Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 321: Hành trình bay đến Hợp Chung Quốc
Chương 321: Hành trình bay đến Hợp Chung Quốc
Sau đó Vương Trung còn ở lại Balath vài ngày, chủ yếu là xử lý một số "Công việc ngoại giao" mà Vương Trung phải tự mình ra mặt.
Dù sao tổng chỉ huy bên phía Liên Hiệp Vương Quốc là Thượng tướng Oginlek, Ant bên này cũng phải cử một vị thượng tướng tương xứng.
Chờ đến khi những thủ tục rườm rà này kết thúc, Vương Trung lập tức đáp máy bay trở về St. Yekaterinburg.
Vương Trung vừa mới đến cổng chính tòa nhà chính của trang viên Rokossovsky, đã nghe thấy từ tâng hai truyền đến tiếng khóc lớn vang dội.
Thật ra Vương Trung rất ghét tiếng trẻ con khóc, hồi Vương Trung học cấp hai, người chú tư trong nhà đã dụ dỗ Vương Trung: 'Đến chăm sóc em họ giúp chú một kỳ nghỉ hè, chú cho cháu hai nghìn tệ."
Thế là Vương Trung đồng ý, sau đó liền hối hận.
Cuối cùng tiền thì kiếm được, nhưng còn chưa kịp tiêu thì đã bị người trong nhà lấy đi, lý do là "Giúp con giữ đến khi học đại học thì đưa lại".
Vì vậy, cả kỳ nghỉ hè năm đó Vương Trung chỉ nhớ mỗi tiếng khóc không dứt của đứa trẻ, cùng với tính cách thất thường của nó.
Hiện tại, nghe thấy tiếng con trai khóc lớn, Vương Trung lập tức nhíu mày, ký ức không vui lại ùa về.
Nhưng tiếng khóc rất nhanh sau đó đã ngừng lại.
Lúc này Vương Trung mới đưa mũ quân đội và áo khoác cho quản gia, nhẹ nhàng bước lên lầu.
Vương Trung nhìn thấy con trai đang ngủ ngon trong lòng Lyudmila.
Lyudmila nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, lập tức mỉm cười: "Anh về sớm hơn so với dự kiến."
Vương Trung: "Anh nóng lòng muốn về nhà."
Lyudmila: "Em còn tưởng anh sẽ đến Bộ Tổng tư lệnh để tìm hiểu tình hình chiến sự hiện tại, dù sao tình hình hiện tại có vẻ rất không ổn, Yekaterinburg lại có một số tin đôn không hay."
Vương Trung: "Anh đã từng chiến đấu ở Yeisk, anh biết rõ tình hình Nam Ant. Khu vực mà quân Prosen chiếm đóng đều là đất hoang, không có giá trị gì. Nhưng bọn chúng vẫn phải dàn quân đóng ở trên vùng đất hoang rộng lớn để cảnh giới, cơ động tác chiến.
"Còn chúng ta có thể tập trung lực lượng ở ven bờ sông Valdai, lợi dụng hệ thống vận tải đường thủy phát triển để duy trì hậu cần. Nhìn sơ qua thì có vẻ chúng ta đang ở thế yếu hơn, nhưng trên thực tế chúng ta mới là những người nắm giữ lợi thế, chẳng bao lâu nữa cuộc tấn công của quân Prosen sẽ bị chặn lại. Có thể là ở một thành phố nào đó trên sông Valdai, anh đoán khả năng cao nhất là ở đây... bản đồ của anh đâu?"
Vương Trung đang nói hăng say, thì phát hiện ra phòng trẻ em không có treo bản đồ.
Lyudmila: "Nếu anh muốn con trai của chúng ta tiếp nhận giáo dục quân sự sớm như vậy, em có thể bảo người làm treo bản đồ quân sự lên, sau đó mỗi ngày dựa theo chiến báo để cập nhật tình hình."
Vương Trung nhíu mày: "Không, chưa cần phải cực đoan như vậy. Cứ để thằng bé tự do phát triển, dù sao thì đợi đến khi thằng bé lớn, chiến tranh cũng đã kết thúc rồi." Rồi Bức màn sắt hạ xuống, Chiến tranh Lạnh bắt đầu. Không, hiện tại chưa cần phải lo lắng đến chuyện đó.
Vương Trung ngồi xuống bên giường, đưa tay chọc nhẹ vào má đứa bé: "Mum mĩm, đáng yêu thật."
Lyudmila ngáp một cái: "Lúc con khóc vào ban đêm sẽ không còn đáng yêu nữa. Em đã rất lâu rồi không được ngủ một giấc ngon."
Vương Trung: "Có thể đưa cho vú em chăm sóc mà..."
"Không/' Lyudmila lắc đầu,'Tương lai sau khi em nghỉ ngơi đủ rồi, sẽ cùng anh trở lại tiên tuyến, lúc đó sẽ có nhiều cơ hội để vú em chăm sóc con hơn. Bây giờ cứ để em chăm sóc con."
Vương Trung: "Chờ một chút, em còn muốn trở lại tiền tuyến sao?"
"Đương nhiên, hiện tại số tu sĩ câu nguyện có thể dẫn đường cho Thần tiễn đã giảm bớt rồi, em phải trở lại tiên tuyến, đây là trách nhiệm của em." Lyudmila nghiêm túc nhìn Vương Trung: "Quân đoàn của anh cũng cần Thần tiễn phòng không, hãy để em đảm nhiệm, những tu sĩ cầu nguyện khác có thể đến những nơi khác, bảo vệ nhiều mục tiêu quan trọng hơn."
Vương Trung: 'Không quân Prosen đã mất đi rất nhiều quyên kiểm soát bầu trời, chờ đến khi liên quân bắt đầu chiến dịch ném bom chiến lược —— thật ra thì chiến dịch đã bắt đầu rồi, nhưng chủ yếu là do không quân hoàng gia thực hiện, chờ đến khi không quân Hợp Chủng Quốc tham gia chiến dịch ném bom chiến lược với quy mô lớn, cường độ xuất kích của không quân Prosen ở chiến tuyến phía Đông sẽ giảm xuống rất nhiều."
Bởi vì rất nhiêu phi đội tiêm kích cơ sẽ được điều động trở về nước để thực hiện nhiệm vụ phòng không. Tỉ lệ sống sót của Stuka khi thiếu máy bay chiến đấu yểm trợ sẽ giảm xuống rất nhiều.
Tỉ lệ sống sót giảm xuống thì cường độ không kích tự nhiên cũng sẽ giảm theo.
Lyudmila nhìn Vương Trung: "Anh cái gì cũng biết, ngay cả chuyện tương lai cũng biết."
Nét mặt nàng lộ rõ vẻ tự hào.
Nàng cúi đầu, nói nhỏ với đứa con đang ngủ: "Con xem, cha con lợi hại như vậy, phải lo lắng cho cả Ant.'
Vương Trung: "Trẻ con thì hiểu gì chứ?"
“Chuyện chăm con anh đừng xen vào."
Lyudmila đổi giọng: "Vậy lần này anh trở về là không đi nữa? Hay là tình hình ở mặt trận sông Valdai cần anh phải đến đó ngay lập tức?"
Vương Trung: "Anh phải đến Hợp Chủng Quốc công tác, đích thân Belinsky điện hạ chỉ định, ngài ấy hi vọng anh có thể giúp đỡ nhiều hơn."
"Ra vậy." Lyudmila suy nghĩ một chút rồi nói: "Em có nghe các vị phu nhân nói chuyện phiếm, hình như Thượng tướng Tukhachevsky đã tập hợp một nhóm anh hùng chiến tranh có thành tích xuất sắc, nói là muốn đến Hợp Chủng Quốc để bán một loại công trái gì đó!"
Vương Trung: "Công trái chiến tranh, Hợp Chủng Quốc muốn thông qua hình thức này để huy động vốn cho chiến tranh, sau đó mới có thể tiếp tục chiến đấu. Hình như anh là người dẫn đầu nhóm đó, sau khi đến Hợp Chủng Quốc sẽ phải liên tục tham gia các buổi diễn thuyết, để tranh thủ sự ủng hộ. Nếu có thể, anh thật sự không muốn đi, anh thà đến chiến trường để so tài cao thấp với Prosen hơn."
"Nói dối." Lyudmila nhẹ giọng nói: "Anh biết rõ tâm quan trọng của chuyện này hơn bất kỳ ai." Vương Trung mỉm cười, đưa tay vuốt ve gương mặt Lyudmila: "Vẫn là vợ anh hiểu anh nhất. Đúng vậy, anh phải đi. Lần này ở Balath, anh đã nhận thức rõ ràng, chúng ta cần rất nhiều sự viện trợ, chúng ta cần xe tải của Hợp Chủng Quốc, cần xe bọc thép M8 Greyhound, cần xe tự hành M7 Priest.
"Xe Bren Gun Carrier của Liên Hiệp Vương Quốc cũng rất tốt, còn có xe bọc thép Daimler. Đương nhiên, không thể thiếu xe tăng Sherman, quân đoàn Melania đánh giá rất cao xe tăng Sherman.
"Ngoài ra còn cần cả những loại máy móc công nghiệp có hiệu suất cao, như vậy chúng ta mới có thể sản xuất ra những chiếc xe tăng tiên tiến hơn, để đối phó với những chiếc xe tăng đời mới sắp xuất hiện trên chiến trường của Prosen. Mặc dù "Xoáy Nước" đã giành chiến thắng một cách chật vật, nhưng điều này chắc chắn sẽ thúc đẩy Prosen nghiên cứu và chế tạo ra những chiếc xe tăng và xe bọc thép có tính năng ưu việt hơn.
"Lyusha, em yêu, chuyến đi đến Hợp Chủng Quốc này, anh nhất định phải đi."
Lyudmila cười rạng rỡ hơn: "Em đã nói là anh nhất định phải đi mà, em hiểu anh. Cho nên, hãy làm những gì anh nên làm, hãy đi giải cứu thế giới."
Vương Trung nhìn chằm chằm Lyudmila vài giây, nói: "Đừng có giục anh đi, ở nhà với em một đêm đã rồi hãy đi."
Lyudmila lại mỉm cười.
Lúc này, bà quản gia đang bận rộn bên cạnh lên tiếng: "Cậu chủ trở về nhà chưa được bao lâu, mà phu nhân đã cười nhiều hơn cả tháng trước cộng lại. Giá mà cậu chủ có thể ở nhà lâu hơn một chút."
Vương Trung: "Cậu chủ?”
"Đúng vậy, hiện tại trang viên này thuộc về Công tước Charon rồi, cậu cả đã chuyển nhượng quyền sở hữu trang viên cho cậu."
Vương Trung: "Vậy anh ấy thì sao?"
Lúc ở Balath, Vương Trung suốt ngày lo lắng cho tình hình chiến sự trong nước, nên không chú ý đến việc điều động nhân sự của anh trai.
Chủ yếu là Vương Trung không thể tưởng tượng nổi anh trai mập mạp của mình còn có thể đi đâu được nữa.
Lyudmila thay mặt quản gia trả lời: "Anh ấy đã tự mình xin điều động đến Tập đoàn quân Thánh Andrew, hình như là nói, muốn phát huy tác dụng lớn hơn."
Vương Trung: "Anh ấy đến Tập đoàn quân cũng là để quản lý hậu cần sao?"
"Đúng vậy." Lyudmila gật đầu,'Hắn bởi vì ở phương diện điều hành hậu cần biểu hiện xuất sắc, còn được nhận một tấm huy chương, đại tướng Tuganev tự mình trao tặng."
Vương Trung: "Vậy à, thật không tệ."
Vừa dứt lời, đứa bé không biết làm sao tỉnh dậy, lập tức bắt đầu khóc ré lên.
Vương Trung lập tức giống như trúng bùa mê, đứng chôn chân tại chỗ, luống cuống tay chân.
Vương Trung muốn bế con trai, nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ có thể liên tục xoa xoa tay lên quân phục.
Lyudmila bế con trai, sau đó nhét vào trong tay Vương Trung, tay cầm tay dạy hắn cách bế, vừa dạy vừa trách: "Trước khi xuất phát em đã dạy anh cách bế con trai rồi mà, sao giờ lại quên rồi?" Vương Trung: "Bởi vì... Em không biết đấy thôi, anh suýt chút nữa bị huấn luyện viên chim ưng của Balath đánh chết, nhất định là vì chuyện này khiến anh quên mất cách bế con trai."
"Thoát chết trở về còn di chứng này nữa à?" Lyudmila trêu chọc,'Vậy thì đúng là kỳ quái, chẳng lẽ mỗi người từ cõi chết trở về đều không biết chăm con sao?"
Cũng có khả năng đấy, em xem thử Trump có giống kiểu người biết bế con không.
Tóm lại, kỳ nghỉ hiếm hoi của Vương Trung trôi qua trong niềm vui sum họp bên vợ con.
Olga rất biết điều không chạy đến làm phiền hai vợ chồng.
Ngày 15 tháng 9, Vương Trung đứng trước máy bay vận tải C47.
Hắn quay đầu lại nhìn Amelia đang chui vào buồng lái máy bay Spitfire, chuyến bay lần này sẽ do Amelia dẫn đầu phi đội không quân Hoàng Gia hộ tống toàn bộ hành trình.
Vương Trung thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lyudmila: "Vậy, anh đi đây."
Lyudmila tiến lên chỉnh lại quân phục và quân hàm cho hắn, sau đó vỗ vỗ cánh tay hắn: "Được! Phải mang viện trợ vê đấy! Càng nhiều càng tốt!"
Vương Trung: "Trong lòng anh đã có tính toán cả rồi. Yên tâm đi!"
Lyudmila: "Ừ, tạm biệt."
"Tạm biệt." Vương Trung nói xong, xoay người đi về phía câu thang máy bay.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy con trai khóc ré lên.
Hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn, phát hiện nhóc con đang hướng hai tay về phía mình, khóc to vô cùng.
Vương Trung mỉm cười, xoay người sải bước lên máy bay.
Trong khoang máy bay, Yakov đang tra từ điển.
Vương Trung: "Cậu đang làm gì thế?"
"Tôi đang học phát âm của Liên Hiệp Vương Quốc, giờ tôi đang làm quen với phát âm của Hợp Chủng Quốc." Yakov lắc đầu,'Hy vọng mấy chục tiếng trên máy bay là đủ."
Vương Trung: "Kỳ thực cậu nói giọng Liên Hiệp Vương Quốc họ cũng hiểu được."
"Không, tôi cảm thấy đã là phiên dịch thì phải làm thật tốt. Nếu như bên kia chê tôi phát âm không chuẩn, không chịu viện trợ, vậy là tôi có lỗi." Yakov ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vương Trung,'Sẽ có rất nhiều binh sĩ quân ta hy sinh vì sai lâm của tôi."
Tuy Vương Trung không cho rằng Hợp Chủng Quốc sẽ vì giọng điệu của phiên dịch mà không viện trợ, nhưng hắn cũng không có lý do gì để dập tắt nhiệt huyết của Yakov, bèn động viên: "Tốt, cậu làm đúng rồi, tiếp tục đi."
Nói xong Vương Trung quay đầu, nhìn những người khác trên máy bay.
Đúng như Lyudmila nói hôm qua, trên máy bay toàn là những gương mặt trẻ trung đeo đầy huân chương trước ngực, đây là đoàn đại biểu tinh nhuệ nhất của Ant.
Vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc, như thể sắp ra trận.
Tiếp viên đóng cửa khoang, máy bay bắt đầu lăn bánh. Chuyến bay đến Hợp Chủng Quốc bắt đầu. Chương 322: Thảo Nguyên Ant Ở Hợp Chủng Quốc
Khi chuyến bay dài sắp kết thúc, Vương Trung thấy Yakov đang viết gì đó, bèn thò đầu qua xem.
Yakov lập tức đáp: "Tôi đang viết nhật ký, biết đâu sau này có thể xuất bản nhật ký kiếm chút tiền."
Vương Trung: "Cậu đã bắt đầu nghĩ đến cuộc sống sau này rồi à?"
Yakov cười, nụ cười có chút ngượng ngùng, giống như một cậu thiếu niên: "Trước kia thì không, dù sao tình hình chiến sự lúc đó rất khó nói, nhưng ở bên cạnh ngài lâu như vậy, tôi càng ngày càng tin tưởng vào chiến thắng, phải lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai chứ.
"Tất nhiên, xuất bản nhật ký là phương án cuối cùng, trước đó tôi sẽ cố gắng lao động bằng chính đôi tay của mình."
Vương Trung: "Đừng, tôi cũng không ngại sách viết về tôi nhiều thêm chút, cậu thậm chí có thể làm một nhà văn chuyên viết tiểu sử cho tôi, năm thứ nhất tôi như thế nào, năm thứ hai như thế nào, trong chiến dịch nào đã đưa ra quyết sách gì, những ngày tháng nào là khó khăn nhất, cậu cứ thế mà viết ra, đảm bảo no đủ!"
Yakov nghe xong cười vui vẻ hơn: "Tôi biết ngài đang đùa tôi đấy. Làm gì có nhà văn nào như vậy!"
Ở Trái Đất thật sự có đấy, ví dụ như có người dựa vào việc hồi tưởng lại người anh bị mình đuổi ra khỏi nhà mà sống no đủ đấy.
Vương Trung không tiết lộ bí mật của một thế giới khác, mà chỉ vào ngày tháng trên nhật ký của Yakov nói: "Ngày tháng sai rồi."
"Hả? Không phải thế sao? Tôi nhớ rõ là chúng ta cất cánh ngày 15 mài!" Yakov vẻ mặt nghi hoặc.
Vương Trung dùng tay ra hiệu: "Chúng ta bay từ tây sang đông, vượt qua đường đổi ngày quốc tế, cho nên phải giảm đi một ngày."
"ỒI" Yakov bừng tỉnh đại ngộ,'Thì ra là thế! Tôi quên mất!"
Vương Trung: "Cậu chưa từng đọc một cuốn tiểu thuyết nào kể về một người đàn ông đánh cược với bạn bè, muốn trong thời gian quy định đi vòng quanh Trái Đất, kết quả cuối cùng vẫn chậm một ngày, ngay lúc anh ta nghĩ rằng mình đã thua, chuẩn bị trả tiên thì bạn bè lại chúc mừng anh ta đã thắng cược à?
Lúc nói, Vương Trung không nói tên sách, dù sao thời đại này không biết có Verne hay không, cũng không biết có tác phẩm "Tám mươi ngày vòng quanh thế giới" của ông ấy hay không, cho dù có cuốn sách này thật, cũng không biết thời gian đi vòng quanh thế giới có phải là 80 ngày hay không.
Yakov lắc đầu: "Tôi chưa đọc bao giờ. Nghe có vẻ rất hay... Thể loại đó gọi là tiểu thuyết gì?"
Vương Trung: "Khoa học viễn tưởng, Hợp Chủng Quốc còn gọi là tiểu thuyết kinh dị, chủ yếu được đăng trên một tạp chí có tên là Câu chuyện kinh dị."
"Vậy à, khi nào rảnh tôi sẽ tìm đọc thử." Yakov liên tục gật đầu.
Vương Trung thầm nghĩ, cậu ta chắc chắn sẽ không đi tìm đâu, tìm được thì sao?
Lúc này Yakov vừa sửa ngày tháng trên nhật ký vừa nói: "Hồi nhỏ vì muốn thi vào trường quân đội, tôi luôn cố gắng học tập, không có nhiều thời gian đọc những cuốn sách như vậy. Hơn nữa... Tôi chỉ có thể dựa vào thư viện, mà trong đó cũng không có loại sách này.
"Sau này giáo hội mở một phòng đọc sách ở khu phố nhà tôi, có thể vào đó đọc báo chí, tạp chí và những cuốn sách do giáo hội lựa chọn miễn phí, nên tôi thường xuyên đến đó."
Vương Trung tò mò hỏi: "Vậy cậu có gặp một cô gái thích đọc sách ở phòng đọc hay thư viện không? Cô ấy thường đọc sách bên cửa sổ, gió thổi qua rèm cửa sổ trắng của thư viện thường che khuất dung nhan cô gái."
Thật ra Vương Trung đang nói về một tình tiết trong bộ phim tình cảm kinh điển "Bức thư tình", nhưng Yakov lại hiểu lầm: "Đó là chuyện của ngài và phu nhân sao? Thật lãng mạn."
Vương Trung: 'À ừ, đúng vậy!"
Yakov vẻ mặt ngưỡng mộ: "Thật tốt, tôi và vợ tôi chưa từng có khoảnh khắc lãng mạn như vậy... À không, cũng có, nhưng không nên thơ như ngài miêu tả."
Vương Trung chỉ có thể cười gượng gạo, chuyện đã đến nước này, thật ra là cảnh phim thì không thể nói ra miệng được nữa rồi.
Lúc này Vương Trung cảm thấy máy bay rung lắc rõ ràng hơn, hắn biết đây là do máy bay giảm tốc độ và đang tiếp cận mặt đất.
Loại hạ cánh như vậy, hắn đã trải qua rất nhiều lần trong các trò chơi mô phỏng bay.
Hắn ngừng nhìn trộm nhật ký của Yakov, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy C47 đã mở cánh tà, tiến vào trạng thái hạ cánh.
Máy bay lắc lư nhẹ nhàng trong gió.
Gió từ cửa khoang bánh xe đang mở ùa vào, thổi tung mái tóc Vương Trung.
Cùng với một chút rung lắc, Vương Trung nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, thân máy bay cũng rung lên nhịp nhàng.
Vương Trung duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyển góc nhìn ra bên ngoài.
Nhân viên tiếp đón của Hợp Chủng Quốc đã đứng vào vị trí, tạo hình của vị tướng quân lục quân dẫn đầu trông có vẻ quen mắt.
Cặp kính râm này, điếu tẩu này! Là nhà phê bình năm sao MacArthur của các người sao! Không đúng, Vương Trung nhìn xuống tấm bảng tên, ở thế giới này người ta không gọi là MacArthur, mà là Hawthorne.
Được rồi, bên phía Ant, các tướng lĩnh cấp cao của lục quân đều là những văn nhân nổi tiếng, Hợp Chủng Quốc cũng vậy sao? Hemingway đâu? Jack London đâu? Còn cả Mark Twain nữa, giấu những nhân vật nổi tiếng này ở đâu rồi?
Vương Trung tuy thầm oán trách trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh.
Lúc này, máy bay giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại trước đội ngũ chào đón.
Ban nhạc quân đội tập trung phía sau đội ngũ tiếp đón lập tức bắt đầu tấu nhạc, vậy mà lại là "Lời tạm biệt người con gái Ant
Vương Trung đứng dậy, câm mũ đội lên đầu, cẩn thận chỉnh lại.
Lúc này, tiếp viên hàng không cũng mở cửa khoang, gió mạnh hơn ùa vào trong máy bay, thổi bay những tấm huân chương trên ngực Vương Trung.
Những tấm huân chương này là do Bộ Tổng tư lệnh Ant đặc biệt trao tặng trước khi khởi hành, có thể là cảm thấy Vương Trung đeo huân chương cũ ra chiến trường lâu ngày nên không còn sáng bóng nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn Vương Trung, chờ hắn bước ra khỏi máy bay. Ngay khoảnh khắc Vương Trung bước ra khỏi cửa khoang, tiếng pháo chào vang lên.
Vương Trung bước xuống máy bay trong tiếng pháo chào, đi đến trước mặt vị tướng Hawthorne đeo kính râm, ngậm tẩu thuốc kia.
Hai người không ai chào trước.
Vương Trung đột nhiên hiểu ra, gã này đến để thu hút sự chú ý, suy nghĩ kỹ một chút thì với tính cách của gã ta, làm như vậy cũng không có gì lạ.
Đã đến để gây chú ý thì làm sao có thể chào Vương Trung trước được, Vương Trung là thượng tướng, gã ta cũng là thượng tướng, số lượng sao đều như nhau.
Giằng co một lúc, Vương Trung nghĩ hay là làm theo cách dung hòa đi, vì vậy liền đưa tay ra: "Chào ngài, thượng tướng Hawthorne.
Đối phương thấy vậy cũng xuống nước, nắm lấy tay Vương Trung: "Chào ngài, thượng tướng Rokossovsky. Hoan nghênh ngài đến với Hợp Chủng Quốc."
Lời gã ta nói là tiếng Ant khá chuẩn.
Nói xong, vị này vẫn duy trì tư thế bắt tay, xoay người một cách thuần thục đối mặt với các phóng viên đang cầm máy ảnh.
Vương Trung cố gắng kìm nén mong muốn buông lời châm chọc, cũng xoay người mỉm cười với các phóng viên.
Sau đó là một loạt đèn flash lóe lên, khoảng cách gần như vậy, lại có nhiều đèn flash như vậy, Vương Trung suýt chút nữa bị hoa mắt, đợi các phóng viên chụp ảnh xong, trong mắt hắn toàn là những đốm sáng, chỉ cần nhắm mắt lại một chút là những đốm sáng đó lại càng rõ ràng hơn, tất cả đều là màu xanh lá cây.
Sau khi các phóng viên chụp ảnh tản ra, Vương Trung nói với tướng Hawthorne: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, câu nói "Tôi nhất định sẽ trở lại" của ngài khi rút khỏi Borneo khiến tôi rất đồng cảm. Khi rời khỏi quê hương, tôi đã mang theo một hộp sắt chứa đầy đất đen của quê hương, để tự khích lệ bản thân phải chiến đấu để trở về."
Vương Trung nhắc đến việc rút khỏi Borneo, kỳ thực là muốn mỉa mai, không ngờ thượng tướng Hawthorne lại cười lớn: "Đúng vậy! Vậy thì chúc chúng ta sớm thực hiện được lời hứa của mình!"
Ồ, lại diễn biến theo hướng này sao? Tôi đang mỉa mai ông bỏ quân chạy trốn đấy!
Nhưng Vương Trung nghĩ lại, khi rời khỏi Kazaria, tuy rằng đã mang theo toàn bộ quân đội dưới trướng rút lui an toàn, nhưng lại bỏ lại người bạn thân và cha mình, hình như cũng không có tư cách gì để cười nhạo vị tướng năm sao của Hợp Chủng Quốc này.
Lúc này, thượng tướng Hawthorne chủ động buông tay, chào theo kiểu quân đội với Vương Trung: "Kính chào chiến công hiển hách xoay chuyển càn khôn của ngài vào năm ngoái!"
Ra là vậy, quả nhiên thượng tướng Hawthorne cho rằng Vương Trung vừa rồi đang khen mình, vì vậy cũng đáp lễ bằng một cái chào theo kiểu quân đội.
Gã này cũng thật là thú vị.
Vương Trung đáp lễ.
Sau đó, thượng tướng Hawthorne bắt đầu giới thiệu những người đến đón.
Chủ tịch hai viện, những người đứng đầu của hai đảng đều đã đến, còn có rất nhiều nghị sĩ, thống đốc bang, ...
Sau khi giới thiệu xong, thượng tướng Hawthorne ghé sát vào Vương Trung, nói nhỏ: "Những người này đều đến để làm quen, hiện tại trong thời gian chiến tranh, bầu cử tạm dừng, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc sẽ khôi phục lại bình thường, mọi người đều đang tích lũy lực lượng."
Vương Trung thầm nghĩ, ông cũng vậy thôi, nếu ông không đi chọc giận gấu trúc thì có thể đã trở thành Tổng thống rồi.
Hắn cũng lười nhắc nhở vị thượng tướng này, bèn giả vờ như không hiểu cách chơi của Hợp Chủng Quốc, hỏi: "Tích lũy lực lượng gì? Ông đang nói gì vậy?"
Tướng Hawthorne cười ha ha, lúc cười, Vương Trung có cảm giác đôi mắt sau cặp kính râm của gã đang nhìn các phóng viên chụp ảnh bên cạnh.
Chờ sau khi đèn flash vụt tắt, Hawthorne mới lùi ra xa Vương Trung.
Vương Trung: "Khi nào tôi có thể gặp Tổng thống Hợp Chủng Quốc?"
"Tối nay ngài ấy sẽ mở tiệc chiêu đãi phái đoàn, đến lúc đó ngài nhất định sẽ được gặp ngài ấy. Nhưng hiện tại vẫn là buổi trưa, hơn nữa - theo như sắp xếp của chúng tôi, ngài sẽ có một bài phát biểu tại sân bay, các phóng viên báo chiều đều đang chờ để có được tin tức trang nhất cho tối nay."
Nói xong, thượng tướng Hawthorne lại vẫy tay.
Lúc này, hắn nghe thấy Yakov nói nhỏ bằng tiếng Ant: "Thật khác với Ant, khắp nơi đều toát lên vẻ phô trương."
Vương Trung thầm nghĩ, chào mừng cậu đến với sào huyệt của chủ nghĩa tư bản.
Hắn hỏi thượng tướng Hawthorne: "Vậy bây giờ tôi đi phát biểu luôn?"
"Không, không, không, ngài nên duyệt đội danh dự tam quân trước.' Thượng tướng Hawthorne làm động tác mời.
Vương Trung nhìn theo tay ông ta, nhìn thấy đội danh dự đang xếp hàng chỉnh tề, tấm thảm đỏ dài, và bục phát biểu ở cuối thảm đỏ.
Vì vậy, hắn nói: "Vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Ba mươi phút sau, Vương Trung và Hawthorne cùng lên một chiếc xe .Jeep, lúc xe Jeep khởi động, tướng Hawthorne nói: "Hien nay báo chí đều có cái nhìn rất bi quan về chiến trường Ant. Tôi không chắc những quan điểm về dụ địch xâm nhập mà ngài vừa mới diễn thuyết có bao nhiêu phần trăm được mọi người tiếp nhận.
"Nhưng không sao, Hợp Chủng Quốc chúng ta là thế, quan điểm đúng sai không quan trọng, quan trọng là cảm xúc. Ngài không biết tiếng Anh, đây là một điểm yếu rất lớn, nhưng ngài yên tâm, những buổi diễn thuyết quyên góp sau này tôi sẽ phiên dịch cho ngài, tôi rất giỏi trong việc khơi gợi cảm xúc."
Vương Trung thâm nghĩ cái kính râm và tẩu thuốc của ông ta mới là thứ rất thích hợp để khơi gợi cảm XÚC.
Hawthorne tiếp tục nói: "À mà, ngoại hình của ngài rất được, lúc xem ảnh ngài trên trang nhất, tôi đã cảm thấy ngài là một đại sứ tuyên truyền bẩm sinh rồi. Gặp ngài rồi tôi càng chắc chắn hơn, tôi sẽ sắp xếp cho một số tờ báo lá cải đến phỏng vấn ngài, tin tức của bọn họ nói không chừng còn hiệu quả hơn cả trang nhất báo lớn!" Tướng Hawthorne ngừng một chút, hỏi: "Đúng rồi, ngài có chim ưng không?”
Vương Trung kinh ngạc: “Cái gì?"
"Chim ưng! Lời bài hát không phải là "Chim ưng trên thảo nguyên ca hát" sao? Ngài nên có một con chim ưng chứ."
Không, tôi không có, ở Balath tôi suýt nữa bị một gã huấn luyện chim ưng giết chết.
Hawthorne không để ý đến suy nghĩ của Vương Trung, tự nghĩ tự nói: "Để tôi nghĩ cách, ngài thấy Đại bàng đầu trắng thế nào?"
Vương Trung: "Quê tôi là thảo nguyên, chỉ có một chút gần biển Trắng, Đại bàng đầu trắng... không hợp lắm nhỉ?"
Hawthorne: "Vậy thì nên...'
Vương Trung: "Cắt lớn đi, hoặc là loài khác thuộc họ Cắt cũng được."
"Cứ quyết định vậy đi!" Hawthorne búng tay một cái.
Cứ như vậy, chuyến đi kỳ diệu của Vương Trung ở Hợp Chủng Quốc bắt đầu. Chương 323: Nỗi nhớ quê hương, là một đĩa salad Caesar
Trưa hôm đó, Hawthorne chiêu đãi đoàn đại biểu tại một nhà hàng Carolin.
Vương Trung đã quen với đồ ăn Ant, nên khi ăn món Carolin chính tông, hắn nhất thời có chút khó thích nghi.
Nghĩ kỹ lại, đầu bếp riêng của hắn là đầu bếp Carolin, sao món nào hắn làm ra cũng mang hương vị Ant chính tông vậy?
Sau khi món chính được dọn đi, Hawthorne thần bí nói với Vương Trung: "Tiếp theo mới là món ngon nhất của nhà hàng này đấy! Anh nhất định sẽ hài lòng!"
Vương Trung vận dụng kiến thức ít ỏi của mình vê ẩm thực phương Tây để suy đoán, món chính đã xong, vậy thì hoặc là salad, hoặc là món tráng miệng, món tráng miệng cao cấp nhất của Hợp Chủng Quốc chắc là kem gì đó.
Còn salad... không lẽ là salad Caesar trong truyền thuyết?
Lúc này, người phục vụ bưng khay tiến vào, đặt trước mặt mọi người.
Vừa mở nắp ra, bên trong quả nhiên là một đĩa salad.
Vương Trung dùng nia đảo vài cái, phát hiện bên trong còn có bánh mì cắt nhỏ - ngoài ra chẳng có gì đặc biệt.
Ít nhất là trong mắt một người Ciris như Vương Trung thì nó rất bình thường.
Tướng Hawthorne đã bắt đầu ăn, hơn nữa còn lộ ra vẻ mặt say mê.
Vương Trung càng nghi hoặc hơn.
Chẳng lẽ món này nhìn xấu vậy mà ăn ngon thật?
Hắn bắt chước dáng vẻ của tướng Hawthorne, dùng nia xiên một miếng đưa vào miệng.
Sau đó, đánh giá của hắn là: Không bằng dưa chuột trộn.
Mẹ kiếp, lâu rôi không được ăn dưa chuột trộn, phải tranh thủ đến khu phố người Hoa tìm mấy quán ăn Trung Quốc ăn mới được.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, lập tức không thể kìm nén được nữa.
Thế là Vương Trung hỏi Hawthorne vẫn đang mải mê ăn uống: "Trong lịch trình quyên góp của chúng ta có khu phố người Ciris không?"
Hawthorne xua tay: "Không có, bởi vì bọn họ rất tích cực quyên góp, bởi vì bọn họ biết muốn giải phóng cho quê hương thì phải dựa vào Hợp Chủng Quốc tiêu diệt đế quốc Phù Tang. À mà, bọn họ còn đang tích cực quyên góp cho đất nước của họ nữa, không biết lấy đâu ra nhiều tiền thế."
Không, có lẽ bọn họ không có nhiều tiền như vậy, chỉ là vì quê hương mà bán nhà bán cửa thôi.
Vương Trung: "Tôi muốn đến khu phố người Ciris một chuyến."
Hawthorne kinh ngạc: "Vì sao? Tôi đã nói là bọn họ rất tích cực mua công trái và quyên góp rồi mà..."
Vương Trung: "Đó là quê hương của tôi... quê hương thứ hai."
Lúc này, trong cả đoàn tham quan, chỉ có phó quan Yakov là người thân thiết với Vương Trung nhất, nên anh ta nhìn Vương Trung với ánh mắt kinh ngạc, bởi vì anh ta chưa từng nghe Vương Trung nói câu này bao giờ.
Còn những người khác tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Có một quê hương thứ hai trong mơ ước cũng bình thường mà, giống như rất nhiều người muốn đến Tây Tạng vậy.
Sau đó, Yakov vỗ đùi: "Tôi biết rồi, cô Sufang là người Mông Cổ, có liên quan đến Ciris!"... Khoan đãi
Vương Trung vội vàng nói: "Không phải, hồi bé tôi thích đọc Tôn Tử binh pháp! Trí tuệ của người Ciris cổ đại đã cho tôi rất nhiều gợi ý. Vì vậy tôi vẫn luôn muốn đến Ciris để xem thử, bây giờ vừa hay đến Hợp Chủng Quốc, tôi nhất định phải đến khu phố người Ciris một chuyến."
Đúng vậy, trước đây hắn chưa từng có ý nghĩ này, nhưng một khi nó đã xuất hiện thì lập tức bén rễ, cho dù trời có sập đất có nứt cũng không thay đổi được.
Vương Trung đột nhiên nhớ đến bài hát cũ kia: Núi sông chỉ còn trong giấc mộng / Quê hương đã nhiều năm xa cách-
Thực ra cũng chưa lâu lắm, xuyên không mới được hơn một năm, chưa đến một năm rưỡi, nhưng hơn một năm qua Vương Trung đã trải qua những điều mà có lẽ cả đời - không, ba đời người ở thời bình cũng chưa chắc đã trải qua.
Cho nên cảm giác như đã trải qua rất rất lâu rồi.
Nhưng dù có như thế nào cũng không thể thay đổi được tấm lòng của một người con Trung Quốc.
Tuy mặc Tây trang trên người / Nhưng tim tôi vẫn là trái tim Trung Quốc / Tổ tiên tôi từ lâu đã in sâu / Dấu ấn Trung Quốc lên tôi-
Nước mắt Vương Trung tuôn rơi không thể kìm nén.
Hắn vội vàng ăn ngấu nghiến salad Caesar, vừa ăn vừa khen: "Salad Caesar ngon quá, tôi cảm động đến phát khóc rồi!"
Tướng Hawthorne mừng rỡ, vội vàng gõ leng keng vào cái chuông trên bàn: "Nhanh lên, mang thêm một đĩa cho tướng Rokossovsky."
Vương Trung càng ăn càng nhanh, nhưng lại có một giọng nói vang lên từ đâu đó - ảo giác vẫn tiếp tục:
Trường Giang, Trường Thành, Hoàng Sơn, Hoàng Hà, trong lòng tôi nặng ngàn cân- Dù ở nơi đâu, lúc nào, lòng vẫn hướng về quê hương-
Ảo giác dần tan biến, một đĩa salad Caesar khác được đặt trước mặt Vương Trung, nhìn có vẻ nhiều hơn đĩa trước rất nhiều.
Vương Trung thầm nghĩ, vì thể diện của đế quốc Ant, mình phải ăn hết chỗ này mới được, nếu không sẽ không thể nào giải thích nổi chuyện tự nhiên rơi nước mắt vừa rồi.
Hắn đành phải cầm nia lên với quyết tâm tiêu diệt cả một tập đoàn quân thiết giáp của Prosen.
Một tiếng trước bữa tiệc tối.
Vương Trung nằm vật ra ghế sofa trong phòng nghỉ của Nhà Trắng - phủ tổng thống Hợp Chủng Quốc, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.
Yakov nhìn hắn: "Ăn nhiều quá phải không? Ăn đồ Carolin mà cũng có thể bị đầy bụng, ngài cũng thật là làm người Ant chúng tôi mất mặt." Vương Trung: "Nếu cậu là Vasili thì câu vừa nãy chính là đang chế giau tôi đấy."
"Nhưng tôi không phải." Yakov cười nói: "Hay là ngài cảm thấy để Vasili làm phụ tá tốt hơn?"
Vương Trung nhớ lại một chút rồi lắc đầu: "Không, Vasili nên đi chỉ huy - ít nhất là một trung đoàn, còn có thể chỉ huy được bao nhiêu quân thì tôi không rõ, phải xem xét lại đã."
Yakov gật đầu: 'Vậy là ngài cảm thấy tôi làm phụ tá là đủ tư cách?"
Vương Trung: "Đương nhiên rồi, cậu làm công tác tham mưu còn thành thạo hơn Vasili nhiêu, dù sao thì cậu ấy cũng được đào tạo để làm trung đội trưởng bộ binh, còn cậu ngay cả việc dọn phân cũng làm rất tốt. Có cậu ở đây tôi đỡ được bao nhiêu là việc."
Yakov: "Nghe ngài nói vậy tôi rất vui."
Lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra, Amelia bước vào: "Bữa tiệc tối đã chuẩn bị xong rồi, ngài không định gặp mặt những anh hùng của quân Đồng minh sao?"
Vương Trung: "Sao lại là cô đến thông báo?"
"Bởi vì tôi cũng là anh hùng của quân Đồng minh." Amelia mỉm cười,'Hơn nữa tôi là người có số lần bắn hạ máy bay địch cao nhất Không quân Hoàng gia đấy."
Vương Trung thầm nghĩ cô đúng là giống hệt người ngoài hành tinh, khoảng cách ba cây số mà dùng súng máy hạng nặng bắn chết kẻ đánh lén, với khả năng bắn súng này thì cô phải là người bắn hạ nhiều máy bay địch nhất, nếu cô không phải là số một, vậy thì chứng tỏ có người gian lận.
Vương Trung đứng dậy, động tác này khiến hắn ợ một hơi dài, hơn nữa chỉ ợ thôi là chưa đủ, một luồng khí độc từ phía sau thoát ra.
Trong tình huống này chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời phát ra một tiếng động lớn để át đi mà thôi.
Vương Trung: "Amelia! Bây giờ Hợp Chủng Quốc có anh hùng chiến đấu nào vậy? Của Hải quân sao?”
"Rất nhiều anh hùng Hải quân, còn có một anh hùng của Lục chiến đội, anh ta vừa mới đổ bộ lên một hòn đảo nhỏ ở quần đảo Solomon, là người đầu tiên của Lục chiến đội được nhận huân chương, hình như là dùng súng máy tiêu diệt hơn hai trăm quân Phù Tang."
Vương Trung mừng rỡ: "Ồ, vậy tôi muốn gặp người anh hùng này."
Hắn phấn khởi đi ra ngoài, kết quả Yakov gọi giật lại: "Tướng quân! Dây nịt của ngài vừa mới tuột ra, ngài chưa thắt lại kìa!"
Vương Trung: 'Hả?"
Ngay sau đó, đầu óc hắn bỗng chốc tỉnh táo, vội vàng giữ chặt lấy dây nịt, tránh được một vụ bê bối ngoại giao nghiêm trọng.
Sau khi thắt chặt dây nịt, Vương Trung giơ ngón cái với Yakov.
Bạn cần đăng nhập để bình luận