Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 148: Đối đầu gay gắt trước lễ đính hôn
Chương 148: Đối đầu gay gắt trước lễ đính hôn
Mấy ngày sau đó không có chuyện gì đáng nói, tiền tuyến vẫn bắn phá lẫn nhau, mỗi ngày vẫn có hàng nghìn người thương vong, Vương Trung ở hậu phương vẫn tiếp tục công việc.
Tuy nhiên, Vương Trung có một sở thích mới, đó là áp tai vào bụng Lyudmila để nghe ngóng động tĩnh.
Mặc dù bác sĩ và Lyusha đều nói với hắn rằng bây giờ chưa thể nghe thấy thai động rõ ràng, nhưng Vương Trung vẫn không nhịn được muốn nghe.
Đương nhiên, nhân tiện được hưởng thụ vòng tay của vị hôn thê cũng là điều tốt.
Ngày 20 tháng 2, gia đình Lyudmila cuối cùng cũng đi xe lửa từ hậu phương, sau khi trung chuyển ở Raul thì đến được Yekaterinburg.
Anh trai của Vương Trung, Công tước Pyotr Konstantinovich Rokossovsky hiếm khi được trở về từ ký túc xá của Bộ Tư lệnh Hậu cần, cùng dùng bữa với gia đình Lyudmila.
Lễ đính hôn được tổ chức vào ngày 21 tháng 2.
Vương Trung hoàn toàn không biết chuẩn bị lễ đính hôn như thế nào, ấn tượng của hắn về lễ đính hôn chỉ là dựa theo nghi thức ký kết ngoại giao, cha mẹ hai bên cùng ngồi sau một chiếc bàn, phía sau là quốc kỳ của hai bên - à không, là cờ của hai gia tộc.
Sau đó, hai bên ký tên vào hợp đồng đính hôn, rồi dưới sự hướng dẫn của người chủ trì, trao đổi bản hợp đồng đã ký, rồi lại ký tên.
Cũng không thể trách Vương Trung được, bởi vì trước khi xuyên không, dư luận lúc đó khiến cho dù Vương Trung có khao khát một tình yêu đẹp de, thì cũng có phần e ngại hôn nhân.
Cũng có thể là bởi vì trước khi xuyên không, Vương Trung chưa gặp được người phụ nữ nào khiến hắn vừa gặp đã muốn kết hôn sinh con.
Lyudmila là người đầu tiên theo đúng nghĩa.
Tóm lại, tối ngày 20 tháng 2, khi quản gia già Mikhail kể cho Vương Trung nghe về toàn bộ quy trình của lễ đính hôn, Vương Trung mới biết được lễ đính hôn là như thế nào.
Thực ra nó là phiên bản rút gọn của hôn lễ, mời một vị cha xứ ở nhà thờ gân đó đến, hai người nắm tay nhau tuyên thệ, sau đó trao nhẫn đính hôn là xong.
Lễ đính hôn được tổ chức vào ngày 21 tháng 2 tại trang viên Rokossovsky, vị cha xứ được mời là linh mục của nhà thờ gần trang viên.
Còn về khách mời, trong thời chiến tranh không thể mời được nhiều họ hàng - Lyudmila còn có họ hàng bị kẹt trong vòng vây St. Andrewsburg, không thể đến được.
Bạn bè đồng trang lứa với hai người thì đang ở trong quân ngũ, hoặc đã sơ tán đến hậu phương xa xôi.
Hoặc là ở lại vùng bị chiếm đóng.
Còn có một số người đã "đi gặp Chúa”.
Để lễ đính hôn không quá đìu hiu, Vương Trung đã mời một số đồng đội cũ ở Sư đoàn Cơ giới Cận vệ số 1, ví dụ như Yegorov.
Những người này cũng là đồng đội cũ của Lyudmila.
Sáng sớm ngày 21 tháng 2, Vương Trung nhìn Lyusha mặc chiếc váy mới, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Em đẹp quá.
Lyusha mỉm cười, đột nhiên nói: "Anh đã coi Nữ hoàng bệ hạ là em gái, vậy có nên mời cô ấy đến không?”
Vương Trung: "Sao thế, em muốn tuyên bố chiến thắng trước mặt cô ấy à?"
Lyudmila nói: "Không, em chỉ đột nhiên nghĩ, đã là em gái, lễ đính hôn của anh trai thì phải tham gia chứ."
"Em có tin là cho dù anh không mời, cô ấy cũng sẽ đến không?" Vương Trung nói: "Hay là chúng ta cá cược đi?"
"Alyosha, anh đừng có lúc nào cũng coi cô ấy là con bé, cô ấy sẽ suy nghĩ rất nghiêm túc ve ảnh hưởng của việc xuất hiện ở lễ đính hôn hôm nay đấy."
Lyudmila nhìn mình trong gương, bất chợt nở nụ cười gượng: "Nhưng mà sau khi suy nghĩ kỹ càng, có thể cô ấy vẫn sẽ xuất hiện, hiện tại Hoàng gia cần anh ủng hộ."
Dù sao, hiện tại ngoài lực lượng phòng thủ thành phố ban đầu, quân đội dã chiến gần Yekaterinburg nhất chính là Quân đoàn Cơ giới của Vương Trung.
Mặc dù hiện tại ba sư đoàn của Quân đoàn vẫn đang được bổ sung quân số, nhưng lực lượng chiến đấu đã lên tới gần bảy vạn người, cộng thêm một lượng lớn trang bị kỹ thuật, tố chất binh lính cũng cao hơn quân đội thông thường của quân Ant rất nhiều.
Một lực lượng hùng hậu như vậy đóng quân gần thủ đô, những người muốn lấy lòng Vương Trung nhiều vô số kể.
Vương Trung đặt hai tay lên vai Lyusha, nói: "Sa hoàng cần tôi ủng hộ... Nghe như thể tôi sắp tự phong làm quan nhiếp chính vậy."
"Suyt, cho dù là ở nhà mình, anh cũng phải cẩn thận kẻo tai vách mạch rừng."
Vương Trung gật đầu, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô.
Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Xe ô tô? Ít nhất là năm chiếc, đoàn xe lớn như vậy, bây giờ ở Yekaterinburg không dễ kiếm đâu."
Vừa dứt lời, quản gia Mikhail đã mở cửa bước vào: "Bảo vệ gọi điện báo, đoàn xe của Đức Cha Belinsky vừa mới đi qua cổng chính, lúc tôi đến báo cáo thì đã đến trước cửa trang viên rồi ạ."
Vương Trung búng tay: "Tôi đã nói mà."
Lyudmila cười gượng: 'Lần này khả năng Nữ hoàng bệ hạ xuất hiện là rất cao. Em đoán được lý do Đức Cha Belinsky đến đây, ông ta sẽ thay thế cha xứ chủ trì hôn lễ của chúng ta, như vậy sau này sẽ không dễ hủy hôn ước."
"Giáo hội chắc chắn không muốn anh trở thành Thân vương Rokossovsky - ý em là sau khi chúng ta chiến thắng."
Mặc dù Lyudmila đang nói về vấn đề chính trị, nhưng Vương Trung lúc này lại lơ đãng, hắn đang nghĩ đến "hủy hôn' và "ba năm sau", ba năm sau "Đấu De' Lyudmila đến tận cửa trả thù, sỉ nhục hắn gấp mười lần so với lúc bị hủy hôn...
Thật là một mớ hỗn độn.
Lyudmila: “Anh yêu?” Vương Trung: "Ha? Không có gì, anh chỉ muốn cưới mình em thôi."
Lyudmila: "Em đang nói vê chuyện sau khi chiến thắng."
Vương Trung: "Olga là một cô gái thông minh, cô ấy được thừa hưởng trí tuệ từ anh trai, thư phòng của lvan vẫn được giữ nguyên vẹn ở Cung điện Mùa hè, sách Ivan đọc, Olga nhất định cũng sẽ đọc. Biết đâu còn có cả nhật ký và ghi chú khi đọc sách của lvan nữa, hãy tin tưởng cô ấy."
"Ừm"
Lúc này, chuông điện thoại reo lên, quản gia Mikhail lập tức bước tới nhấc máy: "Trang viên Rokossovsky xin nghe."
Ông ta đặt ống nghe xuống, quay sang báo cáo với Vương Trung: "Phòng Nghi lễ của Cung điện Mùa hè gọi điện thoại đến, Nữ hoàng bệ hạ muốn tham dự lễ đính hôn của Thiếu tướng Rokossovsky ạ."
Lyudmila: "Thấy chưa, Olga đến rồi kìa."
Vương Trung: "Nếu cô ấy đã cố tình cho người gọi điện báo trước, chắc là sẽ không làm gì quá đáng đâu. Muốn làm gì quá đáng thì đã đánh úp bất ngờ rồi."
"Anh hiểu em gái mình thật đấy." Lyudmila cười nói.
Một tiếng sau, Olga mới đến trang viên Rokossovsky.
Anh trai của Vương Trung, Công tước Pyotr Konstantinovich Rokossovsky khi nhìn thấy Olga thì tỏ ra rất lúng túng, ngay cả lúc bắt tay cũng luống cuống.
Không ngờ Olga lại nắm lấy tay Pyotr, nói: "Cong tước Rokossovsky, tôi đến đây để cầu hôn cho em họ tôi."
Vương Trung nhíu mày: "Sao tôi không biết lvan còn có em họ nhỉ?"
Olga và Ivan là anh em ruột, còn em họ phải là con của người thân bên ngoại.
Olga quay lại mỉm cười với Vương Trung: "Em họ tôi nhiều lắm, hơn nữa cô ấy vừa từ Hợp Chủng Quốc trở về, cha mẹ cô ấy chạy sang Hợp Chủng Quốc từ hồi nội chiến."
Pyotr toát mồ hôi: "Chuyện này... tôi đã từng kết hôn rồi, nhưng vợ tôi đã qua đời. Để một người như tôi cưới em họ của người là không ổn đâu."
Lúc này, Lyudmila lên tiếng: "Anh cả yêu quý, Nữ hoàng bệ hạ đã có lòng tốt như vậy, anh hãy đồng ý đi. Chắc hẳn Nữ hoàng bệ hạ đã suy nghĩ kỹ rồi."
Nói xong, Lyudmila nhìn thẳng vào Olga, ánh mắt hai người chạm nhau.
Lúc này, Vương Trung mới hiểu ra, Đức Cha Belinsky đến chủ trì hôn lễ, Nữ hoàng be hạ liền ga ngay một cô em họ cho người anh trai góa vợ của hắn, Nữ hoàng quả là cao tay!
Chắc chắn Lyudmila coi đây là một sự đánh đổi lợi ích, bên này "bồi thường" một Pyotr, thì bên kia phải thừa nhận danh hiệu phu nhân Rokossovsky của cô.
Pyotr bị kẹp ở giữa, lúc nhìn Nữ hoàng, lúc nhìn em trai và em dâu tương lai, hai bên đều không thể đắc tội.
Vì vậy, ông ta nói: "Chỉ cần Công chúa điện hạ không chê, tôi không có ý kiến gì."
Công chúa ở đây đương nhiên là chỉ em họ của Olga. Olga vui vẻ nói: "Tốt! Chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy hôm nay tiến hành luôn hôn lễ đi. À phải rồi, em họ tôi còn ba năm nữa mới đủ tuổi thành niên, cho nên chỉ có thể đính hôn trước."
Vương Trung đột nhiên cảm thấy ghen tị với anh trail
Công chúa 15 tuổi, mặc dù hắn đã có Nelly, nhưng vẫn ghen tị phát điên!
Lyudmila mỉm cười nói: "Nữ hoàng bệ hạ thật chu đáo, bản thân còn chưa đính hôn, đã lo chuyện hôn sự cho em họ rồi. Người cũng nên sớm tìm một người đàn ông có trách nhiệm đi, dù sao thì những lão quý tộc đó đều cho rằng một vị vua chưa kết hôn sẽ khiến đất nước bất ổn."
Olga: "Khi nào gặp được người khiến tôi rung động, tôi sẽ đính hôn."
Nói câu này, cô nhìn Vương Trung, nhưng Vương Trung lại giả vờ như đang ngắm cảnh.
Lúc này, Đức Cha Belinsky xuất hiện: "Nghe nói Nữ hoàng bệ hạ đến, tôi vội vàng từ phòng chuẩn bị ra đây"
"Hóa ra ngài còn phải học thuộc lòng bài giảng à?" Olga kinh ngạc nói, nghe có vẻ mỉa mai.
Đức Cha Belinsky cười nói: "Lần trước tôi chủ trì hôn lễ là hai mươi năm trước rồi. Ôn lại lời cầu nguyện một chút là chuyện bình thường thôi."
Olga đang định nói thì Vương Trung bỗng nghe thấy tiếng pháo nổ từ xa.
Hắn lập tức nhận ra đó không phải tiếng pháo, liền hét lớn: "Tiếng súng! Hơn nữa còn rất gần đây."
Hắn chạy nhanh đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, lắng tai nghe: "Từ hướng Bắc vọng lại... Lính dù Prosen? Nhưng mà vì sao chứ? Ném lính dù vào sâu trong lãnh thổ địch chẳng khác nào ném quân vào chỗ chết sao?"
Đức Cha Belinsky nghiêm nghị nói: "Không, hướng đó là trại giam tù binh, cậu vừa mới bắt được hơn mười vạn tù binh, việc bố trí số tù binh này là một thách thức lớn. Trại giam tù binh mỗi ngày đều phải xử bắn những tên tù binh có ý định bạo loạn, treo cổ hàng chục tên.
"Chắc là lại thêm một vụ bạo động trong tù bình thường thôi, không cần phải điều động Quân đoàn Cơ giới chưa được huấn luyện đầy đủ đâu."
Vương Trung: "Ý chí phản kháng của đám tù binh mạnh đến vậy sao? Lúc tôi bắt chúng, chúng đều ủ rũ như gà mắc mưa."
Đức Cha Belinsky cười khổ nói: "Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ vậy. Mặc dù đám người Prosen này không dám để cho bọn tù binh cầm súng ra chiến trường, nhưng bắt chúng đến các nhà máy ở hậu phương sản xuất vũ khí thì vẫn được.
"Căn cứ theo điều tra sơ bộ của chúng ta, trong số những tù binh này có rất nhiều học sinh tốt nghiệp trung học, nếu như có thể để cho bọn họ chuyển sang ủng hộ chúng ta, đây chính là mấy vạn công nhân sản nghiệp đó!"
Belinsky nói xong, Vương Trung hỏi: "Thoạt nhìn hiệu quả không được tốt lắm sao?"
Thật ra không cần Belinsky nói, Vương Trung là lão binh trở về từ chiến trường, hắn có thể nghe ra được cường độ giao chiến không tâm thường, xem ra kế sách của giáo hội cơ bản thất bại.
Belinsky thở dài: "Đúng vậy, đám người Prosen này khó chơi hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Xem ra lý luận của Prosen hoàng đế đã đi sâu vào lòng người."
Vương Trung bỗng nhiên linh cơ khẽ động, hỏi: "Mọi người đều chiêu dụ bọn họ như thế nào?" "Dùng đủ loại thủ đoạn, thậm chí còn kể lại vì sao Ant sẽ thành công, cho bọn họ xem bài văn đó, nhưng vô dụng."
Vương Trung vuốt cằm, hắn bỗng nhiên nghĩ đến trong chương trình của John Khan có một vị bằng hữu người Nhật - là bằng hữu thật - chương trình kia là nói vị này đã chiêu dụ những tên lính Nhật cứng đầu bị bắt làm tù binh như thế nào, thành lập liên minh phản chiến.
Có lẽ nên lấy những gì học được trong chương trình ra thử xem sao?
(Hết chương) Chuong 149: Nghi thuc dinh hon
Chỉ là thử một chút, hẳn là cũng không có gì xấu.
Vì vậy hắn nói với Belinsky: "Có lẽ có thể để cho tôi cùng bọn họ nói chuyện một chút."
Belinsky mừng rỡ: "Quan quân Prosen có ấn tượng rất tốt với cậu, cậu đi nói chuyện với bọn họ một chút quả thật có khả năng chiêu dụ bọn họ."
Vương Trung: "Không, quan quân hẳn là đại bộ phận đều là quý tộc chứ? Vì đủ loại lý do hẳn là sẽ không phản quốc. Tôi có thể cùng các binh lính Prosen nói chuyện một chút, đặc biệt là những người xuất thân bình dân."
Belinsky nhíu mày, tò mò hỏi: "Trước tiên tôi không phải nghi ngờ năng lực của cậu, tôi chỉ là tò mò cậu định ra tay như thế nào."
Olga cũng ở bên cạnh chờ mong lắng nghe, thoạt nhìn cô ấy quả thật vô cùng mong muốn hiểu rõ Vương Trung định làm như thế nào.
Vương Trung: "Tôi dự định bắt đầu từ hai hướng, thứ nhất, tôi đã chứng kiến rất nhiều hành vi tàn bạo của quân đội Prosen, người có lương tri ở trong quân đội Prosen chắc chắn sẽ vô cùng dày vò. Tôi tính tìm ra những người này.
"Thứ hai, lợi ích mà Prosen mở rộng chắc chắn phần lớn đều vào túi tâng lớp trên, chỉ cần để binh sĩ tầng lớp dưới ý thức được lợi ích mà mình có được khi chiến đấu hăng hái trên chiến trường, đều bị tâng lớp trên nuốt chứng là được.
"Phải để bọn họ hiểu, đầu hàng cũng không phải phản quốc, quốc tặc thật sự là những tên tướng quân phát động chiến tranh, dùng máu tươi của người dân Prosen để đổi lấy cuộc sống xa hoa lãng phí của mình.
"Bọn họ nên tổ chức quân đội nhân dân Prosen, tấn công về tổ quốc, đưa hoàng đế lên đoạn đầu đài."
Belinsky cho dù kiến thức uyên bác, nhưng nghe xong lời của Vương Trung trực tiếp há hốc mồm: "Cái này... Tôi chỉ là muốn cậu nghĩ cách để cho người Prosen an tâm vào nhà máy của chúng ta sản xuất đồ vật, cậu lại muốn thành lập quân đội nhân dân Prosen?"
Vương Trung: "Tôi chỉ nói là có khả năng này, Prosen chắc chắn cũng sẽ thử thành lập ngụy quân làm bia đỡ đạn."
Lavkid chủ giáo vốn im lặng nghe mọi người đối thoại, lúc này đột nhiên lên tiếng: "Bọn họ quả thật đã thành lập, căn cứ theo tình báo chúng tôi thu được, ở những thành phố lớn như Agasukov, Rogneda... bị chiếm đóng, có rất nhiều người Ant đã trở thành ngụy quân và ngụy cảnh sát.
"Mặt khác nội tuyến ở trại tù binh cũng đưa tới tình báo, có một người Kazaria mỗi ngày đều đến địa điểm giam giữ tù binh bản địa Kazaria, vận động tù binh gia nhập quân đội tự do Kazaria.
"Còn có tình báo cho thấy, địch nhân đã chiêu mộ được 15 tiểu đoàn ngụy quân từ trong quân ta đầu hàng, đặt tên là Đông Phương Doanh."
Vương Trung: "Nhìn xem, nếu người Prosen có thể thành lập Đông Phương Doanh, vậy chúng ta cũng có thể thành lập đội quân như vậy. Đương nhiên, không thể bài trừ có người giả ý quy thuận, lên chiến trường rồi lại đào ngũ, chúng ta phải cẩn thận phân biệt.
"Ngoài ra, có thể dựa vào việc xây dựng cảm giác vinh dự tập thể để tránh loại hành vi phản bội cá nhân này." Belinsky lại đánh giá Vương Trung: "Cậu nói có lý. Trước đó Popov đã đệ trình một bản báo cáo vô cùng chỉ tiết, gọi là "Quan sát đối với phương pháp làm việc của Rokossovsky tướng quân”, giới thiệu rất cặn ke phương pháp làm việc của cậu, cho rằng những phương pháp này hữu hiệu hơn một vạn lần giảng đạo.
"Tôi đã xem qua phần mô tả phương pháp làm việc của cậu trong báo cáo, rất tốt. Tôi đã ra lệnh cho mọi người sao chép báo cáo này thành văn kiện chính thức, phổ biến đến tay mỗi vị giám mục quân đội.
"Bây giờ cậu lại dự định đi chiêu dụ tù binh Prosen, thành lập quân đội nhân dân Prosen?”
Vương Trung: "Chỉ là có ý nghĩ này, không nhất định có thể đạt thành."
Belinsky líu lưỡi: "Được, ngày mai tôi sẽ phê duyệt cho cậu một điều kiện, cậu cứ việc đến trại tù binh thử xem sao, cho dù thất bại cũng không sao, vốn dĩ tôi không trông cậy vào việc có thể làm được chuyện không tưởng như thế."
Hắn dừng một chút, chuyển chủ đề: "Bây giờ chúng ta vẫn nên thảo luận về lễ đính hôn của cậu đi. Bên này đã chuẩn bị xong rồi."
Vương Trung: "Vậy thì nhanh chóng bắt đầu thôi."
Belinsky: "Không đợi khách quý nữa sao?"
Vừa dứt lời, liền có xe quân đội chạy dọc theo con đường bên trong trang viên tiến vào.
Belinsky: "Cậu xeml”
Olga thì rướn cổ nhìn chiếc ô tô đang chạy đến gần, hỏi: "Anh cảm thấy đây là xe của ai?"
Vương Trung đã dùng wallhack kiểm tra xem trên xe có ai ngồi, liền tự tin nói: "La Tuganev và phó quan của hắn."
Xe chạy đến gần, Olga nhanh hơn Lyudmila nhận ra người ngồi ở hàng ghế sau: "Quả nhiên là TuganevI Thị lực của anh tốt như vậy sao?"
Không, tôi chỉ bật wallhack thôi.
Vương Trung: "Đương nhiên, thị lực không tốt làm sao có thể phát hiện ra tướng quân của địch từ khoảng cách xa như vậy?
Thật ra Vương Trung đang nói đến lần đầu tiên hắn chỉ huy xe tăng T-34 phản công ở Loktev.
Nhưng Belinsky lại cho rằng đây là một câu nói đùa, bèn cười ha hả.
Vương Trung cũng cười theo, dù sao chuyện wallhack này không thể nói rõ ràng được.
Vị đại mục thủ còn chưa cười xong, lại có một chiếc xe Jeep chạy tới, trên xe chật ních phi công không quân.
Người lái xe là Drachenko Grigoryevich, đoàn trưởng trung đoàn cường kích số 4, còn hàng ghế sau xe Jeep như thể người Ấn Độ, chen chúc một đống người, tất cả đều là phi công.
Vương Trung vội vàng hô: "Drachenko! Cậu mà lật xe thì cả trung đoàn phi công tiêu đời đấy, cậu phải chịu trách nhiệm!"
Drachenko: "Lúc đó tôi chết rồi, còn chịu trách nhiệm thế nào nữa?”
Vương Trung: "Tôi không nói đùa, đừng cười cợt với tôi nữa, nghiêm túc một chút! Dừng xe, xuống xe, chú ý an toàn giao thông! Cho dù các cậu có chết, cũng phải chết trên bầu trời! Đừng lãng phí sinh mạng trong tai nạn xe cội" Drachenko quay đầu lại nói với đám phi công: "Nghe thấy chưa! Rokossovsky tướng quân muốn chúng ta chết trên trời! Nhớ kỹ, lần sau nếu bị đạn của Prosen bắn trúng, phía dưới lại là khu vực địch chiếm đóng, thì đừng nhảy dù nữa, lao thẳng xuống tìm một chiếc xe tăng mà đâm vào! Nhớ xả hết đạn trước khi đâm!"
Đám phi công sục sôi khí thế: "Vốn dĩ đã chuẩn bị kỹ như vậy rồi!"
"Thà chết chứ không để bị bắt!"
Belinsky: "Nói vậy là không được, các cậu vẫn nên cố gắng quay về, đến trại tù binh còn có thể vượt ngục mài”
Vương Trung: "Hon nữa, cho dù muốn đâm, cũng đừng đâm vào xe tăng. Có thể các cậu sẽ phá hủy được xe tăng, nhưng mà khả năng sửa chữa của Prosen rất mạnh, vài ngày là sửa xong ngay.
"Không, đừng chọn xe tăng làm mục tiêu, các cậu nên đâm vào kho nhiên liệu, như vậy dễ bốc cháy hơn, dễ nổ lớn hơn. Hoặc là kho đạn dược cũng được."
Drachenko: "Tướng quân chê mục tiêu của chúng ta không được tốt! Nên chọn mục tiêu thế nào?”
"Vậy thì không đâm vào xe tăng nữa, tướng quân là chuyên gia trong lĩnh vực này!"
"Đúng đúng, đâm vào kho nhiên liệu!"
Vương Trung: "Nhưng các cậu phải nhớ kỹ tiền đề để làm như vậy: Đó là các cậu phải chắc chắn không còn cách nào để nhảy dù xuống trận địa của quân ta. Có thể sống sót thì vẫn phải ưu tiên sống sót."
Đám phi công nhìn nhau, cuối cùng do Drachenko đại diện phát biểu: "Rõ, thưa tướng quân!"
Vương Trung: "Mà này, làm sao các cậu biết hôm nay tôi đính hôn?"
"Vasili nói, hôm qua ở câu lạc bộ sĩ quan trong thành phố, ngay bên cạnh nhà hát lớn ấy." Drachenko nói.
Vương Trung quay đầu tìm Vasili, phát hiện tên nhóc này đã chuồn mất.
Drachenko: "Tướng quân, ngài tha cho Vasili đi, cậu ấy cũng chỉ là muốn chọc cho vui thôi!"
Tên nhóc này được lắm, lấy chuyện của mình ra làm trò cười cho con gái nhà người ta, mày cứ đợi đấy!
Vương Trung âm thầm ghi thù Vasili, thê rằng sẽ trả thù sau.
Lúc này càng ngày càng có nhiều xe chạy vào trang viên.
Vương Trung sử dụng góc nhìn toàn cảnh, một đống sĩ quan có tên đang chạy về phía hắn, chẳng khác nào game thủ thủ thành đến giờ cao điểm phải đánh quái vậy.
Cũng phải thôi, ngay cả vị đại mục thủ và Sa Hoàng cũng đích thân đến dự, bây giờ người dân trong thành đều biết Rokossovsky sắp đính hôn.
Bây giờ những nhân vật cấp cao không đến trang viên của Rokossovsky, hoặc là những người phải túc trực ở vị trí quan trọng, hoặc là trong lòng có quỷ.
Vương Trung nhìn tình hình này, bèn hỏi ý kiến của Lyudmila: "Hay là dời lại một tiếng nữa? Như vậy sẽ không ai đến muộn cả."
Lyudmila gật đầu: "Được. Anh đi tiếp đón các vị khách nam, em đi tiếp đón các vị khách nữ”
Vương Trung giơ ngón cái khen ngợi. Một tiếng sau, lễ đính hôn rốt cuộc cũng được bắt đầu, địa điểm tổ chức nghi lễ ban đầu không đủ chỗ, vì vậy đã được chuyển đến đại sảnh của trang viên - bởi vì sau khi Vương Trung chiếm được trang viên này thì cơ bản không tổ chức vũ hội nữa, cho nên đại sảnh đã bị bỏ trống từ lâu.
Thêm nữa là trang viên cũng cắt giảm số lượng nữ bộc, những nơi không dùng đến thường không được dọn dẹp, đại sảnh này cũng bị bỏ bê từ rất lâu, bây giờ mới được dọn dẹp qua loa.
Tuy rằng địa điểm tổ chức được đổi thành đại sảnh một cách vội vàng, nhưng các mục sư phái thế tục đi theo vị đại mục thủ đều là những người chuyên nghiệp, rất nhanh chóng đã dựng xong một bệ thờ vô cùng trang nghiêm ở giữa đại sảnh.
Nhân sự của nghi lễ cũng được bố trí theo tiêu chuẩn cao nhất, riêng tu sĩ cầu nguyện rung chuông đã có bốn người, mỗi người đứng một góc của bệ thờ.
Belinsky mặc áo bào trang nghiêm, đứng trên bệ thờ, nhìn các vị khách.
Ngay cả những phi công kiêu ngạo bất tuân cũng đều cúi đầu.
Bởi vì chỉ là lễ đính hôn, không có nghi thức tiến vào, cho nên Vương Trung và Lyudmila trực tiếp đứng ở phía trước bệ thờ.
Belinsky bắt đầu cầu nguyện: "Hôm nay, dưới sự chứng kiến của mọi người, lại có một đôi trai tài gái sắc đến với nhau, tôi đã chứng kiến tình yêu của họ nảy mầm và lớn lên, tôi biết đây tuyệt đối không phải là ảo giác sinh ra bởi dục vọng tâm thường!"
Vương Trung thầm nghĩ, bài giảng đạo này nghe có vẻ kỳ lạ sao?
Chúa đâu? Cả bài giảng đạo một chữ cũng không nhắc đến Chúa?
Đây là phái thế tục, nhưng có cần phải thế tục đến mức này không?
"Hiện tại, họ sẽ trao cho nhau lời thê nguyện thiêng liêng dưới sự chứng kiến và chúc phúc của mọi người!"
Nói xong, một vị tu sĩ bưng khay vuông phủ vải nhung màu xanh lam, trên khay đặt hai chiếc nhẫn.
Bởi vì Vương Trung là người Trung Quốc, nên khi nhắc đến đính hôn là nghĩ ngay đến màu đỏ, nhìn thấy vải nhung màu xanh lam cảm thấy hơi không quen.
Belinsky đi đến trước mặt hai người, đeo nhẫn đính hôn lên ngón áp út tay phải của họ.
Nhẫn đính hôn của giáo hội Đông phương, bất kể nam hay nữ đều đeo ở ngón áp út tay phải.
Belinsky: “Chúc hai con trăm năm hạnh phúc!"
Là trăm năm hạnh phúc, không phải chúc phúc của Chúa.
Một thế giới có phép màu, nhưng lời cầu nguyện của giáo hội lại không hề nhắc đến Chúa, rốt cuộc Thánh Andrew, người sáng lập ra phái thế tục, là người như thế nào?
Chẳng lẽ là đồng hương của mình?
Vương Trung thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này Belinsky đã hoàn thành nghi thức cuối cùng, ông dùng ngón tay chấm nước thánh điểm lên trán của Vương Trung và Lyudmila.
Belinsky: "Tôi rất mong chờ đến ngày được làm lễ rửa tội cho con của hai con." Vừa nghe đến lễ rửa tội, Vương Trung liền nhớ đến cảnh phim kinh điển trong "Bố già", một bên là đứa trẻ được rửa tội, Al Pacino trong vai Bố già đời tiếp theo đã đọc lời thề trang nghiêm trong tiếng nhạc thánh ca, còn một bên khác là đám sát thủ ra tay tàn nhẫn, giết sạch kẻ thù của gia tộc Corleone.
Vương Trung: "Tôi cũng rất mong chờ."
(Hết chương) Chuong 150: Gieo hat giong
Ngày hôm sau lễ đính hôn, Vương Trung được Hồng y giáo chủ Lavkid dẫn đến trại tù binh ở ngoại ô.
Lavkid chỉ ra bên ngoài cửa sổ, giới thiệu: "Con đường chính ở giữa là ranh giới, bên trái là khu vực giam giữ sĩ quan, bên phải là khu vực giam giữ binh lính và hạ sĩ quan, cậu muốn đến bên nào?"
Vương Trung: "Chọn riêng những người tốt nghiệp trung học phổ thông trong số những tù binh là binh sĩ"
Lavkid nghi ngờ hỏi: "Vì sao?”
Vương Trung cười nói: "Bởi vì những người thông minh thường dễ tiếp thu phái thế tục."
Lavkid suy nghĩ một chút, nói: "Nghe cậu nói cũng có lý, lúc Thánh Andrew sáng lập ra phái thế tục, đầu tiên là truyên bá trong giới học giả ở thành thị."
"Đúng vậy! Cho nên phải chọn ra những người tốt nghiệp trung học phổ thông trong số các tù binh là binh sĩ, hơn nữa phải là những người xuất thân bình dân, còn những người xuất thân giàu có thì e là khó mà làm họ dao động.'
Lavkid: "Tôi sẽ chọn trước một số người có biểu hiện tốt, tập trung bọn họ ở đại lễ đường."
Vương Trung bổ sung: "Ngoài ra, hãy tung tin tôi sẽ đến, xem thử có ai là fan của tôi không - ý tôi là những người sùng bái tôi, chắc là không nhiều lắm đâu, gọi hết bọn họ đến đây."
"Được. Tôi đi sắp xếp, cậu cứ tiếp tục uống trà." Lavkid nói xong liền rời khỏi phòng tiếp khách của trại tu binh.
Một lát sau, hắn quay trở lại, cau mày nói: "Tướng quân, vừa nghe tin cậu đến, hầu như tất cả tù binh đều muốn xem thử người đã bắt giữ bọn họ là thần thánh phương nào."
Vương Trung: "Vậy thì càng tốt, hãy chọn ra những người xuất thân bần hàn, lại tốt nghiệp trung học phổ thông. Sau này bọn họ sẽ là thành phần nòng cốt của chúng ta. Chuẩn bị xong thì báo cho tôi."
Lavkid đẩy gọng kính: "Đã chuẩn bị xong, bây giờ cậu có thể đến đại lễ đường."
Vương Trung kinh ngạc nói: "Sao ông biết tôi sẽ yêu cầu như vậy?”
"Đoán được điểm này cũng không khó, ít nhất là dễ hơn so với việc đoán hướng tấn công chủ yếu của địch trong năm nay." Lavkid nghiêm mặt nói.
Vương Trung đứng dậy: "Được rồi, đi thôi, chúng ta đi xem thử những người đồng minh tiêm năng này.
Đại lễ đường của trại tù binh có sức chứa khoảng bốn nghìn người, nhưng Vương Trung cảm thấy có ít nhất tám nghìn người bị nhét vào đây. Hắn vừa bước vào cửa, tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt trông mong.
Thậm chí còn có một nhóm người kích động đứng bật dậy, khiến cho những người lính canh cầm súng tiểu liên vô cùng căng thẳng.
Vương Trung xua tay: "Đừng căng thẳng, mọi người chỉ là thấy tôi hơi phấn khích thôi."
Hắn tự tay ấn nòng súng của người lính canh xuống.
Thấy vậy, một tên tù binh đánh bạo đưa tay ra, nói gì đó bằng tiếng Prosen. Vasili phiên dịch: "Han muốn bắt tay với anh."
Vương Trung không chút do dự nắm lấy tay tên tù binh: "Chào anh, hy vọng anh ăn ngon miệng.”
Sau khi Vasili phiên dịch xong, người nọ hưng phấn nói một tràng.
Vasili: “Anh ta nói cà phê và trà ở đây đều rất ngon, gần đây bắt đầu cung ứng đồ hộp càng tuyệt."
Không ngờ thịt hộp Spam lại chinh phục được binh sĩ Prosen! Điều này làm cho Vương Trung nhớ tới câu chuyện ở Trái Đất, một sĩ quan Anh ăn thịt hộp Spam mà kinh ngạc như được gặp bậc thần thánh.
Vương Trung: "Rất tốt."
Vương Trung tiếp tục đi về phía trước, kết quả có càng nhiều người vươn tay về phía Vương Trung.
Vương Trung có chút bất ngờ: "Xem ra tôi được lòng bọn họ lắm, vì sao vậy?"
Vasili cũng không biết là giả ngu hay là chính mình cũng tò mò, bèn phiên dịch lời của Vương Trung. Kết quả là đang bắt tay với Vương Trung, viên sĩ quan kia hưng phấn nói một tràng.
Vasili: "Anh ta nói ngài một mình ngăn cản quân đội Prosen vô địch, quả là thiên tài quân sự như Suvorov tái thế. Người Prosen kính trọng thiên tài như ngài."
Vương Trung có chút bất ngờ, nhìn chằm chằm viên sĩ quan nói chuyện: "Tôi là người Ant, dân tộc hạ đẳng mà các anh nói đó."
Lúc Vasili phiên dịch câu này mang theo chút ý vị trào phúng.
Lúc đối phương trả lời có vẻ hơi tự hào.
Vasili: "Anh ta nói, ưu điểm của dân tộc ưu tú chính là tiếp thu ưu điểm của dân tộc khác."
Thế mà lại hợp lý!
Xem ra Hoàng đế Prosen rất được lòng dân chúng.
Vương Trung lắc đầu, bước lên bục giảng, nhìn quanh hội trường, lớn tiếng nói: "Các vị! Hôm nay tôi mời mọi người đến đây để nói chuyện.
"Tôi rất tò mò, từ khi đế quốc Prosen phát động chiến tranh xâm lược, trong nước đã có thay đổi gì không?”
Vasili phiên dịch xong, mọi người bắt đầu nhìn nhau.
Vương Trung: "Thay đổi ở đây là chỉ tình trạng gia đình của mọi người. Nói thẳng, lai lịch của mọi người đều đã được điều tra kỹ lưỡng, không có ai xuất thân từ quý tộc, thương nhân lớn hay chủ nhà máy, đều là thường dân.
"Đế quốc bắt đầu bành trướng đến nay đã ba năm, cuộc sống của mọi người có khá hơn không?"
Vương Trung hỏi xong thì bắt đầu do dự, vì Vương Trung đột nhiên nhớ ra, trước khi Đức Quốc Xã bắt đầu xâm lược đã thoát khỏi cuộc Đại khủng hoảng, so với thời kỳ đó tất nhiên là tốt hơn.
Liệu có khi nào thời không này cũng vậy không?
Nếu vậy thì kế hoạch ly gián người Nhật của Lâm tiên sinh năm xưa không thể áp dụng được.
Vương Trung thấp thỏm bất an chờ đợi kết quả, đám tù binh cũng nhìn nhau, cả hai bên đều im lặng khiến hội trường chìm vào yên tĩnh.
Đột nhiên, có một tù binh lớn tiếng nói gì đó.
Vương Trung vội vàng nhìn Vasili. Vasili phiên dịch: "Anh ta nói, sau khi chiến tranh bùng nổ, đường phố náo nhiệt hơn hẳn, quân nhân khiến việc buôn bán của các cửa hàng ven đường đều tốt lên, nhà anh ta mở quán ăn, mẹ anh ta viết thư nói rằng, khi ăn cơm, quân nhân nhìn thấy biển hiệu chiêu mộ lính trước cửa quán đều sẽ cho thêm tiên boa.'
Vương Trung thầm nghĩ xong rồi, xem ra kế hoạch dùng hoàn cảnh gia đình để ly gián binh lính Prosen đã thất bại, chỉ có thể dùng lương tri để cảm hóa.
Không ngờ viên sĩ quan kinh doanh quán ăn lại nói tiếp.
Vasili phiên dịch: "Anh ta nói, nhưng quán ăn vắng khách hơn hẳn, chỉ có công nhân làm việc trong các xí nghiệp quân sự mới đủ khả năng ăn uống ở quán. Anh ta còn nói thực đơn của quán cũng ít đi, vì phần lớn rau củ đều bị quân đội mua hết. Đồ đạc trong quán cũng đã lâu không được thay mới, vì nhà máy sản xuất đồ gia dụng giờ đây đang sản xuất báng súng trường Mauser."
Vương Trung đột nhiên cảm thấy có hi vọng, bèn gật đầu nói: "Rất tốt, cảm ơn anh bạn đã chia sẻ, Lavkid, cho anh ta một bao thuốc lá."
Lavkid gật đầu với tu sĩ cầu nguyện bên cạnh, một bao thuốc lá sản xuất tại Hợp Chủng Quốc được đưa đến tay viên sĩ quan.
Nhìn thấy thuốc lá được phát, các tù binh đều phấn khởi hẳn lên.
Xem ra Vương Trung đoán đúng rồi, thuốc lá là thứ hiếm có trong trại tù binh. Vương Trung rút ra kết luận này từ những bộ phim về trại tù binh như "Cầu sông Kwai".
Một hạ sĩ khác bước lên bục, bắt đầu kể câu chuyện của mình.
Vasili tiếp tục phiên dịch: "Người này nói rằng cha anh ta là công nhân nhà máy, trước khi Hoàng đế Reinhardt cải cách, nhà máy đã phải hoạt động cầm chừng, gần như không trả nổi lương. Sau khi chiến tranh bùng nổ, nhà máy bị Henschel mua lại, bắt đầu sản xuất đinh vít, lương được trả bình thường.
"Nhưng mỗi tháng, gia đình anh ta mua được ít đồ hơn trước, vì các thương nhân đã cộng gộp số tiền mua công trái chiến tranh vào giá bán hàng hóa!"
Vương Trung thâm nghĩ, may mà mình đã mời học sinh cấp ba đến dự hội nghị này, nếu không làm sao biết được giá cả tăng cao là do công trái chiến tranh.
Đột nhiên, Vương Trung nảy ra một ý, bèn hỏi: “Anh còn biết gì về việc những kẻ cầm quyền kia kiếm tiền từ chiến tranh không?”
Vasili phiên dịch xong, con trai của công nhân suy nghĩ một chút rồi nói: 'Lúc chiếm đóng Carolin, sư đoàn trưởng đã cho người dọn sạch hầm rượu của quý tộc ở nơi đóng quân, vàng bạc châu báu gì cũng bị cướp sạch.”
Vương Trung: "Các anh không được chia một phần nào à?”
Vasili vừa dứt lời, các tù binh đều cười phá lên.
Một trung sĩ ở phía dưới hét lên gì đó.
Vasili nói: “Anh ta nói sao có thể được, đó là của sư đoàn trưởng và lữ đoàn trưởng, ngay cả tiểu đoàn trưởng cũng không được chial"
Vương Trung: "Rất tốt, còn ai có câu chuyện nào về việc kiếm tiền từ chiến tranh không?”
Một người ở phía dưới nói một tràng, Vương Trung không đợi Vasili phiên dịch, chỉ vào người đó nói: "Lên đây nói!" Người nọ cũng không đợi Vasili phiên dịch, trực tiếp bước lên bục, chen lấn với con trai của công nhân vừa rồi, kích động kể lể.
Vasili dịch từng câu từng chữ: "Ở Kazaria, các sĩ quan bắt chúng tôi đi cướp lương thực trong thời gian nghỉ ngơi, dùng súng ép buộc người dân nộp lương thực. Sau đó, số lúa mì này được chuyển về hậu phương. Đến tháng 11, em gái tôi gửi thư nói rằng trong thành phố bắt đầu bán lúa mì và bột mì của Kazaria, nhưng giá rất cao, họ nói là đã cộng thêm chi phí vận chuyển và quân phí!"
Vương Trung: "Tốt! Bọn cầm quyền cướp đi lương thực của người dân Kazaria, nhưng người dân Prosen lại không được ăn! Số lương thực này đều chui vào túi riêng của chúng! Cái gọi là quân phí căn bản không đến tay các anh!"
Vương Trung vừa nói vừa nghĩ, xu hướng này rất tốt, cứ tiếp tục như vậy, hội nghị than thở sẽ thành công!
Tiếp theo, càng nhiều binh lính bước lên bục, kể hết những gì họ biết về việc các sĩ quan và quý tộc kiếm tiền từ chiến tranh.
Những sự thật khủng khiếp này khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu chúng có phải là sự thật hay không.
Tuy nhiên, trước khi xuyên không, Vương Trung đã đọc các tài liệu liên quan và biết rằng quân Đức thực sự rất tham nhũng, có lẽ chỉ khá hơn Quốc Dân Đảng của Tưởng Giới Thạch một chút.
Vì vậy, Vương Trung cảm thấy những điều nghe có vẻ hoang đường này có thể không hoàn toàn là bịa đặt.
Càng ngày càng có nhiều binh lính Prosen bước lên bục, có lẽ vì không có sĩ quan hay quý tộc nào có mặt nên họ càng thêm thoải mái.
Vương Trung thấy thời cơ đã chín muồi, bèn giơ tay lên, ngăn cản những tù binh muốn tiếp tục lên bục, tự mình bước ra giữa bục giảng.
Vương Trung: "Chiến tranh đã kéo dài bao lâu nay, các anh chiếm được nhiều đất đai như vậy, bọn cầm quyền ăn sung mặc sướng, nhưng người dân lại sống khốn khổi Các anh còn chưa bắt đầu tổng động viên, sau khi tổng động viên, tình hình sẽ càng tồi tệ hơn!
"Prosen chắc chắn sẽ tổng động viên, vì để thỏa mãn dục vọng của mình, họ đã gây chiến với nửa thế giới rồi! Người dân Prosen sẽ ngày càng khổ cực, nhưng những kẻ cổ súy thuyết dân tộc thượng đẳng kia sẽ tiếp tục sống trong nhung lụa!
"Hôm nay tôi đến đây để nói với các anh rằng, hợp tác với chúng tôi không phải là đầu hàng, mà là vì tương lai của tổ quốc, lựa chọn con đường đúng đắn!
"Tôi không mong các anh thay đổi suy nghĩ ngay lập tức, tôi chỉ yêu cầu các anh hãy suy nghĩ, rốt cuộc ai là người được hưởng lợi từ cuộc chiến tranh bành trướng này, hãy nghĩ đến cha mẹ, anh chị em của các anh!"
Vương Trung nói xong, gật đầu với Lavkid.
Thay đổi tư tưởng không phải là chuyện ngày một ngày hai, Vương Trung chỉ mới gieo mầm, tiếp theo là quá trình nuôi dưỡng lâu dài.
Sau khi hội nghị kết thúc, Lavkid tìm Vương Trung: "Bắt đầu từ gia đình, quả là một ý tưởng tuyệt vời."
Vương Trung: "Ông hãy nhanh chóng cho người dịch kinh sách của phái thế tục sang tiếng Prosen, cho họ đọc." "Vốn dĩ đã có bản tiếng Prosen, thực tế, trước đây, phái thế tục được truyền bá khá rộng rãi ở Prosen, chỉ là chúng ta lấy danh nghĩa là Giáo hội phương Đông, mà người Prosen thường không theo Giáo hội phương Đông.
"Reinhardt đã trục xuất tất cả những người thuộc Giáo hội phương Đông ở Prosen, nhiều thành viên của phái thế tục đã chạy đến Melainia, sau đó đến đây."
Vương Trung: "Vậy thì để họ đến đây, trước tiên là truyền bá Giáo hội phương Đông, sau đó mới chiêu mộ tình nguyện viên từ các tù binh."
Lavkid gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi sắp xếp."
Vương Trung rất hài lòng, nhưng đột nhiên Vương Trung nhận ra, sao mình lại giống như một lãnh đạo ra lệnh cho Hồng y giáo chủ vậy? Mình là thằng nào chứ?
Vương Trung quyết định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
(Hết chương) Chương 151: Tình hình tháng 3 năm 915
Cuối tháng 2, khi thời tiết ấm lên, tuyết bắt đầu tan, nhưng chỉ có lớp tuyết trên bê mặt tan ra, còn lớp đất sâu bên dưới bị đóng băng vẫn cứng như đá, tạo thành một rào cản ngăn nước tuyết thấm xuống.
Vì vậy, mùa bùn lây bắt đầu.
Ngay cả ở Yekaterinburg - thành phố lớn với đường nhựa trải khắp nơi, cũng có thể nhìn thấy bùn lầy, ra ngoài một chuyến là quần áo lấm lem bùn đất.
Trong điều kiện tồi tệ này, xe tăng cũng phải chật vật lắm mới đi được, còn ô tô thì không thể nào rời khỏi đường nhựa.
Vì vậy, chiến trường hoàn toàn yên ắng, tất cả các hoạt động quân sự quy mô lớn từ Bắc chí Nam đều tạm dừng.
Cả hai bên đều đang tranh thủ thời gian tích trữ đạn dược, bổ sung quân số, chuẩn bị cho một trận chiến lớn vào mùa hè.
Ngày 6 tháng 3, Trung tá John Wick đột ngột đến thăm Học viện Quân sự Suvorov tìm gặp Vương Trung - người đang chuẩn bị đi dạy học - tại văn phòng hiệu trưởng.
Vừa gặp mặt, John Wick đã hỏi: "Anh đã nghe tin gì chưa?”
Vương Trung ngạc nhiên hỏi lại: "Nghe tin gì cơ?”
"Cơ quan tình báo của Liên hiệp Liên Hiệp Vương Quốc vừa chuyển thông tin cho Bộ Tổng tư lệnh của các anh."
Vương Trung: "Ho vừa mới chuyển thông tin, làm sao tôi biết được?"
"Vậy thì,' John Wick ngồi xuống trước mặt Vương Trung, cười nói,'ÐĐể tôi cho anh biết. Quân Prosen chuẩn bị phát động tấn công ở mặt trận phía Nam, giai đoạn đầu tiên là chọc thủng tuyến phòng thủ từ pháo đài ven biển đến Borsk, cơ quan tình báo của Liên hiệp Vương quốc không nắm được thời gian và hướng tấn công chủ yếu cụ thể."
Vương Trung: "Thông tin đó có ích gì? Ai cũng biết quân Prosen sẽ tấn công mặt trận phía Nam."
John Wick: "Xác nhận những phỏng đoán ban đầu cũng rất quan trọng, dựa trên những phỏng đoán đó để bố trí lực lượng, nếu phỏng đoán sai thì sẽ trở thành bài học kinh điển trong sách giáo khoa quân sự."
Vương Trung: "Sẽ không sai đâu, năm ngoái, khi họ tấn công Yekaterinburg là lúc chúng ta yếu nhất, bây giờ muốn tấn công Yekaterinburg, họ sẽ phải đối mặt với một đội quân đã được huấn luyện bài bản và có kinh nghiệm chiến đấu phòng thủ, họ sẽ không thể nào đánh dễ dàng như năm ngoái.
"Còn mặt trận phía Bắc, cho dù họ có chiếm được St. Andrewsburg thì phía Bắc cũng chẳng còn gì để đánh. Phía Bắc toàn rừng và cao nguyên tuyết, cơ sở hạ tâng còn kém hơn, dân cư thưa thớt, họ sẽ tiến thoái lưỡng nan, ngược lại, chúng ta có thể dựa vào cảng biển không đóng băng ở phía Bắc để tiếp tế"
Trước đây, cảng biển không đóng băng chủ yếu phục vụ cho ngành công nghiệp đóng tàu, chỉ riêng thành phố này và các khu công nghiệp lân cận không thể cung cấp đủ cho một tập đoàn quân - phía Bắc chưa có khả năng sản xuất nông nghiệp, không thể nào để quân đội ăn cá muối và gỗ được?
Nhưng tình hình bây giờ đã khác, cảng biển không đóng băng là điểm cuối của tuyến vận tải biển Bắc Băng Dương, hàng hóa viện trợ từ các nước đồng minh được tập kết tại đây, đủ để cung cấp cho một triệu quân chiến đấu.
Vì vậy, cho dù có để mất St. Andrewsburg, Tập đoàn quân St. Andrewsburg chỉ cần đổi tên là có thể tiếp tục chiến đấu, bố trí phòng thủ dọc theo tuyến đường sắt từ cảng biển không đóng băng đến Yekaterinburg, toàn bộ tuyến đường sắt này sẽ được tiếp tế đầy đủ.
Vương Trung phân tích tất cả những điều này, sau đó khẳng định chắc nịch: "Kẻ địch chỉ có thể tấn công mặt trận phía Nam, đây là kế dương đông kích tây, tất cả những tin đồn về việc họ sẽ tấn công mặt trận phía Bắc hoặc trung tâm chỉ là để đánh lạc hướng."
John Wick cười nói: "Nhận định của anh hoàn toàn trùng khớp với nhận định của các tướng lĩnh của chúng tôi, anh nghĩ quân Prosen có thể thành công không?”
Vương Trung: "Tôi không chắc lắm, Công tước Myshkin là một vị tướng tài ba, rất giỏi phòng thủ, tôi không biết liệu ông ấy có thể chặn đứng được cuộc tấn công của địch hay không."
Trên thực tế, Tập đoàn quân do Myshkin chỉ huy đã có hàng trăm nghìn quân, pháo đài ven biển còn có thêm vài chục nghìn lính thủy đánh bộ, với lực lượng hùng hậu như vậy, chỉ cần chỉ huy không mắc sai lầm thì có thể cam chân quân Prosen một thời gian.
Vấn đề là có thể cầm cự được bao lâu.
John Wick chuyển chủ đề: "Tôi nghe nói các anh đã đạt được tiến triển đáng kể trong việc ly gián tù binh Prosen?”
Vương Trung: "Chuyện đó, ông nên hỏi Hồng y giáo chủ Lavkid của Tòa án dị giáo."
"Thôi nào, tôi không phải là phóng viên, tôi đang hỏi anh với tư cách là một sĩ quan quân đội, sau này chúng tôi cũng cần phải chiêu hàng tù binh Prosen."
Vương Trung: "Tinh thần của các tù binh hiện giờ khá tốt, một số tù binh đã đồng ý vào các nhà máy để giúp chúng tôi sản xuất vũ khí. Nhưng việc ly gián tù binh là một công việc lâu dài, không thể nóng vội được."
John Wick: "Tôi cứ tưởng những kẻ tự cho mình là dân tộc thượng đẳng như người Prosen sẽ không thèm hợp tác với dân tộc hạ đẳng."
Vương Trung chỉ cười mà không đáp.
Vì vậy, John Wick đổi chủ đề: "Khi nào thì con anh chào đời? Chính phủ Hợp Chủng Quốc muốn tặng con anh một món quà nhỏ."
Vương Trung: "Ông nên hỏi bác sĩ sản khoa."
John Wick: "Tất nhiên rồi, cơ quan tình báo của chúng tôi đã hỏi bác sĩ sản khoa, nhưng tôi nghĩ với tình bạn của chúng ta, hỏi thẳng anh có lẽ tôi sẽ nhận được câu trả lời."
Vương Trung: "Sm nhất là vào tháng 8."
"Belinsky sẽ làm lễ rửa tội cho con anh? Hay là làm cha đỡ đầu?" John Wick tiếp tục hỏi.
Vương Trung: "Ông ấy sẽ làm lễ rửa tội. Còn cha đỡ đầu thì chưa quyết định."
Thực tế, trong những ngày qua, rất nhiều người đã đến hỏi về việc ai sẽ là cha đỡ đầu của đứa trẻ, bởi vì điều này có thể ảnh hưởng đến cấu trúc quyền lực của đế quốc Ant sau này.
Vương Trung cực kỳ phản cảm với việc chưa đánh thắng đã tính đến chuyện chia chác lợi ích, vì vậy, ngay cả khi John Wick là bạn của một quốc gia khác, Vương Trung cũng không khách khí thể hiện sự khó chịu. John Wick vội vàng nói: "Thật ra, không phải tôi muốn hỏi mà là ngài đại sứ rất quan tâm đến chuyện này, đã nhờ tôi hỏi thăm."
Đổ hết trách nhiệm cho ngài đại sứ!
Vương Trung: "Hiện tại vẫn chưa quyết định ai sẽ là cha đỡ đầu của đứa trẻ, vì có rất nhiều người muốn nhận vai trò này. Khi nào quyết định, tôi nhất định sẽ thông báo cho ngài đại sứ."
John Wick có vẻ hài lòng với câu trả lời này, ông ta tiếp tục hỏi: "Tôi có thể xem qua cuộc thử nghiệm xe diệt tăng "Xoáy nước" được không?”
xe diệt tăng "Xoáy nước" đã được cải tiến đến nguyên mẫu thế hệ thứ ba, khắc phục một số vấn đề của nguyên mẫu thế hệ thứ hai, nâng cao độ tin cậy và điều chỉnh lại cấu trúc của tấm chắn pháo.
Hiện tại, ở khoảng cách trên 1000 mét, ngay cả khi bị pháo 88mm bắn trúng,'Xoáy nước" vẫn có khả năng bảo vệ tính mạng của kíp lái.
Đúng vậy, là khả năng bảo vệ tính mạng của kíp lái, chứ không phải khả năng sống sót của xe bọc thép.
Ở khoảng cách này, nếu bị pháo 88mm bắn trúng, pháo sẽ bị hỏng, xe tăng mất khả năng chiến đấu, trong trường hợp đó, việc bảo vệ được tính mạng của pháo thủ đã là tốt lắm rồi.
Mặt khác, ở khoảng cách 1000 mét, pháo chống tăng PaK 40 của Prosen cũng có khả năng phá hủy các bộ phận của "Xoáy nước", khiến nó mất khả năng chiến đấu.
Tuy nhiên, ở khoảng cách 1000 mét, PaK 40 vê cơ bản không thể đe dọa đến tính mạng của kíp lái, kíp lái chắc chắn sẽ sống sót.
Hiện tại, những người đã xem qua cuộc thử nghiệm "Xoáy nước" đều đánh giá rất cao loại xe diệt tăng này.
Vấn đề duy nhất là khả năng sản xuất, rất khó để sản xuất loại xe tăng này.
Rõ ràng là đã loại bỏ tháp pháo - bộ phận chiếm nhiều thời gian sản xuất nhất - nhưng thời gian sản xuất lại tăng lên, phá vỡ quy luật xe tăng tấn công rẻ hơn xe tăng chiến đấu.
Chủ yếu là vì loại xe tăng này có quá nhiều bộ phận được chế tạo tinh xảo.
Vương Trung cũng muốn tạo ra một phiên bản đơn giản hơn để sản xuất hàng loạt cho quân đội sử dụng, nhưng đã bị Thượng tướng Sergey gạt phăng: "Cậu muốn lấy phiên bản đơn giản hơn để tranh giành nòng pháo 100mm với tôi sao?"
Sản lượng nòng pháo 100mm chỉ có hạn, hiện tại, nguyên mẫu đang sử dụng nòng pháo dự trữ cho pháo phụ của tàu khu trục và tàu tuần dương chiến đấu của hải quân, nhưng sau khi sản xuất hàng loạt, số nòng pháo này có thể sẽ hết trong vòng một tuần, sau đó, sản lượng sẽ bị hạn chế bởi sản lượng nòng pháo.
Quả thực là không cần thiết phải tạo ra một phiên bản đơn giản hơn để tranh giành nòng pháo.
Tóm lại,"Xoáy nước" đã trở thành vũ khí quý hiếm chỉ dành cho các đơn vị tinh nhuệ, giống như xe tăng Tiger mà nó nhắm đến.
Xe tăng Tiger của Trái Đất deu được phân phối cho các lữ đoàn xe tăng hạng nặng, sau đó khi lữ đoàn cứu hỏa chạy khắp nơi trên chiến tuyến, đến đâu cũng để lại tỷ lệ thắng-thua đáng kinh ngạc.
Đương nhiên Vương Trung không định biên chế "Xoáy Nước" thành tiểu đoàn diệt tăng độc lập, càng không có ý định để chúng chạy khắp nơi như lữ đoàn cứu hỏa, nó hẳn là chỉ được trang bị cho Quân đoàn Co động số 1 dưới trướng Vương Trung vừa mới được thành lập.
Điều này khiến mọi người càng thêm hứng thú với loại vũ khí này, bởi vì theo người khác thấy, đây chính là trang bị đặc biệt mà Rokossovsky dùng chức quyền của mình làm cho đơn vị chủ lực, ai cũng muốn xem cho rõ.
Đối mặt với yêu cầu của .John Wick, Vương Trung sảng khoái đồng ý: "Không thành vấn đề, tôi sẽ bảo Vasili sắp xếp cho mọi người đến tham quan."
"Vô cùng cảm ơn." John Wick đứng lên, sau đó lấy một túi văn kiện từ trong cặp tài liệu ra, đặt lên bàn Vương Trung.
Vương Trung nghi hoặc mở dây thừng ở miệng túi ra, lấy chồng văn kiện bên trong ra.
Trên bìa tài liệu có ký hiệu chữ thập sắt của Prosen.
Vương Trung: "Ke hoạch tác chiến của quân Prosen?"
John Wick cười khổ nói: "Không, cái đó rất khó lấy được. Đây là tình trạng các đơn vị do Bộ Tư lệnh Prosen tập hợp vào tháng Hai, bao gồm số lượng xe tăng sẵn sàng chiến đấu và các số liệu quan trọng khác."
Vương Trung mở bìa, lật trang bìa và trang tóm tắt, trực tiếp vào nội dung chính.
Vừa mở ra đã thấy bảng số lượng xe tăng sẵn sàng chiến đấu của từng sư đoàn thiết giáp của Prosen, cùng với bảng tình hình bổ sung binh sĩ.
Vương Trung cau mày: "Sao số lượng xe tăng sẵn sàng chiến đấu của Prosen lại ít như vậy? Sư đoàn Thiết giáp số 1 chỉ có 81 chiếc sẵn sàng chiến đấu, 25 chiếc bảo dưỡng, 40 chiếc trả về nhà máy? Sư đoàn Thiết giáp số 2, số 3 ngay cả sửa chữa và trả về nhà máy cộng lại cũng chỉ có hơn 100 chiếc!"
John Wick: "Hình như là Tổng thanh tra binh chủng thiết giáp thất thế, nên Prosen không theo đuổi sư đoàn thiết giáp 400 xe tăng trong mơ của hắn nữa, đã giảm quân số của các lữ đoàn thiết giáp của đa số các sư đoàn xuống còn 2, một số sư đoàn thậm chí chỉ có 1 lữ đoàn thiết giáp."
Vương Trung lật đến trang tiếp theo, líu lưỡi nói: "Số lượng xe tăng giảm bớt, nhưng quân số đi kèm lại không giảm, thậm chí còn tăng thêm 1 tiểu đoàn lính phóng lựu, chẳng lẽ quân địch thấy kết cục cuối cùng của các sư đoàn chỉ có xe tăng của chúng ta, sợ tới mức tăng cường mức độ phối hợp hiệp đồng tác chiến hay sao?"
Dù sao 200 xe tăng bị 1 sư đoàn bộ binh đánh tan quả thật có chút mất mặt, quân Prosen bị dọa sợ cũng là bình thường.
John Wick: "Cũng không phải tất cả đều là giảm bớt số lượng xe tăng, bản báo cáo này không bao gồm Ky sĩ đoàn Asgard, nghe nói quân số của Ky sĩ đoàn vẫn là biên chế của 3 lữ đoàn thiết giáp."
Vương Trung: "Ky sĩ đoàn Asgard không thuộc Bộ Tư lệnh Prosen quản lý sao?"
John Wick gật đầu: "Vâng, họ là trực thuộc Hoàng đế. Nhân tiện bây giờ mọi người đều cho rằng Quân đoàn Cơ động số 1 của ngài cũng như vậy."
Vương Trung: "Tuyệt đối không có chuyện này!"
Lần này đến phiên John Wick cười mà không nói.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận