Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 11: Trung tướng dạy cậu cách xin tiếp tế

Chương 11: Trung tướng dạy cậu cách xin tiếp tếChương 11: Trung tướng dạy cậu cách xin tiếp tế
Chương 11: Trung tướng dạy cậu cách xin tiếp te
Vương Trung: "Tôi vẫn phải đến thăm anh trai... Anh ấy đến St. Yekaterinburg sớm như vậy, sao không về nhà nhỉ?"
"Ai mà biết được. Tôi đâu phải quản gia của nhà các cậu. Nói vào chuyện chính đi."
Vương Trung nhìn Chekhov chằm chằm vài giây: "Lần này không cần điền đơn nữa à?"
"Cậu muốn điền cũng được." Chekhov nói.
Vương Trung: "Không, tôi không muốn điền. Nhưng lần trước ông không phải nói điền đơn là đã là xử lý đặc biệt rồi sao?"
"Cậu hiểu nhầm rồi, vẫn cần phải có đơn, nhưng chúng tôi có thể làm thay. Dù sao thì có rất nhiêu đơn để đó, cũng chẳng có ai xem xét kỹ càng, điều quan trọng là nội dung trên bảng phân bổ.
"Làm như vậy là vi phạm quy định, nhưng tình hình chiến sự đang khẩn cấp, ngay cả Hoàng thái tử cũng đã hy sinh, đương nhiên có thể bỏ qua một số thủ tục rườm rà."
Chekhov dang hai tay ra.
Ra vậy, lần trước gã này chỉ đơn giản là không muốn tự chuốc phiền phức, nên mới làm đúng theo quy trình.
Xử lý đặc biệt là xử lý đặc biệt trong khuôn khổ quy trình.
Vương Trung: "Được rồi, vậy tôi muốn T-34."
"Không có. Bây giờ chúng tôi không có sẵn T-34, cậu nói nhu cầu đi, chúng tôi sẽ phân bổ T-34 sản xuất sau này cho cậu."
Vương Trung: "Vậy tôi muốn 100 chiếc!"
"Cậu có đủ lính lái xe tăng không? Không, không được, như vậy là không thích hợp. Hơn nữa, cậu mà đòi hỏi nhiều như vậy thì người khác sẽ bất mãn, Bộ Tư lệnh Hậu cần của chúng tôi chủ yếu là phải công bằng, cậu hiểu không?” Chekhov nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Vương Trung,'Đừng đòi hỏi quá nhiều trong một lúc, cách làm đúng là tổng số lượng lớn, nhưng mỗi lần chỉ xin một ít, phân tán trong vô số yêu cầu."
Vương Trung: "Vậy ông đề nghị tôi nên xin bao nhiêu?”
"Cậu có bao nhiêu lính lái xe tăng? Quân của cậu tổn thất nặng nề ở Olaci phải không?"
Đúng là nói trúng tim đen.
Cho dù có cộng thêm những người lính lái xe tăng sống sót của Quân đoàn xe tăng 5, Vương Trung cũng không gom đủ 30 kíp lái.
Nhưng anh dự định sẽ xin 30 chiếc, cộng với số còn lại từ trận trước là 36 chiếc - tuy nhiên, số còn lại từ trận trước đã được gửi về xưởng sửa chữa hết rồi, chắc phải ít nhất nửa tháng nữa mới có thể nhận lại.
Vương Trung: "Tôi muốn 30 chiếc, còn kíp lái thì ông không cần lo."
Chekhov ghi nhanh vào cuốn sổ trước mặt: "Một tiểu đoàn, cũng được. Không tính là quá đáng."
"Sau đó còn có ZIS-3...' "Cái này thì thật sự không còn nhiều, nhà máy sản xuất chính đang được di dời, hiện tại sản lượng gần như bằng không. Nhưng sản lượng pháo 45 ly thì rất dồi dào, cậu muốn bao nhiêu?"
Vương Trung: "Trước tiên cứ cho tôi một tiểu đoàn, sau đó tôi còn cần súng cối hạng nặng, tôi muốn tăng cường súng cối hạng nặng cho các tiểu đoàn bộ binh."
"Cậu có hai trung đoàn phải không?” Chekhov hỏi lại.
Vương Trung: "Phải, hai trung đoàn bộ binh."
"Vậy là sáu đại đội súng cối hạng nặng, cũng không nhiều lắm. Thực ra hiện tại nhu cầu về súng cối hạng nặng ở tiền tuyến không cao, mọi người đều đang đòi hỏi chống tăng, chống tăng
Vương Trung giơ ngón tay lên trời: "Tôi cũng là bị tình hình chiến sự ép buộc, quân địch thích dùng máy bay trinh sát để quan sát trận địa pháo binh của chúng ta, sau đó pháo kích. Nếu không có đủ MiG-3 để bắn hạ máy bay trinh sát trên không, thì chỉ có thể dùng súng cối hạng nặng để bao phủ trận địa bị quân địch chiếm đóng."
"Hiện tại, trọng tâm của Không quân là bảo vệ St. Yekaterinburg, hầu hết MiG-3 đều được bố trí gần St. Yekaterinburg. Có một số trung đoàn tiêm kích được điều động đến tiền tuyến, nhưng không nhiều." Chekhov nói,'Cậu còn cần gì nữa không?”
Vương Trung: "Pháo hạng nặng, trung đoàn pháo binh của tôi đã mất hết pháo hạng nặng, tiểu đoàn phòng không của tôi cũng mất sạch. Ít nhất cũng phải cho tôi 24 khẩu lựu pháo 152 ly"
Chekhov nhướn mày: "Không cần B-4 nữa à? Trải nghiệm sử dụng không tốt à?"
Vương Trung: "Nó quá cồng kềnh, nạp đạn quá chậm, quả thật không tiện lợi bằng lựu pháo 152 ly. Thay vì bổ sung B-4, chi bằng cho tôi thêm 12 khẩu lựu pháo 152 ly.
"Hỏa lực pháo binh cấp sư đoàn của quân địch rất mạnh, cấp tập đoàn quân còn mạnh hơn nữa, trong trường hợp thiếu hỏa lực chi viện cấp tập đoàn quân hoặc thậm chí là cấp chiến dịch, chúng ta buộc phải có đủ hỏa lực mạnh."
Lời nói của Vương Trung có phần vượt thời đại, hiện tại các sĩ quan Ant không thể nào biết được tình hình bố trí hỏa lực pháo binh của quân Prosen, họ chỉ biết là "rất nhiều" mà thôi.
Nhưng Vương Trung đã đọc rất nhiều sách lịch sử quân sự, anh biết pháo binh của quân đội Đức chủ yếu được phân tán ở cấp sư đoàn, thậm chí còn biết rõ chi tiết bố trí hỏa lực pháo binh của họ.
Chekhov ghi chú vào sổ, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Con gì nữa không?”
Vương Trung: "Tôi muốn pháo phản lực BM-13."
Chekhov nhíu mày: "Sao cậu biết loại vũ khí này?”
Vào thời điểm này, sự tồn tại của pháo phản lực vẫn là một bí mật, thậm chí sau khi được đưa ra tiền tuyến một thời gian dài, quân đội vẫn không biết tên chính thức của nó là BM-13, vì vậy nó mới có biệt danh là Katyusha.
Vương Trung mỉm cười: "Tôi và Hoàng thái tử là bạn thân.”
Chekhov há hốc mồm: "Cũng đúng. Cậu... cậu thật sự sẽ trở thành Hoàng thân à?”
"Sẽ không." Vương Trung quả quyết nói,'Tóm lại, có thể có được không?"
"Không thể, tất cả pháo phản lực đều được sử dụng tập trung, sẽ không phân bổ cho cậu đâu, đừng mơ tưởng nữa." Vương Trung thở dài, đành phải bỏ cuộc. Anh bắt đầu suy nghĩ xem còn loại vũ khí nào lợi hại vào thời điểm này mà mình có thể xin được.
Lúc này, Chekhov nói: "Dựa trên kinh nghiệm ở tiền tuyến, chúng tôi đã sản xuất một loại bom cháy có cấu trúc đơn giản, hiệu quả tốt hơn nhiều so với bom xăng tự chế, cũng an toàn hơn, còn có chức năng tự bốc cháy bằng phốt pho trắng, chỉ cần mở nắp ra là tự bốc cháy."
Vương Trung: "Thật sao?”
"Thật đấy. Binh lính phản hồi là bom xăng rất hiệu quả, nhưng phải châm lửa trước khi ném, đôi khi khi ném, nhiên liệu bị đổ ra ngoài và bén lửa vào người ném... Vì vậy, các kỹ sư của chúng tôi đã cải tiến để khắc phục nhược điểm đó."
Vương Trung: "Tuyệt vời, tôi muốn số lượng lớn."
Chekhov tiếp tục: "Chúng tôi cũng đã tăng tốc sản xuất súng máy hạng nặng Degtyaryov (DShK), hiệu năng vượt trội hơn nhiều so với súng máy cũ."
Vương Trung: "Muốn, vừa hay chúng tôi đã mất hết súng máy hạng nặng khi đột phá vòng vây ở Olaci, bây giờ chỉ còn lại súng máy hạng nhẹ DP-27. Vũ khí cá nhân của chúng tôi thì không thiếu, nhưng nếu có thêm súng trường bán tự động Tokarev thì càng tốt."
Chekhov gật đầu: "Chúng tôi cũng đang cố gắng sao chép một số loại giáp chiến đấu của quân địch, có thể trang bị cho lính công binh chiến đấu của cậu, cậu có lính công binh chiến đấu không?”
Vương Trung: "Chưa có, nhưng tôi có thể thành lập. Muốn!"
Chekhov: "Còn có súng cối hạng nhẹ, sẽ là vũ khí yểm trợ rất tốt cho cấp đại đội..."
"Muốn!" Vương Trung vội vàng nói,'Khoan đã, tôi cảm thấy không cần phải hỏi ý kiến tôi, ông cứ quyết định luôn đi."
Chekhov: "Không, không, vẫn phải có sự đồng ý của cậu chứ, làm sao tôi tự ý quyết định được? Tôi không thể quyết định thay cậu. Nhưng mà cậu xem, tôi là Trung tướng Hậu cần, chắc chắn là tôi hiểu rõ hơn chúng tôi có những gì, tôi đưa ra đề xuất, như vậy là rất hợp lý phải không?”
Nghe cũng... hợp lý đấy!
Vương Trung hỏi: "Vậy thì, Trung tướng Chekhov, người am hiểu trang bị, ông có biết ngoài pháo 45 ly ra, còn có loại vũ khí nào có thể bù đắp cho hỏa lực chống tăng còn yếu của chúng ta không?"
"Vừa nấy tôi đã nói rồi... Chekhov ngừng lại, cau mày.
Vương Trung ngồi thẳng dậy: "Có rồi? Có rồi à?"
Trung tướng: "Có một loại hỏa pháo đang trong giai đoạn sản xuất thử nghiệm, vì quá gấp nên chưa kịp thử nghiệm kỹ càng trên trường bắn. Cậu muốn thử không?”
Vương Trung: “Pháo gì vậy?”
"Một loại pháo 57mm. Trước đó, nó từng bị trả về để thiết kế lại do có lỗi. Giờ thì đã sửa lỗi rồi, nhưng chưa được thử nghiệm. Vì tình hình khẩn cấp nên Cục Quân giới dự định tận dụng dây chuyền sản xuất để sản xuất luôn. Sản lượng không cao lắm, tôi đoán trước ngày 15 tháng sau có thể giao cho cậu 24 khẩu."
Vương Trung nhíu mày: “57mm sao?"
Chẳng lẽ là khẩu "57 thần châm' trong truyền thuyết? Trên Trái Đất, đây là một trong những khẩu pháo chống tăng xuất sắc nhất của Liên Xô. Ngay cả khi chiến tranh bước vào giai đoạn giữa và cuối, đối mặt với hàng loạt xe tăng hạng nặng của quân Đức, 57 thần châm vẫn có sức xuyên giáp đáng nể.
Tuy nhiên, nó có một nhược điểm chết người là rất khó sản xuất, đòi hỏi rất nhiều thời gian và công nhân lành nghề, sản lượng không thể tăng cao.
Vì vậy, cuối cùng, Liên Xô đã chọn cách tăng cỡ nòng pháo một cách đơn giản, sử dụng pháo 85mm sản xuất hàng loạt để áp đảo quân đội Đức. Loại pháo 85mm này, về mặt tính năng, thực ra khá bình thường so với các loại pháo chống tăng khác trong giai đoạn giữa và cuối chiến tranh, nhưng ưu điểm của nó là dễ sản xuất.
Vương Trung nghe nói có pháo 57mm mà không ai muốn lấy, cảm thấy như vớ được bảo bối.
Hắn muốn xác nhận lại: "Ông có thể cho tôi không? Loại pháo 57mm này?"
"Đúng vậy, trước đây chúng tôi không có loại pháo nào cỡ nòng này, không có kinh nghiệm thiết kế và sử dụng. Hơn nữa, loại pháo này từng bị phát hiện có lỗi thiết kế nghiêm trọng nên không ai muốn lấy cả. Tất nhiên, một phần cũng là do mọi người không biết đến sự tồn tại của nó."
Vương Trung: "Cho tôi! Có bao nhiêu cho tôi bấy nhiêu!"
Trung tướng Chekhov đứng dậy, đi đến tủ hồ sơ, lật giở một tập tài liệu, cẩn thận xem xét rồi nói: "Ở đây có một kế hoạch sản xuất, ngày 22 tháng 8, nhà máy số 9 và 12 sẽ bắt đầu sản xuất xe diệt tăng ZIS30, cũng sử dụng loại pháo 57mm này. Nếu phân bổ toàn bộ số pháo này cho cậu thì sẽ không cần phải cung cấp đạn dược 57mm cho các đơn vị khác nữa."
Vương Trung: "Ý ông là muốn tiết kiệm công sức à?"
Trung tướng Chekhov nhún vai: "Nguyên tắc của tôi là, một đơn vị chỉ nên được trang bị một loại pháo, cỡ nòng càng đồng nhất càng tốt. Quân của cậu đã có rất nhiều pháo 45mm rồi, lại còn có cả pháo 152mm nữa, bổ sung thêm một loại đạn 57mm cũng chẳng sao, dù sao cũng có đường sắt chạy đến chỗ cậu. Cậu đã muốn loại pháo 57mm này rồi thì tôi sẽ không cấp thêm pháo 45mm cho cậu nữa, được chứ?"
Vương Trung búng tay: "Được!"
Pháo 57mm, cộng thêm pháo chống tăng tự hành ZIS30, đột nhiên hỏa lực chống tăng của hắn trở nên dư dải
Trung tướng Chekhov lại nói: "À đúng rồi, tôi xem tài liệu này mới phát hiện ra chúng tôi còn rất nhiều xe tăng chỉ được trang bị súng máy. Hay là tôi coi đó là xe bọc thép chở quân, phân bổ cho cậu luôn nhé? Dùng để chở đạn dược, kéo pháo chống tăng đều rất tốt."
Vương Trung cau mày, giả vờ tức giận: "Ông coi tôi là cái gì? Kẻ chuyên đi thu gom phế liệu à? Nhưng ông đã nói vậy rồi thì cho tôi vậy. Nhớ điều thêm lái xe cho tôi đấy."
Trung tướng Chekhov nghiêm mặt nói: "Chỗ tôi chỉ quản vật tư thôi. Cậu muốn người thì tự đi xin Giáo hội, tôi đoán bên đó có rất nhiều thanh niên ở nông thôn biết lái máy kéo vừa mới nhập ngũ."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận