Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 21: Thương thế chuyển biến xấu

Chương 21: Thương thế chuyển biến xấuChương 21: Thương thế chuyển biến xấu
Chương 21: Thương thế chuyển biến xấu
Nhưng vấn đề đầu tiên Vương Trung phải đối mặt là cơn buồn ngủ ngày càng dữ dội.
Không biết có phải vì ngồi gần Sufang hay không mà đêm hôm khuya khoắt, Vương Trung bắt đầu nóng đến toát mồ hôi, hơi thở phả ra cũng nóng rực.
Cùng lúc thân thể nóng lên, đầu óc hắn cũng trở nên chậm chạp như bị rót chì.
Trong cơn mơ màng, Vương Trung nghĩ hay là mình bị sốt rồi?
Hắn nhớ tới vết thương trên vai.
Vương Trung nhớ mang máng lúc băng bó, có người nói vết thương khá nặng, chắc sẽ sớm sốt.
Ai nói nhỉ?
Đầu óc kém minh mẫn khiến hắn không thể nhớ nổi.
Ý thức Vương Trung dần mơ hồ rồi chìm vào hôn mê.
Khi hắn mở mắt, cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ cho thấy đoàn xe đang đi qua một thị trấn nhỏ.
Giữa lúc mơ màng, Vương Trung nghe thấy tiếng Prosen liền giật mình tỉnh lại, dù đầu óc vẫn còn choáng váng.
Phản ứng đầu tiên của hắn là rút súng nhưng một bàn tay nhỏ nhắn đã giữ chặt lấy: "Đừng lo, hắn ta đang bảo 'Phía trước là vùng địch chiếm đóng, cẩn thận. ”
Vì tình trạng cơ thể quá kém nên Vương Trung phải mất một lúc mới phản ứng kịp, vùng địch chiếm đóng mà tên Prosen kia nói chính là khu vực quân mình kiểm soát.
Vương Trung nhìn đồng hồ nhưng phải mất đến một giây mới xem được giờ: Ba giờ sáng.
Mới có ba giờ sáng mà phía đông đã hửng đông, có lẽ người phía nam như Vương Trung chưa từng thấy trời sáng sớm như vậy.
Hắn nhìn về phía đông một lúc roi mới nhớ ra phải chuyển sang góc nhìn toàn cảnh để quan sát xung quanh.
Chưa kịp làm vậy thì Sufang đã lên tiếng: “Anh bị sốt rồi, vì vết thương à? Bệnh viện dã chiến đi theo sau chúng ta mà không có penicillin cho anh."
"Họ không có cơ hội, toàn bị địch đuổi chạy." Vương Trung đáp.
Khi nói chuyện, hơi thở của hắn phả ra nóng rực.
Không nói thì không sao, vừa nói Vương Trung liền cảm thấy khát nước, đưa tay muốn lấy bình nước thì chỉ thấy sợi dây đeo bị đứt.
Ngay sau đó, một bình nước đã mở nắp được đưa tới trước mặt hắn.
"Uống nhiều một chút. Xin lỗi, tôi... không ngờ anh lại thiếu nước." Sufang nói.
"Cảm ơn." Vương Trung nhận lấy bình, uống một hơi dài. Có lẽ vì sốt đến hồ đồ nên hắn cảm thấy cơ thể mình như miếng bọt biển, nước vừa vào miệng đã bị hút cạn.
Uống một mạch xong, Vương Trung cảm thấy khá hơn, liền chuyển sang góc nhìn toàn cảnh, xác nhận phía trước không có quân địch.
Lúc này, Sufang mới lên tiếng: "Anh nên về tuyến sau chữa trị đi, nhìn anh nhợt nhạt quá." "Cũng phải đợi chúng ta thoát khỏi nguy hiểm trước đã." Vương Trung đáp.
Vừa dứt lời, hắn nhìn thấy trên sườn núi phía trước có bốn chiếc xe tăng đang dừng lại.
Vương Trung theo bản năng hét lớn: "Dừng lại!"
Cú phanh gấp khiến Vương Trung suýt nữa thì nôn, cơ thể vốn đã khó chịu, giờ lại thêm cú xóc này khiến đầu óc hắn quay mòng mòng.
Tin tốt là những chiếc xe tăng trên sườn núi kia không phải quân địch.
Xe tăng của Prosen đều sơn màu xám giống quân Đức ở thế giới trước của Vương Trung, còn những chiếc xe tăng trên kia lại có màu kaki.
Chẳng lẽ thế giới này chưa có khái niệm ngụy trang?
Những chiếc xe tăng màu kaki trông đồ sộ hơn hẳn xe tăng của Prosen, ngoài tháp pháo chính với khẩu pháo ngắn to, phía trước còn có hai tháp pháo nhỏ, nhìn như thể phía trước xe mọc ra thêm hai cái càng.
Vương Trung thấy kiểu dáng này có phần quen mắt.
Xe tăng đa tháp pháo T-28 của Liên Xô?
Vương Trung từng lái thử cỗ máy này trong game War Thunder, điểm đặc trưng là giáp mỏng nhưng to xác, ưu điểm duy nhất là khẩu pháo 45mm có sức xuyên phá và sát thương tốt.
Đặt thứ đó lên sườn núi...
Bỗng nhiên, Vương Trung nhớ ra một chuyện quan trọng hơn: Bọn họ đang ngồi trên xe tải của quân Prosenl
"Tắt đèn, mau tắt đèn! Truyền lệnh cho xe phía sau cũng tắt đèn!" Vương Trung hét lớn.
Bắn nhầm quân mình là chuyện thường xảy ra trên chiến trường, nhất là khi sử dụng trang bị chiến lợi phẩm.
Trong cuốn tự truyện "Những chú hổ trong bùn lầy" của mình, Otto Carius, một chỉ huy xe tăng lão luyện của Đức Quốc Xã, đã kể lại rằng, lính thiết giáp Đức rất thích xe tăng T-34 của Liên Xô nên hễ thu được là sẽ lập tức sử dụng.
Kết quả là dù đã sơn lên xe dấu thập tự to tướng nhưng ông vẫn bị chính đồng đội bắn hạ. Từ đó vê sau, Otto Carius không bao giờ có ý định sử dụng T-34 nữa.
Vương Trung không muốn chết dưới tay quân mình.
Hắn hỏi Sufang: "Trên sườn núi phía trước là xe tăng của quân ta, cô liên lạc được với họ không?”
Sufang nhìn về phía trước với vẻ nghi hoặc, dù mặt trời đã dần lên cao nhưng tâm nhìn vẫn chưa tới 500m, làm gì thấy xe tăng, những ngọn núi phía xa cũng chỉ là một đường viên mờ nhạt.
"Anh sốt đến hồ đồ rồi à?" Sufang hỏi.
"Liên lạc được không?" Giọng Vương Trung có phần gắt gỏng.
Hắn đang ốm, người rất khó chịu nên tâm trạng cũng không được tốt.
Sufang rụt cổ đáp: "Vậy tôi cần thời gian để làm lễ cầu nguyện, còn phải xem xem đối diện có thầy tu nào hay không."
Vương Trung tặc lưỡi, xem ra chỉ còn cách khác. "Xe tăng chắc chắn co radio, chúng ta có radio thu được, thử liên lạc xem sao." Hắn nói.
"Chúng ta không biết tân số của họ, cũng không biết ám hiệu hay mã hiệu gì cả, tình hình này họ sẽ không tin đâu.' Sergei nói.
Vương Trung đưa tay ôm trán, đầu óc hắn đau như búa bổ, nhưng phần lớn là do sốt chứ không phải vì tình huống trước mắt.
Trong trạng thái này, Vương Trung đã đưa ra một quyết định mà bình thường hắn sẽ không bao giờ làm.
"Cắm cờ trắng và cờ của quân ta lên xe, cho mọi người xuống xe hết. Cô cũng xuống xe đi, Sufang. Đợi trời sáng, chúng ta lái xe lên đó. Nếu tiếp xúc được với họ thì bắn pháo sáng."
Sergei tái mặt: "Cái này... nhất định phải là chúng ta đi sao? Người khác không được à? Liên lạc thôi mà?”
Vương Trung lúc này không còn nghe thấy Sergei nói gì nữa, hắn đang sốt, cảm giác như não sắp sôi lên đến nơi.
Sergei đợi mãi không thấy Vương Trung đáp lời, chỉ đành thở dài, giọng nức nở: "Được rồi, được rồi."
"Cái kia, tôi xuống xe kiểu gì đây? Bò qua người hai anh à? Xin lỗi nhưng mà..." Sufang ngập ngừng.
Vương Trung mở cửa xe, định bước xuống thì chân bỗng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã dập mặt.
May thay, có người đã kịp thời đỡ lấy hắn.
Trong cơn choáng váng, Vương Trung nhìn thấy mái tóc bạc quen thuộc.
"Aleksei, anh... trông anh mệt mỏi quá!" Lyudmila vừa đỡ lấy vai Vương Trung vừa lo lắng hỏi.
Phải mất một lúc Vương Trung mới nhớ ra Aleksei là tên của mình, còn Alyosha là tên thân mật. Xem ra cô gái này rất quen thân với hắn.
Vừa nghĩ, Vương Trung buông thỏng người, tựa hẳn vào Lyudmila.
Lyudmila lùi lại một bước mới đứng vững được trước sức nặng của Vương Trung.
Cô nàng do dự một chút rồi hỏi: "Thầy tu Yetsemenko bảo tôi tới hỏi xem tại sao lại dừng xe, có chuyện gì vậy?”
"Phía trước có xe tăng của quân ta, sợ bị bắn nhâm nên tôi cho dừng lại." Vương Trung đáp.
Lyudmila nhìn về phía trước, giọng đầy nghi hoặc: "Phía trước?"
Đúng lúc này, Sufang thò đầu ra khỏi xe với vẻ mặt bối rối, cô nàng bị Vương Trung chặn mất đường xuống.
Thấy vậy, Lyudmila liền kéo Vương Trung lùi lại vài bước.
Sufang bước xuống xe, kéo vạt áo rồi lúng túng nói: 'À, tôi là thầy tu, theo quy định phải ở cạnh chỉ huy tối cao."
"" Lyudmila gật đầu."Cô vất vả rồi."
Lúc này, Yegorov chạy tới báo cáo: "Báo cáo, cờ trắng và cờ hiệu đã cắm xong."
"Được rồi." Vương Trung đáp rồi lưu luyến rời khỏi Lyudmila, định bò về cabin.
Lúc này, tay chân hắn vẫn còn rất yếu, nhất là cánh tay phải bị thương, mềm oặt, đến cầm ống nhòm cũng khó. Rõ ràng là với tình trạng này, Vương Trung không thể tự mình leo lên xe, thấy vậy, hai cô gái vội vàng chạy tới, cùng nhau đẩy hắn lên cabin.
"Anh định làm gì vậy?" Lyudmila lo lắng hỏi.
"Liên lạc với xe tăng, tránh bị bắn nhâm." Vương Trung đáp.
"Hay là để tôi đi... Yegorov đề nghị.
"Không được, đây là việc của tôi. Lính của anh tin tưởng anh, chứ không phải tôi. Tôi ở lại không chỉ huy được họ đâu.' Vương Trung nói.
Thực ra lúc này đầu óc Vương Trung đang rất mụ mị, nếu không hắn sẽ nhận ra rằng phương án hợp lý nhất là cử hai tình nguyện viên đi.
Đáng tiếc, lúc này hắn không đủ tỉnh táo để suy nghĩ thấu đáo, còn những người xung quanh sau một ngày chiến đấu đã quen với việc nghe theo mệnh lệnh của hắn.
"Hay là để tôi đi thay anh?" Sergei rơm rớm nước mắt.
Vương Trung đóng cửa xe, phất tay: "Lái xe!"
Dù vẻ ngoài Sergei luôn tỏ ra nhút nhát, nhưng anh ta vẫn lập tức khởi động xe.
Chiếc xe tải cắm cờ trắng và cờ hiệu Ant lao về phía đông trong ánh bình minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận