Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 541: Tấn Công

Chương 541: Tấn CôngChương 541: Tấn Công
Chương 541: Tấn Công
Xe tăng số 422 dẫn đầu, rong ruổi trên vùng quê được bao phủ bởi tuyết trắng.
Vương Trung lộ nửa người trên tháp pháo, đã sắp bị gió thổi tới trước mặt làm cho đông cứng.
Bọn họ vẫn đang bọc đánh về phía bắc, vừa vặn ngược gió. Lúc này tâm tình Vương Trung, làm cho hắn nhớ tới khi còn bé ông nội hắn rất thích vở kinh kịch hiện đại "Trí thủ Uy Hổ Sơn".
Đoạn mở đầu bằng nhị hoàng dẫn bản (một loại bản nhạc trong kinh kịch), liền phi thường phù hợp tâm tình Vương Trung bây giờ:
Xuyên qua rừng biển, vượt tuyết nguyên, khí thế ngút trời!
Nghĩ đến lời hát, bên tai Vương Trung liền vang lên tiếng đàn dồn dập, sau đó tiếng kèn trumpet vang lên, dùng cái này để tạo nên sự rộng lớn của rừng taiga tuyết phủ, ngay sau đó tiếng trống nhanh vang lên, bắt chước tiếng vó ngựa chạy nhanh. Vương Trung không khỏi nhìn về phía sau, lúc này các ky binh áp dụng phương thức chạy nước kiệu tương đối tiết kiệm sức, đi theo sau đội hình xe tăng, tiếng vó ngựa kia lại cùng với tiếng trống nhanh trong ảo giác của Vương Trung vang lên đáp lại!
Đoạn sau hát như thế nào nhỉ?
Biểu đạt hào khí cùng chí hướng lớn lao đối diện với núi non trùng điệp?
Hay là "Ta hận không thể ra lệnh cho tuyết bay hóa thành nước mùa xuân, nghênh đón xuân sắc đổi thay nhân gian"? Nhưng mà xuân sắc vẫn nên đến muộn một chút thì tốt hơn, vẫn còn trông chờ vào việc nhân lúc mùa đông phát động thế công mùa đông. Câu tiếp theo là gì nhỉ?
Lúc này trong radio bỗng nhiên có người hô: "Số 422, chúng tôi gặp sự cố rồi, sửa xong sẽ đuổi kịp các cậu!" Vương Trung vừa quay đầu lại đã thấy xe tăng số 427 dừng lại, đây cũng là một chiếc T34W, dựa theo cách nói của Aleksander thì dùng động cơ V2K, hộp số và bộ lọc gió cũng là phiên bản cao cấp được thiết kế mới hoàn toàn. Ngay cả T34W cũng gặp sự cố, không biết xe tăng của Sư đoàn 77 có bao nhiêu chiếc gặp sự cố. Vương Trung nhìn thấy một vị liên trưởng ky binh phát hiện xe tăng dừng lại, liền lập tức phái bốn ky binh vây quanh xe tăng cảnh giới.
Hắn yên lòng tiếp tục nhìn về phía trước.
Lúc này câu tiếp theo vừa rồi không nhớ ra được hiện lên trong đầu Vương Trung: Muốn tiêu diệt thổ phỉ, trước tiên phải đóng giả thổ phỉ, giống như con dao nhọn đâm vào Uy Hổ Sơn.
Thề đem Tọa Sơn Điêu, chôn! Vùi! Dưới khe núi! Vương Trung nhớ lại, ông bố từng tham gia chiến tranh chống xâm lược Nhật Bản của hắn khi hát đến đoạn này nhất định phải đập bàn: “chôn" đập một cái: “vùi" đập một cái.
Vương Trung đã hỏi tại sao lại như vậy, bố hắn nói: "Ông nội con cứ hát như vậy đấy, khi hát đến hai chữ 'chôn vùi' thì mắt ông ấy như muốn phun lửa."
Vương Trung hiện tại thử một chút, trong đầu tưởng tượng mình hát đoạn này, hát đến lúc chôn vùi thì đập mạnh lên đỉnh tháp pháo. Có cảm giác rồi, cừu hận dâng trào.
Thề đem Prosen, chôn! Vùi! Dưới khe núi!
Trong nháy mắt đó, Vương Trung nhớ tới bãi đất chất đầy thi thể của những chiến Sĩ trẻ tuổi của Lotek, nhớ tới thảm trạng của tổ lái xe số 422 đời thứ nhất và thứ hai, nhớ tới bà Alekseevna...
Nhớ tới Ivan và lão công tước Rokossovsky.
Hắn đột nhiên cảm thấy chưa thỏa mãn cơn giận, lại tiếp tục một lần nữa trong đầu: Thề đem Prosen, chôn! Vùi! Dưới khe núi!
Sau đó do vỗ quá mạnh nên tay bị đau - ngay cả khi đeo găng tay dày như vậy cũng vẫn đau.
Prosen chắc chắn sẽ diệt vong, chí lớn này có thể lay chuyển núi non, hùng tâm có thể rung chuyển vực sâu, tương lai nhất định sẽ khiến bọn chúng long trời lở đất.
Ý chí chiến đấu của Vương Trung tràn đầy, hiện tại cần tìm một tên khốn Prosen may mắn nào đó để trút cơn thịnh nộ này, hắn nắm lấy tay cầm của súng máy phòng không, kiểm tra súng, xác nhận dầu bôi trơn chống đông hoạt động tốt.
Mẹ kiếp, quân Prosen đâu rồi?
Đột nhiên, Vương Trung thực sự nhìn thấy trong tuyết có ánh sáng, lập tức chuyển góc nhìn, phát hiện là một đống lửa, xung quanh có quân Prosen ẩn nấp.
Bên cạnh đống lửa còn có súng ống đang được hơ lửa. Vương Trung lập tức xoay súng máy bắt đầu bắn, vừa bắn vừa hô: "Xoay tháp pháo sang phải mười độ, nhìn thấy hướng đạn vạch đường của tôi không? Có một đống lửa, bắn đạn nổ mạnh!" Aleksander lập tức nhắc lại: "Đạn nổ mạnh!"
Lính nạp đạn: "Đạn nổ mạnh, rõI"
Aleksander: "Dừng lại!" Belyakov phanh gấp một cái, Aleksander lập tức khai hỏa. Quả không hổ là xe dành cho hoàng gia xem duyệt binh, dù ở khoảng cách xa như vậy, lại còn bắn khi đang phanh gấp, viên đạn pháo vẫn rơi vào phạm vi năm mét quanh đống lửa.
Trong góc nhìn từ trên xuống, ký hiệu của lính Prosen lập tức biến mất một phần ba.
Vương Trung: "Tiếp tục! Vẫn còn địch!"
Lúc này những chiếc xe khác cũng dừng lại khai hỏa, nhưng độ chính xác của những chiếc xe khác kém hơn rất nhiều.
Vương Trung: "Tiếp tục tiến lên, ngoại trừ xe của chúng ta, hỏa lực của những xe khác hơi lệch."
Không đúng, không chỉ là hơi lệch, mà phải dùng lời của người Anh khi xưa để miêu tả súng hỏa mai thì chính là: Ở khoảng cách hơn một trăm mét thì dù cậu có nhắm vào đâu thì xác suất trúng đích cũng chẳng khác gì nhắm vào mặt trăng.
Số 422 lại khởi động, lao về phía trận địa của địch, sau đó Vương Trung nhìn thấy bên cạnh có khẩu pháo 88 ly đang được sưởi ấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận