Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 163: Cáo biệt những người phụ nữ
Chương 163: Cáo biệt những người phụ nữ
Vương Trung lại gọi điện thoại cho Pavlov, nói cho hắn biết chuyện đem bốn tiểu đoàn người Melania biên chế thành lữ đoàn bộ binh dự bị.
Pavlov: "Tôi còn đang phải lập kế hoạch vận chuyển cho toàn bộ tập đoàn quân, anh còn muốn giao thêm việc cho tôi?"
Vương Trung: "Bây giờ anh có rất nhiều thư ký đấy, toàn bộ đều là những ông lão thư ký cấp tát Tôi cảm thấy anh vẫn còn rất nhiều tiềm lực."
Pavlov trầm mặc vài giây, hỏi: "Đúng rồi, anh muốn tự mình dẫn đầu đội tiên phong phải không? Tôi và ban tham mưu tập đoàn quân nhất định sẽ đi cùng với nhóm quân cuối cùng, anh định để ai làm tham mưu cho anh?"
Vương Trung: "Điêu một số người từ ban tham mưu của sư đoàn cận vệ bộ binh cơ giới số 1, thành lập ban tham mưu cho đội tiên phong, để Tham mưu trưởng Aleksandr Aleksandrovich của Yegorov tạm thời đảm nhiệm chức Tham mưu trưởng đội tiên phong."
"Hiểu rồi. Aleksandr Aleksandrovich có năng lực, cho hắn đến chiến trường tôi luyện một chút cũng tốt." Pavlov đồng ý: "Còn nhiệm vụ gì nữa không, đồng chí Tư lệnh Trung tướng."
Vương Trung: "Hết rồi. À đúng, Yegorov chắc chắn muốn tham gia đội tiên phong, cản hắn lại, cứ nói là tôi muốn hắn ở lại, để hắn cùng các đơn vị khác trong sư đoàn đi sau, dù sao sư đoàn không thể không có sư trưởng, để cho cha xứ đi cùng đội tiên phong."
"Yên tâm, giao cho tôi. Chỉ có tôi mới khuyên được Yegorov." Pavlov nói.
Dù sao hắn vốn là Tham mưu trưởng của Yegorov, một đường đi theo Vương Trung được đề bạt lên.
Vương Trung: "Giao cho anh đấy."
Hắn cúp điện thoại, vừa định nói chuyện với Vasili thì chuông điện thoại lại vang lên.
Vasili: "Tôi cá là điện thoại của nữ hoàng."
Vương Trung trừng mắt nhìn hắn, cầm lấy ống nghe: "Tôi là Trung tướng Rokossovsky."
Trong ống nghe truyền đến giọng nói của Olga: “Alyosha, tiền tuyến nguy cấp rồi!"
Luôn cảm thấy nữ hoàng bệ hạ rất hưng phấn.
Olga: "Alyosha, quân đội của anh rốt cuộc cũng được ra chiến trường rồi!"
Vương Trung thở dài: "Nữ hoàng bệ hạ, phòng tuyến của quân ta đã bị chọc thủng, cô không nên hưng phấn như vậy."
"Tôi cũng không dám hưng phấn trước mặt người khác, chỉ dám hưng phấn trước mặt anh thôi." Olga làm nũng nói.
Vương Trung: "Bây giờ mỗi phút mỗi giây trên đường dây điện thoại của tôi đều rất quý giá, không biết bao nhiêu người đang chờ gọi điện thoại vào, đừng chiếm dụng đường dây của tôi."
Hắn nói xong định cúp điện thoại, kết quả Olga hỏi: 'Hôm nay anh xuất phát sao?"
Vương Trung: "Đúng vậy, tôi sẽ cùng đoàn tàu đầu tiên xuất phát, đến đó tìm hiểu tình hình chiến trường trước."
Olga bên kia trầm mặc vài giây, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể đến nhà ga tiễn anh không?” Phản ứng đầu tiên của Vương Trung là từ chối, nhưng trong lòng lại không nỡ: "Nữ hoàng bệ hạ, cô là đến để tiễn các binh sĩ, tôi chỉ là một trong số đó mà thôi."
"Được rồi! Tôi hiểu rồi!"
"Cô không hiểu, phải đặt tâm tư lên người các binh sĩ, không nên đối xử đặc biệt với tôi! Đây mới là một nữ hoàng chân chính!"
"Nhưng tôi vẫn là em gái của anh mà, em gái lo lắng cho anh trai thì có gì sai?"
Vương Trung nhất thời nghẹn lời, dù sao Olga là em gái là do chính miệng hắn nói ra, im lặng hai giây hắn mới nói: "Nhưng cô vẫn là nữ hoàng, phải phân biệt rõ ràng."
Nói xong Vương Trung trực tiếp cúp điện thoại, không cho Olga cơ hội phản bác.
Vasili bày ra vẻ mặt xem kịch vui: "Anh... cúp điện thoại của nữ hoàng, nếu tôi mà nói ra ngoài thì đêm nay anh sẽ trở thành hoàng đế mất."
Vương Trung trừng mắt nhìn Vasili: "Mẹ kiếp, nói như thể anh không phải là người lắm lời vậy! Những lời đồn về tôi ở Yekaterinburg, một nửa là do anh bịa ra để tán gái!"
Vasili: "Không phải tôi không tán được sao!"
"Dùng danh tiếng của tôi, mà anh còn không tán tỉnh được, anh còn rất tự hào phải không? Chờ chút, tại sao anh lại không tán được? Bây giờ hẳn là rất nhiều cô gái vì danh hiệu "Phó quan của Rokossovsky" mà tiếp cận anh chứ?" Vương Trung kinh ngạc hỏi.
Vasili nhún vai: "Chính là vì bọn họ muốn tiếp cận danh hiệu này nên tôi mới tránh xa bọn họ. Tôi hy vọng người con gái ấy thích con người thật của tôi."
Vương Trung muốn nói lại thôi, cuối cùng vỗ v6 bả vai Vasili.
Lúc này điện thoại lại vang lên.
Vương Trung cầm lên, quả nhiên nghe thấy tiếng Lyudmila: "Em nghe nói anh sắp lên đường?"
"Ừ, chờ anh trở về." Vương Trung nói.
Lyudmila thở dài: "Luc đầu em hy vọng con có thể nhìn thấy ba nó trước. Nhưng... Đây chính là số mệnh của những đứa trẻ được sinh ra trong chiến tranh."
"Đừng nói như thể anh sắp hy sinh vậy." Vương Trung nói đùa.
"Xin lỗi. Ý của em là..."
"Anh biết, anh chỉ nói đùa thôi. Căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, chúng ta ở tiền tuyến sẽ chiến đấu một đến hai tháng, sau đó sẽ rút về tuyến sau nghỉ ngơi."
Trên thực tế, Vương Trung nói nhiều hơn so với thực tế, kỳ thật trận đánh kéo dài nhất năm ngoái là trận Shostka, cũng chỉ hơn một tháng, còn lại đều là những trận đánh ác liệt kéo dài vài ngày, tổn thất một nửa quân số và trang bị kỹ thuật.
Chiến tranh hiện đại chính là được tạo thành từ vô số lần nghỉ ngơi và những cuộc chạm trán ngắn ngủi nhưng vô cùng ác liệt, Vương Trung đã hiểu rõ điều này.
Trên thực tế, điều này được thể hiện rất rõ trong game Hearts of Iron: Sư đoàn bị mất hết điểm tổ chức sẽ dừng lại để hồi phục, chỉ là nửa tháng trong Hearts of Iron trôi qua rất nhanh, mọi người đều không nhận ra những sư đoàn bị mất hết điểm tổ chức kia đã nghỉ ngơi hơn mười lăm ngày.
Đương nhiên, không thể nào coi trò chơi là thật được. "Khi nào nghỉ ngơi, anh sẽ về thăm hai mẹ con."
"Vâng." Lyudmila nhẹ giọng nói: "Vậy hôm nay mấy giờ xe lửa khởi hành? Anh sẽ đi cùng chuyến đầu tiên sao?"
Vương Trung: "Thời gian khởi hành cụ thể vẫn chưa rõ. Nhưng anh sẽ lên đường trong hôm nay, phải đến chiến trường tìm hiểu địa hình trước."
Hắn lặp lại những lời vừa nói với Olga, cảm thấy có chút kỳ quái.
Nói xong, Vương Trung nói: "Nói với Nelly, bảo cô ấy thu dọn hành lý, lập tức đến sở chỉ huy tập đoàn quân, đi cùng chuyến đầu tiên."
"Chuyện này anh không cần lo lắng, lúc Đại tướng Tuganev gọi điện thoại tới, Nelly đang uống trà với em, sau đó cô ấy nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta, đoán được chuyện gì đang xảy ra, lập tức buông tách trà xuống rồi đi, thậm chí còn không chào hỏi em một tiếng.
"Có lẽ cô ấy đã mong chờ từ rất lâu, muốn được cùng anh ra chiến trường."
Vương Trung: "Ra là vậy. Lần này ra tiền tuyến, không có em bên cạnh, anh có thể ôm tấm thép của Nelly thay thế không?"
"Đừng gây thêm phiền phức cho Nelly nha." Lyudmila dặn dò,'Cô ấy chỉ cần khó chịu, anh không được làm. Còn có cái từ thép này đừng nói trước mặt Nelly.'
Vương Trung: "Hiểu rồi hiểu rồi. Vậy cứ như vậy đi."
Hắn vừa định cúp điện thoại, Lyudmila đột nhiên hỏi: "Olga đã gọi điện thoại rôi?"
"Bà xã sáng suốt!" Vương Trung vội vàng nói: "Quả thật em gái nuôi của anh đã gọi điện thoại rồi."
"Cô ấy sẽ đi tiên anh chứ? Xem ra anh cũng phải đến nhà ga rồi, biết thời gian xuất phát lập tức báo cho em biết nhé, được không, anh yêu?"
"Được." Vương Trung thành thật trả lời.
4 giờ chiều ngày 10 tháng 7, trạm phía đông Yekaterinburg - đây là trạm xe lửa quân dụng chuyên dụng của Yekaterinburg, bên cạnh là căn cứ huấn luyện tân binh, vô số tân binh ngồi xe bọc thép từ nơi này lao ra tiền tuyến.
Gần như mỗi ngày, dàn nhạc quân đội thường trực ở trạm phía đông đều diễn tấu "Từ biệt phụ nữ Ant".
Hôm nay cũng như thế.
Vương Trung bước lên sân ga, thấy Pavlov liền hỏi: "Xe thứ nhất anh chất những gì?"
Pavlov: "Anh, bộ máy tham mưu của anh, ngựa của anh, còn có các loại đồ vật thuận tiện cho anh điều tra trước, cùng với Grigory quân sĩ trưởng suất lĩnh một trung đội cảnh vệ, cuối cùng còn có đội ngũ văn thư phụ trách sắp xếp phối hợp ăn, mặc, ở, đi lại của cả tập đoàn quân - do văn thư cấp sáu của tôi dẫn đầu."
Vương Trung nhìn sang Grigory cùng ở trên sân ga, phát hiện khẩu súng tiểu liên Prosen mà hắn thu được đã được thay bằng Tokarev cải tiến phiên bản nòng súng dày. [Lưu ý: Ở chỗ này tôi thật sự không hiểu tác giả muốn nói đến cây súng gì? Vì dịch ra là Tokarev cải tiến, hoặc máy cắt ren, không thể áp dụng vào một trường hợp nào, cây súng này lại gần giống AK, nhưng cách đọc tên lại khác nên vẫn khônh thể gọi là AK, nhưng vì là cải tiến từ Tokarev nên tôi sẽ gọi là "Tokarev cải tiến". Các bạn có góp ý gì vê tên cho cây súng này xin hãy góp ý. | Thế là Vương Trung hỏi: "Quân sĩ trưởng, súng này dùng tốt không?"
Grigory: "Tuyệt lắm, đây là vũ khí tốt nhất tôi từng dùng, khuyết điểm duy nhất là nòng súng khá phức tạp, lúc lau phải dùng dụng cụ chuyên môn."
Xem ra khẩu súng này rất được quân sĩ trưởng ưa thích. Nhìn cảnh vệ chiến sĩ bên cạnh hắn, cơ bản tất cả đều là Tokarev cải tiến, Vương Trung đã bắt đầu chờ mong cảnh tượng kẻ địch bị thứ đồ chơi này đánh cho tơi tả.
Lúc này Grigory nói: "Nhưng mà loại đạn này uy lực có thể không được tốt lắm, dù sao sơ tốc chậm, cá nhân tôi thấy nên tăng đường kính lên một chút, làm thành cỡ nòng của Tomson bên Hợp Chủng Quốc”"
Đạn của Tomson là đạn . 45ACP, đổi sang đơn vị mm là 11. 43 mm, 11. 43x39 (số phía sau là chiều dài viên đạn), mẹ kiếp, thế thì thành súng bắn bi rồi!
Tokarev cải tiến thực sự dùng đạn dược cỡ nòng lớn cũng là vì lo lắng uy lực không đủ, xuyên giáp kém, kết quả, không biết xuyên giáp có tăng lên hay không, nhưng mà sức sát thương của viên đạn đối với con người thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Thử nghĩ xem anh bị một viên bi nặng bay với tốc độ cận âm bắn trúng, nó chui vào trong cơ thể anh lăn lộn, thì anh nhất định bị thương rất nặng.
Đối với đề nghị sử dụng của Grigory, Vương Trung nói: "Tôi sẽ phản hồi lại cho nhà thiết kế. Nhưng sản xuất loại đạn 9 mm dài hơn liên quan đến rất nhiều vấn đề."
Rút ngắn viên đạn súng trường tiêu chuẩn 7,62 mm, chỉ cần cải tiến dây chuyên sản xuất hiện có một chút, nhưng mà để làm cho viên đạn súng ngắn vốn đã ngắn lại dài ra, vậy thì mất công rồi.
Grigory gật đầu.
Đúng lúc này, vợ hắn - Aksinya xuất hiện: "Grishkal"
Aksinya lao vào vòng tay Grigory, vùi đầu vào ngực hắn.
Các chiến sĩ trung đội cảnh vệ bắt đầu ồn ào.
Vương Trung cũng hùa theo trêu chọc: "Tôi cũng phải ghen tị với anh rồi, Grishkal"
Cả trung đội cảnh vệ đồng loạt nhìn về phía Vương Trung, đồng thanh phát ra tiếng huýt sáo.
Dù sao Lyudmila so với Aksinya còn xinh đẹp hơn.
Rồi tất cả lính cảnh vệ đồng thời im bặt, mặt nghiêm lại.
Vương Trung nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn về hướng bọn họ đang nhìn.
Lyudmila: "Anh ghen tị với hắn cái gì, Alyosha, nói thử xem nào?”
Vương Trung: “Bây giờ anh không ghen tị nữa."
Nói xong hắn tiến lên một bước, ôm vợ.
Đúng lúc này, dàn nhạc quân đội đột nhiên ngừng bản "Từ biệt phụ nữ Ant”, bắt đầu tấu bài "Bài ca ngợi Sa hoàng.
Rõ ràng, Olga cũng đến rồi.
Vương Trung nắm tay vợ, nhìn về phía lối vào nhà ga, sau đó liền thấy đội nghi trượng của Olga tiến vào. Olga mặc một bộ lễ phục mùa hè hoàn toàn mới, đeo dải lụa màu xanh, đội vương miện, tay cầm quyền trượng, bước lên sân ga.
Vương Trung buông tay Lyudmila ra, hành lễ với Sa hoàng.
Olga nhìn về phía ban nhạc: "Tiếp tục tấu bản Tu biệt phụ nữ Ant'"
Ban nhạc lập tức đổi bài, còn Olga thì ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, bước về phía Vương Trung và Lyudmila.
"Tướng quân của ta,' cô ấy nói,'Chúc anh thắng lợi."
Vương Trung cũng đáp lại bằng giọng điệu công việc: "Cảm ơn. Tôi sẽ làm hết trách nhiệm, đánh cho quân Prosen tan tác."
Olga mỉm cười: "Nghe anh nói cứ như thể đánh quân Prosen là trách nhiệm của anh vậy."
Vương Trung: "Vốn dĩ là vậy mà."
Lúc này, Vương Trung không để ý, các chiến sĩ trung đội cảnh vệ và Grigory đều lặng lẽ lên tàu.
Pavlov đi tới, trước tiên hành lễ với Sa hoàng, đợi sau khi được nữ hoàng gật đầu mới quay sang báo cáo với Vương Trung: "Toa đầu tiên đã chất hàng xong, tướng quân, mời anh lên tàu."
"Được." Vương Trung nói xong lại ôm Lyudmila lần nữa, hôn nhẹ lên môi cô.
Nhưng Lyudmila lại rất chủ động, cô ôm chầm lấy cổ Vương Trung, diễn lại màn hôn kiểu Brezhnev.
Nụ hôn dài kết thúc, Lyudmila nhẹ nhàng đẩy Vương Trung ra, lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách: "Cẩn thận trên chiến trường nhé."
Vương Trung gật đầu: "Em cũng chú ý giữ gìn sức khỏe."
Hắn luôn cảm thấy như còn thiếu thiếu gì đó, nghĩ mãi mới bổ sung một câu: 'Uống nhiều nước ấm."
Không còn cách nào khác, hết từ rồi.
Olga ho khan một tiếng.
Vương Trung quay sang nữ hoàng, hành lễ theo đúng nghi thức cung đình, nói: "Be hạ, tôi xin đi."
"Chúc anh thắng lợi."
Nói xong Olga đưa tay ra.
Vương Trung không biết lúc này mà hôn tay có phù hợp với lễ nghi cung đình hay không, nhưng người ta đã đưa tay ra rồi, vậy thì hôn một cái vậy.
Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Olga.
Sau đó, hắn buông tay ra, xoay người, bước lên toa xe chỉ huy của đoàn tàu, lại xoay người lần nữa, nhìn những cô gái trên sân ga.
Lúc này, Nelly đeo một cái ba lô to tướng khiến người ta liên tưởng đến NPC bán đồ trong game, mặc đồ hầu gái, đầu đội mũ thủy thủ, chen qua giữa hai người, chạy vọt tới bên cạnh đoàn tàu.
Vương Trung vội vàng túm lấy tay cô bé, kéo lên tàu.
Nelly đứng bên cạnh Vương Trung, nhìn về phía Lyudmila và Olga trên sân ga.
Vương Trung thầm nghĩ, mẹ kiếp, bố cục gì thế này? Trông cứ như kiểu tôi và mẹ loli bỏ đi, bỏ lại hai bà chị ngực khủng. Lúc này, đầu tàu kéo còi, toa xe rung lên một cái, sau đó bắt đầu chậm rãi lăn bánh.
Trong tiếng còi tàu, ban nhạc tiếp tục tấu bài "Lời tiễn biệt của người phụ nữ Ant
(Hết chương)
Phản hồi cuối cùng về vấn đề biên chế
2024-05-21 Tác giả: Bá tước Konstantin
Phản hồi cuối cùng về vấn đề biên chế
Chương này, thật ra phần lớn nội dung đều là đang mắng những tên mù quân sự chạy đến chương biên chế của tôi để bắt bẻ, đám mù quân sự đó căn bản không biết ngần ấy trang bị kỹ thuật thì cần bao nhiêu người để vận hành, không biết sư đoàn “đại gia" Vibranium này nó "xịn" cỡ nào.
Ban đầu tôi định viết một chương riêng để mắng, nhưng sau đó nghĩ lại, nói không chừng độc giả bình thường cũng chẳng biết sư đoàn "đại gia" Vibranium này và tập đoàn quân được tập hợp từ ba sư đoàn "đại gia" nó khủng khiếp ra sao, thế là viết luôn vào trong nội dung chính.
Sau đó thì sao, lại có người bắt đầu phun, nói cái gì mà tôi bố trí cho một sư đoàn những 60 khẩu pháo hạng nặng, hơn 200 khẩu cối và pháo binh, sẽ dẫn đến rất nhiều sư đoàn khác ở tiền tuyến không có pháo binh mà dùng. Lại còn có kẻ nói quân này chiếm mất 30% số pháo hạng nặng của Ant, rồi còn kêu gào là không cung ứng nổi hậu cần, ...
Nào, cùng xem trong thực tế nó như thế nào.
Bên dưới là ảnh chụp trang sách "Gã khổng lồ trỗi dậy" của Glantz.
Chụp không được rõ lắm, tôi xin thuật lại cho các bạn: Tháng 7 năm 1942. lực lượng pháo binh dự bị của Bộ Tổng tư lệnh Ant có 323 trung đoàn pháo binh, 26 lữ đoàn pháo hạng nặng. Chúng ta không bàn đến những lữ đoàn pháo hạng nặng được trang bị chủ yếu pháo 203 ly và 280 ly, chỉ riêng 323 trung đoàn pháo binh kia đều là pháo 122 ly hoặc 152 ly!
Bạn không nhìn nhầm đâu, 323 trung đoàn đấy!
Tất nhiên, 323 trung đoàn này, kỳ thực so với trước chiến tranh đã bị cắt giảm quân số, trước chiến tranh, một trung đoàn pháo binh dự bị có 48 khẩu lựu pháo 152 ly, nhưng đến năm 1942. 323 trung đoàn này thật ra đều là loại có biên chế nhỏ, mỗi trung đoàn chỉ có 20 khẩu pháo 122 ly hoặc 152 ly.
Tôi bố trí có 60 khẩu pháo là đã ít rôi đấy nhé!
Có thể sẽ có người nói đấy là trung đoàn pháo binh dự bị, lại không cần tiếp tế, tiền tuyến căn bản không có nhiều trung đoàn pháo binh như vậy, ...
Ngu ngốc, pháo binh cấp sư đoàn của Ant vốn dĩ đã có 12 khẩu 122 ly rồi, pháo binh cấp tập đoàn quân thông thường là lữ đoàn pháo binh, 24 khẩu lựu pháo 152 ly + 24 khẩu pháo 122 ly, tổng cộng 48 khẩu.
Tôi chỉ là tăng cường một lữ đoàn pháo binh cấp tập đoàn quân thành pháo binh cấp sư đoàn mà thôi, vừa vặn 12 + 48 = 60 khẩu.
Tiện thể nói luôn, khi triển khai chiến dịch, Bộ Tổng tư lệnh của "Bố già" sẽ tăng cường pháo binh cho các tập đoàn quân phía dưới phụ trách thực hiện cụ thể, các bạn thực sự không có khái niệm gì về pháo binh của quân đội Liên Xô thời kỳ đó. Còn có kẻ dám nói một sư đoàn chiếm mất 10% hỏa lực pháo hạng nặng của toàn quân.
Trong truyện, tổn thất của Ant nhỏ hơn so với Liên Xô, năm đầu tiên, quân đội Ant bị tiêu diệt hơn 4 triệu quân, chỉ riêng số bị bắt làm tù binh đã hơn hai triệu. Trong truyện chỉ có 5 triệu thương vong, mà thương binh sau khi khỏi có thể quay lại quân ngũ. Những người này khi trở lại quân đội đều là lính kỳ cựu được tôi luyện qua chiến trận, ý chí chiến đấu khác hẳn lính mới. Nói cách khác, Ant có ít nhất là hai triệu lính kỳ cựu nhiều hơn Liên Xô.
Hơn nữa, đơn vị rút lui và đơn vị tháo chạy là không giống nhau, trang bị kỹ thuật của đơn vị rút lui có thể bảo toàn được.
Để kiểm chứng xem có thể sử dụng loại biên chế này hay không, tôi đã đọc hai "siêu phẩm' của Glantz, một là "Ga khổng lồ đất sét”, hai là "Ga khổng lồ trỗi dậy", hai quyển này đọc không "sướng" bằng sách chiến sử, bởi vì tôi thích xem sách chiến sử như tiểu thuyết, còn hai quyển này hoàn toàn là sách liệt kê tư liệu, đọc y như sách giáo khoa vậy.
Nhưng tôi vẫn đọc hết.
Hiện tại, số sách chiến sử và hồi ký liên quan đến mặt trận phía Đông mà tôi chưa kịp cất vào kho bao gôm:
Bên dưới là ba hàng sách, hơn nữa nhìn rõ ràng là đã khá cũ rồi, đều là những cuốn tôi đã đọc xong trước khi viết bộ truyện này, còn "Ga khổng lồ đất sét" và "Ga khổng lồ trỗi dậy" là hai cuốn tôi mới đọc xong để viết bộ này, còn "Cánh cổng địa ngục”,;'Mặt trận sông Oder" và "Con đường đến Berlin" là những cuốn tôi đang định đọc.
Tôi ở đây còn có một lượng sách tương đương về chiến sử Thái Bình Dương và một lượng sách tương đương về chiến sử Thế chiến I, đều đã đọc xong hết rồi.
Ngoài ra, tôi còn theo dõi một số tài khoản nghiên cứu chiến sử tương đối uy tín như "Fenrir chiến sử', bài viết nào của họ tôi cũng đọc.
Quả thực, tôi chỉ là một người yêu thích, nhưng tôi là một người yêu thích đọc sách hơi nhiều một chút.
Muốn bắt bẻ tôi, ít nhất bạn phải đọc được một phần ba số sách kể trên chứ?
Sau này, nếu muốn bắt bẻ vấn đề quân sự trong truyện của tôi, bắt buộc phải chụp ảnh màn hình sách hoặc biểu đồ, đồng thời phải nói rõ là sách gì, do ai viết, trang bao nhiêu.
Làm như vậy, còn có một mục đích khác là để phân biệt đâu là "cao thủ" quân sự thực sự, tôi có kha khá bạn bè làm trong ngành quân đội cũng đang đọc bộ truyện này, bạn bè của họ có thể cũng đang đọc, những người này tôi không chắc là quen biết hết, cho nên phải tránh "ngộ thương".
Nếu thực sự am hiểu về quân sự, bạn có thể bắt bẻ, tôi hoan nghênh bạn bắt bẻ.
Nhưng bạn phải chứng minh được là mình thực sự am hiểu đã.
Ai không có ảnh chụp màn hình mà cứ thích bắt bẻ, ban nick 50 năm.
(Hết chương) Chương 164: Thành phố then chốt Yalgava
Nằm ở bờ đông sông Sukhaya Verevka, Yalgava là thành phố lớn cuối cùng ở cực đông của toàn bộ lưu vực sông Sukhaya Verevka, đi về phía đông nữa là thảo nguyên bát ngát, đến cả làng mạc cũng hiếm hoi.
Cả một vùng rộng lớn trải dài 300 km, tất cả đều là thảo nguyên. Ban đầu, Giáo hội có kế hoạch đào một con kênh nối liền sông Sukhaya Verevka Verevka với sông Valdai, nhưng trong quá trình nghiên cứu, người ta nhận thấy việc thi công trên thảo nguyên là cực kỳ khó khăn.
Vào thời điểm đó, Ant không có đủ khả năng để đảm bảo cho một dự án xây dựng quy mô lớn như vậy.
Vì thế, Giáo hội quyết định chuyên tâm phát triển trong vòng 20 năm, đợi đến khi Ant đã có thể sản xuất được 20. 000 xe tăng, đủ để trang bị cho 96 sư đoàn thiết giáp, Giáo hội mới lôi kế hoạch kênh đào đã bị bỏ xó từ lâu ra.
Tuy nhiên, kế hoạch kênh đào còn chưa kịp bước vào giai đoạn chuẩn bị thì chiến tranh đã nổ ra, Giáo hội buộc lòng phải gác lại kế hoạch này.
Cứ như vậy, Yalgava trở thành trung tâm giao thông và khu dân cư lớn cuối cùng ở rìa thảo nguyên, đồng thời cũng là trung tâm tiếp tế của Tập đoàn quân Sukhaya Verevka.
Một khi để mất Yalgava, Tập đoàn quân Sukhaya Verevka sẽ nhanh chóng rơi vào tình trạng cạn kiệt lương thực và đạn dược.
Vốn dĩ, các khu công nghiệp ở hai bên bờ sông Sukhaya Verevka có thể cung cấp đầy đủ đạn dược cho quân số lên đến hàng chục vạn người của Tập đoàn quân Sukhaya Verevka, nhưng từ năm ngoái, phần lớn các nhà máy đã được di dời về phía sau, hiện tại hai bên bờ chỉ còn lại những nhà xưởng trống rỗng.
Do đó, đạn dược chỉ có thể được vận chuyển bằng đường sắt.
Sáng sớm ngày 11 tháng 7, máy bay ném bom của Prosen đã oanh tạc nhà ga và bãi điều độ của Yalgava, hòng cắt đứt tuyến đường tiếp tế hậu cần của Tập đoàn quân Sukhaya Verevka.
Không quân thuộc Tập đoàn quân Sukhaya Verevka đã dũng cảm nghênh chiến, nhưng vẫn có vài quả bom lọt lưới, rơi xuống bãi điều độ, gây ra một trận hỏa hoạn lớn.
10 giờ sáng, đám cháy được khống chế.
Lúc này, ông trạm trưởng từ phòng điện báo đi ra, tìm gặp tổ trưởng tổ công nhân khuân vác: "Chuẩn bị đón tàu."
Tổ trưởng ngơ ngác: "Chúng ta vẫn luôn túc trực để đón tàu mà, sáng nay đã tiếp nhận 12 đoàn tàu quân sự rồi, anh em công nhân vẫn đang hăng say bốc dỡ hàng hóa, không bị ảnh hưởng gì bởi vụ hỏa hoạn."
"Chuyến này khác!" Vẻ mặt ông trạm trưởng lộ rõ vẻ căng thẳng: "Không giống đâu! Tôi vừa mới nhận được tin, trên chuyến tàu sắp tới là đội tiên phong của một tập đoàn quân mới!"
Nghe vậy, tổ trưởng mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá, họ có thể tự mình bốc dỡ hàng hóa, tôi sẽ cho anh em công nhân nghỉ ngơi một chút, họ mệt lắm rồi."
"Không được!" Giọng ông trạm trưởng cao vút lên: "Không được! Anh có biết là ai sẽ đến trên chuyến tàu sắp tới không?” Tổ trưởng ngẫm nghĩ một lúc, rồi de dặt đoán: "Phải chăng là... Sa hoàng bệ hạ?”
"Gần đúng rồi! Là... Đại tướng Rokossovsky!"
Tổ trưởng ngẩn người: "Ha? Là Rokossovsky nào?"
Ông trạm trưởng trừng mắt: "Ngoài Rokossovsky đó ra thì còn Rokossovsky nào nữa? Bây giờ nhắc đến Rokossovsky thì chỉ có thể là Rokossovsky đó thôi!"
Tổ trưởng: "Vậy là... tin đồn hôm qua là thật sao? Tiền tuyến... thực sự sụp đổ rồi ư? Nếu không thì đã chẳng cần đến Rokossovsky đến cứu viện."
Ông trạm trưởng: "Anh đừng có bận tâm đến chuyện tiền tuyến nữa, bảo anh em công nhân tập trung tinh thân vào!"
"Chuyện này cứ để tôi lo, để tôi làm mẫu cho mà xem." Nói xong, tổ trưởng quay sang đám công nhân khuân vác đang nghỉ ngơi, hô lớn: "Mọi người ơi, lát nữa đoàn tàu của Đại tướng Rokossovsky sẽ vào gal"
Các công nhân đang túm tụm nói chuyện phiếm, nghe vậy đều đồng loạt quay đầu lại.
"Là Rokossovsky đã giết 41 tên tướng Prosen đó hả?"
"Chính hắn!"
"Nghe nói ông ấy một tay cầm cờ đỏ như máu, một tay cầm mã tấu chém nát 5 chiếc xe tăng Prosen?"
"Tao nghe nói là 7 chiếc!"
Tổ trưởng: "Phải phải, chính là Rokossovsky đó!"
Nghe vậy, các công nhân nhao nhao đứng dậy, không ai nghỉ ngơi nữa.
"Cuối cùng cũng có người có thể đánh được một trận rồi, hôm qua tôi cứ lo lắng mãi!"
"Đúng vậy, hôm qua suýt chút nữa tôi đã định đưa vợ con chạy trốn vào thảo nguyên! Quân Prosen chắc không đuổi theo vào thảo nguyên đâu nhỉ?"
Làng mạc trên thảo nguyên cực kỳ thưa thớt, hồi nội chiến, có một băng cướp là tàn dư của phái "Sùng Thánh" lẩn trốn trong đó, sau khi nội chiến kết thúc, quân đội đã nhiều lần tiến hành càn quét nhưng vẫn không thể tiêu diệt triệt để, bởi vì khu vực đó quá rộng lớn, dân cư lại thưa thớt, băng cướp với vài trăm khẩu súng lang thang khắp nơi, dựa vào săn bắn để sống qua ngày.
Sau đó, Giáo hội bắt đầu cung cấp xúc xích, trứng cá muối và rượu vang sủi cho các ngôi làng trên thảo nguyên, đồng thời thu mua thịt và sữa của người dân với giá cao. Những tên cướp vốn là người dân địa phương thấy gia đình mình sống sung túc như vậy, bèn bỏ băng cướp, quay về nhà.
Cứ như vậy, băng cướp ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất hẳn.
Người dân địa phương hầu như ai cũng từng nghe thế hệ trước kể ve câu chuyện này, vì vậy họ coi việc chạy trốn vào thảo nguyên là một lựa chọn.
Tất nhiên, việc chạy trốn vào thảo nguyên có khả thi hay không lại là một chuyện khác.
"Dẹp đi mày, mày có biết săn bắn không đấy? Coi chừng chưa kịp đến nơi đã chết đói, thành mồi cho chó sói!"
"Trên thảo nguyên còn chó sói nữa hả?"
Trong lúc các công nhân đang xôn xao bàn tán, tổ trưởng quay sang nhìn ông trạm trưởng: "Thấy chưa, không cần phải lo lắng về tinh thần làm việc của anh em đâu, ai cũng muốn thể hiện trước mặt Đại tướng Rokossovsky. Nói gì thì nói chứ Giáo hội cũng đang tích cực tuyên truyền, muốn biến ông ấy thành Thánh nhân mà." Lời này bi công nhân nghe được, lập tức có công nhân nói: "Đó không phải là Thánh Nhân sao? Nghe nói Rokossovsky tướng quân và binh lính ăn đồ vật giống nhau, lúc rút lui tặng con ngựa xinh đẹp của mình cho người bị thương cưỡi, những chuyện này đều là chuyện chỉ có trong câu chuyện của Thánh Nhân mới có thể xuất hiện!"
"Đúng vậy đúng vậy! Ông xem trong chuyện xưa của Suvorov cũng không có loại chuyện này, chỉ có câu chuyện của Thánh Andrews mới có!"
"Trong câu chuyện của Kutuff cũng không có! Kutufu chính là một lão gia quý tộc!"
Tổ trưởng: "Vậy lát nữa phải làm sao đối với vị hảo tiên sinh, đại thánh nhân này?"
"Vậy còn cần hỏi sao!"
"Xe của bọn họ ba mươi phút không dỡ xong coi như chúng ta chậm trết"
Tổ trưởng lại nhìn Trạm trưởng: "Nhìn, không cần lo lắng."
Các công nhân tình cảm quần chúng sục sôi, các binh sĩ cảnh vệ của trạm xe cũng đều nghe được.
Liên đội trưởng trực ban hôm nay hỏi giáo sĩ: "Ông biết Rokossovsky sắp tới chưa?"
"Không biết, loại chuyện này làm sao có thể nói cho chúng ta biết trước, truyên đến bên Prosen thì phải làm sao bây giờ? Vậy hôm nay người bị nổ không phải là nhà máy điều hành, kẻ địch nhất định chờ nổ Rokossovsky." Giáo sĩ đáp.
Liên đội trưởng líu lưỡi: "Ông nói đúng, xác thực không thể sớm như vậy để lộ tin tức."
Lúc này, một người lính đứng gác bên cạnh nói: "Hôm qua, ở sân bay có một phi đội cường kích được trang bị máy bay chiến đấu của Hợp Chủng Quốc đến, kỳ lạ lắm. Máy bay chiến đấu đó mang bom còn nhiều hơn cả Il-2, hơn nữa động cơ đều là động cơ làm mát bằng không khí, tôi cũng không biết động cơ làm mát bằng không khí là gì, dù sao thì nhân viên mặt đất ở sân bay cũng chưa sửa chữa loại động cơ này bao giờ."
Liên đội trưởng: "Vậy những máy bay chiến đấu này tác chiến như thế nào? Tôi biết, máy bay mỗi ngày phải kiểm tra tu sửa một lần."
Người lính kia dùng giọng điệu kể chuyện ở quán rượu nói: "Ông không biết đâu! Phi đội cường kích đó cũng mang theo cả thợ máy mặt đất của họ đến, khoang hành khách của máy bay Hợp Chủng Quốc rộng rãi, có thể nhét thêm một người. Họ cứ nhét thêm người như vậy, những người còn lại thì đi máy bay chở khách đến."
Liên đội trưởng lắc đầu: "Ông nói vậy rõ ràng không đúng, điều thêm máy bay chở khách là được rồi?"
"Thật đó, nhân viên mặt đất ở sân bay nói..."
Lúc này giáo sĩ ho khan một tiếng, chen vào cuộc đối thoại: "Ivan, hôm qua ông đi uống rượu phải không? Trèo tường sau doanh trại ra ngoài đúng không?”
Sắc mặt người lính kia tái mét.
Giáo sĩ ôn hòa hỏi: "Những người đi cùng là ai?"
Người lính tên Ivan: "Đánh chết tôi cũng không nói."
Giáo sĩ: 'Ông cho rằng tôi không biết sao? Nhưng ông không nói ra bọn họ, trừng phạt của bọn họ sẽ do ông gánh chịu hết đấy."
lvan dao động. Đúng lúc này, chuông điện vang lên, báo hiệu tàu sắp vào ga.
Nhân viên gác ghi đã kiểm tra xong tất cả ghi, tay cam đèn xanh đứng bên cạnh nhà ghi.
Tiếng còi tàu hỏa từ xa vọng lại.
Giáo sĩ tạm thời bỏ qua việc truy hỏi, quay đầu nhìn về hướng tiếng còi tàu hỏa giống như những người khác.
Đoàn tàu xuất hiện từ phía xa, dần dần tiến vào ga. Trước khi vào ga, đầu tàu bắt đầu phanh, bánh xe ma sát với đường ray tạo ra tia lửa bắn tung tóe.
Con tàu dần dần giảm tốc độ trượt vào ga: Đầu tiên là xe sửa chữa đường ray, tiếp theo là đầu máy, sau đó là toa chở than và toa pháo phòng không.
Phía sau pháo phòng không là toa tàu chở người, trên nóc chiếc toa tàu đầu tiên cắm một lá cờ đỏ.
Nhìn thấy lá cờ đỏ, các công nhân phấn khích reo lên: "Nhanh lên, có chữ kìat"
Rất nhiều công nhân trẻ tuổi đều tốt nghiệp lớp 10, nhận ra chữ trên đó, bèn đọc to: "Công nhân dệt Shepetovka tặng, là công nhân của Shepetovka tặng!"
"Đây chắc chắn là toa xe của tướng quân!"
"Tướng quân cũng đi toa tàu chở người sao!"
"Mau nhìn, đó có phải tướng quân không?”
Để đảm bảo thông gió, cửa toa tàu chở người thường được mở khi di chuyển.
Cửa toa tàu treo cờ đỏ cũng mở, bên trong chật kín người. Nhìn sơ qua có thể thấy một nửa là sĩ quan, một nửa còn lại đều là binh lính.
Người thanh niên đứng giữa các binh sĩ và sĩ quan như một ranh giới, trên quân hiệu có ba ngôi sao tướng.
"Ba ngôi sao, là trung tướng, là tướng quân rồi!" Một công nhân kêu lên.
"Hắn thật sự đứng chung với binh lính bình thường!"
Không giống như các công nhân, những người lính cảnh vệ trực ca chú ý đến vũ khí trong tay những người lính bên phải tướng quân.
Người lính vừa bị giáo sĩ ép hỏi nheo mắt: "Đó là cái gì vậy? Trông... rất đẹp."
Liên đội trưởng cũng đang quan sát vũ khí đó: "Nòng súng to như vậy là sao? Giống như Markhim bọc một cái ống nước?"
"Vậy thì nặng lắm!" Tuy là giáo sĩ, nhưng là giáo sĩ của một đơn vị chiến đấu ở tuyến đầu, nên cũng biết một chút về vũ khí,Nhưng nhìn tư thế cầm súng và vết han trên vai áo của họ, khẩu súng này có vẻ không nặng."
Liên đội trưởng tiếp tục đánh giá: "Băng đạn lớn như vậy, có vẻ như 20 hoặc 30 viên, chẳng lẽ là súng tiểu liên? Súng tiểu liên kiểu mới?"
Người lính: "Tôi thấy PPSh-41 rất tốt, sao phải làm cái mới?"
Liên đội trưởng: "Cậu nhìn độ rộng của băng đạn xem, rõ ràng là loại đạn dài hơn PPSh-41, có lẽ tâm bắn xa hơn? Tóm lại, Rokossovsky tướng quân là Chủ tịch Ủy ban kiểm tra vũ khí, vũ khí của quân đội hắn dùng chắc chắn không tệ." Lúc này xe dừng hẳn, vị trung tướng nhảy xuống trước, quay đầu nhìn thẳng về phía liên đội trưởng và giáo sĩ.
"Các người có hứng thú với vũ khí mới được trang bị cho quân đội ta không?" Rokossovsky hỏi.
Liên đội trưởng, giáo sĩ và người lính đồng thời gật đầu.
Vị tướng ra hiệu cho viên trung sĩ phía sau: "Grisha, biểu diễn một chút."
Nghe thấy cái tên "Grisha", các công nhân đều kinh ngạc, bởi vì một vị trung tướng lại dùng biệt danh để gọi một viên trung sĩ, điều này rõ ràng không bình thường - huống chi họ còn không nhận ra quân hàm của viên trung sĩ, họ chỉ thấy người này không phải là sĩ quan mà là "lính quèn”.
Khoảnh khác này, những lời tuyên truyền của giáo hội như "bình đẳng với binh sĩ" bỗng chốc trở nên chân thực, hữu hình, vô cùng đáng tin.
Còn những người lính thì đổ dồn sự chú ý vào vũ khí trong tay viên trung sĩ.
Chỉ thấy viên trung sĩ ngẩng đầu lên nhìn, bất ngờ giơ vũ khí lên trời bóp cò.
Khẩu súng phát ra âm thanh như thể dùng gậy gỗ vụt vào mông một đứa trẻ hư.
Mọi người ngơ ngác nhìn lên, không biết viên trung sĩ đang bắn cái gì, kết quả là hai con chim bồ câu rơi xuống sân ga.
Người lính há hốc mồm nhìn lên trời: "Bồ câu bay cao như vậy mà cũng bắn trúng được?”
Liên đội trưởng nhìn viên trung sĩ: "Bắn bằng eo sao?" [Các bạn có thể hiểu như sau: bắn bằng vai là kê lên vai, bắn bằng eo là kẹp eo(nách), như trong mấy phim Mỹ đó. ]
Viên trung sĩ cười nói: "Đúng vậy, vũ khí này rất dễ dùng, xạ thủ có kinh nghiệm bắn ở khoảng cách hai trăm mét, chắc chắn sẽ bắn trúng người."
"Hai trăm mét!" Người lính kinh hô,'PPSh-41 bắn ở khoảng cách 100 mét thì độ tản mát đã lớn bằng cả tòa nhà rồi!"
Hắn ta lại nhìn vũ khí trong tay viên trung sĩ, ánh mắt đã khác hẳn.
Khẩu PPSh-41 trong tay bỗng nhiên trở nên kém hấp dẫn!
(Hết chương) Chương 165: Đánh Hổ lên núi
Vương Trung rất hài lòng với màn trình diễn của Grigory.
Thực ra bắn bằng eo trúng chim bồ câu đang bay trên trời là điều mà người bình thường không thể làm được.
Tất nhiên, người bình thường dùng súng trường cũng sẽ có tỷ lệ trúng đích cao hơn PPSh-41, hỏa lực chiến đấu tâm gần tương đương với PPSh-41, tầm bắn xa thì chính xác hơn PPSh-41, cộng thêm tỷ lệ gặp sự cố thấp, đây chắc chắn là một loại vũ khí tốt.
Về phần âm thanh khi bắn nhỏ thì không quan trọng lắm. Lý do Grigory và đồng đội muốn phiên bản nòng dày là vì nó ổn định khi bắn, tâm quan trọng của việc giảm thanh vẫn chưa được ai nhận ra ở thời đại này.
Grigory hạ thấp nòng súng, nhìn về phía Vương Trung.
Vương Trung: "Làm tốt lắm, nhặt chim bồ câu lên, mang đi xung quanh hỏi xem, biết đâu là bồ câu người dân nuôi, chúng ta sẽ bồi thường theo giá."
"Rõ!" Hai người lính lập tức chạy đi nhặt chim bồ câu, cầm trên tay chạy ra khỏi nhà ga.
Vương Trung nghe thấy các công nhân đang xì xào bàn tán: "Nghe thấy chưa, còn bồi thường nữa!"
"Thật là tốt quái"
"Nếu tôi là chủ của chim bồ câu, tôi sẽ không bao giờ nhận bồi thường, các chiến sĩ ăn một chút thịt bồ câu thì có sao?"
Vương Trung quay sang các công nhân: "Không được, chúng ta không thể lấy của người dân một cọng chỉ, như vậy họ mới ủng hộ chúng ta."
Vương Trung dừng lại một chút, chuyển chủ đề: "Hôm nay phải làm phiền các vị rồi, đội tiên phong của tập đoàn quân tôi còn nhiều đoàn tàu nữa, sẽ đến trong ngày hôm nay."
"Cứ giao cho chúng tôi!"
Lúc này, những người lính cảnh vệ đã lấy lá cờ đỏ do công nhân dệt tặng từ trên toa tàu xuống, người lính cao lớn cam cờ đứng bên cạnh Vương Trung.
Cờ đỏ, tướng quân, cùng với các chiến sĩ và công nhân vây quanh, cảnh tượng này rất thích hợp để chụp ảnh, tiếc là "nhiếp ảnh gia riêng" của Vương Trung lại không có ở đây.
Đúng lúc này, một đám sĩ quan do một vị đại tướng dẫn đầu bước vào nhà ga.
Vị đại tướng nhìn trái nhìn phải, sau đó đi thẳng đến chỗ Vương Trung: "Trung tướng Rokossovskyl Hôm qua Bộ Tổng tư lệnh chỉ nói với tôi là sẽ có một tập đoàn quân mới đến hỗ trợ, nhưng không nói là Tập đoàn quân huấn luyện của ngài!"
Vương Trung: "Tập đoàn quân huấn luyện?”
"Hả? Bọn họ đều gọi như vậy sao?" Vị đại tướng ngẩn người.
Vương Trung: "Phiên hiệu chính thức của chúng tôi là Tập đoàn quân cơ động số 1, đương nhiên, tập đoàn quân này cũng là để thử nghiệm phương pháp biên chế hoàn toàn mới."
Vị đại tướng: "Nghe nói tập đoàn quân của ngài được biên chế tới gần ba trăm khẩu pháo hạng nặng?"
Vương Trung gật đầu: "Đúng vậy, thật ra tôi còn muốn nhiều hơn, nhưng không biết hậu cần có đáp ứng được khong.…
Dù sao thì tập đoàn quân của Vương Trung đã rất phức tạp, cái gì cũng có, chỉ riêng pháo đã có nhiều loại cỡ nòng như 37,40,57,75,76,100,122 và 152.
Trong đó, nhiều khẩu pháo cùng cỡ nòng lại sử dụng loại đạn khác nhau, ví dụ như pháo 37 mm, pháo của xe M6 khác với pháo cao xạ 37 mm.
Vương Trung đã từng nghĩ đến việc thay thế tất cả các đơn vị pháo cao xạ bằng pháo tự hành phòng không Crusader trang bị pháo Bofors 40 mm, như vậy sẽ giảm bớt được một loại đạn 37 mm. Nhưng số lượng Crusader được gửi đến quá ít, chỉ có thể chờ nhà máy Bofors được cấp phép nhanh chóng đưa vào sản xuất, sản xuất hàng loạt pháo 40 mm.
Thực ra, Vương Trung đã cố gắng hết sức để giảm bớt khó khăn trong việc tiếp tế trong phạm vi cho phép, ví dụ như súng cối, súng cối 120 mm quá nặng, trong khi bộ binh của Vương Trung có rất nhiêu pháo 75 mm và 76 mm, vì vậy hắn chỉ thử nghiệm trang bị súng cối 82 mm.
Nếu làm như vậy không hiệu quả, thì sẽ phải làm khổ hậu cần, bổ sung thêm súng cối hạng nặng 120 mm.
Tóm lại, hiện tại, tập đoàn quân của Vương Trung là lực lượng hỏa lực hạng nặng không thể nghi ngờ trong biên chế quân đội Ant. Ngay cả khi so sánh với Hồng quân Liên Xô trên Trái đất trước năm 1943. đây cũng được coi là một lực lượng hỏa lực hạng nặng.
Tuy nhiên, khi Hồng quân Liên Xô thực hiện nhiệm vụ tấn công, sẽ có pháo binh dự bị của Bộ Tổng tư lệnh được tăng cường.
Và sau năm 1943. Hồng quân Liên Xô đã thành lập các tập đoàn quân đột phá với sức mạnh khủng khiếp, sư đoàn pháo binh đột phá được trang bị tới 144 khẩu pháo 152 mm, cực kỳ đáng sợ.
Vương Trung không điên rồ như vậy, bởi vì hắn lo lắng về vấn đề tiếp tế.
Nếu Hợp Chủng Quốc mạnh tay hơn một chút, trong vòng nửa năm cung cấp cho Ant 10. 000 xe tải, có lẽ hắn đã thành lập một đơn vị pháo binh khủng khiếp như vậy.
Tất cả là tại Hợp Chủng Quốc.
Nhưng tư lệnh Tập đoàn quân Sukhaya Verevka không có nhận thức vượt thời gian như Vương Trung, ông ta hiển nhiên cảm thấy một tập đoàn quân có 300 khẩu pháo hạng nặng 122 mm trở lên đã là quá nhiều.
Chưa kể tập đoàn quân của Vương Trung còn có một lữ đoàn pháo phản lực.
"Rất mong chờ màn trình diễn của các ngài." Vị đại tướng nắm tay Vương Trung, cảnh tượng này trông ông ta mới là trung tướng, còn Vương Trung là đại tướng.
Vương Trung: "Xin hỏi, tôi phải xưng hô với ngài như thế nào?”
"À, tôi là đại tướng Andrei Ivanovich, Tư lệnh Tập đoàn quân Sukhaya Verevka."
Vương Trung tự giới thiệu: "Tôi là trung tướng Rokossovsky, Tư lệnh Tập đoàn quân cơ động số 1."
"Chúng tôi đều biết ngài." Đại tướng Andrei nói, Mời ngài đến Bộ tư lệnh, tôi sẽ giới thiệu sơ qua về tình hình chiến sự. Việc dỡ hàng sẽ do chỉ huy hậu cần của Tập đoàn quân phụ trách, nếu có nhu câu gì vê tiếp tế, ngài có thể nói trực tiếp với ông ấy."
Đại tướng Andrei chỉ tay vào vị trung tướng phía sau.
Vương Trung gật đầu: "Tôi đã mang theo đội tiên trạm của Bộ tư lệnh Tập đoàn quân, do..." Vương Trung nhìn người thư ký cấp 6 của mình.
"Do thượng tá Kalatayev phụ trách, ông ấy sẽ phối hợp với các vị về vấn đề tiếp tế."
Ban đầu, nhân viên văn thư chỉ có chức danh, nhưng sau khi chiến tranh bùng nổ, họ nhận ra rằng nhân viên văn thư cũng phải có quân hàm, bởi vì thường xuyên xảy ra tình trạng cơ quan bị giảm biên chế, khi đó có thể nhanh chóng xác định được hệ thống lãnh đạo mới của cơ quan dựa trên quân hàm.
Vì vậy, thư ký cấp 6 trở thành thượng tá văn thư.
Ông lão ưỡn ngực thẳng lưng như một quân nhân thực thụ, nhưng động tác chào theo kiểu nhà binh vẫn cứng nhắc và buồn cười như ngày nào.
Sau khi đã giao lại công việc tiếp tế, đại tướng Andrei ra hiệu: "Mời ngài đến Bộ tư lệnh."
Vương Trung gật đầu: "Được, tôi muốn nghe ngài giới thiệu tình hình trước, sau đó sẽ tự mình đi thị sát tiền tuyến."
Đại tướng Andrei ngạc nhiên: "Ngài muốn tự mình đi thị sát tiền tuyến sao?"
"Đúng vậy."
"Tôi cứ tưởng đó chỉ là tuyên truyên..."
Vương Trung nghiêm nghị nói: "Sao có thể như vậy! Trong điều lệnh mới được ban hành, tôi đã nhấn mạnh rằng trong điều kiện cho phép, người chỉ huy phải tự mình quan sát địa hình, bản thân tôi không làm gương thì sao được?”
Đại tướng Andrei vội vàng chữa cháy: "Tôi cứ tưởng đó là cách làm của ngài khi còn là sư đoàn trưởng, bây giờ ngài đã là tư lệnh tập đoàn quân, chẳng lẽ còn muốn tự mình chạy khắp khu vực tác chiến của tập đoàn quân sao?"
Vương Trung: "Sao lại không thể? Tất nhiên, khi quy mô đơn vị do tôi chỉ huy lớn hơn, việc tự mình chạy khắp mọi nơi là bất khả thi, tôi chỉ có thể giao nhiệm vụ khảo sát những khu vực này cho các chỉ huy cấp sư đoàn.
"Nhưng tôi vẫn sẽ tự mình đi trinh sát hướng đột phá chính! Một người chỉ huy giỏi phải nắm rõ từng ngọn cỏ, cọng rơm trong khu vực tác chiến!"
Cho dù là thông qua gian lận.
Đại tướng Andrei nhìn Vương Trung với ánh mắt kính nể: "Điều này... E là tôi không làm được. Tôi không thể nói với ngài rằng tôi quen thuộc từng ngọn cỏ, cọng rơm ở Sukhaya Verevka. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để trả lời câu hỏi của ngài. Mời ngài."
Vương Trung gật đầu, sau đó đi ra khỏi nhà ga dưới sự dẫn đường của đại tướng Andrei.
Sau đó, hắn nhìn thấy trước một cửa hàng cách nhà ga không xa, một ông lão đang hét lớn: "Bọn mày bắn chết con chim bồ câu yêu quý nhất của tao, tưởng đền tiền là xong chuyện sao?”
Vương Trung giơ tay lên, ra hiệu cho cả đội dừng lại, sau đó bước về phía ông lão dưới ánh mắt ngạc nhiên của đại tướng Andrei.
Grigory lập tức bưng khẩu súng trường báng gỗ đi theo.
Vương Trung đến trước mặt ông lão: "Ông lão! Là do lính của tôi muốn biểu diễn vũ khí mới nên mới lỡ tay bắn chết chim bồ câu của ông! Tôi xin lỗi ông!"
Ông lão nheo mắt nhìn Vương Trung: "Mày là ai?" "Tôi là..."
Lúc này, ông lão nhìn thấy phía sau Vương Trung có người đang cầm lá cờ đỏ, liền hét lên: "Chờ đãt"
Lời tự giới thiệu của Vương Trung bị chặn lại, hắn ngượng ngùng đứng im.
Ông lão nhìn kỹ khuôn mặt của Vương Trung, rồi nhìn ba ngôi sao trên cổ áo hắn: "Mày là... Ngài là trung tướng Rokossovskyt"
Vương Trung: 'Là tôi."
"Ôi chao! Ngài không biết đâu, từ hôm qua, người dân ở Yalgava đã vô cùng hoang mang lo lắng! Ngài đến rồi thì mọi người có thể yên tâm! Ngài sẽ đánh bại lũ Prosen độc ác đó đúng không? Ở đây chúng tôi có rất nhiều người đến từ Tây Kazaria, họ đều nói rằng người Prosen là ác quỷ, chúng giết người, cưỡng hiếp khắp nơi! Ngay cả những người già như tôi cũng không tha! Xin ngài hãy ngăn chặn chúng!”
Ông lão càng nói càng kích động, nắm chặt tay Vương Trung không buông: "Tôi là lính giải ngũ, nhưng tôi không còn sức để chiến đấu nữa, con trai tôi đêu đang ở trong quân đội, tôi đã dâng hiến tất cả cho giáo hội, cho quân đội Ant! Chỉ mong sao lũ Prosen kia đừng đạt được mục đích của chúng!"
Vương Trung: "Ông yên tâm, nhưng ông nên sơ tán càng sớm càng tốt, bởi vì chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng để chặn đứng chúng hoàn toàn."
Ông lão: "Chưa sẵn sàng sao?"
"Vâng, vì vậy có thể chúng ta sẽ còn phải rút lui. Nhưng ông yên tâm, lần này chúng ta sẽ sớm đánh đuổi chúng trở lại."
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi biết rồi."
Vương Trung: 'À, về con chim bồ câu, mong ông hãy nhận tiền bồi thường của chúng tôi."
"Hả?" Ông lão ngẩn người, nhìn thấy hai người lính đang cầm chim bồ câu trên tay mới nhớ ra, xua tay: "Tôi không biết chim bồ câu nào cả, rõ ràng là hai con chim bồ câu rừng!"
Vương Trung: "Không, ngài vẫn nên nhận bồi thường đi, vừa lúc ngài muốn rút lui, dùng số tiền này về quê an cư.”
Lão nhân vẻ mặt cảm động: "Vị tướng quân này thật tốt, câu Chúa phù hộ ngài. Câu Chúa phù hộ ngài!"
Sau đó lão nhân vẫn lặp lại câu cầu nguyện này, nhìn theo Vương Trung mang người rời đi.
Andrei đại tướng đợi Vương Trung trở lại trước mặt, mới nói: "Đây là việc của những tu sĩ cầu nguyện đi theo quân đội mà.”
Vương Trung: "Tôi đâu có mang theo tu sĩ cầu nguyện nào đâu. Đi thôi, đến sở chỉ huy nào."
Sở chỉ huy Tập đoàn quân Sukhaya Verevka.
Vương Trung vừa vào đã thấy trên bản đồ toàn là ký hiệu tấn công của quân địch.
Khu vực địch chiếm đóng đã lấn vào khu vực phòng thủ của Tập đoàn quân Sukhaya Verevka, mũi nhọn cách Yalgava chưa đầy 50 km.
Vương Trung: "Tình hình quả nhiên rất tệ."
Andrei đại tướng: "Quân địch đã đưa vào sử dụng một loại xe tăng mới, phóng viên chiến trường ở tiền tuyến có chụp được một bức ảnh. Nhưng do không dùng đèn flash nên chất lượng không được tốt lắm." Nói roi Andrei đại tướng lấy từ trong tập tài liệu trên bàn ra một bức ảnh, đặt lên bàn bản đồ, đẩy ve phía Vương Trung.
Vương Trung cầm lấy ảnh.
Đúng là ảnh chụp rất kém, toàn bộ hình ảnh mờ nhạt, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của chiếc xe tăng mới.
Nhưng Vương Trung vẫn có thể chắc chắn, đây chính là xe tăng Tiger.
Trên Trái Đất, trận chiến đầu tiên diễn ra vào tháng 9 năm 1942. thế giới này lại diễn ra sớm hơn hai tháng.
Hơn nữa trận chiến đầu tiên của xe tăng Tiger do gặp quá nhiều trục trặc kỹ thuật nên biểu hiện cũng rất bình thường. Nhưng những chiếc Tiger này lại biểu hiện rất tốt, suýt chút nữa là đánh tan cả Tập đoàn quân.
Andrei đại tướng ở bên cạnh nói: "Tất cả những người đã nhìn thấy loại xe tăng mới này đều rất kiêng dè, họ nói tất cả các loại vũ khí của chúng ta đều không thể xuyên thủng lớp giáp của nó, trong khi đó, pháo của nó có thể phá hủy xe tăng của chúng ta từ khoảng cách rất xa.
"Thậm chí có người còn nói nó có thể tàng hình!"
Vương Trung bật cười, nói có thể tàng hình chắc là do lái phải chiếc T-34 thường, xe tăng T-34 hai người quá mù, bị Tiger bắn tỉa từ khoảng cách trên 1500 mét rất có thể từ đầu đến cuối cũng không biết Tiger ở đâu.
Đây đều là những trường hợp có thật.
Vương Trung: "Xem ra muốn ổn định phòng tuyến thì phải xử lý đám hổ dữ này trước đã."
(Hết chương)
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Chương 166: Quy cu cũ, trinh sát tiền tuyến
Vì quân địch chỉ còn cách Yalgava chưa đầy 50 km nên Vương Trung quyết định không lãng phí thời gian ở sở chỉ huy Tập đoàn quân nữa, dẫn theo quân đội đi trinh sát tiền tuyến.
Andrei đại tướng giữ Vương Trung lại: "Ngài đường xa mới đến, nghỉ ngơi một chút đã."
Vương Trung: "Tình hình cấp bách, đợi đánh đuổi quân địch khỏi Yalgava rồi nghỉ sau."
Andrei đại tướng: "Chúng ta ở bờ đông, quân địch ở bờ tây..."
Vương Trung: "Nhưng sau khi quân địch chiếm được đầu cầu ở bờ tây, toàn bộ tuyến hậu cần của ngài ở bờ tây sẽ bị cắt đứt! Andrei đại tướng! Ngài nên lo lắng hơn tôi mới đúng!"
Vị đại tướng ấp úng vài câu, đột nhiên nghĩ ra một lý do: "Quân địch đã tiến xa như vậy rồi, chắc chắn phải dừng lại để nghỉ ngơi hồi phục, xe tăng chắc chắn cần được sửa chữal"
Cách Yalgava 55 km, Yeisk, nằm dưới sự kiểm soát của quân đội Prosen.
John Christopher bò ra khỏi chiếc xe tăng Tiger số hiệu chiến thuật 210 của hắn, lắc đầu với lái xe.
Mọi người trong tổ xe tăng Tiger tinh nhuệ đều quen thuộc tất cả vị trí chiến đấu, có thể thay thế vị trí cho nhau bất cứ lúc nào.
Tổ xe tinh nhuệ như vậy, việc sửa chữa xe đương nhiên ai cũng biết, người này không sửa được thì người khác sửa.
Giờ đến cả trưởng xe cũng xuống xem, chứng tỏ tất cả mọi người trong tổ đều đã xuống xem qua một lần rồi.
John: "Chúng ta không xử lý được trục trặc này, đợi tiểu đoàn sửa chữa đến thôi."
Lái xe gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy. Nhân tiện, trước khi động cơ và hộp số hỏng, tôi đã thấy bánh xe có gì đó không ổn rồi, nó hơi lắc."
"Mặt đất ở đây tệ hơn nhiều so với mặt đất ở Belka John dậm chân xuống đất: "Nghe nói mùa mưa còn tệ hơn, nhưng nói thật lòng... thế này đã là quá tệ rồi, ở Carolin thế này không thể gọi là đường quốc lộ được."
Pháo thủ ngồi trên tháp pháo, rít một hơi thuốc lá rồi nói với trưởng xe: "Năm ngoái mấy cậu không tham chiến, năm ngoái tôi chiến đấu ba tháng thì bị điều về hậu phương tham gia thử nghiệm loại xe tăng mới, lũ la của sư đoàn bộ binh phối hợp tác chiến với chúng tôi khi đó chạy đến mức móng của chúng đều bị gấy, phải tìm thợ rèn ngay tại chỗ để đóng móng mới."
Pháo thủ đột nhiên im bặt.
John tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?”
"Không, tôi vừa nhớ đến kết cục của người thợ rèn đó. Sau khi đóng xong móng ngựa, ông ta về nhà thì thấy có người đang cưỡng hiếp vợ con mình, liền câm búa đập móng ngựa xông vào, đập vỡ đầu hai tên lính."
dohn: "Rồi sao?"
"Một tên trung sĩ đã nổ súng, dùng súng tiểu liên giết chết cả nhà người thợ rèn."
John Christopher im lặng. Mọi người đều im lặng.
Mười mấy giây sau, nhân viên điện đài phá vỡ sự im lặng: "Hừ, cũng chỉ là cái chết của mấy tên hạ đẳng thôi mà."
John trừng mắt nhìn nhân viên điện đài, định nói gì đó thì lái xe đá vào chân anh ta một cái, hất hàm về phía bên trái.
John nhìn sang, thấy hai tên đeo tấm thẻ hình trăng lưỡi liem trước ngực, mặc áo khoác da màu đen, đeo súng tiểu liên. Đó là hiến binh chiến trường, trong quân đội bọn họ được gọi là "chó săn."
Nếu để bọn họ nghe thấy anh dám nghi ngờ Prosen là dân tộc cao quý, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.
John chỉ đành nuốt những lời phản bác vào trong bụng.
Nhân viên điện đài lại nói: "Nhưng lũ lính đó cũng quá đáng thật, vậy mà cũng có thể xuống tay được với đám hạ đẳng đó, tôi thì không làm thế được đâu, tôi thấy bọn họ quá bẩn. Hơn nữa, phụ nữ Ant không xinh đẹp bằng phụ nữ Prosen chúng ta, thích bọn họ chẳng khác nào cưỡng hiếp thẩm mỹ của chính mình."
John không nói gì, ánh mắt nhìn theo hai tên hiến binh chiến trường.
Lúc này từ phía tây truyền đến tiếng động cơ.
Mấy người đang vây quanh chiếc xe tăng bị hỏng đều quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy đám bụi mù mịt do xe tăng chạy nhanh tạo nên.
Lái xe: "Nghe có vẻ là đồng đội của chúng ta, xe tăng Tiger."
Vừa dứt lời, chiếc xe tăng Tiger số hiệu chiến thuật 217 chở theo tám lính bộ binh lao nhanh như chớp đến.
Khi đi ngang qua xe số 210, trưởng xe 217 vẫy tay với .John: "Đại đội trưởng, chúng tôi đi hội quân với mũi nhọn đây."
"Cẩn thận đừng có mà nằm đường đấy!" .John vừa vẫy tay vừa dặn dò.
"Yên tâm, tiểu đoàn sửa chữa đã hứa với tôi rồi."
"Bọn họ đến đâu rồi?" John hỏi.
"Sắp đến rồi, đang sửa chữa cho xe 213 trên đường."
John nhớ lại vị trí hỏng của xe 213, lẩm bẩm: "Thế thì sắp đến nơi rồi."
Lúc này ba chiếc xe tăng Tiger khác đã được sửa xong đi ngang qua xe 210, tất cả mọi người đều chào hỏi John.
Không chỉ vì hắn là đại đội trưởng của đại đội này mà còn vì hắn vừa mới trở thành xạ thủ xe tăng bắn hạ nhiều xe tăng nhất của Prosen.
Sau khi bốn chiếc xe tăng rời đi, John nói: "Như vậy tôi có thể yên tâm rồi, mũi nhọn lại có thêm bốn chiếc Tiger."
Pháo thủ: "Chắc là chỉ cần một hai ngày nữa là mũi nhọn có thể nhìn thấy sông Sukhaya Verevka rồi nhỉ? Phòng tuyến Rokossovsky mà bọn họ luôn ba hoa chẳng qua chỉ có vậy, dưới hỏa lực của chúng ta vẫn bị đánh tan dễ dàng."
John cũng cười: "Đúng vậy, Tiger ngoại trừ việc bảo trì khó khăn, tốn thời gian, chạy đường dài dễ gặp trục trặc ra thì quả thực là một loại xe tăng hoàn hảo."
Lời này nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người.
Yalgava, sở chỉ huy Tập đoàn quân Sukhaya Verevka của quân đội Ant.
Vương Trung: "Có thể ngài nói đúng, nhưng chúng ta không thể đem thắng bại của cả cuộc chiến đặt cược vào quân địch. Chúng ta phải nắm chắc chiến thắng trong tay mình. Bây giờ tôi sẽ đi trinh sát, sẽ liên lạc với mọi người bằng radio. Cho tôi một bản mã hiệu radio của các ngài."
"Được.' Vị đại tướng quay đầu quát lớn với tham mưu trưởng: "Mau đưa cho trung tướng một bản mã hiệu radio."
Tham mưu trưởng quay đầu hô lớn: "Tham mưu cơ yếu! Mau lấy mã hiệu đưa cho trung tướng."
Mặc dù mức độ bảo mật của mã hiệu radio không cao bằng sổ mật mã điện báo nhưng vẫn do tham mưu cơ yếu bảo quản, bên cạnh còn có thẩm phán giám sát.
Tham mưu cơ yếu cầm mã hiệu đến, đưa cho Vương Trung.
Vương Trung lật bản mã hiệu, hỏi: "Bản mã hiệu này còn dùng được bao lâu?"
Để tránh để lộ quy luật, mã hiệu cần phải được thay đổi vài ngày một lần.
Tham mưu cơ yếu đáp: "Hai ngày, tối qua vừa mới thay."
Vương Trung gật đầu, thuận tay đưa bản mã hiệu cho Vasily: "Cầm lấy, lát nữa cô phụ trách bộ đàm."
"Tôi biết rồi." Vasily bất đắc dĩ nói.
Vương Trung nói với tham mưu cơ yếu: "Mã hiệu của tôi là Thành Cát Tư Hãn. Vậy, tôi đi đây."
Hắn xoay người rời khỏi sở chỉ huy.
Andrei đại tướng thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế: "May quá, may quá, tôi còn tưởng hắn đến xử bắn tôi."
Tham mưu trưởng an ủi: "Thượng cấp cũng biết chúng ta thua không phải do sai lầm về chiến thuật mà là do quân địch đã đưa vào sử dụng loại vũ khí mới."
"Vũ khí mới à." Andrei đại tướng tặc lưỡi: "Nghe nói quân của trung tướng Rokossovsky cũng có vũ khí mới, gọi là cái gì mà Tuabin, không biết trông như thế nào."
Vì quân địch cách Yalgava hơn 40 km, cưỡi ngựa hơi xa, hơn nữa rất mệt nên Vương Trung đã chọn xe Jeep Willys làm phương tiện di chuyển cho chuyến trinh sát lần này.
Hợp Chủng Quốc đến nay đã vận chuyển đến Ant tổng cộng 6000 chiếc Jeep Willys, Vương Trung đã chặn lại 1000 chiếc để trang bị cho Tập đoàn quân của mình.
Mỗi sư đoàn trong Tập đoàn quân đều có một tiểu đoàn trinh sát cơ giới, trang bị chủ yếu là xe Jeep Willys, thời chiến, tiểu đoàn này sẽ chia thành nhiều trung đội trinh sát để tăng cường cho các đại đội thiết giáp.
Trong Tập đoàn quân còn có một tiểu đoàn trinh sát độc lập, trực thuộc trung đoàn sở chỉ huy Tập đoàn quân.
Ngoài các đơn vị được trang bị xe Jeep Willys chính quy, mỗi sở chỉ huy sư đoàn và sở chỉ huy lữ đoàn pháo binh độc lập đều được trang bị rất nhiều xe Jeep Willys.
Vương Trung thậm chí còn không tính những chiếc xe Jeep này vào số xe ô tô mà coi chúng như ngựa chiến.
Mặc dù chúng chạy bằng xăng nhưng 100 km chỉ tiêu tốn hết 11 lít xăng, cho dù là xăng A98 thì cũng chỉ khoảng 9 kq.
Một con ngựa chiến mỗi ngày có thể ăn hết 10 - 12 kg cỏ khô + thức ăn tinh. Đương nhiên, trong trường hợp khẩn cấp có thể cho ngựa ăn cỏ ngay tại chỗ, nhưng như vậy sẽ khiến ngựa gầy đi, sức bền giảm sút rất nhiều.
Đương nhiên, về lâu dài, ngựa chiến và la vẫn rất cần thiết, dù sao thì đường xá ở Ant rất xấu, xe ô tô chạy nhiều chắc chắn sẽ gặp trục trặc.
Nhưng nếu là chiến dịch ngắn ngày thì ưu điểm của xe .Jeep rất rõ ràng.
Vương Trung dẫn theo đại đội cảnh vệ, lái xe Jeep Willys xuất phát, đi cùng còn có một chiếc xe bánh xích M3.
Hắn còn đeo kính râm, ngồi trên xe .Jeep bắt chước tướng quân Patton.
Khi đội tiên phong gồm tám chiếc xe đi qua cầu Sukhaya Verevka, Vương Trung nghe thấy tiếng ngựa hí vang sau lưng, quay đầu lại thì thấy Bucephalus đang vui vẻ đuổi theo, chạy đến bên cạnh xe .Jeep thì giảm tốc độ, bắt đầu gặm mũ sắt của Vương Trung.
Vương Trung bất lực, cau mày định đuổi con ngựa đi.
Grigory: "Nó nôn nóng như vậy, cứ mang theo đi, dù sao hai ba ngày là chúng ta quay lại rồi."
Thế là đội hình kỳ quái gồm tám chiếc xe và một con ngựa lên đường.
Vương Trung cho xe qua cầu, men theo đường lớn đi về phía tây, hắn vẫn luôn duy trì góc nhìn từ trên cao để quan sát phía trước.
Đi được khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Vương Trung đột nhiên nhìn thấy phía trước có điểm đỏ.
Hắn lớn giọng: "Dừng xe!"
Vasily phanh xe, quay đầu nhìn Vương Trung: "Chuyện gì vậy?”
Vương Trung đứng dậy, vịn vào kính chắn gió, câm ống nhòm nhìn về phía xa - thật ra là hắn đang duy trì tư thế này để chuyển sang góc nhìn.
Cách đó hai cây số, ba chiếc mô tô và một chiếc xe tăng Panzer II, một chiếc xe bán xích tạo thành một đội hình nhỏ đang dừng lại trong một trang trại.
Có khoảng một trung đội quân địch đang ở trạng thái sáng.
Trưởng xe và pháo thủ của xe tăng Panzer II deu thò đầu ra ngoài, rõ ràng chiếc xe tăng này đang ở trạng thái không thể tấn công.
Nhưng chỉ cần trưởng xe rụt đầu lại là có thể khai hỏa ngay.
Khoảng hai tiểu đội quân địch đang lục soát tòa nhà chính của trang trại - một tòa nhà hai tâng nhỏ.
Không thấy bọn chúng chiếm giữ điểm cao, cũng không thấy bố trí súng máy. Xạ thủ súng máy đang vác súng máy, trò chuyện với phó xạ thủ. Còn có một tiểu đội khác đang v bắt gà.
Tiểu đội cuối cùng đang chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm giữa sân trang trại.
Lúc này, cửa hầm đột nhiên mở ra, hai tên lính Prosen chui ra, mỗi tên cầm một chai rượu, lớn tiếng nói gì đó với những người khác.
Vương Trung kết thúc quan sát, nói với Vasily và Grigory: "Phía trước có quân địch ở trang trại, nhìn từ phương tiện di chuyển thì có khoảng một trung đội. Xem ra chúng không hề đề phòng."
Grigory lập tức cầm Tokarev cải tiến lên: "Vậy chúng ta tập kích bọn chúng đi, tôi đã muốn dùng người Prosen để thử súng mới rồi."
Mẹ kiếp, đừng có nói như thể võ sĩ thời Chiến quốc dùng thường dân để thử kiếm vậy!
Vương Trung cúi đầu hỏi Grigory: "Bãi Cỏ, anh định tập kích như thế nào?"
Grigory: "Hai cây số, cứ thế sờ mó qua là được, nhiều nhất hai mươi phút là đến nơi. Cỏ ở đây cao như vậy, vừa hay có thể che giấu chúng ta."
Vương Trung suy nghĩ một chút, gật đầu: "Hành động."
Grigory lập tức đứng dậy quan sát trang trại ở phía xa, sau đó nhảy xuống xe, hét lớn về phía sau: "Tiểu đội một, theo tôi, những người còn lại bảo vệ tướng quân!"
Tiểu đội một lập tức xuống xe, dưới sự dẫn dắt của Grigory xếp thành một hàng, lặng lẽ tiến về phía quân địch.
Vương Trung dùng góc nhìn từ trên cao quan sát bọn họ xuyên qua bãi cỏ.
Cảm giác này hơi giống trò chơi chiến tranh, đáng tiếc là hiện tại Vương Trung không thể điều khiển Grigory và những người khác, chỉ có thể làm khán giả.
Giống như chơi cờ tự động vậy?
Tự mình bồi dưỡng tướng tá và sĩ quan có năng lực, sau đó để bọn họ tự chiến đấu, bản thân chỉ có thể đứng nhìn.
Mười lăm phút sau, Grigory tìm thấy một hình nộm bằng rơm trên cánh đồng, yểm hộ cho hắn tho đầu ra ngoài quan sát trang trại, sau đó bảo những người lính tập hợp thành một vòng tròn nhỏ trên ruộng lúa mì, dọn sạch một mảnh đất, bắt đầu giới thiệu tình hình cho bọn họ.
Sau khi giới thiệu xong, tiểu đội của Grigory tản ra, chia thành từng nhóm ba người, từ các hướng khác nhau bao vây trang trại.
Grigory nổ súng trước, mục tiêu là trưởng xe và pháo thủ đang thò đầu ra ngoài của xe tăng Panzer II.
Khoảng cách khai hỏa chỉ khoảng 100 mét, loạt đạn bắn trúng mục tiêu. Trưởng xe Prosen ngã về phía sau, phần thân dưới bị mắc kẹt trong xe tăng, pháo thủ thì trực tiếp bị hất văng ra khỏi xe, cắm đầu xuống đất.
Những tên lính Prosen xung quanh xe tăng đều vô cùng kinh ngạc.
Xạ thủ súng máy trên xe bán xích lập tức điêu chỉnh họng súng, nhưng hiển nhiên là do đặc điểm tiếng súng nhỏ của K11 khiến hắn phán đoán sai hướng đạn: Hắn lại chĩa súng máy về hướng hoàn toàn ngược lại.
Bởi vì tiếng súng bắn trúng vũ khí cứng không giống tiếng "Đoàng" như trong phim ảnh mà giống như tiếng ném bom - "Bùm." Hơn nữa, do có rất nhiều viên đạn bắn trúng tường, âm thanh giống như tiếng đổ nước vào chảo dầu nóng, xèo xèo' rất khó nghe.
Chẳng trách xạ thủ súng máy của quân địch lại phán đoán sai hướng.
Phó xạ thủ của Grigory cũng nổ súng, bắn trúng xạ thủ súng máy trên xe bán xích.
Những người khác cũng nhao nhao bắn, đạn như bão tố đem địch nhân toàn bộ đánh ngã trên mặt đất.
Người Prosen hoàn toàn không phát hiện ra đòn tấn công từ đâu đến, bởi vì súng Tokarev cải tiến không chỉ nhỏ, mà ánh lửa và khói khi bắn ra cũng rất nhỏ.
Bọn chúng bắt đầu bắn lung tung, sau đó bị bắn hạ bởi những phát đạn chính xác.
Trận chiến kết thúc chưa đầy một phút, cuối cùng chỉ còn lại chiếc xe tăng hạng nhẹ số hai, dưới sự điều khiển của lái xe, lao ra khỏi cổng nông trại.
Kết quả là Grigory đã ném một quả bom xăng vào phía sau xe tăng.
Chiếc xe tăng bốc cháy, từ từ dừng lại, người lái xe vừa nhảy ra đã bị Grigory bắn chất.
Vương Trung rất hài lòng, hắn có thể dựa vào bản đồ, nhìn thấy trong trang viên còn có mấy tên Prosen còn sống.
Lần này Vương Trung mang theo xe bọc thép chở quân M3, có thể nhét tù binh vào trong xe mang đi, không cần phải cho bọn chúng một phát súng bắn vào vai nữa.
Hắn thậm chí có thể băng bó cho những tên tù binh này!
Lúc này, chiếc bộ đàm trong tay Vasili truyên đến báo cáo của Grigory: "Thành Cát Tư Hãn, Thành Cát Tư Hãn, bộ phận của chúng tôi đã tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, xin chỉ thị."
Vương Trung cầm lấy bộ đàm: "Đợi lệnh, tôi sẽ đến ngay, Thành Cát Tư Hãn kết thúc."
(Hết chương)
eebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận