Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chuong 298: Mocha vao ban dem

Chuong 298: Mocha vao ban demChuong 298: Mocha vao ban dem
Chuong 298: Mocha vao ban dem
Thảo luận vừa mới kết thúc, Yakov cầm sổ tay tới: "Tôi đã phiên dịch xong văn kiện Prosen thu thập được từ lính dù Quân Đồng Minh. Trong những văn kiện này có nhắc tới một phần mật ước, người Prosen hẳn là căn cứ theo mật ước này, lặng lẽ tiến vào Balath."
Vương Trung: "Bon chúng tiến vào bao lâu rồi? Nếu như người Prosen tiến vào Balath đã lâu rồi, tôi sẽ cười nhạo MI6."
Yakov cúi đầu xác nhận nội dung trên sổ tay, khẳng định đáp: "Quân đội Prosen ở sân bay đã tiến vào được một tuần rồi."
Vương Trung: "Vậy Sư đoàn 5 Ngự Lâm quân từ khi nào thì đổi thành người Prosen?"
"Trên văn kiện không viết, nhưng bên trên có nói những binh sĩ ở sân bay này là quân đội thứ hai tiến vào, còn nói bọn chúng được 'người một nhà' đã ở trong biên giới Balath thời gian rất lâu tiếp ứng."
Vương Trung nhận lấy văn kiện, nhanh chóng lật xem một chút, rồi tiện tay chuyển cho Popov, ngẩng đầu nói với Yakov: "Đi xem Sư bộ của Sư đoàn 5 Ngự Lâm quân bị chiếm lĩnh, xem có thể phát hiện thứ gì có giá trị không."
"Vâng." Yakov cúi chào, xoay người chạy đi.
Amelia: "Balath có rất nhiêu nơi hẻo lánh, nếu như xây dựng sân bay ở đó, sau đó sử dụng hàng không dân dụng như Lufthansa vận chuyển người Prosen tiến vào, MI6 không biết cũng là bình thường."
Vương Trung lắc đầu: "Không, vị tiểu thư này, cô nghĩ vậy là quá đơn giản. Sau khi người Prosen đến phải ăn mặc ở, phải có chỗ ở, những thứ này không thể nào không có dấu vết, cơ quan tình báo chuyên nghiệp nhất định sẽ phát hiện ra manh mối."
Trên thực tế, thu thập thông tin tình báo nhiều khi không cần phải lẻn vào những nơi nguy hiểm như trong phim 007 hay Nhiệm vụ bất khả thi, rất nhiều thông tin tình báo quan trọng đều được thu thập thông qua phân tích những dữ liệu công khai tưởng chừng như bình thường.
Amelia: "Tôi không có ý bao che cho MIó, nhưng trước giờ Balath vẫn không phải là trọng điểm thu thập tình báo của chúng ta, trước đó Liên Hiệp Vương Quốc vẫn luôn coi Balath là một nước phụ thuộc của Barakha, nằm trong phạm vi thế lực của chúng ta, hơn nữa trong phạm vi này chúng ta gần như không có đối thủ.
"Dù sao khi đó Ant vừa mới kết thúc nội chiến, hai mươi năm sau nội chiến Ant rất ít khi biểu hiện tham vọng bành trướng.'
Phe thế tục sau nội chiến vẫn luôn dốc sức lôi kéo nông dân, tiêu diệt phe Sùng Thánh, cùng với hạn chế phe quý tộc cũ tụ tập xung quanh Sa Hoàng để nắm quyền một lần nữa.
Dưới tình huống đó, Ant quả thật không còn dư lực để bành trướng.
Vương Trung: "Ý của cô là người Prosen đến quá sớm, mà khi đó MI6 lại không chú ý tới Balath? Đây không phải là đang bao che cho MI6 sao?”
"Tôi đang trần thuật sự thật với anh." Amelia nói.
Lúc này Yakov cầm một cuốn sổ ghi chép cũ kỹ chạy về: "Tướng quân, tôi tìm được cái này trên bàn làm việc của viên chỉ huy tối cao của địch, là một cuốn nhật ký. Ngài nhất định sẽ không tin, cuốn nhật ký này được viết từ sáu năm trước, sáu năm trước người Prosen đã bí mật thâm nhập vào Balath." "Thật sao?" Vương Trung giật lấy cuốn sổ, liếc nhìn trang đang mở, quả nhiên ngày tháng là năm 909, cách hiện tại sáu năm.
Hay lắm, khó trách người Prosen tự xưng là Quân đoàn Kền kan, trong lịch sử địa cầu, nước Đức trước khi bắt đầu bành trướng cũng lấy danh nghĩa Quân đoàn Kền kền để luyện tập ở Ba Lan.
Bên này người ta từ trước khi xâm lược Melainia và Liên Hiệp Vương Quốc trở mặt với Carolin, đã phái người tới Balath, ý đồ nhổ răng trong miệng cọp ở ngay trong phạm vi thế lực của Liên Hiệp Vương Quốc.
Amelia: "Xem đi, khi đó có thể MIl6 căn bản không ngờ tới người Prosen lại vượt ngàn dặm xa xôi đến thâm nhập Balath, nên bố trí lực lượng ở đây rất ít.
"Như anh nói, muốn từ những dấu vết nhỏ nhặt mà phát hiện ra chân tướng, thì cần phải có nhân lực, không có nhân lực thì không có cách nào thu thập đủ tình báo, cũng không có cách nào phân tích kỹ lưỡng những thông tin tình báo đó."
Vương Trung: "Tóm lại tạm thời đã hiểu vì sao lại có nhiều tên Prosen 'thay da đổi thịt' như vậy."
Tình huống này khiến Vương Trung nhớ tới trước khi xuyên không mình rất thích chơi game dàn trận, trong game đó có cơ chế tham chiến, sau khi tham chiến, quân đội của mình sẽ được phái đến lãnh thổ nước khác, quốc kỳ cũng sẽ đổi thành quốc kỳ của nước đó.
Người chơi máy tính rất thích lợi dụng cơ chế này, Vương Trung thường xuyên nhìn thấy trên chiến tuyến của mình xuất hiện rất nhiêu quân đội "thay da đổi thịt" của địch.
Yakov: "Còn rất nhiều văn kiện, tối nay tôi sẽ thức đêm dịch, ngày mai xem có thể sắp xếp ra được một số thông tin không, ví dụ như tổng binh lực của Quân đoàn Kền kền."
"Được." Vương Trung nhìn Yakov, dùng ánh mắt và biểu cảm thể hiện sự công nhận sự nhiệt tình trong công việc của hắn: "Hôm nay Pavlov chắc cũng phải thức đêm để bố trí sở chỉ huy, mọi người làm việc cho tốt."
Nói xong Vương Trung ngáp một cái thật to.
Amelia lộ ra vẻ khinh thường: "Lúc thuộc hạ phải thức đêm làm việc, anh định đi ngủ sao?”
Vương Trung: "Tôi là chỉ huy, trách nhiệm là phải luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo để có thể nhanh chóng phản ứng với tình hình trên chiến trường. Cho nên tôi phải ngủ, nếu không tôi sẽ vì mệt mỏi, buôn ngủ mà đưa ra phán đoán sai lầm, khiến cho binh sĩ phải chịu thương vong nặng nề."
Amelia không đáp, nhìn chằm chằm Vương Trung.
"Được rồi." Vương Trung nói: "Thực ra là vì tôi không giúp được gì nhiều cho những công việc cụ thể."
Dù sao Vương Trung cũng chưa từng được huấn luyện tham mưu bài bản, ngay cả vẽ bản đồ quân sự cũng không làm tốt, may mà bây giờ không cần hắn phải tự mình vẽ bản đồ, nếu không chắc chắn sẽ lộ tẩy.
Nếu không có hack trợ giúp, Vương Trung cũng chỉ là một người bình thường thích tìm hiểu về quân sự.
Amelia có chút bất ngờ: "Anh không giúp được gì cho những công việc cụ thể? Không phải anh là viện trưởng Học viện Quân sự Suvorov sao?"
Vương Trung: "Nhưng năm đó tôi học ở trường quân đội là học sinh đứng cuối lớp."
Amelia lắc đầu: "Không phải, tôi xem tài liệu mà MIl6 cung cấp, nói anh cố ý thi để đứng cuối lớp, là vì không muốn cho hoàng thái tử lvan phải đứng cuối lớp. Năng lực của anh đã đạt đến mức muốn thi bao nhiêu điểm cũng được."
Vương Trung vội vàng xua tay: "Không không không, đó chỉ là tin đồn nhảm ở Yekaterinburg thôi, tóm lại tôi muốn nghỉ ngơi. Ngày mai tôi còn phải suy nghĩ xem phải đối phó với đội quân Địa Ngục mà Đại Pháp Sư của quốc vương triệu hồi như thế nào."
Quân đội chính quy Prosen đột nhiên xuất hiện, quả thật cũng có thể xem như là "quân đội Địa Ngục”.
Vương Trung xoay người lại, lúc này mới phát hiện Nelly đã đứng chờ ở phía sau hắn từ lúc nào.
Hắn bèn hỏi: "Nelly, chỗ ở của tôi đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi, mời đi theo tôi."
Vương Trung có chút cảm khái: "Thành phố này thế mà vẫn còn những ngôi nhà nguyên vẹn."
Ngay cả sở chỉ huy của Sư đoàn 5 Ngự Lâm quân cũng bị trúng hai quả đạn "Xoáy nước", nhà cửa sập mất một nửa, phải đào bới trong đống đổ nát mới tìm được những tài liệu quan trọng.
Nelly: "Không, thực ra tôi không tìm được căn nhà nào thích hợp, cho nên đã dựng một cái lêu bên cạnh sở chỉ huy của Pavlov. Tôi nghe nói mùa này không có mưa, cho nên anh không cần phải lo lắng."
Vương Trung: "Lều trại sao... Đã lâu rồi tôi chưa được hưởng thụ đãi ngộ này, ở thảo nguyên Nam Ant ít nhất còn có nhà kho để ngủ."
Cơ sở hạ tầng ở thảo nguyên Nam Ant tuy kém, nhưng vẫn tốt hơn ở Balath. Ant dù sao cũng là cường quốc, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Nelly: "Đi thôi, mời đi lối này."
Vương Trung cảm thấy cô hầu gái kiêm cần vụ binh của mình hôm nay có vẻ rất vội vàng, chẳng lẽ là muốn hắn nhanh chóng rời khỏi Sufang và Amelia?
Hắn suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không hỏi ra miệng, lặng lẽ bước theo Nelly.
Đến trước lều, Vương Trung thấy cái lêu này còn to hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, bèn hỏi Nelly: "Đây là cô tự dựng sao?”
Nelly lắc đầu: "Không, tôi đã thuê vài người tới dựng giúp, họ vừa nghe nói là dựng lêu cho anh thì đều rất nhiệt tình."
"Tên tuổi của tôi có tác dụng này sao?"
Nelly: "Vào đi, giờ muộn rồi."
Vương Trung vén rèm cửa bước vào lều.
Bên trong lều thoang thoảng mùi thơm, khiến tinh thần hắn trở nên sảng khoái. Vương Trung lập tức tìm thấy nguồn gốc của mùi hương: một lư hương đang bốc khói.
Vương Trung bỗng nhiên nghĩ đến "ma pháp của Đại Pháp Sư" mà bọn họ vừa mới thảo luận, không khỏi giật mình, vội vàng quay đầu lại hỏi Nelly: "Lư hương này ở đâu ra vậy?"
"Tôi chuẩn bị." Nelly nói: "Sao, anh không thích sao?"
Vương Trung: "Hương trong lư hương là ai đưa cho cô?”
"Tôi mua ở cửa hàng của giáo hội trong nước, có rất nhiều mùi, anh có muốn đổi mùi khác không?”
Vương Trung: "Không cần, phòng của đàn ông con trai cần gì phải thắp hương chứ, trước kia cô cũng đâu có chuẩn bị cái này?"
Nelly: "Trước khi khởi hành, lúc tôi đi dạo ở cửa hàng của giáo hội ở Abadan, thấy cái này, bà chủ quán nói là nó có thể an thần, giúp ngủ ngon, tôi thấy quâng thâm dưới mắt của anh rất nặng, nên mua. Tôi mua sai rồi sao?"
Vì cảnh tượng Nelly cúi đầu nhận lỗi rất hiếm thấy, nên Vương Trung không nhịn được nhìn thêm vài giây.
Vương Trung: "Thôi được rồi, hôm nay thử xem hiệu quả của nó thế nào."
Hắn ngồi xuống giường, cởi áo khoác ra vắt lên ghế, sau đó nằm ngửa xuống giường.
Vương Trung nhìn "trân nhà" của cái lêu, bắt đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Quân đội Prosen đột nhiên xuất hiện, tin đồn về Đại Pháp Sư của quốc vương, xem ra chuyến viễn chinh này không hề đơn giản.
Vương Trung đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy có gió thổi đến.
Hắn nhìn về phía có gió, thấy Nelly đang nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, những cơn gió mát rượi theo đó thổi đến người Vương Trung.
Dáng vẻ của cô khiến Vương Trung nhớ đến hồi nhỏ, vì sợ gió quạt thổi vào người con trai nhỏ sẽ khiến hắn bị cảm, nên mẹ hắn toàn phải dùng quạt tay để quạt mát cho hắn.
Lúc đó, hắn thường ngủ rất ngon trong làn gió mát, còn mẹ hắn thì mệt đến toát mồ hôi.
Hồi ức ùa về khiến Vương Trung nhìn Nelly với ánh mắt dịu dàng.
Nelly: "Sao thế, muốn tôi hát ru cho anh ngủ à?”"
Vương Trung: “Còn dịch vụ này nữa sao? Vậy cô hát đi.'
Nelly lộ vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn mở miệng hát.
Nghe giọng hát du dương của Nelly, Vương Trung dân chìm vào giấc ngủ, mọi phiên muộn về chiến tranh đều tan biến.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận