Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 342: Thái Tử Quyết Tử

Chương 342: Thái Tử Quyết TửChương 342: Thái Tử Quyết Tử
Agasukoy, sở chỉ huy Tập đoàn quân Tây Nam.
Lúc vị tham mưu phụ trách thông tin bước vào, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng: "Điện báo! Kế hoạch rút lui đã được phê chuẩn rồi!"
Các sĩ quan cấp cao trong sở chỉ huy đều sững sờ, Tham mưu trưởng là người đầu tiên phản ứng lại: "Đưa đây tôi xeml"
Vị tham mưu kia lập tức đưa bức điện cho Tham mưu trưởng.
Sau khi đọc lướt qua bức điện, Tham mưu trưởng vui mừng khôn xiết: "Là lệnh rút lui! Hơn nữa Bộ Tổng tư lệnh dự định phát động tấn công ở hướng Shepetovka để yểm trợ chúng ta phá vây. Ngoài ra, còn một mệnh lệnh nữa, Thái tử điện hạ, máy bay đến đón ngài sẽ đến ngay đây." Nụ cười hiện lên trên môi Ivan, nhưng ngay sau đó đã biến mất: "Không được, tình hình hiện tại mà ta bỏ đi, vậy thì sĩ khí sẽ ra sao?"
"Sẽ sụp đổ."
Vị Giám mục của Tập đoàn quân quả quyết nói: "Cuộc phá vây sẽ trở thành cảnh tượng một đám đông hỗn loạn chạy trốn như rắn mất đầu. Đồng bằng Kazaria rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người chạy thoát, nhưng cũng chỉ là chạy thoát mà thôi."
Ivan nghiến răng: "Vậy ta không đi nữa, kế hoạch ban đầu không thay đổi, ta sẽ tự mình dẫn một cánh quân phá vây, hãy để cho toàn quân đều biết điều đó. Ngoài ra, chuẩn bị cho ta một lá cờ hoàng gia, phải thật to, to hơn cả lá cờ đỏ của người bạn Rokossovsky của ta!"
8 tháng 8, 8 giờ 30 phút, Shepetovka, Sư đoàn bộ binh 151.
Vương Trung vốn định ra ngoài, nhưng khi đi ngang qua bàn ăn mà Nelly đang dọn dẹp, hắn bỗng nhiên dừng lại, dùng ngón tay quệt một chút kem chua bỏ vào miệng.
Nelly: "Anh làm gì vậy? Giống như trẻ con thế! Không thể dùng thìa à?"
"Được rồi, được rồi, tôi dùng thìa."
Vương Trung nhận lấy chiếc thìa mà Nelly đưa, múc một thìa kem chua thật to bỏ vào miệng.
Kem chua là một thứ rất kỳ lạ, lần đầu ăn sẽ thấy rất kỳ quặc, cho dù là cho vào súp cũng thấy kỳ quặc. Nhưng chỉ cần ăn một lần, sẽ không nhịn được muốn ăn thêm lần nữa, tâm trạng khi ăn lần thứ hai có lẽ là "Kỳ lạ thật đấy, để tôi thử lại xem nào".
Rồi sau đó là nghiện lúc nào không hay, ăn gì cũng phải có nó mới được.
Đặc biệt là đồ ăn của người Ant, toàn là những món nhiều dầu mỡ, nếu không có kem chua để giải ngấy thì không thể nào ăn nổi.
Cảm giác giống như khi ăn mì chân giò, sau khi gặm xong một miếng chân giò to ngậy, phải ăn kèm với dưa chua để giải ngấy. Cảm giác như mình sắp biến thành kem chua rồi.
Vương Trung ăn xong, trả thìa cho Nelly, dặn dò: "Tàu của Sư đoàn khởi hành lúc 10 giờ 30, nhớ canh giờ đấy, đừng để muộn. Cô là lính cần vụ của tôi đấy."
"Vâng." Nelly vừa nói vừa túm lấy Vương Trung đang định bỏ đi, "Chờ đã, tay anh dính kem chua kìa, đưa đây tôi lau cho!"
Nelly dùng khăn ăn lau sạch sẽ tay cho Vương Trung, sau đó mới chịu buông ra.
Vương Trung: "Cô sắp thành mẹ tôi rồi."
Nelly tức giận nói: "Tôi không có già như vậy đâu!"
Thì ra là phản cảm chuyện đó! Vương Trung xoay người rời khỏi phòng.
Vừa xuống đến nơi, hắn liền nhìn thấy một đám đông mang băng tay lao động đang tràn vào sân của
Trung đội cảnh vệ mới thành lập của Sư đoàn đang ngăn cản họ, Grigory tay cầm súng tiểu liên, cảnh giác đứng canh gác trước tòa nhà mà Vương Trung đang ở. Đám đông
"Chúng tôi muốn gặp vị tướng quân!"
"Đúng vậy, chúng tôi muốn gặp vị tướng quân!"
Vương Trung: "Mọi người tìm tôi có việc gì?"
Đám đông náo động bỗng im bặt, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Vương Trung. "Là vị tướng quân!"
"Không đúng, tướng quân phải cao sáu mét chứ?"
Vậy chẳng phải là giống loài Primarch trong Warhammer 40k sao?
Vương Trung: "Thật ngại quá, để mọi người thất vọng rồi, tôi không cao đến sáu mét đâu. Tôi chỉ là một người bình thường, nhưng tôi đã tiêu diệt được hai tên tướng của Prosenl"
Đám đông lại được một phen xôn xao, mọi người bàn tán xem năm tên tướng còn lại của Prosen đã chết như thế nào.
Vương Trung không chịu nổi nữa, cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ trở thành dũng sĩ vô địch của Thánh Andrew mất, bèn cắt ngang cuộc thảo luận của bọn họ: "Mọi người có việc gì vậy? Chỉ là đến xem tôi trông như thế nào thôi?"
Đám công nhân yên tĩnh lại, cuối cùng ánh mắt đồng loạt nhìn về phía một lão công nhân.
Ông lão tiến lên một bước nói: "Chúng tôi là công nhân của nhà máy dệt Shepetovka, chúng tôi nghe nói cờ của tướng quân bị đánh nát trong trận chiến lần trước nên chúng tôi đã làm một lá mới trong đêm!
"Radilov, mang lên đây!"
Các công nhân tách ra một con đường, một công nhân vô cùng cường tráng khiêng lá cờ đỏ rực đi tới, trước mặt Vương Trung hắn ta vung tay một cái, lá cờ liền được trải ra toàn bộ.
Là lá cờ đỏ của Vương Trung, chỉ có điều tỉnh xảo gấp vạn lần, hơn nữa phần gốc cờ có một hàng chữ mạ vàng: Công nhân dệt Shepetovka tặng. Lão công nhân tiếp tục giới thiệu: "Chúng tôi phải mất một đêm mới điều chế ra được màu đỏ này, đám thanh niên trong xưởng không biết nghe được từ đâu, nói cờ của tướng quân là do máu của các liệt sĩ hi sinh nhuộm đỏ, bọn họ muốn dùng máu của mình, tôi nghĩ không được, máu sẽ bị đen đi, nên đã dùng loại màu đỏ tươi này, thế nào?"
Trong đám người có người hô: "Boluo đặc biệt là thợ nhuộm giỏi nhất của chúng tôi, tướng quân ngài nhận lấy đi"
Vương Trung nhìn lá cờ đỏ, ánh mặt trời xuyên qua tấm vải đỏ chiếu xuống mặt hắn. "Grigory!"
Hắn ta phân phó:
"Nhận lấy cờ, cậu làm người cầm cờ, tôi đi đâu cậu theo đó." Các công nhân hoan hô vang dội.
( Bạo chương vì b BoykaDao đẩy kim phiếu)
Bạn cần đăng nhập để bình luận