Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 650: Tới Trường

Chương 650: Tới TrườngChương 650: Tới Trường
Chương 650: Tới Trường
Sau khi đưa Lyudmila về trang viên, đoàn xe của Vương Trung đến trường bắn của Cục Quân giới. Trường bắn này và Kubinka nằm ở hai đầu của Yekaterinburg, nối hai địa điểm này lại với nhau sẽ đi qua tượng đài kỷ niệm Yekaterina II ở trung tâm Yekaterinburg, ba điểm tạo thành một đường thẳng. Vừa vào trường bắn, đã nghe thấy tiếng pháo, Vương Trung hỏi Vasili: "Đây là tiếng pháo gì vậy?"
Vasili lật giở tài liệu trên tay: "Hình như là pháo tự hành dùng khung gầm T-70 đang thử nghiệm, có lẽ là một số hạng mục thử nghiệm hôm qua chưa hoàn thành. Anh chưa đến, các hạng mục mà anh thúc đẩy chắc là sẽ không được thử nghiệm đầu."
Vương Trung: "Ừ."
Lúc này, đoàn xe dựa theo hướng dẫn của sân thử nghiệm, chạy thẳng đến sân thử nghiệm bắn súng. Sau đó phát hiện bên trong có mấy chiếc xe tăng Prosen đang đậu.
Vương Trung vừa nhìn đã nhận ra những chiếc xe tăng này so với những chiếc mà hắn từng giao chiến đầu được tăng cường giáp.
Hắn quay đầu nhìn trận địa phóng, chuyển sang góc nhìn từ trên xuống, phát hiện khoảng cách giữa vị trí pháo và mục tiêu trên trận địa, gần nhất là 500 mét, xa nhất là 800 mét.
Hắn kinh hãi, hô lên: "Sao khoảng cách thử nghiệm tối đa chỉ có tám trăm mét?"
Lúc này, một đám sĩ quan và kỹ thuật viên từ phòng quan sát bên cạnh sân thử nghiệm chạy ra, chạy thằng đến đoàn xe của Vương Trung.
Không đợi những người này đến gần, Vương Trung liền lặp lại câu hỏi: "Sao khoảng cách thử nghiệm tối đa chỉ có 800 mét?"
Viên sĩ quan dẫn đầu nhún vai: "Bảo là khoảng cách giao chiến tiêu chuẩn của xe tăng chỉ có bấy nhiêu, trong cẩm nang cũng viết như vậy." Vương Trung chuyển góc nhìn, xác nhận viên sĩ quan này tên là Zinov Grigorievich, là một chuẩn tướng.
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên không thể hiện mình biết tên, vì vậy nói: "Anh là ai? Hãy tự giới thiệu đi. Tất cả mọi người."
"Zinov Grigorievich, chuẩn tướng. Tôi nhận mệnh lệnh của Nguyên soái Gorky đưa những chiếc xe tăng chiếm được chưa từng có trong danh sách quần đội chúng tôi đến đây."
Vương Trung lại xác nhận góc nhìn bên ngoài, chắc chắn người này không có đơn vị nào.
Vương Trung: "Đơn vị của anh đâu, chuẩn tướng?"
Zinov Grigorievich thở dài: "Bị tiêu diệt hoàn toàn rồi, trong trận phục kích của địch. Xe chỉ huy của tôi cũng bị phá hủy, chỉ có mình tôi may mắn sống sót chạy về. Trung tướng, xin hãy đưa tôi ra tòa án binh! Tôi đã khinh địch, chôn vùi hơn một trăm chiếc xe tăng của cả lữ đoàn!" Vương Trung: "Anh là người theo chủ nghĩa tốc chiến sao?”
"Phải." Zinov Grigorievich không chút do dự gật đầu. Vương Trung: "Vậy tại sao Gorky không giao anh cho tòa án binh, mà lại để anh đưa xe tăng chiếm được trở về?"
"Tôi không biết." Zinov trả lời. Vương Trung: "Tôi không có quyền xét xử anh, anh không bằng đến hỏi các Thẩm phán bên kia xem sao."
Lúc này, sĩ quan cận vệ bên cạnh Vương Trung, Giám mục tòa án Thẩm phán Bulgakov nói: "Tôi cũng muốn hỏi xem tại sao cấp trên không bắt ngài. Nhưng với tư cách là người của tòa án Thẩm phán, tôi muốn hỏi một câu, ngài là người theo chủ hòa sao?" "Không."
Zinov nói như chém định chặt sắt:
"Tôi muốn ăn tươi nuốt sống tất cả kẻ địch, để bù đắp cho lỗi lầm của mình."
Vương Trung: "Được rồi, vấn đề của anh để sau hãng nói, đã sắp xếp chỗ ở cho anh chưa?"
"Chưa, tôi giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, mọi người đầu quên tôi rồi."
Vương Trung: "Vasili, sắp xếp chỗ ở cho hắn."
Vasili: "Vâng, tôi nghĩ Kubinka hẳn là còn rất nhiều doanh trại trống, chỗ đó có thể đóng quân một Tập đoàn quân, thuận tiện cho bộ đội đến diễn tập, hay nói cách khác là trò chơi chiến tranh của giới quý tộc."
Vương Trung: "Những người khác đâu?” Một thiếu úy tiến lên một bước: “Tôi là Anatoly Ivanovich, cùng đơn vị với lữ trưởng, là người sống sót trong trận phục kích đó, hy vọng không chỉ xét xử lữ trưởng, mà còn xét xử cả tôi nữa!"
Vương Trung cẩn thận đánh giá người này, thấy anh ta tuy vạm vỡ nhưng khí chất có vẻ như được giáo dục khá tốt, bèn hỏi: "Cậu là học sinh trung học sao?"
Vasili phì cười, bởi vì gân đây Nguyên soái Rokossovsky gần như phát cuồng vì học sinh trung học, đi khắp nơi tìm học sinh trung học về quân đội làm lính kỹ thuật. Anatoly: "Tôi là sinh viên đại học đã tốt nghiệp, chuyên ngành toán học."
Vương Trung: "Sao cậu lại lái xe tăng?"
Anatoly: "Vì tôi biết lái ô tô! Nên họ để tôi làm lái xe tăng. Tôi có thể sống sót cũng là vì lái xe luôn mở nắp xe thò đầu ra nhìn đường, nên dê dàng thoát ra ngoài."
Vương Trung: "Sinh viên đại học toán học mà ởổi lái xe tăng thì quá lãng phí." Anatoly nói năng hùng hồn: "Tôi muốn tham gia kháng chiến chống Prosen, tôi cho rằng xe tăng là mũi nhọn của công nghệ quân sự hiện đại." Vương Trung: "Thật sao? Cậu đã tham gia bao nhiêu trận chiến rồi?"
"Tôi đã trải qua bốn tháng rưỡi huấn luyện xe tăng, cuộc tấn công tháng 12 là trận chiến đầu tiên của tôi." Vương Trung: "Nói cách khác, cậu chẳng biết gì về chiến tranh cả. Nhưng tôi vẫn muốn miễn cưỡng hỏi cậu một chút, với đầu óc thông minh của một sinh viên đại học, cậu thấy xe tăng có vai trò quyết định không?" Anatoly lập tức trả lời: "Không, lúc chạy trốn tôi đã quan sát đội hình của quân Prosen, chỉ riêng xe tăng thôi thì chắc không có tác dụng lớn lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận