Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 309: Lấy lễ mà đến

Chương 309: Lấy lễ mà đếnChương 309: Lấy lễ mà đến
Chương 309: Lấy lễ mà đến
Tuy rằng thái độ của Mayer đã thay đổi, nhưng hắn vẫn không chịu bắt tay Vương Trung.
Thế là Vương Trung liền nâng tay lên một chút: "Không bắt tay sao? Cho tình bạn mới."
Mayer sững người một chút, sau đó có chút ngại ngùng, bắt tay Vương Trung đồng thời áy náy nói: "Xin lỗi, để ông đợi lâu như vậy."
"Không sao." Vương Trung cười nói,'Quân đội của tôi phải cố thủ ở đây chờ quân tiếp viện, tôi đưa ông một chiếc xe máy, ông hãy đi truy đuổi những tên lính Balath kia, thuyết phục bọn họ chiến đấu vì tương lai của Balath."
Vương Trung nói như vậy là bởi vì hắn có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Mayer đã hiện lên dấu hiệu quân ta, nên có thể yên tâm để Mayer đi chiêu mộ quân đội.
Nếu danh tiếng của Mayer đủ lớn, có thể lôi kéo được rất nhiều người Balath, như vậy quá trình tấn công thủ đô Balath sau này sẽ vô cùng thuận lợi.
Một là có thể thuyết phục quân thủ thành đầu hàng, hai là có thể khiến người dân nhiệt liệt chào đón, dù sao cũng là Vương Trung có lợi.
Nếu danh tiếng của Mayer không đủ lớn, bị người ta giết chết, Vương Trung cũng chẳng thiệt gì.
Amelia lớn tiếng phản đối: "Sao ông có thể tin tưởng hắn như vậy? Hắn là tướng lĩnh có tiếng tăm của quân địch, thả hắn quay về chắc chắn sẽ gây thương vong lớn cho quân ta! Ngay cả Commando cũng suýt nữa bị bọn họ đánh bại!"
Hai tên Commando đều nghe thấy câu này, gã lực lưỡng đeo cung tên nhíu mày, còn tên thư sinh thì dùng tiếng Ant nặng trịch nói: "Chúng tôi không hề bị đánh bại, còn lâu mới bị đánh bại. Người Balath không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ biết xông lên một cách mù quáng, không gây ra chút uy hiếp nào. Chúng tôi chỉ là sắp hết đạn."
Amelia nhìn ve phía Commando: "Bị đánh bại chính là bị đánh bại, cây câu đã mất, các người thương vong thảm trọng. Không, tướng quân Rokossovsky, tôi phản đối việc thả tên Balath nguy hiểm này về!"
Vương Trung: "Tiểu thư Amelia, cô đã nghe qua điển tích của Ciris chưa? Ciris thời cổ đại có một vị thừa tướng vĩ đại, vì muốn đảm bảo hòa bình cho biên giới, đã nhiều lần bắt sống thủ lĩnh đức cao vọng trọng nhất của bộ lạc ở biên giới phía Nam, sau đó lại thả ông ta đi, mục đích là để có được lòng trung thành của ông ta."
Amelia nhíu mày: “Có câu chuyện này sao?"
"Có đấy, câu chuyện này thể hiện sự thông thái của người Ciris, là điêu mà Liên Hiệp Vương Quốc với lịch sử non trẻ mới hơn một ngàn năm cần phải học hỏi." Vương Trung quay sang Mayer Abdullah,'Tôi muốn nói với ông điều tương tự như vị thừa tướng kia. Mayer Abdullah, ông phục chưa? Nếu chưa phục, ông có thể lợi dụng danh tiếng của mình để tập hợp người Balath chống lại chúng tôi, tôi sẽ lại bắt ông làm tù binh, và hỏi ông câu hỏi y hệt."
Mayer Abdullah nhíu mày: "Điều này... Tôi chỉ có một thắc mắc, nếu tôi chống lại, chẳng phải sẽ khiến quân đội của ông chịu thêm thương vong sao?"
Vương Trung cười ha hả: "Ông xem Commando có bao nhiêu thương vong?"
Tên thư sinh Commando lên tiếng: "Sáu người chết, năm người bị thương." Vương Trung chỉ ngón tay cái vào hắn, nói với Mayer "Ông nghe thấy chưa? Vậy binh sĩ của ông có bao nhiêu thương vong? Các người phải đối mặt..."
Thư sinh: "Chủ yếu là thương vong do súng cối gây ra."
"À, chủ yếu là do súng cối gây ra, các người phải đối mặt chỉ là bộ binh hạng nhẹ, chỉ là bộ binh hạng nhẹ tinh nhuệ hơn một chút thôi, hoàn toàn không có vũ khí hạng nặng, kết quả một sư đoàn các người đánh tới, chỉ gây ra chút thương vong như vậy."
Vương Trung dừng lại một chút, nhìn chằm chằm Mayer nói: "Quân đội của tôi là thiết giáp, các người có thể gây ra bao nhiêu thương vong? Nói không chừng, sau nửa ngày chiến đấu, thương vong chúng tôi phải chịu còn ít hơn số người chết vì uống rượu Vodka trong quân đội của tôi."
Viên thiếu tá chỉ huy lính hải quân phản đối: "Chúng tôi sẽ không để nhiều người chết vì uống rượu như vậy! Cho dù muốn uống, thì trong kho tiếp tế cũng không có nhiều Vodka như vậy!"
Vương Trung: "Cảm ơn thiếu tá đã bổ sung."
"Không cần khách sáo."
Lính hải quân cũng thật hổ báo, một viên thiếu tá cũng dám ngắt lời thượng tướng như thường, tất nhiên cũng có thể là do đám người này biết Vương Trung không câu nệ tiểu tiết.
Mayer lộ vẻ bội phục: "Tuy rằng với tư cách là người Balath, tôi không phục lắm khi nghe ông đánh giá về sức chiến đấu của chúng tôi như vậy, nhưng tôi phải thừa nhận, đúng là như thế. Nhất là khi tôi biết quân đội Liên Hiệp Vương Quốc chỉ có mười người thương vong..."
"Mười một người." Thư sinh Commando sửa lại.
Mayer: "Mười một người. Chúng ta hy sinh nhiều như vậy, lại chỉ có thể tạo thành chút thương vong như vậy, vẫn là bởi vì đối diện không có đạn dược. Không, không thể để tình huống này tiếp tục nữa. Tôi cam đoan với ngài, chỉ cần là bộ đội tôi có thể thuyết phục, tôi nhất định sẽ mang bọn họ tới."
Vương Trung: "Tôi tin anh. Đi đi. Cẩn thận đừng đem mạng đưa đi."
Nói xong Vương Trung chào Mayer.
Mayer càng cảm động, vô cùng trịnh trọng khom lưng cúi đầu với Vương Trung.
Vương Trung không hiểu hắn đang làm gì, chỉ có thể suy đoán đây là một nghi thức chào hỏi long trọng.
Lúc này Grigory quân sĩ trưởng tới nói với Mayer: "Mời đi bên này, tôi đã chuẩn bị sẵn xe máy cho anh rồi, anh biết lái chứ?"
"Đương nhiên." Mayer gật đầu.
Sau đó Grigory đem một thanh súng tiểu liên Sten và bốn hộp đạn giao cho hắn: "Bảo vệ mình cho tốt.
Mayer cảm động đến rơi nước mắt nhận lấy những thứ này, đeo ở trên người, lại chào Grigory, lúc này mới xoay người.
"Này." Grigory gọi hắn lại: "Tôi không tin tưởng anh như tướng quân, cho nên bên trong hộp đạn súng tiểu liên đều là đạn rỗng, thay đổi đi."
Mayer sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả: "Như vậy tốt! Như vậy mới tốt! Có vệ sĩ như anh, sự an toàn của tướng quân hẳn là có thể bảo đảm." Nói xong hắn cũng không đổi hộp đạn, trực tiếp đi về phía xe máy, cưỡi lên đi nhanh như chớp.
Vương Trung rất hài lòng, cảm giác mình lại có một viên mãnh tướng - lợi hại hay không thì không biết, nhưng có thể bớt đánh rất nhiều trận.
Lúc này Vương Trung nghe thấy sau lưng có người từ trên xe tăng nhảy xuống, tức giận đi tới.
Vương Trung vừa quay đầu lại, thấy Amelia lắc lư tấm giáp trước đi tới: "Tôi với tư cách là sĩ quan liên quân, muốn đưa ra nghi vấn đối với quyết sách của anh! Cái này quá không hợp lý!"
Vương Trung: "Vậy để chúng ta xem xem có hợp lý hay không, tôi cảm thấy muộn nhất là tối mai, hắn sẽ mang theo lượng lớn quân Balath tới đầu hàng."
Amelia vẻ mặt hồ nghi nhìn Vương Trung: “Anh muốn đánh cược sao?"
"Được, cược cái gì?"
Amelia nghĩ nghĩ: "Mười Bảng Anh đi."
Vương Trung: "Thành giao.
Ngày 31 tháng 8, vào lúc 11:30 trưa, đầu cầu, phòng làm việc của doanh trưởng doanh bộ, tòa nhà ba tầng sở chỉ huy quân Prosen.
Lúc tiếng đập cửa vang lên, Vương Trung lớn tiếng đáp: "Vào đi!"
Amelia vốn đang ở trước cửa sổ nhìn quân đội bên ngoài không ngừng thông qua cầu lớn, lúc này cũng quay đầu lại.
Người lính truyền tin mở cửa đi vào, chào Vương Trung: "Báo cáo tướng quân, lực lượng tiên phong gặp quân đội Balath đầu hàng, người dẫn đầu chính là Mayer Abdullah mà ngài đã nói."
Vương Trung búng tay một cái, nói với Amelia: "Mười bảng Anh!”
Amelia trợn tròn mắt, nhìn người lính truyền tin: "Thật sao? Không phải là các anh được vị thượng tướng nào đó sắp xếp đấy chứ?"
Người lính thông tin vẻ mặt khinh thường: "Tướng quân của chúng tôi còn cần phải nhờ vả ai sao? Lực lượng tiên phong báo cáo rằng quân đội Balath đang tiến về phía bên phải con đường, rất nhanh sẽ đến cầu lớn, yêu cầu chúng ta tiếp nhận. Mayer Abdullah kia lại đi chiêu hàng các đơn vị khác rồi."
Vương Trung đắc ý cười: "Thế nào? Nếu cô không muốn đưa ngay bây giờ, đợi quân đội Balath đến đầu cầu rồi đưa cũng không muộn. Chúng ta sẽ dựng một trạm tập kết ở đây, đợi Pavlov mang theo sở chỉ huy lên, sẽ tổ chức lại ngay tại chỗ."
Không biết Pavlov có hắt hơi hay không.
Amelia: “Anh thật sự định dùng quân nhân Balath?”
Vương Trung đứng lên, đi đến bên cạnh Amelia, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cô nhìn xem, thi thể ở khắp nơi kìa, bọn họ đối mặt với hỏa lực vượt trội vẫn không ngừng xung phong, bọn họ không thiếu dũng khí, Amelia. Đừng khinh thường họ.
"Tôi là binh sĩ của quốc gia bị Prosen xâm lược, khâm phục lòng dũng cảm này của họ. Năm ngoái tôi đã nhìn thấy binh lính của mình, nhìn thấy vô số người dân Ant bình thường, cũng giống như vậy, lao vào lưới lửa của kẻ địch."
Amelia: "Tôi hiểu anh nói, nhưng anh có thể đừng nói lời này bên tai tôi không?” "Sao vậy, bên tai nên nói những lời đường mật sao?"
Vương Trung vốn định thể hiện một chút tài ăn nói của mình, kết quả nghĩ mấy câu đều quá sến, chỉ có thể thôi.
Lúc này, một chiếc xe Jeep đi đến dưới tâng tòa nhà sở chỉ huy, cái đầu trọc của Pavlov phản chiếu ánh mặt trời, suýt chút nữa làm chói mắt Vương Trung.
Vương Trung rời khỏi cửa sổ, ngồi xuống sau bàn làm việc, lúc này mới phát hiện người lính liên lạc vừa báo cáo vẫn chưa đi.
Vương Trung: “Anh còn có chuyện gì sao?”
Người lính truyền tin nhìn Amelia, trên mặt viết đây hai chữ "đang hóng chuyện”.
Vương Trung: "Không có việc gì thì mau đi đi, gặp tham mưu trưởng Pavlov thì nói tôi đang ở văn phòng tâng ba chờ ông ấy."
"Vâng."
Người lính truyền tin chạy mất dạng.
Ngay sau đó bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề của Pavlov - gã này khiến Vương Trung có ảo giác sàn nhà đang rung chuyển.
Vài giây sau, Pavlov mở cửa, nhìn qua nhìn lại Amelia và Vương Trung: "Là tôi ảo giác sao? Sao có cảm giác hai người vừa mới tách ra vậy?”
Vương Trung: "Là ảo giác của ông đấy."
Pavlov nhún vai: "Kỳ thực cậu không cần phải để ý, chiến trường là nơi rất dễ kích thích dục vọng, lời khuyên của tôi là lúc này đừng nên kìm nén."
Vương Trung: "Ông nghĩ nhiều rồi, không có chuyện gì đâu. Chỉ có cầm thú mới không quản được bản năng của mình, tôi là người văn minh."
Pavlov gật đầu, đổi đề tài: "Lúc tôi lên nghe nói, cậu phát triển một đồng chí Balath?"
Vương Trung: “Đúng vậy.'
"Chúa ơi, Popov lại phải than thở công việc của mình bị cậu cướp mất rồi."
"Chờ Popov đến, để cho ông ấy bận rộn, có một trung đoàn Balath đang tiến về phía này, chuẩn bị đầu hàng. Tôi hy vọng Popov có thể chuyển hóa bọn họ thành lực lượng trung thành."
Pavlov: "Thật sự cần Popov sao? Tự cậu đi là được rồi."
"Tôi còn phải lo chuyện quân sự, hơn nữa Popov cả ngày không có việc gì làm, phải tìm chút việc cho ông ấy làm chứ."
Vương Trung nói chắc nịch.
Amelia: "Sao tôi lại cảm thấy trong cả sở chỉ huy này anh là người rảnh rỗi nhất?"
"Đó là ảo giác của cô đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận