Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 11: Bảo tồn thực lực là để tiêu diệt kẻ địch tốt hơn

Chương 11: Bảo tồn thực lực là để tiêu diệt kẻ địch tốt hơnChương 11: Bảo tồn thực lực là để tiêu diệt kẻ địch tốt hơn
Chương 11: Bảo tôn thực lực là để tiêu diệt kẻ địch tốt hơn
Sergey thượng úy dừng xe trước tòa nhà, Vương Trung nhanh chóng bước xuống, đi được hai bước thì nhớ ra một chuyện quan trọng, quay người lại nói với Sergey đang đi theo sau: "Đưa quần cho tôi."
Sergey như lâm đại địch: "Không được! Nếu vậy sau này tôi còn mặt mũi nào mà nói chuyện với con gái nhà người ta nữa!"
Vương Trung nghiêm mặt: "Đây là mệnh lệnh! Sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của quân đội, nếu sĩ khí sụp đổ thì chúng ta chỉ có nước vào trại tập trung gặp mặt nhau thôi."
Vương Trung cảm thấy việc vào trại tập trung gặp mặt cũng không có gì là xấu, nhưng tình huống hiện tại không cho phép cậu nói ra câu "Hay là chúng ta đầu hàng đi".
Cậu chỉ có thể cố gắng giấy giụa một chút.
Sergey vẫn cứng miệng: "Tôi cảm thấy việc chúng ta thay quần trước mặt mọi người như vậy cũng sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí."
Vương Trung nhìn xung quanh: "Không ai chú ý đến chúng ta đâu, bây giờ bọn họ đang lo lắng cho kẻ địch kìa, nhanh lên, chỉ mất vài giây thôi!"
"Anh thì thay xong rồi! Còn tôi thì tiêu đời rồi!" Sergey vừa lau bàu vừa cởi quần, Vương Trung cũng cởi thắt lưng, cởi chiếc quần đang mặc 'di vật" của Aleksei ra.
Bên trong quần quân đội là quần lót tam giác, xác nhận điều này xong, Vương Trung thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này, một đám sĩ quan từ trong tòa nhà đi ra.
Vị sĩ quan dẫn đầu cũng là trung tá giống như Vương Trung, vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền sững SỜ.
Những sĩ quan tham mưu đi phía sau trung tá càng thêm kinh ngạc, há hốc mồm thành hình chữ O.
Vương Trung cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, mặc quần vào.
Sergey thấp hơn cơ thể hiện tại của Vương Trung một chút, nên hắn đành phải cố gắng kéo thắt lưng lên cao hết mức.
Thay quần áo xong, Vương Trung nghiêm mặt nói: "Các anh vừa cãi nhau cái gì thế? Từ xa đã nghe thấy rồi!"
"Hả?" Vị trung tá bị hỏi nhìn Vương Trung, chớp chớp mắt, dò hỏi: "Aleksei Konstantinovich Rokossovsky Bá tước?”
Vương Trung: "Là tôi, anh không nhận ra giọng của tôi sao? Tôi nhận ra anh đấy, trung tá lvan Panteleyevich Yegoroy, trung đoàn trưởng trung đoàn Amur số 3."
Thật ra Vương Trung có thể nhớ được một chuỗi dài như vậy là bởi vì trên bảng tên có ghi phiên hiệu đơn vị và quân hàm, chức vụ của người chỉ huy.
Cũng nhờ có "bàn tay vàng", Vương Trung biết những người mình gặp phải chính là trung đoàn Amur số 3, kết hợp hai thông tin này lại, tự nhiên có thể suy đoán ra người trước mắt chính là trung tá Yegorov, trung đoàn trưởng trung đoàn Amur số 3.
Trước khi trả lời Vương Trung, Yegorov nhìn thượng úy Sergey đang mặc quần, ánh mắt dừng lại trên vũng nước ướt một giây. Vương Trung tiến lên một bước, chắn tâm mắt của Yegorov: "Trung tá, tuy quân hàm của chúng ta giống nhau, nhưng tôi được Công tước giao phó, chỉ huy toàn bộ đội ngũ, tôi là cấp trên của anh."
Yegorov chưa kịp phản ứng, nhưng viên sĩ quan tham mưu bên cạnh ông ta đã giơ tay chào.
Lúc này Yegorov mới sực tỉnh, nghiêm túc giơ tay chào: "Ngài vốn dĩ là Bá tước, đáng lẽ tôi phải chào ngài mới đúng.'
Vương Trung cũng giơ tay chào lại: "Vừa rồi hai người đang tranh luận chuyện gì vậy?"
Yegorov đáp: "Vừa rồi tham mưu trưởng Pavlov của tôi yêu cầu chúng tôi tấn công thẳng vào sở chỉ huy tập đoàn quân địch trên bản đồ thu được, ông ta cho rằng chúng ta nên xông lên liều chết!"
Vị tham mưu tiến lên một bước: "Không đúng! Ý tôi là chúng ta nên chiến đấu anh dũng đến hơi thở cuối cùng. Đó là sở chỉ huy tập đoàn quân địch, sự chiến đấu anh dũng của chúng ta ít nhiều gì cũng sẽ thay đổi cục diện chiến trường!"
Phản ứng đầu tiên của Vương Trung là không, tuyệt đối không!
Hiện tại cậu còn chưa biết tên đất nước mà mình đang ở, chứ đừng nói đến lòng trung thành.
Chưa để Vương Trung lên tiếng, tham mưu trưởng Pavlov đã nói tiếp: "Nếu trung tá Yegorov nhất quyết bỏ chạy, chỉ có thể kết luận là phản quốc, giao cho Tòa án xử lý!"
Vương Trung khẽ nhíu mày: Hình như vừa rồi mình nghe thấy một từ không nên xuất hiện trong hoàn cảnh này?
Tòa án? Là cách gọi khác của tòa án quân sự sao?
Giọng điệu của Yegorov rõ ràng có phần do dự, cố tỏ ra cứng rắn: "Tòa án! Hừ, bây giờ lũ thẩm phán thường ngày vênh váo tự đắc kia đang ở đâu? Chính bọn chúng đã chạy trốn từ đời nào rồi!"
Vương Trung thầm líu lưỡi, cậu căn bản không biết cái gọi là Tòa án mà hai người này đang thảo luận là cái thể loại gì, chẳng lẽ là hiến binh?
Vì không hiểu rõ tình hình, cậu quyết định im lặng, nghe ngóng thêm đã.
Yegorov lại chuyển chủ đề sang Vương Trung: "Hay là để Bá tước quyết định đi! Chắc chắn ý của Bá tước là rút lui theo đường nhỏ."
Vương Trung giật mình, có đường nhỏ? Có thể rút lui? Vậy thì tốt quá!
Không được, phải bình tĩnh, không thể để lộ sơ hở.
Vương Trung nghiêm nghị nhìn hai viên sĩ quan.
Nên nói gì đây? Rõ ràng Yegorov biết một con đường nhỏ có thể rút lui vê hậu phương, vậy thì nên ủng hộ Yegorov.
Nhưng vị tham mưu trưởng tên Pavlov này lại có vẻ mặt kiên quyết, hiển nhiên đã chuẩn bị xả thân vì nước.
Đúng lúc Vương Trung đang khó xử, cậu chợt nhớ đến bộ phim "Tướng quân Patton" mà mình rất thích: Tướng quân Patton đã có bài phát biểu dài mấy phút trước lá cờ Mỹ.
Mặc dù Vương Trung không nhớ rõ từng câu từng chữ, nhưng vẫn nhớ được ý chính, vì vậy cậu lên tiếng: "Thiếu tá Pavlov, anh rất dũng cảm, lòng dũng cảm của anh rất đáng khâm phục."
Vị tham mưu trưởng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, ra dáng người chiến thắng.
Vương Trung: "Nhưng mà, từ xưa đến nay, chưa có chiến thắng nào là có được từ máu và nước mắt! Muốn giành được chiến thắng, chúng ta không thể chỉ biết đổ máu hy sinh, mà phải khiến kẻ địch đổ máu hy sinhl
"Phải khiến chúng đổ máu nhiều hơn chúng tai"
Vương Trung dừng lại một chút, như thể muốn nhấn mạnh thêm cho lời nói của mình, để người khác có thời gian tiêu hóa.
Nhưng thật ra cậu đã quên mất mình định nói gì tiếp theo, mơ hồ nhớ được một câu là "dùng máu của kẻ thù để rửa bánh xích xe tăng của chúng ta", nhưng trực tiếp dùng câu này thì có vẻ thiếu thuyết phục.
Vì vậy, Vương Trung bắt đầu tự biên tự diễn: "Vừa rồi anh nói chúng ta tấn công sở chỉ huy tập đoàn quân địch có thể sẽ phá vỡ bố trí của chúng, khiến chúng phải trì hoãn tiến công một hai ngày.
"Tôi chỉ có thể nói, anh đã đánh giá quá cao tác dụng của một trung đoàn như chúng ta, cũng đánh giá quá cao tác dụng của một sở chỉ huy tập đoàn quân!
"Trên toàn bộ chiến tuyến, kẻ địch có đến hàng trăm sư đoàn đang hành động, hàng chục tập đoàn quân đang tấn công! Chỉ quấy rối một tập đoàn quân thì có tác dụng gì?
"Không, chẳng có tác dụng gì cả! Bây giờ cách làm hiệu quả nhất chính là đưa những người lính đã trải qua đợt giao tranh đầu tiên này trở về hậu phương, tổ chức lại đội ngũ, chống trả cuộc tấn công của kẻ địch một cách hiệu quả hơn!
"Bảo toàn lực lượng hiện tại, là để sau này tiêu diệt kẻ địch tốt hơn, khiến chúng đổ máu, hy sinh, cho đến khi chúng ta đánh đuổi được chúng về nước, để chúng tự mình nếm mùi vị bảo vệ tổ quốc!"
Được rồi, chính là lúc này, dùng đến câu nói nổi tiếng của Patton thôi!
Vương Trung dừng lại một chút để lấy hơi, sau đó dõng dạc nói: "Và khi đó, điều chúng ta cần làm là dùng giày quân đội nghiền nát xương sọ của chúng, dùng máu của chúng để rửa bánh xích xe tăng của chúng tat"
Thiếu tá Pavlov nhìn chằm chằm Vương Trung vài giây, sau đó mới chịu mở miệng: "Được rồi, ngài đã thuyết phục được tôi. Cho dù tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh ngài thay quần vì tè dâm, thì ngài vẫn thuyết phục được tôi."
Không phải chứ, nhất định phải nhắc lại chuyện te dam kia sao? Tôi không có tè dầm nhé!
Tên nhát gan chết tiệt kia, xem ra chuyện tốt mày gây ra cho tao kìal
Chúa ơi, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải đá đít tên nhát gan đó một trận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận