Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 124: Trung tướng Rokossovsky ở tiền tuyến
Chương 124: Trung tướng Rokossovsky ở tiền tuyến
Vương Trung đặt micrô xuống, nhìn Gorky: "Hiện tại tôi chỉ có thể làm đến vậy. Chờ chút nữa tôi sẽ cưỡi ngựa đến tiền tuyến xem sao..."
"Không được,' Gorky xua tay, Cậu chạy đến đó thì đến mai mới tới nơi, chỗ này cách tiền tuyến rất xa."
Vương Trung nhíu mày, đúng lúc này, viên tham mưu đã dán xong bản đồ, hắn liền chạy đến, tìm vị trí của sở chỉ huy Tập đoàn quân trên bản đồ.
"Sao lại cách xa tiên tuyến như vậy!" Hắn kinh ngạc thốt lên,'Như vậy thì làm sao nắm bắt được tình hình tiên tuyến?"
Gorky nói: "Việc này thì tôi phải nói đỡ cho họ một chút, họ phụ trách chỉ huy toàn bộ hướng tấn công của Tập đoàn quân, chiến tuyến lại dài như vậy, cách xa tiên tuyến một chút cũng là điều dễ hiểu.
"Cậu vẫn luôn chỉ huy đơn vị cấp Sư đoàn, trong giai đoạn phản công cũng chỉ là đơn vị cấp Quân đoàn, đương nhiên sẽ thấy họ cách xa tiền tuyến."
Vương Trung: "Vậy lúc ở St. Andrewsburg, sở chỉ huy của ông cách tiền tuyến bao xa?"
"Lúc đó khác, St. Andrewsburg bị bao vây, sở chỉ huy của tôi ở ngay trong thành phố, khoảng cách với quân địch là điều tôi không thể kiểm soát." Gorky xua tay, Không giống nhau."
Vương Trung tặc lưỡi: "Tôi muốn thành lập một đoàn thị sát nhỏ gọn, đến tiền tuyến xem sao."
Gorky đại tướng: "E rằng tôi không thể đồng ý, ai cũng không biết hiện tại có địch thâm nhập vào hậu phương hay không. Chờ sau khi ổn định chiến tuyến, bộ tư lệnh tập đoàn quân của tôi sẽ dời về phía trước, cậu có thể cùng đi theo."
Vương Trung đương nhiên không sợ địch thâm nhập, hai cây số là có thể nhìn thấy rõ ràng, sợ cái gì. Nhưng lý do này không thể nói ra, cũng không thể nói là Thánh Andrew bảo hộ chứ?
Gorky tiếp tục nói: "Hơn nữa cậu xem, tình hình tiền tuyến giống với dự đoán của chúng ta, địch không có ý tấn công quy mô lớn.
"Bọn chúng trước mắt đã phát động chiến đấu đoạt lại trận địa trên toàn bộ chiến tuyến, bọn chúng hiện tại cho dù muốn tổ chức đột phá quy mô lớn cũng không tổ chức nổi.
"Không nguy hiểm như vậy, vừa rồi cậu diễn thuyết đã đủ ổn định quân tâm."
Lúc này, tham mưu trưởng tập đoàn quân phía Tây báo cáo: "Chúng ta đã phân phối mục tiêu mới cho quân đội vốn chuẩn bị tiến công, để bọn chúng hành động theo mệnh lệnh mới sao?"
Gorky đại tướng: "Được, để bọn chúng tham gia chiến đấu."
Tham mưu trưởng bắt đầu hạ đạt mệnh lệnh.
Gorky nhìn về phía Vương Trung: "cậu xem, không có gì đáng để cậu tự mình đi tuyến đầu. Nếu như địch thật sự đột phá, tôi nhất định sẽ trước tiên xin nhờ cậu chạy tới tuyến đầu, chỉ huy tập đoàn quân ở vị trí mấu chốt nhất."
Vương Trung gật đầu: "Được, có cam đoan của ngài, tôi an tâm rồi."
"Nào, ngồi xuống, chúng ta có thể tiếp tục thảo luận chủ đề trên máy bay, chiến tranh sang năm đánh như thế nào. Tôi muốn biết, sang năm quân ta sẽ có vũ khí kiểu mới gì? Cảm thụ của tôi ở bên phía tập đoàn quân St. Andrewsburg là, KV là đáng tin cậy, điều kiện tiên quyết là không tiến hành cơ động cự ly dài, mà kết quả chiến đấu khi trang bị T-34 cho quân đội thường không được như ý." Vương Trung kéo một cái ghế ngồi xuống, cởi mũ đặt lên bàn: "Thiết kế của T-34 có thiếu sót."
Gorky đại tướng cũng ngôi xuống, mũ vừa lấy xuống lộ ra cái trán bóng loáng.
Vương Trung nhìn trán của đại tướng, bắt đầu lẩm bẩm, chẳng lẽ đàn ông Ant đến tuổi nhất định sẽ bắt đầu hói đầu sao?
Đương nhiên Gorky đại tướng tóc vẫn còn, nhưng đường chân tóc di chuyển về sau vô cùng nghiêm trọng, sắp đuổi kịp Pavlov.
Vương Trung vô thức sờ lên mái tóc dày của mình, nhưng hắn chưa đến ba mươi tuổi, trẻ hơn Gorky đại tướng ít nhất 20 tuổi.
Gorky đại tướng: "Nói đi, T-34 có thiếu sót gì? Nhận thức của quan quân ky binh tôi đối với xe tăng vẫn không khác gì quân mã dưới trướng chúng ta."
Vì vậy Vương Trung bắt đầu giảng giải kỹ càng cho Gorky về vấn đề và thiếu sót của T-34, suốt nửa tiếng đồng hồ. Trong quá trình này tiền tuyến không ngừng truyền đến tin tức tốt, một phần chiến tuyến dao động đã được ổn định trở lại.
Gorky đại tướng líu lưỡi: "Thì ra T-34 tôn tại nhiều vấn đề như vậy, trước đó tôi còn tưởng rằng tiết kiệm ra một thành viên để tiền tuyến có thể bố trí nhiều T-34 hơn là chuyện tốt. Xem ra tôi cũng phạm vào sai lầm của chủ nghĩa giáo điều, không thể dùng giáo điều ky binh để áp đặt cho bộ đội hiện đại hóa.”
Nói xong đại tướng nhíu mày: "Ơ, vậy chẳng phải T-34W giải quyết xong những vấn đề này càng nên sản xuất hàng loạt sao?"
Vương Trung: "T-34W tốn quá nhiều thời gian, sản lượng không thể thỏa mãn nhu cầu của bộ đội. Tiền tuyến chúng ta tổn thất xe tăng với tốc độ quá nhanh, nếu có thể tăng cường thu hồi chiến trường và sửa chữa, giảm tổn thất xuống, Tổng cục Quân giới có thể dành ra nhiều sản lượng hơn để sản xuất loại T-34W"”
Gorky: "Đúng là nửa năm qua tổn thất quá lớn, quân Prosen đánh cho chúng ta chạy trối chết, chỉ có thể giải quyết trước vấn đề có hay không, rồi mới tính tới chuyện khác. Có xe tăng dù sao cũng tốt hơn không."
Vương Trung: “Đúng vậy.'
Lúc này, tham mưu thông tin tiến vào báo cáo: "Chúng ta đã đoạt lại được cao điểm 451,279"
Vương Trung quay đầu nhìn về phía bản đồ, xác nhận vị trí hai cao điểm: "Không tệ, chiếm lại hai cao điểm này là có thể dẫn pháo bắn bao trùm khu vực địch kiểm soát, buổi tối bọn chúng ngay cả đèn cũng không dám đốt, rất tốt."
Gorky: "Nói cho bộ đội, bọn họ làm rất tốt, nhất định phải giữ vững, phản công của địch hẳn là không kéo dài được bao lâu."
"Vâng!" Tham mưu thông tin cúi chào, xoay người rời đi.
Gorky nhìn Vương Trung: "cậu xem, đã nói là vấn đề nhỏ. Máy bay hẳn là đã cất cánh, cậu ở đây đợi đến ngày mai, lại đi máy bay trở về."
Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tham mưu trưởng tập đoàn quân nghe điện thoại: "Tư lệnh tập đoàn quân phía Tây. Ông là ai?"
Đột nhiên, tham mưu trưởng xoạt một cái đứng nghiêm, thân thể căng thẳng: "Be hạ, xin gửi lời chào đến ngài! Tướng quân Rokossovsky? Anh ấy ở đây, tôi để anh ấy nghe điện thoại."
Nói xong tham mưu trưởng một tay cầm điện thoại, một tay câm ống nghe di tới, cung kính đưa ống nghe cho Vương Trung: "Tướng quân, điện thoại của Bệ hạ."
Vương Trung cầm ống nghe lên: "Bệ hạ, xin gửi lời chào đến ngài."
Olga: "Alyosha, tiền tuyến thế nào?”
Vương Trung: "Không có chuyện gì lớn, giống như chúng ta phán đoán trước khi xuất phát, mục tiêu của địch không phải đột phá, nhưng có kẻ nhát gan, suýt chút nữa khiến toàn quân sụp đổ. Gorky đại tướng đã ổn định chiến tuyến, ngày mai tôi sẽ quay về Yekaterinburg."
Olga: “Anh nói người nhát gan là Tukhachev đại tướng sao?”
"Đúng vậy. Còn có thể là ai nữa?”
"Tôi biết rồi." Olga dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Tôi sẽ đích thân đứng xem xét xử hắn, bảo đảm hắn sẽ bị trừng phạt thích đáng."
Vương Trung: "Be hạ anh minh.”
Olga: "Vậy tôi chờ anh trở vê, ngày mai gặp."
Bên kia nói xong liên cúp điện thoại.
Vương Trung hơi nhíu mày, câu nói cuối cùng của Olga, có phải có chút mờ ám hay không?
Hắn trả ống nghe cho tham mưu trưởng, sau đó phát hiện toàn bộ người ở bộ tư lệnh đều đang nhìn mình.
Vương Trung nghiêm mặt: "Dich quân hùng mạnh, mẹ Ant mong muốn mọi người làm hết phận sự!"
Lúc này mọi người mới trở lại công việc.
Chỉ có Gorky đại tướng còn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Vương Trung.
Vương Trung: “Sao vậy?”
"Không có gì." Đại tướng nhún vai: "Tiếp tục nói chuyện về đề tài vừa rồi..."
Lúc này, tham mưu thông tin lại tiến vào: "Chúng ta đã chiếm lại trận địa phía đông bắc Shostka, lại có thể quan sát thành phố Shostka."
Vương Trung: "Đông Bắc... A, trận địa kia, sân bay bên cạnh chưa chiếm lại được sao?"
Tham mưu thông tin lắc đầu: "Vẫn chưa. Trên thực tế chúng ta vẫn chưa thể chiếm được sân bay, địa hình quá bằng phẳng, thích hợp cho quân Prosen phát huy hỏa lực."
Vương Trung líu lưỡi.
Hỏa lực của trung đoàn bộ binh Ant kém xa trung đoàn bộ binh của quân Prosen. Không đúng, có lẽ hỏa lực của sư đoàn bộ binh Ant cũng không bằng một trung đoàn của quân Prosen.
Trung đoàn bộ binh Prosen có rất nhiều súng cối và pháo, còn có pháo hạng nặng 150mm, phân đội hỏa lực cấp sư đoàn bên phía Ant mới có pháo 152mm, hơn nữa thường thường số lượng rất ít.
Loại bố trí trang bị 36 khẩu pháo 152mm của cận vệ đặt ở toàn bộ quân đội Ant đều vô cùng hiếm thấy.
Gorky: "Trước hết đừng vội tấn công sân bay, chiếm lấy một góc, bảo đảm quân Prosen không có cách nào cất cánh và hạ cánh là được. Còn nhiều thời gian." Vương Trung: "Lúc tấn công Shostka, có thể tham khảo phương pháp tấn công của quân Prosen, không ngừng sử dụng công sự để tiếp cận thành phố, tranh thủ đẩy trận địa tấn công đến vị trí cách quân Prosen năm mươi mét."
Gorky: "Tôi sẽ phái công binh đoàn đến đó. cậu chắc chắn nơi đó có thể đào công sự?"
Vương Trung: "Có thể, tôi đã tự mình khảo sát địa hình và thổ nhưỡng xung quanh Shostka, thổ nhưỡng nơi đó hoàn toàn có thể đào công sự để tiếp cận. Quân Prosen cũng làm như vậy, nếu không thương vong của bọn chúng ở Shostka không đến mức ít như vậy."
Gorky đại tướng cười ha ha: "cậu đúng là tham lam, Shostka gây ra nhiều thương vong như vậy cho quân Prosen còn chưa đủ."
Vương Trung: "Đương nhiên là chưa đủ! Chúng ta phải khiến cho quân Prosen chảy sạch máu!"
Gorky đại tướng: "Vậy trước khi cậu quay về Yekaterinburg vào ngày mai, tôi sẽ tranh thủ cho quân Prosen phải đổ máu nhiều hơn. Tham mưu trưởng, đạn pháo vốn dùng cho pháo binh chuẩn bị còn chứ?"
Tham mưu trưởng: "Đương nhiên là còn."
Gorky: "Vậy thì khai hỏa, mục tiêu là những vị trí quân địch không tham gia vào tranh chấp, cho bọn chúng nếm thử sức mạnh của chúng ta, không cho bọn chúng điều động những quân này đi chi viện cho trận địa đang tranh chấp!"
"Vâng."
Ngày hôm sau, Vương Trung quay trở ve St. Yekaterinburg.
Hắn vừa xuống máy bay liền đi thẳng đến tòa án, muốn dự khán phiên tòa xét xử Tukhachev.
Kết quả còn chưa đến đường cái nơi có tòa án, đã gặp đoàn xe của Nữ hoàng.
Olga hạ cửa kính xe xuống, nhìn Vương Trung rồi nói lớn: “Alyosha, bên này!"
Nói thì thôi đi, cô còn vươn tay ra vẫy.
Vương Trung vội vàng xuống xe, đi đến bên cạnh xe của Olga, khom lưng ghé sát vào cửa sổ: "Be hạ, có chuyện gì sao?”
"Lên xe đi, kể cho tôi nghe tình hình ở tiên tuyến." Olga vừa nói vừa dịch người sang một bên, mở cửa xe.
Vương Trung chỉ đành ra hiệu cho đoàn xe của mình, sau đó lên xe Olga.
Vừa đóng cửa xe, Olga liền nghiêm túc hỏi: "Tiền tuyến thật sự không có vấn đề gì chứ? Tôi chỉ tin tưởng lời anh nói, tôi tin anh tuyệt đối sẽ không lừa tôi."
Vương Trung: "Yên tâm đi, tiền tuyến không có vấn đề gì đâu. Trước khi tôi lên máy bay, chiến tuyến đã hoàn toàn ổn định, còn chiếm lại được một số cao điểm quan trọng. Pháo binh của tập đoàn quân đã gây ra rất nhiêu thương vong cho quân địch."
Olga thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá, tối qua tôi gặp ác mộng, mơ thấy mọi chuyện ở tiền tuyến đều là lừa tôi, quân Prosen lại chiếm được Kalanskaya, từ pháo đài Vĩnh Hằng bắn phá Cung điện Mùa Hè, tôi bị nổ tan xác."
Vương Trung: "Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra."
Olga nhìn Vương Trung với vẻ mặt đáng thương: "Nếu là anh trai, lúc này anh ấy nhất định sẽ ôm tôi." Vương Trung: "Khong, cô không phải là cô gái yếu đuối như vậy, cô đang giả vờ."
Vương Trung nói xong búng nhẹ lên trán Olga.
"Ái uil" Olga kêu lên,'Tôi giả vờ một chút thì đã sao! Trên xe cũng không có ai khác, rèm cửa cũng đã được kéo kín, anh để tôi làm nung một chút thì có sao?"
"Không được." Vương Trung kiên quyết nói.
(Hết chương)
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Chương 125: Tội ac tày trời
Rất nhanh đoàn xe đã đến trước tòa án.
Lúc xe dừng lại, Vương Trung nói với Olga: "Tôi biết cô muốn ghé sát vào tôi, nhưng hiện tại cô là Nữ hoàng, đây là trường hợp trang trọng, cô phải giữ dáng vẻ đoan trang, thỏa đáng."
Olga gật đầu: "Tôi biết."
Vương Trung nhìn cô chằm chằm vài giây, dặn dò: "Chuyện ở nhà ga hôm trước không được tái diễn đâu đấy!"
"Được." Olga nghiêm túc gật đầu.
Vương Trung lúc này mới mở cửa xe bước xuống, chỉnh lại quần áo, sau đó đi vòng qua bên kia xe, mở cửa, đưa tay ra.
Olga nắm lấy tay Vương Trung, bước xuống xe một cách tao nhã.
Vì sợ Olga sẽ nhân cơ hội ôm lấy tay mình, nên ngay khi Olga vừa buông tay, Vương Trung lập tức lùi ra xa một chút.
Olga chỉ liếc nhìn Vương Trung, sau đó vẫn giữ dáng vẻ đoan trang, ngẩng cao đầu bước về phía trước.
Vương Trung vội vàng đi theo sau.
Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn: Chỗ này của mình chẳng phải là vị trí của thái giám tổng quản trong phim cung đấu hay sao? Đi trước là Từ Hi Thái hậu, còn mình là Lý Liên Anh...
Trọng sinh chỉ ta làm Lý Liên Anh ở đất nước Ant?
Vương Trung vội vàng kiểm tra lại, xác nhận "nó" vẫn còn.
Hù mình.
Tòa án phái một vị giám mục cấp cao ra đón tiếp Nữ hoàng, vị giám mục này có vẻ hơi bối rối khi nhìn thấy Vương Trung, sau khi hành lễ với Nữ hoàng xong, ông ta nhìn Vương Trung rồi nói: "Be hạ, nếu tướng quân Rokossovsky cũng đến, mong ngài thông báo trước cho chúng tôi một tiếng."
Olga hỏi ngược lại: “Anh trai nuôi đi cùng tôi, mà cũng cần phải báo cáo cho các người sao?"
Giám mục: "Nhưng lát nữa tướng quân Rokossovsky có thể sẽ được gọi lên làm chứng."
Olga: "Vậy thì gọi lên, phòng của tôi cũng đâu phải là không có lối đi riêng thông với phòng xử án."
"Ngài nói đúng, vậy tôi sẽ báo lại cho chánh án để điều chỉnh lại quy trình xét xử. Mời ngài, Bệ hạ."
Thế là Vương Trung và Olga được đưa đến phòng riêng dành cho hoàng tộc. Mỗi khi tòa án xét xử những phạm nhân mà hoàng tộc không tiện trực tiếp ra mặt, Nữ hoàng có thể ngồi trong căn phòng này để theo dõi phiên tòa.
Phòng có tâm nhìn rất tốt, có thể bao quát toàn bộ phòng xử án.
Vương Trung đứng trước cửa sổ, nhìn thấy hơn nửa số người ngồi trên ghế hội thẩm là các tướng quân, ai nấy đều có vẻ mặt nghiêm nghị.
Olga đang ngồi bỗng đứng dậy, đi đến bên cạnh Vương Trung, chỉ tay vào từng người trên ghế hội thẩm, giới thiệu cho Vương Trung biết xuất thân của bọn họ. "Người kia là thượng tướng Andrei Stepan, thuộc phe chủ chiến, người kia là thượng tướng Gorgoli, thuộc phe trung lập, có quan hệ rất tốt với thượng tướng Tuganev. Còn có vị kia là trung tướng Pushkin, đã công khai ủng hộ lý luận của anh..."
Vương Trung: "Be hạ, đừng đứng sát vào tôi như vậy.
Olga: "Như vậy anh mới nhìn rõ tôi đang chỉ ai chứ! Còn có người kia là thượng tướng Chernyshevsky, cũng phản đối chủ nghĩa tốc chiến tốc thắng..."
Vương Trung hiểu rồi, những người có tên là các nhà văn hóa nổi tiếng, đều là người của phe mình, đều phản đối chủ nghĩa tốc chiến tốc thắng. Nghĩ kỹ lại, quả thật những người như thượng tướng Tuganev và trung tướng Chekhov mà anh đã gặp trước đây đều là những người tốt, làm việc rất đáng tin cậy.
Không biết đây là sự trùng hợp hay là ý chí của tạo hóa.
Olga vừa giới thiệu xong, Tukhachev đã bị hai thẩm phán áp giải vào phòng xử án.
Trông ông ta già đi rất nhiều, cả người toát ra vẻ tiều tụy, chán nản.
Olga cũng nhìn Tukhachev, bỗng nhiên nói: "Nhìn ông ta như vậy, tôi lại thấy tội nghiệp cho ông ta."
Vương Trung: "Cô đừng có mà tội nghiệp cho ông ta! Hãy nghĩ đến những người lính đã chết thảm khốc trước hệ thống phòng thủ kiên cố của quân Prosen vì sự liều lĩnh tấn công của ông ta."
"Ừm”" Olga gật đầu thật mạnh.
Lúc này phiên tòa đã chuẩn bị xong, vị giám mục tiếp đón Olga lúc nãy đi vào phòng: "Be hạ, phiên tòa đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu được chưa ạ?"
Olga: "Bắt đầu đi."
Vị giám mục nhìn Vương Trung, hỏi: "Lát nữa khi chánh án cho gọi tướng quân Rokossovsky lên, thì để ngài ấy đi từ lối đi riêng ra rồi vào phòng xử án, hay là trực tiếp dùng thiết bị cơ khí mở cửa sổ của căn phòng này ra ạ? Làm vậy thì tướng quân Rokossovsky có thể trực tiếp ra trước tòa từ trong phòng này."
Chưa đợi Olga lên tiếng, Vương Trung đã nói: 'Lên làm chứng thì đương nhiên là phải đến ghế dành cho nhân chứng, làm chứng ngay trong phòng của Nữ hoàng, trông chẳng khác nào lấy thế lấn át người khác. Tướng quân Tukhachev là kẻ có tội, tuyệt đối không phải vì bị thất sủng mà vướng vào vòng lao lý."
Vị giám mục cung kính cúi đầu: "Vậy lát nữa khi cần mời ngài, sẽ có thẩm phán đến dẫn đường. Vậy tôi không làm phiền hai người nữa."
Vị giám mục lui ra khỏi phòng.
Lúc này Vương Trung mới nhận ra trong phòng chỉ còn lại anh và Olga.
Olga cũng nhìn xung quanh, sau đó nói: "Alyosha, tôi muốn..."
"Không được." Vương Trung nhanh chóng ngắt lời,'Bất kể cô muốn gì cũng không được. Ngồi xuống cho đàng hoàng, ngoan ngoãn ngồi nghe."
Olga bực bội ngồi trở lại chỗ của mình.
Lúc này, chánh án gõ búa, cả phòng xử án lập tức yên lặng như tờ. Các thành viên hội thẩm vừa nãy còn đang nói chuyện phiếm, cùng với khán giả ngồi trên khán đài đều im lặng, nhìn về phía chánh án.
Chánh án: "Hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành xét xử vụ án tướng quân Tukhachev liều lĩnh tấn công, khiến quân ta chịu tổn thất nặng nề." Cả phòng xử án im phăng phắc.
"Phần đầu tiên, xin mời các vị hội thẩm, cùng toàn thể nhân viên chủ tọa phiên tòa tuyên thệ trước Thánh Andrew.'
Vừa dứt lời, trước mặt mỗi ghế ngồi của hội thẩm đều hiện lên một cái giá đỡ, trên đó đặt một cuốn sách rất dày, chắc là kinh thánh của Thánh Andrew.
Tất cả mọi người đứng dậy, đặt tay trái lên cuốn kinh thánh. Dàn đồng ca bắt đầu hát thánh ca, tất cả mọi người đều có vẻ mặt trang nghiêm.
Vương Trung liếc nhìn Olga, thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, hoàn toàn không quan tâm đến những việc khác.
Bắt gặp ánh mắt của Vương Trung, Olga còn mỉm cười với anh.
Sau khi nghi thức đơn giản kết thúc, chánh án tiếp tục nói: "Phân thứ hai, mời tướng quân Tukhachev tuyên thệ.'
Tukhachev không có được đãi ngộ như vậy, thẩm phán canh giữ ông ta lấy một cuốn kinh thánh, nắm tay ông ta đặt lên cuốn kinh rồi bắt đầu tuyên thệ.
Sau khi đã hoàn thành xong các bước, chánh án tuyên bố bắt đầu phiên tòa.
"Tukhachev đại tướng, bên trái là phim đèn chiếu, là ông chỉ huy tập đoàn quân phía Tây phát động phản công, thương vong nhân số, đối với số người này, ông có thừa nhận không?" Chủ thẩm chất vấn.
Tukhachev nhìn vào phim đèn chiếu: "Cơ bản thừa nhận. Nhưng mà..."
"Ông phải lên tiếng trước tiên xin!"
Tukhachey: "Tôi xin phát biểu!"
Chủ thẩm: "Ông có thể lên tiếng."
Tukhachev: "Chiến tranh chính là muốn người chết, cho dù là trung tướng Rokossovsky, bộ đội dưới trướng cũng chết rất nhiều người không phải sao? Hắn từ Rogneda mang ra trung đoàn Amur số 3, trên lý thuyết hẳn là có 2500 chiến sĩ, đến Loktev thời điểm còn thừa lại bao nhiêu?
"Hắn không phải được tôn xưng là tường sắt của đế quốc sao?"
Vương Trung nghe thấy Olga bên cạnh cả giận nói: "Cũng không nhìn xem Alyosha đối mặt với địch nhân nhiều gấp bao nhiêu lần mình!"
"Bệ hạ."
Vương Trung vừa mở miệng, Olga bất mãn mở miệng: "Thế nào, còn không cho tôi nói một câu công đạo sao?"
"Không, tôi chỉ là cảm tạ bệ hạ hiểu cho."
"HU
Trong phòng thẩm phán bên dưới, Tukhachev vẫn tiếp tục: "Trong St. Andrewsburg, Gorky đại tướng, bộ đội của hắn thương vong không nhỏ, nhưng bộ thống soái vẫn khen thưởng hắn. Bây giờ các người lại muốn bắn chết tôi? Chuyện này không công bằng!"
Vương Trung nhìn về phía ghế bồi thẩm đoàn, phát hiện rất nhiều người đều cau mày.
Hiển nhiên lần biện giải này của Tukhachev, khiến cho các quân nhân trong bồi thẩm đoàn không hài lòng lắm. Chủ thẩm: "Ông nói xong chưa?"
"Tôi nói xong rồi." Tukhachev trả lời, vậy mà lại khôi phục một chút khí tràng lúc trước làm tổng tham mưu trưởng.
Chủ thẩm: "Trước khi ông tấn công Prosen, người của ông ở khu vực lũy tuyến đầu từ Shostka đến Shostka, có người cảnh cáo ông tấn công phòng tuyến này sẽ có thương vong lớn, ông lại phủ định đề nghị chính xác này, có chuyện này sao?”
Tukhachev: "Tấn công khu vực xây lũy kiên cố vốn sẽ phải chịu thương vong rất lớn, không thể vì vậy...
Chủ thẩm dùng sức gõ gõ mộc chùy: "Yên tĩnh! Không có cho phép chỉ có thể trả lời là, hoặc không!”
Tukhachey: "Vâng. Tôi muốn tự mình giải thích!"
Chủ thẩm: "Phê chuẩn."
Tukhachev: "Tiến công khu vực lũy trúc của kẻ địch vốn sẽ phải trả giá bằng thương vong nặng nề, nhìn thấy kẻ địch bố trí phòng ngự thì không tiến công nữa, đó mới là hành vi khiếp chiến!"
Vương Trung đứng lên, nói với Olga: "Tôi đi đối chất với tên này."
Olga: "Anh muốn trực tiếp xông vào phòng thẩm phán? Vậy còn không bằng cứ mở thủy tinh ra như vậy. Ai nhat"
Vương Trung nhẹ nhàng búng trán Olga, liền xoay người rời khỏi phòng, hỏi thẩm phán quan cùng vệ binh hoàng cung canh giữ ở ngoài cửa phòng: "Làm sao tiến vào thẩm phán sảnh?"
Lúc này, hai thẩm phán vừa vặn từ hành lang bên kia đi tới, nhìn thấy Vương Trung vội vàng nói: "Ngài ra ngoài sớm như vậy, đi theo chúng tôi!"
Vương Trung đi theo hai vị thẩm phán quan một vòng, đến cửa hông của tòa án.
"Ngài chờ một chút, chờ chủ thẩm —~ "
Vương Trung trực tiếp mở ra cánh cửa trước mặt, bởi vì dùng lực quá mạnh nên cánh cửa đâm vào vách tường, lại bắn trở về, sau đó bị một bàn tay của Vương Trung ngăn trở.
Tukhachev vốn đang khẳng khái trần từ, nhìn thấy Vương Trung trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Chủ thẩm: "Rokossovsky trung tướng, bây giờ còn chưa tới thời điểm ông làm chứng, ngài như vậy giống như là đang miệt thị bản đình."
Vương Trung: "Tôi tuyệt đối không có ý miệt thị Thẩm Phán Đình, dù sao các vị cũng là đại biểu cho tín đồ của Ant đến thẩm phán tội nhân. Tôi tới đây chỉ là vì không thể chịu đựng được sự ăn nói bừa bãi của Tukhachev. Tôi thỉnh cầu chủ thẩm đại nhân cho tôi một cơ hội giằng co với hắn!"
Chủ thẩm gật gật đầu: "Cho phép, mời ngồi ghế nhân chứng."
Hai thẩm phán mở hàng rào gỗ của ghế nhân chứng ra.
Vương Trung ba bước thành hai bước xông vào, thẩm phán quan chưa kịp đóng cửa đã quát lớn: "Tukhachev! Tên khốn kiếp đáng chết nhà ông! Lại còn có mặt mũi nói tiến công khu vực kiến trúc thành lũy tất nhiên sẽ có thương vong, đúng, tiến công khu vực kiến trúc thành lũy sẽ có thương vong, nhưng ông xem ông có thương vong đơn giản như vậy không?
"Ông không để ý đến tình hình tiếp tế của quân đội, cũng không để ý đến kiến thức quân sự! Bình thường tiến công trận địa thành lũy kiên cố cần binh lực gấp mấy lần kẻ địch, ông thì sao? "Tôi biết, trải qua mười ngày đột tiến trước đó, bao gồm cả quân đội của tập đoàn đột kích thứ nhất đều vô cùng mệt mỏi, hơn nữa có lượng lớn xe tăng ở trạng thái sửa chữa, toàn bộ tập đoàn đột kích thứ nhất chỉ có mấy chiếc T34 chuẩn bị chiến đấu!
"Tình huống bộ binh cũng hỏng bét, trước đó liên tiếp không ngừng tiến lên, khiến toàn bộ bộ binh đều ở trạng thái mệt mỏi, ngựa hết hơi. Những bộ binh này vốn là mới xây dựng, bộ binh thiếu huấn luyện, quan quân cũng không quen thuộc đội ngũ, trong quá trình truy kích có lượng lớn người tụt lại phía sau.
"Ông không nhìn những thứ này, một mặt yêu cầu nhanh chóng tiến công, kết quả đụng phải phòng tuyến do địch nhân tỉ mỉ cấu thành! Có chút đoạn, binh lực địch ta thấp hơn 1 so với 1! Vô số chiến sĩ bị hy sinh vô íchữ”
Vương Trung chỉ vào Tukhachey, giận dữ hét: "Tất cả những điều này, đều là vì thỏa mãn lòng hư vinh đáng buồn của ông! Đều là bởi vì ông muốn tôi đi hôn giày của ông! Ông tội ác tày trời!"
(Hết chương) Chương 126: Đã phân cao thấp, cũng quyết sinh tử
Vương Trung nhìn chằm chằm Tukhachev đại tướng.
Tukhachev ngay từ đầu giống như là con thỏ bị diều hâu nhìn chằm chằm, nhưng hắn đại khái đã nghĩ thông suốt, dù sao đều là chết một cái, không bằng bày ra bộ dáng không sợ hãi.
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, đối mặt với Vương Trung: "Trước đây tôi vẫn cho rằng, tôi là người hiểu rõ chiến tranh hiện đại nhất trong quân của Ant, là tôi yêu cầu thành lập đội quân bọc thép, là tôi yêu cầu tang cường quân đội...'
Vương Trung: "Ông còn không biết xấu hổ đề bạt quân đội? Những sư đoàn thiết giáp ông làm ra kia ngoại trừ cho xe tăng vương bài của Prosen kiếm chiến tích còn có tác dụng gì sao?
"Sự hiểu biết của ông đối với chiến tranh hiện đại chỉ dừng lại ở mặt ngoài! Ông thậm chí không hiểu đến mấu chốt của chiến tranh hiện đại! Không, ông căn bản chính là dốt đặc cán mail"
Tukhachev vừa rồi còn bày ra vẻ mặt cam chịu số phận, vừa nghe Vương Trung nói hắn đối với chiến tranh hiện đại dốt đặc cán mai, tức giận lập tức nổi lên.
Dưới sự ủng hộ của cơn giận, cái gì mà chiến bại cái gì mất mặt cũng không quan trọng, hắn chỉ muốn phân cao thấp với Vương Trung về mặt học thuật!
Tukhachey: "Anh nói thử xem, tôi có chỗ nào không hiểu?"
Vương Trung: "Ông không hiểu chỗ nào cal Trong toàn bộ quân của Ant có người thật sự hiểu được chiến tranh hiện đại, nhưng tuyệt đối không phải ông! Cũng không phải tên phản đồ Skorobo đại tướng kial"
Tukhachev: "Mấu chốt của chiến tranh hiện đại chính là đột phá, đột phá phòng tuyến của địch nhân, bao vây tiêu diệt địch nhân trong vận động chiến! Hiểu được điều này chẳng lẽ có vấn đề sao?"
Vương Trung: "Đây chỉ là biểu hiện! Ông căn bản không hiểu được chỗ cường đại chân chính của quân đội Prosenl"
Tukhachev ngẩng cao đầu: "Vậy anh nói thử xem, hiệu trưởng đời thứ 41 của học viện quân sự Suvorov! Tôi là hiệu trưởng đời thứ 38, muốn chất vấn anhl"
Vương Trung căn bản không biết Tukhachev còn từng làm "tiền bối" của mình, suy nghĩ kỹ một chút loại tính tình lý luận suông này, nói không chừng chính là dạy dỗ ra.
Thật giống như một chuyên gia động cơ vĩnh cửu nào đó, giảng bài rõ ràng mạch lạc.
Nếu như là Vương Trung lúc vừa mới xuyên qua, có thể hắn đã sợ rồi, dù sao trước khi xuyên qua hắn cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, đối mặt với giáo sư luận văn vừa mới được đánh giá là phó giáo sư còn vâng vâng dạ dạ.
Bây giờ thì khác, hắn là Rokossovsky trở về từ địa ngục, những sáng tác lý luận quân sự mà trước đây hắn yêu thích đã hóa thành lý giải đối với chiến tranh.
Những lý luận đó giống như là vật liệu thép tốt nhất, trải qua nhiều nhà quân sự tinh luyện tổng kết như vậy, sau đó ở trong lò luyện chiến hỏa, bị Tử Thân vung cự chùy tên là "Hi sinh" rèn vô số lần, rốt cuộc bị đúc thành bảo kiếm.
Cầm trong tay lợi kiếm, Vương Trung sao có thể sợ loại hổ giấy này!
Vương Trung: "Vậy để tôi nói cho ông biết, chỗ cường đại thực sự của Prosen. Ông cho rằng bọn họ mạnh ở xe tăng sao? Không, lúc chiến dịch Melainia, đại bộ phận trang bị xe tăng của bọn họ là số 1 số 2, là hàng cùng một đường với xe tăng BT của chúng ta! Không, BT của chúng ta còn mạnh hơn bọn họ, dù sao còn có một khẩu 45mm đấy.
"Nhưng Prosen đánh ra chiến đấu chớp nhoáng. Đây là một loại chiến tranh hoàn toàn khác với chiến tranh trước kia. Bộ đội bọn họ lập tức xuyên thấu phòng tuyến kẻ địch chiều sâu, mang hậu cần cùng cơ quan chỉ huy đảo thành một mảng hồ kết dính.
"Đây là hành động vĩ đại dựa vào xe tăng hoàn thành sao? Là hành động vĩ đại chỉ dựa vào xe tăng hoàn thành sao?"
Tukhachev khinh miệt hừ một tiếng: "Vậy anh nói xem dựa vào cái gì? Anh vừa vặn hỏi lại liên tiếp, không che giấu được kỳ thật anh không nói gì về chuyện này!"
Vương Trung: "Tôi đang muốn nói đây! Kẻ địch dựa vào là ba điểm."
Hắn dựng thẳng ba ngón tay, nhìn quanh toàn bộ tòa án, cố ý bỏ qua Olga cố ý mở tấm kính nhìn xuống hội trường.
"Thứ nhất, là kỹ thuật thông tin liên lạc tiến bộ. Công suất lớn hơn, tiện thể phát đài tốt hơn, cùng với vô tuyến trang bị phổ biến, khiến bộ tư lệnh chiến dịch của Prosen có thể hiểu rõ hơn tình trạng tiền tuyến.
"Chỉ cần quan tư lệnh của Prosen đồng ý, thậm chí có thể trực tiếp liên lạc với một chiếc xe chỉ huy ở tiền tuyến! Sự đổi mới của công nghệ vô tuyến khiến quân đội Prosen phân tán ở khắp nơi trên chiến trường có thể liên kết giống như tế bào!
"Thứ hai, hiệp đồng binh chủng hoàn chỉnh, hiệp đồng binh chủng của quân đội Prosen tốt hơn chúng ta rất nhiều, sư đoàn thiết giáp của bọn họ có một lượng lớn bộ đội phụ trợ, kèm theo hỏa lực của trung đoàn bộ binh thậm chí còn cao hơn sư đoàn bộ binh chúng tai
"Hơn nữa bọn họ còn có thể có được sự ủng hộ của không quân, Stuka căn cứ vào chỉ thị của bộ đội mặt đất mà oanh tạc mục tiêu, thậm chí có thể lấy ra xe tăng mặt đất dùng khói mù đánh dấu mục tiêu, không quân oanh tạc phối hợp như vậy!
"Không quân của chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân để tìm địch, bởi vì đại đa số đơn vị trên mặt đất không có vô tuyến điện.
"Thứ ba, tố chất của binh lính cao siêu. Điểm này, khi tôi chỉ huy bộ binh hải quân cảm thụ đặc biệt rõ ràng.
"Một bộ phận không nhỏ trong Hải quân là học sinh cấp ba, bọn họ biết rõ vì sao mà chiến, biết rõ phải làm cái gì, mục tiêu chiến thuật là cái gì, cho dù tạm thời mất đi liên lạc với cấp trên, bộ binh Hải quân cũng có tính năng động cực cao.
"Mà quân đội Prosen ít nhất sĩ quan cơ sở đều có năng lực tương đương với bộ binh hải quân, một trung sĩ có thể chỉ huy một tiểu đội chiến đấu quần nhau với chúng tal
"Lúc chém giết với quân đội Prosen, loại cảm giác này đặc biệt rõ ràng, chỉ can bọn họ còn có một sĩ quan chưa bị đánh chết, bọn họ có thể duy trì chiến ý!
"Quân đội của tôi dưới tình thế bất lợi lớn như vậy của Loktev, còn có thể đứng vững trong trận chiến giáp lá cà với Prosen, là bởi vì lúc ấy lực lượng cơ sở của quân đội tôi là sinh viên trường quân sự.”
Vương Trung dừng lại, chủ yếu là nói quá nhiều nên có chút khô miệng, hắn nói với bên cạnh: "Nước!"
Thẩm phán quan lập tức đưa cho Vương Trung một chai Coca Cola. Vương Trung uống xong mới phản ứng lại: Có phải nhầm hay không, thích uống Coca Cola chính là đại tướng Gorky, thôi mặc kệ.
Tukhachev như có điều suy nghĩ, không ngờ không nhân lúc Vương Trung uống nước giải thích. Hắn rõ ràng đang suy nghĩ lời Vương Trung nói - hắn thật sự đang suy nghĩ lời Vương Trung nói.
Vương Trung không nhịn được chế nhạo nói: "Bây giờ bắt đầu suy nghĩ lời của tôi rồi? Muộn rồi! Cũng giống như Skorobo đại tướng, muộn rồi!"
Tukhachev mím môi, không phản bác.
Vương Trung tiếp tục: "Còn ông, xem chuyện ông làm. Vô tuyến điện chỉ phát tới xe trung đội trưởng có phải ông phê chuẩn hay không?"
Tukhachey: "Không phải tôi... Nhưng chuyện này tôi phải ngụy biện một chút, sản lượng vô tuyến điện của chúng ta quá thấp, hơn nữa nhà máy điện tử ở St. Andrewsburg, bởi vì đại học tốt nhất của chúng ta ở phương diện này là St. Andrewsburg..."
Vương Trung: "Vậy các ông vì sao không đem sản lượng đè thấp đến một phần tư chứ? Khai chiến mười tám ngày chúng ta tổn thất một vạn tám ngàn chiếc xe tăng, mà kẻ địch đầu nhập vào xe tăng chỉ có bốn ngàn chiếc! Xe tăng lớn mà không có tác dụng gì?
"Ông thấy được Prosen ở Melainia và Carolin thành công, đã mở rộng 18 sư đoàn thiết giáp nguyên bản của chúng ta đến 96 cái! Kết quả là những sư đoàn này hoàn toàn không có quân đội phụ trợ, cũng không có đủ radio và vô tuyến!
"Tăng cường quân đội cũng khiến tố chất của những người này khó nói hết một lời, hơn nữa còn ảnh hưởng đến các binh chủng khác. Bởi vì chỉ huy xe tăng cần ít nhất tốt nghiệp lớp mười, mỗi năm sinh viên tốt nghiệp lớp mười cũng chỉ có bấy nhiêu đó!
"Bởi vì nhét tất cả sinh viên tốt nghiệp lớp 10 vào lực lượng thiết giáp, binh chủng kỹ thuật khác không có nhiều binh sĩ như vậy. Mà bộ binh càng đáng thương, hơn phân nửa bộ binh chỉ lên tới trường học chủ nhật của giáo hội.
"Cho nên không chỉ lực lượng thiết giáp biến mất như bọt biển, bộ binh cũng vậy! Ông quả thực làm hại vạn năm!"
Vương Trung dừng lại, trừng mắt nhìn Tukhachev, hắn biết lúc này nên lấy một ví dụ, nhưng hắn lại không nhớ cụ thể, chỉ nhớ lúc trao đổi với sĩ quan quân thiết giáp may mắn còn sống sót, nghe nói có sư đoàn thiết giáp trang bị xa hoa bị sư đoàn bộ binh của kẻ địch tiêu diệt.
Bởi vì thật sự không nhớ nổi phiên hiệu, hắn chỉ có thể nói: "Có một số sư đoàn thiết giáp, rõ ràng có T34 và KV tiên tiến, lại bị sư đoàn bộ binh của kẻ địch ăn mất! Chính là bởi vì quan chỉ huy thiếu kinh nghiệm mang trang bị sư đoàn bộ binh của kẻ địch đột kích pháo trở thành xe tăng, dừng lại bắn.
"Kết quả bị bộ binh của kẻ địch gói gọn, sư đoàn này chỉ có một tiểu đoàn bộ binh đi theo! Hơn nữa hỏa lực thua xa đối phương, pháo binh bộ binh tổng cộng mới bốn khẩu.
"Bộ binh đi theo bị đánh tan, xe tăng chính là chiến công của bộ binh. Một sư đoàn thiết giáp, lại bị một sư đoàn bộ binh đánh bại trên cánh đồng bát ngát! Thật sỉ nhục!"
Vương Trung nói xong, Tuganev chen vào một câu: "Han là Sư đoàn thiết giáp 27, sư đoàn này quả thật chỉ có một tiểu đoàn bộ binh đi theo, hơn nữa không có pháo binh, công binh, xe tăng phản lực và bộ đội phòng không đi theo, bộ đội trinh sát cũng chỉ có một ky binh doanh."
Vương Trung được Tuganev trợ giúp càng thêm kiêu ngạo: "Nghe chưa? Là ông mù quáng tăng cường quân đội, chôn vùi bọn họi”
Tukhachev cúi đầu.
Đột nhiên hắn nói: "Đúng vậy, có lẽ anh nói có đạo lý."
Vương Trung: "Có lẽ? Đến bây giờ ông còn muốn mạnh miệng sao?”
Tukhachey: "Không, tôi nói có lẽ là bởi vì biểu hiện cụ thể của sư đoàn hỗn hợp của anh như thế nào còn chưa xác định được đúng không? Anh muốn tổ chức quân đội cơ giới phụ trợ nhiều đến mức trước nay chưa từng có. Anh biết những quân đội phụ trợ mà anh công phu sư tử ngoạm đòi hỏi này, đã là quân số của mấy tập đoàn quân rồi sao?
"Nếu như bộ đội tinh nhuệ như vậy gặp tổn thất trọng đại, anh phải bàn giao với Sa Hoàng bệ hạ như thế nào?"
Vương Trung: "Quân đội của tôi không cần hướng Sa Hoàng phụ trách, chỉ cân xứng đáng với mẹ Ant là được rồi."
Tukhachey: "Vậy nếu như quân đội giảm như vậy, anh phải ăn nói như thế nào với mẹ Ant?"
Vương Trung đặt hai tay lên lan can ghế nhân chứng, nghiêng người về phía trước, nhìn Tukhachev: "Đấn lúc đó tôi sẽ giống như ông, gánh vác trách nhiệm."
Tukhachev do dự một chút, thở dài: "Vậy tôi mỏi mắt mong chờ - mặc dù muốn nói như vậy, nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không thấy được. Trung tướng Rokossovsky, lời vừa roi của anh đã thuyết phục được tôi. Lúc trước tôi vẫn luôn kỳ quái, vì sao quân đội của chúng ta bị kẻ địch mở ra như mỡ bò.
"Hy vọng quân đội của anh có thể ngăn cản khoái đao của Prosen."
Vương Trung: "Tôi biết."
Tukhachev nhìn chăm chú Vương Trung, nhìn rất lâu, lâu đến chủ thẩm tính mở miệng nhắc nhở hắn, hắn mới nói: "Là tôi nhìn lầm rồi, anh và Ivan hoàng thái tử đều như vậy."
Sau đó hắn chuyển hướng thẩm phán quan: "Chủ thẩm đại nhân, tôi đã chuẩn bị tốt thừa nhận trách nhiệm cho sai lầm của mình."
Vương Trung: "Ông không cãi lại vài câu?"
"Sự thật bày ở trước mắt, không thể không nhận."
Chủ thẩm nhìn về phía bồi thẩm đoàn: "Bồi thẩm đoàn muốn lên tiếng sao?"
Tổng tham mưu trưởng đương nhiệm Boris nguyên soái nói: "Không có gì phải nói. Rokossovsky trung tướng phát biểu, rất có tính dẫn dắt. Nếu như ở trước chiến đấu đưa ra... Không có gì, không cần để ý."
Chủ thẩm lại nhìn Sa Hoàng bệ hạ đã mở cửa sổ nghe ngóng, sau khi xác nhận nàng gật đầu mới nói: "Tukhachev đại tướng, ông đi sai tuyến đường quân sự, để cho quân đội Ant, cùng với mẹ Ant bị tổn thất thật lớn, bổn đình phán ông, tử hình!"
Chủ thẩm giơ mộc chùy lên, nặng nề nện xuống.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận