Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 347: Bồi Hồi Trong Lòng

Chương 347: Bồi Hồi Trong LòngChương 347: Bồi Hồi Trong Lòng
Hắn ngẩng đầu, giống như lần đầu tiên nhìn ngắm phong cảnh Kazaria.
Giống như tham lam muốn khắc ghi tất cả vào trong đầu. Hắn nhớ tới vô số gương mặt, có ông lão vô danh ở Kalinovka, có người công nhân mà Loktev đã cứu hắn từ gầm xe tăng, có bà Alekseevna ở số 43 đường Krugan...
Cuối cùng, Vương Trung nhìn thấy Hoàng thái tử Ivan và “ông già” constantin, hai người họ đứng trong ánh sáng, dường như đang nói điều gì đó. Họ đang nói “Đi bình an nhé”. Đúng lúc này, tiếng còi tàu hỏa bất ngờ vang lên khiến Vương Trung giật mình, hắn quay đầu nhìn lại, thấy toa tàu chở đầy những gương mặt trẻ tuổi chạy qua sân ga đối diện, chạy về hướng Vương Trung vừa rời đi. Vương Trung mặc kệ tay đầy bùn đất, đặt tay lên miệng làm loa, hét lớn với những gương mặt trẻ tuổi: “Đi bình an nhét”
Các chiến sĩ Sư đoàn 151 đồng thanh hô vang: “Đi bình an!" Lá cờ đỏ do các nữ công nhân dật Shepetovka tặng đang tung bay phấp phới theo gió. Hôm nay bốn chương đều là chương bình thường, không tính là chương thêm. Hẹn gặp lại vào ngày mai.
Ngày 9 tháng 8 năm 914 lịch Julian, sáng sớm, đoàn tàu chở Sư đoàn 151 đi lên cầu Desna.
Vương Trung đứng trong cửa toa tàu chở hàng mở rộng, nhìn về phía bãi hố bom dày đặc bên bờ sông.
Tương ứng với điều này, trên cầu sắt có rất nhiều dấu vết sửa chữa, nhìn xuyên qua khung thép còn có thể nhìn thấy vô số vết xước do bom cọ vào mố cầu.
Loại cầu này chỉ cần mố cầu không bị đánh sập, thì mặt cầu rất dễ sửa chữa, thông thường bị đánh sập vào ban ngày thì đến tối có thể thông hành trở lại.
Còn muốn đánh sập mố cầu ư? Khối bê tông đó đừng nói là dùng bom, mà cho dù là dùng thuốc nổ đặt trực tiếp, thì cũng phải đặt đúng vị trí mới có thể phá hủy.
Vật liệu xây dựng mố cầu của người Ant đặc biệt chắc chắn. Phải nói là, chỉ cần công trình kiến trúc nào của Ant mà có sử dụng bê tông cốt thép, thì vật liệu xây dựng đều đặc biệt chắc chắn, nổi bật lên sự thô kệch, to lớn, đen sì. Không đúng, quốc gia Ant này, chỉ cần liên quan đến vật liệu, thì đều đặc biệt nhiều, nổi bật lên sự thô kệch, to lớn, đen sì.
Đoàn tàu chạy đến bờ đông sông Desna, trận địa pháo cao xạ đập vào mắt Vương Trung.
Pavlov cũng đứng bên cạnh Vương Trung, nói bằng giọng khàn khàn: “Nguy trang không tệ.” Vương Trung:
“Cậu nhìn những chỗ đất mới kia kìa, chắc chắn là lấp hố bom đấy, trận địa này đã bị oanh tạc rất nhiều lần rồi.” Lúc này, một Thượng úy đầu băng bó từ trong công sự đi ra, đứng bên cạnh đường sắt nhìn đoàn tàu của Sư đoàn 151, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lá cờ đỏ cắm trên toa tàu.
Lúc này tốc độ đoàn tàu rất chậm, dù sao cây cầu sắt vừa mới sửa chữa xong, không chắc chắn như trước, chạy với tốc độ cao sẽ rất nguy hiểm. Vương Trung: “Này Thượng úy! Các anh thuộc bộ tư lệnh phòng thủ ở đây à?”
“Không, chúng tôi là Trung đoàn Pháo phòng không thuộc Lực lượng Công binh Đường sắt, thành phố này không có bộ tư lệnh phòng thủ, tuyến phòng thủ đều ở phía tây.” Vị Thượng úy trả lời.
Lúc này, toa xe của Vương Trung đi qua trước mặt viên thượng úy.
Viên thượng úy hỏi: "Là ngài Tướng quân Rokossovsky sao? Tướng quân?"
Vương Trung phất tay: "Là tôi."
Lúc này càng nhiều pháo binh phòng không từ trong hầm trú ẩn đi ra, nhìn đoàn tàu. Đáng tiếc đoàn tàu đã đi xa, Vương Trung không nghe được những lời bàn tán của họ.
Lúc này phía trước truyền đến tiếng còi tàu.
Pavlov: "Sắp đến ga rồi, nếu không có gì bất ngờ thì Popov hẳn là đang đợi chúng ta ở nhà ga. Hy vọng hắn đã chuẩn bị xong cho Sư đoàn rồi."
"Ừm."
Vương Trung dừng một chút, nói:
"Tôi vẫn quan tâm đến tình hình của Agasukov hơn."
Sư đoàn trên tàu cũng luôn mở radio để cập nhật tin tức, nhưng vì trên tàu không thể giăng anten, nguồn điện trên tàu cũng không tốt nên nội dung nhận được chập chờn. Hiện tại Vương Trung chỉ biết Tập đoàn quân Tây Nam đã phát động chiến dịch phá vây, công tước Myshkin cũng đang nỗ lực phối hợp. Trong lúc nói chuyện, đoàn tàu chậm rãi tiến vào ga Shostka.
Quả nhiên Popov đang ở trên sân ga, hai tay chống nạnh, vẻ mặt đầy lo âu.
Vừa chạm mắt Vương Trung, hắn lập tức quay mặt đi. Vương Trung chợt có một dự cảm chẳng lành.
Hắn lại nhớ đến ảo giác hôm qua khi rời khỏi Kazaria.
Lúc này đoàn tàu đã dừng hẳn, Vương Trung liền nhảy xuống sân ga, sải ba bước đến trước mặt Popov: "Ngươi khỏe không, Giám mục?"
Popov chào Vương Trung, định nói rồi lại thôi.
Vương Trung: "Nói đi, từ khi khai chiến đến giờ tin xấu gì tôi chưa từng nghe qua." Popov xoa xoa mũi: "Đêm qua nhận được điện báo, nói Thái tử điện hạ đã hy sinh khi dẫn quân phá vây, cùng hy sinh còn có vị tướng khai quốc công thần... công tước Constantine Alexandrovich Rokossovsky."
Bạn cần đăng nhập để bình luận