Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 245: Không quân chưa bao giờ khiến người ta thất vọng

Chương 245: Không quân chưa bao giờ khiến người ta thất vọngChương 245: Không quân chưa bao giờ khiến người ta thất vọng
Chương 245: Không quân chưa bao giờ khiến người ta thất vọng
Cùng lúc với cuộc tấn công của Tập đoàn quân 40, trên bầu trời thảo nguyên rộng lớn gân sở chỉ huy Tập đoàn quân 10 của Prosen, vô số chiếc dù đang từ từ đáp xuống như những bông bồ công anh.
Dưới mỗi chiếc dù là một thùng xăng được bọc bằng bao cát để giảm xóc, đây là số nhiên liệu mà không quân Prosen tiếp tế cho Tập đoàn quân 10.
Thượng tướng Pock đích thân bước ra khỏi lều, nhìn những "bông bồ công anh" đang từ từ đáp xuống.
"Chết tiệt", ông ta chửi rủa,'Không quân sao lại có thể thả lệch đến vậy? Rất nhiều thùng dầu đã bị gió thổi bay xa đến vài kilomet... Ít nhất cũng phải vài kilometl"
Viên thượng tá không quân phụ trách liên lạc đứng bên cạnh thượng tướng Pock, lúng túng đáp lời: "Hôm nay gió lớn, trước khi thả hàng phi đội đã báo cáo là họ gặp phải rung lắc dữ dội, nên buộc phải bay lên cao hơn một chút."
Thượng tướng Pock liếc nhìn viên thượng tá không quân: "Các người chỉ giỏi mỗi việc bay lên cao hơn. Mặt đất có hỏa lực phòng không thì các người nâng độ cao ném bom, gặp gió rung lắc cũng bay lên cao hơn, nếu gặp máy bay địch chặn đánh thì chắc chắn là sẽ bỏ chạy để giữ mạng!"
Viên thượng tá không quân định mở miệng phản bác, thì một sĩ quan quan sát dưới mặt đất hét lớn: "Hãy nhìn kìal"
Mọi người vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy tám vệt khói trắng bay tới từ phía đông, lao thẳng về phía đội máy bay vận tải Junkers đang thả dù tiếp tế.
Viên thượng tá không quân lộ rõ vẻ lo lắng: "Hỏng rồi, những chiếc "Annie Thép" (biệt danh của máy bay vận tải Junkers) không mang nhiều vũ khí tự vệ, máy bay chiến đấu hộ tống đâu?"
Thượng tướng Pock: "Ngươi hỏi ta? Ngươi, vậy mà lại đi hỏi ta?"
Viên thượng tá không quân vô cùng lúng túng: "À không, tôi chỉ là đang tự nói chuyện một mình thôi. Có lẽ máy bay chiến đấu của chúng ta đang bay ở trên cao, để có thể lao xuống tấn công máy bay địch khi chúng tấn công đội hình vận tải."
Thượng tướng Pock: "Tức là coi máy bay vận tải như mồi nhử?"
"À... Vâng"
Vị thượng tướng lắc đầu: "Không quân chỉ được đến thế thôi."
Lúc này, một chiếc xe jeep chạy tới, viên sĩ quan trên xe nhảy xuống, giơ tay chào theo nghi thức quân đội rôi báo cáo: "Báo cáo thượng tướng, chúng tôi nhận được tin từ không quân, do máy bay địch ngăn cản, họ sẽ thả toàn bộ số hàng tiếp tế còn lại xuống."
Thượng tướng Pock hu lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trời: "ft nhất thì chúng cũng chịu thả hàng xuống."
Sau đó, ông ta thấy một chiếc máy bay vận tải thả một loạt thùng hàng tiếp tế xuống, do khoảng cách thả quá gần nhau, những chiếc dù của các thùng hàng bị rối vào nhau, rơi xuống mặt đất như một đống hỗn độn.
Lúc tiếp đất, đám bụi do số hàng hóa này tạo ra chẳng khác gì một quả bom hạng nặng phát nổ.
Thượng tướng Pock đợi vài giây, thấy không có lửa bùng lên mới thở phào nhẹ nhõm: "May mà không gây cháy.' Viên thượng tá không quân nuốt nước bọt, rõ ràng là ông ta cũng đang lo lắng đến chết đi được.
Ngay sau đó, một chiếc xe jeep khác chạy tới, viên sĩ quan trên xe thậm chí còn chưa kịp xuống xe đã vội vàng báo cáo: "Báo cáo, lúc chúng tôi đến nơi thì số thùng dâu gân như đã chảy hết, thưa thượng tướng, xin hãy gửi công hàm phản đối lên không quân, đó là toàn bộ số nhiên liệu cần thiết cho cuộc tấn công vào ngày mail"
Thượng tướng Pock quay đầu lại nhìn viên sĩ quan không quân phụ trách liên lạc: "Anh đã nghe thấy những gì chúng tôi nói rồi chứ?”
Cả đám sĩ quan cấp cao của Bộ tư lệnh Tập đoàn quân, cùng với hai viên lính lái xe jeep đều nhìn chằm chằm vào viên thượng tá không quân.
Viên thượng tá gật đầu: "Tôi nghe thấy rồi, chúng tôi đều nghe thấy. Tôi sẽ ghi nhớ điều này trong bản báo cáo kinh nghiệm."
Lúc này, trên bầu trời, cuộc không chiến đã bắt đầu, những chiếc tiêm kích của Ant lao vào giữa đội hình máy bay vận tải.
Ngay lập tức, một chiếc máy bay vận tải bị bắn trúng động cơ, kéo theo một vệt lửa dài rời khỏi đội hình rồi đâm xuống mặt đất, cột khói đen tạo thành một vòng cung trên bầu trời, như một chiếc cầu vồng bị nhuộm đen.
Bỗng nhiên, ngọn lửa thiêu đứt cánh của chiếc máy bay, thay vì tiếp tục rơi xuống theo hướng cũ, chiếc máy bay lao thẳng xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, rất nhiều chiếc máy bay vận tải khác cũng tách khỏi đội hình, chao đảo lượn vòng trên không trung.
Lúc này, những chiếc tiêm kích của Prosen cuối cùng cũng xuất hiện, đúng như lời viên thượng tá không quân đã nói, chúng lao xuống từ trên cao, như những con chim ưng lao xuống vồ mồi.
Chỉ trong nháy mắt, trên không trung lại xuất hiện thêm một vài quả cầu lửa lao xuống mặt đất.
Thượng tướng Pock hét lớn: "Nhanh chóng đi thu hồi số hàng hóa đã được thả xuống, nếu để máy bay địch rơi trúng đốt cháy cả thảo nguyên thì sẽ rất phiên phức!"
21 giờ ngày 21 tháng 7, Vương Trung mới nhận được báo cáo chiến tình do Tập đoàn quân 40 gửi về.
Tất nhiên, thông qua việc thường xuyên liên lạc bằng radio, Vương Trung biết chắc chắn là cuộc tấn công đang diễn ra rất thuận lợi.
Nhưng nếu chưa nhận được báo cáo chính thức thì anh cũng không tiện thể hiện ra, chỉ có thể giả vờ sốt ruột đi đi lại lại bên cạnh tổ điện đài.
Sau khi Pavlov đọc xong bức điện, Vương Trung lập tức thôi không giả vờ nữa, nói ra những suy nghĩ đã được anh cân nhắc kỹ lưỡng: "Chúng ta đã đánh tan Sư đoàn bộ binh thứ hai của địch, nếu lúc này để pháo binh tiến lên, chuẩn bị tấn công vào sư đoàn tiếp theo của chúng, e là sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị lực lượng thiết giáp của chúng phản công."
"Ừm, cũng có khả năng đó." Pavlov nói,'Vậy theo cậu..."
Vương Trung: "Chúng ta đẩy xe diệt tăng và pháo chống tăng lên phía trước, cùng với xe tăng của Tập đoàn quân 40 phục kích đối diện."
Vasili vỗ tay: "Vẫn là đánh phòng thủ, để cho địch nhân nhìn xem tường sắt đế quốc lợi hại!" Popov lo lắng hỏi: "Vậy vạn nhất địch nhân không phản kích thì sao? Ví dụ như bọn chúng không kịp hoàn thành chuẩn bị phản kích? Vậy chẳng phải bỏ lỡ cơ hội tiêu diệt một sư đoàn của địch sao?"
Pavlov: "Dựa theo báo cáo của Tập đoàn quân 40, mặc dù bọn họ không gặp phải hỏa lực chống tăng mạnh, nhưng vẫn có số lượng xe tăng kha khá bị trục trặc kỹ thuật trong quá trình xung phong.
"Bọn họ còn đang thống kê số lượng xe tăng còn hoạt động. Tôi đoán chừng không quá lạc quan."
Vương Trung võ tay nói: "Phục kích quân địch, đừng tham lam, trong lúc tấn công đụng phải lực lượng thiết giáp phản kích của Prosen sẽ tổn thất rất lớn, tuy rằng không phục, nhưng về mặt tố chất lính thiết giáp của quân địch vượt xa chúng ta.
"Cho nên không thể giao chiến trực diện với kẻ địch, có thể phục kích thì phải phục kích, có thể đánh lén thì đánh lén."
Pavlov: "Không cần phải thuyết phục, chúng tôi đều biết cậu đánh trận như thế nào. Trận địa phục kích —— cậu muốn đích thân chọn?"
Vương Trung lúc này mới nghĩ đến mình có thể tự mình lựa chọn trận địa phục kích, vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Đương nhiên, tôi vẫn luôn tính toán như vậy, như vậy mới có thể đảm bảo hiệu quả phục kích tốt nhất."
Popov mở miệng nói: "Tôi lại cảm thấy có thể tin tưởng vào năng lực của sĩ quan chỉ huy cấp dưới, chúng ta không thể chỉ dựa vào một mình cậu đánh trận."
Vương Trung theo bản năng muốn phản bác, nhưng lập tức cảm thấy Popov nói đúng, dù sao cũng phải để cho cấp dưới có cơ hội thực hành.
Hắn suy nghĩ một chút nói: "Vậy bổ nhiệm Yegorov thuộc Cận vệ Cơ giới số 1 làm tổng chỉ huy mai phục, Eugene tạm thời làm phó tổng chỉ huy, để cho bọn họ thực hành một chút những gì học được từ tôi."
Pavlov: "Thực ra xét về năng lực, Eugene thích hợp chỉ huy phục kích hơn."
"Nhưng Eugene là Chuẩn tướng, để cho Thiếu tướng Yegorov làm phó cho cậu ta không thích hợp." Popov nói.
Vương Trung: "Cứ theo như tôi vừa nói, Yegorov nếu biết điều, sẽ để cho Eugene phụ trách chỉ huy đào công sự xe tăng. Còn nữa, bảo Tập đoàn quân 40 dừng tiến lên, đừng có xông bừa vào trận địa chống tăng của quân địch, phòng tuyến tiếp theo chưa bị pháo binh cày nát đâu."
Vừa nói xong, trong đầu hắn lại lóe lên một ý nghĩ, vì thế bổ sung thêm một mệnh lệnh: "Để cho trinh sát tiến lên phía trước, tiểu đội mang theo radio bí mật tiếp cận quân địch, còn có xạ thủ bắn tỉa, tất cả đều áp sát lên, tìm cho ra trận địa chống tăng được ngụy trang trên phòng tuyến tiếp theo."
Lúc ra mệnh lệnh này, Vương Trung có cảm giác mình lại đang chơi "Game chiến tranh: Hồng long”, đại bộ đội án ngữ ở khoảng cách tiếp cận tối đa với quân địch, bộ đội trinh sát men theo đường rừng lặng lẽ mò mẫm.
Vương Trung hạ quyết tâm, nếu ngày mai quân địch không tấn công, hắn sẽ tiến hành một cuộc tấn công hạn chế, đánh tan ít nhất một trung đoàn của Prosen.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận