Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 136: Ngày cuối cùng của năm đầu tiên chiến tranh
Chương 136: Ngày cuối cùng của năm đầu tiên chiến tranh
Sáng sớm ngày 31 tháng 12, Vương Trung thức dậy, sờ sang bên cạnh, phát hiện hôm nay kỳ lạ là bên cạnh trống không, ga giường đã nguội lạnh, chứng tỏ Lyudmila đã dậy từ lâu.
Vương Trung vén chăn ngồi dậy, thấy Nelly đang thêm củi vào lò sưởi.
Vương Trung: "Lyudmila đâu rồi? Sao không ôm tôi buổi sáng như mọi ngày? Nelly, cô... ôm tôi một cái đi?"
Nelly vỗ ngực, phát ra tiếng "bich bịch": “Anh chắc chứ?"
Vương Trung: "Cứng cũng được, quan trọng là tôi muốn cảm nhận tình yêu thương."
Nelly dùng ánh mắt "yêu thương" nhìn Vương Trung.
Yêu thương kẻ ngốc cũng là một loại yêu thương.
Vương Trung từ bỏ ý định làm nũng, xoay người đứng dậy: "Lấy quần áo cho tôi."
Một lát sau, Vương Trung thay quân áo xong, bước ra khỏi phòng, vừa đi được vài bước, nhìn qua cửa sổ trên hành lang, hắn thấy Lyudmila đang chỉ huy người hầu khiêng một cây thông vào sân.
Vương Trung: "Làm gì mà phải chặt cây vậy?”
Nelly: "Trang trí cây thông Noel đấy."
"Giáng sinh không phải... A." Người Ant không đón Giáng sinh vào ngày 25 tháng 12 mà là ngày 7 tháng 1, vì vậy họ gộp chung Giáng sinh và năm mới, ngày 31 tháng 12 phải trang trí cây thông Noel.
Chẳng trách Lyudmila lại dậy sớm như vậy.
Lúc này, Vương Trung nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong thư phòng, vội vàng chạy tới, thấy quản gia đang cầm ống nghe.
Thấy Vương Trung bước vào, quản gia nói: "Tướng quân Rokossovsky sao, tôi bảo ông ấy chờ một lát."
Nói xong, ông đưa ống nghe cho Vương Trung.
Vương Trung nhận lấy ống nghe: "Tôi là Rokossovsky."
"Tướng quân." Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên,'Tôi là giám đốc trung tâm thử nghiệm vũ khí của Cục quân giới, chúng tôi vừa nhận được hai chiếc... à thì, hai chiếc xe kỳ lạ, nghe nói là do ngài yêu cầu sản xuất gấp, yêu cầu chúng tôi tạm dừng việc thử nghiệm pháo tự hành 76mm."
Pháo tự hành 76mm, chính là SU-76, loại pháo này đã được thông qua trước khi Ủy ban kiểm tra được thành lập, mục đích là để tận dụng khung gầm của xe tăng T-70 đã được sản xuất.
Rốt cuộc thì xe tăng hạng nhẹ đã chứng minh là vô dụng trên chiến trường vào tháng 6, nhưng khung gâm đã được sản xuất, dây chuyên sản xuất cũng đã được lắp đặt, thay đổi dây chuyền sản xuất sẽ rất phiền phức, chi bằng dùng nó để sản xuất pháo tự hành.
Ở Trái Đất, không chỉ Liên Xô áp dụng cách làm này, Đức cũng vậy, xe tăng Panzer III nhanh chóng bị loại bỏ vì lỗi thời, nhưng dây chuyền sản xuất khung gầm của Panzer III không thể sản xuất loại xe tăng khác, vì vậy họ đã sử dụng nó để sản xuất pháo tự hành Sturmgeschutz III.
Có lẽ xe tăng Panzer III đã lỗi thời ngay từ khi Chiến dịch Barbarossa bắt đầu, nhưng pháo tự hành Sturmgeschitz III lại là một loại vũ khí lợi hại, được sử dụng cho đến khi chiến tranh kết thúc. Vương Trung: "Hôm nay các anh định thử nghiệm SU-76 sao?”
"Vâng, chỉ còn hai hạng mục nữa là kết thúc."
"Vậy thì cứ thử nghiệm xong đi. Bảo với đội ngũ thiết kế là họ được nghỉ phép rồi, qua năm mới làm tiếp, không cần phải vội vàng." Vương Trung nói.
"Vâng." Giám đốc trung tâm thử nghiệm đáp,'Cảm ơn tướng quân đã thông cảm."
Vương Trung: "SU-76 rất quan trọng đối với quân đội chúng ta."
SU-76 là một loại pháo tự hành hạng nhẹ, cơ động, đã phát huy tác dụng rất lớn, nó không chỉ đơn giản là sản phẩm của việc tận dụng dây chuyền sản xuất khung gầm xe tăng hạng nhẹ.
Nhược điểm của SU-76 là nó sử dụng khung gầm của xe tăng hạng nhẹ, sau khi lắp pháo 76mm thì không còn đủ trọng lượng để tăng cường giáp.
Ngược lại, pháo tự hành Sturmgeschitz III thậm chí còn có lớp giáp dày hơn cả xe tăng Panzer III.
Mà Vương Trung bây giờ gật đầu phương án vận chuyển xe 100mm này, thật ra cũng là sử dụng ý tưởng của pháo tự hành xung kích số 3 Trái Đất, dùng khung gầm xe tăng chở pháo lớn, sau đó mặt trước có lớp giáp bảo vệ tương đối đáng tin cậy.
Nhưng mà ngay từ đầu pháo tự hành xung kích số 3 Trái Đất thật sự là một khẩu pháo tự hành xung kích, chủ yếu là yểm trợ bộ binh công phá lô cốt, về sau mới được lắp nòng pháo dài hơn để dùng chống tăng.
Vương Trung lược bỏ giai đoạn pháo tự hành xung kích, trực tiếp chế tạo pháo chống tăng.
Chủ nhiệm trung tâm khảo thí: "Vậy chúc ngài năm mới vui vẻ."
Vương Trung: "Cũng chúc mọi người năm mới vui vẻ."
Nói xong hắn cúp điện thoại trước, sau đó phát hiện Mikhail quản gia đang nhìn mình.
Mikhail: "Ngài làm vậy có ổn không ạ? Ngài đã thông báo hôm nay phải tiếp tục công việc, ngài ở đây đón năm mới thật sự ổn sao ạ?"
Vương Trung nghĩ nghĩ, quả thật là địch mạnh ngay trước mắt, mình ở nhà hưởng thụ cuộc sống không ổn lắm.
Đột nhiên, hắn nảy ra một ý tưởng tuyệt vời: Trước khi xuyên không xem chương trình mừng xuân, thường xuyên có màn chúc Tết, các đơn vị quân đội hình như đều là chỉ huy đơn vị xuống tận cơ sở cùng các chiến sĩ đón Tết.
Sao không học hỏi kinh nghiệm tiên tiến nhỉ?
Thế là Vương Trung búng tay một cái, nói với Mikhail: "Báo cho Lyudmila, hôm nay chúng ta đến Kubinka, cùng ăn bữa cơm tất niên với các chiến sĩ - ý tôi là bữa cơm năm mới. Bảo nhà bếp sơ chế nguyên liệu nấu ăn hôm nay trước, sau đó chất lên xe, các đầu bếp cũng lên xe."
Mikhail kinh hãi: "Điều này... Tôi chưa từng nghe nói đến cách làm như vậy!"
Vương Trung: "Vậy thì hôm nay ông được thấy rồi đấy. Tôi gọi điện cho Pavlov trước, kẻo ông ấy luống cuống tay chân."
Hai tiếng sau, Kubinka.
Pavlov nhìn đoàn xe tải tiến vào thao trường, chớp chớp mắt. Vương Trung nhảy xuống xe, hỏi: "Thông báo xuống dưới chưa?"
Pavlov: "Tôi... Nói thật, chưa từng tổ chức hoạt động kiểu này, trước đây đúng là có dạ hội mừng năm mới, nhưng chủ yếu là sĩ quan liên hoan, còn chiến sĩ thì tổ chức lửa trại... chứ chưa từng làm như thế này."
Vương Trung: "Ông nên tập làm quen dần đi, sau này loại hoạt động này sẽ ngày càng nhiều. Trước tiên cho xe chở nguyên liệu nấu ăn đến chỗ đội nấu cơm đi, đầu bếp chính nhà tôi cũng đến rồi, chúng ta...
Pavlov: "Ngài quên chúng ta có một đầu bếp người Pháp sao?" [Có lẽ tác giả quên nên vẫn giữ tên đúng]
Vương Trung võ đùi: "A đúng rồi, gặp ở Loktev. Anh ta... không hy sinh à?"
Pavlov: "Nghe nói lúc Olaci phá vây, anh ta cầm chảo rán phang loạn xạ, đập nát đầu không ít tên Prosen.'
Vương Trung: "Tôi chỉ biết đầu bếp Ý lúc nấu ăn hay nổi khùng đập phá thôi, không ngờ đầu bếp Pháp cũng vậy."
Pavlov: "Vậy thì hôm nay ai là bếp trưởng?"
Vương Trung: "Dọc đường chúng ta cũng đâu có được ăn món Pháp nào, không phải đều là món ăn bình thường của người Ant sao? Kem chua nè, dưa chuột muối chua nè, món hầm chanaki nè..."
Pavlov chỉ nhún vai.
Vương Trung quay đầu lại nói với Nelly đi theo phía sau: "Này, báo cho bếp trưởng nhà chúng ta... Ơ, sao cô lại đội mũ thủy thủ rồi?"
Lúc ở trang viên Rokossovsky, Nelly đã thay mũ thủy thủ bằng mũ đội đầu của hầu gái.
Nelly: "Bây giờ tôi vào doanh trại, vậy thì lại là lính rồi."
Sau đó tiến hóa thành á chủng, hầu gái thú đội mũ quân đội? Tuyệt kỹ là rút súng tiểu liên MP40 từ trong váy ra thi triển tốc biến?
Nelly: "Để tôi đi báo cho bếp trưởng là có một đầu bếp người Pháp đến đảm nhiệm vị trí bếp chính hôm nay. Nhưng mà có khả năng là vị đầu bếp Pháp kia phải so tài thắng bếp trưởng nhà mình mới có quyền cầm chịch."
Đầu bếp người Ant dữ dan vậy sao?
Nelly đã xoay người chạy đi mất.
Pavlov nhìn theo bóng lưng Nelly, nói: "Nếu tôi có con gái thì phải như thế này."
Vương Trung tò mò hỏi: "Ông không có con gái à?"
Pavlov nhún vai: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng toàn là lũ nhóc con trai, phiền chết đi được, nhất là lúc chúng nó lớn đến bảy, tám tuổi, y như con chó kéo xe già nhà tôi lúc còn trai trẻ, thấy thứ gì là tháo tung ra hết, hễ thứ gì trong nhà có thể mở ra là phá bằng sạch.
"Cậu có biết cái cảm giác ngẩng đầu lên muốn xem giờ thì thấy cái đồng hồ bị tháo tung ra đau khổ thế nào không? Hay là lúc muốn nghe radio thì phát hiện linh kiện bán dẫn bên trong bị lũ nhóc rút ra làm hỏng... Ôi Chúa ơi."
Pavlov nói xong lộ ra vẻ mặt đau khổ. Vương Trung: "Bọn họ bây giờ thế nào rồi?"
Pavlov: "Bây giờ á? Cả ngày viết thư đòi tôi xin chữ ký của cậu. Tôi in mấy tờ báo, ký tên cậu vào bên dưới ảnh ở trang nhất."
Vương Trung: "Ông... giả chữ ký của tôi à?"
"Ừ, thế còn hơn là đi làm phiền cậu chứ sao? Dù sao thì chúng nó cũng có biết chữ ký của cậu đâu." Pavlov giang hai tay ra.
Vương Trung: "Lần sau đưa tôi, để tôi ký."
"Không không không, như vậy chữ ký trước đây sẽ bị lộ tẩy mất." Pavlov lắc đầu nguầy nguậy, Thôi thì cứ như vậy đi.'
Vương Trung mỉm cười.
Dù sao cũng vừa mới qua đông chí, màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Nghe nói ở St. Andrewsburg, ban ngày ngắn ngủi đến mức chỉ như một khoảnh khắc.
Lúc này, đóng quân ở Kubinka trên danh nghĩa có ba sư đoàn:
Đầu tiên là Sư đoàn bộ binh cơ giới Cận vệ số 1 "Cờ đỏ' đã được bổ sung quân số, đây là lực lượng chủ lực trong Quân đoàn cơ động mà Vương Trung đang xây dựng.
Tiếp theo là Sư đoàn bộ binh cơ giới số 225 được thành lập làm sư đoàn kiểu mẫu. Sư đoàn này thực ra vẫn chưa đủ quân số, rất nhiều đơn vị kỹ thuật còn khuyết người, xe tăng của lữ đoàn thiết giáp thì đã đủ, nhưng lại thiếu thớt các loại xe khác, tổng cộng chỉ có một chiếc xe thiết giáp kéo tời có thể kéo xe tăng bị hỏng, xe tải của trung đoàn vận tải cũng chỉ có 50 chiếc.
Cuối cùng là Sư đoàn số 1 Quân đội Nhân dân Melainia, sư đoàn này hiện tại chỉ có 1/4 quân số, tin tốt là có rất nhiều lính kỹ thuật, còn tin xấu là đám lính kỹ thuật này lại không có trang bị, xe tăng pháo, pháo chống tăng, pháo tự hành - cái gì cũng thiếu.
Lúc này, ba sư đoàn tập hợp cùng một chỗ, khắp thao trường mùng lên mấy chục đống lửa trại, vây quanh các chiến sĩ ở giữa.
Vương Trung rất nghi hoặc, tại sao đến giờ ăn cơm rồi mà vẫn chưa thấy dọn đồ ăn ra?
Nhưng hắn không dám hỏi, dù sao thân là người Ant mà lại không hiểu tập tục của người Ant thì rất kỳ quái.
Hắn đang vật lộn với cái bụng đói meo thì Lyudmila đi đến, nhét cho hắn mấy miếng bánh quy: "Ăn chút lót dạ đi, bữa tối nay phải đợi đến mười giờ."
Lúc này, các cô gái thuộc đội nấu cơm dùng đòn gánh gánh những chiếc rổ đi ra, bên trong là các loại bánh ngọt, xem ra cũng là để mọi người lót dạ.
Lyudmila nói tiếp: "Phải nghĩ cách cho mọi người giải trí nữa."
Vương Trung: "Vậy chúng ta mở màn trước nhé? Múa flamenco một bài?"
Lyudmila mắng: "Anh nhìn xem ở đây có ban nhạc nào đâu mà múa, ai chơi nhạc cho anh múa? Hơn nữa, bộ đội nhảy múa thì sao có thể nhảy loại nhạc ở vũ hội của quý tộc được?"
Vương Trung lập tức hiểu ra các chiến sĩ nên nhảy loại nhạc gì: Đương nhiên là điệu nhảy hủy diệt đầu gối rồi! Nghĩ vậy, Vương Trung nảy ra ý tưởng, hắn nhớ Yegorov rất biết nhảy điệu này, thế là hắn tiến lên một bước, hét lớn: "Yegorov
Pavlov: "Anh ta đi vào thành phố với Katya bác sĩ rồi, tối nay chắc không về đâu."
Chết tiệt, lúc thế này lại không có Yegorov.
Vương Trung nhìn sang Pavlov: "Ông biết nhảy điệu nhảy gãy chân đó không?"
Pavlov: "Tôi á? Nhìn thân hình của tôi có giống kiểu người biết nhảy điệu đó không? Đầu gối tôi gãy trước cho cậu xem bây giờ."
Vương Trung nhíu mày, đúng lúc này, hắn nhìn thấy phó quan Vasili, thế là lại nảy ra ý tưởng: "Vasili, giao cho anh một nhiệm vụ. Nghĩ cách làm nóng không khí lên nào.”
"Hả?" Vasili giật minh TOi á2"
Vương Trung: "Đương nhiên rồi, anh là nhạc sĩ mà. Hát đi!"
(Hết chương) Chương 137: Váy va bao tải
Vasili trừng mắt, chưa kịp nói gì thì đã có người xung quanh ồn ào: "Vasili, lên hát một bài đi!"
Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc với Vương Trung, tuy hắn chưa từng đi lính, nhưng thời còn đi học, từ cấp 2, cấp 3 cho đến đại học, năm nào cũng phải trải qua huấn luyện quân sự.
Trong lúc huấn luyện quân sự thường có trò tập hát, thường là do huấn luyện viên dẫn dắt mọi người cùng nhau ồn ào, sau đó bắt đầu hát, phương pháp này tuy thầm lặng nhưng lại rất hiệu quả trong việc bồi dưỡng tinh thần đoàn kết và ý thức cạnh tranh.
Lúc này, thấy có người xung phong, Vương Trung lập tức hùa theo: "Vasili, lên hát một bài đi!"
Hắn vừa khích lệ, những người ở gần đó nghe thấy, biết chuyện gì xảy ra bèn lập tức hưởng ứng, cùng nhau ồn ào hướng ve phía Vasili. Lúc đầu tiếng hô hào còn chưa đồng đều, nhưng Vương Trung chủ động dẫn dắt vài lần, lại thêm động tác võ tay, dân dần tiếng hô đã trở nên đều nhịp.
"Vasili, lên hát một bài đi!"
Bốp! Bốp! Bốp!
Các chiến sĩ Melainia không hiểu tiếng Ant, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy trò ồn ào có vẻ thú vị nên cũng bắt chước làm theo.
Đối mặt với tiếng vỗ tay đều đặn cùng tiếng hò reo của tất cả mọi người, Vasili dậm chân một cái: "Được rồi, để tôi hát cho. Philippov, lên đánh trống!"
Philippov ở dưới đài kêu khổ: "Cậu hát thì hát một mình đi, sao lại lôi tôi vào, mất mặt một mình cậu là được rồi!"
Vương Trung: "Làm gì có chuyện mất mặt, đáp lại nhiệt tình của đồng đội, lên biểu diễn một tiết mục thôi mà! Hai người làm nóng không khí lên, lát nữa đến lượt mọi người."
Philippov cầm trống đi lên, Vương Trung còn trêu chọc: "Nhìn kìa, cậu không phải lúc nào cũng mang theo trống đó sao?"
"Tôi cũng đoán được là sẽ thế này, nhưng không ngờ lại biểu diễn trước mặt toàn thể cán bộ, chiến sĩ."
Vương Trung: "Sợ à?”
Philippov cười: "Sao có thể, chẳng lẽ còn đáng sợ hơn hỏa lực của quân Prosen sao?"
Vương Trung cười ha hả, hắn rất tán thành câu nói này của Philippov, hắn cũng cảm thấy sau khi vào sinh ra tử ngoài chiến trường trở về, dường như năng lực biểu đạt trước đám đông của bản thân mạnh hơn trước, bởi vì không còn sợ hãi nữa.
Philippov gõ trống, Vasili bắt đầu cất giọng hát bài "Tanya - Katyusha' kia.
Vương Trung mỉm cười, bài hát này cũng gợi lên rất nhiều hồi ức, hồi đó ở Loktev, mấy nghìn học viên quân sự được bổ sung vào "Lực lượng chiến đấu Rokossovsky" - lúc bấy giờ vẫn chưa phải sư đoàn - cũng hát vang bài hát này.
Khi đó, bài hát này là một ca khúc ca ngợi tình yêu thuần túy, trong lòng Vương Trung nó cũng giống như bài "Cô gái đối diện hãy nhìn sang", nhưng giờ đây, bài hát này đã nhuốm màu chiến tranh, nó vẫn ca ngợi tình yêu, nhưng đồng thời cũng ca ngợi tuổi trẻ của những người lính trong chiến hỏa.
Trước khi xuyên không, Vương Trung rất ngưỡng mộ loại tuổi trẻ này. Đó là tuổi trẻ của ông nội hắn, sau khi tốt nghiệp, ông hát vang "Gánh vác trên vai trách nhiệm hưng vong của đất nước", hòa vào dòng thác cuồn cuộn của phong trào dân tộc tự cứu.
Đó là tuổi trẻ của cha hắn/'Trên lá cờ của Tổ quốc có màu máu của chúng ta nhuộm đỏ'.
Lúc đó Vương Trung cảm thấy rất lãng mạn.
Bây giờ đến lượt hắn, tuy là ở một thế giới khác.
Lúc này, Vasili hát đến đoạn điệp khúc, giọng hát có chút khàn đặc: "Tanya, Katyusha của anh, em có còn nhớ mùa hè rực lửa năm ấy?"
Mùa hè rực lửa, ý chỉ hỏa lực của quân Prosen vô cùng dữ dội.
Thế nhưng, những người thanh niên trong biển lửa vẫn ca ngợi tình yêu.
Vương Trung có thể tưởng tượng ra cảnh tượng một ngày nào đó trong tương lai, học sinh cấp hai sẽ phải viết cảm nhận về bài hát này, chắc chắn là sẽ rất đau khổ.
Không tự mình trải qua thì làm sao hiểu được ý nghĩa của bài hát này đối với những người lính trẻ tuổi.
Nghĩ đến việc học sinh sau này phải viết cảm nhận về bài hát, Vương Trung bắt đầu suy nghĩ, có phải nên trả lời là "Thực ra, những người lính hát không phải là tình yêu, mà là thông qua cách này để thể hiện khát vọng về một cuộc sống hòa bình, hạnh phúc sau khi chiến thắng”?
Vasili vừa dứt lời, có người huýt sáo ba tiếng rất tinh nghịch.
Hơn nữa không chỉ một người huýt sáo, xem ra ai cũng biết đoạn này phải có tiếng huýt sáo.
Đột nhiên, Vương Trung thấy trong đám đông có người nhúc nhích muốn thử sức, thế là hắn chỉ tay vê phía đó, sau đó làm động tác 'lên đi”.
Một chàng trai bước ra khỏi đám đông, trên tay câm một cây balalaika.
Vương Trung vốn tưởng rằng anh ta muốn lên góp vui, không ngờ anh ta vừa gảy đàn vừa hát một bài khác:
"Có một mùa he, trời vừa mới sáng, tôi nhìn sang nhà bên cạnh!"
"Thấy một cô gái mắt đen, đang hái đầy giỏ nho.
"Tôi bỗng đỏ mặt, tim đập rộn ràng, muốn mở lời nói với nàng.
"Hãy đến bên sông, cùng tôi đón ánh bình minh!"
Vương Trung nhíu mày, hắn từng xem "Sông Đông êm đềm, biết rõ "den bên sông" không đơn giản chỉ là cùng nhau đón bình minh, đây là người Nga, rất phóng khoáng, căn bản không cần tiếng cối xay nước che đậy.
Không biết từ lúc nào, Popov đã đứng bên cạnh Vương Trung, nhỏ giọng hỏi: "Thế này có ổn không? Sẽ biến thành đại hội ca nhạc tình yêu mất, hay là hát "Bài ca Chiến tranh Thánh" gì đó?"
Vương Trung: "Không cần, các chiến sĩ sẽ tự mình tham gia cuộc chiến tranh thần thánh, bây giờ cứ để họ tận hưởng những điều không thể tận hưởng trên chiến trường đi. Tình yêu chốn sa trường đặc biệt lãng mạn, ông hiểu không? Giống như việc bạn tìm thấy một đóa hoa nhỏ trên chiến trường đầy xác chết, khung cảnh như địa ngục xung quanh sẽ khiến bông hoa đó trở nên rực rỡ hơn."
Vương Trung vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy những lời này nên được ghi chép lại, đây chính là tư liệu quý giá, sau này phải tìm người chuyên môn ghi lại những câu nói của mình, như vậy sẽ tạo ra rất nhiều câu châm ngôn khiến học sinh sau này phải vò đầu bứt tai khi viết cảm nhận.
Chàng trai vừa đàn balalaika vừa hát bài "Cô gái mắt đen", khi chuyển sang đoạn điệp khúc, ngón tay anh ta bỗng nhiên lướt nhanh hơn, biến tấu đoạn điệp khúc vốn du dương, êm đềm thành giai điệu sôi động như nhạc rock, sau đó có thêm một chàng trai khác bước ra, nhảy điệu nhảy hủy diệt đầu gối theo điệu nhạc.
Vương Trung bỗng lóe lên một ý nghĩ, hắn nhớ trước khi xuyên không từng xem một video nhảy của người Nga, được dàn dựng theo hình thức battle.
Hơn nữa, rất nhiều tiểu thuyết viết ve cuộc sống của quân nhân Nga cũng có cảnh battle nhảy, đây có lẽ là truyên thống của người Nga.
Nghĩ vậy, Vương Trung đợi bài "Cô gái mắt đen" kết thúc, bèn lên tiếng hỏi: "Các cậu là lính sư đoàn nào?"
Chàng trai chơi balalaika rụt cổ lại: "Có thể không phạt tôi đi dọn phân được không?"
Vương Trung: "Không phạt, hôm nay ai không lên biểu diễn thì người đó dọn phân. Cậu là lính sư đoàn nào?”
"Sư đoàn bộ binh cơ giới 225 ạt"
Vương Trung: "Tốt, Sư đoàn bộ binh cơ giới 225 làm tốt lắm, vỗ tay!"
Nói xong hắn ve tay theo nhịp.
Võ tay ba lần, Vương Trung hỏi: "Sư đoàn Cận vệ số 1 có tiết mục nào hay hơn không? Sư đoàn Cận vệ số 1 đâu, lên nào!"
Cảm giác quen thuộc ùa về, chính là cảm giác lúc tập hát trong các buổi huấn luyện quân sự!
Sư đoàn 225 lập tức hò reo, hưởng ứng theo Vương Trung: "Sư đoàn Cận vệ số 1 đâu, lên nào!"
Có người bên Sư đoàn Cận vệ số 1 hét lớn: "Tướng quân, chúng tôi không mang nhạc cụ theo, xin phép cho người về lấy nhạc cụt"
Vương Trung: "Cho phép! Những người khác, không có nhạc cụ thì không biểu diễn được sao? Sư đoàn 225, la ó sư đoàn lão đại của các cậu nào!"
Thế là Sư đoàn 225 ra sức la ó, bình thường trong lúc huấn luyện, các hạ sĩ quan của Sư đoàn Cận vệ số 1 đều chỉ bảo kinh nghiệm chiến đấu cho họ, quan hệ giữa hai sư đoàn cũng không tệ, lúc này càng không ngại ngần trêu chọc.
Đột nhiên, có người đứng dậy, là Dmitri vừa được điều động đến trung đoàn pháo binh, trung đoàn của anh ta hiện tại là một phần của sư đoàn pháo binh mà Vương Trung đang lên kế hoạch thành lập.
"Tuy bây giờ tôi bị điều động khỏi tiểu đoàn pháo binh sư đoàn, nhưng tôi vẫn là lính kỳ cựu của Sư đoàn Cận vệ số 1, để tôi lên trước!"
Nói xong, anh ta như một cơn gió lao đến khoảng trống giữa ba sư đoàn, bắt đầu biểu diễn màn xoay người như con quay, tư thế này đòi hỏi hai chân phải cong, chỉ cần nhìn thôi cũng biết rất khó.
Chàng trai chơi balalaika lập tức phối hợp, Philippov cũng gõ trống theo.
Dmitri càng xoay hăng hơn, anh ta vừa xoay xong thì bên phía Sư đoàn 225 đã có một người bước ra, battle với anh ta.
Hai người battle khoảng ba phút, cho đến khi kết thúc bài nhạc.
Lúc đứng dậy, cả hai đều thở hổn hển, sau đó nắm chặt tay nhau.
Vương Trung: "Tuyệt vời! V6 tay!" Lúc này, mấy người chạy về lấy nhạc cụ đã quay lại, trên tay cầm theo đàn bayan va violin.
Vương Trung: "Sao tôi không biết trong sư đoàn cũ của mình lại có người chơi violin nhỉ? Cậu là học sinh cấp ba à?"
Người chơi violin đáp: "Vâng, có chuyện gì sao ạ?”
"Cậu là lính bộ binh?" Vương Trung lại hỏi.
"Đúng vậy."
Vương Trung: "Cậu không thể làm lính bộ binh được, chúng ta đang thiếu chỉ huy pháo phòng không, cần người tính toán các thông số bắn, phải là học sinh cấp ba, mai cậu đến tiểu đoàn pháo phòng không báo cáo đi.'
"Chuyện này... Bạn học của tôi đều ở sư đoàn bộ binh."
Vương Trung: "Vậy các anh đều đi tiểu đoàn pháo cao xạ."
"Chúng ta muốn đổ máu hy sinh!" Cậu trai cầm bayan lớn tiếng kháng nghị.
Vương Trung: "Các anh cho rằng ở tiểu đoàn pháo cao xạ thì không cần đổ máu hy sinh sao? Hừ, tôi đã biểu hiện cho Yegorov thấy, hắn nhất định sẽ giống như tôi lấy pháo cao xạ tới gần bộ binh xạ kích địch nhân, đến lúc đó các anh sẽ phải hy sinhI
"Hơn nữa bây giờ chúng ta dùng Thần Tiên phòng không khống chế kẻ địch tấn công, nhưng mà tu sĩ cầu nguyện chỉ có bấy nhiêu, chết cũng không có cách nào bổ sung ngay lập tức. Phòng không rất quan trọng đói
"Không đề cập tới cái này nữa, biểu diễn tiết mục của các anh đi! Không thể để cận vệ mất mặt một cơ động, các anh những tân binh vừa mới bổ sung lên này!"
Anh vừa dứt lời, chàng trai cầm đàn violon liền kéo lên giai điệu vui sướng.
Vương Trung: "Vân Tước?"
Không phải bài Vân Tước của Kajiura Yuki, mà là bài violin trứ danh Vân Tước, nếu có bằng hữu thi đậu đàn violon khẳng định biết.
Trước khi xuyên qua, Vương Trung không khéo lại có một người bạn như vậy.
Khúc nhạc này cũng rất dễ nhận ra, bởi vì mở đầu là dùng đàn violon bắt chước tiếng kêu của chim sơn ca, phảng phất như ở trong rừng rậm đột nhiên nghe thấy tiếng chim sơn ca hót vang trên đầu cành.
Sau đó khúc nhạc liền vui vẻ hẳn lên.
Bài hát này vì kéo nhanh, yêu cầu người diễn tấu rất cao, cho nên trở thành bài hát thường gặp trong kỳ thi vĩ cầm, cũng là bài hát chính của cao thủ vĩ cầm.
Ước chừng Ong-Ong-Ong-Rê-Mi-Fa trong khúc piano.
Vương Trung: "Nhưng mà Vân Tước không dùng tới bayan à?"
Bài hát này cân nhạc đệm đàn piano, Vương Trung không tưởng tượng nổi bayan sẽ làm thế nào để thay thế đàn piano.
Sau đó cậu trai cầm bayan nói cho Vương Trung đáp án: Không thay thế, cậu ta trực tiếp bắt đầu khiêu vũ, bayan chính là đạo cụ vũ đạo.
Vương Trung kinh ngạc. Lúc này có mấy cô gái trong đội giặt quân áo nắm tay nhau xuất hiện, các cô mặc váy, đang nhảy múa xoay tròn bên cạnh anh chàng bayan, giống như những đóa hoa tươi nở rộ.
Sự xuất hiện của cô gái khiến tất cả những thanh niên trẻ tuổi ở đây đều nhiệt tình hơn.
Phương diện này chỉ có thể nói là hai cậu trai trẻ tuổi thời không đều giống nhau.
Vương Trung đột nhiên rất muốn dạy bọn họ hát cô gái đối diện nhìn qua. Lúc tốt nghiệp cấp ba, lớp anh bao một phòng lớn làm lễ tốt nghiệp, đó là lần đầu tiên Vương Trung đến quán karaoke, lúc ấy có hai trường hợp cực kỳ nóng nảy, Vương Trung đến nay vẫn còn nhớ rõ.
Một là đám nam sinh hợp xướng cô gái đối diện nhìn qua, chọc cho các cô gái cười tươi như hoa, một là lúc hát Bị cậu chinh phục như vậy, điểm số của MV hơi lớn, cả hội trường đều đang hò reo.
Vương Trung khi đó mới ý thức được, chinh phục này cũng có thể là chỉ khoảng cách giữa hai người thành số âm.
Một khúc nhạc kết thúc, Vương Trung nói với cậu trai bayan: "Không tệ, không ngờ bayan là đạo cụ!"
Kết quả lúc ấy cậu ta đã bắt đầu diễn tấu, sau đó nhường "sàn nhảy" cho các cô gái.
Các chàng trai yên tĩnh lại, nhìn các cô gái.
Chờ một khúc nhạc kết thúc, Vương Trung hô: "Không sai, tôi tuyên bố các cô gái thắng ván này!"
Tất cả mọi người cùng nhau võ tay.
Vasili bỗng nhiên hô: "Các cô gái, váy các cô mặc, nhìn thế nào cũng giống như cắt đi cái túi lót! Bên cạnh còn có chữ viết, nặng năm mươi ký!"
Vương Trung vừa nhìn, cũng không phải là còn có chữ saol
Lập tức có cô gái hô: "Đây là túi đựng hành lý cho chúng tôi! Không phải túi đựng lương thực của đội nấu cơm! Anh đừng bôi bẩn trong sạch của chúng tôi!"
Vasili cười to: "Các cô bỏ hết vào trong túi của mình đi!"
Vương Trung: "Váy quân trang đâu?”
Pavlov: "Họ là lính hợp đồng, không được cấp phát quân trang, chỉ có quần áo quyên tặng từ hậu phương."
Vương Trung nhớ tới Nelly, nàng cũng là lính hợp đồng, chiếc mũ hình thuyền kia hình như là do Lyudmila đưa cho.
Vương Trung thở dài, nói: "Phát thêm túi cho các cô gái."
Các cô gái hoan hô.
Vương Trung thì nhớ tới ca từ Tanya - Katyusha :
Có lúc ta có thể trông thấy trong đám người
Thân ảnh thân ái quen thuộc kia
Mũ tròn nhỏ màu lam, áo ngắn màu lam
Váy tối màu, dáng người thiếu nữ...
Anh nhìn cái váy làm từ túi mì, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ nhưng cũng không đắng chát, một ngày nào đó trong tương lai, đây cũng sẽ trở thành hồi ức chiến tranh quý giá, xuất hiện ở trên hồi ức của ai đó.
(Hết chương) Chương 138: Hãy gọi tôi la Tovaryš
Vương Trung tiếp tục thực hiện trách nhiệm của mình: "Đừng thua các cô gái! Còn ai nữa không? Lên nào các chàng trai!"
Lúc này có một nhóm người đứng dậy, Vương Trung nhìn kỹ thì ra là quân đội Melainia, vội vàng mời họ ra giữa hội trường.
"Hãy cùng chào đón những người con của Melainia..."
Vương Trung do dự, gọi là huynh đệ thì có vẻ phong kiến quá, gọi là chiến hữu thì tuy đúng nhưng không thể hiện được ý "tuy khác dân tộc nhưng chúng ta đồng lòng nhất trí".
Suy nghĩ một hồi, anh thấy chỉ có một từ là phù hợp nhất, bèn nói: "Hãy cùng chào đón Tovaryš đến từ Melainial [Tovaryš : Bạn đồng hành]
Không còn từ nào thích hợp hơn từ này nữa, từ này vốn được dùng để chỉ những người bạn trong hải quân, sau này được mở rộng nghĩa là Tovaryš, những người có chung chí hướng.
Cùng chung chí hướng, tức là đánh bại Prosen, giải phóng quê hương bị chiếm đóng.
Quân đội Melainia định biểu diễn luôn, nghe thấy Vương Trung hô "Tovaryš" thì dừng lại nhìn anh.
Vương Trung: "Tiếp tục đi, Tovaryš, tiến lên, Tovaryš!"
Người Melainia nhìn nhau, sau đó bắt đầu màn trình diễn của mình, bài hát được hát bằng tiếng Melainia, nhưng Vương Trung đã từng nghe giai điệu này, biết đó là quốc ca của Melainia.
Người Melainia vừa hát quốc ca vừa nhảy điệu nhảy truyên thống, so với điệu nhảy như muốn trả thù đầu gối của người Ant thì lại là một hương vị khác.
Tiếp theo, Vương Trung ngoài việc thỉnh thoảng lại ra ngoài dẫn đầu hò reo, khích lệ tinh thân cạnh tranh giữa các sư đoàn thì những lúc khác chỉ ngồi xem mọi người biểu diễn văn nghệ.
Gần 11 giờ, xe tải chở đồ ăn từ nhà bếp chạy đến, thùng xe được hạ xuống biến thành một chiếc bàn ăn lớn, trên đó là những món ăn được đựng trong rổ và thau lớn.
Các bà các cô cầm muôi lớn xuất hiện, hét lớn với những cô gái đang nhảy múa cùng các chàng trai: "Đừng chơi nữa, đến lấy đồ ăn nào!"
Lúc này các cô gái mới tạm biệt các chàng trai, chạy về phía xe tải.
Vương Trung nghe thấy một bà cụ can nhăn: "Mấy đứa con gái này, còn mặc cả túi đựng đồ lên người! Sau này lấy gì đựng hành lý? Đến lúc đó tên quản lý kho khó tính kia lại mắng các con, rồi lại ríu rít chạy đến chỗ ta kêu oan!"
Có cô gái nói: "Bà ơi, trung tướng Rokossovsky nói sẽ phát cho mỗi người chúng con một cái túi mới!"
Bà cụ vẻ mặt bực bội nhìn Vương Trung: "Trung tướng gì ơi, sao cậu lại làm vậy? Cậu có biết bây giờ túi đựng bột mì quý giá thế nào không? Túi tốt chỗ nào cũng thiếu, cậu phát cho mấy cô gái này mấy trăm cái túi, trong khi đáng lẽ ra số túi đó phải được dùng để đựng bột mì cho binh lính của cậu ăn nol
"Cậu làm vậy, có ngày thua trận đấy!"
Lúc này bầu không khí rất sôi nổi, mọi người nghe thấy nghệ thuật quân sự của trung tướng Rokossovsky bị một bà cụ ở nhà bếp nghi ngờ thì cười ồ lên.
Ngoài những người cười ồ, còn có thanh niên quen biết bà cụ hỏi: "Bà llyinichna, bà có biết ông ấy là ai không?"
Bà llyinichna: "Sao lại không biết? Ngày nào ông ta chả lên báo! Ta tuy không biết chữ, nhưng xem tranh thì vẫn biết chứ! Đây là trung tướng Rokossovsky còn gì nữa!"
Chàng trai trẻ lại hỏi: "Vậy bà có biết ông ấy làm gì không?"
Bà llyinichna: "Hừ, bắt được khối tướng của Prosenl Chuyện bé xé ra to, ta đây chỉ cần cái móc lùa lợn là có thể tóm gọn con lợn nặng mấy chục cân, chẳng lẽ tướng còn nặng hơn lợn?"
Vương Trung hiểu ra, đây là một nông dân già cả đời chưa từng đọc sách.
Nên anh hỏi: "Bà ơi, sao bà lại đến đây nấu ăn?"
"Bởi vì con trai tôi đi đánh trận, ông mục sư tốt bụng đến sơ tán, tôi nói tôi muốn chờ con trai về, nhưng ông ấy đưa cho tôi một cây xúc xích nặng 10kg, nói Ilyinichna, cam lấy cây xúc xích này, nghĩ đến công ơn của Chúa, đi đi.
"Sau đó tôi đi, chất lượng lạp xưởng kia thật là tốt! Tôi vốn muốn mang trâu của tôi đi, nhưng mà mục sư nói không được, ngươi nhanh ngồi lên máy kéo đi, tôi liền để trâu lại. Không biết người Prosen có cho trâu tôi ăn cỏ khô hay không!"
Bà lão lải nhải nói một đống, nhưng không nói vì sao bà lại nấu cơm, giống như rất nhiều người già đều như vậy, nói xong liền nói lời lạc quẻ.
Vương Trung đổi đề tài: 'Hôm nay ăn gì?"
"Ngày cuối cùng của năm nay, còn có thể ăn gì đây?" Bà lão Ilyinichna vén tấm vải đậy trên giỏ lên, lộ ra món ăn được đựng trong đĩa: "Salad cá đông lạnh, tôi đã ăn một phần rồi, ăn rất ngon, đến một phần của tướng quân."
Nói xong Bà lão liền cầm một đĩa, đưa cho một cô gái đội nấu cơm, vì thế cô gái chạy chậm đưa đến trước mặt Vương Trung, lúc đưa cho hắn còn mỉm cười.
Toàn bộ lực chú ý của Vương Trung đều đặt trên đồ ăn, món ăn này nhìn rất giống một loại bánh mà quê nhà Vương Trung lúc ăn sáng hay ăn, gọi là bánh ngàn lớp.
Dù sao thứ này nhìn thế nào cũng không giống như là salad.
Nhìn từ bên cạnh, nó được chia thành rất nhiều lớp, lớp trên cùng là màu đỏ, sau đó theo thứ tự là màu trắng gân với canh cá, không biết là màu vàng sữa của thứ gì, cùng với màu vàng thuần ở phía dưới cùng.
Hắn ghé sát vào ngửi thử, có mùi cá trích.
Tuy Vương Trung đã ăn không ít đồ ăn đặc sắc của Ant, nhưng loại salad này hắn vẫn là lân đầu thấy.
Vì thế hắn dùng mép nia xiên một miếng nhỏ cho vào trong miệng.
Mặc dù là món ăn chưa từng thấy, nhưng vì lòng hiếu kỳ của người Trung Quốc đối với đồ ăn, Vương Trung đã thử một miếng lớn.
Sau đó hắn nhíu mày, lớp màu đỏ phía trên này thật ra là củ cải đỏ, đúng là món ăn được dùng để tạo màu đỏ trong canh củ cải đỏ, ở giữa giống canh cá có rất nhiều thịt cá trích đông lạnh, phần hương vị này cũng rất ngon, phía dưới nữa là sốt mayonnaise phô mai, cuối cùng lót dưới cùng là khoai tây nghiền.
Cá đông lạnh và khoai tây nghiền đều có mùi vị rất ngon, mùi vị của củ cải đỏ - quen rồi cũng tạm được, nhưng sốt mayonnaise phô mai ở giữa thì có chút khó tả. Món ăn này chỉ có thể đánh giá —— tràn ngập phong cách nước ngoài.
Đương nhiên đối với người Ant mà nói, đây đại khái chính là hương vị quê nhà.
Nhưng Vương Trung với suy nghĩ đã ăn rồi thì ăn thêm miếng nữa, lại ăn thêm một miếng.
Hình như cũng không đến nỗi nào, thử thêm miếng nữa xem sao.
Cứ như vậy Vương Trung thử ăn thử hết phần salad kỳ lạ này.
Sau khi ăn xong câu nói đầu tiên của hắn: "Có món hầm Chanakhi không? Cho tôi một phần."
Món hầm Chanakhi mà Aleksei Konstantinovich Rokossovsky yêu thích, cũng rất hợp khẩu vị của Vương Trung, ngoài ra bánh nhân sốt óc chó cũng không tồi.
Lyudmila Vasilyevna Melekhovna trực tiếp cầm đi cái đĩa salad cá đông lạnh, đặt bát đựng món hầm vào trong tay Vương Trung: "Biết ngay là anh thích mà."
Vương Trung vừa ăn món hầm, vừa nhìn những người khác thưởng thức đồ ăn.
Ban đêm càng ngày càng tối, báo hiệu năm mới đã sắp đến.
Chờ đến khi ăn gần hết, các cô gái đội nấu cơm đẩy xe nhỏ đựng rượu xuất hiện, vì giữ nhiệt độ cho rượu, trên xe nhỏ lại có một lò thanl
"Không có nhiều ly chân cao như vậy." Cô gái đẩy xe hô lớn "Dùng bình nước của mọi người để uống tạm đi, trong thùng gỗ đầu tiên là rượu vang sủi, thứ hai là Vodka mà mọi người yêu thích nhất!"
Lúc nghe thấy Vodka, các binh sĩ đều trở nên phấn khích.
Nhưng Vương Trung nhìn thấy bọn họ đều ngoan ngoãn dùng bình nước giữ nhiệt uống rượu vang sủi trước, sau đó mới nhận Vodka.
Xem ra ăn tết phải uống rượu vang sủi trước rồi mới uống Vodka.
Nếu không đám người nghiện rượu này chắc chắn sẽ uống Vodka trước.
Giáo hội thế tục vẫn luôn lấy việc quảng bá rượu vang sủi - cũng chính là Champagne - trở thành một phần tuyên truyền, nhưng quảng bá nhiều năm như vậy, sản lượng Champagne tăng lên, nhưng vẫn bán không lại Vodka.
Vương Trung nhìn thấy xe đến trước mặt mình, cũng nhận một ít Champagne nhấp thử, sau đó lại nhận một ít Vodka.
Ngay khi một đoàn người ăn uống no say, đang nhâm nhi rượu, loa trong sân diễn tập Kubinka bắt đầu phát ra tiếng chuông —— đây là báo hiệu năm mới đã đến.
Vương Trung cầm bình nước giữ nhiệt, quay sang Lyudmila Vasilyevna Melekhovna: "Chúc mừng năm mới."
Lyudmila cũng cười: "Chúc mừng năm mới, chúc anh đánh nhiều trận thắng."
Vương Trung gật đầu: "Đó là điều đương nhiên."
Tiếng chuông trong loa vang lên hồi cuối cùng, ngay sau đó là âm nhạc vang lên, hình như là bản biến tấu của bài "Bài ca ngợi Sa hoàng". Vương Trung dự cảm có thể Olga muốn đọc diễn văn.
Quả nhiên, giọng nói của Olga vang lên: "Hỡi thần dân của đế quốc, năm nay là một năm đầy khó khăn đối với chúng ta. Đế quốc Prosen đã tàn sát anh em, bạn bè, và cả cha mẹ của chúng ta. Chúng đã tàn bạo giết hại tù binh, tàn sát thường dân, để lại vô số tội ác tày trời trên mảnh đất này! "Hỡi đồng bào, một năm qua, khắp nơi trên lãnh thổ Ant đều là nỗi đau thương."
Lúc này Vương Trung đang nghĩ, không biết Olga có công khai chân tướng cái chết của Sa hoàng hay không. Nhưng người dân ở Yekaterinburg đã sớm biết Sa hoàng bị bắn chết vì kêu gào muốn đầu hàng.
Dù sao ngày hôm đó, có rất nhiều người ở Cung điện Mùa hè, còn có rất nhiều người đến ứng cứu, tất cả đều nghe thấy.
Cuối cùng, Olga cũng đề cập đến chuyện này: "Người Prosen thậm chí còn nã pháo vào Cung điện Mùa hè, lúc đó phụ hoàng của tôi vì tinh thần bị suy sụp do hoàng huynh tuan quốc, kết quả pháo của người Prosen đã khiến ông ấy hoàn toàn phát điên!"
Cho nên cuối cùng không quy kết Sa hoàng tội danh phản quốc, mà là phát điên sao.
Olga: "Kết quả là phụ hoàng đã giật lấy súng của lính canh và tự sát."
Haiz, thật khiến người ta liên tưởng đến một quốc gia nào đó bị bắn tám phát súng vào lưng nhưng lại kết luận là tự sát.
Hợp Chủng Quốc, đừng có nhìn người khác nữa, chính là đang nói chú em đấy!
Olga: "Nỗi đau buồn to lớn đang bủa vây lấy tôi, nhưng tôi biết, lúc này tôi phải mạnh mẽ, đội lên mình chiếc vương miện nặng ngàn cân này! Tôi, Olga Nikolayevna Antonovna, xin thê sẽ dẫn dắt mọi người đi đến thắng lợi! Cho dù phải mất bao lâu, chúng ta cũng sẽ giành lại đất mẹ, sau đó tiến đánh vào quốc gia tội ác tay trời kia, tiêu diệt tận gốc mâm mống tội ác!"
Vương Trung gật đầu: "Rất tốt, ngắn gọn, súc tích, không dài dòng, chỉ nhấn mạnh kết quả."
Đối với một người nông dân mù chữ như Bà lão Ilyinichna mà nói, kiểu diễn văn như vậy là thích hợp nhất.
Dù sao thế hệ trước ở Ant còn rất nhiều người nông dân lớn tuổi, phải để họ hiểu được.
Bài diễn văn của Nữ hoàng kết thúc, âm nhạc lại vang lên, nhưng lần này không phải là "Bài ca ngợi Sa hoàng”, mà là bài "Chiến tranh thần thánh.
Các binh sĩ bắt đầu reo hò: "Ural"
Dù sao cũng đã uống rượu, tiếng "Ura" vang lên không ngứớt.
Vương Trung quay đầu nói với Pavlov và Popov: "Đêm nay chú ý một chút, đừng để ai uống say nằm ngủ ở sân tập, chết cóng thì phiên phức."
Pavlov vỗ ngực: "Yên tâm đi! À, chúc mừng năm mới!"
Vương Trung vừa định đáp lại, trên trời bắt đầu có những bông tuyết nhỏ rơi xuống.
Không phải là trận tuyết lớn dữ dội hơn một tháng trước, mà là tuyết rơi nhẹ nhàng, trái ngược với phong cách của đất nước Ant này.
Vương Trung bỗng nhiên nhớ đến câu tục ngữ: "Tuyết rơi Triệu Phong Niên”.
Lúc này Popov nghiêm túc nói với Vương Trung: "Tướng quân các hạ - à không, Tovaryš, tôi kiến nghị nên phổ biến quy trình công tác này của cậu cho tất cả các giáo sĩ trong quân đội."
Vương Trung: "Ý anh là thi hát? Chính là kiểu thi đấu ca hát theo từng nhóm đó?"
Popov: "Còn có phần thi hát tập thể, tôi nghĩ, trong cuộc thi hát lấy đơn vị làm đơn vị này, tuy mọi người chỉ so âm lượng cao thấp, thắng bại chỉ là chuyện hơn thua nhất thời, nhưng lại có tác dụng củng cố tinh thần đoàn kết." Nói nhảm, đây đều là kinh nghiệm mà quân đội ở thế giới kia đúc kết được sau bao nhiêu năm.
Popov: "Ngài nên đến đơn vị chúng tôi giảng bài, Tovaryš."
Vương Trung: "Thôi khỏi, tôi phải đi giảng bài nhiều nơi lắm, anh đi giảng cho bọn họ là được rồi, hoặc là bảo Pavlov tổng kết thành sách nhỏ, tôi thấy tài liệu tổng kết kinh nghiệm sau chiến đấu mà cậu ấy viết rất hay!"
"Tôi?" Pavlov kinh hãi: "Anh lại sai khiến tôi!"
Vương Trung phất tay: "Cứ quyết định như vậy đi!"
(Hết chương) Chương 139: Xoáy nước
Cuộc vui mừng năm mới kéo dài đến ba giờ sáng, sau đó mọi người mới lũ lượt trở về doanh trại dưới sự hò hét của các giáo sĩ.
Tối hôm đó Vương Trung ở lại Kubinka cùng Lyudmila Vasilyevna Melekhovna.
Sáng sớm hôm sau, Vương Trung dậy rất sớm, chuẩn bị đến sân thử nghiệm của Cục Quân giới để xem thử nghiệm xe chở pháo 100mm.
Dù sao đây cũng là nhiệm vụ trọng tâm, là cách khả thi nhất để đưa pháo 100mm lên xe bọc thép trước khi chế tạo được vòng đai tháp pháo lớn hơn T-34W.
Tất nhiên Vương Trung hy vọng có thể có một chiếc xe tăng hạng nặng có tháp pháo, loại pháo tự hành tấn công này tuy có chữ "tấn công”, nhưng trên thực tế lại là loại vũ khí không thích hợp để tấn công.
Ban đầu, mục đích thiết kế của nó là để phối hợp với sư đoàn bộ binh tấn công các lô cốt cố định, nhưng sau này, công dụng thực tế của nó là để chống lại xe tăng trong phòng thủ.
Nhiệm vụ phá hủy lô cốt thường được giao cho Stuka hoặc pháo hạng nặng có cỡ nòng lớn hơn.
Quân đội Đức có pháo bộ binh 150mm, uy lực rất lớn, nhưng không cơ động được trên chiến trường.
Vì vậy, họ đã lắp đặt loại pháo bộ binh này lên khung gầm của xe tăng hạng nặng số 1, biến nó thành pháo tự hành Brummbar hiệu quả phá hủy lô cốt tốt hơn nhiều so với pháo tự hành tấn công số 3.
Vương Trung vừa suy nghĩ về những điều này vừa ăn sáng.
Hắn vừa đứng dậy, Lyudmila Vasilyevna Melekhovna cũng đứng lên.
Vương Trung: "Em đi đâu vậy? Cũng đến sân thử nghiệm của Cục Quân giới để xem thử nghiệm xe chở pháo 100mm của chúng ta sao? Nói cho em biết, tôi rất kỳ vọng vào nó đấy!"
Lyudmila Vasilyevna Melekhovna thở dài: "Em về nhà! Dù sao em cũng là tu sĩ cầu nguyện, không cần phải thành thạo các kỹ năng khác. Thật ra em rất muốn tham gia khóa huấn luyện bắn tỉa để học cách dùng súng trường tiêu diệt kẻ địch, nhưng họ nói rằng tốt nhất tu sĩ câu nguyện không nên học những thứ này."
Vương Trung: "Em muốn học thì cứ học, biết tự vệ vẫn tốt hơn."
Lyudmila Vasilyevna Melekhovna: "Họ yêu cầu em một khi bắn hết thần tiễn thì phải lập tức rút lui. Tất cả các tu sĩ cầu nguyện đều được yêu cầu như vậy."
Vương Trung: "Vậy sao."
Tu sĩ cầu nguyện là tài nguyên không thể tái tạo, cho dù huy động tất cả trẻ em trong Học viện Thần học cũng không được bao nhiêu.
Trên thực tế, tất cả những người có thể sử dụng thần lực đều là tài nguyên không thể tái tạo, chết một người thì chỉ có thể chờ đợi được sinh ra một cách tự nhiên, mà điều này cũng không chắc chắn.
Vì vậy, trước đây, phái Sùng Thánh của Giáo hội Chính thống giáo phương Đông luôn thận trọng trong việc sử dụng thân lực, thà rằng không sử dụng cũng phải đảm bảo an toàn cho họ. Bởi vì sự tôn tại của thân lực tượng trưng cho sự tôn tại của thần.
Vì phái Thế tục kiên quyết tin rằng thần lực là một hiện tượng khoa học, nên một mặt, họ không ngừng nghiên cứu thần lực, mặt khác, họ có xu hướng sử dụng thần lực như một loại lực lượng thông thường. Việc phân tán Thần tiễn đến các đơn vị cấp cơ sở cũng là vì mục đích này.
Nhưng ngay cả phái Thế tục cũng sẽ không bố trí tu sĩ câu nguyện lên máy bay - một khi bị bắn hạ thì tỷ lệ sống sót gần như bằng không.
Vương Trung trìu mến nhìn vị hôn thê, lúc này nàng mới nói: "Việc anh để chúng em đảm nhiệm nhiệm vụ phòng không đã giúp nâng cao tỷ lệ sống sót của chúng em lên rất nhiều, em thay mặt cho tất cả các tu sĩ cầu nguyện cảm ơn anh."
"Ừ" Vương Trung gật đầu: "Đi thôi, Vasili, chuẩn bị xe!"
Vasili: "Báo cáo tướng quân, xe đã chuẩn bị xong."
"ĐỊ."
Sau khi đưa Lyudmila Vasilyevna Melekhovna về trang viên, đoàn xe của Vương Trung đến sân thử nghiệm vũ khí của Cục Quân giới. Sân thử nghiệm này và Kubinka nằm ở hai đầu của Yekaterinburg, nối liền hai địa điểm này sẽ đi qua tượng đài kỷ niệm Yekaterina II ở trung tâm Yekaterinburg, ba điểm tạo thành một đường thẳng.
Vừa vào sân thử nghiệm, Vương Trung đã nghe thấy tiếng pháo, bèn hỏi Vasili: "Pháo gì đang bắn vậy?”
Vasili lật xem tài liệu trên tay: "Có lẽ là đang thử nghiệm loại pháo tự hành sử dụng khung gầm T-70, có thể là còn một số hạng mục thử nghiệm chưa hoàn thành hôm qua. Bởi vì ngài chưa đến nên các hạng mục mà ngài thúc đẩy chắc chắn sẽ không được thử nghiệm."
Vương Trung: "Ừ”"
Lúc này, đoàn xe đi theo sự hướng dẫn của nhân viên sân thử nghiệm, chạy thẳng đến bãi thử nghiệm bắn đạn thật. Sau đó, Vương Trung phát hiện có vài chiếc xe tăng Prosen đang đỗ bên trong.
Vương Trung vừa nhìn đã nhận ra những chiếc xe tăng này đều được tăng cường giáp so với những chiếc mà hắn từng giao chiến.
Hắn quay đầu nhìn về phía trận địa pháo, chuyển sang góc nhìn từ trên xuống, phát hiện khoảng cách giữa trận địa pháo và mục tiêu, gần nhất là 500 mét, xa nhất là 800 mét.
Hắn kinh ngạc, kêu lên: "Sao khoảng cách thử nghiệm xa nhất chỉ có 800 mét?"
Lúc này, một đám sĩ quan và kỹ thuật viên từ phòng quan sát bên cạnh sân thử nghiệm chạy ra, đi thẳng đến đoàn xe của Vương Trung.
Chưa đợi những người này lại gân, Vương Trung đã lặp lại câu hỏi: "Tại sao khoảng cách thử nghiệm xa nhất chỉ có 800 mét?"
Vị sĩ quan dẫn đầu nhún vai: "Báo cáo, theo tài liệu thì khoảng cách giao chiến tiêu chuẩn của xe tăng chỉ có vậy, trên cẩm nang cũng viết như vậy."
Vương Trung chuyển góc nhìn, xác nhận vị sĩ quan này tên là Zinov Grigorievich, cấp bậc Chuẩn tướng.
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên không để lộ việc mình biết tên ông ta, bèn hỏi: "Ông là ai? Tự giới thiệu đi. Tất cả mọi người."
"Zinov Grigorievich, Chuẩn tướng. Tôi chấp hành mệnh lệnh của Đại tướng Gorky, áp giải số xe tăng chiến lợi phẩm chưa có trong danh sách của quân ta đến đây." Vương Trung tiếp tục xác nhận góc nhìn, chắc chắn người này không có đơn vị tương ứng.
Vương Trung: "Quân của ông đâu rồi, Chuẩn tướng?"
Zinov Grigorievich thở dài: "Bị tiêu diệt toàn bộ trong trận phục kích của địch. Xe chỉ huy của tôi cũng bị phá hủy, chỉ có mình tôi may mắn sống sót trở về. Xin Trung tướng hãy đưa tôi ra tòa án binh! Chính vì sự khinh địch, nóng vội của tôi mà hơn một trăm chiếc xe tăng của Lữ đoàn đã bị chôn vùi!"
Vương Trung: "Ông là người của phái Tốc chiến?"
"Phải." Zinov Grigorievich không chút do dự gật đầu.
Vương Trung: 'Vậy tại sao Đại tướng Gorky không giao ông cho tòa án binh mà lại để ông áp giải số xe tăng chiến lợi phẩm này trở về?"
"Tôi không biết." Zinov Grigorievich trả lời.
Vương Trung: "Tôi không có quyền xét xử ông, hay là ông đến hỏi vị thẩm phán viên kia đi."
Lúc này, sĩ quan phụ tá kiêm Thẩm phán viên của tòa án quân sự - Bulgakov lên tiếng: "Tôi cũng muốn hỏi tại sao cấp trên lại không bắt ông. Nhưng với tư cách là Thẩm phán viên, tôi muốn hỏi ông một câu, ông là người của phái Đầu hàng sao?”
"Không/' Zinov Grigorievich quả quyết nói: "Tôi hận không thể băm vằm lũ địch, để chuộc lại lỗi lầm của mình”
Vương Trung: "Được rồi, chuyện của ông để sau hằng nói, đã sắp xếp chỗ ở cho ông chưa?"
"Chưa, tôi giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, mọi người đều lãng quên tôi."
Vương Trung: "Vasili, sắp xếp chỗ ở cho ông ấy."
Vasili: "Vâng. Tôi nghĩ ở Kubinka vẫn còn rất nhiều doanh trại trống, có thể đóng quân cả một Tập đoàn quân, rất thuận tiện cho việc huấn luyện hoặc diễn tập, à không, là trò chơi chiến tranh của các quý tộc.
Vương Trung: "Những người khác đâu?"
Một Thiếu úy bước lên: "Báo cáo, tôi là Anatoly Ivanovich, thuộc Lữ đoàn của Lữ trưởng, là một trong số ít những người sống sót sau trận phục kích đó, xin hãy xét xử tôi cùng với Lữ trưởng!"
Vương Trung cẩn thận quan sát người này, thấy tuy anh ta có thân hình vạm vỡ nhưng lại toát lên khí chất của người trí thức, bèn hỏi: "Cậu là học sinh cấp ba à?”
Vasili phì cười, bởi vì dạo gần đây, tướng Rokossovsky cứ như bị ám ảnh bởi học sinh cấp ba, đi đâu cũng tìm học sinh cấp ba về để đào tạo thành lính kỹ thuật.
Anatoly Ivanovich: "Báo cáo, tôi tốt nghiệp đại học, chuyên ngành Toán học."
Vương Trung: “Sao cậu lại đi lái xe tăng?”
Anatoly Ivanovich: "Báo cáo, bởi vì tôi biết lái xe ô tô! Thế là họ cho tôi làm lái xe tăng. Tôi có thể sống sót là nhờ lúc đó, vì muốn quan sát đường sá nên xạ thủ đã thò đầu ra khỏi tháp pháo, nên tôi mới có thể dễ dàng thoát ra ngoài."
Vương Trung: "Thật là lãng phí khi để một người tốt nghiệp đại học Toán học làm lái xe tăng."
Anatoly Ivanovich nói dõng dạc: "Tôi muốn tham gia kháng chiến chống Prosen, tôi cho rằng xe tăng chính là vũ khí then chốt trên chiến trường hiện đại."
Vương Trung: "Thật sao? Cậu đã tham gia bao nhiêu trận chiến rồi?" "Tôi đã trải qua khóa huấn luyện xe tăng kéo dài bốn tháng rưỡi, trận tấn công hồi tháng 12 năm ngoái là trận đầu tiên tôi tham chiến."
Vương Trung: "Nói cách khác, cậu chẳng biết gì về chiến tranh cả. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi cậu, với trí thông minh của một sinh viên đại học, cậu có nghĩ rằng xe tăng đóng vai trò quyết định trên chiến trường không?”
Anatoly Ivanovich lập tức trả lời: "Báo cáo, không. Khi rút lui, tôi đã quan sát đội hình của quân Prosen, tôi đoán xe tăng đơn lẻ không có tác dụng lớn."
Vương Trung quay sang nói với Thẩm phán viên Bulgakov: "Không cần xét xử người này, tôi muốn điều cậu ta đến đơn vị của tôi."
Vasili lẩm bẩm: 'Ôi trời, lại nhặt được một sinh viên đại học."
Thực ra, điều mà Vương Trung thực sự muốn những sinh viên Toán học làm là giải mã cỗ máy Enigma, nhưng một sinh viên đại học thì không thể nào làm được, vì vậy, Vương Trung đặt hy vọng vào giáo hội.
Giáo hội thế tục bởi vì tuyên truyền khoa học có thể giải đọc thần học nên có mối quan hệ rất tốt đẹp với giới khoa học. Hễ là nhà khoa học thì là phái thế tục, cho nên giao loại chuyện này cho giáo hội cũng khá thích hợp.
Vương Trung: "Những người khác đâu? Tiếp tục tự giới thiệu đi."
Thế là các sĩ quan lần lượt tự giới thiệu, đáng tiếc những người còn lại deu không thể để lại ấn tượng sâu sắc cho Vương Trung - hay nói cách khác, biểu hiện của những người này đều khiến Vương Trung liên tưởng đến fan cuồng, chẳng qua họ đang theo đuổi ngôi sao chiến thắng là Vương Trung mà thôi.
Sau khi đã biết tên của những người này, Vương Trung lại đưa ra câu hỏi ban đầu: "Vì sao mục tiêu lại ở khoảng cách 500-800 mét?"
Chuẩn tướng Zinov: "Bởi vì thiết kế giao chiến ở khoảng cách xa như vậy. Xa quá thì bắn không trúng, trên thực tế tình hình chiến trường của chúng ta cho thấy, khoảng cách này vẫn là xa, phần lớn thời gian xe tăng T-34 đều khai hỏa tiêu diệt xe tăng địch ở khoảng cách 300 mét."
Vương Trung: "Đúng vậy, vì thế sau này chúng ta sẽ phải trả giá rất đắt, chuẩn tướng Zinov!"
Chuẩn tướng Zinov: "Tôi biết, lữ đoàn của tôi đã phải trả giá rất đắt rồi. Tôi đã nói với bọn họ nên tiêu diệt kẻ địch ở khoảng cách xa hơn, nên muốn bọn họ đổi khoảng cách thành 1000 mét, 1200 mét và 1500 mét, nhưng bọn họ không chịu!
"Hơn nữa bây giờ bọn họ sắp đưa ra kết luận hỏa lực chống tăng của chúng ta có thể phá hủy những chiếc xe tăng được sửa chữa ngay trên chiến trường của quân địch!"
Vương Trung: "Ghi lại vị trí điểm đạn, sau đó bổ sung kết quả bắn ở cự ly 1000 mét và 1200 mét."
Chuẩn tướng Zinov: "1500 mét thì sao?"
Vương Trung: "Pháo thủ của chúng ta chắc chắn không bắn trúng, nhất là khi sử dụng loại kính ngắm tệ hại này."
Quân địch có thể bắn trúng phát đầu tiên ở khoảng cách 1500 mét, đó là kết quả của sự kết hợp giữa lính xe tăng thiện xạ và thiết bị quan sát tiên tiến.
Bên phía quân đội Ant, bất kể là binh chủng nào cũng đều thiếu huấn luyện.
Vương Trung ra lệnh xong, phát hiện nhân viên thao tác của trường bắn Cục Quân giới không động tĩnh gì, liên quát: "Tôi nói kéo xe tăng ra khoảng cách 1000 mét và 1200 mét rồi thử lại lân nữa."
Nhân viên trường bắn: "Xe tăng của địch đã bị phá hủy, cho dù kéo xa cũng khó quan sát hiệu quả sau khi trúng mục tiêu, không thể phán đoán..."
Vương Trung: "Trước tiên thử xem có thể bắn xuyên hay không đã, đồ ngu! Đi làm mau!"
Nhân viên thao tác sợ đến mức tè ra quần, vội vàng chạy đi.
Lúc này, Vương Trung nghe thấy phía sau có tiếng động cơ.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy hai chiếc xe nguyên mẫu chở pháo 100mm chạy tới.
Không biết có phải do trọng lượng tổng thể nhẹ hơn hay không, chiếc xe vận tải lắp pháo 100mm nòng dài này chạy còn nhanh nhẹn hơn cả xe tăng T-34.
Lúc này, Vương Trung nghe thấy chuẩn tướng Zinov bên cạnh hít vào một hơi lạnh: "Cái gì đây? Tôi chưa từng thấy nó bao giờ! Trông thật mạnh mẽt"
Vương Trung: "Đây là xe nguyên mẫu do tôi chỉ thị sản xuất... Chờ chút, bảo bọn họ không cần di chuyển mấy chiếc xe tăng kia nữa, gọi các nghiên cứu viên quay trở lại."
Lúc này, hai chiếc xe vẫn chưa được đặt số hiệu hay mật danh kỹ thuật này chạy đến trước mặt Vương Trung.
Tổng công trình sư Korin nhảy xuống khỏi xe, bước đến trước mặt Vương Trung: "Do chưa có mật danh kỹ thuật nên chúng tôi tạm đặt cho chúng một biệt danh, xe số 1 là Hoằng, xe số 2 là Nai. Tất cả các xe đều đã được kiểm tra xong, đầy đủ nhiên liệu và đạn dược."
Vương Trung: "Thấy mấy chiếc xe tăng kia chứ? Bảo họ lái xe đến vị trí cách những chiếc xe tăng này 1000 mét, nhắm vào chúng rồi khai hỏa."
Korin lập tức quay đầu lại truyền đạt mệnh lệnh của Vương Trung cho kíp lái, thế là hai chiếc xe vận tải quay đầu, chạy đến vị trí cách 1100 mét trước mặt những chiếc xe tăng của Prosen vừa thu được.
Dù sao lái xe cũng không có bản hack như Vương Trung, không thể nào căn chỉnh chính xác cự ly 1000 mét được.
Bởi vì Vương Trung bèn gọi kỹ thuật viên: "Bộ đàm!"
Người kỹ thuật viên lập tức mang đến một chiếc bộ đàm được viện trợ từ Hợp Chủng Quốc - trông giống hệt một chiếc điện thoại di động cỡ lớn vậy.
Vương Trung cầm chiếc bộ đàm trên tay, thầm lắc đầu: Hợp Chủng Quốc đúng là cái gì cũng có.
Hắn cầm bộ đàm lên nói: "Xe Hoẵng - "
Cái tên quái quỷ gì thế này!
Vương Trung: "Xe Hoẵng, nhắm vào chiếc xe tăng địch ở ngoài cùng bên phải. Tự do đo khoảng cách, tự động điều chỉnh thước ngắm, sẵn sàng khai hỏal"
"RõI"
Sau đó, Vương Trung bỏ tay đang cầm bộ đàm xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Bỗng nhiên, chiếc xe vận tải mang biệt danh Hoẵng khai hỏa, ngọn lửa lóe lên từ nòng pháo 100mm trông thật hùng vĩ, luông khí nén từ nòng pháo thổi bay đám bụi bẩn trên xe.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều biết chiếc xe tăng Prosen ngoài cùng bên phải đã tiêu đời. Bởi vì ngay khi trúng đạn, khói đen đã bốc ra từ tất cả các lỗ hổng trên xe tăng, ngay sau đó ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Vương Trung thầm lắc đầu, ít nhất thì uy lực của khẩu pháo này là đủ rồi.
Bỗng nhiên, hắn nảy ra một ý tưởng, quyết định đặt tên cho loại xe vận tải này là "Xoáy Nước”.
(Hết chương)
Nghỉ ngơi hơi quá giờ, vừa mới thức dậy
2024-05-10 Tác giả: Bá tước Konstantin
Nghỉ ngơi hơi quá giờ, vừa mới thức dậy
Vừa mới bò dậy, ngủ ngon quá, ngủ nhiều hơn dự kiến bốn tiếng... Chương tiếp theo đăng vào khoảng năm giờ chiều, không dám hứa hẹn trước...
Mới không phải là do bản DLC mới của Warhammer quá hay, mải mê chiến đấu vì đế chế nên mới thế đâu.
Chờ chút, thật sự có Bạch Ngân Minh à... Trời ơi lại phải tăng thêm chương rồi, sao cứ có cảm giác lúc nào tôi cũng phải tăng chương thế này...
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận