Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 23: Quốc tang

Chương 23: Quốc tangChương 23: Quốc tang
Chương 23: Quốc tang
Năm ngày trôi qua trong nháy mắt.
Sáng ngày 18 tháng 8, Vương Trung đứng ở phòng chuẩn bị, nhìn ra khung cảnh long trọng bên ngoài, bỗng nhiên đầu óc trống rỗng, vội vàng lấy bản thảo bài diễn văn ra xem.
Lyudmila thấy thế, nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo lắng, tối qua anh diễn thuyết rất hay, hôm nay nhất định không có vấn đề gì đâu."
Vương Trung: "Ừm, tôi chỉ xem qua chút thôi."
Lyudmila: "Yên tâm, sẽ có nhân viên cam bảng nhắc chữ ở phía trước, đây chính là lý do anh phải học thuộc bản thảo mài! Thả lỏng nào. Vậy chúng ta ra khán đài thôi."
Lyudmila chưa kết hôn với Vương Trung, cho nên vẫn chưa phải là Công tước phu nhân, không thể ở bên cạnh hắn trong trường hợp này, mà phải cùng Nelly ngồi ở khu vực khách mời đặc biệt của hoàng thất.
Vương Trung gật đầu, sau đó nhìn theo hai người đi về phía khán đài.
Lúc này chỉ còn lại vệ sĩ Grigory và nhân viên của buổi lễ đứng chờ ở phòng chuẩn bị cùng hắn.
Khán đài chính của hoàng thất vẫn chưa có ai, Vương Trung nghe loáng thoáng các vị Đại tướng và Nguyên soái đang xì xào bàn tán: "Hôm nay Hoàng đế có xuất hiện không nhỉ?"
"Không xuất hiện thì phiên phức rồi, nghe nói Hoàng Thái Nữ bởi vì Rokossovsky mà thân thiết với giáo hội, kết quả cũng theo phe giáo hội luôn."
"Tình hình hiện tại mà không dựa vào giáo hội thì chắc chắn thua, hoàng thất mà không chống đỡ nổi..."
"Nghĩ theo hướng tích cực đi, sự hy sinh của Hoàng Thái tử ngược lại khiến cho ảnh hưởng của hoàng thất trong dân gian tăng lên, còn giúp tập đoàn quân của Agasukov chống đỡ đến tận bây giờ."
"Giá mà cứu được thêm quân thì tốt, tình hình hiện tại mà có thể cứu được nguyên vẹn một Tập đoàn quân thì có thể tuyên bố chiến thắng rồi."
Vương Trung vốn đang xem bản thảo diễn văn, kết quả bị cuộc trò chuyện của các vị Đại tướng thu hút sự chú ý.
Nghe bọn họ nói chuyện, hắn theo bản năng nhìn sang khán đài của giáo hội như thể cố ý đối chọi với hoàng thất - khán đài đó nằm ở phía bên kia đường, cách con đường lớn nhất Yekaterinburg, đối diện với khán đài của hoàng thất.
Hậu cần của Agasukov hiện tại gân như đã bị cắt đứt hoàn toàn, giữa hai mũi tấn công bọc thép của Prosen chỉ còn chưa đến mười cây số, lý do địch chưa công phá được là vì hai mũi bọc thép kia đã hành quân thần tốc mấy trăm cây số, cần phải dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Hơn nữa, khoảng cách mười cây số nhìn thì có vẻ rộng, nhưng bị pháo binh và không quân phong tỏa, căn bản không có cách nào để quân đội vượt qua.
Thực tế là quân địch đã hoàn thành việc bao vây, chỉ còn chờ xem bao giờ thì ban tuyên truyền của Prosen tuyên bố chiến thắng.
Hiện tại, theo như số liệu thì có khoảng 80 vạn quân trong vòng vây, nhưng phần lớn đều bị tổn thất nặng nề do liên tục chiến đấu ác liệt, trên thực tế số quân còn khả năng chiến đấu chỉ còn khoảng 50 vạn, trong đó có rất nhiều người bị thương.
Tuy Tập đoàn quân Tây Nam đã giải tán bộ tham mưu, tiêu hủy sổ mật mã, nhưng điện đài vẫn đang dùng mã Morse phát tín hiệu, mỗi ngày đều báo cáo tình hình, kiêu ngạo tuyên bố "Tập đoàn quân Tây Nam vẫn đang chiến đấu”.
Nghe nói chính vì bản tin bằng mã Morse này mà ban tuyên truyên của đế quốc Prosen vẫn chưa thể tuyên bố chiến thắng.
Vương Trung cúi đầu nhìn bản thảo diễn văn trong tay.
Ivan, phải chăng ngay từ đầu cậu đã đoán được cái chết của mình sẽ tạo ra hiệu ứng như thế này?
Vương Trung không hiểu rõ vị Hoàng Thái tử này, dù sao hắn quen biết cậu ta cũng mới được một thời gian ngắn. Có lẽ trong quãng đời còn lại, hắn sẽ luôn nhớ về nụ cười của vị Hoàng Thái tử, cố gắng suy đoán xem rốt cuộc cậu ta đã tính toán được đến đâu.
Nếu như Tập đoàn quân Tây Nam kiên trì kháng cự, kéo chân chủ lực của quân địch đến khi mùa mưa đến, như vậy áp lực ở mặt trận chính sẽ giảm xuống.
Như vậy, có khả năng quân địch sẽ được ở nơi đầy đủ lương thực, vượt qua mùa đông khắc nghiệt, không đến mức bị chết rét quá nhiều, khiến cho chiến tranh năm sau càng thêm tàn khốc.
Nhưng trong tình hình hiện tại, có thể thở phào nhẹ nhõm đã là điều may mắn đối với Ant.
Chờ đến khi các nhà máy được dời về phía đông đi vào hoạt động trở lại, chờ cho tân binh được huấn luyện xong, rất có thể quân đội Prosen tinh nhuệ sẽ phải đối mặt với quân đội Ant đông gấp nhiều lần.
Vương Trung đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai đó hắng giọng phía sau.
Là một giọng nam trong trẻo dễ nghe.
Hắn tưởng là nhân viên phụ trách buổi lễ đến bàn bạc chỉ tiết với mình, bèn vừa nói vừa quay người lại: "Tôi đã học thuộc bài diễn văn rồi, bây giờ chỉ ôn lại một chút..."
Vương Trung dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy một bộ quân phục mang phong cách hoàn toàn khác với Ant và Prosen.
Nhưng quân hàm này là một lá sồi, Vương Trung vừa hay biết một quốc gia dùng lá sồi làm quân hàm.
Quốc gia đó dùng lá sồi vàng là Thiếu tá, lá sồi bạc là Trung tá, còn Thượng tá là huy hiệu chim ưng.
Người đàn ông trẻ tuổi này chắc là một Trung tá.
Vương Trung: "Xin hỏi ngài là?"
"John Wick, tùy viên quân sự của Đại sứ quán Hợp chủng quốc, hân hạnh được gặp Tướng quân Rokossovsky." Người đàn ông chào theo kiểu quân đội trước, sau đó mới đưa tay ra.
Vương Trung bắt tay anh ta: "Rất hân hạnh được gặp ngài, không biết ngài tìm tôi có việc gì?"
"Tôi nghe nói ngài từng có những nhận định về cục diện chiến tranh tại buổi thảo luận của các sĩ quan trẻ. Xin thứ lỗi cho sự thẳng thắn của tôi. Ngài có thể nói lại cho tôi nghe một lần nữa được không?" Trung tá John thành khẩn nói: 'Hợp chủng quốc rất quan tâm đến vấn đề này, nó liên quan đến một cuộc đàm phán bí mật đang diễn ra, và một dự luật đang được thảo luận tại Quốc hội."
Vương Trung: "La dự luật Cho vay - Cho thuê phải không?”
Mí mắt Trung tá .John giật giật: "Không ngờ ngài cũng biết..."
Lúc này Vương Trung mới nhận ra mình lỡ lời, về lý thuyết thì ở thời điểm này, hắn không thể nào biết đến dự luật Cho vay - Cho thuê. Thế là hắn bèn đánh trống lảng: "Liên hiệp Anh đã biết chuyện này rồi, mà Liên hiệp Anh biết thì cũng coi như chúng tôi biết."
Trung tá John mỉm cười: "Tốt nhất là Rabverd đừng biết thì hơn."
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Vương Trung nghe thấy cái tên Rabverd, nhưng bên kia địa cầu, cơ quan tình báo Abwehr của Đức Quốc Xã vô cùng nổi tiếng, đặc điểm lớn nhất của cơ quan này là kém cỏi, có cống hiến to lớn cho sự nghiệp phản phát xít của thế giới.
Có lẽ Rabverd là phiên bản ở thế giới song song của Abwehr dù sao phát âm cũng na na nhau.
Vương Trung cười trừ, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi sẽ chặn được quân địch."
Trung tá .John: "Căn cứ của ngài là gì?"
Vương Trung: "Căn cứ vào lãnh thổ rộng lớn của Ant, và Tướng quân mùa Mưa, Tướng quân mùa Đông sắp sửa đến. Không một quốc gia nào có thể chinh phục được đất nước Ant rộng lớn - à, có lẽ người Mông Cổ thì có thể."
Trung tá John cười ha hả: "Ngài thật hài hước, đúng vậy, người Mông Cổ có thể. Vậy còn ngoài thiên thời địa lợi ra thì sao?”
Vương Trung hỏi ngược lại: "Đã có thiên thời địa lợi rồi mà các ngài còn đòi hỏi gì nữa?"
"Ý chí chiến đấu." Trung tá .John đáp.
Vương Trung: "Agasukov vẫn đang chiến đấu, chẳng phải đã đủ để chứng minh rồi sao? Thực tế thì bọn họ đã bị bao vây, mấy chục vạn quân chắc chắn đã hết sạch lương thực, nhưng bọn họ vẫn chiến đấu đến cùng."
Trung tá John nhún vai: "Sự hy sinh của Hoàng Thái tử đã cổ vũ tinh thần chiến đấu cho tập đoàn quân Agasukov sự kháng cự kiên cường của họ cũng khiến cho các nghị sĩ ủng hộ dự luật Cho vay - Cho thuê ở trong nước được cổ vũ rất nhiều. Nhưng thái độ của Hoàng đế lại khiến cho phe phản đối hả hê.
"Hãy nhìn Caroline kìa, binh lính Caroline vẫn còn ý chí chiến đấu, nhưng tầng lớp cao cấp lại lựa chọn đầu hàng. Rõ ràng lãnh thổ còn hơn một nửa chưa bị chiếm đóng, rõ ràng còn hàng triệu quân, cả địa bàn rộng lớn ở Châu Phi, cả lực lượng thiết giáp và không quân, vậy mà tầng lớp cao cấp lại lựa chọn đầu hàng.
Vương Trung: "Theo tôi được biết, Tướng De Gaulle vẫn đang chiến đấu."
"À, đúng vậy, Tướng De Gaulle và lực lượng Caroline tự do của ông ấy vẫn đang chiến đấu, nhưng chính phủ Caroline đã đầu hàng. Nếu Ant đầu hàng, ngài có thể sang Hợp chủng quốc tiếp tục chiến đấu.
Vương Trung: "Tôi sẽ không làm vậy. Người bạn thân nhất của tôi, và cả người cha kính yêu của tôi đã hy sinh trên mảnh đất này, chính sự hy sinh của họ đã giúp tôi đứng ở đây.
"Để bảo toàn lực lượng, tôi đã hai lần - không, ba lần từ bỏ những người tin tưởng mình. Tôi không thể ngừng chiến đấu, nếu không cho dù có chết, xuống địa ngục, tôi cũng sẽ không được họ tha thứ."
Trung tá John vừa định lên tiếng, Vương Trung đã nói tiếp: "Hon nữa, tôi là một người thông minh, rõ ràng đây là một trận chiến mà chúng tôi nhất định sẽ thắng, chỉ cần kiên trì đến cùng, chúng tôi nhất định sẽ giành được thắng lợi, tôi cũng sẽ trở thành một nhà quân sự kiệt xuất như Suvorov, Kutuzov, là một người thông minh, tôi chắc chắn sẽ lựa chọn tiếp tục chiến đấu."
eebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Trung tá John nheo mắt, nhìn Vương Trung chằm chằm, mấy giây sau mới nở nụ cười bội phục: "Khó trách mọi người gọi ngài là Ngôi sao Chiến thắng. Tôi cảm nhận được ý chí kiên định muốn giành chiến thắng của ngài, tôi sẽ chuyển lời đến ngài Tổng thống."
Vương Trung: "Không phải ý chí kiên định, nghe như thể tôi bị bệnh cố chấp vậy, tôi chỉ đang trình bày sự thật với ngài thôi."
Trung tá John chỉ cười, anh ta chào theo kiểu quân đội, so với lúc đầu, lần này rõ ràng là thể hiện sự kính trọng.
Vị Trung tá Hợp chủng quốc xoay người, sải bước rời đi.
Vương Trung hít sâu một hơi, lúc này hắn nghe thấy tiếng xôn xao xung quanh đột nhiên lớn hơn.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía khán đài của hoàng gia.
Vương Trung cũng nhìn theo, kết quả nhìn thấy Hoàng đế tiều tụy được Hoàng Thái Nữ Olga dìu bước ra, chậm rãi tiến đến chiếc ghế sang trọng nhất, ngồi xuống.
Vương Trung bỗng nhiên chú ý thấy, trên khán đài của giáo hội ở phía đối diện, Belinsky cũng chống quyền trượng bước ra.
Hai bên cứ như vậy, cách con đường lớn, cách dòng người đang xếp hàng, nhìn thẳng vào đối phương.
Bài hát "Thánh chiến" vang lên.
Hoàng đế dường như bị bài "Thánh chiến" dọa sợ, ngơ ngác nhìn xung quanh như một con thú nhỏ sợ hãi.
Vương Trung thở dài, tình trạng này của Hoàng đế, thà rằng đừng xuất hiện còn hơn.
"Nhân vật chính" của cả hai bên đều đã xuất hiện, buổi lễ bắt đầu được tiến hành.
Vương Trung không còn tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện khác, chỉ chăm chú quan sát Hoàng đế.
Hắn có cảm giác, Hoàng đế lúc này trông rất giống với một nhân vật trong bộ phim "Downfall", vẻ mệt mỏi xen lẫn điên cuồng, như thể sắp sụp đổ đến nơi.
Buổi lễ tiến hành đến phần Vương Trung đọc diễn văn.
Người dẫn chương trình ra hiệu cho Vương Trung chuẩn bị.
Đúng lúc này, Hoàng đế đứng bật dậy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.
Vốn dĩ trên khán đài đã có sẵn micro, Hoàng đế ra hiệu cho người ta mang micro đến trước mặt mình.
"Con trai ta, lvan Nikolayevich Antonov đã anh dũng hy sinhl"
Hoàng đế bắt đầu, giọng nói mang theo sự điên cuồng: "Chúng ta đã mất đi một người anh hùng! Nhưng điều đó có nghĩa là chúng ta thất bại sao? Không! Đây mới chỉ là bắt đầu!
"Lực lượng quân sự của chúng ta, bây giờ xem ra kém xa người Prosen, chúng ta tuy rằng không ngừng mở rộng quân đội, nhưng quân đội của chúng ta chẳng khác nào lâu đài cát, không chịu nổi một đòn! Chỉ trong vòng hai tuần đầu tiên sau khi chiến tranh bùng nổ, quân địch đã đánh thẳng một mạch 170 cây sốt
"Thế mà lũ tướng lĩnh của ta, vẫn thản nhiên khoác lác! Nói cái gì mà trong vòng một tháng sẽ đánh sang đến Prosen! Kết quả thì sao? "Bọn chúng lại muốn đổ hết trách nhiệm cho sự thất bại của Agasukov lên đầu ta! Không... Ha?"
Olga ghé sát tai Hoàng đế, nói nhỏ vài câu.
Hoàng đế cười ha hả: "Quả nhiên là vậy! Tên Skorobo, là một tên phản bội đê hèn! Là tên bán nước! Hắn lừa gạt ta, lừa gạt toàn thể nhân dân Antl
"Tất cả mọi thứ trước đây, đều là do bọn chúng dựng lên! Đều là giả dối!
"Con trai ta, lvan của ta đã chết, nó hy sinh chính là để cho các ngươi tỉnh ngộ khỏi giấc mộng hão huyền đó! Giờ đây, chiến tranh mới thực sự bắt đầu!
"Lực lượng quân sự của chúng ta đang dần dần khôi phục, đế quốc Prosen từ nay về sau sẽ không còn gì đáng sợ nữa.
"Cha anh các ngươi, đều đã bỏ mạng dưới lưỡi gươm của quân Prosen. Không được phép quên đi nỗi đau và sự phân nộ này! Đây là lời nhắn nhủ mà Ivan đã dùng tính mạng của nó để đổi lấy!
"Giờ đây, chúng ta hãy tập hợp sức mạnh của sự phẫn nộ, tiêu diệt quân Prosen, giành lấy chiến thắng thực sự đầu tiên! Chiến thắng này, chính là sự an ủi lớn nhất dành cho những người đã khuất!
"Hi toàn thể quốc dân, hãy đứng lên! Biến đau thương thành sức mạnh, đứng lên đi, hỡi các người con của Ant! Tổ quốc cần sức mạnh của các ngươi!"
Vương Trung ngạc nhiên, bài diễn văn này nghe quen quen.
Lúc này, người dẫn chương trình nói với Vương Trung: "Bộ phận chỉ huy đã thay đổi chương trình, ngài không cần đọc diễn văn nữa."
Vương Trung nhíu mày, nhìn về phía khán đài chỗ các vị Đại tướng, sau đó phát hiện Tukhachev vừa mới đặt điện thoại xuống.
Ở hàng ghế phía sau, Thượng tướng Tuganev khẽ lắc đầu, nháy mắt với Vương Trung.
Hay lắm, lũ này vì muốn đối đầu với giáo hội mà cắt ngang bài diễn văn của hắn!
Vương Trung nhìn bản thảo diễn văn trong tay.
Nội dung bài diễn văn của hắn phần lớn đều trùng với bài phát biểu của Hoàng đế, đúng là không cần phải nói lại lân nữa.
Nhưng cứ thế này, hắn lại cảm thấy sự tồn tại của người dân bị xem nhẹ - tuy rằng Hoàng đế cũng nhắc đến "cha anh của các ngươi”, nhưng nghe như thể bọn họ chỉ là vật sở hữu của Hoàng Thái tử.
Cứ như vậy, cuộc Thánh chiến này sẽ lại biến thành cuộc chiến giữa hoàng thất với hoàng thất.
Như vậy thì chưa chắc đã thắng được.
Dù sao thì Prosen cũng mạnh một cách khó tin.
Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy như vậy là không phù hợp với mong muốn của lvan.
Vương Trung bỗng nhớ lại cảnh tượng ngày Agasukov xuất quân, lúc ấy Ivan nói với hắn: "Giúp tôi chăm sóc Olga.'
Hắn nhìn về phía Hoàng Thái Nữ.
Sau đó, hắn nhìn về phía khán đài của giáo hội.
Hắn có cảm giác Belinsky đang gật đầu.
Vương Trung lập tức đẩy người dẫn chương trình sang một bên, sải bước lên bục, tiến đến trước micro.
Người cầm bảng nhắc chữ ở phía trước không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn giơ cao tấm bảng có ghi nội dung bài diễn văn.
Vương Trung liếc nhìn tấm bảng, thầm nghĩ tình hình hiện tại mà đọc theo bản thảo thì không ổn.
Phải thay đổi toàn bộ giọng điệu.
Nghĩ vậy, hắn liên hét lớn: "Thưa toàn thể mọi người!"
Giọng nói vang vọng khắp hội trường Quốc tang.
Sau khi đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, Vương Trung giơ cao bản thảo diễn văn,'xoẹt" một tiếng xé toạc nó ra, ném vào trong gió.
Hành động này khiến cho tất cả mọi người đều tò mò.
Vương Trung bắt đầu bài diễn văn ngẫu hứng của mình.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận