Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 71: Rất Có Khí Tức Chủ Nghĩa Anh Hùng
Chương 71: Rất Có Khí Tức Chủ Nghĩa Anh Hùng
Vương Trung nghe thấy thượng sĩ bên cạnh lầm bầm nói: "Tôi nhất định là nằm mơ, công chúa... hoàng thái nữ điện hạ hát cho tôi"
Hắn quả quyết nói: "Bởi vì hiện tại thế tục hóa, hoàng thái nữ điện hạ là người bình thường giống như chúng ta mà thôi!"
Thượng sĩ: "Là như vậy sao?”
"Đương nhiên. Anh xem tôi cũng giống như mọi người. Mỗi ngày ăn đồ ăn giống nhau, chẳng qua bữa trưa của tôi là do cô hầu gái nhỏ tự mình làm, bữa trưa của mọi người là do bác gái tự mình làm..."
"Vậy thì không giống như bình thường được rồi!" Có binh sĩ kích động nói.
Lúc này giáo sĩ nhìn qua: "Suyt! Yên tĩnh thưởng thức âm nhạc!"
Bài hát Katyusha đã hát xong, hai vị Chí Tôn liếc nhau một cái, sau đó Olga Chí Tôn cất giọng cao vút, bắt đầu hát opera.
Các binh sĩ đều ngây ngẩn cả người. Không đúng, ngay cả Lyudmila cũng ngây ngẩn cả người, Vương Trung cũng ngây ngẩn cả người.
Đây là nổi lên lòng cạnh tranh?
Olga đứng ở nơi đó, một bên hát cao giọng đến cả người ngoài nghề như Vương Trung cũng biết khó khăn vô cùng, một bên duy trì tư thế đứng ngẩng cao đầu, phảng phất hát ca không tốn chút sức lực nào.
Nhất là bây giờ công chúa còn mặc áo nịt eo, trừ phi eo cô vốn nhỏ như vậy, không có hành xác, nếu không độ khó bài hát này sẽ tăng lên mấy cấp bậc.
Vương Trung dần dân nghe ra đây là bài hát gì.
Đây là đoạn hát trong vở opera Trà Hoa Nữ, Vương Trung sở dĩ biết điều này, không phải bởi vì hắn thường xuyên mặc áo đuôi tôm đi nghe opera —— làm sao có thể, hắn còn chưa có thanh lịch tao nhã như vậy.
Hắn biết điều này là vì hắn từng quảng bá cho một VUP dùng bài hát này đạt được quán quân cuộc thi ca hát.
Bài hát này xuất phát từ Pháp - không đúng, xuất phát từ tác phẩm Trà Hoa Nữ của Alexandre Dumas con được chuyển thể thành vở opera cùng tên của người Ý.
Hát cũng là tiếng Ý.
Hiện tại Vương Trung đã xác định, hắn nghe không hiểu tiếng Ý, mà nhìn bộ dạng như lạc vào trong sương mù của binh sĩ bên cạnh, phỏng đoán bọn họ cũng không hiểu.
Nhưng tất cả mọi người đều nghe ra được giọng opera này thật lợi hại.
Hát xong, Olga giống như đang khoe khoang hơi thở vững vàng của mình, hai tay chống nạnh, cố gắng duy trì hô hấp đều đặn, người ngoài gân như không nhìn ra được.
Đương nhiên cũng có thể là do áo giáp quá dày, che mất đi cả nhịp thở.
Các binh sĩ đều ngây ngẩn cả người.
Lyudmila: "Olga điện hạ, mọi người đều nghe không hiểu." Lúc này Vương Trung mới phản ứng lại, dẫn đầu võ tay: "Hay lắm! Hát hay lắm! Công chúa điện hạ hát hay lắm! Tôi cũng rơi lệ rồi!"
Các binh sĩ vội vàng đưa ra tiếng vỗ tay như sấm.
Olga cười liếc nhìn Vương Trung, lại nhìn về phía Lyudmila.
Lyudmila mỉm cười, bắt đầu hát bài Tania Tanusha.
Kết quả Lyudmila vừa mở miệng, các binh sĩ liên bắt đầu hát theo, lúc vào đoạn điệp khúc, giọng nói của mọi người thậm chí còn lấn át cả Lyudmila: "Tanya Tanusha, Tanya của tôi ơi, em có còn nhớ mùa hè nóng bỏng kia không, anh khó có thể quên đoạn thời gian yêu đương nồng nhiệt đó."
Hát đến đây đáng lẽ phải có tiếng huýt sáo, kết quả mười mấy chàng trai trẻ cùng nhau huýt sáo.
Khúc nhạc phía sau mọi người vẫn còn tiếp tục hát, Lyudmila lại dừng lại, nhìn Olga: "Điện hạ, lân sau muốn kéo gan khoảng cách với mọi người, hãy hát bài này."
"Ta biết rồi, cảm ơn cô đã chỉ bảo." Olga đáp.
Hai người ngẩng cao đầu, nhìn nhau, mặc dù không trợn mắt, mặc dù hai người duy trì tư thế đứng bình thường, nhưng Vương Trung đứng ngoài quan sát luôn cảm thấy có thể nghe thấy tiếng gam gu của hai con mèo lúc giằng co phát ra uy hiếp.
Mẹ ơi, bắt đầu hoài niệm tình huống vừa rồi cô hầu gái nhỏ bịa chuyện, tình nhân và vợ cả chung sống hòa thuận —— quả nhiên là không có khả năng rồi.
Vương Trung đứng lên, bắt đầu giảng hòa: "Nghệ thuật cao nhã và dân ca đều rất tốt! Cảm tạ Olga hoàng thái nữ điện hạ đã dẫn chúng ta đi tham quan thánh đường nghệ thuật mà bình thường không thể nào được chiêm ngưỡng...'
Lúc này có kẻ nhiều chuyện hô: "Công chúa điện hạ hát xong rồi, chị dâu cũng hát xong rồi, tướng quân ngài cũng đến một bài đi!"
Vương Trung: "Hả? Tôi?"
Có nhầm lẫn gì không, vị kia vừa hát xong bài opera Trà Hoa Nữ, tôi đây năm nốt nhạc chẳng được đầy đủ, không cần phải bêu xấu nữa chứ?
Vương Trung: "Hay là thôi đi, tôi không am hiểu ca hát..."
"Nhưng ngài là người sáng tác ra bài Hành khúc thiêng liêng của người lính!"
Vương Trung á khẩu, đúng, bài hát này là hắn "mượn" ý tưởng, nhưng khi hắn đích thân ngâm nga thì bị người khác cười đấy nhé!
Hắn đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lyudmila, nhưng Lyusha của hắn lần này quay mặt đi, nhìn sang bên cạnh, giống như đang nói: "Tự anh muốn giảng hòa, tình huống này tự anh nghĩ cách đi."
Vương Trung vẫn luôn cảm thấy Lyusha giống như đang cùng Olga diễn trò, hiện tại đột nhiên phát hiện ra cô thật ra đang ghen, ghen lắm rồi đấy!
Hỏng (láo) rồi, phải làm sao đây.
Vương Trung suy nghĩ một chút, hay là hát loại bài hát không cần kỹ thuật quá cao, qua loa cho xong chuyện vậy.
Sau đó hắn bắt đầu nhớ lại những ca khúc Nga đã nghe qua.
Hắn quyết định hát bài Xuất phát. Khi hắn lắc lư người bắt đầu hát "Chúng ta hành quân đường xa", Olga đột nhiên hô: "Chúng tôi không muốn nghe bài hát này nữa!"
Vương Trung nghẹn họng, bài hát cũng bị cắt ngang.
Không phải chứ, điện hạ! Nghe nói cô muốn làm em gái tôi? Có cô em gái nào lại làm anh trai mình mất mặt như vậy không?
Lyudmila cũng hùa theo: "Chúng tôi không muốn nghe bài hát này nữa!"
Binh sĩ xung quanh đều là những chàng trai trẻ tuổi, đặc điểm của đám người này chính là, hễ có cô gái xinh đẹp dẫn đầu, bọn họ sẽ hùa theo một cách rất nhiệt tình, căn bản chẳng quan tâm gì đến tướng quân hay không tướng quân.
"Tướng quân hát một bài chưa nghe bao giờ đi!"
"Hát đi! Hát đi!"
Vương Trung bị ồn ào đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể lục tìm trong ký ức, tìm loại dễ hát, giọng hát thường cũng có thể tạo cảm xúc, mà giai điệu còn đơn giản —— như vậy hắn sẽ không bị lệch tông quá nghiêm trọng.
Lần trước ngâm nga giai điệu bài Hành khúc thiêng liêng của người lính, là bởi vì hắn xúc cảnh sinh tình, được Vasili - một thiên tài âm nhạc cảm nhận được —— kỳ thực khó mà nói là Vương Trung mang giai điệu đến, hay là Vasili được gợi ý rồi sáng tác.
Bây giờ không có cảm xúc làm nền, lệch tông là điều chắc chắn.
Tốt nhất là loại bài hát có một tông duy nhất, giống như đang nói chuyện, phần điệp khúc cũng rất đơn giản, cần kỹ thuật thì có kỹ thuật, can nghệ thuật thì có nghệ thuật.
Hơn nữa lời bài hát phải phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Vương Trung đầu tiên nghĩ đến bài The Cuckoo của "cha đẻ nhạc rock Liên Xô", nhưng ngay sau đó hắn ý thức được, bài hát The Cuckoo rất chú trọng phần phối khí, rất nhiều phân đoạn thể hiện cảm xúc không phải dựa vào lời bài hát hay giai điệu, mà là dựa vào âm nhạc được phối khí.
Hát chay chưa chắc đã hay.
Vương Trung chỉ có thể tìm bài khác, rồi hắn thật sự tìm được.
Đây là một bài hát rock, nhưng chủ yếu là dùng tiếng trống làm nhạc đệm, có một cái trống là tạm được, có guitar điện thì tốt, không có cũng không sao.
Vương Trung tìm một người lính bên cạnh, lấy mũ sắt của anh ta, sau đó dùng tay gõ lên.
Tiếng trống đã có.
Người lính được chọn có vẻ mặt sung sướng như vừa đỗ trạng nguyên, cười đến mức miệng méo xệch.
Dù sao Vương Trung cũng không gõ mạnh, chủ yếu là tạo không khí là được.
Hắn gõ mũ sắt, vừa hát: "Nuốt cát bụi xuống, tôi mất đi ý thức." (Lời dịch của UP chủ Khố Tát trên Bilibili, tên bài hát: Phệ Sa)
Những người vốn đang ồn ào đều im lặng, lắng nghe Vương Trung hát.
"Nước đã cạn khô."
"Stuka lượn vòng trên đầu, khẩu Tokarev trên tay cũng trở nên nặng trĩu." Binh sĩ Cận vệ quân ở đây đều được trang bị súng ngắn bán tự động Tokarev bọn họ cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay, cảm giác như được nhập vai.
Vương Trung tiếp tục gõ mũ sắt, vừa hát: "Đúng vậy, chỉ còn lại mình tôi, đồng đội đều đã hy sinh. Băng đạn cuối cùng là hy vọng duy nhất, lũ súc sinh chúng mày đừng hòng bắt sống tao!"
Đây là chỗ duy nhất cần lên cao giọng trong toàn bộ bài hát, nhưng kỳ thực cũng không cần lên quá cao, có cảm xúc là được.
Phía sau là đoạn điệp khúc, lời bài hát gốc là “Afghanistan'.
Vương Trung đổi thành: "Kaza, Kazarial Xe chở tử sĩ đi qua bờ sông, bờ sông mẹ!"
Đoạn điệp khúc của bài hát này chỉ lặp đi lặp lại hai câu này, mà tiếng trống cũng không thay đổi, chỉ có thêm tiếng guitar để thể hiện sự phẫn uất.
Guitar thì chịu chết, nếu như Vasili - nhạc công vạn năng có mặt ở đây, có lẽ có thể kịp thời soạn nhạc, nhưng đáng tiếc là anh ta đi dọn phân rồi.
Vương Trung chỉ có thể gào khan đoạn điệp khúc, gào hai lần cho xong chuyện, rồi lại hát tiếp.
"Hai chân bị đánh gãy, âm thanh vang vọng bên tai."
Mọi người đều cúi đầu nhìn chân mình, ngay cả Olga và Lyudmila cũng cúi đầu, sau đó phát hiện chỉ cúi đầu thôi thì không nhìn thấy.
"Thánh Andrew ơi, con không muốn, con không muốn chết khi chưa đầy hai mươi tuổi. Hai mắt nhòe đi, nước mắt không ngừng rơi xuống."
Lúc này, những cô gái đội giặt đang đứng xem ở bên cạnh đã khóc hết nước mắt.
Nhưng các binh sĩ đều trâm mặt, bọn họ phần lớn là lính kỳ cựu, bò ra từ địa ngục, lúc này chắc chắn đều đang nhớ đến những người đồng đội đã khuất.
Cũng có thể đang nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai của chính mình.
Vương Trung gõ mũ sắt, tiếp tục hát: "Phải bình tĩnh, tôi tự nhủ với bản thân như vậy. Chúng ta sẽ mỉm cười đối mặt với cái chết."
"Kaza, Kazarial Xe chở tử sĩ đi qua bờ sông, bờ sông me
Lúc vào đoạn điệp khúc, rốt cuộc cũng có nhạc cụ khác ngoài tiếng trống (mũ sắt), Vương Trung nhìn vê phía âm thanh phát ra, nhìn thấy một người lính xa lạ, tay cầm một cây đàn balalaika.
Vẻ mặt anh ta nghiêm nghị, như đang chơi nhạc đám ma cho chính mình.
Sang đến đoạn ba, Vương Trung tiếp tục: "Tôi bị bao vây, không còn đường thoát.
"Lại gần đây, lũ khốn kiếp, đến đây mà chơi với tao này!
"Bọn chúng gào thét, xông về phía tôi.
"Một tên dùng báng súng đánh vào mặt tôi, máu tươi túa ra, che khuất tâm mắt.
"Được rồi, vĩnh biệt nhé, tôi giật kíp nổi"
Hát đến câu này, Vương Trung nhìn thấy có người lính siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Có lẽ anh ta đang nhớ đến người đồng đội đã cùng chết với quân địch.
Vương Trung: "Kaza, Kazarial Xe chở tử sĩ đi qua bờ sông, bờ sông mẹt"
Phía sau bài hát này chỉ toàn là đoạn điệp khúc lặp đi lặp lại, và một đoạn guitar solo, nhưng làm gì có guitar, cho nên chỉ có thể lặp đi lặp lại đoạn điệp khúc.
Thật ra, nếu đặt bài hát này ở Afghanistan, sẽ có cảm giác hài hước đen tối, bởi vì quân đội Liên Xô là quân xâm lược, những người bị gọi là "súc sinh” trong bài hát là những người lính kháng chiến anh dũng.
Người lính trong bài hát càng anh dũng, càng làm nổi bật sự tàn khốc của cuộc chiến.
Nhưng đặt trong hoàn cảnh hiện tại,'súc sinh" biến thành quân xâm lược Prosen, bài hát này lập tức tràn đầy hơi thở anh hùng.
Trước khi "mượn" bài hát này, Vương Trung hoàn toàn không ngờ nó lại phù hợp đến vậy.
Hắn chỉ chọn đại một bài hát có vẻ dễ hát thôi mà.
Kết quả là bây giờ nhìn quanh, những cô gái trẻ đã khóc hết nước mắt, các bà thím đội giặt quân áo thì vỗ vai an ủi các cô, sẵn tiện khoe bộ ngực đồ sộ của mình.
Đúng vậy, là bộ ngực của các bà thím.
Vương Trung dừng lại, nhìn xung quanh: "Tôi hát xong rồi, vỗ tay đi chứ?"
Mọi người vẫn chưa hoàn hồn —— đang mải mê tưởng tượng cảnh chiến đấu với quân địch, không rảnh.
Vương Trung chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai, sau đó cầm lấy chiếc mũ sắt vừa rồi gõ, đội lại cho người lính kia: “Cậu tên gì?”
"Semyon Alekseyevich.'
Vương Trung: 'Semyon, hãy giữ chiếc mũ sắt này, nó sẽ giúp cậu dũng cảm, bất khuất trên chiến trường."
Semyon cười nói: "Yên tâm đi, tướng quân, tôi đã từng bắn chết một tên địch, còn tè lên người hắn nữa."
Vương Trung ngẩn người: "Cái gì?"
Semyon khoa tay múa chân: "Ở Shostka, tôi chắc chắn là mình đã bắn chết hắn, tôi dùng Tokarev bắn hắn năm phát. Sau khi chiến đấu kết thúc, tôi tìm thấy xác hắn, tè một bãi lên người hắn. Lúc đó tôi nhịn tiểu lâu lắm rồi, nước tiểu vừa nhiều vừa vàng. Tè xong, tôi cảm thấy tay chân mình không còn run nữa, trong lòng cũng bình tĩnh lại, cho dù có một vạn tên Prosen xông đến, tôi cũng chẳng sợi"
Vương Trung:...
Đúng lúc này, còi báo động phòng không đột nhiên vang lên.
Trong loa phát thanh vang lên tiếng hét của thầy tu Peter: 'Máy bay địch đã vòng qua trận pháp âm thanh của ta, chúng đang bay từ hướng đông đến! Chuẩn bị nghênh địch!"
Trận pháp âm thanh của thầy tu Peter vẫn luôn hướng về phía tây, liên tục "quét" từ nam lên bắc, từ bắc xuống nam, phía đông là điểm mù.
Còi báo động phòng không vẫn đang réo inh ỏi, Vương Trung nhìn thấy máy bay ném bom từ trên cao.
Hắn lao về phía Olga và Lyudmila, giang hai tay đẩy hai cô gái ngã xuống đất.
Tiếng nổ vang lên, tiếp theo là tiếng súng máy bắn phá.
Sau đó là tiếng thần tiễn xé gió và tiếng pháo cao xạ.
Có lẽ phát hiện ra thần tiễn trên mặt đất, máy bay địch nhanh chóng rút lui. Vương Trung vốn nhắm chặt mắt, dùng sức ấn đầu hai cô gái xuống đất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra.
Bên trái là Lyudmila đang nhìn hắn với ánh mắt trìu mến, bên phải là Olga cũng đang nhìn hắn với ánh mắt trìu mến.
Có một khoảnh khắc, Vương Trung cảm thấy cứ nằm như vậy cũng tốt.
Nhưng ngay sau đó hắn đứng dậy, đưa tay kéo Lyudmila lên trước, sau đó mới kéo Olga.
Olga nhìn Vương Trung với vẻ mặt sùng bái: "Anh thật sự biết sáng tác nhạc sao!"
Vương Trung: 'À, cái này... là do cảm xúc tự nhiên mà có, là Thánh Andrew ban cho tôi."
Olga nắm chặt tay Vương Trung: "Bài hát này nhất định phải được xuất bản! Em rất rất thích nó!"
Lyudmila lập tức ôm lấy cánh tay Vương Trung: "Em cũng vậy!"
Olga cũng không khách sáo, ôm chầm lấy cánh tay còn lại của Vương Trung.
Lyudmila: "Điện hạ, người chú ý ảnh hưởng một chút!"
"Nếu như em đã đính hôn, đã đeo nhẫn đính hôn..." Olga dừng lại,'Không, chị là em gái, em gái thì luôn có thể làm như vậy."... Cô nàng đã tìm ra loophole của cái hệ thống “chị dâu -em chồng” này rồi!
Nhưng nếu như hoàng nữ điện hạ thừa nhận cô em gái này, hình như sẽ không còn cảnh "cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt" nữa?
Vương Trung thầm nghĩ.
Mà lúc này, hạ sĩ Semyon bên cạnh đang khoe khoang chiếc mũ sắt bị tướng quân gõ suốt năm phút đồng hồ.
Hình như có người muốn mua chiếc mũ này, ra giá tận 1000 rúp.
Cuối cùng cũng bổ sung xong chương của hôm qua, nhưng hôm nay lại phải tiếp tục cày cuốc rồi...
(Hết chương)
Lại là thông báo trì hoãn đăng chương
Không nhịn được lại đi cãi nhau, lỗi của tôi. Bây giờ đã bị biên tập mắng cho một trận rồi.
Hiện tại đang pha trà, chuẩn bị gõ chữ.
Giờ giấc sinh hoạt của tôi đã hoàn toàn đảo lộn, chẳng phân biệt được ngày đêm, từ sau lần đi viếng mộ hôm đó.
Tôi chỉ có thể đảm bảo là trước khi đi ngủ sẽ gõ được ba chương.
Các ngươi sáng sớm dậy xem thì tốt.
Vì sao lại hứa hẹn là canh ba, không phải canh bốn, bởi vì sáng nay hắn không nhịn được ngủ, canh bốn mới gõ.
Vốn dĩ hắn còn nghĩ, hôm nay đã canh ba rồi, tối nay hai canh nữa là canh năm, kết quả hôm nay chỉ còn lại canh ba, hôm qua chỉ có hai canh.
Hắn nghĩ ngợi, ngoại trừ thêm chương không có cách nào đền bù cho mọi người, như vậy, tất cả cập nhật của ngày 11,12 đều không tính là bổ sung, hắn tranh thủ hai ngày viết ít nhất tám chương cho mọi người.
Sau đó lại bắt đầu bổ sung bình thường. Đường vòng lửa đạn lại là thông báo trì hoãn cập nhật đang đánh trúng tay, xin chờ một lát, Sau khi nội dung cập nhật, xin một lần nữa cập nhật trang mới, là có thể thu hoạch cập nhật mới nhất! Chương 72: Em gái của ta không thể cao như vậy
Vương Trung bị kẹp ở giữa, cảm giác của hắn là ——
Nóng quái
Vốn áo khoác này đã dày, bây giờ còn bị mỡ bao quanh.
Về phần cái gì tốt, cười chết áo khoác quá dày, căn bản không cảm giác được!
Vì sao hắn lại mặc áo khoác dày như vậy!
Rõ ràng hẳn là hưởng phúc lợi! Hắn nghĩ là hưởng phúc lợi nhal
Vương Trung cưỡng ép bỏ hai cô gái ra: "Được rồi! Các cô xem, trên người tôi đều toát mồ hôi rồi kìa!"
Lyudmila lập tức tiến lại gần: "A, toát mồ hôi thật rồi. Anh mặc áo khoác này quá sớm. Áo khoác này nên thay chung với áo choàng mùa đông tuyết phủ, anh xem các chiến sĩ còn mặc áo choàng cỏ mùa hè nữa không.'
Nói xong Lyudmila giúp Vương Trung cởi áo khoác ra, giao cho Nelly.
Sau đó Vương Trung mặc quân phục mùa thu, mồ hôi lại chảy ra lập tức cảm thấy lạnh.
Hiện tại nhiệt độ không khí vốn đã không cao, hơn nữa trong không khí còn ẩm ướt. Nói thật thời tiết này có chút giống với trở về vùng phía nam ở phía nam Seris.
Vương Trung vừa mới cởi áo khoác liền hắt hơi một cái.
Olga thoạt nhìn muốn lại gần dùng thân thể ủ ấm Vương Trung, nhưng Lyudmila lại nhanh hơn một bước.
Cô còn cười nói: 'Lúc ở Cao điểm Peniye, anh sốt cao đánh tan kẻ địch, bây giờ không phải lại sốt đấy chứ?”
Vương Trung cười nói: "Có một khả năng, chỉ là mặc áo khoác, hai người không ôm, nhiệt độ vừa đủ?"
Lyudmila và Olga liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau lùi ra xa.
Nelly mở áo khoác ra lần nữa, giúp Vương Trung mặc vào.
"Anh xem, nhiệt độ vừa phải." Vương Trung hoạt động cánh tay và cơ thể: "Cấm hai người ôm nữal Đứng yên đói"
Olga giống như bị Vương Trung lây bệnh, cũng hắt hơi một cái, sau đó ra hiệu với nữ quan, thế là nữ quan hoàng gia lấy ra một cái áo choàng thật dày, choàng lên cho công chúa, che kín cả giáp che ngực.
Lyudmila: "Điện hạ, ngay từ đầu người nên mặc thứ này, bị cảm rất không tốt."
Olga: "Ta không ngờ bên ngoài thành phố lại lạnh như vậy."
Cô nhìn trời: "Không biết bùn lầy còn kéo dài bao lâu nữa."
Vương Trung cũng nhìn lên trời: "Cho dù bây giờ lập tức đóng băng, mặt đất cứng lại, chúng ta cũng có lòng tin ngăn cản địch nhân. Công chúa điện hạ."
Olga gật gật đầu.
Vương Trung: "Đi xem đội tiếp theo đi." Olga vẫn liên tục thị sát cho đến buổi chiều.
Cuối cùng sau khi xem qua tất cả các vị trí chiến đấu, Olga bắt đầu nghĩ cách để xem các thứ kỳ quái: "Cái tháp nước kia ta muốn xem thử!"
"Ta muốn xem căn nhà gỗ kia một chút!"
"Còn có vườn hoa giữa phố kia..."
"Đó là phân đấy, cũng chính là chất thải.' Vương Trung cắt ngang lời Olga: "Điện hạ, chẳng phải người còn phải đi thị sát các đội khác sao?"
Olga biu môi: "Ta muốn mang bài hát anh vừa sáng tác qua! Tối nay ta sẽ ở lại đây! Anh dạy ta hát!"
Không thể không nói, Olga làm nũng thoạt nhìn thật sự giống một cô em gái.
Rõ ràng tướng mạo của cô không hề giống em gái.
Chưa kể, chiều cao em gái không thể cao, tốt nhất là ngang với Nelly.
Mà Olga và Lyudmila giống nhau, đều là cô gái Nga điển hình, cao lớn.
Olga vừa mới bắt đầu làm nũng, Lyudmila liền nhắc nhở: "Đừng ôm anh ay anh ấy sẽ nóng, người cũng không muốn tướng quân của chúng ta vì người mà bị sốt đâu? Loại thời điểm quan trọng này, sốt là nguy hiểm đến tính mạng đấy!"
Lyudmila cũng không nói rõ là nguy hiểm đến tính mạng ở phương diện nào.
Olga chỉ có thể lùi ra xa, nhưng vẫn cầu xin nói: "Dạy tôi! Ngày mai tôi đi các đội khác, hát cho họ! Bản thân tôi cũng rất thích bài hát này."
Vương Trung: "Điện hạ, bài hát này căn bản không có phối nhạc, ngay cả giai điệu cũng không có, nếu như các nhạc sĩ của Yekaterinburg mà nghe được, lại muốn chê cười tôi."
Olga: "Vi nhạc sĩ thiên tài kia của anh đâu? Tôi biết nhạc sĩ thiên tài trong quân đội anh đã phối giai điệu cho bài hát, gọi anh ta đến đây!"
Vương Trung lộ vẻ khó xử.
Olga kinh hãi: "Hả, anh ta hy sinh rồi? Xin lỗi, tôi..."
"Không, anh ta không hy sinh. Bởi vì anh ta vi phạm kỷ luật, đang đi gánh phân."
Olga đợi một giây: 'Làm gì cơ?”
Vương Trung: "Ganh phân. Anh ta là chuyên gia gánh phân ở đây, làm việc này rất nhanh nhẹn!"
Đang nói thì Vasili cầm đòn gánh từ xa đi tới.
Vương Trung định giả vờ không thấy, mục đích của hắn là đưa công chúa lên xe lửa, Vasili đến đây thì công chúa sẽ tìm lý do ở lại đây cả đêm.
Nhưng Vasili lại trực tiếp chào hỏi: "Tướng quân! Nghe nói ngài có bài hát mới, họ đều đang bàn tán! Là bài hát gì vậy?"
Vương Trung nhìn Olga, nói với Vasili: “Cái này à...'
Olga: "Hát lại một lần nữa đi, để cho nhà soạn nhạc này phối nhạc! Vị này chính là nhà soạn nhạc đúng không? Gái đòn gánh này dùng để gánh phân phải không?"
Vasili nhìn thấy công chúa thì giật mình: "Ø2? Đây chẳng lẽ là Hoàng thái nữ điện hạ?"
Olga: "Đòn gánh của anh là để gánh phân à?" "Vâng, đúng vậy." Vasili vẻ mặt khó hiểu,'Cho nên xin người đừng chạm vào nó, cũng đừng chạm vào tôi, vừa nãy gánh phân không biết có bị bắn lên người không."
Olga: "Xin hãy phối nhạc cho bài hát này, tối nay tôi muốn học, ngày mai mang đến các đội khác hát."
Vương Trung lắc đầu: "Điện hạ, như vậy không ổn, sao người có thể tùy tiện ở lại?"
Olga: "Tôi có thể gọi điện thoại cho phụ hoàng. Người sẽ đồng ý!"
Địa chỉ mới nhất của 83 trung văn
Sư đoàn bộ, Olga cầm điện thoại, yên lặng chờ tổng đài viên kết nối, rốt cuộc đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mệt mỏi: "Ai đấy?"
Olga: "Phụ hoàng, con hy vọng hôm nay có thể ở lại Sukhaya Verevka, Rokossovsky mới sáng tác một bài hát, rất được các binh sĩ yêu thích, con muốn học bài hát đó!"
Bên kia im lặng khoảng hai mươi giây mới hỏi: "Con đang ở Sukhaya Verevka sao?"
"Vâng."
"Cùng Rokossovsky công tước?"
"Vâng, công tước Charon.'
"Ừ, con muốn ở lại một ngày thì cứ ở. Bên này cha còn cuộc họp quân sự"
Nói xong Sa hoàng bệ hạ liên cúp máy.
Olga quay đầu nói với Vương Trung: "Phụ hoàng nói tôi muốn ở lại một ngày thì cứ ở."
Vương Trung bu môi.
Lúc này Pavlov vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Nhưng chúng ta không có nhà ở đạt tiêu chuẩn hoàng gial Căn nhà tốt nhất là nhà gạch của Boye, mà cũng chỉ là nhà gạch! Căn nhà này lát nữa mà bị oanh tạc e là không trụ được!"
Olga: "Tôi có thể ở boongke! Hoặc là ngủ võng, tôi muốn ngủ võng từ lâu rồi! Ở đây có võng không?"
Pavlov: "Không có, nhưng chúng tôi có thể làm cho người một cái. Người nhất định phải ngủ võng sao? Lỡ đâu ngã xuống thì sao?"
Olga do dự, liếc mắt nhìn Vương Trung: "Alyosha, anh nói tôi ngủ ở đâu thì tốt?"
Vương Trung: "Giường dã chiến là được rồi. Còn về phần ngủ ở đâu, tôi thấy boongke cũng được đấy, tôi và Lyudmila dọn ra khỏi boongke, giường của chúng tôi nhường cho điện hạ. Chúng tôi... đến phòng Nelly ở tạm.”
Nelly: "Tôi chỉ có một cái giường nhỏ!"
Vương Trung: "Thêm một cái nữa, chúng ta đâu có thiếu giường."
Olga cau mày: "Hay là ngủ chung đi, để hai cái giường, hai người ngủ một cái, tôi ngủ một cái."
Cô vừa nói xong, Vasili liên đi vào: "Tôi viết xong bài hát rồi, giai điệu này rất đơn giản, ca khúc cũng đơn giản. Tướng quân nói nhạc cụ của bài hát này cũng nên đơn giản, cho nên tôi chỉ sắp xếp balalaika và bayan, cùng với...
Vasili giơ chiếc mũ sắt trong tay lên: "Một cái mũ sắt!"
Vương Trung hơi xấu hổ: "Anh đổi thành trống cũng được, trống gì cũng được..." "Không không không!" Vasili lắc đầu liên tục: "Tôi đã hỏi các binh sĩ ở đây rồi, họ đều nói mũ sắt mới đúng! Bài hát này phải dùng mũ sắt gõ!"
Nói xong Vasili đặt mũ sắt lên bàn, bắt đầu vừa gõ mũ sắt vừa hát: "Nuốt cát bụi, ta mất đi ý thức."
Pavlov bày ra vẻ mặt "cái gì thế này, để ta nghe thử xem, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Vasili.
Vasili quả nhiên là một nhạc sĩ chuyên nghiệp, nói là không thay đổi bài hát là không đúng, Vương Trung đã nghe qua bản gốc, bài hát này rõ ràng đã được Vasili sửa lại nhịp điệu.
Bài hát "Nuốt cát bụi" vốn dĩ rất tuyệt vọng, thậm chí có chút chán nản, nhưng sau khi được Vasili sửa lại đã trở nên bi thương, sâu lắng và tràn đầy khí khái anh hùng.
Lúc Vương Trung tự hát, chỉ cảm thấy thay đổi hoàn cảnh là đã rất anh hùng rồi, bây giờ Vasili còn thể hiện sự anh hùng đó trên giai điệu.
Hát xong một khúc, Olga đưa tay lau nước mắt, lại phát hiện không có giọt nước mắt nào: "Kỳ lạ, lúc nghe Alyosha hát, tôi đã khóc rất nhiều."
Vasili: "Tôi hát không có cảm xúc sâu sắc như vậy, dù sao tôi cũng chưa từng trải qua trận chiến ở Cao điểm Peniye, tướng quân, bài hát này là nói về trận chiến ở Cao điểm Peniye phải không?”
Vương Trung hít sâu một hơi: "Đúng vậy! Anh quả nhiên rất giỏi, nghe ra được cả điều đó!"
Olga: "Mau dạy tôi hát!"
Vasili: "Không cần đâu, tôi đã chép nhạc ra rồi, có cả lời bài hát, đã in rất nhiều bản, người lấy mấy bản đi là được!"
Vương Trung: "Gryffindor cộng thêm mười điểm! À không, Vasili cộng thêm mười điểm!"
Vasili vẻ mặt ngơ ngác: "Hả? Cộng thêm điểm gì?"
Olga bĩu môi: "Tôi không biết hát, phải dạy!"
Vương Trung: "Giả vờ, cô có thể hát giọng nữ cao, tự học đi! Tối nay nhường boongke cho cô, ở chung với các nữ quan của côi!"
Olga biu môi.
Pavlov lặng lẽ đi đến cửa, đang định lẻn ra ngoài thì Popov đi vào: "Anh làm gì thế?"
"Hả, tôi đi sắp xếp chỗ ở cho Hoàng thái nữ!!"
Popov nhíu mày, sau đó nhìn tình hình trong phòng, lập tức quay người: "Vậy tôi đi bố trí lính canh cho Hoàng thái nữ!"
Vương Trung thở dài chỉ vào hai người rời đi nói: "Olga, hiện tại chiến sự rất căng thẳng, hôm nay chúng ta mới bị oanh tạc, đừng nhõng nhão nữa. Cô muốn ở lại học hát thì học, đừng đưa ra yêu cầu vô lý nữa."
Olga ủ rũ nói: "Được rồi..."
Ngày hôm sau, 25 tháng 10, Vương Trung dẫn theo một đám người ở nhà ga tiễn Olga.
Hắn dặn dò: "Nhất định phải chuyển lời tôi cho Sergey bên Cục quân khí! Càng nhanh chóng thiết kế và sản xuất trang bị tôi yêu cầu, càng nhanh đưa vào sử dụng, thương vong của chúng ta sẽ càng ít!"
"Biết rồi." Olga ngẩng đầu: "Lúc chia tay, không có nụ hôn nào sao?” Vương Trung thở dài, nhẹ nhàng hôn lên trán Olga.
Vừa hôn xong, Olga đột nhiên nhón chân, chủ động hôn hắn.
Nếu như cô ấy cao bằng Nelly, có nhón chân cũng chỉ hôn được cằm Vương Trung.
Nhưng cô ấy lại cao bằng Lyudmila.
Vương Trung giật mình, cô là "Cô thích Huân Tông" sao? Chủ động tấn công như dã thú vậy, chẳng lãng mạn chút nào! [Quả thực không biết dùng từ nào thay thế từ Huân Tông]
Hôn xong, Olga chạy đi như một làn khói.
Vương Trung lo lắng nhìn Lyudmila: "Đó là nụ hôn anh em. Hơn nữa anh biết có một vị vua của Ant cũng thích làm vậy!"
Lyudmila: "Tôi thấy rồi, anh chỉ muốn hôn trán thôi mà, không trách anh. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng kết hôn đi. Tôi muốn sinh thêm một đứa nữa, trước đây anh không phải đã nói rồi sao, từ tháng 12 năm nay đến tháng 6 năm sau chiến sự sẽ tạm thời ổn định, tôi nghĩ thời gian đó rất thích hợp."
Vương Trung: "Nhưng chúng ta đã đồng ý...
Lyudmila dùng ánh mắt sắc bén nhìn Vương Trung.
Vương Trung: “Tuân lệnh, vợ yêu.”
Địa chỉ mới nhất của 83 trung văn Chương 73: Tới gần
Sáng ngày 31 tháng 10, Sukhaya Verevka.
Grigory vừa đến trước boongke Rokossovsky ở liền giật mình.
Hắn trông thấy Rokossovsky ngồi ở trên ghế trước cửa, bộ dáng như đã kiệt sức.
Nghe được tiếng bước chân của Grigory, Rokossovsky ngẩng đầu, nhìn cảnh vệ viên của mình, nói: "Nhìn lại lịch sử, Ant quốc gia này a, chỉ can bị nữ hoàng thống trị, sẽ có được tiến bộ nhảy vọt. Sa Hoàng vĩ đại trong lịch sử của Ant, hoặc là bạo quân hoặc là nữ hoàng, hoặc là nữ hoàng bạo quân, đây chính là tính dân tộc của quốc gia chúng ta."
Grigory thò đầu nhìn vào trong boongke, lại hít mũi một cái, vẻ mặt như đã hiểu ra điều gì, nói: "Trong rừng rậm phụ cận có hươu, tôi đi săn một con. Ăn chút thịt hươu là được rồi."
Nói xong, Grigory một tay vịn súng tiểu liên, đi về phía chuồng ngựa.
Lúc này Lyudmila đi ra: "Em cảm thấy như vậy cũng được. Nó đang đá bụng em!"
"Làm gì nhanh như vậy chứ!" Vương Trung chửi bới đến sức mạnh cũng không còn: "Em có từng suy nghĩ đến tâm trạng của anh chưa? Dựng dục sinh mệnh mới, hẳn là một chuyện tràn ngập cảm giác nghi thức, có hiểu cảm giác nghi thức không?”
Lyudmila: "Thời đại chiến tranh, làm sao có nhiều cảm giác nghi thức như vậy?"
Vương Trung thở dài: "Nghĩ kỹ rồi, nửa cuối năm sau em đều sẽ ở hậu phương, đây là chuyện tốt, tuyệt đối là chuyện tốt."
Sang năm chính là thời kỳ khai chiến thứ hai, trước mắt mà nói, toàn bộ tiến trình chiến tranh đều dựa theo kịch bản địa cầu để phát triển, mặc dù dưới sự cố gắng của Vương Trung thiếu đi một lần tiêu diệt chiến, nhưng bởi vì kẻ địch là người Đức, cho nên tiến trình hẳn là sẽ không kém quá nhiều.
Sang năm hẳn là sẽ phát sinh chiến tranh thành thị xay thịt quy mô lớn ở một nơi nào đó.
Lúc này Vương Trung còn không biết Prosen bởi vì bị hắn làm công sự phòng ngự kiên cố kia làm phiền, muốn sớm tạo ra xe tăng đột kích Panther cùng Đột Kích Tiger.
Dù sao trên Địa Cầu, Panther là tổng kết kinh nghiệm xay thịt thành thị năm thứ hai, mới tạo ra được.
Vương Trung trực tiếp ở Shostka, để cho người Prosen kiến thức trận địa phòng ngự thành thị tân tiến nhất, trực tiếp để cho Prosen sinh ra ý niệm từ bỏ tranh đoạt nhà cửa.
Đường kính nòng của Panther là 75 mm, hơn nữa có thể bắn ra đạn dược tăng cường giảm bớt tâm bắn, bắn ra một phát pháo xuống công sự gì cũng tan hoang.
Đương nhiên Vương Trung bên này cũng không phải không nghĩ tới bộ đội của mình đối mặt với loại thành thị bê tông cốt thép được bố trí phòng ngự kiên cố này thì làm sao bây giờ.
Ở địa cầu, người Anh làm một loại xe tăng đặc chủng tên là Churchill AVRE, chuyên dùng để phá kiến trúc bê tông cốt thép kiên cố. Đây là pháo cối 290mm.
Tầm bắn của thứ này chỉ khoảng 100 mét - đúng vậy, 100 mét, hơn nữa bởi vì lúc nó bắn ra tiếng pháo nghe như lò xo bắn đạn pháo ra, cho nên còn có một cái tên gọi: Máy bắn thùng rác.
Trong thực chiến thứ này thành công nổ tung không ít pháo đài, nhưng bởi vì lúc nạp đạn, nhân viên thao tác vô tuyến điện muốn cả người chui ra ngoài xe, rất dễ dàng bị đánh chết, cho nên bình thường phải nạp đạn ở khu vực an toàn. Tầm bắn của thứ này chỉ có 1000 mét, kết quả là thứ này thường được lấp đầy ở khu vực an toàn, sau đó bắn một phát vào mặt kẻ địch, rồi quay về khu vực an toàn nạp đạn.
Thứ đồ chơi Churchill này ngoại trừ trang giáp dày nặng ra, còn có một đặc điểm khác: Chậm, vì thế hiệu suất chiến đấu của thứ này liên thấp đến giận sôi.
Mà trên Trái Đất, sau khi quân đội Liên Xô đi qua những thành phố xay thịt, phương án lấy ra chính là: Lái B4 ra đường, nã pháo vào kiến trúc của kẻ địch.
Quân đội Liên Xô còn trang bị đạn phá hủy bê tông chuyên môn cho pháo tự hành SU-152, chính là dùng để bắn xuyên qua kiến trúc bê tông ở khoảng cách gần.
Vương Trung nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có một lựa chọn là san bằng kiến trúc bê tông.
Đương nhiên bom cháy cũng là một lựa chọn, nhưng Vương Trung không biết Ant hiện tại có thể khai phá ra loại cao cấp như bom cháy hay không.
Muốn làm rõ chuyện này, phải tiến hành mò mẫm công nghiệp của Ant.
Nói tóm lại, với cục diện hiện tại, Vương Trung không chắc liệu mình có thể lấy được vũ khí tác chiến thành thị hiệu suất cao trước khi chiến tranh nổ ra năm thứ hai ở các thành phố lớn hay không.
Cho nên nếu Lyudmila có thể sinh con ở hậu phương, không tham gia chiến dịch này, đó là tốt nhất.
Đương nhiên, nếu thật sự muốn nghĩ cách, còn có thể tìm Hợp Chủng Quốc đòi vũ khí, Hợp Chủng Quốc có bom xăng, có đạn phốt pho trắng, đều thích hợp sử dụng trong chiến tranh thành thị.
Vương Trung thất thần, Lyudmila dùng sức đẩy hắn: "Anh làm sao vậy?”
"Không có gì, anh chỉ cảm thấy em có thể mang thai là được rồi. Vừa lúc chúng ta có đất phong mới ở Charon, em có thể ở lại đó. Nơi đó cách xa tiền tuyến, thậm chí ở ngoài phạm vi công kích của không quân Prosen."
Lyudmila: "Em thực sự không muốn để một mình anh ở lại tiền tuyến, anh yêu. Sáng sớm thức dậy, em đã nghi ngờ, quyết định của em có phải đã làm sai rồi không. Em nên ở lại tiền tuyến với anh, làm tu sĩ cầu nguyện cho anh.
"Hồi tưởng lại, là nụ hôn kia của Hoàng thái nữ làm cho em hoảng hồn..."
Vương Trung lấy ra khí lực cuối cùng đứng lên, hai tay nắm lấy bả vai Lyudmila, sử dụng tất sát kỹ của Huân Tông với nàng. [Quả thực không biết dùng từ nào thay thế từ Huân Tông]
Sau khi kết thúc, Vương Trung nặn ra một nụ cười: "Bây giờ yên tâm đi? Anh nói thật với em, khi Olga toàn lực ứng phó tấn công, em nói anh không dao động, đó là giả. Nhưng anh yêu nhất là em. Olga chỉ là em gái mà Ivan nhờ vả anh, cho dù cô ấy làm nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được điểm ấy."
Lyudmila nhấch miệng cười.
Lúc này cảnh báo không tập lại vang lên.
Vương Trung kéo Lyudmila, tiến vào boongke.
Lyudmila: "Grigory đi săn thú?”
Vương Trung: "Đúng, ở trong rừng cây hẳn là an toàn hơn chúng ta, không ai đi oanh tạc rừng cây."
Trong lúc nói chuyện, Vương Trung dựa vào cửa sổ quan sát của boongke, lợi dụng hack thu được tầm nhìn hoàn chỉnh bên ngoài.
Hắn không tốn chút sức nào đã nhìn thấy máy bay của kẻ địch, hơn nữa còn nhìn thấy khoang chứa bom mo ra.
Một lượng lớn truyền đơn được thả ra từ khoang chứa bom.
Truyền đơn?
Vương Trung bỗng nhiên nhớ tới thế cục thủ đô mà Olga nói, phái đầu hàng rục rịch, truyên đơn này sợ không phải là vì tăng cường lòng tin của phái đầu hàng.
Sau khi xác nhận nhiều lần chỉ có tờ rơi, Vương Trung mở cửa boongke.
Lyudmila: "Anh làm gì vậy? Bên ngoài rất nguy hiểm!"
Vương Trung: "Oanh tạc đã kết thúc."
Nói xong hắn trực tiếp đi ra khỏi boongke.
"Cái gì? Còn chưa nghe được tiếng nổ mạnh! Cái này sao lại kết thúc chứ?"
Vương Trung nhìn lên bầu trời: "Bởi vì thứ ném không phải bom công thành, mà là bom công tâm."
Lyudmila cũng đi ra khỏi boongke, nhìn tờ rơi đầy trời.
Lúc này tiếng cảnh báo giải trừ phòng không vang lên, thế là người chui ra khỏi boongke nhiều hơn.
Tờ rơi xuống đất vào lúc này.
Vương Trung trực tiếp nhận một tấm trên không trung, đọc lên văn tự in ấn: "St. Andrewburg bị vây hãm đã bị công phá, kẻ địch đã thẳng tiến đến Markov cách Yekaterinburg 100 km, rất nhanh sẽ đến Yekaterinburg. Đây chỉ là một lần biểu tình vũ trang vui vẻ, quân đội Ant đã sắp sụp đổ.
"Người Ant có thể chỉ còn lại có một trăm vạn quân đội, Ant đã là binh không thể dùng!"
Lyudmila cũng duỗi cổ nhìn văn tự phía trên, lúc nhìn đến câu này cau mày: "Một trăm vạn cũng quá ít đi? Chỉ là phòng tuyến trên Yekaterinburg cũng không chỉ có ít quân đội như vậy."
Vương Trung: "Đúng vậy. Đương nhiên đây có thể là tài liệu tuyên truyền do người Prosen viết ra. Đi, chúng ta đi boongke của bộ tư lệnh, xác nhận tình trạng của St. Andrewburg, xem tình hình của Markov."
Lyudmila gật gật đầu.
Sư bộ theo thường lệ là Popov trực ca đêm, nhìn thấy Vương Trung tiến vào liên nói: "Nhìn thấy truyên đơn rồi?"
Vương Trung phất phất tờ rơi trong tay, hỏi: "Cho nên tình huống St. Andrewburg và Markov thế nào?"
Popov quay sang bản đồ: 'Hai thành phố đều nằm trong sự kiểm soát của chúng ta. Trong đó Tập đoàn quân St. Andrewburg vẫn còn giữ được sức mạnh tương đối lớn, Tập đoàn quân đã đẩy lùi cuộc tấn công của Mannheim, gây ra một lượng lớn sát thương cho kẻ địch.
"Bởi vì bản thân Mannheim thiếu thốn binh lực, loại trình độ đả kích này đủ để cam đoan Mannheim không thể hô ứng hành động công kích của Tập đoàn quân phía Bắc Prosen.
"Tập đoàn quân St. Andrewburg đã điều động phần lớn lực lượng đến chính diện, đối mặt với Tập đoàn quân phương Bắc."
Vương Trung líu lưỡi: "Xem ra tình hình St. Andrewburg vẫn ổn al"
Popov gật đầu: "Hắn là còn có thể, nhưng tôi nghĩ bọn họ gặp vấn đề giống như chúng ta, bộ đội giống như bã đậu, nhất là bộ đội xe tăng. Mù quáng từ 18 quân đoàn xe tăng mở rộng đến 95 quân đoàn xe tăng, kết quả là trong quân không có gì cả."
Vương Trung: "Chúng ta chính là một tên mập mạp sưng vù, bị Prosen dùng sức đẩy một cái, thiếu chút nữa té ngã."
Popov nhìn về phía Markov: "Markov quả thực bị bắn phá, hơn nữa còn nhìn thấy bộ đội trinh sát của kẻ địch. Nhưng trước mắt nó chưa bị tấn công mạnh, có lẽ người Prosen đang tích trữ vật tư để công phá."
Vương Trung: "Vậy trên truyền đơn này không phải một câu nói thật cũng không có sao!"
Lúc này Pavlov vào cửa: "Cái gì mà không có lời nói thật? Là chỉ tờ rơi sao? Yên tâm, tờ rơi là thứ gửi cho những người nguyện ý tin tưởng xem. Những người thuộc phái đầu hàng ở thủ đô chắc chắn đã mừng rỡ như điên rồi."
Giữa trưa ngày 31 tháng 10, St. Yekaterinburg, công trường chiến hào chống tăng ở ngoại ô. Khu vực kiểm soát của Ant.
Truyền đơn của quân đội Prosen được phát xuống, rất nhiều người giống như Vương Trung trực tiếp bắt lấy nội dung đọc trên đó.
Lúc này giáo sĩ vừa đi vừa trấn an mọi người: "St. Andrewburg còn đang chiến đấu, Markov còn đang chiến đấu! Không nên mắc lừa kẻ địch!"
Đoạn công trường này do Trại lao động số 515 phụ trách, đây là một Trại lao động toàn là phụ nữ, hiện tại chung quanh Yekaterinburg có rất nhiều Trại lao động như vậy.
Nghe được giáo sĩ nói, các bà, các mẹ trong Trại lao động liên nhao nhao phụ họa: "Không nên mắc lừa địch nhân! Nhất định là quỷ kế"
Mà bản thân các cô gái trẻ tuổi nhìn tờ rơi có chút dao động, bị các bà, các mẹ và giáo sĩ rống một tiếng như vậy cũng trấn định lại.
Đúng lúc này, một nam tử đeo kính mắt giơ cao truyên đơn xông lại, la lớn: "Các cô gái! Các người hiện tại đang bận rộn cái gì! Mau chạy trốn đi! Quân đội của Prosen sắp đến nơi này rồi!"
"Đừng nghe hắn nói mò, các cô gái! Bắt hắn lại!" Có bà cô hô.
"Bắt lấy hắn! Không cho hắn yêu ngôn hoặc chúng!"
Chờ những người phụ nữ dân quân chế phục xong tên nam tử đeo kính, các thẩm phán vội vàng chạy đến, bắt tên phản bội lại mang đi.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận