều chẳng thèm chiếm đóng."
Vừa dứt lời, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn pháo chống tăng cưỡi mô tô chạy một mạch đến, hét lớn: "Đội quan sát nhìn thấy khói bụi, quân địch chắc sắp đến rồi, chuẩn bị chiến đấu!"
Karamazov hét lên: "Den thật à? Là xe tăng sao? Đừng có lại là một đám ky binh đấy nhé!"
"Nếu là ky binh, đại đội súng máy mà lính thủy đánh bộ để lại sẽ lo liệu bọn chúng, không cần anh phải lo, Karamazov. Nhiệm vụ của chúng ta là đối phó với xe tăng, nhớ kỹ tờ sơ đồ điểm yếu của xe tăng Matilda tôi phát cho các anh, đây là kết quả tổng hợp từ dữ liệu do chính chúng ta thử nghiệm và dữ liệu do Liên Hiệp Vương Quốc cung cấp, chắc là hữu dụng."
Karamazov phẩy tay, ra hiệu mình đã biết.
Tiểu đoàn trưởng cưỡi mô tô rời đi.
Pháo thủ nạp đạn lấy sơ đồ ra: "Muốn xem không?"
Karamazov lắc đầu: "Tôi xem rồi, thật sự đã xem rồi. Tôi biết phải đánh vào đâu mới có thể xử lý được cái loại mai rùa của Liên Hiệp Vương Quốc đó. Anh có tin là thứ đó di chuyển trên chiến trường với tốc độ ngang với bộ binh không?”
"Ngang với bộ binh?" Pháo thủ nạp đạn kinh ngạc.
"Ừ, có lẽ vì thế mà nó mới được gọi là xe tăng bộ binh."
Vừa dứt lời, Karamazov đã nhìn thấy khói bụi từ xa.
Dưới ánh mặt trời, cột bụi bốc lên rất rõ ràng.
Hắn ném đầu lọc thuốc lá xuống đất, dùng giày quân đội dẫm tắt, sau đó hét lớn: "Nạp đạn xuyên giáp, nhanh lên! Quân địch đến rồi!"
Những chiếc xe khác bên cạnh cũng lần lượt vào vị trí chiến đấu, bầu không khí vốn đang rất thoải mái bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Phía xa, khói bụi càng lúc càng dày đặc, thậm chí che khuất một phần thành phố.
Lúc này, tiểu đoàn trưởng lại cưỡi mô tô quay lại, vừa đi vừa hét: "Nhìn cột khói bụi này là biết không phải ky binh rồi, trận chiến khó khăn sắp tới roi anh em! Xe tăng bắn trúng chúng ta là tiêu đời! Không bắn trúng cũng có thể khiến chúng ta choáng váng! Chúng ta chỉ có thể tranh thủ nổ súng trước khi quân địch phát hiện ra vị trí của chúng ta, liên tục nổ súng!"
Chiếc mô tô của tiểu đoàn trưởng chạy vụt qua trước mặt Karamazov.
Karamazov nhìn chằm chằm bóng lưng tiểu đoàn trưởng một lúc, đợi đến khi chắc chắn hắn đã đi xa mới mở hộp vật tư dự phòng bên cạnh vị trí chiến đấu, lấy kính viễn vọng ra quan sát về phía quân địch.
Chiếc kính viễn vọng này là chiến lợi phẩm thu được trước đó, theo quy định quân đội phải nộp lên trên, sau đó sẽ do đơn vị căn cứ theo nhu cầu của từng bộ phận mà phân phối.
Nhưng Karamazov đã giữ lại chiếc kính viễn vọng thu được trái phép này, lý do cũng rất đường hoàng: "Tướng quân Rokossovsky yêu cầu pháo chống tăng "Xoáy Nước" phải bắn xuyên và phá hủy xe tăng của địch ở khoảng cách 1800 mét, vậy thì những khẩu pháo chống tăng tự hành của chúng ta cũng nên làm được như vậy. Không có kính viễn vọng, làm sao tôi có thể trinh sát địch ở khoảng cách 1800 mét?"
Lý do này của anh ta đã thuyết phục được những người khác trong đại đội, chỉ có điều là không dám nói cho tiểu đoàn trưởng biết.
Karamazov sử dụng chiếc kính viễn vọng Zeiss thu được, quan sát quân địch đang lao tới: "Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc... Hai mươi chiếc, tổng cộng hai mươi chiếc Matilda, hơn nữa còn ở phía sau đội hình, đi cùng với bộ binh. Phía trước toàn là xe tăng hạng nhẹ Crusader.'
Liên Hiệp Vương Quốc gọi là xe tăng tuần dương.
Karamazov quan sát những chiếc xe tăng hạng nhẹ đó một lúc, rồi nghi ngờ hỏi pháo thủ nạp đạn: “Cậu có nhớ trên tài liệu nói xe tăng hạng nhẹ Crusader nặng bao nhiêu không?”
Pháo thủ nạp đạn nhún vai: "Không nhớ rõ, hình như cũng gần tương đương với dòng BT của chúng ta?
Karamazovy: "Vậy tại sao chúng chạy chậm như vậy? Chẳng lẽ động cơ của chúng rất tệ? Nhưng tôi nhớ kỹ thuật động cơ của Liên Hiệp Vương Quốc tiên tiến hơn chúng ta mà? Không quân của chúng ta còn đang sử dụng động cơ do công ty Rolls-Royce của họ cấp phép sản xuất đấy."
"Chạy chậm lắm sao?" Pháo thủ nạp đạn không có kính viễn vọng, không nhìn thấy rõ tình hình cụ thể, chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía cột khói bụi đang lao tới.
Tầm nhìn của kính viễn vọng Karamazov dõi theo một chiếc Crusader: "Phải, rất chậm, có lẽ chỉ nhanh hơn tốc độ việt dã của T-34 một chút. Chẳng lẽ bọn chúng lắp bộ giới hạn tốc độ cho xe tăng? Nhưng tại sao lại làm vậy?"
"Để bắn chính xác hơn khi đang di chuyển?" Pháo thủ nạp đạn hai tay một cái.
"Đừng nói nữa, bọn chúng đã đi qua vật chuẩn, sắp vào tâm bắn rồi!" Karamazov hạ kính viễn vọng xuống, ghé sát mắt vào kính ngắm pháo, nhắm vào một chiếc Crusader đang dẫn đầu.
Hắn bóp cò.
Trên lớp giáp của chiếc Crusader tóe lên tia lửa, trúng rồi!
Sau đó, chiếc Crusader vẫn bình an vô sự, tiếp tục tiến về phía trước!
Viên đạn pháo vừa rồi đã phát nổ sau lưng chiếc xe tăng Crusaderl
Karamazov kinh ngạc: "Xuyên thấu quá mức?”
Xuyên thấu quá mức là chỉ khả năng xuyên giáp của đạn xuyên giáp vượt xa khả năng phòng thủ của mục tiêu, khiến cho viên đạn pháo xuyên qua mục tiêu như xuyên qua một tờ giấy, rôi mới phát nổ ở phía bên kia.
"Chờ đãi! Đừng lắp đạn xuyên giáp nữa, lắp đạn nổ mạnh! Vừa hay lúc đổ bộ, đạn xuyên giáp tiêu hao nhiều, đạn nổ mạnh cũng chẳng dùng đến mấy!"
Pháo thủ nạp đạn bất đắc dĩ phải lôi viên đạn đã được nhét vào nòng pháo ra, sau đó nhét vào một viên đạn nổ mạnh.
Karamazov bóp cò.
Lần này, chiếc Crusader đó đã phát nổ, tháp pháo bay thẳng lên trời.
Karamazov cười lớn: "Tốt! Tiếp tục dọn dẹp đám xe tăng hạng nhẹ Crusader! Nạp đạn nhanh!"
Lúc này, toàn bộ 30 khẩu ZIS-30 trong tiểu đoàn đều đang khai hỏa, nhưng rất nhiều người không nhận ra lớp giáp của xe tăng Crusader quá mỏng so với pháo 57mm, rất nhiều tổ pháo vẫn ngoan cố sử dụng đạn xuyên giáp.
Cũng có những chiếc Crusader sau khi trúng đạn xuyên giáp thì bốc khói đen nghi ngut sau đó một đám lính xe tăng chui ra chạy tán loạn.
Trận pháo kích kéo dài vài phút, đội hình tiên phong của quân địch đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, số còn lại đều quay đầu bỏ chạy.
Điều đáng nói là, tất cả xe tăng Crusader dường như đều không có ý định phản kháng, hoàn toàn không bắn một phát nào về phía trận địa pháo chống tăng.
Còn những chiếc Matilda thì mãi đến khi Crusader chạy hết vẫn chưa thấy xuất hiện.
"Thay đạn xuyên giáp!" Karamazov lại cầm lấy kính viễn vọng quan sát hạ lệnh như the"Cao Bao Đạn đoán chừng không làm gì được Matilda."
Lúc này toàn bộ trận địa đều an tĩnh lại, tất cả mọi người đang chờ xe tăng Matilda tiến vào tâm bắn.
Nhưng mà tốc độ việt dã của thứ đồ chơi trừu tượng này giống hệt bộ binh, bò suốt bảy phút cũng không đến bên cạnh đống xác của những chiếc xe tăng Crusader kia.
Rốt cuộc, Karamazov không nhịn được nữa, hắn lợi dụng kính ngắm điều chỉnh thước ngắm, nhắm ngay một chiếc Matilda liền khai hỏa!
Đạn pháo rơi xuống chính diện Matilda với góc độ khá lớn, trực tiếp bị bật bay.
Karamazov mắng to.
Tên lính nạp đạn an ủi hắn: "Quá xa, năng lượng đạn pháo giảm xuống rất nhiều."
"Ngươi cũng biết cái từ năng lượng này à!" Karamazov chế nhạo.
Tên lính nạp đạn: "Tôi cũng lên trường học đêm do tướng quân mở đấy! Tôi rất muốn tiến bộ, anh bạn!"
Karamazov không trả lời, tiếp tục quan sát nơi xa, chờ đợi những tên chậm chạp này tiến vào tâm bắn hiệu quả.
Năm phút sau, chiếc Matilda đầu tiên vượt qua mục tiêu.
Karamazov lập tức buông kính viễn vọng xuống, dán mắt lên kính ngắm, cẩn thận nhắm chuẩn, điều chỉnh thước ngắm, khai hoal
Mặt chính diện của xe tăng Matilda xuất hiện tia lửa, ngay sau đó xe tăng dừng lại, phía sau thân xe bốc lên khói đặc. Kíp lái xe tăng vội vàng chạy ra khỏi xe tăng, chạy trốn tứ tán.
Karamazov nắm tay: "Được! Đạn xuyên giáp cũng có hiệu quả với thứ này! Nạp đạn nhanh!"
Những khẩu ZIS-30 khác cũng đã nổ súng, lần này, đám xe tăng hạng nặng - xe tăng bộ binh chỉ kiên trì được hơn một phút, sau đó bắt đầu lùi lại. Karamazov: "Nhanh lên! Nhanh lên! Chúng sắp ra khỏi tâm bắn hiệu quả của chúng ta rồi! Nhanh lên!" "Hết đạn xuyên giáp rồi!" Tên lính nạp đạn hét lớn,'Vừa rồi trên bãi cát ngài bắn nhiều quái" Karamazov võ đùi, cũng không biết đang mắng ai: 'Chết tiệt!"
(Hết chương) Chuong 294: Tran chien cang Mocha
Trong lúc cuộc chiến diễn ra, bến cảng cũng đang trong tình trạng hỗn chiến.
Lữ trưởng Lữ đoàn 393, Aromeyey, đặt sở chỉ huy của mình trên một tháp nước bên ngoài khu vực cảng, dùng ống nhòm quan sát tình hình bên trong.
"Đây không giống với ý chí kháng cự của quân Balath, lúc đổ bộ, Ngự lâm quân Balath đã bị lực lượng pháo chống tăng dùng đạn xuyên giáp dọa cho chạy mất dép." Aromeyev buông kính viễn vọng xuống, quay đầu hỏi sĩ quan phụ tá: "Bắt được tù binh nào chưa? Mang đến đây, tôi muốn thẩm vấn."
"Chưa có, thưa Thiếu tướng. Ý chí chiến đấu của kẻ địch vô cùng ngoan cường, cho dù bị thương cũng sẽ tiếp tục chống trả." Sĩ quan phụ tá báo cáo.
Lữ đoàn trưởng quân đoàn tuyên úy nói: "Ý chí chống cự cao như vậy, có khi nào là cận vệ của hoàng gia không?”
Aromeyev suy nghĩ một chút rồi nói: 'Mang một thi thể đến đây, tôi có linh cảm không lành."
Rất nhanh, một thi thể được đưa đến, đặt trước mặt Aromeyev.
Vị Thiếu tướng ngồi xổm xuống, lật mũ của thi thể lên.
Mái tóc vàng óng hiện ra dưới ánh mặt trời.
Aromeyevy: "Người Balath... có tóc vàng sao?”
Vị Lữ đoàn trưởng lắc đầu: "Có, tuy số lượng không nhiều, nhưng đúng là có."
Lúc này, người trung sĩ mang thi thể đến nói: "Nhưng mà, những tên lính Balath bị chúng ta giết, tất cả đều có tóc vàng. Sáng nay, những tên lính chạy trốn từ bãi biển mà chúng ta tóm được, chẳng có tên nào tóc vàng cả, thưa Thiếu tướng!"
Aromeyev ngẩng đầu nhìn trung sĩ, hỏi: "Những người Balath' này, chúng nói tiếng gì? Có phải tiếng Prosen không?"
Trung sĩ lắc đầu: "Chúng tôi không biết."
"Sao lại không biết được!" Aromeyev gắt lên,Các cậu nghe tiếng Prosen nhiều như vậy trên chiến trường rồi, còn không nhận ra được nữa sao?"
Trung sĩ: "Phải nói là, nó rất giống tiếng Prosen, nhưng chúng tôi chưa từng nghe tiếng Balath, không có cách nào so sánh. Hơn nữa, chúng tôi cũng không có ai biết tiếng Prosen, không thể chắc chắn đó là tiếng Prosen, ngôn ngữ của các nước phương Bắc cũng rất giống với tiếng Prosen."
Aromeyev: "Cậu biện luận cũng có lý đấy, thôi bỏ đi, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, khi chiến đấu với chúng, cậu có cảm giác giống như đang đánh nhau với người Prosen không?”
"Có." Trung sĩ trả lời rất dứt khoát,'Nhưng mà, vũ khí mà chúng sử dụng đều là súng tiểu liên Sten và súng máy hạng nhẹ Bren, còn có cả súng ngắn Makarov, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bắn đặc trưng của súng máy Prosen."
Vị Lữ đoàn trưởng nói với Aromeyev: "Xem ra chúng ta đã gặp phải quân Prosen cải trang thành quân Balath rồi, chả trách bến cảng lại khó đánh chiếm đến vậy."
Lúc này, từ phía khu vực cảng vọng đến tiếng bắn của pháo phòng không.
Aromeyev lập tức nhận ra đó là pháo phòng không trên tàu khu trục: "Rõ ràng tàu chiến đã hỗ trợ chúng ta như vậy rồi mà vẫn chưa đánh hạ được! Tướng quân Rokossovsky rất tin tưởng chúng tal Truyền lệnh cho tôi, bất kể kẻ địch là Prosen hay Balath, xông lên đánh giáp lá cà cho tôi, trước khi tàu của tướng quân nhìn thấy bến cảng, nhất định phải chiếm được bến cảng!"
Vừa dứt lời, người trung sĩ lúc nãy lại nói: "Báo cáo Thiếu tướng! Công trình ở bến cảng đều là bê tông cốt thép, pháo hạm không thể làm gì được chúng. Chúng tôi cần hỗ trợ hỏa lực trực tiếp! Nếu không thương vong sẽ rất lớn!"
Aromeyev: "Các cậu không có bom bao sao? Bộ binh hải quân chúng ta chưa bao giờ là loại quân đội không có pháo thì không thể công kích! Đánh bom cho tôi!"
Ngay sau đó, từ phía khu vực cảng truyền đến tiếng nổ lớn.
Aromeyev nhíu mày: "Khẩu pháo này nghe có vẻ cỡ nòng không nhỏ, là của địch hay của ta vậy?"
Vị Lữ đoàn trưởng: "Có lẽ là của chúng ta, cậu nghe kìa, pháo hạm vẫn đang bắn phá, nếu như địch khai hỏa với tàu chiến, với lớp vỏ mỏng manh của tàu khu trục, thì việc bắn phá đã dừng từ lâu rôi."
Aromeyev giơ ống nhòm lên, nhìn về phía khu vực cảng với vẻ nghi hoặc, đáng tiếc là các công trình ở bến cảng đã che khuất tầm nhìn, hắn không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra ở phía bến tàu.
Mười lăm phút trước, tuyến đường vào cảng Mocha.
Trung tá Yusov hét lớn với thuyền trưởng tàu vận tải: "Ông không thấy sao? Công trình ở bến cảng đều làm bằng bê tông, mấy khẩu pháo của tàu khu trục không thể làm gì được chúng! Bộ binh hải quân cần hỏa lực của pháo 100mm"
Thuyền trưởng lắc đầu: 'Không được, không được, thủy thủ của tôi còn phải vận chuyển tiếp tế! Sau khi quân viễn chinh đánh bại Balath, chúng ta còn phải vận chuyển vật tư cho quân Đồng minh, bây giờ tìm đâu ra những thủy thủ lành nghề như vậy, tôi không thể để tàu cập cảng khi kẻ địch vẫn đang kiểm soát bến tàu!
"Chiếc tàu này cũng rất quý giá, ông biết trên toàn bộ nội hải có bao nhiêu chiếc như vậy không? Không được, không thể mạo hiểm!"
Trung tá Yusov rút súng lục ra, chĩa vào trán thuyền trưởng: "Tôi nghi ngờ ông là gián điệp của Prosenl"
"Ông cứ việc nghi ngời" Thuyền trưởng không hề nhượng bộ,'Điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và ông là, tôi biết phân biệt nặng nhẹ! Bỏ mạng chiếc tàu này và những người thủy thủ chỉ để đánh chiếm cảng Mocha thì thật không đáng!"
Trung tá Yusov: "Nếu không chiếm được cảng Mocha, thì sẽ không có bất kỳ tuyến đường tiếp tế nào!"
"Ông đang cường điệu hóa vấn đề đấy, tôi biết rõ thực lực của quân Balath, chúng chắc chắn không thể nào thủ được!" Thuyền trưởng vẫn không chịu nhượng bộ, thậm chí còn tiến lên một bước, để họng súng in hẳn trên trán mình.
Lúc này, Lữ đoàn trưởng quân đoàn tuyên úy của Lữ đoàn xe diệt tăng số 225 tiến lên, một tay giữ lấy súng của Trung tá Yusoy, tay kia giữ lấy vai thuyền trưởng, tách hai người ra, đồng thời cướp luôn khẩu súng.
Trung tá Yusov trừng mắt nhìn Lữ đoàn trưởng: "Ông lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy?"
Lữ đoàn trưởng: "Chuyện đó đừng lo! Tôi có một ý hay. Thuyền trưởng, xe diệt tăng của chúng tôi có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách 1800 mét! Liệu có thể dọn dẹp một khoảng trống trên boong tàu của ông, dùng gỗ hoặc thứ gì đó để dựng một cái bệ, để xe diệt tăng có thể leo lên đó không?"
Thuyền trưởng quay đầu nhìn chiếc xe diệt tăng được cố định trên boong tàu: "Xe này nặng bao nhiêu? 30 tấn? Vậy thì có thể làm một cái bệ, nhưng chỉ có một chiếc thì cũng chẳng thay đổi được gì?"
"Có thể!" Trung tá Yusov lại hào hứng,'Đạn pháo 100mm của chúng tôi, bên trong có 6kg TNT, bê tông cốt thép cũng không chịu nổi! Một phát bắn trúng, những kẻ bên trong sẽ choáng váng trong một phút."
Thuyền trưởng nhìn về phía bến tàu dày đặc tiếng súng, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: "1800 mét Không được gần hơn! Để lính xe tăng của ông và thủy thủ của tôi cùng làm cái bệ!"
Trung tá Yusov quay đầu hét lớn: "Nghe thấy chưa? Nhanh lên! Misha, tổ lái của cậu đâu, bắn đi! Bắn trượt thì đi hốt phân cho tôi!"
Mọi người trên tàu vội vã bắt tay vào làm việc, thuyền trưởng giám sát một lúc rồi nói với thuyền phó: "Cậu chỉ huy việc dựng bệ và đưa xe tăng vào vị trí, tôi lên đài chỉ huy để điều khiển tàu vào cảng."
Thuyền phó: "Yên tâm giao cho tôi."
Sau mười phút vật lộn, cuối cùng một chiếc xe diệt tăng cũng được đưa lên bệ, do kíp lái mà Trung tá Yusov chỉ định điều khiển.
Tham mưu trưởng Lữ đoàn còn cho người lắp đặt một kính ngắm pháo binh bên cạnh xe diệt tăng, để quan sát dữ liệu mục tiêu.
Người quan sát lớn tiếng báo cáo: "Khoảng cách đến bến tàu là 1700 mét! Khoảng cách đến tòa nhà văn phòng tổng hợp do quân địch chiếm đóng là 1850 mét, có thể bắn!"
Trung tá Yusov đứng bên cạnh kính ngắm pháo binh, căng thẳng dùng ống nhòm quan sát tòa nhà cao tâng kia.
Đột nhiên, xe diệt tăng khai hỏa, khói thuốc súng và luồng khí dữ dội từ nòng pháo thổi bay mũ của Trung tá Yusov.
Vị Trung tá không thèm quan tâm đến điều đó, sự chú ý của hắn dồn cả vào tòa nhà cao tầng trong ống nhòm.
Một giây sau, một dãy cửa sổ ở tâng một của tòa nhà đồng loạt phụt ra khói mù, rõ ràng là đạn pháo đã xuyên qua một cửa sổ nào đó và phát nổ bên trong.
Sóng xung kích từ vụ nổ khiến cả nửa tòa nhà rung chuyển, bụi bay mù mịt, trông như thể bề mặt bê tông đột nhiên được phủ thêm một lớp màng bảo vệ.
Cửa sổ cuối cùng còn sót lại trên tâng hai vỡ tan thành vô số mảnh, rơi xuống nền đất đầy bụi.
"Tuyệt!" Trung tá Yusov hét lớn,'Tiếp tục bắn! Giết chết lũ rùa rụt cổ đó cho tôi!"
Vừa dứt lời, phát bắn thứ hai đã được khai hỏa.
Lần này, mục tiêu là khu vực cầu thang ở giữa tòa nhà văn phòng, đạn pháo bắn trúng tâng hai, khói bụi bao trùm lấy tâng một và tầng ba.
Súng máy hạng nhẹ Makarov vốn đang bắn dữ dội bỗng im bặt, trên thực tế, tất cả hỏa lực từ tòa nhà đều đã ngừng bắn.
Trung tá Yusov nhìn thấy những người lính bộ binh hải quân mặc quân phục màu đen, tay lăm lăm súng tiểu liên PPSh, xông đến tòa nhà, ném lựu đạn vào từng cửa sổ. "Đừng bắn nhầm vào bộ binh hải quân, chuyển mục tiêu! Chuyển mục tiêu!" Trung tá hét lớn,'Xoay xe sang trái 10 độ, có một tòa nhà hai tâng vẫn đang bắn!"
Lập tức có một người lính trèo lên xe diệt tăng, hét lớn vào trong khoang lái: "Xoay trái 10 độ, mục tiêu là tòa nhà hai tâng!"
Chiếc xe diệt tăng xoay 10 độ, nòng pháo chĩa vào tòa nhà hai tầng kia.
Phát bắn đầu tiên trúng vào bức tường bên ngoài của tòa nhà, khói bụi từ vụ nổ bao trùm gần như toàn bộ tòa nhà.
Súng máy và súng trường đang khai hỏa đều ngừng bắn, có lẽ những kẻ bên trong đều đã bị chấn động.
Lực lượng bộ binh hải quân nấp sau bức tường thấp đối diện tòa nhà lập tức xông ra, lao về phía tòa nhà, không lãng phí một giây nào khi kẻ địch còn đang choáng váng.
Yusov rất vui mừng: "Chuyển mục tiêu, không cần di chuyển xe, nhà kho lớn có số 2 kial Tầng hai nhà kho đang bắn, khai hỏa!"
xe diệt tăng nổ súng, lần này cũng bắn trúng tường ngoài nhà kho, bụi bay mù mịt khiến xạ giới của súng máy địch bị che khuất hoàn toàn.
Lực lượng bộ binh hải quân bất ngờ được "màn khói" che chắn, lập tức xông lên, lao vào làn khói.
Yusov: "Tốt! Mục tiêu tiếp theo!"
Aromeyev không nhìn thấy tình hình chiến đấu bên trong cảng, nhưng hắn có thể nghe thấy sau mỗi tiếng pháo, tiếng súng máy lại thưa dần.
Bộ binh hải quân cũng được trang bị súng máy, nhưng đều là loại súng máy Maxim cồng kênh, có bánh xe và tấm chắn, không tiện sử dụng khi tấn công, nên bộ binh không thích dùng lắm.
Vì vậy, tiếng súng máy yếu dần chứng tỏ kẻ địch đã bị thiệt hại nặng.
"Tuy tôi không biết là ai đang bắn, nhưng hãy nhớ nhắc nhở tôi, sau này phải đề nghị trao tặng Huân chương Sao Vàng cho người đó." Aromeyev nói với vị Lữ đoàn trưởng.
Lữ đoàn trưởng: "Yên tâm đi. Nhưng tôi nghĩ, sau sự kiện này, vị anh hùng đó chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều lời khen ngợi, cho dù chúng ta không đề nghị thì cũng sẽ có người khác đề nghị trao tặng Huân chương Sao Vàng cho anh ta."
"Vậy thì càng phải đề nghị chứ sao? Nếu không sẽ khiến người ta nghĩ hải quân và lục quân chúng ta có hiêm khích với nhau!"
Lúc này, một người lính liên lạc đạp xe đạp lao đến, hét lớn: "Báo cáo! Dưới sự phối hợp của xe diệt tăng trên tàu, chúng ta đã hoàn toàn kiểm soát bến tàu số hai, tàu vận tải có thể cập cảng!"
Aromeyev gật đầu, nói với sĩ quan phụ tá bên cạnh: "Bắn pháo hiệu, cho phép tàu vận tải cập cảng!"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận