Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 710: Muốn Tiễn

Chương 710: Muốn TiễnChương 710: Muốn Tiễn
Chương 710: Muốn Tiễn
Hắn nói xong định cúp máy, nhưng Olga lại hỏi: "Hôm nay anh xuất phát à?"
Vương Trung: "Phải, tôi sẽ đi cùng chuyến tàu đầu tiên của đợt thứ nhất, đến đó để nắm tình hình chiến trường trước."
Olga im lặng vài giây, rồi hỏi bằng giọng đáng thương: "Tôi có thể đến ga tiễn anh không?"
Phản ứng đầu tiên của Vương Trung là từ chối, nhưng anh lại mầm lòng: "Sa Hoàng, người là đi tiễn các tướng sĩ ra trận, tôi chỉ là một trong số họ."
"Được rồi! Hiểu rồi!"
"Người không hiểu rồi, phải quan tâm đến binh lính, đừng đối xử đặc biệt với tôi! Đó mới là một vị Sa hoàng xứng đáng!"
"Nhưng tôi vẫn là em gái của anh mà, em gái lo lắng cho anh trai thì có gì sai?"
Vương Trung nhất thời nghẹn lời, dù sao Olga là em gái nuôi là do chính miệng hắn nói ra, hắn im lặng hai giây rồi nói: "Nhưng người vẫn là Sa hoàng, phải phân biệt được nặng nhẹ." Nói xong, Vương Trung trực tiếp cúp máy, không cho Olga cơ hội phản bác.
Vasili nhìn anh với vẻ thích thú: "Cậu... cúp ngang điện thoại của Sa Hoàng, nếu tôi mà lắm mồm thì tối nay cậu sẽ thành Sa hoàng trong bóng tối đấy."
Vương Trung trừng mắt nhìn Vasili: "Mẹ kiếp, nói như thể cậu không phải là kẻ lắm mồm ấy! Bao nhiêu lời đồn về tôi ở Yekaterinburg, một nửa là do cậu bịa ra ở quán rượu để tán gái!"
Vasili: "Không phải tôi vẫn tán không đổ sao!" "Dùng chuyện của tôi để tán gái mà còn không đổ, cậu còn thấy tự hào nữa à? Khoan đã, sao cậu lại tán không đổ? Bây giờ hẳn là rất nhiều cô gái muốn tiếp cận cậu vì cái mác 'Phó quan của Rokossovsky' chứ?" Vương Trung hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Vasili nhún vai: "Chính vì ai cũng nhắm vào cái mác đó nên tôi mới tránh xa. Tôi muốn cô ấy thích con người thật của tôi."
Vương Trung định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng võ vai Vasili. Lúc này, điện thoại lại reo. Vương Trung nhấc máy, quả nhiên nghe thấy giọng Lyudmila: "Tôi nghe nói anh sắp xuất phát?"
"Ừ, chờ tôi về nhé." Vương Trung nói.
Lyudmila thở dài: "Em vốn hy vọng con có thể nhìn thấy ba nó trước tiên. Nhưng... đó là số phận của những đứa trẻ sinh ra trong chiến tranh." "Đừng nói như thể anh sắp hy sinh ấy." Vương Trung nói đùa.
"Xin lỗi. Ý em là..." "Anh biết, anh chỉ nói đùa thôi. Dựa vào kinh nghiệm trước đây, chúng ta sẽ chiến đấu ở tiền tuyến khoảng một đến hai tháng, sau đó sẽ rút về hậu phương nghỉ ngơi." Thực ra Vương Trung nói hơi quá, trận đánh ở Shostka năm ngoái, trận đánh kéo dài nhất, cũng chỉ hơn một tháng, còn lại đầu là những trận đánh ác liệt kéo dài vài ngày khiến chúng ta tổn thất một nửa quân số và trang bị kỹ thuật.
Chiến tranh hiện đại được tạo thành bởi những giai đoạn nghỉ ngơi xen lẫn với những cuộc giao tranh ngắn ngủi nhưng dữ dội, Vương Trung đã hiểu rõ điều này.
Trên thực tế, điều này cũng được phản ánh trong game Hearts of Iron IV: các sư đoàn bị tổn thất nặng nề sẽ dừng lại để khôi phục sức mạnh, nhưng trong game, nửa tháng trôi qua rất nhanh, mọi người đầu không nhận ra rằng những sư đoàn đó đã nghỉ ngơi và hồi phục hơn mười lăm ngày.
Tất nhiên, không thể coi game là thật được.
"Trong thời gian nghỉ ngơi, anh sẽ về thăm con." mÙy „
Lyudmila nói nhỏ: "Vậy hôm nay mấy giờ xe chạy? Anh sẽ đi chuyến đầu tiên chứ?" Vương Trung: "Thời gian khởi hành cụ thể chưa rõ. Nhưng nh sẽ xuất phát trong ngày hôm nay, phải đến chiến trường để làm quen với địa hình trước."
Anh lặp lại những gì vừa nói với Olga, cảm thấy hơi kỳ quái.
Nói xong, Vương Trung nói tiếp: "Bảo Nelly thu dọn hành lý, đến ngay bộ chỉ huy tập đoàn quân, đi cùng chuyến đầu tiên."
"Chuyện này anh không cần lo lắng, lúc Tuganev gọi điện đến, Nelly đang uống trà với em, cô ấy nghe thấy em nói chuyện, đoán ra được chuyện gì đang xảy ra, lập tức bỏ ấm trà xuống rồi đi luôn, thậm chí còn không xin phép em. "Có lẽ cô ấy đã mong chờ được ra tiền tuyến cùng anh từ lâu rồi."
Vương Trung: "Vậy à. Lần này ra tiền tuyến, không có em ôm rồi, anh có thể ôm tấm thép của Nelly thay thế được không?”
"Đừng làm phiền Nelly nhé." Lyudmila dặn dò, "Nếu cô ấy không thích thì anh đừng làm. Và đừng nói từ 'tấm thép' trước mặt cô ấy." Vương Trung: "Biết rồi, biết rồi. Vậy thôi nhé."
Anh vừa định cúp máy thì Lyudmila đột nhiên hỏi: "Olga đã gọi điện rồi à?"
"Bà xã anh thật tinh ý!" Vương Trung vội vàng nói: "Em gái nuôi của anh đúng là đã gọi điện rồi."
"Cô ấy sẽ đến tiễn anh chứ? Xem ra em cũng phải đến ga tàu rồi, khi nào biết giờ xuất phát thì báo cho em ngay nhé, được không anh yêu?” "Được."
Vương Trung ngoan ngoãn trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận