Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 18: Mới là thiếu tướng mà đã lên mặt

Chương 18: Mới là thiếu tướng mà đã lên mặtChương 18: Mới là thiếu tướng mà đã lên mặt
Chương 18: Mới là thiếu tướng mà đã lên mặt
Aleksei hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của mọi người, cậu ta chỉ chăm chú nhìn cô gái.
Natalia tháo khăn trùm đầu xuống, mái tóc xõa ra dưới ánh trăng, cô cũng nhìn chàng trai với ánh mắt trìu mến.
Cô nhận lấy lọ hoa baby, rồi ngã vào lòng chàng trai, hai người trao nhau nụ hôn nồng nàn.
Vương Trung đứng bên cạnh há hốc mồm vì kinh ngạc, sao lại trực tiếp như vậy? Không phải là thiếu mất vài bước gì đó sao?
Anh huých khuỷu tay vào người lính đứng trước mặt: "Hai người này yêu nhau từ trước à?"
"Không, hôm qua Alyosha mới để ý đến cô ấy, tối qua đã lén đi hái hoa, định ban ngày sẽ hành động, nhưng không ngờ quân địch lại tấn công." Người lính trả lời mà không thèm quay đầu lại.
Vương Trung kinh ngạc, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của họ sao?
Buổi hẹn hò đầu tiên đã làm chuyện này rồi sao?
Vừa kinh ngạc, Vương Trung bỗng nhiên nghĩ đến một điều, lại huých khuỷu tay vào người lính phía trước: "Không phải Natalia là người của đội giặt giũ sao? Sao cô ấy lại xuất hiện ở trận địa tiền phương?"
Nếu là các cô, các chị của đội nấu ăn thì không có gì lạ, vì họ phải gánh nồi súp lên đây. Còn đội giặt giũ thì lên đây làm gì? Chẳng lẽ trận đánh còn chưa kết thúc mà lính tráng đã thay quần áo rồi sao?
Người lính giải thích: "Cô ấy cũng thích Alyosha mà, có gì kỳ lạ đâu?"
Lúc này, hai người đang ôm hôn nhau bắt đầu làm chuyện khó nói, Vương Trung càng kinh ngạc hơn, anh tiếp tục huých vào người lính phía trước: "Nhanh như vậy sao? Như vậy là không đúng đâu!"
Hỏi xong, Vương Trung nhớ ra, hình như phương Tây cũng nhanh như vậy, ví dụ như Titanic, hai người cũng vừa nhìn trúng mắt nhau, vẽ một bức tranh sau đó đi ra ga-ra.
Trong màn sương mù mông lung trong xe hơi, đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay vào cửa sổ.
Lần đầu tiên xem đoạn này, Vương Trung còn quá nhỏ, lúc ấy liền nghĩ đến The Shining, hình ảnh cái rìu bổ cửa hiện lên, thế là òa khóc.
Vương Trung đã hiểu chuyện, nhưng người trước mặt hắn thì không: "Sao anh ngạc nhiên như vậy, đây chẳng phải giống như buổi tiệc tối của nghi thức trưởng thành trong thôn sao, vừa nhìn đã nhắm ngay vào đống rơm ra 一一ta đi! Tướng quân các hại"
Tên tân binh lập tức đứng nghiêm chào, nhanh thật!
Vương Trung đứng quá gần, bị đầu tên tân binh đột nhiên đứng thẳng dí vào cằm, kêu 'Á" một tiếng.
Trong nháy mắt khi hắn đứng thẳng, người đứng phía sau hắn cũng bị đẩy bật ra, cũng kinh hãi kêu lên: "Ê? Alyosha, đừng có đột nhiên đứng dậy chứ!"
Vương Trung đang ôm cằm, nghe được giọng nói này liên nghi hoặc, quay đầu lại nhìn phát hiện Lyudmila che ngực, rõ ràng vừa bị va phải rất đau.
"Alyosha?" Sau lưng Vương Trung truyền đến một tiếng thét kinh hãi, hẳn là cô gái của đội giặt quần áo.
Ý thức được tình huống có thể sẽ bị hiểu lầm, vị thiếu tướng hô to: "Cô gái kia cũng tên là Alyosha, chúng tôi không phải một người!" Lyudmila nghiêng đầu: "Tôi biết, tôi thấy cô ấy gọi cậu con trai là Alyosha."
Lúc này đám tân binh mới ngạc nhiên kịp phản ứng, nhao nhao nghiêm trang chào: "thiếu tướng các hại! Chào buổi tối al"
Vương Trung phất phất tay đáp lễ, tiếp tục nhìn Lyudmila: "Sao cô lại chạy đến tiền tuyến? Cô nên ở cùng đội Thần Tiễn chứ!"
Lyudmila bĩu môi: "Phó chỉ huy Yetsemenko nói, buổi tối sẽ không có trinh sát, tôi có thể nghỉ ngơi một chút, sau đó tôi mới đến! Trên đường đến đây tôi còn đi chăm sóc ngựa cho anh đấy!"
Vương Trung: "Ồ, Bucephalus vẫn ổn chứ?"
"Cũng được... Anh chỉ quan tâm ngựa, không quan tâm đến tôi một chút sao?”
Vương Trung: "Cô vẫn ổn chứ?”
"Ừm, máy bay địch ném bom cách chúng ta rất xa, nên vẫn ổn." Lyudmila nhìn hai người đang lúng túng kia, hỏi,/'Anh... Rảnh rỗi như vậy sao? Đi xem người ta hẹn hò?”
Vương Trung nghiêm túc trả lời: "Tôi đang đi tuần tra, không tin cô hỏi trung sĩ Grigory! Trung sĩ... Hả?"
Trung sĩ đã không thấy đâu.
Không chỉ trung sĩ, các học viên quân sự vừa rồi còn đứng chào Vương Trung cũng không thấy, tốc độ ẩn nấp này đúng là quân nhân chuyên nghiệp.
Ngay cả hai người hẹn hò cũng nắm tay nhau, chạy như bay vào bóng tối.
Trong nháy mắt không còn ai trong tâm mắt.
Vương Trung: "Trung sĩ! Nhiệm vụ của anh là bảo vệ tôi!"
Không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng đáp lại: "Yên tâm, tôi ở đây."
Được lắm, tôi thành khỉ bị vây xem rồi.
Hắn nhìn Lyudmila, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi thật sự đang đi tuần tra! Chỉ là trên đường đi thấy bọn họ đang đứng xem."
"Sau đó anh gia nhập cùng xem?" Lyudmila tiếp lời.
"Là chỉ huy, phải hiểu rõ đời sống của binh sĩt"
"Vậy còn đời sống của anh?" Lyudmila hỏi.
Vương Trung không kịp phản ứng: "Hả?"
Lyudmila tiếp tục nói: "Trước kia Alyosha, anh cần đến bảy, tám người hầu chăm sóc, ngay cả giày da cũng không tự lau."
Vương Trung nhíu mày: “Trước kia tôi vô dụng như vậy sao?”
Lyudmila nhún vai: "Hiện tại tuy anh vẫn không lau giày da, nhưng những việc khác đều tự làm."
Vương Trung cúi đầu nhìn đôi giày quân đội bẩn thỉu của mình.
Hắn chợt nhớ, hình như ở quân đội nước ngoài, lau giày da cũng giống như xếp chăn vuông vức trong quân đội mình.
Mà Vương Trung đừng nói là lau giày da, trước khi xuyên qua, phần lớn thời gian hắn đều không đi giày da, tốt nghiệp đại học chỉ khi đi phỏng vấn mới đi, khi đi làm đều là giày thể thao. Bây giờ Vương Trung thầm nghĩ, may mà mình xuyên vào người vô dụng như vậy, không biết lau giày da cũng không bị nghi ngờ.
Lúc này Lyudmila nhìn lên bầu trời: "Không biết Misha họ có còn sống không."
Hả? Misha? Ai vậy?
Vương Trung đoán có thể là người quen, nên cố gắng làm ra vẻ thân thiết: "Ho nhất định sẽ..."
"Anh lại không biết tôi đang nói ai! Anh chưa bao giờ nhớ tên người hầu, phải không?"
À, vậy à.
May mà mình xuyên vào kẻ không tim không phổi.
Vương Trung bèn hỏi: "Vậy cô đang nói ai?"
"Misha, hầu gái của anh, còn ông Meneleev, quản gia của anh. Họ đều ở lại Rogneda."
"À, ồ, họ." Vương Trung cố gắng muốn nói gì đó, nhưng sau khi chứng kiến sự tàn bạo của quân đội Prosen, hắn không thể thốt ra những lời như "Họ nhất định không sao”.
Lyudmila nhìn Vương Trung: "Sau khi đến Loktev, cuối cùng tôi cũng tìm được cách viết thư về nhà, báo cho họ biết chúng ta đều còn sống, anh còn trở thành Bạch mã tướng quân. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm.
"Mà tình hình hiện nay, không có hồi âm cũng là chuyện bình thường."
Vương Trung: "Yên tâm, Thái tử biết tình hình của chúng ta, còn gửi cho chúng ta pháo B4, ngài ấy nhất định sẽ chăm sóc người nhà của chúng ta."
Lyudmila mỉm cười: "Ngài ấy? Tuy rằng bất kính, nhưng tôi nghĩ ngài ấy không tinh tế đến mức đó. Tôi lại cảm thấy hiện tại chắc chắn ngài ấy đang lấy công lao của anh thành công lao của mình, đi khắp nơi khoe khoang.
"Gửi pháo đến đây, cũng là muốn anh lập thêm chiến công."
Phải, là như vậy sao?
Hình tượng của Thái tử bỗng chốc sụp đổi
Lúc này, Vương Trung đột nhiên nhớ đến vấn đề vẫn luôn khiến hắn băn khoăn: "Ret cuộc Lyudmila là gì của tôi?"
Từ họ và tên đệm có thể loại trừ khả năng là anh em.
Mà cô ấy lại thân thiết với mình như vậy, còn có thể thay mình báo bình an cho gia đình —— vậy chỉ có thể là vợ chưa cưới.
Có vợ chưa cưới xinh đẹp như vậy cũng thích thật, đặc biệt là mái tóc bạc của Lyudmila, còn có bộ ngực này nữa, hoàn toàn là gu của Vương Trung.
Tuy rằng trong đầu có một giọng nói vang lên "Bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này", nhưng Vương Trung vẫn không nhịn được muốn xác nhận xem, rốt cuộc Lyudmila có phải là vợ chưa cưới của mình hay không.
Lúc này Lyudmila nói: "Đi dạo với tôi một lúc đi. Dù sao tôi cũng đã đến đây rồi."
"Ừm”" Vương Trung gật đầu, làm động tác mời,'Đi bên này, tôi đã kiểm tra xong các vị trí phía sau rồi, đi dạo với cô một chút có thể tranh thủ kiểm tra các vị trí khác." Lyudmila: "Trước kia anh đâu có chu đáo như vậy."
"Bây giờ tôi đã có ý thức của một người chỉ huy."
Lyudmila chỉ mỉm cười.
Sau đó cô tự nhiên khoác tay Vương Trung, không chút ngại ngùng để cánh tay mình tiếp xúc thân mật với cánh tay Vương Trung.
Đã thân mật đến mức này, chắc chắn là vợ chưa cưới rồi nhỉ?
Vương Trung vừa nghĩ như vậy, Lyudmila liền nói: "Bố anh đã nói, tháng mười năm nay sẽ đến nhà tôi cầu hôn, bây giờ chiến tranh bắt đầu rồi, cũng không biết còn thực hiện được hay không."
Ra là vợ sắp cưới.
Chờ đã, thế giới này mình còn có bố nữa sao? Xong rồi, chuyện gọi người xa lạ là bố, không gọi được...
Lyudmila: "Mẹ tôi luôn chê anh, nói cho dù là hôn nhân chính trị cũng có thể có lựa chọn tốt hơn. Hiện tại chắc bà ấy không còn ý kiến gì nữa."
Lúc này, Vương Trung đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Lyudmila xinh đẹp như vậy, lại là quý tộc, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, sao cô ấy lại thích tên kia chứ?
Thế là Vương Trung hỏi: "Vậy còn cô, cô thấy tôi thế nào?"
"Tôi... Thật ra tôi luôn coi anh như em trai, dù sao từ nhỏ tôi đã luôn phải dọn dẹp bãi chiến trường cho anh, lâu rồi thành quen. Hơn nữa nhà anh trừ anh ra, mọi người đều rất tốt."
Lyudmila nhìn xuống đất.
"Nhưng mà, sau khi chiến tranh bùng nổ... Anh đã thay đổi... Trở nên giống như những vị anh hùng trong truyền thuyết, còn thích cưỡi bạch mã... Tôi..."
Vì mặt đã đỏ bừng, Lyudmila bèn tựa vào cánh tay Vương Trung, dùng cách này để che giấu ánh mắt của hắn.
Đáng tiếc là Vương Trung có góc nhìn từ trên xuống, có thể điều chỉnh góc độ để nhìn thấy khuôn mặt cô gái!
Ý là sao đây? Hành động anh hùng của mình, đã khiến cô gái rung động sao? Cô ấy thích mình bây giờ, chứ không phải tên vô dụng trước kia?
Lúc này, Vương Trung nghĩ đến hành động "không nên cho trẻ xem' của "hai vị kia" vừa nãy.
Hình như bây giờ mình ôm cô ấy, hôn lên môi cô ấy cũng không thành vấn đề? Đây là phong tục tập quán của người ta mài
Cơ thể Vương Trung bắt đầu thôi thúc: "Lên đi!"
Lúc này, điều duy nhất cản trở Vương Trung chính là sự dè dặt của một người đàn ông Trung Quốc, chỉ cần từ bỏ sự dè dặt này...
Lúc này, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu Vương Trung.
Nếu như mình chết thì sao?
Tuy rằng đến bây giờ vẫn sống sót sau rất nhiều lần thập tử nhất sinh, nhưng —— sự thật là mình vẫn luôn nhảy múa trên lưỡi dao.
Một bài hát cũ vang lên bên tai Vương Trung: Có lẽ anh ra đi, sẽ không trở về nữa...
Em có hiểu, em có hiểu không?
Có lẽ anh ngã xuống, sẽ không đứng lên nữa...
Liệu em có còn chờ đợi?...
Lúc này, tất cả những ý niệm trần tục, dục vọng thấp hèn đều tan biến, trong đầu Vương Trung chỉ còn lại một niềm tin kiên định.
Không thể để người con gái yêu mình phải chờ đợi trong vô vọng.
Không thể để con cái sinh ra trong địa ngục trần gian này.
Cho đến một ngày, tiêu diệt hết lũ giặc tàn ác, cho đến khi khói bếp lại lượn lờ bay lên trên quê hương, cho đến khi các thiên thần có thể yên giấc ngàn thu.
Đấn lúc đó, hắn mới có thể đường đường chính chính ôm lấy cô gái, cùng cô ấy xây dựng tương lai.
Vì vậy, Vương Trung kìm nén xúc động.
"Lyudmila'", hắn nói,'Tôi sẽ nhanh chóng đánh bại kẻ thù, đánh bại đế chế Prosen, sau đó sẽ chính thức cho cô câu trả lời."
Lyudmila mỉm cười: “Anh nói như thể mình là thống soái quyết định thắng bại của cả cuộc chiến vậy. Quả nhiên anh vẫn là anh, mới là thiếu tướng mà đã lên mặt rồi."
Nói xong cô gái đấm mạnh vào vai Vương Trung vài cái. Chương 19: "Nhờ vào anh đấy!"
Sáng sớm ngày 6 tháng 7 năm 914.
Vương Trung bật dậy khỏi chiếc giường dã chiến đơn sơ, nhìn thấy Yegorov đang ngồi trên giường bên cạnh lau giày.
Yegorov: "Tối hôm qua sao anh lại ve sở chỉ huy? Bọn tôi đều nghĩ anh nhất định sẽ tìm một chiếc xe nào đó để qua đêm."
Vương Trung: "Cô ấy không tiện."
"Không tiện thì sao cô ấy lại chạy đến tìm anh?" Yegorov hỏi ngược lại,'Không, cô ấy đến là để ngủ với anh. Không tin anh cứ bảo B4 bắn một phát, tiếng pháo vừa vang lên là có thể thấy một Alyosha khác chạy ra từ xó xỉnh nào đó."
Vương Trung lắc đầu, người phương Tây thoáng thật đấy!
Yegorov đợi vài giây không thấy trả lời, ngẩng lên nhìn Vương Trung, hỏi lại: "Ret cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao không cho cô ấy toai nguyện?”
Vương Trung chỉ đành nói thật.
Yegorov kinh ngạc, tay đang lau giày cũng dừng lại: "Cái này... Nếu chiến tranh kéo dài ba, năm năm, anh định nhịn ba, năm năm không gần gũi phụ nữ sao? Không sợ chịu không nổi sao? À, hiểu rồi, tìm gái làng chơi đúng không?”
Vương Trung cạn lời, sao lại nghĩ sang chuyện đó chứ.
"Đây là thể hiện chí hướng của tôi!" Hắn muốn ngâm nga vài bài thơ Đường Tống cho Yegorov nghe, thể hiện khí phách "chưa phá xong Lâu Lan quyết không về" của mình, nhưng đột nhiên phát hiện ra mình không thể nào dịch được những bài thơ trong đầu ra tiếng Ant.
Hỏng rồi, không thể khoe khoang bằng thơ phú được.
Đúng lúc này, Popov trở mình.
Ba người bọn họ đều ngủ trên giường dã chiến trong căn phòng lớn bên cạnh sở chỉ huy, mỗi chiếc giường cách nhau ba mét.
Popov nhìn Vương Trung với ánh mắt nghi ngờ: "Aleksei Konstantinovich, đây không giống như là điều anh sẽ làm. Tuy rằng tôi quả thật nghe nói anh vẫn chưa động vào Lyudmila Vasilyevna, nhưng anh nổi tiếng là người không kiềm chế được mà."
Nói xong Popov nhìn xuống đũng quần của Vương Trung: "Chẳng lẽ... Bị thương?"
Vương Trung: “Đây là lời một giáo sĩ nên nói sao?”
Popov: "Tôi là phái thế tục, anh quên rồi à?"
Thế tục đến mức này sao? Tôi thấy anh là "tay đua" thì có! Tốc độ cao thật đấy!
Vương Trung quyết định không dây dưa vấn đề này nữa, nếu cứ tiếp tục, nói không chừng Popov sẽ cho rằng hắn bị nhập - mặc dù trên thực tế đúng là bị nhập thật.
Hắn nhìn Yegorov: "Tôi cảm thấy hôm nay địch nhất định sẽ nghĩ cách gáy mìn, chúng sẽ dùng khói để che khuất tâm nhìn, yểm hộ cho việc gỡ mìn."
"Chắc chắn rồi." Yegorov bôi một lớp xi mới lên giày da, sau đó cẩn thận dùng khăn lau đều lớp xi;Trước khi chiến đấu tôi đã nghe nói Prosen rất thích dùng khói, không ngờ chúng lại thích dùng khói đến vậy."
Người Prosen hễ cứ tấn công là khói mù nghỉ ngút, vận dụng khói mù đến mức xuất quỷ nhập thần.
Yegorov nói tiếp: "So với chúng thì chúng ta lại rất xem nhẹ việc sử dụng khói, bộ binh tuyến đầu thậm chí còn không được trang bị lựu đạn khói, phải đi thu của Prosen."
Vương Trung: "Chúng ta cần phải đi "xin" Prosen nhiều thứ lắm, ví dụ như bộ đàm! Tại sao số lượng radio lại ít như vậy?”
"Bởi vì các vị nguyên soái vẫn thích dùng liên lạc viên." Yegorov nhún vai.
Vương Trung lắc đầu, đứng dậy để giãn gân cốt sau một đêm ngủ trên chiếc giường cứng như đá. Kết quả hắn vô tình động vào vết thương trên vai, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đã gân hai tuần rồi, chỉ là vết thương do súng bắn mà sao mãi không khỏi!
Yegorov chẳng quan tâm Vương Trung có đau hay không, hắn hỏi: "Anh không lau giày à? Không muốn lau?"
Vương Trung thầm nghĩ tôi không muốn lau sao? Là tôi không biết lau! Hắn chưa từng thấy ai lau giày bao giờ. Ngay cả "lợn chạy" là gì hắn còn không biết, nói gì đến lau giày!
Hắn chỉ đành lái sang chuyện khác: "Hôm nay chúng ta phải nghĩ cách ngăn chặn địch gỡ mìn trong màn khói, mọi người có ý kiến gì không?”
Yegorov nhìn Vương Trung: "Anh là Bạch mã tướng quân, tôi chỉ là một đoàn trưởng quèn, anh nên là người nói cho tôi biết phải làm thế nào chứ!"
Vương Trung: "Phát huy dân chủ trong quân đội chứ! Cùng nhau đóng góp ý kiến, anh hiểu không?"
Yegorov: "Vậy anh đi hỏi Vasili ấy, cậu ta lúc nào cũng có nhiều ý tưởng quái dị, anh trọng dụng cậu ta chẳng phải là vì điều này sao?"
Vương Trung im lặng, vì hắn đã bắt đầu nghĩ cách.
Vì hắn không hề được đào tạo bài bản ve quân sự, nên chỉ có thể dựa vào game.
Cách đối phó với khói trong game rất đơn giản, đó là dùng pháo hạng nặng bắn phá mặt đất.
Khi chơi Company of Heroes, mỗi khi thấy địch thả khói, chỉ cần cho một loạt pháo phản lực BM-21 "Grad" dội xuống là xong, thường có thể ngăn chặn hiệu quả đợt tấn công của địch, thậm chí tiêu diệt rất nhiều quân địch.
Tham khảo cách làm trong game ——
Vương Trung hỏi Yegorov: "Anh thấy chúng ta dùng pháo 76 bắn loạn xạ vào vị trí địch thì sao? Tọa độ các vị trí bắn đã được xác định từ ngày bố phòng, có thể đảm bảo bắn trúng xe tăng địch ở mọi khoảng cách.
"Sau khi thay sang đạn nổ, đường đạn sẽ cong hơn đạn xuyên giáp, pháo thủ giàu kinh nghiệm hoàn toàn có thể dựa vào kinh nghiệm để bắn trúng mục tiêu."
Yegorov gật đầu: "Pháo 76 của chúng ta không còn nhiều, nhưng đạn pháo thì đầy."
"Dưa chuột muối cũng đầy." Popov chen vào.
Cả ba người đồng thời nhớ đến một vài chuyện không mấy vui vẻ, đều cau mày.
Lúc này, người lính trực ban buổi sáng đẩy cửa bước vào: "Báo cáo! Tu sĩ Peter gọi điện thoại, nói máy bay trinh sát của địch đang bay về phía chúng ta từ hướng Tây Nam."
Vương Trung: "Tu sĩ đã thông báo cho đội Thần Tiễn rồi chứ?"
"Rồi ạ"
"Vậy là không cần lo lắng."
Yegorov nói một câu: "Hy vọng em gái lớn đừng vì vị tướng yêu quý không hiểu lòng người mà thương tâm, dẫn đến việc cầu nguyện sai lầm."
Vương Trung: “Sẽ không."
Hắn cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn như thế.
Một lát sau, có thể nghe thấy tiếng động cơ máy bay. Vương Trung đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chuyển góc nhìn thì phát hiện ra địch cơ - giống như hôm qua là một chiếc máy bay trinh sát Focke-Wulf Fw 189.
Máy bay vừa mới tiến vào nội thành đã bị thần tiên bắn rơi, rơi ở khu dân cư phía bắc thành phố.
Lúc Vương Trung chuyển về góc nhìn ban đầu, Yegorov nói: "Xem ra đã bị bắn rơi rồi, xem ra em gái cầu nguyện kia không đến mức muốn ngủ với anh đến thế."
Vương Trung nhún vai: "Nói tiếp, hai chiếc máy bay trinh sát bị bắn rơi hôm qua, phi công còn sống không?”
Popov trả lời hắn: "Có một thượng úy phụ trách trinh sát còn sống, đã bị đưa đến tòa án binh, khi nào khai thác được thông tin sẽ báo cho chúng ta."
Vương Trung gật đầu, quyết định ra ngoài đi tuần tra trận địa một chút.
Hắn ra khỏi căn phòng lớn dành cho mọi người ngủ, đi vào phòng chỉ huy kế bên, thấy Vasily nhíu mày ngồi trước bộ đàm, liên tục ghi chép gì đó.
Vương Trung: "Thế nào?"
Vasily cầm tai nghe đứng dậy chào: "Báo cáo tướng quân!"
"Không cần khách sáo." Vương Trung xua tay: "Tình hình thế nào?"
Vasily đưa cuốn sổ vừa ghi chép cho Vương Trung.
Trên cuốn sổ là nội dung cuộc trò chuyện của quân địch đã được dịch.
Vương Trung vừa nhìn, vừa nói: "Vừa rồi tôi thấy anh hoàn toàn không cần lật sổ ghi chép để tra cứu?"
"Vâng, tôi gần như đã nhớ hết rồi."
Vương Trung: "Vậy vì sao vẻ mặt anh lúc nãy lại nghiêm trọng như vậy?"
"Vì tôi thấy rất kỳ lạ, hôm qua quân Phổ rất ít khi nói đến vị trí và mật danh của đơn vị mình, cho dù dùng ám ngữ cũng rất ít. Hôm nay ngài xem, sáng sớm đã nghe thấy nhiều như vậy."
Vương Trung gật đầu, hắn cũng cảm thấy không thích hợp - có thể địch đang cế tình tiết lộ thông tin giả.
Nhưng hắn không nói thẳng, mà là khuyến khích Vasily: "Vậy anh cảm thấy đây là vì sao?"
"Tôi cho rằng bọn chúng đang cế ý tiết lộ thông tin giả. Người Phổ rất cứng nhắc, sẽ không đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, chắc chắn là có người ra lệnh cho bọn chúng thay đổi cách làm."
Vương Trung: "Anh nói đúng, tôi cũng có cảm giác này." Lúc này, Dmitri bước vào phòng chỉ huy, chào Vương Trung.
Vương Trung: "Dmitri, cậu tạm thời chưa cần phụ trách kính ngắm pháo binh, tôi hỏi cậu, đường đạn của đạn nổ và đạn xuyên giáp của pháo 76mm chênh lệch bao nhiêu? Phải điều chỉnh như thế nào mới có thể dựa vào dữ liệu đạn xuyên giáp đã xác định, để đạn nổ rơi vào vị trí tương tự?"
Dmitri: "Điều đó còn tùy thuộc vào mục tiêu ở khoảng cách bao xa. Ý ngài là muốn đường đạn cuối cùng rơi xuống đất, kích nổ đạn nổ sao?"
"Đúng vậy, tôi dự đoán hôm nay địch sẽ dùng khói để yểm hộ công binh gỡ mìn. Mà chúng ta sẽ ứng phó bằng cách sử dụng dữ liệu đã xác định từ hôm qua, bắn đạn nổ phá vỡ hành động của công binh."
"Rất đơn giản, tôi sẽ lập tức tính toán một bộ dữ liệu mới."
Lúc này, điện thoại vang lên.
Vương Trung tự mình nhấc điện thoại: "Tôi là Rokossovsky, có chuyện gì vậy?"
Giọng Yegorov từ trong điện thoại vang lên: "Tốt nhất là anh nên đến sở chỉ huy sư đoàn một chuyến, chúng ta nhận được mệnh lệnh của bộ tư lệnh tập đoàn quân."
Sở chỉ huy Sư đoàn.
"Đơn vị của anh phải kiên trì tại chỗ đến 8 giờ tối ngày 11 tháng 7, phối hợp với tập đoàn quân thiết lập tuyến phòng ngự mới." Vương Trung đọc xong mệnh lệnh, ngẩng đầu nhìn Pavlov: "Vậy là tập đoàn quân cuối cùng cũng nhận ra Bogdanovka đã thất thủ?"
Pavlov lắc đầu: "Vẫn chưa thất thủ, chúng tôi nhận được rất nhiều điện báo từ Bogdanovka. Nhưng Quân đoàn xe tăng 23 chịu trách nhiệm giải vây đã bị tiêu diệt. Nghe nói tàn quân đã rút ve Dolgi ở phía bắc chúng ta."
Pavlov gõ nhẹ lên bản đồ, vị trí đầu ngón tay có biểu tượng của một đơn vị thiết giáp.
Vương Trung: "Ban đồ được cập nhật sáng nay?"
"Đúng vậy. Ban tình báo tập đoàn quân cho rằng đơn vị đối diện chúng ta là một bộ phận của Sư đoàn Panzer số 15 được tăng cường thêm một số đơn vị hỗ trợ. Bọn họ cho rằng dựa vào công sự, chúng ta có thể phòng thủ vững chắc."
Vương Trung cau mày: "Một sư đoàn thiết giáp của địch có ít nhất một vạn năm nghìn người, chúng ta tính cả trung đoàn phòng thủ và Trung đoàn súng trường 5 hợp nhất lại cũng chỉ có hơn hai nghìn người, hơn nữa chúng ta còn cực kỳ thiếu thốn trang bị kỹ thuật, pháo chống tăng chỉ có ba khẩu! Địch có thể có đến hàng trăm xe tăng!"
Pavlov ủ rũ nói: "tập đoàn quân khăng khăng rằng đối diện chúng ta chỉ có một phần của Sư đoàn Panzer 15."
Vương Trung đang định chửi thề, thì bên ngoài vang lên tiếng nổ.
Nhưng âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng sấm từ xa vọng lại.
Vương Trung: “Chuyện gì vậy? Nơi khác đang bị pháo kích?”
Grigory xông vào sở chỉ huy: "La súng cối, nghe giống như súng cối hạng nặng 120mm."
Vương Trung: "Vậy chắc chắn là pháo binh sư đoàn trực thuộc Sư đoàn Panzer 15 rồi."
Hắn đã từng chỉ huy Sư đoàn Panzer 15 trong game Steel Division, nên rõ như ban ngày. Hắn đặt tay lên điện thoại, chờ đợi tiếng chuông vang lên.
Hắn không phải chờ đợi quá lâu.
“Tôi là Rokossovsky, nói đi."
Giọng Yegorov từ trong điện thoại vang lên: "Dich đang thả khói, có lẽ công binh sắp gỡ mìn rồi. Trước khi khói bốc lên, tôi thấy trong kính ngắm pháo binh, chiếc xe tăng số 1 của công binh đang di chuyển dọc theo đường cái, có lẽ là định gỡ mìn trên đường trước - mặc dù chúng ta không đặt mìn trên đường cái.'
Vương Trung: "Bắn trước đi, nhớ dùng khói che khuất chính diện trận địa pháo 76mm."
Dù sao cũng bắn theo tọa độ đã xác định từ trước, cứ che khuất chính diện trận địa pháo, tránh để địch phát hiện.
“Tôi sẽ quay lại ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Vương Trung nói với Pavlov: "Cứ tiếp tục kêu ca với cấp trên đi, chỉ dựa vào số quân ít ỏi hiện tại của chúng ta, tuyệt đối không cản nổi một sư đoàn thiết giáp của địch. Cố gắng lên!" Chương 20: Đường cong hỏa lực
Lúc Vương Trung chạy đến sở chỉ huy tiền phương, công binh của địch đã bị đánh lui.
Nói như vậy cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì sau khi ba chiếc xe phá chướng ngại được cải tạo từ xe tăng Panzer I bị tiêu diệt, chúng vẫn phóng thành công tên lửa kéo theo dây nổ.
Dưới góc nhìn bao quát của Vương Trung, có thể thấy rõ ràng dấu vết do dây nổ để lại trên đường.
Vương Trung quan sát một lúc, rồi nói: "Bây giờ thì địch đã biết chúng ta không gài mìn trên đường cái rồi."
Yegorovy: "Nếu địch tấn công từ đường cái, vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết sao? Chúng ta đã tiêu diệt ba chiếc xe tăng công binh Panzer I, nếu bọn chúng tấn công từ đường cái, chắc chắn chúng ta có thể tiêu diệt nhiều hơn.
"Đến lúc đó, bọn chúng bị chặn lại trên đường chẳng khác nào bia sống, muốn tản ra cũng không được, hai bên đường mới là bãi mìn thực sự.”
Vương Trung gật đầu: "Đúng vậy, xem bọn chúng định làm gì."
Thiếu tướng Randolph, sư đoàn trưởng Sư đoàn Panzer số 15, đứng trên nóc xe chỉ huy của mình, dùng ống nhòm quan sát chiếc Panzer I bị phá hủy.
"Địch đã tính toán trước tọa độ bắn, thậm chí có thể bắn trúng xe tăng công binh của chúng ta qua cả màn khói." Randolph hạ ống nhòm xuống,'Mặc dù lũ Ant từ trước đến nay chỉ là lũ vô dụng chỉ biết ăn hại, nhưng lần này chúng làm khá tốt. Tấn công qua đường cái, chúng ta sẽ chịu tổn thất nặng nề."
Tham mưu trưởng sư đoàn phụ họa: "Tuyệt đối không thể đi đường cái, công binh cũng báo cáo rằng hai bên đường cái đều là bãi mìn, không có cắm biển cảnh báo. Nếu lực lượng tấn công bị chặn lại trên đường cái, chúng ta sẽ trở thành bia sống.
"Hay là chúng ta tiếp tục thả khói dày đặc hơn, để công binh gỡ mìn?"
Thiếu tướng Randolph ậm ừ, chống cằm suy nghĩ.
Lúc này, Vương Trung phát hiện ra một điều, xe chở súng cối của địch đang nằm trong tâm nhìn của hắn.
Trước đó, khi còn ở Cao điểm Peniye, hắn đã có thể nhìn thấy xe chở súng cối của địch, có vẻ như đây là thao tác tiêu chuẩn trong cẩm nang chiến thuật của quân Phổ, xe chở súng cối phải cơ động đến khoảng cách này để khai hỏa.
Lúc ở Cao điểm Peniye, trong tay Vương Trung không có hỏa lực bắn thẳng, xe của đối phương lại đỗ ở sườn dốc ngược phía sau cao điểm, cho nên hắn không có cách nào đối phó với những chiếc xe chở súng cối này.
Nhưng tình hình hiện tại đã khác, thứ nhất, phía tây nam là một vùng đồng bằng rộng lớn, không hề có sườn dốc ngược, thứ hai là lần này Vương Trung có hỏa lực bắn thẳng.
Vương Trung quan sát xe chở súng cối của địch: Có vẻ như đây là một tiểu đoàn súng cối cơ giới, ngoài mười hai chiếc xe chở súng cối, còn có các loại xe chở đạn và xe bán xích chở pháo thủ, dàn hàng ngang trên đồng bằng. Các đơn vị khác của địch vì muốn tránh bị pháo 203mm tấn công, nên đã phân tán rất rộng, nhưng tiểu đoàn súng cối này có lẽ vì muốn thao tác thuận tiện, nên đội hình dàn trải có hạn.
Cũng đúng, ai mà ngờ được bên này lại có "thiên lý nhãn", có thể nhìn xuyên qua màn khói dày đặc như vậy để thấy được cả xe chở súng cối cơ chứ.
Tất nhiên, vị trí hiện tại của Vương Trung khá cao, không phải là không thể nhìn thấy xe bán xích chở súng cối, nhưng với tâm nhìn kém như vậy, rất khó xác định chính xác tọa độ mục tiêu.
Cho nên chỉ có thể bắn thử, sau đó hiệu chỉnh điểm rơi.
Đến lúc đó, tiểu đoàn súng cối của đối phương đã chạy mất dạng, dù sao cũng là xe bán xích, khả năng cơ động vẫn rất tốt.
Nhưng nếu không cần hiệu chỉnh, cứ nhắm thẳng vào đó mà bắn một loạt, phỏng chừng tiểu đoàn súng cối này sẽ bị xóa sổ phân nửa.
Vương Trung vẫn rất tin tưởng vào uy lực của pháo hạng nặng B-4.
Vì vậy, hắn lập tức cam lấy ống nghe điện thoại - sau "bài kiểm tra thực chiến" ngày hôm qua, điện thoại đã được chuyển đến gần cửa sổ.
"Kết nối với Trận địa pháo binh A."
Sau khi kết nối, Vương Trung đọc một loạt tọa độ, yêu cầu bắn một loạt.
Dmitrilcó lẽ tác sai vì gốc tiếng trung lại là Dietrich], đang ngồi trước kính ngắm pháo binh, tò mò hỏi: "Chúng ta đang bắn vào đâu vậy? Tọa độ này xa hơn vị trí pháo kích của chúng ta hôm qua rất nhiều... Có bắn trúng gì không?”
Vương Trung còn chưa kịp trả lời, Yegorov đã lên tiếng: "Bắn vào trận địa súng cối của địch đúng không? Lúc nãy, khi địch thả khói, tôi đã quan sát quỹ đạo đạn pháo trên không, trận địa súng cối chắc chắn cách tiền tuyến không xa."
Đạn cối bay khá chậm, nhưng có thể nhìn thấy rõ quỹ đạo bằng mắt thường, điều này thật đáng sợ.
Nhưng may mắn là có Yegorov, nên việc pháo kích trận địa súng cối của địch trở nên hợp lý, dù sao thì ở đây cũng không ai biết là có bắn trúng hay không, chỉ là đoán mò mà thôi.
Còn việc tại sao lại đoán chính xác như vậy, thì tất nhiên là do Thánh Andrew hiển linh rồi!
Hắn đặt điện thoại xuống, cảm thấy bắn một loạt từ một trận địa là chưa đủ, bèn lại cầm điện thoại lên nói: "Kết nối với Trận địa pháo binh BI"
Ăn tám quả đạn 203mm của ta này, lũ xâm lược!
Sau một hồi suy nghĩ ngắn gọn, Thiếu tướng Randolph ra quyết định: "Tiểu đoàn súng cối tiếp tục thả khói, che khuất hoàn toàn tâm nhìn của địch, công binh chuẩn bị gỡ mìn."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên bầu trời vang lên tiếng rít chói tai.
Thiếu tướng Randolph cũng là lính dày dạn kinh nghiệm, vừa nghe thấy tiếng rít liên biết đạn pháo sẽ rơi xuống phía sau mình, nên vội vàng quay đầu lại...
Ngay lúc đó, nắp capo của một chiếc xe bán xích chở súng cối hạng nặng 105mm bất ngờ lõm xuống, các cạnh của nắp capo đều cong lên do lực tác động.
Randolph không kịp nhìn rõ thứ gì đã gây ra hiện tượng này, bởi vì ngay sau đó, chiếc xe bán xích phát nổ dữ dội.
Một cái phanh xe bay vút qua đầu Randolph, gió mạnh thổi bay cả mũ của hắn.
Vị thiếu tướng ngã nhào từ trên nóc xe chỉ huy xuống đất.
Hắn ôm đầu, nên không nhìn thấy cảnh tượng quả đạn pháo thứ hai rơi xuống.
Khi quả đạn pháo thứ ba rơi xuống đất, Randolph mới nhớ ra là mình nên chống tay xuống đất, giữ khoảng cách với mặt đất để tránh bị chấn thương nội tạng.
Vụ nổ vẫn tiếp tục, tiếng nổ lớn do pháo hạng nặng gây ra xen lẫn với những tiếng nổ nhỏ, có lẽ là do đạn cối bị kích nổ.
Đợt pháo kích đến nhanh mà đi cũng nhanh, có vẻ như trung đoàn pháo hạng nặng của địch chỉ bắn một loạt.
Sau khi tiếng rít chói tai và tiếng nổ chấm dứt, Thiếu tướng Randolph mới bò dậy.
Người lính tùy tùng vội vàng chạy đến, phủi bụi đất trên người Randolph, nhưng lại vô tình vỗ vào đầu gối bị thương của vị thiếu tướng khi ngã từ trên xe chỉ huy xuống.
Randolph gầm lên: "Nhẹ thôi! Đau chết tôi rồi! Gọi quân y đến đây! Chết tiệt, chân của tôi..."
Randolph vốn đã bị thoái hóa khớp, cú ngã này càng khiến cơn đau thêm dữ dội, đến mức hắn không thể đứng vững, ngã ngồi ra sau.
Hai người lính vệ binh vội vàng chạy đến, đỡ Randolph dựa vào chiếc xe chỉ huy bên cạnh.
Lúc này, vị thiếu tướng mới có thời gian để quan sát thiệt hại của đơn vị mình.
Trên cánh đồng là những chiếc xe bán xích đang bốc cháy ngùn ngụt, một số chiếc khác dường như định thoát khỏi khu vực bị pháo kích, nhưng bánh xích đã bị hỏng, nằm nghiêng ngả trên cánh đồng.
Xác của những người lính pháo binh nằm rải rác giữa những chiếc xe bán xích, không cần điểm danh, Randolph cũng biết tiểu đoàn pháo binh này sẽ không thể chiến đấu trở lại trong một thời gian dài.
Hắn đang định ra lệnh, thì một chiếc xe chở đạn bất ngờ phát nổ, đạn pháo bị văng ra xung quanh, gây ra những vụ nổ thứ cấp, những quả cầu lửa màu da cam bốc lên cao, khiến cả mặt trời cũng lu mờ.
Randolph là quý tộc, rất ít khi chửi thề, nhưng lúc này hắn không thể nhịn được nữa: "Mẹ kiếp! Trinh sát doanh! Đi kiểm tra tất cả các điểm cao xung quanh, phải tìm cho ra đội quan sát pháo binh của địch! Dù có phải dùng đến xe trinh sát vô tuyến điện cũng phải tìm ral"
Randolph cho rằng đây chắc chắn là do đội quan sát pháo binh xảo quyệt của quân Ant ẩn nấp trên các điểm cao xung quanh, hoàn toàn không ngờ rằng đối phương lại có "hack".
Phải nói rằng, trong phạm vi hiểu biết của mình, hắn đã đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Lúc này, Tham mưu trưởng sư đoàn tập tễnh bước đến, rõ ràng là ông ta cũng bị thương khi nằm sấp xuống đất.
"Tướng quân, chúng ta có nên đợi pháo binh sư đoàn yểm trợ rôi mới hành động tiếp không? Pháo binh sư đoàn đã được triển khai, có thể xác định vị trí trận địa pháo của địch với sự hỗ trợ của máy bay trinh sát. Theo thông tin tình báo của chúng ta, loại pháo hạng nặng này của địch di chuyển rất khó khăn, pháo binh của chúng ta có thể dễ dàng tấn công chúng."
Randolph gật đầu, nói: "Ngoài ra, lệnh cho Trung đoàn bộ binh 223 sẵn sàng, tìm cách chiếm làng Riny, bọc đánh Loktev từ sườn. Tôi sẽ tăng cường cho họ một tiểu đoàn xe tăng để bù đắp tổn thất đêm qua.”
Tham mưu trưởng: "Rõ. Vậy còn... mặt trận chính diện thì sao?"
Randolph nhìn khu vực thành phố Loktev màu xám tro lộ ra từ làn khói, lắc đầu: "Trừ khi tiêu diệt được pháo hạng nặng của địch, nếu không, tấn công trực diện vào thành phố sẽ khiến chúng ta thiệt hại quá nặng nề, không thể chấp nhận được.
"Chúng ta còn phải hành quân đến Agasukov, phải sử dụng lực lượng mà Hoàng đế đã ban cho một cách cẩn thận! Rút quân ba cây số, bố trí lính gác đê phòng đội quan sát của địch lẻn ra khỏi thành."
Tham mưu trưởng gật đầu, quay sang ra lệnh cho lính truyền tin: "Rút quân ba cây sốt"
Vương Trung là người đầu tiên nhận ra quân địch bắt đầu rút lui, và có lẽ cũng là người duy nhất.
Hắn không nhịn được cười thành tiếng.
Người Phổ bị mắc kẹt trong lối mòn như vậy sao? Bắn tan thiết bị tạo khói của chúng là chúng không dám đánh nữa sao?
Nói đi cũng phải nói lại,'hack" này kết hợp với pháo binh thật sự quá lợi hại, có thể dự đoán được rằng sau này hắn sẽ sử dụng pháo binh một cách xuất thần nhập hóa.
Sau này, nếu hắn viết tự truyện, có lẽ sẽ đặt tên là "Đường cong hỏa lực".
Đáng tiếc là "hack" này chỉ có thể nhìn xa hơn ống nhòm một chút. Sau này, có lẽ hắn phải đích thân lên máy bay trinh sát, bay một vòng trên đầu quân địch, quan sát toàn bộ bố trí của chúng, sau đó dùng radio để chỉ huy quân đội... À mà với trình độ thông tin liên lạc của quân Ant hiện tại, có lẽ viết thư tay còn nhanh hơn. ...
Lúc này, điện thoại vang lên, Yegorov nhấc máy: "Sở chỉ huy tiền phương nghe đây. Anh chắc chắn chứ? Ừ, ừm, tôi biết rồi."
Vương Trung đã đoán được là ai gọi đến, quả nhiên, Yegorov cúp điện thoại, nói: "Peter nghe thấy tiếng động cơ xe của địch đang xa dần, có lẽ chúng đang rút lui."
Mặc dù đã biết trước, nhưng Vương Trung vẫn giả vờ ngạc nhiên: "Thật sao? Quá tốt rồi!"
Những người khác trong phòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vasily, người đang ngồi cạnh bộ đàm, vươn vai: "Quân địch thật là yếu đuối! Chỉ có vậy thôi sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ chiến tranh lại đơn giản như vậy, chỉ cần bắn vài phát B-4 là chúng đã chạy mất dép!"
Popov nghiêm mặt, định thực hiện nhiệm vụ của mình là loại bỏ tâm lý chủ quan khinh địch của binh sĩ, thì điện thoại lại vang lên.
Lần này là Pavlov gọi đến.
"Tôi không xin được đạn pháo 203mm. Bởi vì số pháo này được điều động từ biên giới, đạn dược cũng vậy. Hậu phương nói rằng họ có đủ đạn pháo 122mm và 152mm."
Vương Trung: "Vậy thì đưa cho tôi pháo 122mm hoặc 152mm cũng được!"
Trên thực tế, pháo 152mm có tính năng tổng thể tốt hơn pháo B-4, tâm bắn tương đương, uy lực chỉ kém một chút, nhưng tốc độ bắn nhanh hơn rất nhiều.
Pháo B-4 khi nạp đạn phải sử dụng đến cần cẩu của xe chở đạn, sức người không thể nạp được, còn pháo 152mm hoàn toàn có thể nạp đạn bằng tay. "Không có." Giọng Pavlov đầy bất lực vang lên từ trong điện thoại: "Hơn nữa, đoàn tàu chở hàng tiếp tế dự kiến đến hôm nay đã bị máy bay ném bom của địch phá hủy trên đường, đống đổ nát còn chặn cả đường sắt, không biết khi nào mới sửa xong."
Vương Trung: "Vậy còn lực lượng tiếp viện của chúng ta đâu? Muốn chúng ta cầm cự đến 8 giờ tối ngày 11, ít nhất cũng phải điều động viện binh chứ!"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi mới nói: "Tôi đang cố gắng."
Vương Trung chép miệng.
Hắn biết không thể trách Pavlov trong tình hình hiện tại, có thể giữ vững được chiến tuyến đã là tốt lắm rồi.
Tin tốt là cuộc tấn công của địch sáng nay đã bị đẩy lùi.
Tin xấu là, hôm nay mới là ngày 6 tháng 7, mà mệnh lệnh của cấp trên là phải kiên trì đến ngày 11 tháng 7. Chương 21: Trình độ oanh tac
Mặc dù cấp trên đã giao cho một nhiệm vụ trông có vẻ rất gian khổ, nhưng các sĩ quan cấp cao của Chiến đoàn Rokossovsky đã hoàn thành tất cả những gì có thể làm lúc này, họ quyết định chơi bài Bridge để giải khuây.
Cũng giống như việc bất chấp tình huống khẩn cấp đến đâu, họ vẫn sẽ chơi một ván Gwent.
Vương Trung dần thích ứng với nhịp sống này.
Trên chiến trường, khi không có gì xảy ra thì thực sự rất yên bình, nhưng trên đầu họ luôn có một thanh kiếm Damocles treo lơ lửng, không biết lúc nào sẽ rơi xuống hủy diệt tất cả.
Những người mới lên chiến trường có thể cả ngày run sợ vì thanh kiếm trên đầu, nhưng những người lính kỳ cựu, sau khi đã quen thuộc, sẽ trở nên giống như Vương Trung bây giờ.
Đúng vậy, Vương Trung xuyên không chưa đầy hai tuần, đã là một người lính dày dạn kinh nghiệm, chiến trường chính là lò rèn luyện con người như vậy.
Ngay khi Vương Trung đánh ra quân 10 rô, điện thoại reo lên.
Hắn thuận tay nhấc ống nghe: "Rokossovsky đây, xin nghe."
"Tôi là Peter, tôi nghe thấy một phi đội lớn của địch đang tiếp cận, không rõ là đến để oanh tạc hay chỉ bay qua. Có rất nhiều máy bay ném bom hạng nặng sáu động cơ."
"Tôi biết rồi." Vương Trung đặt điện thoại xuống, nói với Yegorov: "Báo động phòng không!"
Vừa dứt lời, còi báo động phòng không bên ngoài vang lên, rõ ràng Peter đã thông báo trước cho bộ chỉ huy trạm quân nhu và lực lượng phòng không trong thành phố.
Vương Trung ném bài xuống, bước đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời.
Dmitri hỏi: "Chúng ta có cần rút lui không?”
"Thành phố này không có tàu điện ngầm, trước đây cũng không hề có hầm tránh bom tiêu chuẩn, muốn trốn thì chỉ có thể trốn trong hầm chứa bắp cải vào mùa đông." Vương Trung nói: "Nơi này chắc chắn hơn phần lớn các tầng hâm khác."
Đang nói, Vương Trung đã nhìn thấy phi đội máy bay.
Hắn chuyển sang góc nhìn từ trên xuống, như vậy sẽ không bị hạn chế bởi tâm nhìn của cửa sổ, có thể quan sát toàn bộ phi đội.
30 chiếc máy bay ném bom hạng nặng sáu động cơ và số lượng máy bay chiến đấu tương đương đang tiếp cận, tạo thành một đội hình lớn. Nếu chúng nhắm vào Loktev, điều đó có nghĩa là Bogdanovka đã không còn mục tiêu nào cần đến loại máy bay này để oanh tạc.
Vương Trung đang suy nghĩ, Vasili đột nhiên kêu lên: "Tôi nghe thấy tiếng địch gọi bằng mật mã, có vẻ là đang nói chuyện với lực lượng phòng không mặt đất."
"Họ nói gì?" Vương Trung hỏi, nhưng trong lòng đã mơ hồ đoán được.
Vasili: "Họ yêu cầu không quân giải quyết khẩu pháo hạng nặng trong thành phố."
"Không quân trả lời thế nào?"
"Không quân bảo họ hãy liên lạc với phi đội máy bay ném bom chiến thuật, vì họ chỉ phụ trách ném bom nhà ga và kho tiếp tế." Yegorov thè lưỡi: "May mà chúng ta đã chuyển trận địa pháo binh ra khỏi khu vực nhà ga."
Ban đầu, trận địa B4 mà Vương Trung chọn là nhà kho của nhà ga, bây giờ đã được chuyển đến công viên thành phố gân nhà ga và khu vườn nhỏ trước tòa nhà hành chính.
Những nơi này vốn có thảm thực vật rậm rạp, là nơi ngụy trang tự nhiên, cộng thêm lưới ngụy trang nên rất khó bị phát hiện từ trên không - Vương Trung đã tự mình xác nhận điều này bằng góc nhìn từ trên xuống.
Pháo phòng không của thành phố bắt đầu khai hỏa, nhưng tiếc là pháo cao xạ 25 mm không thể làm gì được những chiếc máy bay địch bay cao, họ nổ súng chỉ vì đó là nhiệm vụ của lực lượng phòng không.
Máy bay địch tiếp cận nhà máy hóa chất, bắt đầu ném bom - Loktev không lớn, với độ cao hiện tại của máy bay địch, nếu ném bom khi tiếp cận nhà máy hóa chất, bom sẽ rơi trúng khu vực gần nhà ga và kho tiếp tế.
Còi ở đuôi quả bom phát ra tiếng rít chói tai, khiến tai Vương Trung đau nhức.
Đúng vậy, tiếng bom rơi "vèo vèo" không giống với tiếng đạn pháo, âm thanh "vèo" này là do còi được lắp đặt đặc biệt ở đuôi quả bom tạo ra.
Sau khi ném bom xong, máy bay địch bắt đầu chuyển hướng.
Vương Trung đổi sang cửa sổ bên kia, nhìn những quả bom rơi xuống đất.
30 chiếc máy bay ném bom hạng nặng, oanh tạc kiểu thảm.
Những quả bom xếp san sát nhau cày xới trên mặt đất thành ba mươi vết thương rỉ máu.
Khói bụi mù mịt bao phủ các con phố của Loktev.
Hơn mười cột khói bốc lên cuồn cuộn.
Vương Trung bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì lúc này không nhìn thấy cảnh tượng đường phố bị oanh tạc, nếu không, chắc chắn sẽ phải chứng kiến một cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Loktev không giống như những ngôi làng bên ngoài, trong thành phố vẫn còn rất nhiều thường dân, những người đàn ông theo phái thế tục của Giáo hội Đông phương đã thành lập lực lượng tự vệ, phụ nữ tham gia các đội lao động tình nguyện, còn có rất nhiều người già và trẻ em đang chờ tàu hỏa đến đón.
Không biết trận oanh tạc dữ dội như vậy sẽ gây ra bao nhiêu thương vong cho thường dân.
Lyudmila bò dậy từ mặt đất.
Cô và tổ bắn tỉa Thần Tiễn được bố trí trên nóc của nhà tắm công cộng duy nhất ở Loktev, luôn trong tư thế sẵn sàng bắn tỉa máy bay trinh sát của địch.
Trận địa pháo binh B4 nằm ngay con phố phía bắc nhà tắm công cộng, nếu máy bay ném bom bổ nhào của địch muốn tấn công trận địa pháo binh, tổ bắn tỉa Thần Tiễn ít nhiều có thể bảo vệ được phần nào.
Một trong những "vết thương" do bom oanh tac trên mặt đất nằm cách nhà tắm không xa.
Chỉ cần địch ném bom muộn vài giây, tổ bắn tỉa Thần Tiễn sẽ tan xác trong biển lửa.
Cô ghé người ra lan can trên nóc nhà, nhìn xuống khung cảnh tang thương bên dưới.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một thứ. Lyudmila lao nhanh xuống lầu, tu sĩ Yetsemenko ở phía sau hét lớn: "Cô đi đâu đấy? Biết đâu sẽ có máy bay trinh sát nhân lúc này đến xác nhận kết quả! Chúng ta phải sẵn sàng chiến đấu!"
Lyudmila hét lớn: "Tôi sẽ quay lại ngay!"
Cô men theo chiếc thang dựng tạm bên cạnh nhà tắm, lao ra đường, chạy như bay đến chỗ thứ mà cô vừa nhìn thấy.
Đó là một chiếc lọ thủy tinh, đã bị vỡ tan trên mặt đất, những bông hoa baby bên trong rơi vãi khắp nơi.
Một bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy chiếc lọ, làn da ngón tay nhăn nheo vì tiếp xúc quá nhiều với xà phòng thô khi giặt quân áo.
Lyudmila nhặt bàn tay bị đứt lìa chỉ còn lại phần bàn tay và một đoạn cổ tay, nhìn quanh tìm kiếm chủ nhân của nó.
Rồi cô nhìn thấy địa điểm phát xà phòng giặt ở cách đó không xa, mấy cô gái giặt giũ được phân công cho Chiến đoàn của Rokossovsky đang ngồi bệt dưới đất gào khóc thảm thiết.
Lyudmila lấy băng gạc trên người, xé một phần ra, bọc những bông hoa baby dưới đất lại, cùng với bàn tay bị đứt, đi đến chỗ những cô gái trong đội giặt giữ.
Cô không nhận ra cô gái nằm trên đất, bởi vì tối hôm qua trời đã tối đen.
Nhưng bàn tay bị đứt lìa của cô gái đã nói lên tất cả.
Tất nhiên, còn có cả những bông hoa baby này nữa.
Các cô gái trong đội giặt giũ vừa khóc vừa nói: 'Đội trưởng chỉ bảo chúng em đến nhận xà phòng thôi mài Sao lại như thế này..."
Lyudmila im lặng đứng đó.
Lúc này, tu sĩ Yetsemenko chạy đến bên cạnh cô: "Cô phải trở về vị trí! Không có cô, Thần Tiễn không thể hoạt động!"
Tu sĩ nhìn cô gái trên mặt đất, thở dài, cầm lấy bàn tay bị đứt và những bông hoa baby: "Để đây cho tôi, cô mau trở về vị trí đi!"
Lyudmila gật đầu, bước về phía nhà tắm, vừa đi vừa ngoái lại nhìn.
Vương Trung thu hồi tầm mắt, đi đến bên điện thoại, tay đặt trên ống nghe, sẵn sàng trả lời bất cứ lúc nào.
Nếu trận địa pháo binh bị tấn công, họ sẽ báo cáo ngay cho Vương Trung.
Hắn đang chờ đợi cuộc gọi này.
Ba mươi giây trôi qua, điện thoại vẫn im lặng.
Vương Trung thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra pháo binh của chúng ta vẫn ổn."
Yegorov: "Quyết định chuyển trận địa pháo binh ra khỏi mục tiêu oanh tạc quả là sáng suốt."
Popov hỏi: "Chúng ta có cần thay đổi vị trí trận địa pháo binh không? Liệu phi công của địch có phát hiện ra đó là trận địa pháo binh không?”
Vương Trung: "Không, máy bay địch không bay qua trận địa pháo binh, chúng đã ném bom và chuyển hướng ngay trên đầu chúng ta."
Nói rồi, hắn đưa tay vẽ một vòng tròn trên đầu.
Đúng lúc này, điện thoại lại reo.
Vương Trung tự mình nhấc ống nghe lên: "Rokossovsky đây, xin nghe."
"Báo cáo, chúng tôi là Trung đoàn Beshenkovichskaya số 5, chúng tôi phát hiện xe bọc thép trinh sát của địch trên con đường nhỏ phía đông nam trận địa."
Trung đoàn Beshenkovichskaya số 5 không được bổ sung quân số, trang bị cũng không được bổ sung nhiều, vì vậy Vương Trung đã chia nhỏ họ ra, phối hợp với dân quân địa phương, giám sát hai con đường lớn ở phía đông nam và tây bắc dẫn ra khỏi thành phố.
Loktev chỉ là một thành phố nhỏ, số quân ít ỏi trong tay Vương Trung không thể nào bao vây thành phố như thùng sắt được, chỉ có thể tập trung phòng ngự chính diện, hai bên bố trí lực lượng thứ yếu giám sát đường bộ.
Vương Trung: “Phía đông nam sao? Xe bán xích?”
"Xe bán xích và xe tăng Panzer II, chúng tôi đã nghe theo đề nghị của công nhân ở trạm máy kéo, dùng máy kéo ngụy trang thành xe tăng, dọa cho bọn địch chạy mất dép."
Vương Trung: “Cái gì? Máy kéo ngụy trang thành xe tăng?”
"Đúng vậy, hiệu quả vô cùng! Chỉ cần chất rơm rạ lên phía trước, trông giống như đang ngụy trang cho tháp pháo xe tăng bằng rơm rạ. Chúng tôi lái thứ đó ra, để cho hộp số kêu lạch cạch, thế là bọn địch chạy mất dạng."
Vương Trung cười lớn, những người khác không nghe thấy cuộc trò chuyện trong điện thoại, đều nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
"Các cậu làm tốt lắm, cứ tiếp tục hù dọa bọn chúng, đừng để chúng phát hiện ra lực lượng của chúng ta ở đây rất mỏng! Các cậu làm rất tốt!" Nói xong, Vương Trung đặt ống nghe xuống, kể lại cách làm của Trung đoàn Beshenkovichskaya cho mọi người nghe.
Vasili cười ha ha, sau đó bị Popov trừng mắt: "Lo làm tốt việc của anh đi!"
Yegorov: "Nhưng xe tăng giả dù sao cũng chỉ có thể hù dọa người ta, tôi vẫn hy vọng sớm có xe tăng thật. Như vậy, tướng quân mới có thể phát huy tài năng chỉ huy xe tăng của mình."
Xem ra, trong mắt Yegorov, Vương Trung đã là một chỉ huy xe tăng thiên tài.
Vương Trung: "Tôi thấy trong báo cáo của Sư đoàn, Dolgi ở phía bắc chúng ta có tàn quân của Quân đoàn Xe tăng 23, không biết có thể điều họ đến đây không. Bất kể họ được trang bị loại xe tăng nào, chắc chắn sẽ có ích"
Lợi ích ở đây, chính là để bản thân hắn, kẻ được "buff" khi xuyên không, tự mình chỉ huy một chiếc xe tăng, lợi dụng góc khuất tâm nhìn của địch để tấn công bất ngờ, đó chính là sở trường của game thủ War Thunder.
Popov: "Họ có lẽ được trang bị dòng xe tăng BT.
Vương Trung nghe xong liền nhíu mày, T-28 tuy mỏng manh nhưng pháo của nó vẫn rất lợi hại. Còn BT thì ngay cả hỏa lực cũng không ra gì, hiện tại, xe tăng của Prosen đã được tăng cường giáp trước dựa trên kinh nghiệm từ trận Carolin, pháo nhỏ của BT-7 có thể không xuyên thủng nổi giáp của chúng.
Bản thân BT-7 lại cực kỳ mỏng manh, súng máy hạng nặng có sức xuyên giáp cao hơn một chút cũng có thể bắn thủng sườn nó.
Điểm đáng khen ngợi duy nhất của loại xe tăng này là tính cơ động, nó sử dụng hệ thống treo Christie nổi tiếng, vì vậy khi cần di chuyển với tốc độ cao, thậm chí có thể tháo xích ra, chạy trên đường bằng bánh xe.
Vương Trung vừa nói vừa suy nghĩ, sau khi có được BT-7, liệu hắn có thể dựa vào tính cơ động đáng kinh ngạc của nó để làm gì đó hay không.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên.
Vasili: "Trước đây tôi chưa bao giờ biết, chiến tranh lại là đánh bài ở sở chỉ huy, sau đó là liên tục nghe điện thoại."
"Anh bớt nói vài câu đi." Vương Trung nói xong, cầm ống nghe lên: "Rokossovsky đây, xin nghe."
"Peter đây, tôi nghe thấy một chiếc Do 215 bay một mình, có vẻ như đang ở trên cao. Ngoài ra còn có một chiếc Fw 189 bay ở độ cao thấp."
Vương Trung nhíu mày, máy bay ném bom thời này thường hoạt động theo nhóm, tạo thành đội hình dày đặc để súng máy tự vệ có thể tạo thành lưới lửa chặn máy bay địch. Một chiếc Do 215 bay một mình, lại còn ở trên cao...
Vương Trung: "Một chiếc trên cao, một chiếc ở thấp sao?"
Peter đáp: "Đúng vậy, nếu tính cả thời gian sóng âm truyền từ trên cao xuống, thì Do 215 ở phía trước. Nó bay rất cao, chỉ có MiG-3 mới có thể bay lên chặn được nó. Nhưng chúng ta rõ ràng không có MiG-3."
Có lẽ ban đầu có, nhưng đã bị phá hủy hết ngay tại sân bay trong ngày đầu tiên chiến tranh.
Vương Trung: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu."
Sau khi cúp điện thoại, hắn nhìn những người khác: "Một chiếc Do 215 bay một mình trên cao, có thể là máy bay trinh sát. Sau đó là một chiếc Fw 189 bay ở độ cao thấp. Mọi người nghĩ sao?"
Yegorov và Popov nhìn nhau.
Vasili: "Tôi biết! Bọn địch đã mất vài chiếc Fw 189 trên bầu trời Loktev, nên muốn đến xem chuyện gì đã xảy ral"
Vương Trung và những người khác nhìn nhau.
Thiếu tướng Randolph, Sư đoàn trưởng Sư đoàn Thiết giáp số 15, nghe thấy tiếng máy bay trên không, bèn ngẩng đầu lên.
Tham mưu trưởng của ông ta nói: "Bay rất cao, là máy bay trinh sát. Chắc là đến để quan sát hiệu quả của trận oanh tạc thảm vừa rồi."
Vừa dứt lời, một chiếc Fw 189 bay sượt qua đầu họ.
Bởi vì Fw 189 có vẻ ngoài hiện đại, nên binh lính coi nó như biểu tượng cho công nghệ tiên tiến của Prosen, họ hái mũ reo hò.
Tham mưu trưởng nhíu mày: "Tôi nghe nói không quân đã mất một vài chiếc máy bay trinh sát trên bầu trời Loktev, loại máy bay trinh sát này rất khó bị bắn hạ, chẳng lẽ... bọn chúng muốn đến xem thứ gì đã bắn hạ máy bay trinh sát của mình?”
Thiếu tướng Randolph chửi: "Chúng ta đã báo cáo về vị trí trận địa pháo binh đó bao nhiêu lần rồi! Bọn khốn B4 đó đã khiến chúng ta thiệt hại hơn một nghìn người, vậy mà không quân vẫn thờ ol Bây giờ mất có vài chiếc máy bay trinh sát mà đã làm âm ï lên!"
Nói xong, thiếu tướng thở dài.
"Chờ pháo binh sư đoàn của chúng ta đến rồi tính tiếp." Tham mưu trưởng nói.
Thiếu tướng gật đầu: "Chỉ có thể như vậy, khi nào thì khả năng phối hợp không quân - lục quân của chúng ta mới có thể sánh bằng những gì Đại công tước Meyer đã nói?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận