Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 285: Đêm Abadan

Chương 285: Đêm AbadanChương 285: Đêm Abadan
Chương 285: Đêm Abadan
Chỗ ở mà Pavlov sắp xếp cho Vương Trung nằm đối diện sở chỉ huy quân viễn chinh, ngay cạnh một nhà tắm hơi nước.
Yakov vào phòng liên lộ vẻ nghi hoặc: "Cái này... Tướng quân ngài ở đây sao?"
Vương Trung: "Sao vậy? Tôi không thể ở đây ư?"
"Còn kém trang viên của ngài quá xa!" Yakov đáp.
Vương Trung: "Trang viên là sản nghiệp tổ tiên của tôi, tôi không có yêu cầu gì đối với nơi ở của mình, trên thực tế năm ngoái lúc vừa khai chiến, tôi ở ghế phụ lái xe tải cũng có thể ngủ rất ngon."
Yakov trợn tròn mắt: "Thật sao?"
"Đúng vậy, không nói xa như vậy, chỉ là vừa mới qua Yeisk công phòng chiến, tôi cũng cùng các tham mưu của bộ tư lệnh ngủ ở trong kho hàng làm bộ tư lệnh, lúc ngủ còn có thể nghe được tiếng tít tít của đài phát thanh."
Yakov thoạt nhìn có chút choáng váng: "Có thể đánh trận, còn cùng ăn cùng ngủ với binh sĩ, cái này nghe như là Suvorov tái thế a."
Vương Trung: "Nếu không tôi làm sao làm viện trưởng Học viện Quân sự Suvorov đây?"
"Ồ đúng, đáng tiếc lúc ngài làm viện trưởng tôi đã tốt nghiệp."
Vương Trung: "Năm ngoái cậu ở đâu vượt qua? Không ra chiến trường sao?"
Yakov thoạt nhìn có chút xấu hổ: "Tôi xin ra chiến trường, nhưng không được phê chuẩn, cho nên vẫn luôn làm việc ở bộ thống soái Yekaterinburg, bởi vì kinh nghiệm quá ít, cơ bản đều làm bản đồ mới. Bọn họ thậm chí không cho tôi đi phiên dịch khoal Tôi rõ ràng biết nhiều loại ngôn ngữ như vậy!"
Vương Trung trấn an: "Năm ngoái bộ phận thượng tầng của chúng ta có chút vấn đề, Sa Hoàng bệ hạ là khôi lỗi được nâng lên sau nội chiến, nội đấu có thể còn tạm được, còn lại thì hoàn toàn không được.
"Hiện tại tốt hơn nhiều."
Vương Trung bỗng nhiên nghĩ đến huynh đệ tốt tuan quốc Ivan hoàng thái tử, nếu hắn không chết, lên làm Sa Hoàng, biểu hiện hẳn là sẽ tốt hơn Olga.
Dù sao Olga còn đang trong quá trình học tập, mỗi ngày đều được đại tướng Tuganev dạy cho các loại kiến thức thông thường.
Chắc chắn Ivan hoàng thái tử mạnh hơn cô ta nhiều.
Vương Trung đang suy nghĩ, chợt phát hiện Yakov bộ dáng kính nể, liền hỏi: "Sao vậy?"
Yakov: "Ngài quả nhiên là Thân Vương a, nói xấu tiên đế một chút cố ky cũng không có."
Vương Trung: "Thân Vương? Danh hiệu này tôi vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, Yekaterinburg cũng gọi tôi như vậy sao?”
"Đúng vậy, còn có người gọi ngài là bệ hạ."
Vương Trung: "Tôi đã kết hôn rồi."
"Bọn họ nói bệ hạ hiện tại sẽ nhường ngôi cho ngài, còn nói nhà Rokossovsky vốn có huyết thống hoàng thất. Là thật sao?" Vương Trung lắc đầu, hắn tra gia phả, thật không có.
Yakov đang muốn nói tiếp, Nelly tiến vào: "Yakov, phòng của anh đã chuẩn bị xong, anh có thể đi nghỉ ngơi."
"Ồ, được. Tướng quân ngài còn có chuyện gì muốn tôi làm sao?"
Vương Trung: "Chờ một chút, tâm sự với tôi nha, cùng nhau ăn khuya, Nelly nhờ cô chuẩn bị phần của hắn."
"Được." Nelly cúi đầu rời đi.
Yakov: "Hầu gái của ngài không quá thích tôi a”"
Vương Trung: "Cậu nhìn có chút gây yếu, cô ấy cũng không quá thích một sĩ quan phụ tá trước đây của tôi, có thể cảm thấy Vasili không quá đáng tin. Nói không chừng... Trước đó cô ấy cũng không quá thích tôi, dù sao khi đó tôi cũng không đáng tin cậy.
"Nhưng sau khi tôi bị pháo 380mm nổ, sau đó biến thành như bây giờ, quan hệ của Nelly và tôi cũng tốt hơn."
Yakov cau mày: "Ngài bị cái gì nổ?"
Vương Trung: "Chủ pháo của tàu chiến địch, lúc ấy tôi ở bộ tư lệnh của quan chỉ huy tối cao Rogneda, một phát đạn pháo 380mm xuyên qua, nổ chết những người ngoại trừ tôi —— hả?"
Vương Trung nhớ ra không phải là toàn bộ đều bị nổ chết, còn có một người sống sót, chỉ có điêu bây giờ y đi làm nam sủng của phu nhân công tước ăn ngon uống say.
Mẹ nó lúc này còn ăn bám, chờ viễn chinh trở về liền đem tên đó chuyển đi tiền tuyến hehe.
Yakov còn không biết Vương Trung vì sao đột nhiên dừng lại, tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không, nhớ tới còn có người sống sót, hắn cùng tôi chạy thoát, sau đó liền lập tức đi ăn bám. Chờ viễn chinh trở về phải hảo hảo thu thập hắn một chút, nghĩ đến thương thế của hắn hẳn là dưỡng tốt, nên giống như nam nhân mà chiến đấu."
Trong "bn Hà Nguyên Lắng Lặng" có một nhân vật đáng ghét, ở một trận chiến vừa mới bắt đầu đã cầm huy chương, sau đó vẫn dựa vào khoác lác cùng trái phải thuận lợi, lăn lộn đến chiến tranh kết thúc.
Vương Trung rất ghét tên này.
Đương nhiên, Vương Trung cũng chỉ muốn đưa gã đàn ông ăn bám kia đến tiên tuyến, nhưng rõ ràng Yakov đã hiểu lầm, dùng vẻ mặt kính sợ nhìn Vương Trung.
Vương Trung đổi đề tài: "Năm ngoái cậu vẫn luôn ở Yekaterinburg, vẫn chưa từng nghĩ kết hôn với bạn gái sao?"
Yakov lắc đầu: "Khi đó xem ra tất cả đều rất tôi tệ, hai chúng tôi đều không có tâm tư kết hôn, ai cũng không biết Yekaterinburg sau khi bị Prosen chiếm lĩnh sẽ như thế nào. Có người nói bọn họ sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành, dưới tình huống này... làm sao kết hôn được? Chỉ nghĩ thôi cũng không ngủ được."
Vương Trung: "Nếu là tôi, sẽ nói 'Để tiếng pháo của Prosen trở thành pháo mừng hôn lễ của chúng ta, cậu không cảm thấy như vậy rất lãng mạn sao? Vợ tôi cũng mang thai vào lúc đó."
Yakov: "Ngài không giống chúng tôi, chúng tôi không có dũng khí và ý chí như ngài. Khi đó Yekaterinburg thật lòng bàng hoàng, đặc biệt là ngày đại pháo của Prosen đánh tới hoàng cung, rất nhiều người cũng bắt đầu vụng trộm chế tác cờ xí Prosen, sau đó thẩm phán quan bắt đầu bắt người đầy đường, bắn chết người thêu cờ của Prosen ở bên đường.
"Sau đó ngài đánh thắng trận, còn áp giải nhiều tù binh diễu phố như vậy, rất nhiều người lúc đó mới có chút lòng tin chiến thắng, dũng khí của chúng tôi đều là ngài cho."
Vương Trung nhìn Yakov trên mặt người trẻ tuổi không thấy nửa điểm khen tặng, hắn thật sự cho là như vậy.
"Hóa ra tình hình lúc đó nguy hiểm như vậy sao?" Vương Trung nói: "Tôi chỉ thấy một số miêu tả trên báo cáo, nhưng cuối cùng vẫn thấy nông cạn. Người xung quanh tôi đều không nói những điều này với tôi."
Yakov: "Người xung quanh ngài nhất định đều bị ngài ảnh hưởng, cảm thấy sẽ thắng. Mà tôi chỉ là một tham mưu nhỏ của bộ thống soái vẽ bản đồ, bạn gái của tôi khi đó cũng đang học ở trường kế toán, cái gì cũng không hiểu.
"Cô ấy tham gia trại lao động phụ nữ, đào chiến hào ngoài thành, máy bay của Prosen đến đánh chết rất nhiều đồng bạn của cô ấy, sau đó có người đầu hàng phái tới kêu gọi, nói cái gì mà đầu hàng chứ, không có hy vọng gì nữa.
"Sau đó khi cô ấy nói với tôi những chuyện này, tôi thật sự cảm thấy..."
Yakov bỗng nhiên im lặng, nghiêm mặt.
Vương Trung: "Tôi sẽ không nói với thẩm phán. Hoặc là nói, có tôi bảo vệ cậu, thẩm phán quan cũng sẽ không làm khó dễ cậu."
Yakov: "Như vậy a."
Sau khi dừng lại một chút, hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ngay từ đầu ngài đã cho rằng chúng ta sẽ thắng sao?"
"Đúng vậy." Vương Trung gật đầu, dù sao là người xuyên không, ở địa cầu đã nhìn thấy kết quả rồi.
Vẻ mặt của Yakov càng thêm sùng kính: "Ngài thật sự là lợi hại. Năm ngoái tôi đã nghĩ, nếu có cơ hội nhất định phải đến bộ tư lệnh của ngài làm việc, nhưng đơn xin điều động của tôi vẫn luôn bị bác bỏ, tôi cho rằng vĩnh viễn không có cơ hội.
"Không ngờ bây giờ lại có thể trở thành phó quan của ngài, thật sự là khó có thể tưởng tượng."
Vương Trung: "Vận mệnh của một người, ngoại trừ dựa vào nỗ lực của chính mình..."
Hắn đang chuẩn bị đọc thuộc lòng danh ngôn, Nelly đẩy xe nhỏ đi vào.
Nelly: "Tôi đi đội nấu cơm xin chút đồ ăn thừa rồi nấu một nồi, ăn tạm đi. Ngoài ra tôi phát hiện, đội nấu cơm có thứ gì đó kỳ quái."
Dứt lời cô lấy ra một đĩa - khoai tây chiên.
Tạo hình kia hẳn là khoai tây chiên.
Vương Trung đang nghi hoặc, nhớ tới hiện tại có người của Liên Hiệp Vương Quốc trú đóng ở chỗ này.
Hình như có khoai tây chiên cũng không có gì kỳ quái?
Vì tò mò, Yakov cầm lấy một miếng khoai tây nhét vào trong miệng.
"Ừ, sao lại mềm như vậy, ăn không ngon lắm."
Hẳn là để lâu nên mềm, Vương Trung nghĩ. Hắn cũng không thích ăn khoai tây chiên mềm, liền cam lấy đĩa không, làm cho mình một đĩa đồ ăn, thả chút bơ chua, bắt đầu ăn như gió cuốn.
Yakov lại ăn một miếng khoai tây chiên, tiếp tục lắc đầu: "Ừm, thứ này không được, cảm giác giống như khoai tây chiên."
Cậu đoán đúng rồi, Yakov đồng chí!
Yakov không quan tâm khoai tây chiên mềm, cũng làm một đĩa đồ ăn.
Vừa ăn được hai miếng, hắn đã mở miệng: "Món thập cẩm này không ngon bằng vợ tôi làm."
Vương Trung nhìn Nelly, vội vàng nói: "Tôi cảm thấy đây chính là món thập cẩm ngon nhất! Có thể bởi vì tôi đói bụng - không đúng, không đói cũng ngon! Thật ngon."
Hắn bắt đầu điên cuông húp món ăn.
Yakov vừa nhìn, đã hiểu, cũng vội vàng gật đầu: "Vừa rồi tôi... là chỉ ăn được hương vị đầu! Đúng, hương vị đầu! Hiện tại hương vị sau tới, quả nhiên món thập cẩm này càng ngon hơn."
Còn hương vị đầu hương vị sau, cũng không phải nước hoa! Vương Trung nghĩ.
Nelly: "Tôi không có bỏ nước hoa vào trong đó, lấy đâu ra hương vị?"
Vương Trung: 'Hồi vị! Đây gọi là hồi vị!”
"Đúng đúng, hồi vị!" Yakov liên tục đồng ý.
Nelly lắc đầu: "Ngày mai ăn khuya muốn ăn gì? Nói trước cho rõ."
Vương Trung: "Cô làm tôi đều thích ăn! Là Yakov này không có mắt không thích ăn! Ngày mai tôi sẽ ăn.
Nelly nhìn chằm chằm Vương Trung vài giây, mỉm cười.
Vương Trung: “A, cô cười rồi."
Nelly: "La do ánh trăng."
Phải không?
Vương Trung quyết định không nghĩ nữa.
Lúc này Yakov nói: "Thì ra là thế, nghe đồn là thật! Ngài thật sự cùng hầu gái... ách, xin lỗi."
Vương Trung: "Yakov cậu có biết hay không, sĩ quan phụ tá của tôi nhất định phải nắm giữ một kỹ năng?”
Yakov: "Là cái gì? Vẽ bản đồ sao? Hay là cái khác?"
Vương Trung: “Là móc phân. Grigory!"
Cao cấp sĩ quan trưởng mở cửa đi vào: "Đến."
Vương Trung chỉ vào Yakov: "Ngày mai dạy hắn làm sao móc phân."
Grigory cười ha hả: "Có phải chỉ có kẻ miệng rộng mới có thể trở thành phó quan của tướng quân không? Được rồi, ngày mai cậu cũng học kỹ năng này đi."
Nelly: "Học cho tốt. Như vậy nhà vệ sinh của tướng quân tôi không cần dọn dẹp."
Thì ra lúc Vasili không móc phân, đều là Nelly cô làm sao?
Đột nhiên muốn để Vasili làm luôn! (Ở xa xôi Yekaterinburg, Vasili hắt xì liên tục vô số lần. )
Vương Trung mang theo tâm tình vui vẻ, ăn hết đồ trong đĩa, thỏa mãn ợ một cái, sau đó cơn buồn ngủ ập tới.
Đêm đầu tiên ở Abadan xem ra sẽ phải trôi qua như vậy.
(Hết chương) Chuong 286: Tinh hinh chuan bi chien tranh cua quan vien chinh
Buổi sáng ngày 18 tháng 8, vào lúc 09:00, Vương Trung di tới nơi đóng quân của quân viễn chinh.
Tất cả quân đội đều xếp thành hàng trên thao trường lớn, Vương Trung vừa xuống xe/U-ra" bài sơn đảo hải liên vang lên.
Vương Trung nhìn Popov: "Tôi còn chưa nói gì cả, bục giảng còn chưa lên, bọn họ "U-ra' cái gì?"
Popov: "Quen là tốt rôi, phòng tuyên truyền lại thổi phồng thắng lợi của cậu thành đại thắng."
Pavlov thì thúc giục: "Đi thôi, thời gian rất gấp, buổi sáng cậu phải xem xong tất cả các binh đoàn dưới quyền, nắm rõ tình hình của bọn họ."
Vương Trung nhìn Pavlov, áp chế dục vọng muốn chửi bậy, đi về phía quân đội.
Kết quả quân đội thấy rõ mặt hắn sau đó hô càng hăng say.
Phải nói là, rất sảng khoái, phảng phất mình thành Napoleon.
Năm đó thời khắc cuối cùng của Waterloo, Cận vệ quân Pháp đều tháo chạy, lúc thoát khỏi chiến trường đi qua trước mặt Napoleon, bọn họ còn không quên hô vạn tuế, chọc Napoleon tức đến bật cười.
Hy vọng tương lai tôi không cần trải qua một màn này.
Vương Trung vừa cầu nguyện như vậy, vừa đi đến trước mặt quân đội.
Sau đó hắn liền trợn tròn mắt.
Bởi vì hắn liếc mắt nhìn lại từ sĩ quan đến binh lính, tất cả đều là gương mặt trẻ tuổi, chỉ có vị sư trưởng râu quai nón cùng tu sĩ cầu nguyện đi theo quân thoạt nhìn tuổi tác tương đối lớn, ngay cả tham mưu trưởng thoạt nhìn cũng vừa vặn ba mươi tuổi!
Vương Trung nghi hoặc quay đầu nhìn Pavlov, tay chỉ vào quân đội. Không đợi hắn mở miệng, Pavlov đã gật đầu: "Đúng, chính là tình huống này."
Nhìn lại về phía những người lính trẻ tuổi này, Vương Trung nhịn không được mở miệng nói: "Được rồi đừng hô nữa! Đừng hô nữa!"
Sĩ quan dẫn đội hô: "Đừng hô nữa! Yên lặng!"
Sau đó tiếng hô "yên lặng" tựa như quân bài domino, một đường truyền đến phương xa, tiếng "U-ra” dân dần hạ xuống, thao trường yên tĩnh trở lại.
Vương Trung đi tới trước mặt sư trưởng râu quai nón: "Quân đội của anh bình quân bao nhiêu tuổi? Tỉ lệ lão binh là bao nhiêu? Sĩ quan có kinh nghiệm có bao nhiêu?”
Đối diện với câu hỏi đồn dập của Vương Trung, sư trưởng lắc đầu: "Tướng quân, sư đoàn bộ binh lâm thời số 450 của chúng tôi không có sĩ quan và có kinh nghiệm, ngay cả tôi, cũng là hiệu trưởng trường trung học, bọn họ nói tôi nếu có thể quản lý tốt trường trung học 5000 người, thì có thể quản lý tốt tạm thời 8000 người, liên phát cho tôi quân hàm thiếu tướng, làm sư trưởng."
Vương Trung không nhịn được nói một câu: "Ngay cả Eugene cũng là từ đoàn trưởng trung tá mà lên, Tập đoàn quân đang làm cái quái gì vậy!"
Sư trưởng không dám trả lời.
Pavlov nói: "Không tệ rồi, ít nhất này còn có 8000 lính chiến đấu, hơn nữa tất cả mọi người đều được huấn luyện tân binh một cách bài bản, huấn luyện chính quy! khó khăn nhất chỉ có 5000 người, huấn luyện cũng là do huấn luyện viên của quân Vệ giáo hoàn thành, sức chiến đấu không khác gì sư đoàn dân quân."
Vương Trung hít sâu, bình tĩnh lại tâm tình, hỏi sư trưởng râu quai nón: "Xưng hô như thế nào, hiệu trưởng Davasili?"
"Đồng chí?" Hiệu trưởng sửng sốt: "Đây không phải là cách gọi của Hải quân sao?"
"Quân đội của ta cũng gọi nhau như vậy. Cho nên xưng hô như thế nào?”
"Semyon Alexandrovich Roshchenkoyv, sư trưởng sư đoàn bộ binh lâm thời." Nói xong râu quai nón mới nhớ tới giơ tay chào Vương Trung.
Vương Trung đáp lễ, sau đó chuyển hướng sang đám binh sĩ bộ binh lâm thời của sư đoàn 450.
Hắn hỏi binh nhất trẻ tuổi đứng ở hàng thứ nhất: "Cau tham gia quân đội bao lâu rồi?"
"Sáu tháng rồi, thưa tướng quân, tôi là lính cũ ở đây." Binh nhất đáp.
Vương Trung muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lấy khẩu súng trường Mosin-Nagant từ trên vai binh nhất xuống, kiểm tra một chút. Có thể thấy được được bảo dưỡng rất cẩn thận, người binh nhất này hẳn là đã được huấn luyện tương đối tốt, bình thường giữ gìn vũ khí cũng rất cẩn thận.
Sau khi trả lại khẩu súng, Vương Trung hỏi Pavlov: "Ngoại trừ Mosin-Nagant ra thì không còn vũ khí nào khác sao? Trước khi tôi đến đã xem báo cáo, sản lượng hàng ngày của PPSh-41 đã vượt qua 6000 khẩu rồi!"
Pavlov: "Nhưng chúng ta có mười triệu quân đội, trong đó ít nhất ba triệu người ở tuyến đầu chiến đấu ác liệt cùng địch, còn lại bảy triệu có không ít như Tập đoàn quân cơ động số một đang nghỉ ngơi và hồi phục, một ngày sáu ngàn khẩu không đủ chia cho họ."
Lúc này binh nhất chen miệng nói: "Báo cáo tướng quân, sĩ quan sư đoàn chúng tôi cũng được trang bị PPSh-41, đây là phân thưởng sau khi thăng cấp sĩ quan. Trong huấn luyện nếu biểu hiện xuất sắc cũng sẽ được chọn làm xạ thủ súng tiểu liên, được nhận một khẩu súng tiểu liên Sten. Bản thân tôi làm không tốt, nên mới được nhận Mosin-Nagant!"
Vương Trung nhìn chằm chằm mặt binh nhất, đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi tốt như vậy lại cầm súng cũ lên tiền tuyến, là mình - ủy viên trưởng Ủy ban thẩm tra trang bị này - thất trách, mặc dù hắn không phụ trách sản xuất cụ thể.
Pavlov: "Chờ đả thông tuyến vận chuyển, nói không chừng có thể thay cho họ toàn bộ trang bị của Liên hiệp Vương quốc."
Vương Trung: "Ý cậu là súng tiểu liên Sten và súng máy hạng nhẹ Bren sao? Thôi bỏ đi, máy bay của Liên hiệp Vương quốc không tệ, vũ khí hạng nhẹ vẫn là dùng của chúng ta. Vị tư lệnh trạm trung chuyển Abadan nói thế nào?"
Pavlov: "Tôi đã dùng hết trang bị có thể giữ lại để trang bị cho họ."
Vương Trung võ võ bả vai binh nhất, sau đó chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi dọc theo hàng ngũ.
Đi được hai bước, hắn nhìn thấy một người có tướng mạo hơi già dặn một chút, tay câm súng tiểu liên Sten, xem ra anh ta chính là người có kỹ thuật quân sự thuần thục hơn, được chọn làm xạ thủ súng tiểu liên.
Xạ thủ súng tiểu liên mang theo đai lưng do Vương Trung thiết kế, tinh thân phấn chấn nhìn Vương Trung, cằm hơi nâng lên. [Loại đai có thể dễ dàng lấy lựu đạn] Vương Trung: "Dùng súng tiểu liên Sten cảm giác như thế nào?”
Xạ thủ súng tiểu liên đáp: "Báo cáo tướng quân, không dễ dùng bằng PPSh-41, chủ yếu là đạn quá ít, hộp tiếp đạn dễ bị kẹt, phải sử dụng rất cẩn thận. Nếu tướng quân có thể đổi cho chúng tôi PPSh-41 thì tốt quá."
Vương Trung: "Se có.'
Nói xong hắn tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt trẻ tuổi.
Các sư đoàn bộ binh được phối thuộc cho quân viễn chinh, tất cả đều là tình trạng của Sư đoàn bộ binh tạm thời 450.
Tin tốt: Đầy đủ quân số.
Tin xấu: Cũng chỉ là đầy đủ quân số.
Vương Trung đi một vòng, gân như biết được những gì đã nhét cho mình, loại bộ đội này mà đem đi đánh với quân Prosen, sợ là bị người Aryan đánh cho tan tành.
Bây giờ đem những đội quân này đi Balath thực chiến, đối với họ có lẽ là chuyện tốt.
Sau khi thị sát xong bộ binh, Vương Trung đi tới trước đội hình xe tăng.
Gương mặt của những người lính cũ xuất hiện nhiều hơn, gần như ngang bằng với lính mới! Vương Trung cảm động đến rơi nước mắt, xem ra hôm qua Pavlov không nói dối, Quân đoàn xe tăng 51 quả thật tình trạng tổng thể mạnh hơn so với bộ binh.
Chiếc xe tăng T-34-85 mang số hiệu chiến thuật 422 đậu ở vị trí đầu tiên của toàn bộ đội hình xe tăng, thành viên cũng là bốn người - không có trưởng xe thì xe tăng vẫn có thể chạy và chiến đấu, tương đương với việc dành riêng vị trí trưởng xe cho Vương Trung.
Vương Trung nắm chặt tay pháo thủ có quân hàm cao nhất: "Chúng ta sắp chiến đấu bên nhau, tôi có thể sống sót trở về hay không, phải dựa vào các vị."
Giọng nói của pháo thủ có chút run rẩy: "Xin cứ giao cho chúng tôi!"
Vương Trung gật đầu, quay sang viên thượng tá đứng bên cạnh xe tăng: "Đây là lữ đoàn của anh?"
Quân đoàn xe tăng 51 có ba lữ đoàn xe tăng, không có cấp sư đoàn, nhưng lữ đoàn trưởng hẳn là chuẩn tướng, cho nên Vương Trung mới hỏi như vậy.
Thượng tá: "Tạm quyền Lữ đoàn trưởng ạ . Thưa tướng quân, tại sao vẫn còn sản xuất T-34, hãy chuyển hết sang sản xuất T-34-85 đi, chúng tôi đã chịu đủ hai khuyết điểm chết người là tháp pháo hai người và không có radio.'
Vương Trung: "T-34 của các anh vẫn chưa được trang bị radio cho mỗi xe sao?"
"Vâng. Nghe nói T-34 phiên bản 915 đã được lắp radio, nhưng tất cả xe tăng của chúng tôi đều là phiên bản cũ."
Thượng tá nói xong, Pavlov giải thích: "Bộ Tổng tư lệnh cho rằng quân đội Balath yếu, dùng T-34 phiên bản cũ là đủ rồi. Hơn nữa, trang bị nhiều radio như vậy họ cũng không đảm bảo được, hay là anh hỏi họ xem có bao nhiêu kỹ sư điện."
Vương Trung: “Các anh có bao nhiêu kỹ sư điện?”
Thượng tá giơ hai ngón tay: "Hai người, cả lữ đoàn của chúng tôi chỉ có hai kỹ sư điện."
Vương Trung kinh ngạc, vội hỏi: "Vậy các anh có bao nhiêu máy kéo để kéo xe tăng? Có mấy tiểu đoàn sửa chữa?"
Thượng tá: "Tiểu đoàn sửa chữa? Chúng tôi có một đại đội hậu cần, biên chế có sáu chiếc máy kéo."
"Sáu chiếc!" Vương Trung kinh ngạc: "Vậy pháo binh thì sao? Pháo binh của các anh có bao nhiêu máy kéo, bao nhiêu xe kéo?”
"Lữ đoàn của chúng tôi không có pháo binh." Thượng tá nói.
Miệng Vương Trung há thành hình chữ O, nhưng hắn lập tức kiểm soát bản thân, lẩm bẩm: "Không sao, không sao, năm ngoái tôi còn tham gia trận đánh thê thảm hơn."
Pavlov: "Lữ đoàn thứ hai có pháo binh, số lượng xe kéo và máy kéo cũng nhiêu hơn một chút."
Vương Trung: "Thật sao, vậy chúng ta đi xem lữ đoàn thứ hai."
Nói xong, hắn tràn day mong đợi đi đến lữ đoàn thứ hai, kết quả mười mấy phút sau, sắc mặt hắn tối sâm lại.
Biên chế của Quân đoàn xe tăng 51, có thể thấy được đã tiếp thu bài học từ năm ngoái, ngoại trừ lữ đoàn thứ nhất không có pháo binh, các lữ đoàn khác đều được biên chế một số lượng nhỏ các loại binh chủng, nhưng số lượng mỗi loại đều không đủ.
Thuộc dạng đã kết hợp, nhưng chưa hoàn toàn.
Đặc biệt là khả năng hậu cần, toàn bộ quân đoàn xe tăng giống như đang viết hai chữ "yếu kém' lên mặt.
Sau khi tìm hiểu tình hình, Vương Trung chắc chắn một trăm phần trăm rằng quân đoàn xe tăng này sẽ bị quân Prosen đánh cho tan tác khi đối đầu.
Rõ ràng biên chế của đơn vị xe tăng không chính quy được tăng cường cho hắn ở Yeisk đã rất cân bằng, vậy mà đó lại không phải là tình trạng chung saol
Vương Trung hỏi Pavlov: "Có thể điều động riêng lữ đoàn hậu cần của Tập đoàn quân cơ động số một, hiện đang thuộc Quân khu dự bị đến đây không? Như vậy ít nhất có thể đảm bảo cho các hoạt động của lực lượng thiết giáp."
"Tôi vội vàng gọi anh đến đây, chính là để phối hợp việc này." Pavlov dang hai tay: "Chỉ có anh mới làm được việc này, tôi chỉ là tham mưu trưởng, loại điều động liên quan đến nhiều bên như vậy, tôi thật sự không làm được.
Vương Trung: "Được, để tôi gọi vài cuộc điện thoại, giải quyết việc này. Còn đơn vị nào tôi chưa xem qua?”
Pavlov chỉ vào Quân đoàn áo đen ở góc sân tập.
Vương Trung vừa nhìn thấy họ liên cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
Mặc dù các chiến sĩ Lữ đoàn bộ binh hải quân 393 đã đứng dưới ánh mặt trời lâu như vậy, nhưng vẫn không hề nao núng.
Vương Trung bước tới trước mặt họ, hài lòng nhìn những khuôn mặt trẻ trung nhưng cũng đầy phong sương, hắn khen ngợi: "Tốt! Vừa nhìn thấy các đơn vị lúc trước, tôi có chút lo lắng, bởi vì bất kể là huấn luyện hay chuẩn bị chiến đấu, hoặc là tình trạng trang bị vũ khí của họ, đều khiến người ta lo lắng.
"Nhưng nhìn thấy các cậu, tôi đã có tự tin. Dựa vào các cậu đấy, những thần chết áo đen!"
Lính thủy mặc áo thủy thủ đồng thanh hô to "Ura", gió thổi qua sân tập, thổi tung dải băng phía sau mũ cua ho. (Hết chương) Chương 287: Liên hiệp Vương quốc, các người tính kế tôi
Sau khi kết thúc lễ duyệt binh, Vương Trung trở về bộ tư lệnh quân viễn chỉnh, trước tiên gọi vài cuộc điện thoại, giải quyết xong việc điều động Lữ đoàn hậu cần thuộc Tập đoàn quân cơ động số 1, hiện đang thuộc Quân khu dự bị đến đây.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa việc vận chuyển, Vương Trung đến phòng bản đồ, lần đầu tiên nhìn thấy bản đồ ghi lại kế hoạch tác chiến ở Balath.
Toàn bộ kế hoạch vô cùng đơn giản, chính là cùng quân đội Liên hiệp Vương quốc tấn công từ phía nam và phía bắc.
Vương Trung có chút ám ảnh với kế hoạch "tấn công từ hai phía", bởi vì nó khiến hắn liên tưởng đến một số cảnh tượng sinh động.
May mắn thay, cách bố trí quân đội của Balath trên bản đồ giống như rắn trên núi Thường, giảm bớt lo lắng cho Vương Trung.
Thượng tá Benjamin của Liên hiệp Vương quốc nhìn thấy Vương Trung và những người khác bước vào, lập tức tiến lên chào đón, đưa một tập tài liệu dày cộp cho Vương Trung, nói: "Thưa tướng quân, đây là thông tin tình báo vê quân đội Balath mà MI6 thu thập được."
"Cảm ơn." Vương Trung cầm lấy xem phần tóm tắt trước, sau đó nhìn thấy dòng chữ "Năng lực chiến đấu thấp",'Cái này... Năng lực chiến đấu của quân đội Balath thấp đến mức nào?"
Thượng tá Benjamin: "Ngoại trừ Cận vệ quân được huấn luyện bởi các sĩ quan Prosen đã nghỉ hưu, các đơn vị khác giống như là quân đội tư nhân của các tù trưởng bộ lạc địa phương hơn. Chúng tôi đã mua chuộc được một số lượng lớn các tù trưởng bộ lạc, họ sẽ không ủng hộ quân đội Hoàng gia trong chiến đấu."
Vương Trung: "Vậy những đội quân được huấn luyện bởi các sĩ quan Prosen đã nghỉ hưu này thì sao?"
Thượng tá Benjamin cân nhắc lựa chọn từ ngữ, nói: "Đã có hình hài của một đội quân hiện đại. Có ưu thế áp đảo so với các lực lượng bộ lạc trong Balath."
Xem ra quân đội Balath thật sự không ổn.
Vương Trung vừa mới nắm rõ thực lực của quân viễn chinh, phần nào yên tâm.
Vương Trung: 'Ồ... ra vậy."
Thượng tá Benjamin lại nói: "Nhưng chúng ta không thể chủ quan, theo thông tin tình báo mà chúng tôi thu thập được, Prosen có thể sẽ cử một số đơn vị bộ binh hạng nhẹ vào Balath. Các điệp viên của chúng tôi ở Annathia cho biết, có thể có một số binh sĩ Prosen đã cải trang và vượt qua Annathia để vào Balath."
Annathia là một quốc gia trung lập, luôn duy trì quan hệ ngoại giao và giao lưu nhân dân với Prosen, chỉ là không cho phép hải quân của họ đi qua eo biển Dardanelles để vào biển Aegean.
Vương Trung: "Ý anh là, chúng ta có khả năng sẽ chạm trán với binh lính Prosen không có trang bị hạng nặng, đúng không?”
"Đúng vậy. Ngoài ra, Không quân Hoàng gia từng bắn hạ một máy bay chở khách của hãng hàng không Lufthansa ở biên giới phía tây Balath, và tìm thấy binh lính và trang bị trong đống đổ nát."
Xem ra quốc vương Balath cũng không phải là không nhận được sự hỗ trợ từ Prosen. Tuy nhiên, vận tải hàng không thời đại này về cơ bản chỉ có thể vận chuyển binh lính và vũ khí hạng nhẹ, nên sẽ không gặp phải lực lượng thiết giáp của Prosen.
Cho dù bộ binh hạng nhẹ có tinh nhuệ đến đâu, thì cũng chỉ là bộ binh hạng nhẹ, khi đối đầu với xe tăng vẫn sẽ chịu thiệt.
Vương Trung tiện tay lật xem tài liệu vừa nhận được, sau đó đưa cho sĩ quan phụ tá Yakov.
Dù sao Pavlov chắc chắn đã xem qua toàn bộ, không cần phải lo lắng.
Hắn đi đến trước bản đồ thể hiện toàn bộ kế hoạch tác chiến, Pavlov lập tức cầm lấy cây gậy chỉ bản đồ bắt đầu giải thích: "Chúng tôi dự đoán, điểm khó khăn chính của chiến dịch là ở đây."
Đầu gậy chỉ vào địa danh có tên là Mocha.
"Nơi này được phòng thủ bởi Sư đoàn 2 Cận vệ của Balath, đây là một sư đoàn lớn được thành lập theo biên chế của Sư đoàn bộ binh cơ giới Prosen, có hơn hai mươi nghìn binh sĩ chiến đấu, được trang bị xe tăng hạng nhẹ Panzer | và Panzer II, cũng như xe tăng Matilda."
Giọng Vương Trung đột nhiên lớn hơn: “Cũng như xe tăng Matilda?"
Thượng tá Benjamin có chút xấu hổ: "Vâng, là do chúng tôi bán cho họ để tranh thủ quốc vương Balath. Sau khi Prosen và Liên hiệp Vương quốc khai chiến, nguồn cung cấp vũ khí của Prosen cho Balath bị cắt đứt, trang bị của quân đội Balath chủ yếu đến từ chúng tôi."
Vương Trung trừng mắt nhìn thượng tá Benjamin: "Ngoài xe tăng Matilda còn có gì nữa không? Có xe tăng Churchill không?”
Ưu điểm duy nhất của xe tăng Churchill là lớp giáp dày đến mức khiến người ta phát ớn, nếu Balath có xe tăng Churchill thì phải điều động KV-1 đến.
Thượng tá Benjamin lắc đầu: "Không, họ chỉ có xe tăng bộ binh Matilda Mark I, và xe tăng tuần dương Crusader."
Liên hiệp Vương quốc gọi những chiếc xe tăng bọc giáp dày, tốc độ di chuyển chậm, sử dụng pháo nòng ngắn, cỡ nòng lớn là xe tăng bộ binh, còn những chiếc xe tăng có tốc độ cơ động nhanh, giáp mỏng hơn là xe tăng tuần dương.
Cách sử dụng của hai loại xe tăng này cũng giống như tên gọi của chúng, xe tăng bộ binh chủ yếu được sử dụng để hỗ trợ bộ binh, xe tăng tuân dương được sử dụng để di chuyển và tấn công chớp nhoáng giống như tàu tuần dương.
Trên thực tế, chúng có thể được hiểu đơn giản là xe tăng hạng nặng và xe tăng hạng nhẹ.
Vương Trung nhớ lại thông số kỹ thuật của xe tăng Matilda Mark I, nói: "Nói cách khác, vê cơ bản họ không có lợi thế về giáp so với T-34, đúng không?”
Benjamin: "Đúng vậy. Và quân đội Liên hiệp Vương quốc ở phía nam sẽ sử dụng xe tăng Churchill, xe tăng Valentine và xe tăng M4 Sherman, họ có lợi thế về giáp. Chiến dịch này sẽ là một cuộc diễu hành quân sự, điều duy nhất chúng ta phải lo lắng là phải mất bao lâu để đến thủ đô."
Vương Trung suy nghĩ một chút, nói với Pavlov: "Lực lượng xe tăng của chúng ta phải cập cảng rồi sau đó dùng cần cẩu đưa xe tăng lên bờ, đúng không?”
Pavlov hỏi ngược lại: "Chứ còn cách nào khác?"
Vương Trung sờ đầu, quả nhiên thời đại này vẫn chưa có tàu đổ bộ xe tăng - ít nhất là ở thế giới này.
"Vậy bộ binh phải đối phó với xe tăng của địch như thế nào?” Pavlov: "Bom xăng, và súng chống tăng, theo thông số kỹ thuật mà Liên hiệp Vương quốc cung cấp cho chúng ta, súng chống tăng có thể bắn xuyên giáp xe tăng Crusader, và có thể tấn công vào cửa quan sát của xe tăng Matilda. Còn bom xăng... chỉ cần ném trúng thì hiệu quả sẽ không tệ."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Vương Trung: "Hãy trang bị cho các đơn vị pháo chống tăng hạng nhẹ, nếu kẻ địch chọn được vị trí phòng thủ tốt, chỉ dựa vào súng chống tăng và bom xăng có thể không đủ."
Pavlov: "Ừm, pháo chống tăng 45 mm có thể được đưa lên xuồng xung kích, đổ bộ trực tiếp lên bờ, bộ binh cũng có thể dễ dàng kéo đi."
Vương Trung đi qua đi lại trước bản đồ, vòng hai vòng rồi nói: "Ông xem như vậy, có thể trực tiếp đem một chiếc thuyên xông vào bãi, sau đó đem bộ phận đầu thuyền dùng súng phun các thứ cắt ra, xe tăng trực tiếp từ trong thuyên lái lên bãi cát?"
Benjamin thượng tá lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: "Cái này... Cũng quá thô bạo đi?"
Vương Trung: "Tôi hi vọng bộ đội của tôi có xe tăng trợ giúp, mà bây giờ không có thời gian làm xe tăng thủy lục gì đó, cũng không có thời gian tạo xe tăng lên tàu."
Pavlov: "Chờ một chút, T34 quá nặng, dùng thuyền gỗ có thể không mang được, nhưng nếu là trang bị số lượng lớn của Tập đoàn quân cơ giới số 1 - ZIS-3 pháo tự hành chống tăng thì có thể dùng thuyên gỗ mang đi. Sau khi xả xuống bãi biển thì có thể chém đầu thuyền rồi lái lên bờ cát."
Vương Trung: "Được, vậy thì mượn đội quân cũ một tiểu đoàn ZIS-3. Thời gian khởi xướng tác chiến là khi nào?”
Benjamin thượng tá: "Trước mắt ngày D được định là ngày 28 tháng này."
"Vậy chắc là còn kịp." Vương Trung hạ lệnh với Pavlov: "Dùng tốc độ nhanh nhất để lập ra phương án vận chuyển, bộ đội sẽ điều động... Tiểu đoàn súng chống tăng của Sư đoàn 225, Sư đoàn 225 không trải qua chém giết xe tăng quy mô lớn, bảo tôn tương đối hoàn hảo."
Pavlov gật đầu: 'Được. Nếu đã điều động quân đội, vậy cứ điều "Xoáy Nước" tới đây đi? Về cơ bản, quân của "Xoáy Nước" cũng không có tổn thất gì, bây giờ cũng đã chỉnh đốn được nửa tháng rồi."
Vương Trung: "Có thể đặt lên thuyền không?"Xoáy Nước" và T34 là một trọng tải."
Pavlov: "Tuy rằng không có cách nào xông lên bãi, nhưng sau đó có thể dùng để đối phó pháo đài của kẻ địch;Xoáy Nước" là pháo 100mm, lượng thuốc nổ của đạn pháo đủ để phá hủy phần lớn công sự che chắn, xe tăng gì đó cũng thuận tiện tiêu diệt."
Vương Trung: "Vận lực đủ chưa?”
Pavlov: "Đủ."
"Rất tốt, cứ như vậy đi."
Benjamin thượng tá càng cao hứng: "Có thể chứng kiến thực chiến của "Xoáy Nước" sao? Thật tốt quá! Chúng tôi chặn được điện báo của Prosen, miêu tả "Xoáy Nước" vô cùng lợi hại, rốt cuộc có thể tận mắt chứng kiến."
Vương Trung vốn dĩ không để lời nói của hắn trong lòng, nghe câu này thì giật mình: "Chờ một chút! Các người đã có thể giải mã Enigma rồi sao?"
Benjamin thượng tá lúng túng: 'À, cái này... Là điện báo mã số rõ của bọn họ..."
Vương Trung: "Căn cứ theo hiệp ước đồng minh hỗ trợ, tôi có quyền yêu cầu liên minh chia sẻ tình báo. Yakov, lập tức soạn thảo đơn chính thức, yêu cầu liên minh công bo thông tin liên quan đến việc giải mã Enigma."
Yakov: "Ơ kìa? Đơn này viết như thế nào? Tôi không biết cách thức!"
Vương Trung muốn đỡ trán, mẹ kiếp, nếu Vasili đã bắt đầu diễn, thượng tá Benjamin đã bị lừa đến ngớ ngẩn rồi.
Cũng may Pavlov nhận lấy gánh nặng: "Để tôi tự tay soạn thảo. Thượng tá Benjamin, các người vẫn luôn hy vọng chúng tôi phát động tiến công, chia sẻ áp lực với các người, nhưng lại không nói cho chúng tôi biết bí mật của Enigma, có phải là có chút không thích hợp hay không?"
Benjamin thượng tá: "Được rồi, chúng tôi quả thật đã giải mã được Enigma, nhưng đây là một loại mật mã phức tạp, cho dù giải mã được cũng cân một lượng lớn công tác giải mã.
"Chúng tôi tập trung một đội ngũ các nhà toán học, ngày đêm giải mã..."
Vương Trung: "Theo tôi được biết, Ant chúng ta ở các phương diện khoa học khác, quả thật có một chút chênh lệch với Liên hiệp Vương quốc, duy chỉ có toán học là chúng ta không kém."
Benjamin thượng tá lúng túng: 'À, cái này..."
Vương Trung: "Như vậy đi, chúng tôi sẽ đề xuất đơn xin chính thức, xin hãy giao cho chúng tôi phương pháp giải mã Enigma một cách đầy đủ, chúng tôi tự tổ chức các nhà toán học đến giải mã."
Benjamin thượng tá: "Nói thật, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định. Nhưng tôi nghĩ ngài Thủ tướng sẽ không từ chối, chỉ là có thể cần các người phát động một số cuộc tấn công mang tính thực chất."
Vương Trung: "Chúng tôi biết. Vậy cứ như vậy đi, Pavlov, nhớ viết đơn xin."
Benjamin thượng tá: "Chúng ta vẫn nên tiếp tục nói về ngày D sắp đến."
Vương Trung: "Được."
Benjamin thượng tá: "4 giờ sáng ngày D, đội đặc nhiệm của Sư đoàn Dù số 1 sẽ nhảy dù xuống vùng ngoại ô Mocha, kiểm soát sân bay, ngăn chặn sự yểm trợ hàng không của địch."
Pavlov tiếp lời: "Một tiếng sau, Lữ đoàn Bộ binh Hải quân 393 sẽ đổ bộ lên bãi cát phía đông Mocha, từ nơi này đổ bộ có thể trực tiếp đánh vào điểm tiếp giáp giữa cảng và khu vực trung tâm thành phố."
Vương Trung: "Sau đó quân đội của chúng ta trực tiếp xông vào cảng?”
"Đúng vậy, về cơ bản quân địch không có hải quân, cho nên chúng tôi chuẩn bị lái pháo hạm vào trong cảng, cung cấp hỏa lực yểm trợ trực tiếp." Pavlov nói xong dùng que chỉ bản đồ gõ mạnh vào cảng.
Vương Trung: 'Được. Bên phía Bộ binh Hải quân đã khảo sát bãi biển roi chứ?"
"Đã khảo sát rồi." Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn 393 Aromeyev nói.
"Giao cho các anh." Vương Trung nói.
Aromeyev chào: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận