Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 359: An Ủi Công Chúa 2

Chương 359: An Ủi Công Chúa 2Chương 359: An Ủi Công Chúa 2
Vương Trung nhìn khung ảnh một lần nữa, như thể nhìn thấy biểu cảm của Ivan Nikolayevich khi viết dòng chữ này.
Hắn lại quay đầu nhìn tủ sách, như thể nhìn thấy Ivan đang cau mày, nét mặt u sầu, chăm chú đọc cuốn sách của Thánh Andrew.
Hắn lại nhìn về phía bàn học, như thể nhìn thấy Ivan đang vùi đầu viết lách, sau đó lại điên cuồng gạch bỏ, rồi ôm đầu gục xuống bàn.
Vương Trung đưa mắt nhìn khắp căn phòng, mặc dù chưa từng ở đây nhưng hắn lại như nhìn thấy hình bóng của Ivan ở mọi ngóc ngách. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở dòng chữ "Yekaterina Đại đế và hai bức tường thành của đế quốc".
Chữ viết của Ivan hoàng thái tử rất đẹp, ngay cả Vương Trung vốn không rành về nghệ thuật thư pháp Cyrillic cũng cảm thấy dòng chữ này rất đẹp.
Người viết dòng chữ này biết rõ sẽ không bao giờ còn xuất hiện một Yekaterina Đại đế thứ hai.
Nhưng hắn vẫn viết xuống dòng chữ này. Bởi vì em gái hắn muốn làm Yekaterina Đại Đế.
Vương Trung đặt khung ảnh xuống.
Hắn nhớ tới ngày khởi hành từ Agasukoy, Ivan đến tiễn biệt.
Lúc ấy Ivan nói: "Chăm sóc Olga cho tốt."
Vương Trung nhìn ảnh chụp. Hai bức tường thành của đế chế YYekaterina, chỉ còn lại mình ta.
Không đúng, thật ra chẳng còn ai. Vương Trung hạ quyết tâm, xoay người đi về phía Olga Nikolaevna vẫn đang kể những kỷ niệm về anh trai. Hắn kiên quyết nhưng dịu dàng ôm lấy vai cô.
Cô gái như bị dọa giật mình, cả người cứng đờ, nhưng ngay sau đó liền xoay người, nhào vào lòng Vương Trung, gào khóc nức nở.
Nỗi đau khổ bị kìm nén bấy lâu nay tuôn trào, hóa thành nước mắt thấm đẫm bộ quân phục của Vương Trung. Vương Trung nhẹ nhàng vỗ lưng cô gái.
Bị một lực hút khó tả nào đó dẫn dắt, Vương Trung nhìn về phía góc tường.
Hắn nhìn thấy Olga khi còn nhỏ ngồi trước cây dương cầm, đầu ngón tay lướt trên phím đàn.
Ivan cầm vĩ cầm, hòa theo giai điệu dương cầm mà chơi đàn.
Còn Aleksei cầm ly rượu, đứng bên cạnh, không biết đang cười cái gì.
Ánh ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu lên ba người, ấm áp dịu dàng. Rõ ràng Vương Trung chẳng hề nhớ ra cảnh tượng này, rõ ràng chỉ là hai tên công tử bột đang chơi đùa cùng em gái, nhưng khóe mắt hắn vẫn cay cay.
Thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng dương cầm và tiếng vĩ cầm.
Hắn không biết lúc ấy bọn họ đang chơi bản nhạc gì, chắc chắn không phải là một bản nhạc quá đỗi bi thương, bởi vì nhìn ba người đều rất vui vẻ. Nhưng bản nhạc hắn nghe thấy lại bi thương, lại như ngọn lửa. Đó là nhạc nền của trò chơi "Phantom", cũng là một trong những bản nhạc nền yêu thích nhất của hắn.
Bài hát có tên là "Faraway", trong trò chơi, phân cảnh nổi tiếng nhất sử dụng bản nhạc này chính là sau khi mọi chuyện đã kết thúc, Tiêu Đồ và Lục Vọng Thư trở về gặp lại nhau.
Giống như khoảnh khắc này. Rõ ràng đại địch Prosen vẫn chưa bị đánh bại, cuộc chiến tranh vĩ đại đầy gian khổ mới chỉ bắt đầu chưa đầy hai tháng. Rõ ràng tương lai sẽ còn rất nhiều hy sinh, thậm chí bản thân Vương Trung cũng có thể bỏ mạng trên con đường tiến tới chiến thắng.
Nhưng bản nhạc này lại vang lên như thế.
Có lẽ, là để tiễn biệt người thân thiết nhất của cả hai. Hoàng thái tử Ivan Nikolaev sinh ra trong một gia đình đã được định sẵn là hoàng tộc cuối cùng, hắn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm lối thoát. Hắn như chàng Don Quijote ( Đôn Ky Hô Tê) lao về phía cối xay gió.
Don Quijote
Có thể hắn không phải một vị thái tử xứng đáng, có thể hắn không phải một sĩ quan xứng đáng, có thể hắn là một tên công tử bột khốn kiếp, là tên đạo chích hái hoa đáng chết, có thể...
Nhưng hắn chắc chắn là một người anh trai tốt.
Cũng là một người anh em tốt.
Vương Trung nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Olga, chào tạm biệt người anh em mà mình còn chưa kịp thân quen. Không biết đã qua bao lâu, Olga đột nhiên đẩy Vương Trung ra.
"Xin lỗi, tôi hơi mất kiểm soát."
Cô lấy khăn tay ra, bắt đầu lau nước mắt, vừa lau vừa gọi:
"Natasha!"
Nghe thấy cái tên này, Vương Trung theo bản năng nghĩ rằng sẽ thấy một nữ chiến binh đầu đội mũ nồi đỏ, tay cầm AK, kết quả người bước vào chỉ là một nữ bộc già. "Điện hạ."
Nữ bộc cúi chào Olga.
Olga: "Tôi muốn rửa mặt và lấy cho tướng quân Rokossovsky một chiếc áo quân phục mới, mang chiếc áo này đi giặt sạch sẽ."
Nữ bộc lại cúi đầu: "Mời điện hạ đi lối này. Áo sẽ được mang đến ngay lập tức." Tuy trên mặt vẫn còn vương vệt nước mắt, nhưng Olga vẫn cố gắng nở nụ cười với Vương Trung:
"Cảm ơn ngài... À, đúng rồi, mang chút đồ ăn đến, tướng quân đói rồi."
Nói xong, Olga lại mỉm cười với Vương Trung, sau đó mới xách váy xoay người rời đi. Lão nữ bộc lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Vương Trung cúi đầu nhìn vệt nước mắt - và cả nước mũi - trên ngực áo, thè lưỡi kinh ngạc.
Sau đó, nữ bộc mang theo bộ quân phục mới bước vào. Còn về việc tại sao trong tẩm cung của Sa hoàng lại có sẵn quân phục thiếu tướng, hắn quyết định không hỏi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận