Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 281: Mọi Người Vẫn Sống Trong Mộng Huyễn Quá Khứ

Chương 281: Mọi Người Vẫn Sống Trong Mộng Huyễn Quá KhứChương 281: Mọi Người Vẫn Sống Trong Mộng Huyễn Quá Khứ
Chương 281: Mọi Người Vẫn Sống Trong Mộng Huyễn Quá Khứ
Olga xông lên ôm cháu trai, đồng thời Belinsky ở lại bên cạnh Vương Trung, hạ giọng nói: 'Mặc dù cậu vừa mới có con trai, nói lời này không tốt lắm, nhưng chuyện Balath cậu vẫn nên mau chóng khởi hành. Hiện tại tiếp tế từ Balath đã giảm đi rất nhiều, cậu mới từ tiên tuyến trở về, biết chúng ta cần những đồ tiếp tế kia."
Vương Trung gật đầu: "Đúng vậy, tôi biết. Tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đánh xuyên qua tuyến tiếp tế, lật đổ quốc vương đương nhiệm của Balath."
Belinsky: "Bắt đầu hành động tháng chín, trước tháng 12 có thể giải quyết được không?”
Vương Trung: "Trên đường đến đây, tôi vẫn luôn xem tin tức Balath do Liên Hiệp Vương Quốc cung cấp, tôi cho rằng muốn chinh phục toàn cảnh Balath trong hai tháng chắc chắn không kịp, quá nhiều núi, cơ sở hạ tâng cũng quá kém.
"Quân đội của chúng ta sẽ giống như lâm vào vũng bùn, bước đi khó khăn. Nhưng chúng ta có thể đi dọc theo quốc lộ, chỉ công kích khu vực kinh tế phát triển của bọn họ, khiến cho hoàng thất Balath thoái vị, sau đó dựa vào chúng ta và Liên Hiệp Vương Quốc thẩm thấu thế lực địa phương, thành lập chính quyền đại diện tương đối vững vàng."
Belinsky: "Ý của bên Liên Hiệp Vương Quốc là nâng đỡ em trai quốc vương đương nhiệm, Barway, kẻ tương đối tiến bộ làm quốc vương, tôi đã xem qua hồ sơ, Barway tương đối đồng ý với lý niệm của phái thế tục chúng ta, có thể tranh thủ, cho nên đồng ý phương án bên phía Liên Hiệp Vương Quốc."
Vương Trung: "Vậy không phải càng đơn giản sao, chúng ta hành quân thần tốc dọc theo đường cái, nghiền nát tất cả mọi sự chống cự của địch, nâng vị hoàng đệ tiến bộ kia lên ngôi, sau đó khải hoàn hồi triều."
Belinsky: "Trước tiên, cậu phải tiến hành một trận đổ bộ tại Balath, chúng ta và Balath thông lộ trên lục địa rất khó đi, tiêu chuẩn quốc lộ chẳng khác gì Nam Ant thảo nguyên. Cho nên cậu chỉ có thể đi đường thủy, phát động một trận chiến đổ bộ, tôi sẽ điêu động bộ binh hải quân đến trợ giúp cậu."
Vương Trung vui mừng khôn xiết: "Bao nhiêu bộ binh hải quân? Mấy sư đoàn?"
"Hai sư đoàn bộ binh hải quân sẽ hiệp trợ cậu. Nhưng bọn họ chỉ phụ trách đánh chiếm bãi biển, công chiếm thành phố cảng cần dựa vào quân của cậu. Hiện tại Tập đoàn quân cơ giới số một của cậu hao tổn khá lớn, cần chỉnh đốn bổ sung, cho nên tôi từ chiến khu khác điều động một ít quân tinh nhuệ có kinh nghiệm chiến đấu cho cậu."
Vương Trung: "Tại sao bộ binh hải quân không tấn công cùng chúng ta? Tôi muốn đi tranh cãi với tư lệnh hải quân Kuznetsov."
Đại Mục thủ nhún vai: "Cậu có thể yêu cầu được bộ binh hải quân tự nhiên là tốt, tôi cũng vui vẻ nhìn thấy. Chuyện của lục quân và hải quân, một tu sĩ cầu nguyện như tôi không thể can thiệp được."
Vương Trung le lưỡi.
Lúc này trong phòng sinh tạm thời, Olga muốn nâng cao Lev bé nhỏ lên cao như mở đầu phim hoạt hình Vua Sư Tử, các nữ tỳ trong phòng đều sợ hãi, chỉ có bà đỡ là không sợ uy quyền của Olga mà giành lấy Lev bé nhỏ.
Lyudmila cười nói: "Hoàng hậu không có ác ý đâu, cô ấy sẽ không làm ngã cháu của mình đâu."
Olga le lưỡi: "Xin lỗi, tôi hơi quá khích." Olga ngồi xuống bên cạnh Lyudmila, nắm chặt tay cô - Tư thế này hơi giống Vương Trung lúc nấy.
Vương Trung nhìn một màn này, tạm thời quên mất cuộc trò chuyện với Đại Mục thủ.
Belinsky: "Chuyện cụ thể chờ ngày mai, có lẽ là ngày kia rồi nói tiếp, hôm nay chắc cậu bận lắm."
Lúc này Mikhail đi tới, nhỏ giọng báo cáo bên tai Vương Trung: "Công tước Rorschach đến."
Vương Trung: "Hắn ta là ai?"
Belinsky: "Nhân vật cốt cán của phái quý tộc, hiện tại tự xưng là người thuộc phái thế tục trung thành, thẩm phán quan tạm thời chưa tìm được sơ hở."
Vương Trung: "Thẩm phán quan mà cũng không tìm được sơ hở?"
"Chỉ cần có sơ hở, thẩm phán quan nhất định sẽ nắm được, cho nên đối với những người không tìm được sơ hở thì phải đối xử cẩn thận, bởi vì rất có thể hắn ta thật sự vô tội, không có sơ hở gì cả." Belinsky nói.
Có lý đấy.
Vương Trung: 'Vậy tôi đi gặp vị phái thế tục bỗng nhiên tỉnh ngộ này."
Belinsky: "Vậy tôi không tiện ra mặt, ở lại đây xem con trai đỡ đầu tương lai vậy."
Vương Trung cẩn thận quan sát vị công tước Rorschach này, sau đó hắn vô cùng chắc chắn, mình chưa từng gặp qua hắn ta.
Nói cách khác, vị công tước này có thể không đảm nhiệm chức vụ gì trong quân đội, điều này khá hiếm thấy trong giới quý tộc của Ant.
Hệ thống quý tộc của Ant có tham khảo hệ thống quý tộc của Prosen, bình thường quý tộc nam tính đều sẽ ở trong quân đội mưu cầu một chức quan nửa chức.
Sau màn chào hỏi xã giao, công tước Rorschach đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói tướng quân sắp đi Balath tác chiến?"
Vương Trung: "Tin tức lan truyên nhanh thật đấy."
"Bộ tham mưu của ngài không trở về cùng ngài, chuyện này thì tối hôm ngài vê đến Yekaterinburg, trên bàn tiệc xã giao cơ bản đều đã biết. Sau đó kết hợp thêm một vài tin đồn thất thiệt, tự nhiên có thể suy đoán ra ngài muốn viễn chinh Balath."
Vương Trung: "Tin đồn gì cơ? Tôi nghĩ Thẩm Phán Đình sẽ rất hứng thú với chuyện này đấy."
"À, chỉ là một số lời đồn đại vô căn cứ trên bàn tiệc xã giao thôi, Thẩm Phán Đình sẽ không hứng thú với loại chuyện này đâu, bằng chứng là hiện tại tôi vẫn có thể ngồi đây nói chuyện phiếm với ngài, đúng không?”
Tên này cũng dùng logic giống hệt Belinsky.
Vương Trung: "Nếu ngài muốn hỏi tôi có phải muốn đi Balath tác chiến hay không, tôi chỉ có thể nói là miễn bình luận. Nhưng thấy ngài nhiệt tình như vậy, không nói một lời thì cũng không được, ngài sẽ không vui. Bộ tham mưu của tôi quả thật chưa trở về, bọn họ có nhiệm vụ khác, tôi chỉ có thể nói đến đây thôi."
Công tước Rorschach: "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, vợ tôi là em gái của hoàng đế Balath, cô ấy cũng có quyền thừa kế ngai vàng Balath, tôi hy vọng sau khi tướng quân lật đổ hoàng thất Balath, có thể..." Vương Trung: "Vợ ngài rời khỏi Balath bao lâu rôi?"
"Chưa đến hai mươi năm." Công tước Rorschach nhún vai,'Chuyện này thì có liên quan gì sao?”
"Tất nhiên là có, vợ ngài đã rời khỏi Balath gần hai mươi năm rồi, làm sao có thể đảm bảo người dân Balath tín nhiệm cô ấy? Cô ấy làm nữ hoàng liệu có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục sao?"
Công tước Rorschach: "Tôi cũng sẽ đi cùng cô ấy, theo quy củ của Balath, nữ không thể kế thừa ngai vàng, nhưng con rể thì được. Về phần quan hệ với người bản địa, chúng tôi chỉ là trên danh nghĩa, đế quốc Ant vẫn luôn thực hiện chính sách gián tiếp cai trị đối với những vùng đất mới chiếm được, gần như không can thiệp vào công việc nội bộ của họ...
"Nếu thực sự không được thì ngài có thể đóng quân ở đó, đến lúc đó tôi sẽ phong cho ngài chức Giám quốc Đại tướng quân..."
Vương Trung đứng phắt dậy, ném cái cốc trong tay xuống đất: "Mơ tưởng hão huyền! Ngài nghĩ đây là thời Trung cổ à? Còn thừa kế ngai vàng! Tỉnh lại đi, ngay cả vương miện của Sa Hoàng bệ hạ... Tóm lại loại thời điểm này, đừng nằm mơ nữal
"Vì giấc mộng hão huyền của ngài, tương lai chúng ta có thể sẽ phải đóng quân ở Balath, sau đó sa lầy vào vũng lầy chiến tranh du kích triền miên không dứt!"
Chuyện này tôi đã chứng kiến rồi, chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần trên Trái Đất.
Vương Trung tiếp tục nói: "Không, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra! Ngài còn có mặt mũi tự xưng là người thuộc phái thế tục trung thành, chỉ với ý nghĩ vừa rồi của ngài thì không thể nào là người của phái thế tục được! Le ra tôi nên báo cáo chuyện này cho thẩm phán quan ngay bây giờ! Nhưng hôm nay con trai tôi chào đời, tâm trạng tôi đang tốt, cho nên tha cho ngài một mạng, cút ngay đi!"
Công tước Rorschach sợ đến mức tè cả ra quần, lăn ra khỏi phòng.
Vương Trung vừa mới nổi giận một trận, cổ họng hơi khô, đưa tay muốn lấy cốc nước thì cốc đã vỡ tan tành, đành phải đi đến tủ rượu bên cạnh phòng khách, lấy chai rượu ra tu ừng ực mấy ngụm.
Uống xong hắn mới sực nhớ ra: Mẹ kiếp, dùng rượu mạnh để giải khát, mình càng ngày càng giống người Ant chính hiệu rồi, không đúng, chỉ xét riêng về thể chất mà nói, mình chính là người Ant chính hiệu!
Hắn đặt chai rượu xuống, dựa vào tủ rượu suy nghĩ.
Nữ tỳ biết khách đã rời đi bèn vào phòng, bắt đầu dọn dẹp những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn.
Mikhail lại đi vào, vẫn thì thâm vào tai Vương Trung: "Tướng quân, lại có khách đến."
Vương Trung thở dài: "Lần này hắn ta cũng có họ hàng với người Balath à? Nói với bọn họ, chuyện này miễn bàn nữa, đến bao nhiêu người cũng vô dụng."
Mikhail gật đầu: "Rõ. Vậy tôi đi khuyên bọn họ về."
Vương Trung phất phất tay, ra hiệu cho Mikhail đi cho nhanh.
Chờ quản gia rời đi, Vương Trung thở dài.
Hắn biết ngày hôm nay sẽ dài đằng dang và gian nan hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận