Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 432: Tướng Quân Chỉ Đó

Chương 432: Tướng Quân Chỉ ĐóChương 432: Tướng Quân Chỉ Đó
Chương 432. Tướng Quân Chỉ Đó
Một tiếng sau, viên Tham mưu phụ trách pháo binh hớt hải chạy vào báo cáo: "Báo cáo Sư đoàn trưởng, quân địch bắt đầu pháo kích khu vực tập kết quân của chúng tai!"
Kruger cười ha hả: "Bắn vào đâu? Có phải bắn vào phía sau không?"
Tham mưu: "Báo cáo... không phải... chúng... chúng đang pháo kích vào vị trí tập kết quân của Sư đoàn."
Kruger biến sắc, lao vội ra khỏi xe chỉ huy bọc thép - khi đối đầu với " Bạch mã tướng quân ", các sĩ quan chỉ huy quân Prosen không dám ở trong nhà, đều phải ở trong xe chỉ huy bọc thép cho an toàn.
Nhìn những quả đạn pháo không ngừng rơi xuống cách đó chưa đầy hai cây số, Kruger suýt nữa thì ngã khuyu xuống đất, may mà vị Tham mưu trưởng mới vội vàng chạy đến đỡ lấy.
Hắn nhìn về phía khu vực đang bị oanh tạc, gào lên trong vô vọng: "Đó là quân vừa được bổ sung cho Sư đoàn ta đó!"
Dưới hỏa lực pháo binh, mạng sống con người chẳng khác nhauchút nào, cho dù là lính mới hay lính kỳ cựu, chỉ cần đạn pháo rơi trúng, đầu phải bỏ mạng.
Lúc này, viên Tham mưu phụ trách thông tin từ trong xe thông tin chạy ra, giơ tay chào theo kiểu quân đội: "Báo cáo Thiếu tướng, chúng tôi vừa nhận được điện báo từ Lữ đoàn SS "Leibstandarte SS " - đơn vị sẽ tấn công ở cánh phải của Sư đoàn. Bọn họ cũng bị pháo kích, nhưng vì đã dời vị trí tập kết về phía sau một cây số, nên không chịu tổn thất nào đáng kể, chỉ có một số ít đạn pháo rơi vào khu vực đang tập kết quân." Vị Tham mưu trưởng mới nhìn Kruger, rất biết ý tứ, không nói gì.
Kruger thở dài: "Thông báo cho Lữ đoàn SS "Leibstandarte SS ", Sư đoàn ta không thể tấn công đúng giờ, yêu cầu bọn họ lùi thời gian tấn công lại, nếu không rất dễ bị quân địch tấn công bên sườn."
Viên Tham mưu giơ tay chào, sau đó chạy về phía chiếc xe thông tin.
8 giờ sáng ngày 21 tháng 9, Shostka, sở chỉ huy Cận vệ Sư đoàn súng trường số 1, nằm sâu trong lòng đất.
Vương Trung nhìn ra bên ngoài, sau đó lại nhìn đồng hồ:
"Cho dù sáng nay pháo binh của chúng ta oanh tạc chính xác thì giờ này bọn chúng cũng đã tấn công rồi chứ?" Pavlov: "Biết đâu lại trúng kế của ngài, bắn chết Sư đoàn trưởng của bọn chúng, hiện tại quân địch đang hỗn loạn chỉ huy cũng nên."
Vương Trung lắc đầu: "Không thể nào. Lũ chỉ huy của Prosen rất thích ra tiền tuyến quan sát tình hình, ở Cao điểm Peniye, gã chỉ huy cụm tác chiến của bọn chúng và tôi cứ thế nhìn thẳng vào mắt nhau, tôi nằm trên tháp nước, hắn đứng trên đỉnh đồi, giữa chúng tôi là khoảng đất trống trải.
"Giá như lúc đó tôi có xe tăng T-34, nhất định tôi đã xông lên nghiền nát hắn rồi."
Nói xong Vương Trung phát hiện mình lỡ lời, vội vàng chữa cháy: “Ý tôi là, tôi thấy một chiếc xe tăng nghỉ là xe chỉ huy, sau đó tôi liền gọi trọng pháo dập một trận.” Thật ra Vương Trung đã phát hiện nhược điểm của cái điểm sáng này, chỉ có thể làm sáng phạm vi mắt thường nhìn thấy. Hiện tại hắn chỉ huy một sư đoàn, mặt trận rộng như vậy, hắn ở trong hầm sư đoàn chỉ có thể làm sáng được một góc địch.
Để sử dụng hiệu quả cái hack này, phải coi xe tăng 422 là xe tăng diễu hành, Vương Trung ngồi lên chẳng làm gì cả, chỉ đi tuần tra dọc theo trận địa, thấy một tên chỉ huy địch là cho nổ chết một tên.
Đương nhiên làm như vậy có một khuyết điểm, pháo thủ xe 422 là giáo viên dạy lái xe tăng, nên bắn chuẩn hơn những người khác, tính nết khẩu pháo này hắn cũng nắm rõ, đổi sang khẩu khác chắc chắn không bắn chuẩn bằng. Khuyết điểm này cũng dễ giải quyết, dù sao Olga đã đặt mua hai mươi mấy chiếc xe tăng diễu hành cho Hoàng thất rồi, đầu ở trong tay Vương Trung, đổi sang xe khác lái là được.
Nhưng mà Vương Trung mà rời khỏi sở chỉ huy đi lái xe tăng nhỏ, Pavlov sẽ nổi đóa. Lúc ấy gã khuyên Vương Trung: “Bây giờ chiến tuyến còn vững chắc, cậu không cần phải chạy lung tung. Cậu ngồi yên trong sở chỉ huy là có tác dụng nhất. Chờ đến lúc phòng tuyến thủng lỗ chỗ, cậu muốn chạy đầy đường làm lính cứu hỏa cũng không ai cản.”
Phải nói lời này của Pavlov rất hợp logic, cũng rất hợp lý. Hơn nữa quân đội Prosen tổ chức rất chặt chẽ, ở Loktev, giết chết lữ đoàn trưởng của địch cũng chỉ khiến chúng hỗn loạn trong một tiếng, sau đó còn phát động một đợt tấn công bộ binh dữ dội, suýt nữa chọc thủng “bức tường thép” của Vương Trung.
Nghĩ đến việc tiêu diệt sư đoàn trưởng của địch, hiệu quả chắc cũng chẳng được bao nhiêu.
Hôm qua Vương Trung cho nổ chết tên lữ đoàn trưởng đó, quân địch vẫn tấn công như thường.
Xem ra với quân Prosen, cấp bậc lữ đoàn trưởng chưa đủ đô, phải giết sư đoàn trưởng mới khiến bọn chúng ngừng tấn công được hơn một tiếng. Nhưng sư đoàn trưởng của bọn chúng đâu?
Ở Loktev, sư đoàn trưởng của bọn chúng đóng quân cách tiền tuyến chưa đến bốn km, lái xe tăng nhỏ xông lên là thấy ngay!
Càng về sau, sư đoàn trưởng của bọn chúng càng đóng quân xa tiền tuyến. Chẳng lẽ bị tôi dọa cho sợ rồi?
Tôi cũng đâu có giết được mấy tên sư đoàn trưởng đâu nhỉ.
Trong lúc Vương Trung đang suy nghĩ miên man, viên tham mưu mới toanh phụ trách kính quan sát pháo binh hỏi Vasili:
“Nhạc sĩ, sao lại che một tấm lưới lên kính quan sát thế?” Vasili vênh mặt đáp: “Không biết hả? Trường quân đội không dạy à? Đây là phát minh của tướng quân Rokossovsky đấy! Che lưới lên, vì nguyên lý tạo ảnh của kính quan sát, chúng ta không nhìn thấy lưới, nhưng lại nhìn thấy kẻ địch - vì ảnh của tấm lưới không nằm trong kính ngắm!”
Viên tham mưu: “Nguyên lý thì tôi hiểu, nhưng mà nó có tác dụng gì?”
“Chống phản quang, bây giờ hầm đang hướng về phía tây, buổi chiều ánh mặt trời chiếu vào sẽ tạo ra phản quang, dễ lộ vị trí. Học hỏi đi, sau này nói không chừng còn cứu mạng cậu đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận