Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 495: Tướng Quân Cũng Phải Hát

Chương 495: Tướng Quân Cũng Phải HátChương 495: Tướng Quân Cũng Phải Hát
Lyudmila: "Điện hạ Olga, mọi người đều không hiểu."
Lúc này Vương Trung mới hoàn hồn, vội vàng dẫn đầu vỗ tay: "Hay! Hát hay lắm! Công chúa điện hạ hát quá hay! Tôi cảm động suýt khóc!" Các binh sĩ vội vàng vỗ tay rào rào như sấm.
Olga cười, liếc nhìn Vương Trung, rồi lại nhìn về phía Lyudmila.
Lyudmila mỉm cười, bắt đầu hát bài "Tanya Tanusha".
Kết quả, Lyudmila vừa cười, các binh sĩ đã hát theo. Khi đến đoạn điệp khúc, giọng của mọi người thậm chí còn át cả Lyudmila: "Tanya Tanusha, cô thợ rèn của tôi ơi, em còn nhớ mùa hè rực lửa ấy không, anh không thể nào quên khoảng thời gian nồng cháy ấy, khoảng thời gian yêu thương nồng cháy ấy."
Hát đến đoạn này lẽ ra phải có tiếng huýt sáo, kết quả là mười mấy chàng trai cùng nhau huýt sáo.
Lyudmila ngừng hát nhưng mọi người vẫn tiếp tục hát, cô nhìn Olga: "Điện hạ, lần sau muốn gần gũi với mọi người thì hãy hát bài này."
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã chỉ bảo." Olga đáp.
Hai người ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, nhìn nhau chằm chằm. Tuy không trợn mắt, tuy vẫn giữ dáng vẻ bình thường, nhưng Vương Trung đứng ngoài quan sát lại cảm thấy như nghe thấy tiếng gầm gừ của hai con mèo đang đối đầu.
Trời ơi, hắn bắt đầu nhớ phát chất đi được cái thiết lập vừa rồi của cô hầu gái nhỏ, nào là tình nhân và vợ cả hòa thuận vui vẻ, đúng là chuyện không thể nào mài
Vương Trung đứng dậy, bắt đầu làm người hòa giải: "Cả âm nhạc bác học và dân ca đều rất hay! Cảm ơn điện hạ hoàng thái nữ Olga đã dẫn chúng ta đến với thánh đường nghệ thuật mà bình thường chúng ta không có cơ hội được thưởng thức..."
Lúc này, có một anh chàng nhiều chuyện lên tiếng: "Công chúa điện hạ hát xong rồi, chị dâu cũng hát xong rồi, tướng quân, ngài cũng hát một bài đi!"
Vương Trung: "Hả? Tôi?"
Có nhầm lẫn gì không, người ta vừa mới hát xong một đoạn opera cao vút, hắn đây năm âm không đầy đủ thì chớ lại còn muốn lên hát bêu xấu à? Vương Trung: "Thôi khỏi, tôi không am hiểu ca hát lắm..." "Nhưng ngài là tác giả của "Bài ca bất tử" mà!"
Vương Trung á khẩu. Đúng là bài hát đó là do hắn bê nguyên si từ thế giới khác đến, nhưng chính hắn còn hát lệch tông bị người ta cười vào mặt cơ mài!
Hắn hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lyudmila, thế nhưng lần này Lyusha của hắn lại ngoảnh mặt đi, nhìn về phía khác, như thể muốn nói: "Chính anh muốn làm người tốt, tự mình xử lý đi." Vương Trung vẫn luôn cảm thấy Lyusha cứ như thể đang hùa theo Olga bày trò, giờ phút này mới phát hiện ra hóa ra là cô đang ghen, ghen lồng lộn!
Thôi xong rồi, phải làm sao đây.
Vương Trung suy nghĩ một lát, thôi thì cứ hát đại một bài không đòi hỏi kỹ thuật thanh nhạc cao siêu, coi như đối phó cho xong chuyện.
Sau đó, hắn bắt đầu lục tìm trong ký ức, tìm một bài hát Nga nào đó dễ hát, kiểu gì cũng phải ra bài hát. Hắn quyết định hát bài "Hành khúc biệt ly".
Khi hắn vừa lắc lưự người vừa hát "Chúng ta ra đi trong bóng chiều tà", Olga bỗng nhiên lên tiếng: "Bài này nghe nhiều rồi, đổi bài khác địt"
Vương Trung đang hát hăng say thì bị cắt ngang.
Không phải chứ, công chúa điện hạ! Nghe nói cô muốn làm em gái tôi? Có ai đời em gái lại nỡ lòng nào khiến anh trai mình bẽ mặt như vậy chứ? Lyudmila cũng góp vui: "Đúng vậy, đổi bài khác đi, bài này nghe nhiều rồi!" Những người lính xung quanh đa phần là thanh niên trẻ tuổi, đặc điểm của đám con trai mới lớn này là hễ có các cô gái xinh đẹp xúi giục thì sẽ hùa theo rất nhiệt tình, chẳng thèm quan tâm gì đến chuyện tướng quân hay không tướng quân nữa. "Tướng quân, hát bài khác đi, bài nào chưa nghe bao giờ ấy!"
"Hát đi, hát đi!"
Bị mọi người xúm vào cổ vũ nhiệt tình như vậy, Vương Trung đành phải dốc sức lục tung trí nhớ, tìm một bài thật dễ hát, hát kiểu gì cũng được, giai điệu đơn giản - như thế thì hắn sẽ không bị lạc giọng quá thảm.
Lần trước hắn ngâm nga giai điệu bài "Bài ca bất tử" là bởi vì bản thân xúc động trước cảnh đẹp, lại được Vasili - một thiên tài âm nhạc cảm nhận được - thật ra rất khó để nói là Vương Trung mang bài hát đó đến thế giới này hay là do Vasili được truyền cảm hứng mà sáng tác ra.
Lúc này không có gì để lấy cảm hứng cả, chắc chắn là sẽ hát sai nốt. Tốt nhất là nên chọn bài nào giai điệu đều đều từ đầu đến cuối, cứ như thể đang nói chuyện, đoạn điệp khúc cũng phải thật đơn giản, đại ý là không cần kỹ thuật gì nhiều, cứ gào cho đủ cảm xúc là được.
Hơn nữa lời bài hát còn phải phù hợp với hoàn cảnh lúc này.
Vương Trung đầu tiên nghĩ đến bài "Con chim cu" của Viktor Tsoi - ông hoàng nhạc rock của Liên Xô, nhưng ngay sau đó hắn nhận ra bài này rất coi trọng khâu phối nhạc, rất nhiều đoạn không phải dựa vào lời bài hát hay giai điệu mà là do nhạc cụ thể hiện.
Nếu chỉ hát chay không thì chưa chắc đã hay.
Vương Trung đành phải tìm bài khác, cuối cùng cũng tìm được một bài phù hợp.
Đây là một bài hát rock, nhưng nhịp trống chủ đạo thể thay thế bằng bất kỳ thứ gì có thể tạo ra tiếng trống. Đương nhiên là có guitar điện thì tốt hơn, nhưng không có thì cũng chẳng sao.
Vương Trung tìm một anh lính nào đó bên cạnh, cầm mũ sắt của anh ta, rồi dùng tay gõ lên chiếc mũ.
Như vậy là đã có tiếng trống. Người lính được chọn vẻ mặt ngơ ngẩn như vừa trúng tuyển tú tài, nụ cười méo xệch đến tận mang tai.
Dù sao Vương Trung gõ cũng không mạnh, chủ yếu là tạo không khí là chính.
Hắn vừa gõ lên chiếc mũ sắt vừa hát: "Nuốt bụi cát vào miệng, tôi gục xuống." (Lời dịch tiếng Việt: Kusa no Yuurei, tên bài hát: Sa Ngã)
Bạn cần đăng nhập để bình luận