Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 606: Lợi Ích Kêu Gọi 2

Chương 606: Lợi Ích Kêu Gọi 2Chương 606: Lợi Ích Kêu Gọi 2
Bài diễn thuyết vừa mới bắt đầu, cô bé ngày hôm qua coi Vương Trung là thần tượng, là thánh đồ để sùng bái giờ đây bỗng chốc biến thành nữ chiến binh kiên cường, nàng công chúa mất nước, giọng nói tình cảm mà mạnh mẽ: "Hỡi đồng bào! Ta là Hedwig Jadwiga, ba năm trước, cha ta đã phát thanh tới toàn thể người Melainia từ Wista, mảnh đất cuối cùng chưa bị thất thủ ở thủ đô Varsava, nói rằng Melainia sẽ không diệt vong.
"Giờ đây, ba năm đã trôi qua, Prosen thế như chẻ tre, không ai địch nổi, rất nhiều quốc gia có lịch sử lâu đời đã bị hủy diệt, vó ngựa của Prosen đã giày xéo lên toàn bộ đất đai Uropa (Châu Âu). "Tình hình tàn khốc khiến rất nhiều đồng bào mất đi ý chí phản kháng, liên tục có người buông vũ khí. Thành thật mà nói, ta không trách các ngươi."
Vương Trung dựa vào mép bàn, nghe cô gái diễn thuyết. Vasili: "Cô ấy rõ ràng đã có rất nhiều bài diễn thuyết như vậy, rất thành thạo."
Vương Trung gật đầu.
Đột nhiên, hắn nảy ra một nghỉ vấn, bèn hỏi viên quan ngoại giao của Melainia: "Tại sao cô ấy lại dùng tiếng Ant? Không phải những bài diễn thuyết kiểu này nên dùng tiếng Melainia sao?"
Viên quan ngoại giao trả lời: "Phần lớn các tín đồ thuộc phái thế tục lưu vong sang Ant đều biết tiếng Ant. Hơn nữa, một trong những mục đích của bài diễn thuyết này là để kêu gọi sự đồng cảm của người dân Ant đối với chúng tôi."
Vương Trung "Ồ" lên một tiếng, rồi lại hỏi: "Các người dùng một cô gái như vậy để khích lệ tinh thần kháng chiến, liệu có hiệu quả không? Anh hùng chiến tranh vẫn nên là đàn ông thì hợp lý hơn chứ nhỉ?"
Viên quan ngoại giao: "Ở Ant thì có thể đúng là như vậy, nhưng ở Liên bang, phụ nữ dễ dàng nhận được quyên góp hơn. Trước đây, việc quyên góp của chúng tôi ở Liên bang luôn ì ạch, chỉ có những người Melainia sống ở Liên bang mới hào phóng quyên góp.
"Nhưng sau khi chúng tôi đưa Hedwig Jadwiga ra làm người đại diện, việc quyên góp đã thuận lợi hơn rất nhiều. Khi đó, Liên bang chưa tham chiến, tất cả vũ khí đều dựa vào tiền quyên góp để mua và gửi đến tay quân kháng chiến Melainia." Vương Trung: "Vậy còn bây giờ thì sao?"
Viên quan ngoại giao nhún vai: "Có lẽ vẫn phải dựa vào việc quyên góp của cô Hedwig. Bởi vì Melainia đã thất thủ ba năm rồi, thậm chí đã có người Melainia bắt đầu chấp nhận sự giáo hóa của Prosen. Liên bang giờ đây sẵn sàng ủng hộ phong trào kháng chiến của Carolin hơn." Vương Trung vuốt cằm, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng mới, hắn cầm điện thoại lên, nói với nhân viên trực tổng đài: "Nối máy với đại sứ quán Liên bang. Tổng đài đại sứ quán phải không? Làm ơn chuyển máy tới văn phòng báo chí, tôi muốn gặp phóng viên Mike."
Vài giây sau, giọng nói của Mike vang lên từ ống nghe: "Chào ngài, Trung tướng Rokossovsky, ngài cần gì ạ?" Vương Trung: "Nếu tôi để hôn thê của tôi chụp một bức ảnh quảng cáo quyên góp hay gì đó tương tự, thì ở Liên bang sẽ có lợi ích gì?"
Phóng viên Mike: "Ở Liên bang chúng tôi, chỉ cần có tiền là có thể mua được mọi thứ, ngay cả trong thời chiến cũng vậy. Hôn thê của ngài xinh đẹp như vậy, lại còn là một quân nhân - Liên bang không có nữ quân nhân, càng không có nữ quân nhân lập chiến công, chỉ cần ảnh chụp đẹp, chắc chắn sẽ giúp các ngài nhận được rất nhiều tiền quyên góp.
"Hơn nữa, cô ấy còn có một lợi thế, hiện tại ngài là một anh hùng chiến tranh nổi tiếng ở Liên bang, Liên bang chúng tôi rất thích kiểu anh hùng mỹ nhân."
Vương Trung mừng rỡ: "Tốt, vậy hẹn thời gian chụp ảnh đi."
"Chờ một chút"
Phóng viên Mike nói: “Hiện tại ngài làm việc này không có vấn đề gì chứ? Tình hình cuộc tấn công của quân ta ở mặt trận Bokoste - Shostka thế nào rồi?"
Vương Trung: "Đừng nhắc nữa... Tôi không thể nói với anh về tình hình cụ thể, đó là bí mật quân sự. Dù sao thì cũng giống như tôi dự đoán." Vương Trung vừa suýt nữa thì lỡ miệng, nói cho phóng viên Mike biết rằng cuộc tấn công lần thứ hai đã thất bại, hiện đang tập hợp lực lượng dự bị để chuẩn bị cho cuộc tấn công lần thứ ba.
Phóng viên Mike: "Được rồi, ngài không định làm gì đó để can thiệp sao?"
Vương Trung: "Không phải tôi đang cố gắng bù đắp tổn thất do thất bại sao? Ngày mai có thể chụp ảnh được không?" "Để tôi hỏi đồng nghiệp của tôi đã." Bên kia điện thoại mơ hồ truyền đến cuộc trò chuyện giữa phóng viên Mike và đồng nghiệp của anh ta, một phút sau anh ta nói: "Được rồi, đồng nghiệp của tôi hình như không quan tâm lắm đến chuyện này. Vậy thì hẹn ngày mai, ba giờ chiều được không?"
Vương Trung: "Cứ quyết định vậy đi, ba giờ chiều gặp nhau ở tòa nhà phòng tuyên truyền."
Hắn đặt ống nghe xuống. Lúc này, bài diễn thuyết của Hedwig đã được một nửa: "Tia hy vọng đã xuất hiện, Trung tướng Rokossovsky đã tiêu diệt toàn bộ bảy sư đoàn của địch, chỉ riêng tù binh đã bắt được tới một trăm nghìn người!
"Ông ấy đã chứng minh rằng người Prosen có thể bị đánh bại, rằng họ không phải là người được Chúa chọn, không phải là 'dân tộc thượng đẳng được định sẵn để thống trị thế giới'.
"Tướng quân Rokossovsky cũng đã đích thân hứa với tôi rằng, quê hương chúng ta sẽ được giải phóng..."
Vương Trung nghe thấy vậy thì hơi ngại, nói với Vasili: "Tắt đi."
Vasili vừa tắt radio vừa cười trộm: "Tướng quân, ngài cũng biết ngại à?"
Vương Trung cầm ống nghe lên: "Nói bậy, tôi định gọi điện về nhà, để Lyudmila nghe thấy bên này có một cô gái đang nói chuyện thì không hay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận