Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 187: Nỗi băn khoăn của Thiếu tướng Witt

Chương 187: Nỗi băn khoăn của Thiếu tướng WittChương 187: Nỗi băn khoăn của Thiếu tướng Witt
Chương 187: Nỗi băn khoăn của Thiếu tướng Witt
Sáng sớm 14/7, Vương Trung đang đánh răng thì nghe thấy tiếng pháo vọng lại từ xa.
Vị trí pháo binh ở phía tây Yalgava, gần địch hơn, nên tiếng pháo vọng tới từ hướng ngược với mặt trời.
Vương Trung dừng lại, cảm thấy hơi không quen.
Nelly khó hiểu nhìn Vương Trung, nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một góc tường bình thường.
Cuối cùng, Vương Trung cũng phát hiện ra điêu khiến hắn không quen: "Trước đây, pháo binh luôn ở phía sau tôi, bây giờ pháo binh còn gần tiền tuyến hơn cả tôi."
Nelly: "Người ngày hôm qua còn chạy ra tiền tuyến, chia thẳng vào họng súng tăng địch là ai vậy?"
Vương Trung ngạc nhiên: "Cô biết tôi chia thẳng vào họng súng tăng rồi à?"
"Ai cũng nói vậy, anh chỉ cần làm chuyện gì đó dũng cảm trên chiến trường là cả quân đội đều biết ngay. Hôm qua lúc tôi đi lấy nước, nghe một anh hạ sĩ tiểu đoàn trinh sát kể, hình như anh ta lái xe chở tiểu đoàn trưởng đến họp, anh ta ngồi trên xe jeep, miêu tả hành động của anh y như thật.
"Còn nói là nhờ anh dũng cảm, anh ta mới có dũng khí lái xe jeep lao thẳng vào họng súng tăng địch."
Vương Trung nhạy bén nhận ra một chỉ tiết: 'Không đúng, tiểu đoàn trinh sát không thể nào nhìn thấy cảnh tôi chĩa thẳng vào họng súng để chiêu hàng hôm nay, anh hạ sĩ kia chắc chắn là nói khoác!"
Nelly: "Có lẽ anh ta không tận mắt chứng kiến, nhưng anh thật sự chĩa súng vào họng tăng địch mà, phải không? Nghĩ đến con của anh đi! Chúng không thể sống thiếu cha!"
"So với việc có cha hay không/' Vương Trung lấy bàn chải đánh răng ra, trịnh trọng nói: "thì việc có phải nô lệ hay không còn quan trọng hơn! Tôi đang chiến đấu vì con tôi không phải làm nô lệ!"
Nelly định nói gì đó nhưng thôi, nhét cốc nước vào tay Vương Trung: "Suc miệng đi! Súc kỹ vào! Súc sạch bột đánh răng!"
Bây giờ không có nguyên liệu để sản xuất kem đánh răng, nhất là ống nhôm đựng kem đánh răng, nên chỉ có thể dùng bột đánh răng, cảm giác như đang bôi vôi vào răng vậy.
Vương Trung cẩn thận súc miệng, vừa đặt cốc xuống, Nelly đã đưa khăn mặt. Khăn mặt được giặt bằng nước ấm, còn thoang thoảng mùi thơm.
Nelly thấy Vương Trung ngửi khăn mặt, bèn nói: "La hương liệu của bà Shena, bà ấy nói hồi nội chiến, mỗi lần chồng bà ấy đi đánh trận về người toàn mùi, nên bà ấy luôn chuẩn bị sẵn hương liệu."
Vương Trung nhíu mày: "Vậy chồng bà ấy đâu? Hình như bà ấy sống một mình mà?"
Nelly: "Tôi không biết, cũng không dám hỏi."
Vương Trung lắc đầu: "Có gì mà không dám hỏi, chúng ta động viên quân đội cũng chưa đến mức phải gọi cả mấy ông lão ở vùng sâu vùng xa ra chiến trường. Trong đó cũng có công lao của tôi."
Đúng là có công lao của hắn thật, nỗ lực của Vương Trung ít nhất đã giúp Ant giảm thiểu được 2 triệu thương vong, nếu tính cả việc khuyên can các tướng lĩnh Ant không nên tùy tiện tấn công mà nên đánh phòng ngự phản công, con số có khi còn lớn hơn.
Vương Trung vừa rửa mặt xong, tiếng pháo bên ngoài vẫn tiếp tục, đây là để giả làm hỏa lực chuẩn bị.
Vương Trung nhìn Nelly: "Co đi ngủ bù đi, đêm qua cô lại quạt cho tôi cả đêm phải không?” "Còn đuổi muỗi nữa." Nelly nói.
Vương Trung: "Miền bắc này cũng có muỗi sao?"
Mùa hè năm ngoái bận chiến đấu, Vương Trung chỉ là một sĩ quan cấp thấp, cứ đến giờ là lăn ra ngủ, nên không chú ý đến muỗi.
Cho nên hắn rất ngạc nhiên.
Nói xong hắn mới nhận ra mình lỡ lời, người Ant không biết có muỗi hay không sao?
Vương Trung vội vàng chữa cháy: "Ý tôi là, muỗi là cái gì?"
Đến nước này rồi chỉ còn cách giả làm công tử bột chưa từng trải sự đời, muỗi là cái gì tôi cũng không biết!
Nelly nhìn Vương Trung với ánh mắt thương hại: "Là một loại côn trùng bay bay, hút máu người."
Vương Trung mơ hồ có một suy đoán, những người xung quanh có lẽ đã đoán ra hắn là người xuyên không, họ cư xử bình thường như vậy, có khi trước đây cũng có người xuyên không đến đây.
Ví dụ như Andrews, nhìn rất giống đồng hương, nhưng có lẽ không phải là người Trung Quốc, nên ông ta mới không "leo núi ..., hoặc cũng có thể là người thời Nguyên, sợ ... đến mức ám ảnh.
Nếu St. Andrews là đồng hương, vậy rất nhiều chuyện có thể giải thích được, ví dụ như tại sao Giáo hội lại coi trọng và tin tưởng hắn như vậy.
Hay tại sao St. Andrews, một người sống cách đây hơn 100 năm, lại có thể biết trước được cơ học lượng tử có thể giải thích những “điều thân kỳ".
Vương Trung đang thất thần thì Popov đầu trọc xuất hiện, góc độ vừa đúng để phản chiếu ánh sáng mặt trời, khiến Vương Trung chói mắt.
Popov nói lớn: "May mà tối qua tôi đã đến trung đoàn pháo phóng lựu hạng nặng 204, trung đoàn này toàn lính mới, chỉ huy cũng thiếu kinh nghiệm, còn định sáng nay mới xuất phát! Tôi mắng cho một trận, bắt họ hành quân đêm, nên mới kịp tham gia pháo kích sáng nay!"
Vương Trung: "Vất vả cho ông rồi, thật ra chỉ cần trung đoàn pháo phóng lựu 197 là được rồi, pháo 152mm đủ lừa quân Prosen."
"Vậy thì không hiệu quả bằng trung đoàn 204, trung đoàn này được trang bị pháo B-4, người bạn cũ của chúng ta! 203mmI Đảm bảo quân địch sẽ phải trả giá!"
Vương Trung nhíu mày: "Tốt vậy sao? Lúc tôi lên kế hoạch thành lập tập đoàn quân cơ động, vì pháo B-4 quá nặng, cơ động bất tiện, nên đã không đưa loại pháo này vào."
Popov: "Đúng là nó rất nặng, trên đường đến đây đã có 5 khẩu bị gãy xích. May mà lực lượng hậu cần của tập đoàn quân đã đến một phần, điêu động xe kéo đến, khoảng 3 tiếng nữa số pháo này có thể tham gia pháo kích."
Vương Trung: "3 tiếng nữa thì pháo kích đã kết thúc rồi."
Popov ngạc nhiên: "Pháo kích trong thời gian ngắn vậy sao? Nhỡ đâu địch không chờ được mà tấn công, phát hiện ra quân số chúng ta ít thì sao?"
Vương Trung lắc đầu: "Prosen sẽ không làm vậy, bọn chúng sẽ điều máy bay trinh sát đến do thám, xác nhận tình hình roi mới quyết định, bọn chúng đánh trận rất cứng nhắc.
"Cho dù địch có tấn công, chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chặn đánh. Bọn chúng không biết rõ tính năng của "Xoáy Nước”, khi bị chặn đánh, hành động của chúng sẽ rất thận trọng."
Vương Trung vừa dứt lời, Vasili đẩy cửa bước vào, nói: "Hơn nữa bọn chúng rất sợ cái tên Rokossovsky, chắc chắn sẽ hành động rất cẩn thận!"
"Đừng nói bậy, là chỉ huy, không được đánh giá quá cao nỗi sợ của địch, như vậy là sai lầm." Vương Trung trừng mắt nhìn Vasili, sau đó chỉ Popov: "Vừa hay có giám mục ở đây, ông hãy dạy dỗ cậu ta cho tốt!"
Popov hắng giọng: "Phải đánh giá địch cao hơn một chút, có lẽ quân Prosen cũng có kiêng dè Rokossovsky, nhưng chỉ huy chúng ta không được tính đến điều này, mà phải coi như bọn chúng không biết chỉ huy của chúng ta là ai."
"Đúng đúng." Vương Trung gật gù, sau đó mới sực tỉnh: "Khoan đã, sao ông cũng nghĩ là bọn chúng kiêng dè tôi? Tôi có gì đáng để bọn chúng kiêng dè?"
"Mấy cậu nghe thấy chưa? Pháo 203mm đấy! Theo báo cáo của Bộ Tổng tư lệnh, đó là loại pháo Rokossovsky thích nhất!" Trung tá Busse nằm áp sát xuống đất, giữ tư thế phòng pháo tiêu chuẩn, nói với giọng chắc nịch.
Vừa lúc đó, một quả đạn pháo 203mm rơi xuống gần đó, bụi đất từ trần nhà rơi xuống ào ào.
Để tránh nuốt phải bụi, Busse ngậm miệng lại, nuốt nửa câu sau vào bụng.
Đạn pháo tiếp tục rơi xuống, bụi từ trần nhà rơi xuống như mưa, mọi người trong phòng đều ngậm chặt miệng, im lặng chịu đựng cơn địa chấn.
Không biết qua bao lâu, pháo kích cuối cùng cũng dừng lại.
Trung tá Busse bò dậy: "Nhanh! Vào vị trí phòng thủ đã bố trí hôm qua! Địch sắp tấn công rồi, có khi bộ binh của chúng đã đến cách trận địa chưa đầy 50 mét!"
Đại úy John Christopher cũng bò dậy: "Tôi đi tập hợp với đại đội xe tăng."
Sáng nay anh ta đến Bộ chỉ huy để lấy bản đồ phòng thủ, như vậy anh ta mới biết cách điêu động xe tăng yểm trợ phòng tuyến.
Trung tá Busse: "Đi đi! Tất cả đều trông cậy vào xe tăng của cậu, nếu đúng như lời đám tàn binh của lực lượng tiên phong hôm qua, thì chỉ có xe tăng mới của chúng ta mới có thể đương đầu với những khẩu pháo tự hành đó!"
Đại úy Johann chào, xoay người chạy nhanh ra khỏi sở chỉ huy.
Trung tá Busse nhìn sĩ quan phụ tá: "Nếu tôi có hi sinh, cậu nhất định phải sống sót thoát vây, gửi lá thư này cho vợ tôi."
Nước mắt lưng tròng, viên sĩ quan phụ tá đáp: "Rõ, tôi nhất định sẽ làm, thưa trung tá."
Đột nhiên, tiếng súng vang lên dữ dội từ phía tây thành phố.
Sĩ quan phụ tá mắng: "Rokossovsky chết tiệt, quả nhiên giảo hoạt, cư nhiên tiến công từ thành Tây! Đáng tiếc trận địa phòng ngự của chúng ta tối hôm qua đều hướng vê!"
Busse thượng tá nhíu mày: “Thành Tây...'
Đột nhiên, hắn đè bả vai tham mưu trưởng lại: "Hôm nay có phải quân đội tiếp theo của Seeckt sẽ lên không?” "Đúng vậy." Tham mưu trưởng Chiến đoàn nhìn đồng hồ: "Mẹ nó, đã đến lúc này rồi! Pháo kích khiến chúng ta không chú ý đến thời gian trôi qua."
Nói xong hắn sải bước đi tới trước điện thoại, cầm lấy ống nghe: "Này! Tiếp bộ đội phòng ngự thành tây! Điện thoại đứt mất? Vậy không mau nối mạng!"
Hắn ném điện thoại xuống, chạy về phía vô tuyến điện, tay đè bả vai người vô tuyến điện: "Gọi bộ đội thành tây, bảo họ xác nhận xem rốt cuộc có phải kẻ địch hay không! Xác nhận kẻ tới rốt cuộc có phải là kẻ địch hay không! Nếu đánh nhầm quân đội bạn thì hỏng bét rồi!"
Vô tuyến viên: "Dùng mã sao?"
"Dùng mã rõ ràng! Đến lúc nào rồi, mau dừng đánh nhầm mới là mấu chốt!"
Một giờ sau, Sư đoàn trưởng sư đoàn Seeckt Witt thiếu tướng đầy bụi đất tiến vào Bộ Tư lệnh của Busse ở Yeisk, mở miệng nói với Busse thượng tá: "Tốt lắm, Sư bộ của tôi thiếu chút nữa bị ông diệt sạch, thượng tá tiên sinh!"
Busse thượng tá: "Quân đội vừa mới bị trọng pháo kẻ địch oanh kích, tương đối khẩn trương."
Witt thiếu tướng: "Tôi nghe nói các người bị trọng pháo oanh kích, mới ra roi thúc ngựa chạy về phía trước, Sư bộ của tôi đến ít nhất có thể ổn định quân tâm! Kết quả các người thiếu chút nữa giết chết tôi!
"Xe chỉ huy của tôi bị các người một pháo tiêu thụ, Sư tham mưu trưởng cùng xe lên trời! May mắn tôi ngồi ở trong xe tăng của Sư bộ, bằng không tôi cũng phải lên đường cùng tham mưu trưởng!
"Các người, không nhận ra được chỉ huy thập tự sắt trên xe sao?"
Busse thượng tá không dám nói lời nào.
Nhưng John thượng úy của Đại đội xe tăng hạng nặng lên tiếng: "Cánh quân của Sư bộ tiến lên bụi mù lớn như vậy, không thấy rõ cũng bình thường."
Witt thiếu tướng chuyển hướng sang .John: "Hừ, Đại đội trưởng xe tăng kiểu mới, hoàng đế ký thác kỳ vọng cao đối với anh và cả xe tăng của anh, kết quả bị Ant đánh đau?”
John: "Là do không quân địch làm nổ tung bánh xích của một xe tăng của chúng tôi, xe tăng không thể động và bắn đối kích thua cũng là bình thường.
"Chúng tôi còn hai trung đội tám chiếc xe tăng hoàn hảo, chúng tôi còn có thể cùng pháo binh của địch nhân quyết chiến. Tôi có lòng tin.
"Trên thế giới này không có xe bọc thép vô địch, xe tăng số sáu của chúng ta là như thế, pháo đột kích kiểu mới của kẻ địch chắc hẳn cũng vậy."
Witt quan sát kỹ khuôn mặt John: "Rất tốt, rất tốt. Nếu không phải tôi vừa mới đi qua Quỷ Môn Quan của người một nhà, tôi sẽ tán thưởng anh, thượng úy."
Nói xong Witt quay sang bản đồ trong phòng: "Báo cáo tình hình! Đánh lui địch nhân mấy lần?”
"Không có lần nào." Busse thượng tá nói.
Witt sư trưởng: “Cái gì?"
"Không có lần nào. Địch nhân đã chuẩn bị hỏa lực mãnh liệt như vậy, nhưng không tấn công." Busse thượng tá nói, vẻ mặt vô cùng hoang mang.
Mà nghi hoặc cũng truyền cho Witt thiếu tướng. (Hết chương) Chương 188: Prosen Bỏ lỡ thời cơ tiến công tốt nhất
Buổi sáng ngày 14 tháng 7, sau khi pháo kích dọn đường, chiến trường bỗng yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Binh lực bên Vương Trung không đủ, khu vực tác chiến của một tập đoàn quân kỳ thực chỉ là các phân đội bộ binh nhỏ lẻ mang radio rải rác khắp cánh đồng.
Nhìn từ góc độ của Vương Trung, cảnh tượng này khiến hắn nhớ đến cảm giác khi chơi game dàn trận Hồng Long ) năm xưa - Vương Trung từng leo đến quân hàm sĩ quan trong game, cũng có chút tâm đắc.
Chiến trường của Hồng Long chính là như vậy, trên chiến trường rộng hơn mười km, tất cả đều là các tiểu đội bộ binh được trang bị thiết bị quan sát hoặc là các tổ trinh sát, một trung đội thường kiểm soát một, hai km đất trống.
Nếu quân địch phát động tấn công, pháo phản lực phía sau lập tức sẽ dội hỏa lực bao trùm chiến trường, đồng thời không quân gào thét ủng hộ.
Đây cũng là cách bố trí tiêu chuẩn của thời kỳ Chiến tranh Lạnh, dù sao thời kỳ Chiến tranh Lạnh là thời đại của hỏa lực, nhồi nhét quân vào chiến trường chính diện cũng vô dụng, hỏa lực dội xuống là tan thành mây khói.
Nhưng trong tình huống hiện tại, nhìn quân đội của mình dàn trải mỏng manh như vậy, Vương Trung cảm thấy bất an.
Hỏa lực của tập đoàn quân có thể tiêu diệt gọn quân địch nếu chúng bất cẩn tấn công, nhưng vấn đề là hỏa lực của tập đoàn quân có thể rơi trúng đầu địch hay không.
Pháo binh của Vương Trung không có máy tính đường đạn, hơn nữa pháo binh vừa mới đến, chưa kịp tính toán tham số bắn, cho dù bộ binh có thể báo cáo tọa độ của quân địch một cách chính xác, đơn vị pháo binh cũng phải mất một lúc để tính toán, chưa chắc đã bắn trúng, lại còn phải bắn hiệu chỉnh.
Mười mấy phút này, bộ binh tuyến đầu rất có thể đã bị địch đánh tan.
Chờ đến ngày mai tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều, pháo đoàn sẽ tính toán trước một số tham số bắn thông dụng, khi nhận được báo cáo từ tiên tuyến chỉ cần hiệu chỉnh là được.
Tóm lại, hiện tại Vương Trung đang có chút bồn chồn, tin tốt là ngoài tiểu đoàn thiết giáp, hắn còn có tiểu đoàn thiết giáp cận vệ số 1 dày dạn kinh nghiệm - cũng chính là bộ đội cũ của hắn, tiểu đoàn thiết giáp tiêu diệt nhiều quân Ant nhất, 90% là lính kỳ cựu (một số đã được thăng chức và chuyển sang đơn vị khác).
Trong trường hợp khẩn cấp, có thể đưa tiểu đoàn thiết giáp cận vệ số 1 vào tham chiến, tổ chức phản công.
Vương Trung cầu nguyện tình huống nguy cấp nhất đừng xảy ra, trong tay quân địch có xe tăng hạng trung số 4 nòng dài, pháo tự hành hạng nặng đời mới chắc cũng phải còn hai phần ba, những đơn vị nguy hiểm cao này cứ để cho Xoáy Nước lo liệu, xe tăng của lính hắn còn đang chạy T-34W, Sherman còn chưa có.
Nhưng, nếu quân địch thăm dò được vị trí của Xoáy Nước, điều động lực lượng thiết giáp bao vây, vậy để yểm trợ cho Xoáy Nước chỉ có thể đưa tiểu đoàn thiết giáp cận vệ số 1 vào.
Vương Trung đi tới đi lui trong sở chỉ huy, chờ đợi đối phương ra tay trước. Phía đông Yeisk, trận địa tiểu đoàn thiết giáp cận vệ cơ giới số 1.
Tiểu đoàn trưởng thò người ra khỏi tháp pháo trên khoang lái của x diệt tăng Xoáy Nước, quan sát Yeisk ở phía xa, vừa quan sát vừa lẩm bẩm: "Bọn chúng không có động tĩnh gì cả. Bọn mình không tấn công, chúng cũng không ra xem thử sao?”.
Pháo thủ của xe tăng nói: "Hay là cho chúng nó một phát đi, tôi thấy có người di chuyển trên tuyến phòng ngự của chúng”.
"Cậu bị điên à, xa ba cây số đấy, thước ngắm của chúng ta chỉ đến 2200 métI".
Pháo thủ chẳng hề để ý nói: "Thì tính sơ sơ, rồi bắn hiệu chỉnh dần dần!".
"Không được, sẽ để lộ vị trí của chúng ta." Tiểu đoàn trưởng quát.
Xoáy Nước rất thích hợp đánh mai phục trên kiểu thảo nguyên này, độ cao của cỏ vừa đủ che khuất bánh xích, mặc dù khoang lái cao hơn bụi cỏ, nhưng chỉ cần ngụy trang thêm chút cỏ rậm, ở khoảng cách xa căn bản không nhìn thấy.
Năm ngoái, sư đoàn bộ binh Prosen thường xuyên lợi dụng hình dáng thấp bé của pháo tự hành để phục kích thiết giáp Ant, bây giờ đến lượt Ant phục kích Prosen.
Đáng tiếc là quân địch co cụm trong thành Yeisk không chịu ra, chỉ thỉnh thoảng mới thấy lính Prosen thò đầu ra từ cửa sổ, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Chắc là lính mới tò mò muốn nhìn mặt trận.
Andreas bị Kosrek hạ sĩ ấn xuống đất.
Hạ sĩ quát lớn: 'Không muốn sống nữa? Toàn bộ cửa sổ đều rất nguy hiểm! Phó xạ thủ trước của tôi chính là ngốc nghếch như vậy ở cửa sổ tho đầu ra thăm dò bị bắn chất.
"Đó là chiến dịch Carolin, chúng tôi vây quân viễn chinh của Liên Hiệp Vương Quốc cùng với mấy vạn quân Carolin tại một thành nhỏ ven biển.
"Phó xạ thủ tên là Hans, là một thanh niên Hessen ngốc nghếch, anh ta cứ như vậy thăm dò, muốn nhìn một chút địch nhân trên bãi biển, sau đó liền xong đời!"
Nói xong, Kosrek hạ sĩ ngẩng đầu nhìn cửa sổ, cũng không có ai hướng về bên này bắn.
Vì thế hắn buông tân binh ra, dựa vào tường ngồi xuống, tay trái đặt lên trên giá ba chân súng máy.
Súng máy hạng nặng được đặt ở bên trong tường động, đây là tường động chuyên môn đào ra, bên ngoài còn có dây thường xuân yểm hộ, người Ant tám phần không thể tưởng được nơi này là hầm trú ẩn súng máy.
Súng máy cùng với giá ba chân đều nằm trong bóng tối, cho dù bắt đầu bắn, Ant không chú ý, có thể cũng không nhìn thấy vị trí của súng máy - mà không ai có thể tập trung lực chú ý khi bị súng máy bắn phá, khi đó mọi người đều vội vàng để thân thể nằm sấp thấp hơn một chút.
Mà người không bị súng máy bắn phá muốn thấy rõ vị trí súng máy - xin lỗi, bức tường sẽ che khuất.
Khó trách Kosrek hạ sĩ lại khoác lác, vị trí súng máy này là kết tinh tất cả kinh nghiệm tác chiến từ chiến dịch Melainia đến bây giờ của hắn.
Tân binh Andreas lật người, ngồi dậy, nhìn hạ sĩ: “Ant không phải chiến sĩ ưu tú, Ty Vụ Trưởng của trại huấn luyện nói như vậy." Kosrek: "Bọn họ quả thật không phải, năm ngoái tôi ở bên ngoài Agasukov chặn đánh phá vây của bọn họ, tôi đánh một ngày, bắn hai vạn viên đạn, nòng súng đều bị đánh hỏng năm cái, trước súng máy của tôi Ant để lại ít nhất một ngàn thi thể.
"Thậm chí bọn họ còn không nghĩ tới việc dùng pháo cối hoặc thứ gì đó để bắn ngược súng máy của tôi, vốn dĩ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chết ở đó, tổ súng máy dự bị ở trận địa thứ hai, chỉ cần chờ tôi hết đạn, bọn họ sẽ thay tiếp.
"Kết quả là bọn họ không đợi được thời gian khai hỏa, súng máy loại trừ người của tổ súng máy dự bị, những người khác đều đang chuyển đạn dược và nòng súng cho tôi. Ant cứ như vậy không ngừng chết đi chết lại, giống như đi đến chỗ Tử Thần chỉ là một chuyến đi chơi ngoại ô."
Kosrek lắc đầu: "Nghe nói là bởi vì hoàng thái tử của bọn họ tự mình dẫn đội xung phong, sau đó tuẫn quốc. Cũng có thể lý giải. Dũng khí của bọn họ làm người ta kính nể, nhưng nói thật, bọn họ đích xác không phải là chiến sĩ ưu tú - không, không phải là chiến sĩ hợp cách, chiến sĩ hợp cách sẽ dùng pháo cối hoặc súng phóng lựu giết chết tôi, mà không phải là tặng tôi một cái Thập tự thiết hạng hai."
Kosrek chỉ vào chỗ cổ áo lộ ra một chút xíu Thập tự thiết hạng hai.
Andreas kỳ quái hỏi: "Vậy sao anh không cho tôi đứng ở cửa sổ?"
"Bởi vì không cần là chiến sĩ hợp cách, cũng có thể bắn trúng cậu đang ngốc nghếch đứng ở cửa sổ. Loại hành vi này của cậu là phạm phải ngu xuẩn, ở trên chiến trường, ai phạm ngu xuẩn thì người đó phải chết."
Kosrek hạ sĩ dừng lại, liếc nhìn tân binh, đổi đề tài: "Cậu là người nơi nào?"
“Phía Đông Kleist.'
"Phía Đông Kleist là một Công quốc, lớn như vậy! Ở đâu ở Kleist ?"
Andreas: "Tilia, ở phía tây thủ phủ của Công quốc, một thành phố nhỏ."
Kosrek hạ sĩ lại hỏi: "Cậu huấn luyện mấy tháng?”
"Sáu tháng, trước đó tham gia doanh trại lao dịch của đế quốc, làm việc ở công sự Bức Tường Tây của Carolin bốn tháng, khi công tác kết thúc nghỉ một tháng, sau đó thư chiêu mộ tới, tôi liền gia nhập quân doanh bổ sung ở phụ cận quê nhà."
Bức Tường Tây, công sự bờ biển Prosen xây dựng ở Carolin, bao gồm một loạt điểm chống đỡ cùng cứ điểm, cùng với lượng lớn bãi mìn cùng cọc chống tăng.
Kosrek hạ sĩ líu lưỡi: "Carolin là một nơi tốt, các cô gái nhiệt tình xinh đẹp, đồ ăn ngon, ngoại trừ bánh mì có chút cứng rắn không có khuyết điểm. Đáng tiếc hiệu suất làm việc của bọn họ quá thấp.
"Cậu không có ngủ với một phụ nữ Carolin sao?"
Andreas lắc đầu: "Không có. Công việc ở bức tường phía tây rất mệt mỏi, lúc nghỉ ngơi thì hâu như đều đang ngủ. Thậm chí tôi còn từng thấy tổng chỉ huy mặt trận phía tây, Longstahler nguyên soái, là một lão già giống như cha tôi, không, có lẽ còn lớn hơn cha tôi..."
Kosrek hạ sĩ: 'Nguyên soái nói như thế nào?”
"Nguyên soái nói chuyện với chúng tôi, nói địch nhân ở đối diện biển, bởi vì bất tài của Meyer đại công tước, địch nhân có thể tập kết hàng triệu đại quân, tùy thời có thể đổ bộ. Tóm lại là nói cho chúng tôi biết tường tây rất quan trọng."
Kosrek hạ sĩ: "Sau đó thì sao?” "Sau đó? Chúng tôi xây Bức Tường Tây, thỉnh thoảng có máy bay của Liên Hiệp Vương Quốc oanh tac và chụp ảnh..."
"Không không, tôi nói cậu, sau khi rời khỏi doanh trại lao dịch."
"Sau đó tôi gia nhập quân doanh bổ sung, tháng đầu tiên là huấn luyện nội vụ và đội ngũ, nói như vậy có thể khiến chúng tôi biến thành binh lính chân chính - kỳ thực những chuyện này, khi còn bé tôi đã từng tham gia quân doanh quân đoàn thiếu niên của đế quốc, làm điều thừa." Andreas nhún vai: "Nhưng tháng thứ hai bắt đầu, huấn luyện không có trong quân doanh thiếu niên bắt đầu."
Andreas thao thao bất tuyệt kể lại những gì mình đã thấy ở trại huấn luyện, hiển nhiên hắn đã sớm muốn tìm người nói những điều này.
Cuối cùng, Andreas kể về việc bọn họ lên tàu, chào tạm biệt người nhà ở nhà ga.
Kosrek hạ sĩ bỗng nhiên ngắt lời hắn: "Có cô gái nào tạm biệt cậu không?”
"Có, em gái tôi tạm biệt tôi, cô ấy cảm thấy quân trang của tôi cực kỳ đẹp trai."
"Cậu sẽ không phải là chưa từng yêu đương chứ?" Hạ sĩ hỏi.
Andreas có chút co quắp: "Đây là chuyện quan trọng gì sao? Ở chỗ chúng tôi, chưa bao giờ yêu đương, người lớn hai nhà tính toán một chút, chúng tôi sắp kết hôn rồi, sau đó có thể mượn trâu bò và hạt giống của nhau, còn có ngựa, la, yêu đương loại chuyện này, chỉ xảy ra ở trong sách nhỉ? Có lẽ tôi đến thủ phủ Kleist học đại học, sẽ có một hồi yêu đương, nhưng tôi không có."
Kosrek hạ sĩ lắc đầu: "Nghe tôi, có thời gian thì yêu đương đi, ít nhất tìm kỹ nữ ngủ một giấc, chiến tranh cái thứ chó má này, hừ.'
Andreas nhìn chằm chằm vào hạ sĩ: "Người Ant không có tuyên truyền không chịu nổi như vậy đúng không? Lúc chúng tôi bổ sung vào, là tiểu đoàn hành quân thứ ba, lúc đầu tôi tưởng rằng là một nhóm bổ sung binh phân thành tiểu đoàn một, hai, ba, về sau mới phát hiện, tiểu đoàn khác cũng là tiểu đoàn thứ ba hoặc là tiểu đoàn thứ tư.
"Đây là dựa theo lần bổ sung vào bộ đội để tính đúng không? Trước chúng tôi, đã có tiểu đoàn hành quân thứ nhất cùng tiểu đoàn hành quân thứ hai bổ sung vào Sư đoàn Seeckt!"
Kosrek hạ sĩ lấy ra cuộn thuốc lá, vừa gõ lên tường, ép chặt thuốc lá, vừa đáp: "tiểu đoàn hành quân thứ nhất còn tốt, đều là vê đội sau khi bị thương. tiểu đoàn hành quân thứ hai có một ít kỹ thuật binh. tiểu đoàn thứ ba cũng giống như cậu thấy đấy.
"Sư đoàn Seeckt tham chiến đến bây giờ, cũng chỉ giảm quân số ba tiểu đoàn, so với Ant tốt hơn nhiều. Nhưng... Tôi đã nói rồi, chiến tranh cái thứ chó má này chính là như vậy, chiến sĩ tinh nhuệ nữa lúc đáng chết cũng phải chết."
Hạ sĩ đưa điếu thuốc đã cuộn xong cho tân binh, lại bị từ chối.
Hạ sĩ: "Xem ra buổi sáng hôm nay pháo kích còn chưa khiến cậu muốn hút một điếu hoặc uống một chén. Nhưng tin tôi, tương lai cậu sẽ cần dùng đến."
Nói xong hắn nhét thuốc lá vào túi tân binh.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận