Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 642: Cậu là nhạc sĩ mà

Chương 642: Cậu là nhạc sĩ màChương 642: Cậu là nhạc sĩ mà
Chương 642: Cậu là nhạc sĩ mà
Giám đốc trung tâm thử nghiệm: "Vậy chúc ngài năm mới vui vẻ."
Vương Trung: "Chúc mọi người năm mới vui vẻ."
Nói xong hắn cúp điện thoại trước, sau đó phát hiện quản gia Mikhail đang nhìn mình. Mikhail: "Ngài làm vậy có ổn không? Nghe nói ngài đã thông báo hôm nay phải tiếp tục làm việc, ngài ở đây đón năm mới thật sự ổn sao?" Vương Trung suy nghĩ một chút, đúng là trước tình hình kẻ thù hùng mạnh, hắn ở nhà hưởng thụ cuộc sống không được tốt lắm.
Đột nhiên, hắn nảy ra một ý tưởng tuyệt vời: Trước khi xuyên không, xem chương trình Gala chào xuân, thường xuyên có màn chúc Tết, hình như các đơn vị quân đội đầu là chỉ huy xuống cơ sở đón Tết cùng các chiến sĩ.
Tại sao không học tập kinh nghiệm tiên tiến?
Thế là Vương Trung búng tay một cái, nói với Mikhail: "Nói với Lyudmila, hôm nay chúng ta đến Kubinka, ăn bữa cơm tất niên cùng các chiến sĩ - ý tôi là, bữa cơm đón giao thừa. Bảo nhà bếp sơ chế nguyên liệu nấu ăn hôm nay trước, sau đó chất lên xe, các đầu bếp cũng lên xe." Mikhail kinh ngạc: "Cái này... Tôi chưa từng nghe nói đến cách làm như vậy!"
Vương Trung: "Vậy thì bây giờ ông đã được thấy rồi đấy. Tôi gọi điện cho Pavlov trước, kẻo ông ấy luống cuống tay chân."
Hai tiếng sau, Kubinka. Pavlov nhìn những chiếc xe tải chạy vào bãi tập, chớp chớp mắt. Vương Trung nhảy xuống xe, hỏi: "Đã thông báo xuống dưới chưa?”
Pavlov: "Tôi... nói thật, chưa từng tổ chức hoạt động kiểu này, trước đây đúng là có tiệc mừng năm mới gì đó, nhưng chủ yếu là các sĩ quan liên hoan, còn tiệc lửa trại dành cho binh sĩ... chưa từng tổ EIIiIU0iio°°
Vương Trung: "Ông phải cố gắng làm quen, sau này những hoạt động kiểu này sẽ ngày càng nhiều. Trước tiên cho xe chở nguyên liệu nấu ăn đến chỗ đội nấu ăn, đầu bếp nhà tôi cũng đến rồi, chúng ta..."
Pavlov: "Ngài quên chúng ta có một đầu bấp người Pháp ở đầy sao?"
Vương Trung vỗ đùi: "Đúng rồi, nhặt được ở Loktev. Ông ta... không hy sinh à?" Pavlov: "Nghe nói lúc quân của Orachi đột phá vòng vây, ông ta vừa cầm chảo rán vừa đánh, đập vỡ đầu mấy tên Prosen.”
Vương Trung: "Tôi chỉ biết đầu bếp người Y khi nấu ăn sẽ đập vỡ đầu người ta, không biết đầu bếp người Pháp cũng vậy." Pavlov: "Vậy bây giờ ai làm bếp trưởng?"
Vương Trung: "Chúng ta trên đường đi cũng có ăn món Pháp nào đâu, chẳng phải toàn là món ăn bình thường của Ant sao? Kem chua này, dưa chuột muối chua này, món hầm chanakhi này..." Pavlov chỉ nhún vai.
Vương Trung quay đầu lại nói với Nelly đi theo phía sau: "Như vậy đi, nói với đầu bếp của chúng ta... Ơ, sao cô lại đội mũ hải quân rồi?"
Lúc ở trang viên của Rokossovsky, Nelly đã thay mũ hải quân thành băng đô nữ hầu.
Nelly: "Bây giờ tôi vào doanh trại, vậy thì lại là một người lính rồi."
Sau đó tiến hóa thành á chủng của Nữ hầu thú, Nữ hầu thú đội mũ hải quân? Kỹ năng đặc biệt là lấy súng máy Degtyaryov từ trong váy ra, thi triển Ripple Cyclone? Nelly: "Tôi đi thông báo cho bếp trưởng là có một đầu bếp người Pháp đảm nhiệm vị trí bếp trưởng hôm nay. Nhưng có lẽ vị đầu bếp người Pháp đó phải vật tay thắng bếp trưởng của chúng ta mới có quyền cầm muôi." Đầu bếp của Ant hardcore vậy sao?
Nelly đã xoay người chạy đi. Pavlov nhìn Nelly rời đi, nói: "Nếu tôi có con gái thì nên như vậy."
Vương Trung nghỉ ngờ hỏi: "Ông không có con gái sao?" Pavlov nhún vai: "Tôi hy vọng có, nhưng toàn là con trai, phiền chất đi được, nhất là khi chúng lớn lên bảy tám tuổi, giống hệt con chó kéo xe già nhà tôi lúc còn trẻ, phá hỏng hết tất cả các thiết bị cơ khí có thể tháo rời trong nhà tôi.
"Cậu có biết cái cảm giác muốn xem giờ mà ngẩng đầu lên thì thấy đồng hồ bị tháo ra nó đau khổ thế nào không? Còn nữa, lúc muốn nghe radio thì phát hiện ra cái bán dẫn bên trong bị hỏng... Trời ạ.
Pavlov nói xong lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Vương Trung: "Bọn họ bây giờ thế nào rồi?"
Pavlov: "Bây giờ á? Cả ngày viết thư đòi tôi xin chữ ký của cậu. Tôi in một ít báo, ký tên cậu dưới ảnh của cậu trên trang nhất." Vương Trung: "Thay... thay tôi ký tên?"
"Ừ, dù sao cũng đỡ phiền hơn là làm phiền cậu chứ? Dù sao bọn họ cũng chưa từng thấy chữ ký của cậu." Pavlov giang hai tay ra.
Vương Trung: "Lần sau đưa tôi, để tôi ký."
"Không không không, như vậy chữ ký trước kia sẽ bị lộ." Pavlov lắc đầu lia lịa: "Chuyện này cứ vậy đi."
Vương Trung mỉm cười. Dù sao cũng vừa mới qua đông chí, màn đêm rất nhanh liên buông xuống.
Nghe nói ban ngày ở Saint Petersburg đã ngắn đến mức chỉ còn trong chớp mắt.
Hiện tại đóng quân ở Kubinka trên danh nghĩa có ba sư đoàn:
Đầu tiên là Sư đoàn bộ binh cơ giới Cận vệ số 1 "Cờ đỏ" đã được bổ sung đầy đủ, đây là lực lượng chủ lực của quân cơ động đang trong quá trình thành lập của Vương Trung. Tiếp theo là Sư đoàn bộ binh cơ giới số 225 được thành lập làm sư đoàn mẫu. Sư đoàn này thực ra vẫn chưa đủ quân số, các binh chủng kỹ thuật thiếu rất nhiều, xe tăng của tiểu đoàn thiết giáp thì đã đủ, nhưng các phương tiện khác lại rất thiếu, tổng cộng chỉ có một chiếc máy kéo có thể thu hồi xe tăng, xe tải của trung đoàn vận tải cũng chỉ có 50 chiếc.
Cuối cùng là Sư đoàn 1 Quân đội Nhân dân Melainia, sư đoàn này hiện tại mới chỉ có 1/4 quân số, tin tốt là số lượng lính kỹ thuật rất đông, tin xấu là lính kỹ thuật không có trang bị, xe tăng, pháo cao xạ, pháo chống tăng, pháo‡## 5* - cái gì cũng thiếu.
Hiện tại ba sư đoàn này tập trung cùng một chỗ, toàn bộ thao trường bùng lên hàng chục đống lửa trại, vây quanh các chiến sĩ ở giữa.
Vương Trung rất nghỉ hoặc, sao đến giờ ăn cơm rồi mà không thấy đồ ăn đâu? Nhưng hắn lại không dám hỏi, dù sao là một người Prosen mà không hiểu phong tục của người Prosen thì rất kỳ lạ.
Hắn đang vật lộn với cái bụng đói, Lyudmila Vasilyevna Melekhovna tới, đưa cho hắn mấy miếng bánh quy: "Ăn tạm chút gì lót dạ đi, bữa tối hôm nay phải đợi đến mười giờ."
Lúc này các cô gái của đội nấu ăn dùng đòn gánh gánh những chiếc rổ đi ra, trong rổ đựng bánh ngọt, xem ra cũng là để mọi người ăn lót dạ. Lyudmila tiếp tục nói: "Còn nữa, đừng để mọi người ngồi không, nghĩ ra trò gì giải trí đi."
Vương Trung: "Vậy chúng ta ra trước nhé? Nhảy một điệu flamenco?"
Lyudmila mắng: "Anh nhìn xem ở đây có ban nhạc nào đâu, ai mà chơi nhạc flamenco cho anh nhảy? Hơn nữa, các chiến sĩ nhảy thì sao có thể nhảy điệu nhảy trong vũ hội của quý tộc được?" Vương Trung lập tức hiểu ra các chiến sĩ nên nhảy điệu gì: Tất nhiên là điệu nhảy hủy diệt đầu gối rồi!
Thế là Vương Trung nảy ra ý tưởng, hắn biết Yegorov rất giỏi nhảy điệu này, vì vậy hắn tiến lên một bước, hô to: "Yegorovl”
Pavlov: "Hắn ta và bác sĩ Katya vào thành rồi, tối nay chắc cũng không về đâu." Chết tiệt, lúc này lại không có Yegorov.
Vương Trung nhìn Pavlov: "Anh biết nhảy điệu gãy chân đó không?"
Pavlov: "Tôi á? Anh nhìn cái thân hình này của tôi xem có giống người biết nhảy điệu đó không? Đầu gối của tôi gãy trước cho anh xem đấy." Vương Trung nhíu mày, lúc này hắn nhìn thấy phó quan Vasili, bèn nảy ra ý tưởng: "Vasili, giao cho cậu một nhiệm vụ. Nghĩ cách khuấy động không khí lên nào." "Hả?" Vasili giật mình: “Tôi á?" Vương Trung: "Tất nhiên rồi, cậu là nhạc sĩ mà. Hát đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận